Trở Lại Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 49:

Trước Sau
Người già tin vào tà ác nhất, sao có thể cho phép người nhà mình nói ra những lời xui xẻo như vậy, lại còn là nói chính anh em mình.

Bác cả Diệp và bác hai Diệp cũng hoảng hốt: “Mẹ, chúng con không nghĩ vậy. Sao chúng con nguyền rủa chú ba được? Chúng con là anh em, dù có mâu thuẫn lớn thì chúng con cũng không nguyền rủa nó thế được. Chỉ là lời nói tiếp lời nói thôi, chúng con thật sự không nghĩ như vậy.”

"Biết hai đứa không có đầu óc, chỉ là có chút suy nghĩ quá mức, nhưng không được quá tham lam, quá tính toán. Chỉ khi trong lòng có lương thiện thì mới có phúc báo. Hai đứa về đi, đừng nghĩ tới những thứ không thuộc về mình.”

"Dạ dạ!"

Bác cả Diệp và bác hai Diệp vội vã rời đi như được ân xá, không dám ở lại nữa.

Nhìn thấy hai người chạy trối, mọi người trong phòng vẫn rất tức giận, còn đứng tại chỗ mà mắng mỏ!

Người dân vùng biển kiêng kỵ nhất nói những lời xui xẻo như vậy. Chỉ cần trong nhà có người đi biển, ngay cả cá bọn họ cũng không thèm ăn. Nói bọn họ mê tín cũng không sao, dù sao đó cũng là điều họ coi trọng.

Rủi ro khi đi biển rất cao, năm nào cũng có người rơi xuống biển tử vong, không ai muốn xảy ra tai nạn với gia đình mình cả.



"Được rồi, nên làm gì thì làm đó đi. Bọn nó sẽ không có ý đồ với thuyền nữa đâu. Trước khi các con rời bến cũng phải kiểm tra thuyền cẩn thận. Nếu không có vấn đề gì thì hãy ra biển. Nhất định phải chú ý đến vấn đề an toàn. Tiền bạc có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng mạng sống”.

"Mẹ, con biết mà. Con đều kiểm tra hết. Lần đầu tiên xuống nước con còn mời sư phụ già đến, kiểm tra không có vấn đề gì mới rời bến." Cha Diệp sẽ lấy sự an toàn của chính mình và các con trai ra đùa.

“Trong lòng con tự biết là tốt rồi.”

Cha Diệp gật đầu, sau đó dẫn hai con trai ra ngoài mua gạch và cát. Chờ sau khi mẹ Diệp xem ngày xong, bọn họ sẽ tìm người bắt đầu xây nhà.

Diệp Diệu Đông danh chính ngôn thuận bị cha Diệp bỏ lại.

Một người ngày ngày đều không làm việc nghiêm túc, ai dám sai sử anh?

Anh đứng sang một bên nhướng mày nhìn cha và hai anh đi ra ngoài, cũng cảm thấy vui vẻ vì không phải ra ngoài.

Trưa tháng sáu trời rất nóng, không bảo anh đi đúng lúc anh có thể đánh một giấc trưa. nhân tiện nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà lúc này. Dù sao cũng đã qua bốn mươi năm rồi, rất lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau