Trở Lại Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 6:

Trước Sau
Có một số phụ nữ dù bị chồng đánh đập chửi mắng thế nào cũng không bao giờ nghĩ tới chuyện ly hôn.

Phụ nữ trong nhà không nghe lời sẽ bị đánh, đây gần như là một vấn đề phổ biến.

Cũng may anh không đánh vợ, chỉ lười biếng và không chịu làm việc nghiêm túc mà thôi, cô chịu khó một chút, cũng có thể sống qua ngày qua tháng.

Cũng vì như vậy mà vợ anh đã nhẫn nhục chịu đựng nuôi anh suốt ba mươi năm...

Năm năm mươi tuổi, cô bị ung thư đường ruột, không có tiền chữa trị, qua đời khi tuổi còn trẻ.

Khi cô ngã bệnh nằm bất lực trên giường bệnh, anh rất bàng hoàng, khi cô đi rồi, anh hoàn toàn ngơ ngác.

Cả gia đình đều dựa vào cô làm trụ cột, cô không còn nữa, anh mới giật mình nhận ra thế giới của mình trở nên tăm tối, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Cũng vì như vậy, năm năm mươi tuổi anh mới bắt đầu đi làm kiếm tiền, tuy rằng anh chưa từng sống khổ cực, nhưng dù sao cũng là dân miền biển, người trong nhà đều làm việc trên biển, làm lái tàu thuê cho người ta cũng không có vấn đề gì.

Không ngờ mới qua mười mấy năm, anh cũng không thể trốn khỏi số phận ngắn ngủi của mình.



Nhưng mà không biết có phải đời trước anh tích được đức hay không, vậy mà có thể bắt đầu lại một lần nữa.

Đã qua lâu như vậy, anh đã phần nào quên mất hình dáng của vợ mình, bây giờ nghe thấy câu nói thản nhiên của cô, trong lòng anh không biết là cảm giác thế nào, anh nhìn chằm chằm vào cô rất lâu.

Chỉ thấy cô nhíu mày: “Sao còn ngơ ngác đứng đó? Đưa con cho em.”

“Ừm... không sao đâu, để anh bế, mọi người đã ăn chưa?”

Lâm Tú Thanh kinh ngạc, từ sau khi con trai lớn ị lên người anh, anh cũng chưa bao giờ bế con nữa, hôm nay lại phá lệ bế con trai nhỏ, nhưng anh muốn bế cô cũng không ngăn cản.

“Ăn rồi.”

Diệp Diệu Đông bế con trai trong tay theo cô đi vào nhà, nhìn thấy cô bưng một bát cháo khoai lang cắt nhỏ cùng một đĩa cải bẹ từ trong bếp ra.

Anh mới đặt đứa nhỏ, cầm đũa lên, chợt nghe thấy cha anh nói: “Bác cả bác hai của mấy đứa đều là người tham lam, đạo lý không để lộ của cải ra ngoài rất đúng.”

Diệp Diệu Bằng ngồi bên cạnh Diệp Diệu Đông, nhíu mày: “Bọn con không có cách nào để không bị lộ, thuyền vừa cập bến, tất cả mọi người đã thấy cá hoa vàng vàng óng rực rỡ, hơn nữa lúc người ta thu mua từng chồng cá hoa vàng lớn thì bà con cũng đều nhìn thấy được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau