Chương 9: Buổi biểu diễn
Buổi chiều hôm sau Diệp Sở Noãn được tài xế riêng của Lãnh gia đưa tới công ty an toàn, nói cảm ơn với tài xế rồi đeo khẩu trang lên sau đó bước vào công ty, cô không muốn lộ mặt cũng như danh tính ra bên ngoài, phòng ngừa ba cô sẽ chặt đứt con đường này của cô.
"Chị Văn Văn!" Diệp Sở Noãn trông thấy Trần Văn thì mở miệng chào, dơ tay vẫy vẫy.
"Noãn! Em tới rồi!" Trần Văn vừa nhìn thấy Diệp Sở Noãn liền vui mừng kéo cô vào phòng tập.
"Mau mau vào đây chuẩn bị thôi!"
Trần Văn đẩy cô ngồi xuống ghế rồi chạy đi mở tủ lấy chiếc mặt nạ màu bạc được chạm khắc tinh xảo ra, sau đó trang điểm cho Diệp Sở Noãn rồi giúp cô thay trang phục, hôm nay là một bộ váy màu xanh dương đậm dài tới gót chân có các hạt kim tuyến lấp lánh trang trí xung quanh váy, phía trên là kiểu cổ bằng bó ngực, tay dài trễ vai, phía cổ tay còn được thiết kế chun cố định, phần còn lại xoè ra bồng bềnh thướt tha nhìn giống một cô công chúa. Phần eo được thiết kế tinh xảo vừa vặn lộ ra vòng eo 55 siêu nhỏ. Một đôi cao gót cùng hoạ tiết, phía sau còn có một chiếc nơ voan mềm mại xinh xinh.
Mái tóc được búi lên thừa một vài lọn tóc mai được Trần Văn làm xoăn nhẹ.
"Hoàn mĩ! Em đẹp lắm!" Trần Văn nhìn tay nghề của mình hài lòng gật đầu cảm thán.
"Em cảm ơn" Diệp Sở Noãn mỉm cười rồi cầm lấy mặt nạ bạc đeo lên cố định lại sau đó hít sâu một hơi rồi cùng chị Trần Văn đi tới phía sau sân khấu.
"Oa...chị ấy là Hoa Sở sao? Đẹp thật đấy!" Một nhân viên hậu trường nhìn thấy cô mắt liền long lanh.
"Em là nhân viên mới nên không biết ngoài nhan sắc ra cô ấy còn có tài năng, tự mình sáng tác rồi tự mình biểu diễn! Đấy là thiên tài thiên tài trong giới Dương Cầm đó!" Một nhân viên khác cũng không kém hâm mộ. Chỉ là chưa từng nhìn thấy nhan sắc thật sự sau chiếc mặt nạ đó, nghe nói chỉ có giám đốc và quản lý riêng biết.
"Sao chị ấy lại đeo mặt nạ vậy?"
"Không biết nữa, có thể chị ấy muốn giấu nhan sắc hoặc là chị ấy...có sẹo trên mặt!"
"Không thể! Bình thường chị ấy tới đây hay đeo khẩu trang trên mặt cũng đâu có vết sẹo nào, còn nữa mắt chị ấy đẹp như vậy, không thể có sẹo...."
Tiếng bàn tán vẫn không ngừng vang lên xì xào khắp hậu trường.
Dưới sự bàn tán của mọi người Diệp Sở Noãn mỉm cười sau đó bước ra sân khấu.
"Cố lên!" Trần Văn nắm tay giơ lên cổ vũ.
"Tạch" Ánh đèn sân khấu tắt ngúm chỉ để lại hai vùng sáng, một chiếc đèn rọi thẳng vào chiếc Dương Cầm ở trung tâm sân khấu, một chiếc rọi theo bóng Diệp Sở Noãn bước đi. Cả phòng biểu diễn im lặng như tờ chỉ vang lên tiếng giày cao gót nhè nhẹ.
Diệp Sở Noãn đi một lát rồi dừng lại đứng cạnh chiếc mic nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian quý báu tới nghe Hoa Sở đàn"
"Mỗi khúc nhạc là một tâm trạng, tình cảm khác nhau, nó thư giãn nhưng cũng tuyệt vọng, là thứ đánh thức cảm xúc trong ta, một thứ cảm xúc mãnh liệt dưới trái tim ấm áp hay lạnh giá! Revival sẽ giúp mọi người chữa lành mọi vết thương! Hãy thư giãn nhé!"
Diệp Sở Noãn vừa dứt lời phía dưới liền vang lên tiếng vỗ tay vang dội.
Cô từ từ đi lại cây Dương Cầm, ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị sẵn ánh sáng tập trung trên người cô và đàn. Diệp Sở Noãn nâng tay đặt tay lên phím đàn, nhấn nhẹ sau đó từ từ di chuyển.
Âm thanh nhẹ nhàng thánh thoát lập tức vang lên khắp phòng, phía dưới có người nhắm mắt hưởng thụ, có người gật đầu tán thưởng có người tựa lưng im lặng lắng nghe âm thanh chữa lành này.
Nghe nhạc không lời là một kiểu hưởng thụ đẳng cấp nhất là nghe Dương Cầm, đôi khi chỉ một bản nhạc có thể cứu rỗi con người khỏi vực sâu, đem lại cảm giác sống cho người khác, giúp thư giãn chính bản thân.
"Chà! Em gái chơi hay ghê! Lãnh đại ca lần này hời rồi!" Âu Thường Hi ngồi trên hàng ghế VIP khẽ cảm thán, mở lời chêu chọc Lãnh Ngụy Thần ngồi ngay bên cạnh.
Anh híp mắt lại không quan tâm lời chọc ghẹo của Âu Thường Hi chăm chú nhìn bóng hình trên sân khấu, cảm giác như người phụ nữ đó hoà mình vào bản nhạc, đôi tay nhỏ uyển chuyển thao tác linh hoạt trên từng phím đàn, từng âm thanh nhanh chậm như đánh vào lòng người nghe. Bản nhạc này ngược lại hoàn toàn với bản nhạc tuyệt vọng anh nghe trước đó ở Tân Cảnh.
"Revival" mở đầu nhẹ nhàng kết thúc cũng nhẹ nhàng, ngay khi hợp âm cuối cùng kết thúc tiếng vỗ tay của mọi người lập tức vang lên.
Diệp Sở Noãn đứng lên đi tới trước cây Dương Cầm đặt một tay lên ngực rồi khẽ cúi người: "Revival-một bản âm hưởng hồi sức kết thúc! Mong rằng mọi người sẽ rời đi với tâm thái tràn đầy năng lượng! Cảm ơn!"
Tiếng vỗ tay bộp bộp lại một lần nữa vang lên tiếp đó là lời bàn tán xôn xao của mọi người.
"Không uổng công tới đây! Quả nhiên là nghệ sĩ Dương Cầm hàng đầu Đạt Thành"
"Để được nghe cô ấy đàn tôi đã tốn bao công sức để có được thiệp mời, không uổng công không uổng công!"
"Còn trẻ mà tài năng như vậy, nhưng đáng tiếc là chưa bao giờ lộ nhan sắc"
"..."
Xem ra mọi người khá hài lòng về buổi biểu diễn ngày hôm nay. Buổi biểu diễn kéo dài một tiếng rưỡi đồng nghĩa với việc Diệp Sở Noãn sẽ chơi đàn liên tục suốt một tiếng rưỡi, bản "Revival" sẽ đàn trước 1 nửa rồi xen lẫn với một số âm điệu sống động mà Diệp Sở Noãn đã sáng tác thêm vào sau đó mới tiếp tục nửa còn lại của "Revival"
"Chị Văn Văn!" Diệp Sở Noãn trông thấy Trần Văn thì mở miệng chào, dơ tay vẫy vẫy.
"Noãn! Em tới rồi!" Trần Văn vừa nhìn thấy Diệp Sở Noãn liền vui mừng kéo cô vào phòng tập.
"Mau mau vào đây chuẩn bị thôi!"
Trần Văn đẩy cô ngồi xuống ghế rồi chạy đi mở tủ lấy chiếc mặt nạ màu bạc được chạm khắc tinh xảo ra, sau đó trang điểm cho Diệp Sở Noãn rồi giúp cô thay trang phục, hôm nay là một bộ váy màu xanh dương đậm dài tới gót chân có các hạt kim tuyến lấp lánh trang trí xung quanh váy, phía trên là kiểu cổ bằng bó ngực, tay dài trễ vai, phía cổ tay còn được thiết kế chun cố định, phần còn lại xoè ra bồng bềnh thướt tha nhìn giống một cô công chúa. Phần eo được thiết kế tinh xảo vừa vặn lộ ra vòng eo 55 siêu nhỏ. Một đôi cao gót cùng hoạ tiết, phía sau còn có một chiếc nơ voan mềm mại xinh xinh.
Mái tóc được búi lên thừa một vài lọn tóc mai được Trần Văn làm xoăn nhẹ.
"Hoàn mĩ! Em đẹp lắm!" Trần Văn nhìn tay nghề của mình hài lòng gật đầu cảm thán.
"Em cảm ơn" Diệp Sở Noãn mỉm cười rồi cầm lấy mặt nạ bạc đeo lên cố định lại sau đó hít sâu một hơi rồi cùng chị Trần Văn đi tới phía sau sân khấu.
"Oa...chị ấy là Hoa Sở sao? Đẹp thật đấy!" Một nhân viên hậu trường nhìn thấy cô mắt liền long lanh.
"Em là nhân viên mới nên không biết ngoài nhan sắc ra cô ấy còn có tài năng, tự mình sáng tác rồi tự mình biểu diễn! Đấy là thiên tài thiên tài trong giới Dương Cầm đó!" Một nhân viên khác cũng không kém hâm mộ. Chỉ là chưa từng nhìn thấy nhan sắc thật sự sau chiếc mặt nạ đó, nghe nói chỉ có giám đốc và quản lý riêng biết.
"Sao chị ấy lại đeo mặt nạ vậy?"
"Không biết nữa, có thể chị ấy muốn giấu nhan sắc hoặc là chị ấy...có sẹo trên mặt!"
"Không thể! Bình thường chị ấy tới đây hay đeo khẩu trang trên mặt cũng đâu có vết sẹo nào, còn nữa mắt chị ấy đẹp như vậy, không thể có sẹo...."
Tiếng bàn tán vẫn không ngừng vang lên xì xào khắp hậu trường.
Dưới sự bàn tán của mọi người Diệp Sở Noãn mỉm cười sau đó bước ra sân khấu.
"Cố lên!" Trần Văn nắm tay giơ lên cổ vũ.
"Tạch" Ánh đèn sân khấu tắt ngúm chỉ để lại hai vùng sáng, một chiếc đèn rọi thẳng vào chiếc Dương Cầm ở trung tâm sân khấu, một chiếc rọi theo bóng Diệp Sở Noãn bước đi. Cả phòng biểu diễn im lặng như tờ chỉ vang lên tiếng giày cao gót nhè nhẹ.
Diệp Sở Noãn đi một lát rồi dừng lại đứng cạnh chiếc mic nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian quý báu tới nghe Hoa Sở đàn"
"Mỗi khúc nhạc là một tâm trạng, tình cảm khác nhau, nó thư giãn nhưng cũng tuyệt vọng, là thứ đánh thức cảm xúc trong ta, một thứ cảm xúc mãnh liệt dưới trái tim ấm áp hay lạnh giá! Revival sẽ giúp mọi người chữa lành mọi vết thương! Hãy thư giãn nhé!"
Diệp Sở Noãn vừa dứt lời phía dưới liền vang lên tiếng vỗ tay vang dội.
Cô từ từ đi lại cây Dương Cầm, ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị sẵn ánh sáng tập trung trên người cô và đàn. Diệp Sở Noãn nâng tay đặt tay lên phím đàn, nhấn nhẹ sau đó từ từ di chuyển.
Âm thanh nhẹ nhàng thánh thoát lập tức vang lên khắp phòng, phía dưới có người nhắm mắt hưởng thụ, có người gật đầu tán thưởng có người tựa lưng im lặng lắng nghe âm thanh chữa lành này.
Nghe nhạc không lời là một kiểu hưởng thụ đẳng cấp nhất là nghe Dương Cầm, đôi khi chỉ một bản nhạc có thể cứu rỗi con người khỏi vực sâu, đem lại cảm giác sống cho người khác, giúp thư giãn chính bản thân.
"Chà! Em gái chơi hay ghê! Lãnh đại ca lần này hời rồi!" Âu Thường Hi ngồi trên hàng ghế VIP khẽ cảm thán, mở lời chêu chọc Lãnh Ngụy Thần ngồi ngay bên cạnh.
Anh híp mắt lại không quan tâm lời chọc ghẹo của Âu Thường Hi chăm chú nhìn bóng hình trên sân khấu, cảm giác như người phụ nữ đó hoà mình vào bản nhạc, đôi tay nhỏ uyển chuyển thao tác linh hoạt trên từng phím đàn, từng âm thanh nhanh chậm như đánh vào lòng người nghe. Bản nhạc này ngược lại hoàn toàn với bản nhạc tuyệt vọng anh nghe trước đó ở Tân Cảnh.
"Revival" mở đầu nhẹ nhàng kết thúc cũng nhẹ nhàng, ngay khi hợp âm cuối cùng kết thúc tiếng vỗ tay của mọi người lập tức vang lên.
Diệp Sở Noãn đứng lên đi tới trước cây Dương Cầm đặt một tay lên ngực rồi khẽ cúi người: "Revival-một bản âm hưởng hồi sức kết thúc! Mong rằng mọi người sẽ rời đi với tâm thái tràn đầy năng lượng! Cảm ơn!"
Tiếng vỗ tay bộp bộp lại một lần nữa vang lên tiếp đó là lời bàn tán xôn xao của mọi người.
"Không uổng công tới đây! Quả nhiên là nghệ sĩ Dương Cầm hàng đầu Đạt Thành"
"Để được nghe cô ấy đàn tôi đã tốn bao công sức để có được thiệp mời, không uổng công không uổng công!"
"Còn trẻ mà tài năng như vậy, nhưng đáng tiếc là chưa bao giờ lộ nhan sắc"
"..."
Xem ra mọi người khá hài lòng về buổi biểu diễn ngày hôm nay. Buổi biểu diễn kéo dài một tiếng rưỡi đồng nghĩa với việc Diệp Sở Noãn sẽ chơi đàn liên tục suốt một tiếng rưỡi, bản "Revival" sẽ đàn trước 1 nửa rồi xen lẫn với một số âm điệu sống động mà Diệp Sở Noãn đã sáng tác thêm vào sau đó mới tiếp tục nửa còn lại của "Revival"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất