Trở Lại Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 8:

Trước Sau
Anh thực sự không nhớ rõ!

Ở kiếp trước, anh chỉ quan tâm đến chuyện vui vẻ với bạn bè, mà không hề quan tâm đến những chuyện đã xảy ra trong nhà.

Thức dậy lập tức ra ngoài ăn chơi cùng bạn bè, đến giờ cơm tối mới trở về nhà trong tình trạng say khướt, anh chỉ nhớ có bắt được một mẻ cá hoa vàng lớn, bán được giá bao nhiêu cũng chưa nghe đã mơ mơ màng màng trở về phòng ngủ.

Thời điểm này tuy rằng cá hoa vàng rất hiếm, nhưng mức sống của người dân vẫn còn hạn chế, giá thành cũng không quá đắt, chỉ đắt hơn cá thông thường vài lần.

Không giống như ở kiếp trước, giá cả bị hét cao ngất ngưởng.

Vào năm 2022, giá cá hoa vàng tự nhiên cũng phải trên dưới sáu trăm tệ một cân.

Cá hoa vàng nặng một cân ba lạng giá khoảng chừng tám trăm tệ một cân, cá nặng một cân tám lạng cũng phải hơn một ngàn tệ một cân.

Nếu nặng khoảng hai cân thì giá sẽ lên đến khoảng một ngàn rưỡi đến một ngàn sáu tệ một cân.

Nếu nặng trên hai cân vậy thì thường có giá hơn ba ngàn tệ một cân.

Giá cả này chỉ được tính khi thu mua trực tiếp trên thuyền, một khi đã vào cảng, giá 1 – 2 cân cá hoa vàng sẽ tăng gấp đôi!

Nếu số lượng lớn thì giá cũng sẽ có dao động.



Tuy rằng anh không cầu tiến, có chút lộn xộn, nhưng anh sinh ra và lớn lên ở một nơi toàn ngư dân, vẫn biết phân biệt hàng hóa.

Nghĩ đến đây, anh không nhịn được vỗ đùi một cái, con mẹ nó, nếu mấy chục năm sau anh kéo được một lưới cá thế này thì tốt quá!

Hụt mất mấy trăm vạn!

Toàn bộ người nhà họ Diệp nhíu mày nhìn anh vô đùi, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Lão tam lại bị cái quái gì vậy?

Mẹ Diệp nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Lão tam, anh làm sao vậy? Đang yên đang lành vỗ đùi mạnh như vậy làm gì? Uống nhầm thuốc à?”

“Mẹ, ngày hôm qua chúng ta bán mẻ lưới cá hoa vàng kia bao nhiêu tiền vậy? Hôm qua con còn chưa nghe rõ đã về phòng ngủ rồi.”

Mẹ Diệp liếc nhìn cha Diệp, dù sao cả nhà đều biết, nếu bà không nói thì trở về phòng vợ của lão tam cũng sẽ nói, bà dứt khoát nói thẳng: “Một ngàn hai trăm tệ! Một cân được thu mua giá năm tệ, kém một chút, ông chủ kia hào phóng nên đã làm tròn số cho chúng ta!”

Bị lợi dụng còn khen người ta hào phóng!?

Diệp Diệu Đông đấm ngực dậm chân: “Mẹ à, mọi người bán lỗ rồi có biết không, lỗ to!”

Mọi người trong nhà dù nam hay nữ cũng đều nhíu mày nhìn nhau, lão đại không nhịn được vội hỏi: “Lão tam, sao chú biết chúng ta bán lỗ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau