Trò Chơi Tận Thế

Chương 57: Sét đánh

Trước Sau


Sau khi kích hoạt thành công, một số thông tin cơ bản về dị năng cũng đồng thời xuất hiện trước mắt Chung Linh.

Dị năng của cô có chút phức tạp. Khi sử dụng nó, cô có thể triệu hồi một “ma thần”, mà ma thần này sẽ nhập vào thân thể một vật sống bất kỳ mà cô muốn, gia tăng sức mạnh của vật chủ đến mức cao nhất. Sau khi ma thần nhập vào thân thể kia, vật chủ sẽ nghe cô sai khiến trong vòng 10 phút, hết 10 phút khế ước sẽ bị gỡ bỏ, sinh vật đó không những không nghe lệnh cô nữa mà có thể còn tấn công ngược lại. Thêm vào đó, nếu muốn nhập thể chắc chắn phải được vật chủ tự nguyện chấp nhận, bởi vậy cô không thể sử dụng năng lực này trên kẻ địch của mình.

Ngoài ra, năng lực này còn có một vấn đề phiền toái: ma thần triệu hồi đến là ngẫu nhiên, cũng có nghĩa cô hoàn toàn không thể biết trước mình đã gọi ra thứ gì. Ma thần này có thể là quái vật, có thể là thiên sứ sa ngã, có thể có nguồn gốc từ thần thoại Hy Lạp, truyền thuyết Trung Quốc, truyện cổ Ấn Độ, cổ tích Bắc Âu, thậm chí là từ vũ trụ của Cthulhu*… Tất cả chúng đều có năng lực vượt xa khỏi tầm kiểm soát của Chung Linh, mỗi lần sử dụng cũng không thể lường trước sẽ dẫn đến kết cục gì.

Chung Linh giới thiệu sơ qua về dị năng của mình với đồng đội, đôi mày cau chặt tỏ vẻ không mấy hài lòng.

Dị năng vừa có thể bị cắn trả lại không chắc chắn như vậy… Nghe sao cũng thấy đầy nguy hiểm.

Phong Mặc trái lại cảm thấy năng lực của cô vô cùng thú vị: “Xem ra dị năng của cô là để phối hợp với thẻ luân hồi đấy, cô có thể gia tăng sức mạnh cho con sói mình gọi ra, đợi đủ mười phút thì giết luôn nó chẳng phải là xong à?”

Hàng mày Chung Linh vẫn cau chặt: “Em cứ cảm thấy dị năng này không mạnh lắm…”

Có mạnh hay không phải thử mới biết. Chung Linh bò ra khỏi cống thoát nước, nép sau bụi lau sậy gần đó kích hoạt thẻ luân hồi, gọi ra một con sói.

Đó là một con sói màu vàng đất trông rất giống chó nhà, chẳng những không oai phong mà ánh mắt còn có phần hèn mọn.

Chung Linh nhìn con sói, thử sử dụng dị năng triệu hồi một ma thần.

Năng lượng dị năng hóa thành một quầng sáng đỏ bay ra từ lòng bàn tay Chung Linh, rơi xuống mặt đất dưới chân con sói, dần dần ngưng tụ ra một trận đồ ma pháp phức tạp. Hoa văn của trận đồ tổng cộng có bảy tầng, mỗi khi có một tầng chuyển động, âm thanh trong trẻo như phát ra từ hộp nhạc lại vang lên, kích cỡ của con sói cũng theo tiếng nhạc mà thay đổi, chẳng mấy chốc đã lớn lên gấp mười lần!

Khi mới bắt đầu, con sói vàng đất không ngừng tru lên đau đớn, thế nhưng thân thể càng lúc càng lớn, tiếng rên rỉ của nó cũng dần trở thành tiếng gầm gừ thỏa mãn, âm điệu lộ ra sắc lạnh và tà ác âm u.

Ma pháp trận biến mất, con sói tầm thường rốt cuộc biến thành một con quái vật.

Lớp lông dày bao phủ bên ngoài bong tróc phô ra bắp thịt cuồn cuộn mạnh mẽ, phần bụng còn dôi ra hai chân, có lẽ là để chống đỡ thêm cho thân thể nặng nề. Cái đuôi xù trụi lủi ngoe nguẩy cuộn mình, rõ ràng là một con mãng xà đang thè lưỡi đe dọa.

Mà quái dị nhất, trên vai nó mọc thêm hai cái đầu.

Cái đầu ở giữa thoạt trông bình thường nhất, đôi mắt thờ ơ đảo vòng xung quanh, điềm đạm cứng cỏi. Cái đầu bên trái có vẻ nhát gan yếu đuối, hai tai cụp xuống, vừa kêu lên vài tiếng “u u” vừa nhút nhát hé mắt nhìn quanh. Cái đầu bên phải ngược lại vô cùng hung hăng, hai mắt đỏ quạch gườm gườm, dữ tợn nhe đôi hàm răng nhọn hoắt, nước bọt không ngừng trào ra từ kẽ răng lởm chởm, vừa chạm xuống mặt đất liền vang lên “xèo” một tiếng, nháy mắt đốt trụi cỏ dại dưới chân.

Quái vật có vẻ vô cùng nôn nóng, ba cái đầu đồng loạt quay về phía Chung Linh, dọa cho chính người gọi nó tới cũng phải hoảng hốt.

Trước mắt Chung Linh hiện ra một thông báo: [Ma thần được triệu hồi: Chó ba đầu địa ngục*.]

Ba cái đầu của con chó canh cửa địa ngục này đều có thể nói tiếng người, chúng tranh nhau kêu gào ầm ĩ:



“Ta cần máu nóng!”

“Không, ta cần phải tỉnh táo xem xét, phán đoán chính xác.”

“Xin đừng bắt ta ra chiến trường, ta sợ đau, ta cũng rất sợ chết.”

“Ta muốn có máu nóng phun ướt mặt ta, rửa sạch cổ họng của ta! Ta đã ngửi được mùi của giết chóc… A! Thật hưng phấn!”

“Im lặng đi, để ta suy nghĩ một chút…”

“Chủ nhân, ta cam nguyện hầu hạ ngài suốt đời! Chỉ xin ngài đừng bắt ta đi giết địch!”

Âm thanh lộn xộn khiến Chung Linh đau đầu đến không nhịn nổi, giơ ngón tay chỉ thẳng chó trắng biến dị: “Tao ra lệnh cho mày, hãy phối hợp với con chó này đi thăm dò tình hình xung quanh đi.”

Ba cái đầu của chó địa ngục tuy có suy nghĩ khác nhau nhưng đều không cãi lệnh Chung Linh, ngoan ngoãn bước về phía chó trắng. Chó trắng tựa hồ cũng đã sắp xếp xong kế hoạch, vô cùng hài lòng dắt theo người hầu “hoành tráng”, hấp tấp chạy đi.

Nhìn hai cái bóng khổng lồ biến mất khỏi tầm mắt, Chung Linh bò lại trong cống thoát nước, hỏi Lâm Việt: “Em lừa con chó kia đi rồi, giờ chúng ta làm gì đây?”

Lâm Việt tán thưởng gật đầu. Anh quả thực không muốn bàn bạc chiến thuật ngay trước mặt con chó biến dị. Dù sao không ai có thể đảm bảo rằng nó đáng tin, hiện tại Chung Linh đã đẩy nó đi, vậy họ có thể yên tâm trao đổi về phương hướng giải quyết vấn đề.

Lặng lẽ quan sát chiến cuộc hồi lâu, anh đã âm thầm đưa ra vài phán đoán.

Từ trước tới giờ Lâm Việt vốn là người ít nói, vậy nhưng vào lúc cần thiết anh sẽ không kiệm lời. Dõi mắt nhìn bầu trời nhỏ hẹp ngoài cống thoát nước, anh dùng tốc độ nhanh hơn bình thường giải thích: “Tôi đã phát hiện ra vài chuyện thông qua chuỗi vòng tay, mục đích của hai người điều khiển con rồng kia kỳ thực là đồng quy vu tận với Suriel. Nhìn bọn họ đánh lâu như thế, rõ ràng đã yếu thế mà vẫn muốn liều chết, có cơ hội trốn cũng không chịu trốn thì hẳn mọi người cũng hiểu rồi phải không? Vậy giờ câu hỏi là: họ đã thu hút được nhiều người tập trung lại đây như thế, vì sao lại không kêu gọi người khác giúp mình?”

Bốn người xung quanh không nói lời nào, yên lặng nhìn Lâm Việt, chờ anh phân tích.

“Theo tôi quan sát, con rồng kia lúc đầu vẫn luôn tự chữa trị, Suriel đánh tan chỗ nào nó bổ sung chỗ ấy. Nhưng trong nửa tiếng vừa rồi, tốc độ hồi phục của nó đã chậm lại không ít, chắc là do hai người điều khiển không có thuốc bổ sung năng lượng. Tình hình xấu như thế mà họ còn không chịu cầu cứu, rất có thể là bởi Suriel đã phong tỏa khu vực đó rồi, họ có kêu gào cũng không ai nghe thấy nữa. Ngoài ra tôi còn phát hiện dị năng và thẻ luân hồi của một người luôn có liên quan tới nhau, thứ này hỗ trợ thứ kia phát huy sức mạnh, nếu hai người này đã có năng lực nước và điện thì hẳn sẽ không có năng lực truyền ý nghĩ của mình ra ngoài.

Nếu giờ chúng ta rơi vào hoàn cảnh của họ, mọi người nghĩ mình nên làm gì?”

Câu hỏi của anh khiến mọi người bỗng chốc sôi nổi hơn hẳn.

Phong Mặc trả lời không chút nghĩ ngợi: “Cứ giằng co mãi thì sẽ ngày càng đuối, chẳng bằng cứ liều mạng với Suriel thôi.”

Những người khác cũng cùng ý kiến với hắn, dù sao đây chính là lối suy nghĩ của người bình thường. Thế nhưng Lâm Việt lại cau mày phản bác: “Không, nếu như vậy thì chắc chắn họ sẽ chẳng đủ sức giết Suriel, hơn nữa cũng không thể đảm bảo sau đó hắn sẽ bị kẻ khác giết chết. Mục đích của hai người này là báo thù, họ đã mất lý trí đến không ngại sống chết nữa, bởi vậy nếu là tôi, có lẽ tôi sẽ chọn một cách rất cực đoan: trước khi chết thì tìm vài đội ngũ đang nấp xung quanh, mỗi đội giết một hai người, bắt họ hoàn toàn bại lộ. Phần quan trọng nhất trong kế hoạch này chính là việc “giết một hai người” đó, bởi chỉ có làm như vậy mới khiến cho những đội ngũ khác yếu đi, buộc họ phải tạm thời tập hợp thành một nhóm chiến đấu với Suriel, mà cao tay nhất là phải giết chết thành viên có khả năng hỗ trợ đồng bọn chạy trốn của mỗi đội.”

Nghe Lâm Việt phân tích xong, bốn người còn lại bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ. Chưa đến vài giây, Lâm Dương Dương và Chung Linh đều đã hiểu rõ, vẻ mặt căng thẳng, chỉ riêng Giang Thủy Hàn vẫn giữ nguyên bộ dạng ngái ngủ, dường như chẳng có thứ gì có thể lôi kéo sự chú ý của hắn ta.



Còn Phong Mặc… Giống như Lâm Việt đã tưởng tượng, hắn chẳng khác nào một con mèo phát hiện món đồ chơi mới, đôi mắt sáng long lanh tràn đầy hưng phấn và háo hức chờ mong.

Năm người chui qua cống thoát nước, lặng lẽ quan sát con rồng nước trên bầu trời.

Con rồng kia đang ngày càng suy yếu, nó đã mất đi khí phách hung tợn ban đầu, thân hình thu nhỏ chỉ còn một phần ba, ánh chớp điện vốn lan tràn khắp thân thể giờ chỉ loáng lên vài đường rồi biến mất. Hình dạng của nó cũng không ổn định như trước, không ngừng có dòng nước rỉ ra mỗi khi nó uốn mình, hiển nhiên người điều khiển nó đã sức cùng lực kiệt.

Trong số những con rối của Suriel tựa hồ có người sở hữu năng lực khống chế nhiệt độ không khí, có những lúc thân thể rồng nước bỗng nhiên sôi sùng sục như bị đun trên lửa đỏ, sau đó xung quanh lại đột ngột giá lạnh như băng khiến nó toàn thân cứng đờ, lớp “da” bằng nước nhanh chóng đông thành đá.

Người có mắt đều hiểu, nó không gắng gượng được mấy phút nữa.

Khối nước trên không trung càng lúc càng rách nát, ngay cả hình rồng cũng sắp tan ra.

Lâm Việt bất chợt linh cảm được chuyện gì, lập tức hóa thú. Lâm Dương Dương bên cạnh cũng như gặp phải thiên địch, vội vã ngưng tụ dị năng thành một quả cầu ánh sáng, sẵn sàng chiến đấu với nguy hiểm sắp xảy ra.

Hai anh em vừa chuẩn bị xong cũng là lúc con rồng nước trên cao nổ tung, hàng chục luồng nước nhỏ ầm ầm lao đi khắp bốn phương tám hướng. Thoạt trông không có gì bất thường, thế nhưng kỳ thực đích đến của mỗi quả bom nước này đều là một nơi ẩn nấp vô cùng kín đáo!

Khối nước trong suốt lóe lên tia điện mỏng manh tím thẫm, âm thầm mà hung ác!

Mục tiêu của luồng nước đang bay tới phía họ chính là Phong Mặc đang đứng cuối hàng ngũ, bởi vậy nó không vọt tới theo một quỹ đạo liền mạch mà lại lượn vòng, chuẩn xác nhằm vào vị trí của hắn.

Cảnh tượng này như một bằng chứng xác nhận phỏng đoán của Lâm Việt: hai người kia quả thật muốn giết thành viên có khả năng hỗ trợ đồng đội chạy trốn của mỗi nhóm người!

Quả cầu ánh sáng trong tay Lâm Dương Dương lập tức xông ra ngăn cản. Nhiệt độ của quả cầu đun luồng nước bốc hơi ngùn ngụt, dòng điện bên trong tràn lan trong không khí ẩm ướt, âm thanh nổ lách tách vang lên.

Lâm Việt nhào tới chắn trước Phong Mặc, đỡ trọn luồng nước chứa đầy tia điện. Bởi bọn họ phản ứng đúng lúc lại thêm có Lâm Dương Dương nhanh tay lập tức chữa trị, vết thương do đòn tấn công này gây ra không quá nghiêm trọng, chỉ khiến anh tê liệt choáng váng một hồi.

Vậy nhưng không phải đội ngũ nào cũng biết mục đích của hai người điều khiển rồng nước là báo thù, không biết bọn họ ngay từ đầu đã quyết tìm đường chết, lại càng không đa nghi như Lâm Việt…

Bọn họ… gặp hạn rồi.



*Cthulhu: Cái con này tớ mới nghe thấy lần đầu, đi tra mới biết nó là một thực thể vũ trụ tức sinh vật hư cấu của nhà văn H.P. Lovecraft, được nhắc đến trong truyện ngắn “Tiếng gọi Cthulhu” năm 1928. Ai muốn biết thêm thông tin chi tiết có thể xem ở link này.

Tranh minh họa con dở này.



*Chó ba đầu địa ngục tên Cerberus, tất nhiên không phải con Cerberus nguyên hình của Kero trong Card Captor Sakura rồi ha ha. Cái con này cũng nổi tiếng phết nên chắc mọi người biết rồi nhỉ? Hình minh họa nó ở đầu chương đấy nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau