Chương 14: Tôi ăn thịt mấy người được chắc?
6 giờ tối tại Tân Cảnh, Lãnh Ngụy Thần không mặc vest như thường ngày mà là một bộ đồ thể thao bình thường màu đen sọc trắng hay bên. Anh chuẩn bị đưa Diệp Sở Noãn ra ngoài như đã nói, bỗng nhiên điện thoại đổ chuông là thím anh Trúc Niệm Đan gọi tới.
"A Thần, con tới đây một chuyến đi" Giọng Trúc Niệm Đan có phần gấp gáp.
Lãnh Ngụy Thần nhìn đồng hồ trên tay nhíu mày nói: "Chuyện quan trọng không? Nếu không quan trọng thì con còn bận khi nào xong việc con sẽ qua"
"Mau chóng về!" Trúc Niệm Đan chỉ chừa lại câu đó cho anh rồi lập tức cúp máy.
Lãnh Ngụy Thần nhìn điện thoại tắt ngúm thở dài, bỗng nhiên phía sau truyền tới tiếng bước chân: "Sao thế?"
Diệp Sở Noãn cầm áo khoác trên tay đi lại chỗ anh.
Nhìn cô một lượt bỗng nhiên có cảm giác áy náy anh vỗ vai cô: "Hôm nay tôi có chút việc, em tự ăn tối nhé?"
Diệp Sở Noãn hơi khựng lại nhưng rất nhanh lại trở về bình thường: "Không sao, anh bận cứ đi đi"
"Không sao thật chứ?"
Diệp Sở Noãn chắc nịch gật đầu, không phải chỉ là một bữa cơm thôi à có gì đáng to tát đâu.
Lãnh Ngụy Thần nhìn cô một lát rồi quay người rời đi. Nhìn bóng lưng của anh nụ cười Diệp Sở Noãn tắt dần, những biểu hiện hôm nay của anh khiến cô nổi tính tham lam một chút...muốn níu anh lại...
"Phu nhân người đợi một lát tôi sẽ đi nấu bữa tối" Dì Nhan bước ra.
"Không cần đâu, con sẽ ra ngoài ăn"
Quản gia Hứa lập tức đi chuẩn bị xe. Ông có chút bất ngờ vì chỉ trong một đêm thái độ của ông chủ với vị phu nhân này liền đã thay đổi.
"Phu nhân, người muốn đi tới đâu?" Tài xế ngồi vào xe hỏi Diệp Sở Noãn qua kính chiếu hậu.
"Tới quán cơm Đại Lạt đi" Suy nghĩ một chút Diệp Sở Noãn nói ra địa chỉ, đó là nơi cô thường hay ăn tối với Trần Văn.
Tài xế vâng dạ rồi lập tức lái xe ra khỏi Tân Cảnh.
Diệp Sở Noãn định gọi Trần Văn nhưng nhớ ra là cô ấy đã về quê, lại muốn gọi cho Âu Thường Hi nhưng chị ấy cũng đi mất rồi, tự nhiên cô nhận ra hình như mình chẳng có người bạn nào, sống mũi bỗng cay cay, cô thở dài một hơi rồi nói với tài xế: "Đổi hướng về Diệp gia đi!" Cô muốn gặp mẹ.
"Vâng!" Tài xế không nhiều lời lập tức làm theo.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, chiếc Maybach dừng lại trong khuân viên Diệp gia. Diệp Sở Noãn nhìn căn nhà lớn trước mắt nói: "Cậu cứ trở về trước đi" Rồi xuống xe.
"Tiểu thư! Cô mới về!" Người làm trong nhà thấy Diệp Sở Noãn trở về không khỏi kinh ngạc lấy chồng mấy tháng rồi bây giờ mới chịu vác mặt về.
"Mẹ tôi đâu?" Diệp Sở Noãn gật đầu hỏi.
"Phu nhân đang nghỉ ngơi trên phòng ạ!"
Diệp Sở Noãn gật đầu rồi cất bước lên phòng ngủ của mẹ, mọi thứ trong nhà vẫn quen thuộc như vậy...khi đi qua một căn phòng nhỏ bỗng nhiên Diệp Sở Noãn khẽ rùng mình, sắc mặt có chút khác thường căn phòng đó là nơi ba cô trút giận...cô lập tức nhấc chân nhanh hơn đi về phía phòng ngủ của mẹ.
Vừa mở cửa ra cô đã thấy mẹ mình đang nằm cuộn tròn trong chăn. Cô nhíu mày đi lại hoảng hốt khi phát hiện mẹ đang khóc: "Mẹ! Mẹ sao thế? Ba...lại đánh mẹ ư?"
"Noãn Noãn! Con về hồi nào vậy? Sao lại trở về đây?" Tô Tưởng Ý thấy cô liền lau sạch nước mắt gắng gượng ngồi dậy.
"Mẹ trả lời con đi, có phải ông ta lại đánh mẹ nữa không?" Diệp Sở Noãn tức tới mức run rẩy nhìn gương mặt tái mét gầy gò của mẹ. Từ ngày cô đi lấy chồng căn nhà này ông ta Diệp Kình chỉ có thể trút giận lên một mình mẹ.
"Không có Noãn Noãn, con trở về đi ba con sắp về rồi đó!" Tô Tưởng Ý đẩy đẩy bả vai cô.
"Mẹ! Mẹ đi cùng con được không?" Diệp Sở Noãn cô cũng không phải vô công rỗi nghề, tiền biểu diễn của cô tích cóp được rất nhiều đủ để mẹ cô nhàn hạ cả đời rời khỏi Diệp gia, nhưng rất nhiều lần cô mở lời mẹ đều không chịu đi.
"Không được Noãn Noãn, con là bé ngoan phải nghe lời mẹ, mau đi đi" Bà đã từng hứa, sống làm người của Diệp gia chết làm ma Diệp gia, cả đời không rời nửa bước.
Diệp Sở Noãn kéo tay mẹ cưỡng chế xoay người mẹ lại vừa chạm vào lưng bà quả nhiên bà run lên vì đau, cô không nhịn được mà rơi nước mắt.
"Mẹ, tại sao vậy chứ? Sao mẹ lại bao bọc ông ta như thế chứ? Lẽ nào mẹ không hận ông ta sao? Sao không để con kiện ông ta chứ?" Diệp Sở Noãn nắm lấy bàn tay của bà khẽ thủ thỉ.
"Không thể! Con tuyệt đối không được làm thế! Nếu con dám làm mẹ liền chết cho con xem!" Tô Tưởng Ý không dám để con gái nhao vào nguy hiểm như vậy, bà đã từng hạnh phúc hứa với người đó bất kể Diệp Kình có ra sao bà cũng sẽ một lòng với ông, không phản bội bao bọc bằng mọi giá, kể cả tính mạng. Nhưng không ngờ lại phải hối hận sớm như vậy.
"Mẹ...mẹ nhìn ông ta đối xử với mẹ đi! Tại sao mẹ vẫn cứ vậy chứ..." Diệp Sở Noãn không hiểu, cũng không muốn hiểu.
"Vì ông ấy là chồng mẹ, là người cùng sinh lão bệnh tử với mẹ, Noãn Noãn bây giờ con không hiểu sau này sẽ hiểu thôi" Tô Tưởng Ý thương tâm nhìn con gái, bà cả đời này không thể có con lại bất ngờ có được một sinh linh nhỏ bé khiến bà trân trọng hơn bất cứ thứ gì. Noãn Noãn là niềm hi vọng sống của bà.
Diệp Sở Noãn không biết nói gì hơn với mẹ, chồng...như thế là chồng ư...?
"Được rồi, con đi đi, ba con sắp về tới nơi rồi!" Tô Tưởng Ý không ngừng thúc dục cô rời đi.
"Mẹ..." Diệp Sở Noãn không muốn rời đi, cô muốn ở lại bên cạnh mẹ lâu một chút.
"Không sao, con mau đi đi khi nào rảnh mẹ sẽ gọi điện thoại ha, hạn chế trở về đây đi"
Bà vừa dứt lời thì cánh cửa phòng bật mở, Diệp Kình đã về, bà vội vã chắn trước mặt con gái, Diệp Sở Noãn cũng níu lấy tay mẹ, ánh mắt căng thẳng.
"Cảnh giác thế làm gì? Tôi ăn thịt mấy người được chắc?" Diệp Kình trừng mắt nhìn Tô Tưởng Ý sau đó quay xang nhìn Diệp Sở Noãn với biểu cảm quay ngoắt 180°
"Con gái về rồi à? Sao không báo trước để ba trở về sớm một chút!"
Giọng điệu của ông ta khiến Diệp Sở Noãn cô ghê tởm, cô phải nghĩ cách đưa mẹ ra khỏi đây bởi vì ông ta là kẻ giết người! Là một con thú!
"Ông định làm gì con bé?" Tô Tưởng Ý hùng hổ lườm Diệp Kình.
"Không phải việc của bà! Câm miệng!" Diệp Kình quát lớn.
"Con gái, ở lại ăn bữa tối chứ?" Diệp Kình quay lại nhìn Diệp Sở Noãn cười cười.
Nụ cười của ông ta khiến cô nổi hết cả da gà, chưa kịp trả lời mẹ cô đã lên tiếng: "Con bé còn có việc bận! Con mau đi đi!"
"Ai cho phép?" Bỗng nhiên Diệp Kình thay đổi sắc mặt, ông tiến tới đẩy mạnh Tô Tưởng Ý ra, nắm lấy cánh tay Diệp Sở Noãn.
"Ba làm gì vậy!" Diệp Sở Noãn vùng vẫy nhưng sức lực Diệp Kình rất khoẻ, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
"Ông buông con bé ra! Có gì thì tìm tôi!" Tô Tưởng Ý mặc kệ lưng đang rất đau lao tới cắn mạnh vào tay Diệp Kình.
"Cmn! Cút!" Diệp Kình buông cô ra tức giận giáng cho Tô Tưởng Ý một bạt tai.
"Mẹ!" Diệp Sở Noãn thừa cơ hội chạy tới bên kia giường đỡ mẹ mình.
"Mẹ giữ chân ông ta, con mau đi đi!"
Diệp Sở Noãn nức nở lắc đầu.
"Không đi sẽ bị đánh cả hai! Đi mau!" Tô Tưởng Ý cầm gối ném liên tục vào người Diệp Kình rồi kéo Diệp Sở Noãn chạy ra ngoài đẩy cô ra khỏi cửa rồi đóng cửa phòng lại.
"Mẹ! Mở cửa đi mà! Mẹ ơi!!!" Diệp Sở Noãn đập liên tục lên cánh cửa gỗ.
Ngay lúc cô vừa xoay người tìm điện thoại gọi cảnh sát thì bên trong vang lên tiếng ba cô sau đó cánh cửa bật mở: "Muốn mẹ mày an toàn thì tới về phòng!"
"Đừng...Noãn Noãn kệ mẹ đi, con chạy đi!"
"Ông thả mẹ tôi ra! Nếu không đừng trách tôi báo cảnh sát!"
"Báo cảnh sát? Mày đang làm trò đùa cho tao xem à? Báo đi! Báo thử đi xem có cảnh sát nào tới đây không?" Diệp Kình cười mỉa mai, cảnh sát không thể xen vào chuyện này được, mọi việc ông ta làm không ai có thể ngăn cản.
"Noãn Noãn... không có ích đâu...con đi đi!"
"A Thần, con tới đây một chuyến đi" Giọng Trúc Niệm Đan có phần gấp gáp.
Lãnh Ngụy Thần nhìn đồng hồ trên tay nhíu mày nói: "Chuyện quan trọng không? Nếu không quan trọng thì con còn bận khi nào xong việc con sẽ qua"
"Mau chóng về!" Trúc Niệm Đan chỉ chừa lại câu đó cho anh rồi lập tức cúp máy.
Lãnh Ngụy Thần nhìn điện thoại tắt ngúm thở dài, bỗng nhiên phía sau truyền tới tiếng bước chân: "Sao thế?"
Diệp Sở Noãn cầm áo khoác trên tay đi lại chỗ anh.
Nhìn cô một lượt bỗng nhiên có cảm giác áy náy anh vỗ vai cô: "Hôm nay tôi có chút việc, em tự ăn tối nhé?"
Diệp Sở Noãn hơi khựng lại nhưng rất nhanh lại trở về bình thường: "Không sao, anh bận cứ đi đi"
"Không sao thật chứ?"
Diệp Sở Noãn chắc nịch gật đầu, không phải chỉ là một bữa cơm thôi à có gì đáng to tát đâu.
Lãnh Ngụy Thần nhìn cô một lát rồi quay người rời đi. Nhìn bóng lưng của anh nụ cười Diệp Sở Noãn tắt dần, những biểu hiện hôm nay của anh khiến cô nổi tính tham lam một chút...muốn níu anh lại...
"Phu nhân người đợi một lát tôi sẽ đi nấu bữa tối" Dì Nhan bước ra.
"Không cần đâu, con sẽ ra ngoài ăn"
Quản gia Hứa lập tức đi chuẩn bị xe. Ông có chút bất ngờ vì chỉ trong một đêm thái độ của ông chủ với vị phu nhân này liền đã thay đổi.
"Phu nhân, người muốn đi tới đâu?" Tài xế ngồi vào xe hỏi Diệp Sở Noãn qua kính chiếu hậu.
"Tới quán cơm Đại Lạt đi" Suy nghĩ một chút Diệp Sở Noãn nói ra địa chỉ, đó là nơi cô thường hay ăn tối với Trần Văn.
Tài xế vâng dạ rồi lập tức lái xe ra khỏi Tân Cảnh.
Diệp Sở Noãn định gọi Trần Văn nhưng nhớ ra là cô ấy đã về quê, lại muốn gọi cho Âu Thường Hi nhưng chị ấy cũng đi mất rồi, tự nhiên cô nhận ra hình như mình chẳng có người bạn nào, sống mũi bỗng cay cay, cô thở dài một hơi rồi nói với tài xế: "Đổi hướng về Diệp gia đi!" Cô muốn gặp mẹ.
"Vâng!" Tài xế không nhiều lời lập tức làm theo.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, chiếc Maybach dừng lại trong khuân viên Diệp gia. Diệp Sở Noãn nhìn căn nhà lớn trước mắt nói: "Cậu cứ trở về trước đi" Rồi xuống xe.
"Tiểu thư! Cô mới về!" Người làm trong nhà thấy Diệp Sở Noãn trở về không khỏi kinh ngạc lấy chồng mấy tháng rồi bây giờ mới chịu vác mặt về.
"Mẹ tôi đâu?" Diệp Sở Noãn gật đầu hỏi.
"Phu nhân đang nghỉ ngơi trên phòng ạ!"
Diệp Sở Noãn gật đầu rồi cất bước lên phòng ngủ của mẹ, mọi thứ trong nhà vẫn quen thuộc như vậy...khi đi qua một căn phòng nhỏ bỗng nhiên Diệp Sở Noãn khẽ rùng mình, sắc mặt có chút khác thường căn phòng đó là nơi ba cô trút giận...cô lập tức nhấc chân nhanh hơn đi về phía phòng ngủ của mẹ.
Vừa mở cửa ra cô đã thấy mẹ mình đang nằm cuộn tròn trong chăn. Cô nhíu mày đi lại hoảng hốt khi phát hiện mẹ đang khóc: "Mẹ! Mẹ sao thế? Ba...lại đánh mẹ ư?"
"Noãn Noãn! Con về hồi nào vậy? Sao lại trở về đây?" Tô Tưởng Ý thấy cô liền lau sạch nước mắt gắng gượng ngồi dậy.
"Mẹ trả lời con đi, có phải ông ta lại đánh mẹ nữa không?" Diệp Sở Noãn tức tới mức run rẩy nhìn gương mặt tái mét gầy gò của mẹ. Từ ngày cô đi lấy chồng căn nhà này ông ta Diệp Kình chỉ có thể trút giận lên một mình mẹ.
"Không có Noãn Noãn, con trở về đi ba con sắp về rồi đó!" Tô Tưởng Ý đẩy đẩy bả vai cô.
"Mẹ! Mẹ đi cùng con được không?" Diệp Sở Noãn cô cũng không phải vô công rỗi nghề, tiền biểu diễn của cô tích cóp được rất nhiều đủ để mẹ cô nhàn hạ cả đời rời khỏi Diệp gia, nhưng rất nhiều lần cô mở lời mẹ đều không chịu đi.
"Không được Noãn Noãn, con là bé ngoan phải nghe lời mẹ, mau đi đi" Bà đã từng hứa, sống làm người của Diệp gia chết làm ma Diệp gia, cả đời không rời nửa bước.
Diệp Sở Noãn kéo tay mẹ cưỡng chế xoay người mẹ lại vừa chạm vào lưng bà quả nhiên bà run lên vì đau, cô không nhịn được mà rơi nước mắt.
"Mẹ, tại sao vậy chứ? Sao mẹ lại bao bọc ông ta như thế chứ? Lẽ nào mẹ không hận ông ta sao? Sao không để con kiện ông ta chứ?" Diệp Sở Noãn nắm lấy bàn tay của bà khẽ thủ thỉ.
"Không thể! Con tuyệt đối không được làm thế! Nếu con dám làm mẹ liền chết cho con xem!" Tô Tưởng Ý không dám để con gái nhao vào nguy hiểm như vậy, bà đã từng hạnh phúc hứa với người đó bất kể Diệp Kình có ra sao bà cũng sẽ một lòng với ông, không phản bội bao bọc bằng mọi giá, kể cả tính mạng. Nhưng không ngờ lại phải hối hận sớm như vậy.
"Mẹ...mẹ nhìn ông ta đối xử với mẹ đi! Tại sao mẹ vẫn cứ vậy chứ..." Diệp Sở Noãn không hiểu, cũng không muốn hiểu.
"Vì ông ấy là chồng mẹ, là người cùng sinh lão bệnh tử với mẹ, Noãn Noãn bây giờ con không hiểu sau này sẽ hiểu thôi" Tô Tưởng Ý thương tâm nhìn con gái, bà cả đời này không thể có con lại bất ngờ có được một sinh linh nhỏ bé khiến bà trân trọng hơn bất cứ thứ gì. Noãn Noãn là niềm hi vọng sống của bà.
Diệp Sở Noãn không biết nói gì hơn với mẹ, chồng...như thế là chồng ư...?
"Được rồi, con đi đi, ba con sắp về tới nơi rồi!" Tô Tưởng Ý không ngừng thúc dục cô rời đi.
"Mẹ..." Diệp Sở Noãn không muốn rời đi, cô muốn ở lại bên cạnh mẹ lâu một chút.
"Không sao, con mau đi đi khi nào rảnh mẹ sẽ gọi điện thoại ha, hạn chế trở về đây đi"
Bà vừa dứt lời thì cánh cửa phòng bật mở, Diệp Kình đã về, bà vội vã chắn trước mặt con gái, Diệp Sở Noãn cũng níu lấy tay mẹ, ánh mắt căng thẳng.
"Cảnh giác thế làm gì? Tôi ăn thịt mấy người được chắc?" Diệp Kình trừng mắt nhìn Tô Tưởng Ý sau đó quay xang nhìn Diệp Sở Noãn với biểu cảm quay ngoắt 180°
"Con gái về rồi à? Sao không báo trước để ba trở về sớm một chút!"
Giọng điệu của ông ta khiến Diệp Sở Noãn cô ghê tởm, cô phải nghĩ cách đưa mẹ ra khỏi đây bởi vì ông ta là kẻ giết người! Là một con thú!
"Ông định làm gì con bé?" Tô Tưởng Ý hùng hổ lườm Diệp Kình.
"Không phải việc của bà! Câm miệng!" Diệp Kình quát lớn.
"Con gái, ở lại ăn bữa tối chứ?" Diệp Kình quay lại nhìn Diệp Sở Noãn cười cười.
Nụ cười của ông ta khiến cô nổi hết cả da gà, chưa kịp trả lời mẹ cô đã lên tiếng: "Con bé còn có việc bận! Con mau đi đi!"
"Ai cho phép?" Bỗng nhiên Diệp Kình thay đổi sắc mặt, ông tiến tới đẩy mạnh Tô Tưởng Ý ra, nắm lấy cánh tay Diệp Sở Noãn.
"Ba làm gì vậy!" Diệp Sở Noãn vùng vẫy nhưng sức lực Diệp Kình rất khoẻ, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
"Ông buông con bé ra! Có gì thì tìm tôi!" Tô Tưởng Ý mặc kệ lưng đang rất đau lao tới cắn mạnh vào tay Diệp Kình.
"Cmn! Cút!" Diệp Kình buông cô ra tức giận giáng cho Tô Tưởng Ý một bạt tai.
"Mẹ!" Diệp Sở Noãn thừa cơ hội chạy tới bên kia giường đỡ mẹ mình.
"Mẹ giữ chân ông ta, con mau đi đi!"
Diệp Sở Noãn nức nở lắc đầu.
"Không đi sẽ bị đánh cả hai! Đi mau!" Tô Tưởng Ý cầm gối ném liên tục vào người Diệp Kình rồi kéo Diệp Sở Noãn chạy ra ngoài đẩy cô ra khỏi cửa rồi đóng cửa phòng lại.
"Mẹ! Mở cửa đi mà! Mẹ ơi!!!" Diệp Sở Noãn đập liên tục lên cánh cửa gỗ.
Ngay lúc cô vừa xoay người tìm điện thoại gọi cảnh sát thì bên trong vang lên tiếng ba cô sau đó cánh cửa bật mở: "Muốn mẹ mày an toàn thì tới về phòng!"
"Đừng...Noãn Noãn kệ mẹ đi, con chạy đi!"
"Ông thả mẹ tôi ra! Nếu không đừng trách tôi báo cảnh sát!"
"Báo cảnh sát? Mày đang làm trò đùa cho tao xem à? Báo đi! Báo thử đi xem có cảnh sát nào tới đây không?" Diệp Kình cười mỉa mai, cảnh sát không thể xen vào chuyện này được, mọi việc ông ta làm không ai có thể ngăn cản.
"Noãn Noãn... không có ích đâu...con đi đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất