Chương 140: Tự gánh lấy hậu quả
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đi ra ngoài.
Đông Phương Hiển đứng ở vị trí chếch về phía sau một chút.
Thẩm Tu Lâm lại nắm tay đứa nhỏ đi ở phía trước.
Vốn là mỗi bên nắm tay một người, thế nhưng khi đi ra phía bên ngoài, Thẩm Tu Lâm vẫn là tạm thời buông tay Đông Phương Hiển ra.
Chỉ cần một người thu hút sự chú ý là được rồi, lợi thế vẫn nên ẩn giấu một chút.
Thẩm Tu Lâm nắm tay Thẩm Dật Hiên, sau khi ra ngoài, đứa nhỏ hít vào một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói “Chú Thẩm, chú cảm thấy không khí nơi này thế nào?”
Thẩm Tu Lâm cho là đứa nhỏ cảm thấy ngột ngạt, vì vậy nói “Chúng ta không lâu nữa sẽ đi khỏi đây, con chịu khó một chút.”
Đứa nhỏ tròn mắt, biết là Thẩm Tu Lâm hiểu nhầm, vì vậy lại nói “Chú Thẩm, con cảm thấy không khí nơi này… rất tốt.”
Thẩm Tu Lâm giật mình kinh ngạc.
Đứa nhỏ có chút bất an, níu lấy tay Thẩm Tu Lâm “Chú Thẩm, con như vậy, có phải rất kỳ quái hay không?”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, vỗ vỗ tay đứa nhỏ “Không phải, không nên suy nghĩ lung tung, có thể là do có liên quan tới công pháp tu luyện của con.”
“Ưm.” Đứa nhỏ cẩn thận suy nghĩ một chút, đột nhiên nói “Chú Thẩm, con rất thích chú và chú Đông Phương, hai chú đừng ghét con có được hay không?”
Tâm lý của trẻ con đều rất nhạy cảm, có lúc người lớn chỉ thay đổi một chút cũng khiến cho trẻ con cảm nhận được thiện ý hay ác ý, yêu thích chúng hay chán ghét chúng.
Bé rất thích Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển, cho nên không hy vọng Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ghét bé, nếu không trong lòng bé sẽ cảm thấy rất buồn.
Lần này, Thẩm Tu Lâm thực sự ngây ngẩn cả người.
Đông Phương Hiển cũng giống như vậy, có chút giật mình.
Đông Phương Hiển cũng không nghĩ tới đứa nhỏ bỗng nhiên lại nói ra những lời như vậy.
Hơn nữa, khi đứa nhỏ nói ra những lời này, y cảm thấy được trong lòng mình dường như cũng có chút gì đó khác thường.
Đông Phương Hiển im lặng, y nghĩ, y hiểu rõ được lý do vì sao chính mình lại chán ghét đứa bé này, thế nhưng, bản năng của y lại cho y biết bản thân mình cũng không ghét bé tới vậy.
Đứa bé này, có những khi hành động và lời nói của bé có thể khiến cho tâm người khác trở nên mềm mại.
Giống như lần bé mang cá nướng tới lấy lòng y, giống như cảm giác không muốn ghét bé như hiện giờ…
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, nắm chặt tay đứa nhỏ một chút, sau đó cúi người bế đứa nhỏ lên.
Bề ngoài của bé đã tầm bảy, tám tuổi, người rất cao, thế nhưng Thẩm Tu Lâm càng cao lớn hơn, bế bé ở trên tay cũng không cảm thấy khó khăn một chút nào.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhỏ “Không nên suy nghĩ lung tung, con chỉ là trẻ con, hơn nữa còn rất đáng yêu, chú đương nhiên là rất thích con.”
“Có thật không?” Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Tu Lâm “Chú sẽ không ghét con?”
“Đương nhiên là không.” Thẩm Tu Lâm khẳng định, gật đầu, rồi hôn lên trán đứa nhỏ một cái “Chỉ cần Hiên Hiên ngoan ngoãn nghe lời, chú sẽ càng thích con hơn.”
Trong khoảnh khắc hôn lên trán đứa nhỏ, Thẩm Tu Lâm cảm thấy cả linh hồn của mình đều đang chấn động.
Loại chấn động này lại không giống như khi hắn ở bên cạnh Đông Phương Hiển.
Khi ở cùng Đông Phương Hiển, đó là cảm giác linh hồn giao hoà tràn đầy tình yêu.
Còn ở cùng đứa nhỏ này… lại giống như máu mủ tình thâm, là tình thân đến từ huyết mạch không thể chém đứt.
Chỉ tiếc, bé không phải là con trai của hắn…
Thẩm Tu Lâm thầm thở dài, không nhịn được nghĩ tới con trai của mình, nguyện vọng đi Đế đô cũng càng thêm gấp rút hơn.
Tìm được người đàn ông có tinh thần lực mạnh mẽ kia, là có thể tìm được con trai của mình…
Xuyên qua khuôn mặt của đứa nhỏ, Thẩm Tu Lâm phảng phất có thể nhìn thấy, nếu như con trai của mình lớn lên, cũng sẽ có vẻ mặt như thế, cũng sẽ nói chuyện với mình như vậy…
Thằng bé sẽ nói rất yêu ba ba, sẽ…
Thẩm Tu Lâm đè xuống tâm tư xáo động của mình, sau đó khẽ cười một cái “Đói bụng chưa? Đi thôi, chúng ta đi ăn.”
“Vâng.” Đứa nhỏ gật đầu.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm tuỳ ý tìm một quán ăn.
Hiện giờ quán ăn đương nhiên sẽ không mở cửa bán hàng như trước mạt thế, bọn họ chọn quán ăn này cũng chỉ vì nó phù hợp yêu cầu mà thôi.
Bên trong quán ăn trống không, cũng không có người, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển thẳng tay phá cửa quán ăn, sau đó dùng tinh thần lực tìm một cái bàn kéo lại đây, mở rộng cửa lớn, rồi đặt cái bàn xuống vị trí gần cửa.
Thẩm Tu Lâm để Đông Phương Hiển và đứa nhỏ ngồi xuống ghế.
Đứa nhỏ ngồi xuống trước, sau đó Đông Phương Hiển mới ngồi xuống.
Thẩm Tu Lâm lại lấy không ít đồ ăn ngon từ trong không gian ra.
Kỳ thực, từ khi Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đi ra ngoài, mấy người bọn họ đã bị không ít người để ý.
Hiện tại, Thẩm Tu Lâm ngang nhiên vào ngồi trong quán ăn, lại thoải mái lấy vật tư từ trong không gian ra, hoàn toàn là thu hút nhiều sự chú ý hơn nữa.
Đứa nhỏ nhìn thấy Thẩm Tu Lâm lấy đồ ăn từ trong không gian ra, hai mắt lập tức sáng lên.
Thẩm Tu Lâm cười, để cho bé ăn.
Đứa nhỏ cũng mặc kệ xung quanh, từng miếng từng miếng bắt đầu ăn.
Thẩm Tu Lâm cũng chuẩn bị xong phần của Đông Phương Hiển, còn lấy thêm chút trái cây.
Thẩm Tu Lâm cũng muốn che giấu một chút, hắn có thể để cho người khác biết được hắn có không gian, nhưng hắn sẽ không để cho người khác biết không gian của hắn có thể bảo quản vật tư không bị hư hỏng.
Cho nên, tuy rằng hắn lấy không ít đồ ăn từ không gian ra, nhưng cũng không chọn loại quá nổi bật.
Trái cây lấy ra cũng đã làm héo.
Dù trái cây đã khô quắt lại, nhưng vẫn hấp dẫn người khác có được không?
Đông Phương Hiển không có hứng thú gì đối với trái cây như vậy, cũng không biểu lộ ra trên mặt.
Ba người bọn họ thật sự đều đói.
Đặc biệt là Thẩm Dật Hiên, bé hiện giờ đang tuổi ăn tuổi lớn, hơn nữa bé còn dựa vào việc hấp thu các loại năng lượng để giúp cho bản thân lớn lên.
Đương nhiên, đói cũng nhanh hơn người khác.
Người bình thường thì nửa ngày mới thấy đói, còn bé thì chỉ cần hai, ba tiếng thôi đã đói rồi.
Cứ như vậy, càng tăng cấp thì sẽ càng cảm thấy đói nhanh hơn…
Đứa nhỏ thật sự rất đói, liều mạng cuồng ăn. Bộ dạng của bé khiến cho Thẩm Tu Lâm nhìn cũng không nhịn được lắc đầu cười.
Đứa nhỏ này, ăn cũng rất giỏi.
Đứa nhỏ không có cảm giác được những người khác đang nhìn bé, hoặc là nói, bé cảm giác được, thế nhưng cũng không thèm để ý, chỉ chăm chú vào ăn mà thôi.
So sánh với bộ dạng đứa nhỏ đang cắm cúi ăn uống, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển lại tao nhã hơn nhiều, giống như cách ăn của quý tộc.
Ung dung thong thả, vô cùng tao nhã.
Bên ngoài có không ít người nhìn, thế nhưng cũng không có người nào thực sự đi tới.
Theo thời gian trôi qua, người vây xem nơi này cũng là càng ngày càng nhiều.
Sau khi Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ăn xong phần của chính mình thì thu hết những đồ không ăn còn lại vào không gian.
Bên phía đứa nhỏ thì ngược lại, không còn chút đồ ăn nào, bé ăn xong rồi nhìn về phía Thẩm Tu Lâm toét miệng cười.
Thẩm Tu Lâm thở dài “Ăn xong rồi?”
Đứa nhỏ gật đầu dứt khoát “Vâng, cảm ơn chú Thẩm.”
“Muốn ăn hoa quả không?” Nói rồi lấy ra một quả Thanh Long đã bị héo một chút.
Đứa nhỏ nhìn quả thanh long, hai mắt sáng long lanh “Thanh long.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm cười “Biết cách ăn không?”
“Biết ạ.” Đứa nhỏ gật đầu “Lột vỏ ra là có thể ăn.”
Thẩm Tu Lâm cười “Vậy con ăn đi.”
“Vâng.” Đứa nhỏ vô cùng vui vẻ ăn phần trái cây tráng miệng của bé.
Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm ngồi bên cạnh lại thích thú anh một câu, em một câu nhàn nhã trò chuyện.
Tuy rằng giọng của hai người không lớn, hơn nữa khi nghe tới cũng có vẻ thản nhiên bình thường, nhưng bầu không khí giữa bọn họ lại thực sự ấm áp.
Ấm áp giống như không thể có người nào khác chen chân vào được.
Tốc độ ăn của đứa nhỏ rất nhanh, quả thanh long lớn như vậy mà chỉ chớp mắt đã ăn xong.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đồng thời nhìn về phía đứa nhỏ.
Thẩm Tu Lâm cười “Ăn ngon không?”
Đứa nhỏ gật đầu “Ngon ạ.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy lại cười “Được rồi, hôm nay ăn nhiều đồ như vậy, chúng ta đi dạo một chút, được không?”
“Vâng.” Đứa nhỏ gật đầu, không có gì là không vui cả.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển ra khỏi quán ăn.
Thẩm Tu Lâm vẫn bế đứa nhỏ như cũ.
Đứa nhỏ có vẻ xấu hổ “Chú Thẩm, con rất nặng, chú để con xuống con tự đi.”
Thẩm Tu Lâm nhìn bé “Hiên Hiên xấu hổ sao?”
Mặt đứa nhỏ có chút hồng lên.
Mặc dù da đứa nhỏ tương đối đen, thế nhưng hiện tại đã trắng lên rất nhiều so với khi còn bé, cho nên, đỏ mặt vẫn có thể nhìn ra.
Thẩm Tu Lâm cảm thấy đứa nhỏ như lúc này rất thú vị, hắn cũng cười “Hoá ra Hiên Hiên của chúng ta đã lớn thật rồi, còn biết xấu hổ.”
“Hì hì.“ Thẩm Dật Hiên nghe vậy càng ngượng ngùng hơn.
Đông Phương Hiển đi theo phía sau lưng Thẩm Tu Lâm, nghe Thẩm Tu Lâm nói chuyện với đứa nhỏ, khoé miệng y hơi cong lên một chút, rất nhanh sau đó lại biến mất…
Bá»n há» Äi ra ngoà i, nÆ¡i nà y là ngoại thà nh, ÄÆ°á»ng phá» cÅ©ng chẳng có gì Äá» xem cả.
Không có ngÆ°á»i bà y sạp bán hà ng, thứ có thá» nhìn Äược cÅ©ng chá» có mấy toà nhà dùng Äá» bán hà ng từ trÆ°á»c mạt thế mà thôi.
Thế nhÆ°ng, Äa sá» cá»a hà ng Äá»u Äã bá» cÆ°á»p sạch.
Chá» có má»t Ãt tiá»m bán ngá»c trông khá hÆ¡n má»t chút, vì hiá»n giá» không ai cần ngá»c cả.
Và ng bạc nói không chừng còn có thá» thÄng cấp, giá»ng nhÆ° thÄng cấp không gian.
Còn mấy miếng ngá»c giá»ng nhÆ° Äá nà y có Ãch lợi gì chứ.
Dá» nÄng của Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äã cao tá»i cấp báºc nà y, Äá»i vá»i má»t Ãt ngá»c thạch có linh khÃ, không cần và o trong cá»a hà ng cÅ©ng Äã có thá» cảm nháºn Äược.
Vì váºy, khi Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äá»ng thá»i cảm giác Äược má»t nÆ¡i trà n ngáºp linh khÃ, bá»n há» cùng nhau Äi thẳng và o.
Äiá»u bất ngá» chÃnh là , nÆ¡i nà y cÅ©ng không phải tiá»m bán ngá»c, mà là má»t tiá»m bán Äá» cá».
Những tiá»m bán Äá» cá» nhÆ° váºy, hiá»n giá» không Äáng giá má»t chút nà o cả.
Khi mạng ngÆ°á»i còn khó mà giữ Äược, Äá» cá» còn có tác dụng gì chứ?
Cho nên, tiá»m bán Äá» cá» nà y mặc dù có chút loạn, thế nhÆ°ng Äá» váºt bá» lấy Äi cÅ©ng không phải nhiá»u.
Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äi và o, Äứa nhá» tá»± nhiên cÅ©ng Äi và o theo.
Tá»i bên trong, ánh mắt của Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äá»ng thá»i ngừng á» má»t chá».
Äó là má»t chiếc Äá»ng há» quả lắc có chút cá».
Linh khà chÃnh là từ chiếc Äá»ng há» nà y truyá»n ra.
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i vá»i Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n má»t cái, sau Äó Thẩm Tu Lâm dùng tinh thần lá»±c, chiếc Äá»ng há» quả lắc cá» kia láºp tức xuất hiá»n á» trÆ°á»c mặt hắn.
Thẩm Tu Lâm cảm giác thá», nói âHẳn là bên trong có ngá»c thạch cá»±c phẩm, hoặc là , linh thạch.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n gáºt Äầu Äá»ng ý vá»i lá»i nói của Thẩm Tu Lâm.
Sau Äó, Thẩm Tu Lâm cÅ©ng không tiếp tục kiá»m tra nữa, dù sao nÆ¡i nà y cÅ©ng là Äá»a bà n của ngÆ°á»i ta.
Vì váºy, Thẩm Tu Lâm thu chiếc Äá»ng há» quả lắc nà y và o trong không gian.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhà n nhạt nói âChúng ta Äi thôi.â
âÄược.â Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu, sau Äó nắm tay Äứa nhá» Äi ra ngoà i.
NhÆ°ng mà , bá»n há» phát hiá»n, vừa Äi ra ngoà i không Äược bao lâu, bá»n há» Äã bá» rất nhiá»u ngÆ°á»i bao vây.
NgÆ°á»i Äi Äầu nói thẳng vá»i Thẩm Tu Lâm âCác ngÆ°Æ¡i vừa cầm Äi thứ gì á» chá» kia, mau giao ra Äây, chá» kia là nÆ¡i Äã có chủ.â
NgÆ°á»i Äi Äầu nà y là má»t ngÆ°á»i Äà n ông trung niên, khà thế trên ngÆ°á»i rất mạnh, khoảng chừng cấp sáu.
HÆ¡n nữa, ngÆ°á»i nà y cÅ©ng là má»t song há» dá» nÄng giả.
Thà nh Song Ưu nà y thực sự là ngoạ hỠtà ng lòng.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm lấp loé, cÆ°á»i âCó chủ? Bản thiếu gia ta là m sao biết Äược, có nhãn hiá»u sao, có ngÆ°á»i trông coi sao?â
âÄây là quy củ ngầm trong thà nh Song Ưu của chúng ta.â Giá»ng ngÆ°á»i kia lạnh bÄng âThức thá»i, thà nh tháºt giao ra Äá» váºt lấy Äược á» bên trong, ta có thá» má» má»t con ÄÆ°á»ng, không truy cứu viá»c các ngÆ°Æ¡i cầm nhầm Äá» của ngÆ°á»i khác. Nếu không, từ gánh lấy háºu quả!â
âTá»± gánh lấy háºu quả!â Sau lÆ°ng ngÆ°á»i Äà n ông nà y có rất nhiá»u ngÆ°á»i Äá»ng thá»i hô lên.
Nhất thá»i, trông có vẻ thá»±c sá»± rất khà thế.
Mà Thẩm Tu Lâm, nghe thấy Äông Äảo thanh âm nhÆ° thế thì lại cÆ°á»i.
âHaha. Tá»± gánh lấy háºu quả! Äây có lẽ là câu nói Äùa êm tai nhất mà bản thiếu gia ta nghe Äược. Bản thiếu thá»±c muá»n biết, những kẻ muá»n khiến bản thiếu tá»± gánh lấy háºu quả, Äến cùng phải tá»± nháºn lấy háºu quả nhÆ° thế nà o!â
Đông Phương Hiển đứng ở vị trí chếch về phía sau một chút.
Thẩm Tu Lâm lại nắm tay đứa nhỏ đi ở phía trước.
Vốn là mỗi bên nắm tay một người, thế nhưng khi đi ra phía bên ngoài, Thẩm Tu Lâm vẫn là tạm thời buông tay Đông Phương Hiển ra.
Chỉ cần một người thu hút sự chú ý là được rồi, lợi thế vẫn nên ẩn giấu một chút.
Thẩm Tu Lâm nắm tay Thẩm Dật Hiên, sau khi ra ngoài, đứa nhỏ hít vào một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói “Chú Thẩm, chú cảm thấy không khí nơi này thế nào?”
Thẩm Tu Lâm cho là đứa nhỏ cảm thấy ngột ngạt, vì vậy nói “Chúng ta không lâu nữa sẽ đi khỏi đây, con chịu khó một chút.”
Đứa nhỏ tròn mắt, biết là Thẩm Tu Lâm hiểu nhầm, vì vậy lại nói “Chú Thẩm, con cảm thấy không khí nơi này… rất tốt.”
Thẩm Tu Lâm giật mình kinh ngạc.
Đứa nhỏ có chút bất an, níu lấy tay Thẩm Tu Lâm “Chú Thẩm, con như vậy, có phải rất kỳ quái hay không?”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, vỗ vỗ tay đứa nhỏ “Không phải, không nên suy nghĩ lung tung, có thể là do có liên quan tới công pháp tu luyện của con.”
“Ưm.” Đứa nhỏ cẩn thận suy nghĩ một chút, đột nhiên nói “Chú Thẩm, con rất thích chú và chú Đông Phương, hai chú đừng ghét con có được hay không?”
Tâm lý của trẻ con đều rất nhạy cảm, có lúc người lớn chỉ thay đổi một chút cũng khiến cho trẻ con cảm nhận được thiện ý hay ác ý, yêu thích chúng hay chán ghét chúng.
Bé rất thích Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển, cho nên không hy vọng Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ghét bé, nếu không trong lòng bé sẽ cảm thấy rất buồn.
Lần này, Thẩm Tu Lâm thực sự ngây ngẩn cả người.
Đông Phương Hiển cũng giống như vậy, có chút giật mình.
Đông Phương Hiển cũng không nghĩ tới đứa nhỏ bỗng nhiên lại nói ra những lời như vậy.
Hơn nữa, khi đứa nhỏ nói ra những lời này, y cảm thấy được trong lòng mình dường như cũng có chút gì đó khác thường.
Đông Phương Hiển im lặng, y nghĩ, y hiểu rõ được lý do vì sao chính mình lại chán ghét đứa bé này, thế nhưng, bản năng của y lại cho y biết bản thân mình cũng không ghét bé tới vậy.
Đứa bé này, có những khi hành động và lời nói của bé có thể khiến cho tâm người khác trở nên mềm mại.
Giống như lần bé mang cá nướng tới lấy lòng y, giống như cảm giác không muốn ghét bé như hiện giờ…
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, nắm chặt tay đứa nhỏ một chút, sau đó cúi người bế đứa nhỏ lên.
Bề ngoài của bé đã tầm bảy, tám tuổi, người rất cao, thế nhưng Thẩm Tu Lâm càng cao lớn hơn, bế bé ở trên tay cũng không cảm thấy khó khăn một chút nào.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhỏ “Không nên suy nghĩ lung tung, con chỉ là trẻ con, hơn nữa còn rất đáng yêu, chú đương nhiên là rất thích con.”
“Có thật không?” Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Tu Lâm “Chú sẽ không ghét con?”
“Đương nhiên là không.” Thẩm Tu Lâm khẳng định, gật đầu, rồi hôn lên trán đứa nhỏ một cái “Chỉ cần Hiên Hiên ngoan ngoãn nghe lời, chú sẽ càng thích con hơn.”
Trong khoảnh khắc hôn lên trán đứa nhỏ, Thẩm Tu Lâm cảm thấy cả linh hồn của mình đều đang chấn động.
Loại chấn động này lại không giống như khi hắn ở bên cạnh Đông Phương Hiển.
Khi ở cùng Đông Phương Hiển, đó là cảm giác linh hồn giao hoà tràn đầy tình yêu.
Còn ở cùng đứa nhỏ này… lại giống như máu mủ tình thâm, là tình thân đến từ huyết mạch không thể chém đứt.
Chỉ tiếc, bé không phải là con trai của hắn…
Thẩm Tu Lâm thầm thở dài, không nhịn được nghĩ tới con trai của mình, nguyện vọng đi Đế đô cũng càng thêm gấp rút hơn.
Tìm được người đàn ông có tinh thần lực mạnh mẽ kia, là có thể tìm được con trai của mình…
Xuyên qua khuôn mặt của đứa nhỏ, Thẩm Tu Lâm phảng phất có thể nhìn thấy, nếu như con trai của mình lớn lên, cũng sẽ có vẻ mặt như thế, cũng sẽ nói chuyện với mình như vậy…
Thằng bé sẽ nói rất yêu ba ba, sẽ…
Thẩm Tu Lâm đè xuống tâm tư xáo động của mình, sau đó khẽ cười một cái “Đói bụng chưa? Đi thôi, chúng ta đi ăn.”
“Vâng.” Đứa nhỏ gật đầu.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm tuỳ ý tìm một quán ăn.
Hiện giờ quán ăn đương nhiên sẽ không mở cửa bán hàng như trước mạt thế, bọn họ chọn quán ăn này cũng chỉ vì nó phù hợp yêu cầu mà thôi.
Bên trong quán ăn trống không, cũng không có người, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển thẳng tay phá cửa quán ăn, sau đó dùng tinh thần lực tìm một cái bàn kéo lại đây, mở rộng cửa lớn, rồi đặt cái bàn xuống vị trí gần cửa.
Thẩm Tu Lâm để Đông Phương Hiển và đứa nhỏ ngồi xuống ghế.
Đứa nhỏ ngồi xuống trước, sau đó Đông Phương Hiển mới ngồi xuống.
Thẩm Tu Lâm lại lấy không ít đồ ăn ngon từ trong không gian ra.
Kỳ thực, từ khi Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đi ra ngoài, mấy người bọn họ đã bị không ít người để ý.
Hiện tại, Thẩm Tu Lâm ngang nhiên vào ngồi trong quán ăn, lại thoải mái lấy vật tư từ trong không gian ra, hoàn toàn là thu hút nhiều sự chú ý hơn nữa.
Đứa nhỏ nhìn thấy Thẩm Tu Lâm lấy đồ ăn từ trong không gian ra, hai mắt lập tức sáng lên.
Thẩm Tu Lâm cười, để cho bé ăn.
Đứa nhỏ cũng mặc kệ xung quanh, từng miếng từng miếng bắt đầu ăn.
Thẩm Tu Lâm cũng chuẩn bị xong phần của Đông Phương Hiển, còn lấy thêm chút trái cây.
Thẩm Tu Lâm cũng muốn che giấu một chút, hắn có thể để cho người khác biết được hắn có không gian, nhưng hắn sẽ không để cho người khác biết không gian của hắn có thể bảo quản vật tư không bị hư hỏng.
Cho nên, tuy rằng hắn lấy không ít đồ ăn từ không gian ra, nhưng cũng không chọn loại quá nổi bật.
Trái cây lấy ra cũng đã làm héo.
Dù trái cây đã khô quắt lại, nhưng vẫn hấp dẫn người khác có được không?
Đông Phương Hiển không có hứng thú gì đối với trái cây như vậy, cũng không biểu lộ ra trên mặt.
Ba người bọn họ thật sự đều đói.
Đặc biệt là Thẩm Dật Hiên, bé hiện giờ đang tuổi ăn tuổi lớn, hơn nữa bé còn dựa vào việc hấp thu các loại năng lượng để giúp cho bản thân lớn lên.
Đương nhiên, đói cũng nhanh hơn người khác.
Người bình thường thì nửa ngày mới thấy đói, còn bé thì chỉ cần hai, ba tiếng thôi đã đói rồi.
Cứ như vậy, càng tăng cấp thì sẽ càng cảm thấy đói nhanh hơn…
Đứa nhỏ thật sự rất đói, liều mạng cuồng ăn. Bộ dạng của bé khiến cho Thẩm Tu Lâm nhìn cũng không nhịn được lắc đầu cười.
Đứa nhỏ này, ăn cũng rất giỏi.
Đứa nhỏ không có cảm giác được những người khác đang nhìn bé, hoặc là nói, bé cảm giác được, thế nhưng cũng không thèm để ý, chỉ chăm chú vào ăn mà thôi.
So sánh với bộ dạng đứa nhỏ đang cắm cúi ăn uống, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển lại tao nhã hơn nhiều, giống như cách ăn của quý tộc.
Ung dung thong thả, vô cùng tao nhã.
Bên ngoài có không ít người nhìn, thế nhưng cũng không có người nào thực sự đi tới.
Theo thời gian trôi qua, người vây xem nơi này cũng là càng ngày càng nhiều.
Sau khi Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ăn xong phần của chính mình thì thu hết những đồ không ăn còn lại vào không gian.
Bên phía đứa nhỏ thì ngược lại, không còn chút đồ ăn nào, bé ăn xong rồi nhìn về phía Thẩm Tu Lâm toét miệng cười.
Thẩm Tu Lâm thở dài “Ăn xong rồi?”
Đứa nhỏ gật đầu dứt khoát “Vâng, cảm ơn chú Thẩm.”
“Muốn ăn hoa quả không?” Nói rồi lấy ra một quả Thanh Long đã bị héo một chút.
Đứa nhỏ nhìn quả thanh long, hai mắt sáng long lanh “Thanh long.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm cười “Biết cách ăn không?”
“Biết ạ.” Đứa nhỏ gật đầu “Lột vỏ ra là có thể ăn.”
Thẩm Tu Lâm cười “Vậy con ăn đi.”
“Vâng.” Đứa nhỏ vô cùng vui vẻ ăn phần trái cây tráng miệng của bé.
Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm ngồi bên cạnh lại thích thú anh một câu, em một câu nhàn nhã trò chuyện.
Tuy rằng giọng của hai người không lớn, hơn nữa khi nghe tới cũng có vẻ thản nhiên bình thường, nhưng bầu không khí giữa bọn họ lại thực sự ấm áp.
Ấm áp giống như không thể có người nào khác chen chân vào được.
Tốc độ ăn của đứa nhỏ rất nhanh, quả thanh long lớn như vậy mà chỉ chớp mắt đã ăn xong.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đồng thời nhìn về phía đứa nhỏ.
Thẩm Tu Lâm cười “Ăn ngon không?”
Đứa nhỏ gật đầu “Ngon ạ.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy lại cười “Được rồi, hôm nay ăn nhiều đồ như vậy, chúng ta đi dạo một chút, được không?”
“Vâng.” Đứa nhỏ gật đầu, không có gì là không vui cả.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển ra khỏi quán ăn.
Thẩm Tu Lâm vẫn bế đứa nhỏ như cũ.
Đứa nhỏ có vẻ xấu hổ “Chú Thẩm, con rất nặng, chú để con xuống con tự đi.”
Thẩm Tu Lâm nhìn bé “Hiên Hiên xấu hổ sao?”
Mặt đứa nhỏ có chút hồng lên.
Mặc dù da đứa nhỏ tương đối đen, thế nhưng hiện tại đã trắng lên rất nhiều so với khi còn bé, cho nên, đỏ mặt vẫn có thể nhìn ra.
Thẩm Tu Lâm cảm thấy đứa nhỏ như lúc này rất thú vị, hắn cũng cười “Hoá ra Hiên Hiên của chúng ta đã lớn thật rồi, còn biết xấu hổ.”
“Hì hì.“ Thẩm Dật Hiên nghe vậy càng ngượng ngùng hơn.
Đông Phương Hiển đi theo phía sau lưng Thẩm Tu Lâm, nghe Thẩm Tu Lâm nói chuyện với đứa nhỏ, khoé miệng y hơi cong lên một chút, rất nhanh sau đó lại biến mất…
Bá»n há» Äi ra ngoà i, nÆ¡i nà y là ngoại thà nh, ÄÆ°á»ng phá» cÅ©ng chẳng có gì Äá» xem cả.
Không có ngÆ°á»i bà y sạp bán hà ng, thứ có thá» nhìn Äược cÅ©ng chá» có mấy toà nhà dùng Äá» bán hà ng từ trÆ°á»c mạt thế mà thôi.
Thế nhÆ°ng, Äa sá» cá»a hà ng Äá»u Äã bá» cÆ°á»p sạch.
Chá» có má»t Ãt tiá»m bán ngá»c trông khá hÆ¡n má»t chút, vì hiá»n giá» không ai cần ngá»c cả.
Và ng bạc nói không chừng còn có thá» thÄng cấp, giá»ng nhÆ° thÄng cấp không gian.
Còn mấy miếng ngá»c giá»ng nhÆ° Äá nà y có Ãch lợi gì chứ.
Dá» nÄng của Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äã cao tá»i cấp báºc nà y, Äá»i vá»i má»t Ãt ngá»c thạch có linh khÃ, không cần và o trong cá»a hà ng cÅ©ng Äã có thá» cảm nháºn Äược.
Vì váºy, khi Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äá»ng thá»i cảm giác Äược má»t nÆ¡i trà n ngáºp linh khÃ, bá»n há» cùng nhau Äi thẳng và o.
Äiá»u bất ngá» chÃnh là , nÆ¡i nà y cÅ©ng không phải tiá»m bán ngá»c, mà là má»t tiá»m bán Äá» cá».
Những tiá»m bán Äá» cá» nhÆ° váºy, hiá»n giá» không Äáng giá má»t chút nà o cả.
Khi mạng ngÆ°á»i còn khó mà giữ Äược, Äá» cá» còn có tác dụng gì chứ?
Cho nên, tiá»m bán Äá» cá» nà y mặc dù có chút loạn, thế nhÆ°ng Äá» váºt bá» lấy Äi cÅ©ng không phải nhiá»u.
Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äi và o, Äứa nhá» tá»± nhiên cÅ©ng Äi và o theo.
Tá»i bên trong, ánh mắt của Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äá»ng thá»i ngừng á» má»t chá».
Äó là má»t chiếc Äá»ng há» quả lắc có chút cá».
Linh khà chÃnh là từ chiếc Äá»ng há» nà y truyá»n ra.
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i vá»i Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n má»t cái, sau Äó Thẩm Tu Lâm dùng tinh thần lá»±c, chiếc Äá»ng há» quả lắc cá» kia láºp tức xuất hiá»n á» trÆ°á»c mặt hắn.
Thẩm Tu Lâm cảm giác thá», nói âHẳn là bên trong có ngá»c thạch cá»±c phẩm, hoặc là , linh thạch.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n gáºt Äầu Äá»ng ý vá»i lá»i nói của Thẩm Tu Lâm.
Sau Äó, Thẩm Tu Lâm cÅ©ng không tiếp tục kiá»m tra nữa, dù sao nÆ¡i nà y cÅ©ng là Äá»a bà n của ngÆ°á»i ta.
Vì váºy, Thẩm Tu Lâm thu chiếc Äá»ng há» quả lắc nà y và o trong không gian.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhà n nhạt nói âChúng ta Äi thôi.â
âÄược.â Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu, sau Äó nắm tay Äứa nhá» Äi ra ngoà i.
NhÆ°ng mà , bá»n há» phát hiá»n, vừa Äi ra ngoà i không Äược bao lâu, bá»n há» Äã bá» rất nhiá»u ngÆ°á»i bao vây.
NgÆ°á»i Äi Äầu nói thẳng vá»i Thẩm Tu Lâm âCác ngÆ°Æ¡i vừa cầm Äi thứ gì á» chá» kia, mau giao ra Äây, chá» kia là nÆ¡i Äã có chủ.â
NgÆ°á»i Äi Äầu nà y là má»t ngÆ°á»i Äà n ông trung niên, khà thế trên ngÆ°á»i rất mạnh, khoảng chừng cấp sáu.
HÆ¡n nữa, ngÆ°á»i nà y cÅ©ng là má»t song há» dá» nÄng giả.
Thà nh Song Ưu nà y thực sự là ngoạ hỠtà ng lòng.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm lấp loé, cÆ°á»i âCó chủ? Bản thiếu gia ta là m sao biết Äược, có nhãn hiá»u sao, có ngÆ°á»i trông coi sao?â
âÄây là quy củ ngầm trong thà nh Song Ưu của chúng ta.â Giá»ng ngÆ°á»i kia lạnh bÄng âThức thá»i, thà nh tháºt giao ra Äá» váºt lấy Äược á» bên trong, ta có thá» má» má»t con ÄÆ°á»ng, không truy cứu viá»c các ngÆ°Æ¡i cầm nhầm Äá» của ngÆ°á»i khác. Nếu không, từ gánh lấy háºu quả!â
âTá»± gánh lấy háºu quả!â Sau lÆ°ng ngÆ°á»i Äà n ông nà y có rất nhiá»u ngÆ°á»i Äá»ng thá»i hô lên.
Nhất thá»i, trông có vẻ thá»±c sá»± rất khà thế.
Mà Thẩm Tu Lâm, nghe thấy Äông Äảo thanh âm nhÆ° thế thì lại cÆ°á»i.
âHaha. Tá»± gánh lấy háºu quả! Äây có lẽ là câu nói Äùa êm tai nhất mà bản thiếu gia ta nghe Äược. Bản thiếu thá»±c muá»n biết, những kẻ muá»n khiến bản thiếu tá»± gánh lấy háºu quả, Äến cùng phải tá»± nháºn lấy háºu quả nhÆ° thế nà o!â
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất