Trở Lại Làng Chài Nhỏ Năm 1982
Chương 13:
Cha Diệp mẹ Diệp đuổi kịp nhìn thấy vậy, cũng không hề nương tay, giày và cán chổi trực tiếp đánh vào mông vào đùi anh, vừa đánh vừa mắng.
“Thằng con xui xẻo này, đi đường không có mắt sao, cha đánh gảy chân chó của mày, xem mày còn chạy hay không!” Cha Diệp dùng đế giày đánh anh mấy cái vẫn không hết giận, ông giật lấy chổi trong tay mẹ Diệp, hung hăng đánh thêm mấy chổi nữa.
Lực tay của cha Diệp không thể so sánh với mẹ Diệp, dù sao mẹ Diệp vẫn yêu thương con trai, lúc đánh anh không dùng quá nhiều sức.
Cha Diệp thì khác, ông đang tức giận, vô cùng tức giận, một chổi quất lên đùi anh khiến anh đau đến rên rỉ.
Sao bà cụ có thể nhìn cháu trai cưng của mình bị đánh, bà cụ vội vàng chạy đến bảo vệ anh sau lưng: “Anh làm gì đó? Làm gì vậy? Muốn đánh thì đánh mẹ này? Phản rồi phản rồi, ai u~ con trai muốn đánh bà mẹ già này, mới sáng sớm đã ăn thuốc nổi rồi ~”
Cha Diệp đau đầu nhìn bà cụ, còn chưa đụng vào bà cụ: “Mẹ à, sao con dám đánh mẹ? Con đang muốn đánh thằng nhóc này, nó chẳng được tích sự gì, chỉ làm người khác tức giận, thậm chí còn đụng trúng mẹ....”
“Đông Tử chỉ là không cẩn thận mà thôi, mẹ còn chưa trách thằng bé, đến lượt anh đánh thằng bé sao? Nhanh cất chổi vào cho mẹ, đi vào nhà, không thấy mất mặt à?”
Tuy bà cụ đã tám mươi tuổi, nhưng cơ thể thoạt nhìn rất khỏe mạnh, tai không lãng, mắt cũng không mờ, lúc dạy dỗ người khác cũng rất có khí phách!
Cha Diệp là người hiếu thảo, thấy bà cụ đã trở về, cũng biết không thể đánh thằng con trai này nữa, ông dành hung hăng trừng mắt với Diệp Diệu Đông một cái, ném cây chổi vào góc nhà rồi đi vào trong.
“Đừng sợ, có bà nội ở đây, bị đánh có đau không? Để bà nội xem.”
Nói xong, bà cụ còn định vén ống quần của anh lên, anh vội đưa tay cản lại, ôm lấy cánh tay của bà, cười toe toét: “Cháu không sao, vừa rồi bà bị ngã có đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có không có, bà nội rất khỏe...”
“Mẹ à, Đông Tử đã hai mươi lăm tuổi rồi, không phải trẻ con nữa, nó đã là cha của hai đứa con rồi, mẹ không thể nuông chiều nó như vậy được, suốt ngày học cũng không giỏi, cũng không làm được gì, như vậy sẽ không có tương lai...”
“Học không giỏi thì sao? Không phải thằng bé rất hiếu thảo sao? Anh còn muốn thằng bé có tương lai đến mức nào? Chúng ta là người nhà quê, chỉ cần con cái bình an khỏe mạnh là được rồi, hơn nữa Đông Tử cũng chưa bao giờ làm ra chuyện trộm cướp gì, sao có thể khiến mấy đứa mất mặt?”
“Thằng con xui xẻo này, đi đường không có mắt sao, cha đánh gảy chân chó của mày, xem mày còn chạy hay không!” Cha Diệp dùng đế giày đánh anh mấy cái vẫn không hết giận, ông giật lấy chổi trong tay mẹ Diệp, hung hăng đánh thêm mấy chổi nữa.
Lực tay của cha Diệp không thể so sánh với mẹ Diệp, dù sao mẹ Diệp vẫn yêu thương con trai, lúc đánh anh không dùng quá nhiều sức.
Cha Diệp thì khác, ông đang tức giận, vô cùng tức giận, một chổi quất lên đùi anh khiến anh đau đến rên rỉ.
Sao bà cụ có thể nhìn cháu trai cưng của mình bị đánh, bà cụ vội vàng chạy đến bảo vệ anh sau lưng: “Anh làm gì đó? Làm gì vậy? Muốn đánh thì đánh mẹ này? Phản rồi phản rồi, ai u~ con trai muốn đánh bà mẹ già này, mới sáng sớm đã ăn thuốc nổi rồi ~”
Cha Diệp đau đầu nhìn bà cụ, còn chưa đụng vào bà cụ: “Mẹ à, sao con dám đánh mẹ? Con đang muốn đánh thằng nhóc này, nó chẳng được tích sự gì, chỉ làm người khác tức giận, thậm chí còn đụng trúng mẹ....”
“Đông Tử chỉ là không cẩn thận mà thôi, mẹ còn chưa trách thằng bé, đến lượt anh đánh thằng bé sao? Nhanh cất chổi vào cho mẹ, đi vào nhà, không thấy mất mặt à?”
Tuy bà cụ đã tám mươi tuổi, nhưng cơ thể thoạt nhìn rất khỏe mạnh, tai không lãng, mắt cũng không mờ, lúc dạy dỗ người khác cũng rất có khí phách!
Cha Diệp là người hiếu thảo, thấy bà cụ đã trở về, cũng biết không thể đánh thằng con trai này nữa, ông dành hung hăng trừng mắt với Diệp Diệu Đông một cái, ném cây chổi vào góc nhà rồi đi vào trong.
“Đừng sợ, có bà nội ở đây, bị đánh có đau không? Để bà nội xem.”
Nói xong, bà cụ còn định vén ống quần của anh lên, anh vội đưa tay cản lại, ôm lấy cánh tay của bà, cười toe toét: “Cháu không sao, vừa rồi bà bị ngã có đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có không có, bà nội rất khỏe...”
“Mẹ à, Đông Tử đã hai mươi lăm tuổi rồi, không phải trẻ con nữa, nó đã là cha của hai đứa con rồi, mẹ không thể nuông chiều nó như vậy được, suốt ngày học cũng không giỏi, cũng không làm được gì, như vậy sẽ không có tương lai...”
“Học không giỏi thì sao? Không phải thằng bé rất hiếu thảo sao? Anh còn muốn thằng bé có tương lai đến mức nào? Chúng ta là người nhà quê, chỉ cần con cái bình an khỏe mạnh là được rồi, hơn nữa Đông Tử cũng chưa bao giờ làm ra chuyện trộm cướp gì, sao có thể khiến mấy đứa mất mặt?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất