Trở Lại Làng Chài Nhỏ Năm 1982
Chương 27:
Đến bờ biển mấy năm, cô đều theo chân mẹ chồng với các chị em dâu, người ta làm thế nào thì cô làm như thế, mỗi lần đãi biển cô đều đi theo, ai cũng dùng muỗng đào từng lớp cát không có mò giống anh như thế.
Diệp Diệu Đông chỉ vào những cái lỗ nhỏ dưới bãi cát: “Có nhìn thấy mấy cái này không? Ngao cát cũng phải thở, bọn nó dựa vào cái lỗ này để thở, sờ tới phía dưới là có chắc.”
Vừa nói anh vừa làm mẫu, lại lôi ra hai con.
Đào lỗ thế này là anh giỏi nhất.
Đây cũng là vì tới trước, thủy triều vừa rút xuống cả một bãi cát này mới có thể móc dễ dàng như thế, lát nữa giữa bãi sẽ không dễ vậy nữa.
Lâm Tú Thanh cũng tò tò móc xuống theo, quả nhiên!
“Vậy còn dùng muỗng làm gì nữa, trực tiếp móc là được!” Dùng muỗng còn phải tốn sức đào, làm lâu tay cũng sẽ đau.
“Vẫn là phải dùng muỗng, có công cụ thì tiện hơn một chút, vì anh không có muỗng nên mới lấy tay móc, có một số con ở mặt trên không cần lỗ nhỏ cũng có thể thở, đợi thêm lát nữa bãi cát bị nhiều người dẫm là sẽ không thấy được lỗ nữa, vì lúc này thủy triều vừa mới rút cho nên mới có thể thấy được lỗ bong bóng này.”
Lâm Tú Thanh mãi nhìn anh nói chuyện, nhiều năm như thế ngoại trừ giai đoạn vừa kết hôn đó bình thường bọn họ rất ít giao tiếp. Cả ngày anh như thần long thấy đầu không thấy đuôi, có về cũng đều là tới giờ cơm hoặc lúc đi ngủ, thường ngày nhiều lắm là hỏi đáp hai câu.
Phần lớn đều là bộ dáng cà lơ phất phơ, lời nói bỗng chốc trở nên chững chạc đàng hoàng như thế còn dạy cô, thật sự làm cô không quen.
“Nhìn cái gì, đào đi!”
“À!”
Có điều trong chốc lát người đến đào sò đã nhiều lên, người đầu năm nay từ Diệp Diệu Đông ra thì đều cực kỳ cần cù chịu khó.
Mới ngồi xổm móc ngao một lát anh đã cảm giác chân hơi tê tê liền đứng dậy xoay eo văn cổ, nhìn ra biển ngoài phía xa.
Đào một hồi biểu hiện một chút là được, cũng không thể tỏ ra cần cù quá.
Lúc này thủy triều vẫn còn rút, gần bến tàu có rất nhiều thuyền nhỏ neo ở đó, bởi vì thủy triều cho nên nhiều con thuyền đều mắc cạn trên bờ cát, chỉ có thể chờ lần thủy triều lên sau mới có thể về lại biển.
Hiện tại đã là chín giờ rưỡi, hôm nay chắc là tới mười rưỡi thủy triều sẽ rút xong, sau đó lại bắt đầu lên, hôm nay chừng khoảng bốn rưỡi chập tối là lên hết, tới mười một giờ rưỡi đêm là lại rút hết lần nữa đến khoảng bảy giờ sáng thì lên đầy.
Diệp Diệu Đông chỉ vào những cái lỗ nhỏ dưới bãi cát: “Có nhìn thấy mấy cái này không? Ngao cát cũng phải thở, bọn nó dựa vào cái lỗ này để thở, sờ tới phía dưới là có chắc.”
Vừa nói anh vừa làm mẫu, lại lôi ra hai con.
Đào lỗ thế này là anh giỏi nhất.
Đây cũng là vì tới trước, thủy triều vừa rút xuống cả một bãi cát này mới có thể móc dễ dàng như thế, lát nữa giữa bãi sẽ không dễ vậy nữa.
Lâm Tú Thanh cũng tò tò móc xuống theo, quả nhiên!
“Vậy còn dùng muỗng làm gì nữa, trực tiếp móc là được!” Dùng muỗng còn phải tốn sức đào, làm lâu tay cũng sẽ đau.
“Vẫn là phải dùng muỗng, có công cụ thì tiện hơn một chút, vì anh không có muỗng nên mới lấy tay móc, có một số con ở mặt trên không cần lỗ nhỏ cũng có thể thở, đợi thêm lát nữa bãi cát bị nhiều người dẫm là sẽ không thấy được lỗ nữa, vì lúc này thủy triều vừa mới rút cho nên mới có thể thấy được lỗ bong bóng này.”
Lâm Tú Thanh mãi nhìn anh nói chuyện, nhiều năm như thế ngoại trừ giai đoạn vừa kết hôn đó bình thường bọn họ rất ít giao tiếp. Cả ngày anh như thần long thấy đầu không thấy đuôi, có về cũng đều là tới giờ cơm hoặc lúc đi ngủ, thường ngày nhiều lắm là hỏi đáp hai câu.
Phần lớn đều là bộ dáng cà lơ phất phơ, lời nói bỗng chốc trở nên chững chạc đàng hoàng như thế còn dạy cô, thật sự làm cô không quen.
“Nhìn cái gì, đào đi!”
“À!”
Có điều trong chốc lát người đến đào sò đã nhiều lên, người đầu năm nay từ Diệp Diệu Đông ra thì đều cực kỳ cần cù chịu khó.
Mới ngồi xổm móc ngao một lát anh đã cảm giác chân hơi tê tê liền đứng dậy xoay eo văn cổ, nhìn ra biển ngoài phía xa.
Đào một hồi biểu hiện một chút là được, cũng không thể tỏ ra cần cù quá.
Lúc này thủy triều vẫn còn rút, gần bến tàu có rất nhiều thuyền nhỏ neo ở đó, bởi vì thủy triều cho nên nhiều con thuyền đều mắc cạn trên bờ cát, chỉ có thể chờ lần thủy triều lên sau mới có thể về lại biển.
Hiện tại đã là chín giờ rưỡi, hôm nay chắc là tới mười rưỡi thủy triều sẽ rút xong, sau đó lại bắt đầu lên, hôm nay chừng khoảng bốn rưỡi chập tối là lên hết, tới mười một giờ rưỡi đêm là lại rút hết lần nữa đến khoảng bảy giờ sáng thì lên đầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất