Trở Lại Làng Chài Nhỏ Năm 1982
Chương 9:
“Em lang thang ở ngoài cả ngày, chẳng lẽ còn không biết cá hoa vàng kia đáng giá bao nhiêu tiền sao?”
Đúng vậy, tuy rằng lão tam có hơi không biết xấu hổ, nhưng anh vẫn là người có kiến thức nhất trong nhà.
Cả ngày chạy lang thang khắp thành phố cùng một đám bạn, quen biết được đủ hạng người, sao có thể không hiểu biết?
Trong lòng mẹ Diệp cảm thấy căng thẳng: “Anh nói sao? Ở bên ngoài giá bao nhiêu một cân? Cá trong thôn chúng ta xưa nay đều được thu mua ở cảng, số tiền ngày hôm qua của chúng ta đã rất lớn rồi, vừa cập cảng đã trực tiếp liên lạc với một ông chủ đến thu mua.”
“Nếu mọi người chuẩn bị một ít đá, gọi máy kéo đến đưa lên thị trấn bán, có thể bán được giá gấp đôi!”
Diệp Diệu Đông vô cùng đau lòng, thật sự có thể tăng gấp đôi, nếu là ở kiếp trước, hơn hai trăm cân có giá hơn vài trăm vạn!
Nghe anh nói như vậy, trong lòng mọi người đều hối hận, bất cẩn rồi....
Tăng gấp đôi....
Bây giờ chỉ còn khoảng một ngàn hai trăm tệ, đau lòng...
Trái tim cha Diệp rỉ máu, bàn tay đang cầm ống điếu cũng bắt đầu run rẩy, một ngàn hai trăm tệ....
Hiện tại lương của công nhân bình thường cũng chỉ khoảng bốn mươi năm mươi một tháng, thật sự tức đến hộc máu!
Lồng ngực cha Diệp phập phồng không ngừng, trực tiếp mắng anh: “Đồ không biết xấu hổ, cả ngày lang thang khắp nơi, không làm được chuyện gì ra hồn! Nếu mày theo cha ra biển, cha cũng đã không bán với giá năm tệ một cân!”
“Liên quan gì đến con, con cũng không biết mọi người bắt được cá hoa vàng lớn, nếu biết con đã đến cảng đợi trước! Không, con sẽ tìm một ông chủ giàu có đến cảng đợi!”
Đúng là tức chết, hơn hai trăm cân cá hoa vàng tự nhiên! Nếu anh chết sớm một ngày, không phải anh có thể sống lại sớm hơn một ngày sao?
A bậy bạ... sao lại trù ẻo bản thân như vậy!
Cha Diệp tức giận đến ngực phập phồng liên tục, cuối cùng chỉ có thể thở dài nói: “Bỏ đi, bán cũng đã bán rồi, không còn gì để hối tiếc, có thể vận may của chúng ta tạm thời chỉ có bấy nhiêu. Cũng có thể rút kinh nghiệm trong tương lai, sẽ không bán vội vàng như vậy nữa.”
Đúng vậy, bán cũng đã bán rồi, bây giờ có hối hận cũng vô dụng.
Tâm trạng vốn đang vui vẻ của cả nhà trực tiếp rơi trong tay Diệp Diệu Đông.
Vốn dĩ chuyện bác cả bác hai đến nhà muốn chia một phần khiến bọn họ bực mình, nhưng dù sao tâm trạng vẫn vui vẻ.
Đúng vậy, tuy rằng lão tam có hơi không biết xấu hổ, nhưng anh vẫn là người có kiến thức nhất trong nhà.
Cả ngày chạy lang thang khắp thành phố cùng một đám bạn, quen biết được đủ hạng người, sao có thể không hiểu biết?
Trong lòng mẹ Diệp cảm thấy căng thẳng: “Anh nói sao? Ở bên ngoài giá bao nhiêu một cân? Cá trong thôn chúng ta xưa nay đều được thu mua ở cảng, số tiền ngày hôm qua của chúng ta đã rất lớn rồi, vừa cập cảng đã trực tiếp liên lạc với một ông chủ đến thu mua.”
“Nếu mọi người chuẩn bị một ít đá, gọi máy kéo đến đưa lên thị trấn bán, có thể bán được giá gấp đôi!”
Diệp Diệu Đông vô cùng đau lòng, thật sự có thể tăng gấp đôi, nếu là ở kiếp trước, hơn hai trăm cân có giá hơn vài trăm vạn!
Nghe anh nói như vậy, trong lòng mọi người đều hối hận, bất cẩn rồi....
Tăng gấp đôi....
Bây giờ chỉ còn khoảng một ngàn hai trăm tệ, đau lòng...
Trái tim cha Diệp rỉ máu, bàn tay đang cầm ống điếu cũng bắt đầu run rẩy, một ngàn hai trăm tệ....
Hiện tại lương của công nhân bình thường cũng chỉ khoảng bốn mươi năm mươi một tháng, thật sự tức đến hộc máu!
Lồng ngực cha Diệp phập phồng không ngừng, trực tiếp mắng anh: “Đồ không biết xấu hổ, cả ngày lang thang khắp nơi, không làm được chuyện gì ra hồn! Nếu mày theo cha ra biển, cha cũng đã không bán với giá năm tệ một cân!”
“Liên quan gì đến con, con cũng không biết mọi người bắt được cá hoa vàng lớn, nếu biết con đã đến cảng đợi trước! Không, con sẽ tìm một ông chủ giàu có đến cảng đợi!”
Đúng là tức chết, hơn hai trăm cân cá hoa vàng tự nhiên! Nếu anh chết sớm một ngày, không phải anh có thể sống lại sớm hơn một ngày sao?
A bậy bạ... sao lại trù ẻo bản thân như vậy!
Cha Diệp tức giận đến ngực phập phồng liên tục, cuối cùng chỉ có thể thở dài nói: “Bỏ đi, bán cũng đã bán rồi, không còn gì để hối tiếc, có thể vận may của chúng ta tạm thời chỉ có bấy nhiêu. Cũng có thể rút kinh nghiệm trong tương lai, sẽ không bán vội vàng như vậy nữa.”
Đúng vậy, bán cũng đã bán rồi, bây giờ có hối hận cũng vô dụng.
Tâm trạng vốn đang vui vẻ của cả nhà trực tiếp rơi trong tay Diệp Diệu Đông.
Vốn dĩ chuyện bác cả bác hai đến nhà muốn chia một phần khiến bọn họ bực mình, nhưng dù sao tâm trạng vẫn vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất