Chương 36: Quỳ xuống xin tôi gả con gái cho
Bữa tiệc diễn ra được một nửa Lãnh Nguỵ Thần có điện thoại nên ra ngoài nghe.
“Ông chủ! Tôi và Tư Nguyệt đã hoàn thành sát hạch trình độ, có thể nhận nhiệm vụ bất cứ lúc nào!”
Anh đút tay vào túi quần cất giọng: “Ngày mai gọi Tư Nguyệt tới trụ sở”
“Vâng!”
Cuộc trò chuyện kết thúc, người nói chuyện với anh là Lôi Tứ, người kia là Tư Nguyệt cả hai người cùng với Triệu Dương đều là những tâm đắc bên cạnh anh. Triệu Dương là người tài giỏi và hoàn hảo nhất nên không cần tham gia sát hạch thường xuyên giống hai người kia mà đi theo anh làm luôn trợ lý thân cận.
Bỗng nhiên một bóng đen vụt qua phía bụi cây phía trước, ánh mắt Lãnh Nguỵ Thần lạnh đi Triệu Dương chẳng biết xuất hiện từ đâu gọi nhỏ một tiếng ông chủ rồi lấy đà bật khỏi lan can bám theo bóng đen đó, rất nhanh đã biến mất.
Anh từ đầu tới cuối đều không có một hành động hay biểu cảm gì, mãi một lúc sau anh mới biếng nhác từ từ dựa vào lan can rút một điếu thuốc trong ngực ra nhưng không châm lửa. Anh cất giọng: “Tự ra hay để tôi lôi ra?”
Một tiếng cười khẽ cùng với giọng nói khuyến rũ vang lên: “Ha! Quả nhiên nhạy bén, Lãnh…gia chủ?”
Lãnh Nguỵ Thần liếc nhìn bà ta, người đó cũng chăm chăm nhìn lại anh.
…
Bên trong phòng tiệc Diệp Sở Noãn vốn không định tạo sự chú ý nhưng lúc này trên bàn chỉ còn lại 3 người, chủ tịch Lâm và con trai đã đi tiếp xúc làm quen cho con trai rồi, dù không lộ diện nhưng Lâm Đình cũng đủ thông tuệ để biết tất cả mọi thứ xung quanh mình.
Bạch Vân Mã cầm ly rượu bước tới vị trí bên cạnh cô ngồi xuống, động tác rất nho nhã đúng chuẩn phong cách một quý ông nhìn chẳng giống ông hoàng vũ khí chút nào cả.
“Lăng phu nhân không ngại uống cùng Bạch mỗ tôi một ly chứ?”
Ngại! Cô rất muốn nói từ đó nhưng dù sao người ta cũng là trưởng bối, nên tiết chế một chút, mỉm cười cập ly của mình lên: “Được chứ”
Bạch Vân Mã hài lòng nở nụ cười sau đó hơi đưa ly về phía cô rồi uống một hơi cạn ly rượu.
Cô nhớ tới lần trước uống rượu say bán mạng kia nên chỉ nhấp một hụm nhỏ.
Quả nhiên không đơn giản chỉ là tới mời rượu, ông ta hỏi: “Cô có hiểu hết về Lãnh gia không?”
“Con mới gả tới Lãnh gia, chuyện sau này sẽ từ từ tìm hiểu”
Bạch Nhược chỉ im lặng dõi theo ba mình, cô ta đã làm tới nước này rồi, ba đã là sự lựa chọn cuối cùng của cô ta. Nếu không được sau này chỉ có thể tự dựa vào mình.
“Vậy được, cô biết nghĩa vụ khi làm dâu Lãnh gia?”
Cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngài Bạch có gì chỉ bảo sao?”
Bạch Vân Mã gật đầu: “Có lẽ cô không cần biết, vị trí này…cô ngồi không nổi”
Đến nước này cô cũng chẳng cần làm ra vẻ nữa, ý chỉ rõ ràng là nhắm tới cô và vị trí Lãnh phu nhân này, thẳng thừng đáp: “Ngồi nổi hay không ngài biết được sao? Hơn nữa cũng không phải do ngài quyết định, biết đâu tôi còn ngồi lâu tới mức ai đó không có chỗ chen chân a!”
Ánh mắt cô ở câu cuối cùng rơi vào Bạch Nhược ở đối diện.
Biểu cảm của cô ta rõ ràng là thay đổi ngay lập tức, tức giận nhưng không thể làm gì được. Đành nhìn ba mình ra hiệu.
Bạch Vân Mã cũng biết được cô chắc chắn không phải kiểu người dễ đối phó: “Cô Diệp nên biết điều một chút, cô nghĩ Lãnh Thiên Phong sẽ bảo vệ cho cô?”
“Chú nói thử xem có hay không?”
Bạch Vân Mã bỗng cười rộ lên: “Phách lối!”
Diệp Sở Noãn nhìn về phía xa định đáp lại thì thấy bóng dáng anh dần xuất hiện, cô bỗng nhiên cầm ly uống một hơi cạn sạch sau đó sắc mặt liền thay đổi, từ vẻ phách lối ngang tàn trở về bộ dáng tủi thân cúi mặt xuống.
“Ba!” Bạch Nhược trợn mắt nhìn Diệp Sở Noãn lật mặt lên tiếng nhắc nhở ba mình. Anh đã quay lại!!!
Bạch Vân Mã muốn đổi tình thế cũng không kịp nữa, giọng anh vang lên từ phía sau: “Chuyện gì vừa xảy ra?”
Bạch Vân Mã quay lại cười nhạt đáp: “Chú hỏi thăm vợ con chút, ai ngờ lỡ lời đụng tới cảm xúc nhạy cảm”
Lãnh Nguỵ Thần liếc nhìn cô đang cúi đầu xuống, không nói gì híp mắt lại đứng trước mặt cô nâng cằm cô lên, bất ngờ vì mắt cô đã ngấn lệ: “Khóc?”
Diệp Sở Noãn nén nước mắt lắc đầu: “Không có, em ngáp ngủ thôi”
Anh quay lại nhìn Bạch Vân Mã: “Chú có vẻ quan tâm đến chuyện đời tư của Lãnh gia?”
“Ta chỉ quan tâm cháu thôi, dù sao người ta tin tưởng đem Tiểu Nh…”
Lãnh Nguỵ Thần cắt đứt lời ông ta: “Tôi từng nói rồi nhỉ? Tôi chỉ kết hôn duy nhất một lần! Hơn nữa…”
Anh dừng một lát rồi nói tiếp: “Tiêu chuẩn của tôi hơi cao, tiểu thư nhà ông đem về cất đi”
Ánh mắt anh nhìn qua hai người kia rồi nhìn lại cô bằng ánh mắt có chứa ý cười: “Về?”
Diệp Sở Noãn gật đầu thật mạnh, về thôi, về thôi!
Trước đám đông Lãnh Nguỵ Thần dắt tay cô rời khỏi sảnh tiệc. Một vài người quen biết với anh thì thấy bình thường, trước giờ anh chẳng bao giờ nán lại lâu ở bất kì bữa tiệc nào, nếu không thể rời đi ngang thì sẽ trực tiếp từ chối thư mời. Ngông cuồng như vậy, ai bảo người ta có quyền lực địa vị lớn cơ chứ. Chủ tịch Lâm cũng biết thông tin kia nên cũng không nói nhiều.
Bạch Nhược nghe xong câu nói của anh đơ người luôn, anh nói cô không phù hợp với tiêu chuẩn của anh…?
Bạch Vân Mã tức giận siết chặt tay, Lãnh Nguỵ Thần! Cậu cứ phách lối nốt đi! Tôi sẽ khiến cậu quỳ dưới chân lão già này cầu xin tôi gả con gái cho cậu!
“Ông chủ! Tôi và Tư Nguyệt đã hoàn thành sát hạch trình độ, có thể nhận nhiệm vụ bất cứ lúc nào!”
Anh đút tay vào túi quần cất giọng: “Ngày mai gọi Tư Nguyệt tới trụ sở”
“Vâng!”
Cuộc trò chuyện kết thúc, người nói chuyện với anh là Lôi Tứ, người kia là Tư Nguyệt cả hai người cùng với Triệu Dương đều là những tâm đắc bên cạnh anh. Triệu Dương là người tài giỏi và hoàn hảo nhất nên không cần tham gia sát hạch thường xuyên giống hai người kia mà đi theo anh làm luôn trợ lý thân cận.
Bỗng nhiên một bóng đen vụt qua phía bụi cây phía trước, ánh mắt Lãnh Nguỵ Thần lạnh đi Triệu Dương chẳng biết xuất hiện từ đâu gọi nhỏ một tiếng ông chủ rồi lấy đà bật khỏi lan can bám theo bóng đen đó, rất nhanh đã biến mất.
Anh từ đầu tới cuối đều không có một hành động hay biểu cảm gì, mãi một lúc sau anh mới biếng nhác từ từ dựa vào lan can rút một điếu thuốc trong ngực ra nhưng không châm lửa. Anh cất giọng: “Tự ra hay để tôi lôi ra?”
Một tiếng cười khẽ cùng với giọng nói khuyến rũ vang lên: “Ha! Quả nhiên nhạy bén, Lãnh…gia chủ?”
Lãnh Nguỵ Thần liếc nhìn bà ta, người đó cũng chăm chăm nhìn lại anh.
…
Bên trong phòng tiệc Diệp Sở Noãn vốn không định tạo sự chú ý nhưng lúc này trên bàn chỉ còn lại 3 người, chủ tịch Lâm và con trai đã đi tiếp xúc làm quen cho con trai rồi, dù không lộ diện nhưng Lâm Đình cũng đủ thông tuệ để biết tất cả mọi thứ xung quanh mình.
Bạch Vân Mã cầm ly rượu bước tới vị trí bên cạnh cô ngồi xuống, động tác rất nho nhã đúng chuẩn phong cách một quý ông nhìn chẳng giống ông hoàng vũ khí chút nào cả.
“Lăng phu nhân không ngại uống cùng Bạch mỗ tôi một ly chứ?”
Ngại! Cô rất muốn nói từ đó nhưng dù sao người ta cũng là trưởng bối, nên tiết chế một chút, mỉm cười cập ly của mình lên: “Được chứ”
Bạch Vân Mã hài lòng nở nụ cười sau đó hơi đưa ly về phía cô rồi uống một hơi cạn ly rượu.
Cô nhớ tới lần trước uống rượu say bán mạng kia nên chỉ nhấp một hụm nhỏ.
Quả nhiên không đơn giản chỉ là tới mời rượu, ông ta hỏi: “Cô có hiểu hết về Lãnh gia không?”
“Con mới gả tới Lãnh gia, chuyện sau này sẽ từ từ tìm hiểu”
Bạch Nhược chỉ im lặng dõi theo ba mình, cô ta đã làm tới nước này rồi, ba đã là sự lựa chọn cuối cùng của cô ta. Nếu không được sau này chỉ có thể tự dựa vào mình.
“Vậy được, cô biết nghĩa vụ khi làm dâu Lãnh gia?”
Cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngài Bạch có gì chỉ bảo sao?”
Bạch Vân Mã gật đầu: “Có lẽ cô không cần biết, vị trí này…cô ngồi không nổi”
Đến nước này cô cũng chẳng cần làm ra vẻ nữa, ý chỉ rõ ràng là nhắm tới cô và vị trí Lãnh phu nhân này, thẳng thừng đáp: “Ngồi nổi hay không ngài biết được sao? Hơn nữa cũng không phải do ngài quyết định, biết đâu tôi còn ngồi lâu tới mức ai đó không có chỗ chen chân a!”
Ánh mắt cô ở câu cuối cùng rơi vào Bạch Nhược ở đối diện.
Biểu cảm của cô ta rõ ràng là thay đổi ngay lập tức, tức giận nhưng không thể làm gì được. Đành nhìn ba mình ra hiệu.
Bạch Vân Mã cũng biết được cô chắc chắn không phải kiểu người dễ đối phó: “Cô Diệp nên biết điều một chút, cô nghĩ Lãnh Thiên Phong sẽ bảo vệ cho cô?”
“Chú nói thử xem có hay không?”
Bạch Vân Mã bỗng cười rộ lên: “Phách lối!”
Diệp Sở Noãn nhìn về phía xa định đáp lại thì thấy bóng dáng anh dần xuất hiện, cô bỗng nhiên cầm ly uống một hơi cạn sạch sau đó sắc mặt liền thay đổi, từ vẻ phách lối ngang tàn trở về bộ dáng tủi thân cúi mặt xuống.
“Ba!” Bạch Nhược trợn mắt nhìn Diệp Sở Noãn lật mặt lên tiếng nhắc nhở ba mình. Anh đã quay lại!!!
Bạch Vân Mã muốn đổi tình thế cũng không kịp nữa, giọng anh vang lên từ phía sau: “Chuyện gì vừa xảy ra?”
Bạch Vân Mã quay lại cười nhạt đáp: “Chú hỏi thăm vợ con chút, ai ngờ lỡ lời đụng tới cảm xúc nhạy cảm”
Lãnh Nguỵ Thần liếc nhìn cô đang cúi đầu xuống, không nói gì híp mắt lại đứng trước mặt cô nâng cằm cô lên, bất ngờ vì mắt cô đã ngấn lệ: “Khóc?”
Diệp Sở Noãn nén nước mắt lắc đầu: “Không có, em ngáp ngủ thôi”
Anh quay lại nhìn Bạch Vân Mã: “Chú có vẻ quan tâm đến chuyện đời tư của Lãnh gia?”
“Ta chỉ quan tâm cháu thôi, dù sao người ta tin tưởng đem Tiểu Nh…”
Lãnh Nguỵ Thần cắt đứt lời ông ta: “Tôi từng nói rồi nhỉ? Tôi chỉ kết hôn duy nhất một lần! Hơn nữa…”
Anh dừng một lát rồi nói tiếp: “Tiêu chuẩn của tôi hơi cao, tiểu thư nhà ông đem về cất đi”
Ánh mắt anh nhìn qua hai người kia rồi nhìn lại cô bằng ánh mắt có chứa ý cười: “Về?”
Diệp Sở Noãn gật đầu thật mạnh, về thôi, về thôi!
Trước đám đông Lãnh Nguỵ Thần dắt tay cô rời khỏi sảnh tiệc. Một vài người quen biết với anh thì thấy bình thường, trước giờ anh chẳng bao giờ nán lại lâu ở bất kì bữa tiệc nào, nếu không thể rời đi ngang thì sẽ trực tiếp từ chối thư mời. Ngông cuồng như vậy, ai bảo người ta có quyền lực địa vị lớn cơ chứ. Chủ tịch Lâm cũng biết thông tin kia nên cũng không nói nhiều.
Bạch Nhược nghe xong câu nói của anh đơ người luôn, anh nói cô không phù hợp với tiêu chuẩn của anh…?
Bạch Vân Mã tức giận siết chặt tay, Lãnh Nguỵ Thần! Cậu cứ phách lối nốt đi! Tôi sẽ khiến cậu quỳ dưới chân lão già này cầu xin tôi gả con gái cho cậu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất