Trò Chơi Tận Thế

Chương 67: Thợ luân hồi

Trước Sau


Lâm Việt, Lâm Dương Dương, Chung Linh và Giang Thủy Hàn đều cho rằng kế tiếp sẽ là một trận ác chiến. Cả bốn người đều sẵn sàng chuẩn bị ứng chiến, căng thẳng đề phòng.

Chỉ riêng Phong Mặc vẫn ung dung mỉm cười, lẩm bẩm tự nói: “Rốt cuộc đã tới.”

Lâm Việt đang giúp hắn mặc áo khoác nhướng mày: “Rốt cục?”

Phong Mặc đã được Lâm Dương Dương chữa trị khá tốt, hắn thử hoạt động cánh tay bị gãy xương mới lành, thấp giọng cười, thì thầm bên tai Lâm Việt: “Tôi một mình chạy ra ngoài giữa đêm cũng không phải vì chán sống, mục đích của tôi là kéo đám người này ra. Có điều vừa rồi anh xuất hiện nên nảy sinh thêm chút vấn đề, thật ra nếu anh không đến thì kế hoạch của tôi có lẽ sẽ thuận lợi hơn.”

Lời hắn nói là thật. Nếu như vừa rồi Lâm Việt không xuất hiện, dù có bị nhốt thì Phong Mặc vẫn có thể sử dụng dị năng của mình thoải mái bỏ chạy, không cần phải đấu võ với đám người kia. Hắn cũng không nghĩ lòng nghi ngờ của Lâm Việt lại nặng đến vậy, chờ hắn bị đánh gần chết mới bằng lòng giúp đỡ.

Nói tới chuyện đó, cũng bởi Phong Mặc đã quen hợp tác cùng Lâm Việt, luôn cho rằng anh có thể hiểu suy nghĩ của bản thân mà quên mất mình đã giấu anh chuyện về BUG và thay đổi dị năng.

Nghĩ vậy, Phong Mặc không khỏi hỏi: “Nếu tôi không chạy về đây thì anh có cứu tôi không?”

Lâm Việt lạnh lùng đáp: “Tùy tình hình, cho nên từ giờ cậu đừng có giấu giếm nữa, xong việc giải thích rõ chuyện dị năng của cậu cho bọn tôi.”

Nếu vừa rồi thật sự không muốn cứu Phong Mặc, anh đã đi đường vòng trở về báo tin cho Lâm Dương Dương và hai đồng đội chạy trốn rồi. Kỳ thực anh vẫn luôn bám theo chính là bởi lo rằng con phốc sóc đó đúng là hắn, dù chuyện này chỉ có xác suất rất thấp, anh cũng nhất định phải điều tra đến cùng.

Hơn nữa, anh vô cùng tức giận với hành động giấu giếm của Phong Mặc, lỡ đó đúng là hắn, anh muốn nhân cơ hội này cho hắn nếm chút cay đắng, có vậy mới nhớ lâu.

Chỉ là nhìn cái thái độ này, có lẽ hắn cũng chưa rút ra được bài học gì cả.

Nếu nhóm người đang đứng ở đầu hẻm muốn giết họ, thời gian trao đổi mấy câu vừa rồi đã đủ cho họ chết mấy lần, thế nhưng từ đầu tới đuôi Lâm Việt vẫn chưa từng cảm nhận được chút sát khí nào từ phía đối phương. Mười mấy người im lặng không lên tiếng, trong lúc Lâm Việt và Phong Mặc nói chuyện cũng chỉ đứng từ xa chăm chú nhìn hai người, tựa hồ không muốn cắt ngang.

Dường như… vô cùng lịch sự?

Chờ khi Lâm Việt và Phong Mặc kết thúc trao đổi, người phụ nữ trung niên dẫn đầu nhóm người kia mới chắp tay làm một động tác chào với năm người. Rõ ràng cô ta vẫn còn cách xa hơn mười mét, thế nhưng một giọng nữ vẫn vang lên rất rõ ràng bên tai họ: “Chúng tôi đều là thợ luân hồi, không biết có thể làm vài giao dịch với các anh không? Ở đây không ổn lắm, tôi sẽ dẫn các anh đến một chỗ tuyệt đối an toàn, nếu các anh muốn nhận vụ làm ăn này thì xin đi theo chúng tôi.”

Giọng nói của người phụ nữ kia rất ôn hòa, tư thế hạ mình khiêm tốn, thái độ dịu dàng nhã nhặn khiến người ta không thể nảy sinh ác cảm.

Thợ luân hồi?

Lâm Việt đăm chiêu. Nếu mười mấy người này muốn chém muốn giết thì vừa rồi là thời cơ rất tốt để ra tay, ấy vậy mà bọn họ không động thủ cũng không áp sát đe dọa, hẳn là muốn biểu lộ thành ý?

Có điều cũng có khả năng họ muốn lợi dụng người luân hồi làm chuyện mờ ám gì đó…

Trong thời gian thế giới sửa BUG, Phong Mặc đã nhân cơ hội tra xét đám người này, moi sạch sẽ những thông tin về tính cách và phong cách làm việc của họ, bởi vậy hắn không hề do dự chỉ huy đồng đội: “Đi theo. Tôi tin họ.”

Nói rồi hắn liền chẳng chút đề phòng mà bước về phía nhóm người kia.

Dựa trên mối quan hệ của hai người, Lâm Việt biết Phong Mặc sẽ không hãm hại mình, anh suy nghĩ một chút rồi theo sát hắn.

Cũng không hoàn toàn là bởi anh tin tưởng Phong Mặc. Nguyên nhân lớn nhất khiến anh hạ quyết định này là bởi những tiếng bước chân rất nhỏ vọng tới từ bốn phương tám hướng, mà những âm thanh đó đều đang tụ lại nơi họ đứng hiện giờ!

Kẻ đến rõ ràng không hề có ý định che giấu, cũng chẳng e ngại bị họ phát hiện.



Phong Mặc ầm ĩ suốt mấy con đường, nếu không ai chú ý mới là kỳ quái. Lâm Việt nhìn bóng lưng hắn, âm thầm nghi ngờ vừa rồi hắn sủa ầm ĩ như vậy cũng là một phần kế hoạch.

Cũng may, mười mấy người luân hồi kia thoạt trông điềm đạm như động vật ăn cỏ, không có chút tính công kích nào.

Trong số họ có một người sở hữu dị năng [Đường hầm], có thể tạo ra những con đường tắt như hang động ngầm dưới đất của lũ côn trùng, rút ngắn khoảng cách tới đích đến. Nhóm Lâm Việt đi theo bọn họ vào đường hầm đó, nền hang bằng phẳng, cảnh vật xung quanh vù vù xẹt qua như thể đang ngồi trên một chiếc xe vô hình.

Ngoại trừ Phong Mặc, cả bốn người đều không tránh khỏi có chút thấp thỏm. Thế nhưng nếu không có con đường tắt này, nhóm bọn họ chắc chắn sẽ đụng phải những đội ngũ khác, như vậy chỉ e đến mẩu xương cũng chẳng còn sót lại.

Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi, chẳng bằng cứ bình thản đối mặt.

Điểm cuối của đường hầm là một bãi đậu xe ngầm cũ nát. Toàn bộ bãi xe tràn ngập một thứ mùi khó ngửi, đó là một loại mùi rất phức tạp, tổng hợp của mùi xác động vật thối rữa, mùi chất thải đại tiện, mùi bùn trong cống rãnh, còn vương chút mùi nước tiểu như có như không.

So với những mùi nồng nặc khác, mùi khai của nước tiểu trái lại có vẻ “thanh khiết” hơn nhiều. “Hương vị” hỗn tạp này khiến cho dạ dày Lâm Việt cuộn lên, anh và đồng đội đều phải dùng tay bịt chặt mũi miệng. Mười mấy người luân hồi đã dẫn họ tới tựa hồ đã tập mãi thành quen, vẫn tiếp tục bước nhanh như chẳng hề bị ảnh hưởng chút gì.

Người phụ nữ trung niên dẫn đội tỏ vẻ xấu hổ giải thích: “Xin lỗi, đám động vật ở đây mũi rất thính, chúng tôi phải làm cho nơi này hôi thối như thế để chuột cũng không buồn tới, đỡ mất công hơn.”

Lâm Việt gật đầu: “Tôi hiểu.”

Dọc theo đường đi, từng hành vi cử chỉ của những người thợ luân hồi kia dần dần đánh tan cảnh giác của Lâm Việt.

Ai nấy đều mang vẻ mệt mỏi rã rời, mỗi khi nhìn về phía nhóm Lâm Việt, trong ánh mắt họ không giấu nổi tự ti và ngưỡng mộ, ngữ điệu khi nói chuyện cũng vô cùng khách sáo lễ phép, cẩn thận từng li từng tí. Thái độ của họ cứ như thể năm người là kẻ đứng trên cao toàn thân tỏa sáng, còn bọn họ lại là kẻ bên dưới ám đầy bụi bặm.

Lâm Việt có thể khẳng định, họ thật sự là thợ luân hồi. Những người thợ luân hồi đã quen với cuộc sống bị chủ nhân áp bức, dần dần mất hết lòng tin đối với chính bản thân, bởi vậy mỗi khi đối diện với người luân hồi bình thường, họ sẽ ít nhiều cảm thấy tự ti hèn mọn.

Vòng qua từng đống rác rưởi hôi thối, bọn họ đi tới một cửa ngầm trong góc bãi đậu xe, nhóm thợ luân hồi liền dẫn theo năm người bước vào đó.

Trong số họ có người đã dùng dị năng của mình cải tạo một phần bãi xe thành nơi ẩn nấp. Kiến trúc nơi này khá giống ký túc xá sinh viên, hành lang dài hun hút, hai bên là từng dãy phòng ngay ngắn, tuy diện tích phòng không rộng lắm nhưng đủ sạch sẽ, không bị ảnh hưởng bởi mùi hôi thối bên ngoài.

Vừa về tới nơi ở, những người thợ luân hồi uể oải lập tức chia ra hai nhóm nam nữ đi tắm giặt, gột rửa một thân bụi bặm mệt mỏi.

Người phụ nữ trung niên đưa năm người Lâm Việt tới một căn phòng đánh số “017”. Gian phòng này lớn hơn những phòng khác một chút, còn đặt thêm một bộ sô pha mềm mại và một bộ bàn ghế. Trong căn phòng thoang thoảng hương hoa không có ai khác ngoài người phụ nữ kia, không khí thoải mái khiến người ta dễ dàng thả lỏng tinh thần.

Thế nhưng Lâm Việt không hề có chút lơi lỏng, bởi anh vẫn nhớ rõ người phụ nữ này có khả năng truyền âm thanh đi xa, chỉ cần cô ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi mấy chục người tới chặn trước cửa.

Người phụ nữ quan sát năm người một lượt, cuối cùng đưa tay về phía Phong Mặc: “Anh là đội trưởng nhỉ?”

Phong Mặc mỉm cười không đưa tay ra.

Người phụ nữ chần chờ một chút, nhìn về phía gương mặt xuất sắc của Giang Thủy Hàn, lại chìa tay: “Anh đẹp trai này, anh là đội trưởng phải không?”

Giang Thủy Hàn chỉ Lâm Việt: “Anh ta mới là đội trưởng.”

Người đối diện có chút căng thẳng, lúng túng cười chìa tay với Lâm Việt: “Tôi không phải người nhạy bén, không biết cách nhìn người, xin lỗi, thật sự xin lỗi. Chào anh, đội trưởng!”

Lâm Việt qua loa bắt tay cô ta: “Chào cô. Vừa rồi cô nói đến giao dịch là ý gì?”

Người phụ nữ thấy Lâm Việt đi thẳng vào vấn đề, cô ta cũng không dài dòng rào đón: “À, đúng vậy! Là thế này, chúng tôi là thợ luân hồi, trong căn cứ hiện tại có hơn ba trăm người cùng tụ tập lại, phân công hợp tác, mỗi ngày đều kiếm được rất nhiều thẻ luân hồi và đá dị năng. Nhưng mà các anh cũng biết đấy, thứ chúng tôi có thể mang về thành Cực Lạc chỉ có thẻ, đá dị năng không mang được, nếu dùng để thăng cấp thì phần lớn thợ luân hồi chỉ cần lên đến khoảng cấp hai là đủ rồi, cao hơn nữa cũng không có lợi, thế nên đá dị năng chúng tôi giữ chỉ lãng phí, chúng tôi muốn dùng nó đổi thẻ luân hồi với các anh.”



Nếu tích trữ nhiều đá dị năng rồi đổi thêm vài tấm thẻ, sau khi trở về thành Cực Lạc những người thợ luân hồi này có thể nhận thêm chút tiền từ các chủ thuê, cuộc sống cũng sẽ tốt hơn phần nào.

Lâm Việt thắc mắc: “Tại sao cô lại chọn chúng tôi? Chúng tôi thật ra cũng chẳng còn bao nhiêu thẻ, các người có thể tìm đội ngũ mạnh hơn mà.”

Người phụ nữ trung niên cười khổ: “Đối với tôi, muốn hợp tác thì nhân phẩm quan trọng hơn, chúng tôi đã từng bị những đội mạnh hãm hại vài lần, không dám tùy tiện hợp tác với người khác nữa. Vừa rồi nhìn thấy anh và đồng đội không chút do dự giúp đỡ cô bé gặp nạn, tôi nghĩ các anh cũng là người lương thiện, hẳn sẽ không đâm sau lưng chúng tôi.”

Từ nụ cười của cô ta có thể nhìn ra rất nhiều cay đắng, xem ra những người thợ luân hồi như bọn họ đã phải đổ không ít máu và nước mắt mới đến được ngày hôm nay.

Lâm Việt không nói thêm gì. Thẻ luân hồi của họ đều không phải loại tiêu tốn năng lượng, không cần dự trữ quá nhiều, anh thử tính toán nhu cầu của mình, lấy một số thẻ cấp một và cấp hai ra trao đổi với người phụ nữ trung niên.

Thẻ luân hồi của người phụ nữ kia cũng là thẻ không gian, cô ta nhanh chóng lấy đá dị năng từ nhẫn không gian của mình ra đổi trả lại cho anh. Một viên đá dị năng đổi lấy hai tấm thẻ luân hồi, tỷ lệ trao đổi này cũng tương ứng với độ khó khi thu hoạch đá dị năng, Lâm Việt không hề có dị nghị.

Sau khi trao đổi xong, người phụ nữ đưa cho Lâm Việt một chiếc vòng tay: “Lần tới nếu các anh góp đủ thẻ thì cứ dùng cái này gọi chúng tôi, chúng tôi sẽ phái người tới đổi.”

Lâm Việt nhận lấy chiếc vòng, gật đầu khách sáo vài câu: “Tôi thấy căn cứ này của các cô cũng xây dựng ra hình ra dạng, làm thợ luân hồi mãi cũng đáng tiếc, tự mình làm việc chẳng phải sẽ kiếm được nhiều hơn sao? Mấy cái công ty ở thành Cực Lạc bóc lột quá ác mà.”

Người phụ nữ trung niên lắc đầu: “Ừm… Chuyện này… Kỳ thực tôi hiểu, nhưng mà… Không phải ai cũng có bản lĩnh đúng không? Người như chúng tôi… Chúng tôi chỉ là người bình thường, tính cách hay chỉ số thông minh đều không hợp để ẩu đả tranh giành. Nếu hỏi có hận mấy người có tiền kia hay không… Cũng có người hận, nhưng phần lớn thì không, đối với đám vô dụng chúng tôi, kiếm được miếng cơm ăn là tốt rồi.”

Suy nghĩ của người phụ nữ này không có gì kỳ lạ.

Cô ta nói đúng, không phải ai cũng thích nghi được với quy tắc của Thế giới luân hồi. Giống như Lâm Việt khi còn sống không giỏi xã giao, không biết kiếm tiền, những người khác nhau bị ném vào hoàn cảnh khác nhau, ưu điểm có lẽ sẽ biến thành nhược điểm. Dù sao người thích hợp với thế giới bạo lực này cũng là số ít, đối với rất nhiều người, bám víu vào nhau mà sống đã rất gian nan, nhất là những người bình thường có thể vất vả lăn lộn sống sót được đến lúc này lại càng thêm quý trọng sinh mạng.

Giao dịch đã hoàn thành, Lâm Việt cũng không định tiếp tục làm phiền nữa, đứng lên chuẩn bị rời đi.

Thấy anh muốn đi, người phụ nữ không nhịn được nói thêm: “Tôi… Thật ra tôi còn có chuyện này muốn thương lượng. Đầu tiên nói trước, tôi nói chuyện không khéo léo nhưng không có ý gì xấu, các anh nghe xong đừng nóng giận cũng đừng chấp nhặt với tôi, tôi tuyệt đối không có ý định xúc phạm các anh, tôi không dám.”

Lâm Việt gật đầu: “Cô nói đi.”

Người phụ nữ ngước đôi mắt ước ao, đánh giá năm người: “Tôi cảm thấy trong đội các anh ai cũng ưa nhìn, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, lại trẻ tuổi. Tôi đây có quen một ông chủ rất mạnh, có tiền lại tốt tính! Ông ta gần như không có khuyết điểm gì, chỉ có điều háo sắc… Không đúng, cũng không phải háo sắc, chắc phải nói theo kiểu của những người trẻ các anh là “yêu cái đẹp”? Ông ta hiện tại đang muốn tìm vệ sĩ, ưu tiên bề ngoài, nếu các anh có hứng thú…”

Nghe tới đó, đôi mày Lâm Việt nhíu chặt.

Vệ sĩ? Thật sự là tìm vệ sĩ sao? Sao anh cảm giác không giống lắm…

Ánh mắt Lâm Dương Dương cũng tràn đầy hoài nghi.

Lâm Việt vừa mở miệng toan từ chối, hai mắt Phong Mặc bên cạnh bỗng sáng ngời, đứng phắt dậy…

“Làm vệ sĩ hả? Tôi muốn thử!”

Lâm Việt im lặng, lạnh lùng quan sát nét mặt Phong Mặc. Nhìn phản ứng hưng phấn này… Chẳng lẽ đây chính là mục đích thật sự của hắn?

Ngày hôm nay rốt cục tên này đã gặp chuyện gì? Tại sao đột nhiên khó hiểu như vậy?

Càng nghĩ càng không cách nào đoán ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau