Chương 156: Bất ngờ xảy ra
Lâm Tôn dở khóc dở cười đi khỏi.
Hai ngày sau, Tuyết Lang và Thẩm Dật Hiên vẫn chưa tỉnh lại.
Nếu như không phải là tình hình thân thể của cả hai đều rất tốt, thì tình huống như vậy… thực sự khiến cho người khác lo lắng.
Bất luận thế nào, cũng phải chờ Tuyết Lang và Thẩm Dật Hiên tỉnh lại.
Đêm hôm đó, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển lại đi tới phòng của Thẩm Dật Hiên.
Từ khi Thẩm Dật Hiên hôn mê, Thẩm Hình đều ở bên cạnh trông coi. Mấy ngày nay, Thẩm Hình chưa từng ra khỏi căn phòng này.
Có lúc, ba bữa đều là do người khác đưa tới. Nếu như không có ai đưa tới, Thẩm Hình lại tuyệt đối không chịu ra ngoài, đương nhiên sẽ phải chịu đói.
Thẩm Dật Hiên còn đang ngủ.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tới nên Thẩm Hình mới hơi di chuyển một chút.
Thẩm Hình quay lại nhìn về phía hai người.
Thẩm Tu Lâm nói “Chúng tôi tới kiểm tra cho Hiên Hiên.”
“Được.” Thẩm Hình lập tức gật đầu.
Sau đó, Đông Phương Hiển ngồi xuống bên giường, chạm vào tay Thẩm Dật Hiên, dùng tinh thần lực cẩn thận kiểm tra cho đối phương.
Vẫn là kết quả giống như cũ.
Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển nói “Vẫn vậy, không có vấn đề gì. Thằng bé hiện tại chỉ đang hấp thu năng lượng mà thôi.”
Thẩm Hình có chút thất vọng, nhưng phần lớn hơn vẫn là lo lắng cho Thẩm Dật Hiên.
Thẩm Tu Lâm cười, vỗ vai Thẩm Hình “Đừng lo lắng. Không có chuyện gì đâu.”
Thẩm Hình chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cũng không ở lâu thêm, đi khỏi.
Thẩm Hình tiếp tục nhìn Thẩm Dật Hiên đang nằm trên giường, nhớ tới từ khi đứa nhỏ vẫn còn bé tí xíu, luôn miệng gọi mình là baba, cho tới hiện tại, cũng không được bao lâu…
Sao tự dưng lại lớn đến như vậy?
Thẩm Hình nhìn Thẩm Dật Hiên, cảm thấy tâm trạng hiện giờ của bản thân mình có chút phức tạp.
Đột nhiên, Thẩm Dật Hiên cử động.
Thứ chuyển động đầu tiên lại là chân.
“Hiên Hiên!” Thẩm Hình giật mình, lên tiếng.
Thế nhưng, chỉ thấy chân của người đang nằm trên giường, từ từ dài ra, rồi lại tiếp tục dài ra…
Sau đó, đến lượt hai tay và thân thể…
Tình huống lúc này không hề xa lạ.
Bởi vì lần đó, khi bọn họ còn ở dưới lòng đất, đứa nhỏ cũng xảy ra tình huống như lúc này.
Quả nhiên, cả người đứa nhỏ lần thứ hai kéo dài ra, thế nhưng cũng có vẻ không giống như lần trước lắm.
Hai má Thẩm Dật Hiên đỏ bừng, đỏ giống như khi sốt quá cao.
“Hiên Hiên!” Thẩm Hình cuống lên.
Vào lúc này, Thẩm Dật Hiên bỗng nhiên kêu khẽ một tiếng, rồi xé nát y phục trên người mình.
Thẩm Hình thấy thế càng hoảng hốt hơn, cũng bắt đầu nóng nảy.
“Hiên Hiên! Con làm sao vậy?”
Chỉ là, Thẩm Dật Hiên hoàn toàn không đáp lại.
Đúng lúc này, Thẩm Dật Hiên mở mắt ra. Thế nhưng, trong đôi mắt kia, chỉ tràn ngập máu tanh và tàn khốc.
Ánh mắt như thế, vốn không thuộc về Thẩm Dật Hiên.
Hai mắt Thẩm Hình mở to, không hiểu Thẩm Dật Hiên ra sao.
Nếu như Đông Phương Hiển ở đây, y chắc chắc sẽ nghĩ tới, Thẩm Dật Hiên hẳn là nhập ma.
Thế nhưng, Đông Phương Hiển không ở đây.
Hơn nữa, bộ dạng của Thẩm Dật Hiên… Ngoại trừ nhập ma, có vẻ vẫn còn có chút trạng huống khác nữa…
Khi Thẩm Hình tới gần muốn kiểm tra tình huống của Thẩm Dật Hiên, đối phương đã nhập ma lại đưa một tay ra, nắm chặt cổ tay của Thẩm Hình.
Thẩm Hình giật mình “Hiên Hiên?”
Thẩm Dật Hiên không hé răng nói một tiếng nào, lại đẩy ngã Thẩm Hình lên trên giường…
Thẩm Hình sợ tới ngây người…
Trong ý thức của Thẩm Hình lúc này đã mơ hồ nhận ra có thể sẽ phát sinh chuyện gì đó, nhưng vừa nghĩ như vậy đã cảm thấy chuyện này là không thể nào xảy ra.
Đây là Thẩm Dật Hiên, không phải người khác.
Thẩm Dật Hiên cảm thấy trong lòng mình lúc này có thứ gì đó rục rịch muốn xông ra, cậu chỉ biết, nếu như mình còn bất động, chắc sẽ điên mất.
Vì vậy, cậu buông thả bản năng của mình, trong chớp mắt, xé nát toàn bộ quần áo trên người Thẩm Hình.
Động tác của Thẩm Dật Hiên quá nhanh, sức lớn, lại làm ra việc quá sức tưởng tượng, khiến cho Thẩm Hình không kịp ngăn cản.
Tiếp đó, đối với Thẩm Hình, cảm thấy có chút khó thể tin nổi, có chút giống như tai nạn, cũng có chút… không biết phải làm sao.
Thẩm Dật Hiên mở to hai mắt đỏ thẫm như máu, liên tục để lại từng điểm dấu ấn chỉ thuộc về cậu trên người Thẩm Hình, sau đó, điên cuồng mãnh liệt đoạt lấy người kia…
Mặt trăng trên trời đều sợ tới mức trốn đi.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, hai mắt Thẩm Dật Hiên rốt cuộc khôi phục như bình thường.
Thế nhưng, có một số việc đã làm, mặc dù tỉnh táo lại, cũng không có cách nào cho rằng nó chưa từng xảy ra.
Lúc này, Thẩm Hình đã hôn mê. Thẩm Dật Hiên ngây ngốc nhìn thảm trạng của Thẩm Hình, người hơn run lên.
Nhắc tới, khi một người đang trong tình trạng sợ hãi, bản năng sẽ làm cái gì?
Đó chính là tìm kiếm sự giúp đỡ.
Phải tìm người trợ giúp như thế nào?
Đương nhiên là tìm tới người thân cận mà mình tin tưởng nhất.
Người mà Thẩm Dật Hiên làm tổn thương lại chính là người mà cậu thân cận nhất.
Cho nên, hiện giờ, người mà cậu có thể tìm tới, tự nhiên cũng chỉ còn một người khác mà cậu vốn vô cùng thân thiết mà thôi.
Vì vậy, cậu hoàn toàn không để ý tới việc trên người mình vẫn còn trống trơn, Thẩm Dật Hiên dùng tốc độ rất nhanh biến mất tại chỗ, sau đó đi tìm Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.
Lúc này, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm cũng mới vừa ngủ chưa được bao lâu.
“Chú Thẩm, chú Đông Phương.”
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đồng thời nhìn về phía cửa, Thẩm Dật Hiên cứ trơn bóng như vậy chạy vào.
Hiện giờ, Thẩm Dật Hiên đã khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người… đã rất đáng xem.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển song song ngẩn ra, sau đó bắt đầu mất tự nhiên.
Đặc biệt là Đông Phương Hiển, y nhíu mày, một cái ga trải giường bay thẳng tới trên người Thẩm Dật Hiên, che hết người cậu lại.
Thẩm Dật Hiên hoàn toàn không để ý tới thân thể không một sợi vải của mình, mà lại vô cùng vội vã nói “Chú Thẩm, chú Đông Phương, mau, đi với con tới xem baba đi.”
“Thẩm Hình? Anh ta làm sao?” Thẩm Tu Lâm sững sờ.
Đông Phương Hiển cũng ngạc nhiên.
Hai người không kịp nhiều lời, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển còn đang mặc áo ngủ, cũng không thay quần áo nữa, vội vàng đi cùng Thẩm Dật Hiên tới chỗ Thẩm Hình.
Khi ngửi thấy mùi mà bất kỳ người đàn ông nào cũng hiểu được, thì Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đã nhận ra rốt cuộc đã có chuyện gì phát sinh.
Hai người đi vào, quả nhiên, Thẩm Hình… có chút thê thảm.
Thẩm Tu Lâm khiếp sợ liếc nhìn Thẩm Dật Hiên “Là con làm? Con…”
Thẩm Dật Hiên vẻ mặt u ám “Chú Thẩm, con, con cũng không biết tại sao, lúc đó con không khống chế được chính mình…”
Đông Phương Hiển nghe vậy, mày nhíu chặt.
Y nghÄ© tá»i, nguyên nhân vì sao Thẩm Dáºt Hiên không thá» tá»± khá»ng chế bản thân.
Gần Äây, Thẩm Dáºt Hiên hấp thu quá nhiá»u nÄng lượng, nhÆ°ng tâm trà của thằng bé lại không trÆ°á»ng thà nh ká»p vá»i tá»c Äá» tÄng trÆ°á»ngâ¦
CÅ©ng chÃnh vì nhÆ° váºy, má»i có hiá»n tượng mất khá»ng chế xảy ra.
Kỳ thá»±c, từ rất lâu trÆ°á»c kia, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äã luôn lo lắng sẽ xảy ra chuyá»n nhÆ° váºy, hiá»n tại quả nhiênâ¦
Thẩm Tu Lâm lúng túng nói âHiên Hiên, con trÆ°á»c tiên Äắp chÄn lên cho Thẩm Hình Äi.â
âVââ¦Vâng.â Thẩm Dáºt Hiên vá»i và ng Äắp chÄn cho Thẩm Hình.
Thẩm Tu Lâm hÃt sâu má»t hÆ¡i, kéo Thẩm Dáºt Hiên tá»i bên cạnh.
âHiên Hiên, chú nói cho con biết má»t Ãt chuyá»n cần phải chú ý, sau Äó con tá»i giải quyếtâ¦â
Sau Äó, Thẩm Tu Lâm cẩn tháºn nói ra những vấn Äá» cần phải chú ý khi hai ngÆ°á»i cùng giá»i phát sinh quan há».
Thẩm Dáºt Hiên ngoan ngoãn Äứng nghe, vẻ mặt xấu há» vô cùng.
Lúc nà y, Thẩm Tu Lâm cÅ©ng không biết nên nói cái gì má»i Äúng, chá» có thá» vá» vai Äá»i phÆ°Æ¡ng, nói âTrÆ°á»c tiên chÄm sóc tá»t cho ngÆ°á»i ta Äã, những cái khác, chá» ngÆ°á»i tá»nh lại rá»i nói.â
âVâng.â Thẩm Dáºt Hiên ảm Äảm gáºt Äầu.
Sau Äó, Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng không tiá»n á» lại lâu, hai ngÆ°á»i cùng nhau Äi khá»i.
Khi vá» tá»i phòng, Thẩm Tu Lâm nói âÄông PhÆ°Æ¡ng? Em Äang nghÄ© cái gì váºy?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn vá» phÃa Thẩm Tu Lâm âAnh còn nhá», khÄ© nãy, thằng bé nói cái gì không?â
âỪm.â Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu âAnh nhá», thằng bé⦠mất khá»ng chế.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghiêm túc nói âKhông thá» cho thằng bé tiếp tục hấp thu nÄng lượng Äược nữa. Tôi Äã từng nói vá»i anh, kết cục của những ngÆ°á»i nhÆ° váºy á» vá» diá»n kia.â
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i khá» âAnh biết, chá» là hai lần nà y Äá»u xem nhÆ° bất ngá» xảy ra, hÆ¡n nữa tâm trà thằng bé không Äủ chÃn chắn, không chá»u Äá»±ng Äược mê hoặc.â
âMặc dù là nhÆ° váºy cÅ©ng không Äược, bằng không, sẽ rất nguy hiá»m.â
Thẩm Tu Lâm thá» dà i âỪm, anh biết rá»i, sau nà y sẽ chú ý.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n thấy Thẩm Tu Lâm Äá»ng ý, cÅ©ng không nói thêm gì nữa.
Hai ngÆ°á»i nằm lên trên giÆ°á»ng, Thẩm Tu Lâm ôm lấy Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âÄông PhÆ°Æ¡ng, em nói xem, coi nhÆ° là Hiên Hiên mất khá»ng chế, nhÆ°ng, sao có thá» là m váºy vá»i Thẩm Hìnhâ¦â
Vấn Äá» nà y Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng không nghÄ© ra âKhông biết.â
âHai ngÆ°á»i há» nhÆ°ng là â¦â Thẩm Tu Lâm thá» dà i.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n thản nhiên nói âAnh không cảm thấy hai ngÆ°á»i há»â¦ có chút là lạ sao?â
âà của em là ?â
âKhông biết nữa, chá» là má»t loại cảm giác. TrÆ°á»c Äây cÅ©ng không rõ rà ng cho lắm, thế nhÆ°ng, tôi luôn cảm thấy, hai ngÆ°á»i há» không phải cha con ruá»t.â
âHả?â Trong lòng Thẩm Tu Lâm bá»ng nhiên lại thấy há»i há»p, chÃnh hắn cÅ©ng không rõ nguyên nhân, chá» có thá» tiếp tục há»i Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âÄông PhÆ°Æ¡ng, sao em lại nói nhÆ° váºy?â
âÄiá»m giá»ng nhau giữa hai ngÆ°á»i há» quá Ãt.â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nói nhÆ° váºy.
Thẩm Tu Lâm ngẩn ra, không nhá»n Äược cÆ°á»i lên âHaha, Äông PhÆ°Æ¡ng, hoá ra em cảm thấy nhÆ° váºy sao. Thế nhÆ°ng, cha con cÅ©ng có thá» không giá»ng nhau mà , có lẽ thằng bé giá»ng mẹ. HÆ¡n nữa, có rất Ãt cặp cha con có thá» thá»±c sá»± giá»ng nhau.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy, nhÃu mà y, bÄ©u môi nói âTôi cÅ©ng không biết diá» n tả ra sao, chá» là cảm giác thôi.â
âÄược rá»i.â Thẩm Tu Lâm cÅ©ng không tiếp tục vấn Äá» nà y nữa, hắn nghiêng ngÆ°á»i, nhẹ nhà ng hôn lên khoé môi Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âTrá»i còn chÆ°a sáng, chúng ta nghá» thêm chút nữa.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cảm nháºn Äược cái ôm ấm áp của Thẩm Tu Lâm, từ từ nhắm hai mắt lạiâ¦
NhÆ° váºy, giá»ng nhÆ° chÃnh mình và ngÆ°á»i trong lòng hoà là m má»t thá».
Hai ngÆ°á»i cùng nhau chìm và o giấc ngủâ¦
Cả hai Äá»u cảm nháºn Äược nhiá»t Äá» Äá»i phÆ°Æ¡ng, thế nên ngủ rất ngonâ¦
Hai ngày sau, Tuyết Lang và Thẩm Dật Hiên vẫn chưa tỉnh lại.
Nếu như không phải là tình hình thân thể của cả hai đều rất tốt, thì tình huống như vậy… thực sự khiến cho người khác lo lắng.
Bất luận thế nào, cũng phải chờ Tuyết Lang và Thẩm Dật Hiên tỉnh lại.
Đêm hôm đó, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển lại đi tới phòng của Thẩm Dật Hiên.
Từ khi Thẩm Dật Hiên hôn mê, Thẩm Hình đều ở bên cạnh trông coi. Mấy ngày nay, Thẩm Hình chưa từng ra khỏi căn phòng này.
Có lúc, ba bữa đều là do người khác đưa tới. Nếu như không có ai đưa tới, Thẩm Hình lại tuyệt đối không chịu ra ngoài, đương nhiên sẽ phải chịu đói.
Thẩm Dật Hiên còn đang ngủ.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tới nên Thẩm Hình mới hơi di chuyển một chút.
Thẩm Hình quay lại nhìn về phía hai người.
Thẩm Tu Lâm nói “Chúng tôi tới kiểm tra cho Hiên Hiên.”
“Được.” Thẩm Hình lập tức gật đầu.
Sau đó, Đông Phương Hiển ngồi xuống bên giường, chạm vào tay Thẩm Dật Hiên, dùng tinh thần lực cẩn thận kiểm tra cho đối phương.
Vẫn là kết quả giống như cũ.
Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển nói “Vẫn vậy, không có vấn đề gì. Thằng bé hiện tại chỉ đang hấp thu năng lượng mà thôi.”
Thẩm Hình có chút thất vọng, nhưng phần lớn hơn vẫn là lo lắng cho Thẩm Dật Hiên.
Thẩm Tu Lâm cười, vỗ vai Thẩm Hình “Đừng lo lắng. Không có chuyện gì đâu.”
Thẩm Hình chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cũng không ở lâu thêm, đi khỏi.
Thẩm Hình tiếp tục nhìn Thẩm Dật Hiên đang nằm trên giường, nhớ tới từ khi đứa nhỏ vẫn còn bé tí xíu, luôn miệng gọi mình là baba, cho tới hiện tại, cũng không được bao lâu…
Sao tự dưng lại lớn đến như vậy?
Thẩm Hình nhìn Thẩm Dật Hiên, cảm thấy tâm trạng hiện giờ của bản thân mình có chút phức tạp.
Đột nhiên, Thẩm Dật Hiên cử động.
Thứ chuyển động đầu tiên lại là chân.
“Hiên Hiên!” Thẩm Hình giật mình, lên tiếng.
Thế nhưng, chỉ thấy chân của người đang nằm trên giường, từ từ dài ra, rồi lại tiếp tục dài ra…
Sau đó, đến lượt hai tay và thân thể…
Tình huống lúc này không hề xa lạ.
Bởi vì lần đó, khi bọn họ còn ở dưới lòng đất, đứa nhỏ cũng xảy ra tình huống như lúc này.
Quả nhiên, cả người đứa nhỏ lần thứ hai kéo dài ra, thế nhưng cũng có vẻ không giống như lần trước lắm.
Hai má Thẩm Dật Hiên đỏ bừng, đỏ giống như khi sốt quá cao.
“Hiên Hiên!” Thẩm Hình cuống lên.
Vào lúc này, Thẩm Dật Hiên bỗng nhiên kêu khẽ một tiếng, rồi xé nát y phục trên người mình.
Thẩm Hình thấy thế càng hoảng hốt hơn, cũng bắt đầu nóng nảy.
“Hiên Hiên! Con làm sao vậy?”
Chỉ là, Thẩm Dật Hiên hoàn toàn không đáp lại.
Đúng lúc này, Thẩm Dật Hiên mở mắt ra. Thế nhưng, trong đôi mắt kia, chỉ tràn ngập máu tanh và tàn khốc.
Ánh mắt như thế, vốn không thuộc về Thẩm Dật Hiên.
Hai mắt Thẩm Hình mở to, không hiểu Thẩm Dật Hiên ra sao.
Nếu như Đông Phương Hiển ở đây, y chắc chắc sẽ nghĩ tới, Thẩm Dật Hiên hẳn là nhập ma.
Thế nhưng, Đông Phương Hiển không ở đây.
Hơn nữa, bộ dạng của Thẩm Dật Hiên… Ngoại trừ nhập ma, có vẻ vẫn còn có chút trạng huống khác nữa…
Khi Thẩm Hình tới gần muốn kiểm tra tình huống của Thẩm Dật Hiên, đối phương đã nhập ma lại đưa một tay ra, nắm chặt cổ tay của Thẩm Hình.
Thẩm Hình giật mình “Hiên Hiên?”
Thẩm Dật Hiên không hé răng nói một tiếng nào, lại đẩy ngã Thẩm Hình lên trên giường…
Thẩm Hình sợ tới ngây người…
Trong ý thức của Thẩm Hình lúc này đã mơ hồ nhận ra có thể sẽ phát sinh chuyện gì đó, nhưng vừa nghĩ như vậy đã cảm thấy chuyện này là không thể nào xảy ra.
Đây là Thẩm Dật Hiên, không phải người khác.
Thẩm Dật Hiên cảm thấy trong lòng mình lúc này có thứ gì đó rục rịch muốn xông ra, cậu chỉ biết, nếu như mình còn bất động, chắc sẽ điên mất.
Vì vậy, cậu buông thả bản năng của mình, trong chớp mắt, xé nát toàn bộ quần áo trên người Thẩm Hình.
Động tác của Thẩm Dật Hiên quá nhanh, sức lớn, lại làm ra việc quá sức tưởng tượng, khiến cho Thẩm Hình không kịp ngăn cản.
Tiếp đó, đối với Thẩm Hình, cảm thấy có chút khó thể tin nổi, có chút giống như tai nạn, cũng có chút… không biết phải làm sao.
Thẩm Dật Hiên mở to hai mắt đỏ thẫm như máu, liên tục để lại từng điểm dấu ấn chỉ thuộc về cậu trên người Thẩm Hình, sau đó, điên cuồng mãnh liệt đoạt lấy người kia…
Mặt trăng trên trời đều sợ tới mức trốn đi.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, hai mắt Thẩm Dật Hiên rốt cuộc khôi phục như bình thường.
Thế nhưng, có một số việc đã làm, mặc dù tỉnh táo lại, cũng không có cách nào cho rằng nó chưa từng xảy ra.
Lúc này, Thẩm Hình đã hôn mê. Thẩm Dật Hiên ngây ngốc nhìn thảm trạng của Thẩm Hình, người hơn run lên.
Nhắc tới, khi một người đang trong tình trạng sợ hãi, bản năng sẽ làm cái gì?
Đó chính là tìm kiếm sự giúp đỡ.
Phải tìm người trợ giúp như thế nào?
Đương nhiên là tìm tới người thân cận mà mình tin tưởng nhất.
Người mà Thẩm Dật Hiên làm tổn thương lại chính là người mà cậu thân cận nhất.
Cho nên, hiện giờ, người mà cậu có thể tìm tới, tự nhiên cũng chỉ còn một người khác mà cậu vốn vô cùng thân thiết mà thôi.
Vì vậy, cậu hoàn toàn không để ý tới việc trên người mình vẫn còn trống trơn, Thẩm Dật Hiên dùng tốc độ rất nhanh biến mất tại chỗ, sau đó đi tìm Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.
Lúc này, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm cũng mới vừa ngủ chưa được bao lâu.
“Chú Thẩm, chú Đông Phương.”
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đồng thời nhìn về phía cửa, Thẩm Dật Hiên cứ trơn bóng như vậy chạy vào.
Hiện giờ, Thẩm Dật Hiên đã khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người… đã rất đáng xem.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển song song ngẩn ra, sau đó bắt đầu mất tự nhiên.
Đặc biệt là Đông Phương Hiển, y nhíu mày, một cái ga trải giường bay thẳng tới trên người Thẩm Dật Hiên, che hết người cậu lại.
Thẩm Dật Hiên hoàn toàn không để ý tới thân thể không một sợi vải của mình, mà lại vô cùng vội vã nói “Chú Thẩm, chú Đông Phương, mau, đi với con tới xem baba đi.”
“Thẩm Hình? Anh ta làm sao?” Thẩm Tu Lâm sững sờ.
Đông Phương Hiển cũng ngạc nhiên.
Hai người không kịp nhiều lời, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển còn đang mặc áo ngủ, cũng không thay quần áo nữa, vội vàng đi cùng Thẩm Dật Hiên tới chỗ Thẩm Hình.
Khi ngửi thấy mùi mà bất kỳ người đàn ông nào cũng hiểu được, thì Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đã nhận ra rốt cuộc đã có chuyện gì phát sinh.
Hai người đi vào, quả nhiên, Thẩm Hình… có chút thê thảm.
Thẩm Tu Lâm khiếp sợ liếc nhìn Thẩm Dật Hiên “Là con làm? Con…”
Thẩm Dật Hiên vẻ mặt u ám “Chú Thẩm, con, con cũng không biết tại sao, lúc đó con không khống chế được chính mình…”
Đông Phương Hiển nghe vậy, mày nhíu chặt.
Y nghÄ© tá»i, nguyên nhân vì sao Thẩm Dáºt Hiên không thá» tá»± khá»ng chế bản thân.
Gần Äây, Thẩm Dáºt Hiên hấp thu quá nhiá»u nÄng lượng, nhÆ°ng tâm trà của thằng bé lại không trÆ°á»ng thà nh ká»p vá»i tá»c Äá» tÄng trÆ°á»ngâ¦
CÅ©ng chÃnh vì nhÆ° váºy, má»i có hiá»n tượng mất khá»ng chế xảy ra.
Kỳ thá»±c, từ rất lâu trÆ°á»c kia, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äã luôn lo lắng sẽ xảy ra chuyá»n nhÆ° váºy, hiá»n tại quả nhiênâ¦
Thẩm Tu Lâm lúng túng nói âHiên Hiên, con trÆ°á»c tiên Äắp chÄn lên cho Thẩm Hình Äi.â
âVââ¦Vâng.â Thẩm Dáºt Hiên vá»i và ng Äắp chÄn cho Thẩm Hình.
Thẩm Tu Lâm hÃt sâu má»t hÆ¡i, kéo Thẩm Dáºt Hiên tá»i bên cạnh.
âHiên Hiên, chú nói cho con biết má»t Ãt chuyá»n cần phải chú ý, sau Äó con tá»i giải quyếtâ¦â
Sau Äó, Thẩm Tu Lâm cẩn tháºn nói ra những vấn Äá» cần phải chú ý khi hai ngÆ°á»i cùng giá»i phát sinh quan há».
Thẩm Dáºt Hiên ngoan ngoãn Äứng nghe, vẻ mặt xấu há» vô cùng.
Lúc nà y, Thẩm Tu Lâm cÅ©ng không biết nên nói cái gì má»i Äúng, chá» có thá» vá» vai Äá»i phÆ°Æ¡ng, nói âTrÆ°á»c tiên chÄm sóc tá»t cho ngÆ°á»i ta Äã, những cái khác, chá» ngÆ°á»i tá»nh lại rá»i nói.â
âVâng.â Thẩm Dáºt Hiên ảm Äảm gáºt Äầu.
Sau Äó, Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng không tiá»n á» lại lâu, hai ngÆ°á»i cùng nhau Äi khá»i.
Khi vá» tá»i phòng, Thẩm Tu Lâm nói âÄông PhÆ°Æ¡ng? Em Äang nghÄ© cái gì váºy?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn vá» phÃa Thẩm Tu Lâm âAnh còn nhá», khÄ© nãy, thằng bé nói cái gì không?â
âỪm.â Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu âAnh nhá», thằng bé⦠mất khá»ng chế.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghiêm túc nói âKhông thá» cho thằng bé tiếp tục hấp thu nÄng lượng Äược nữa. Tôi Äã từng nói vá»i anh, kết cục của những ngÆ°á»i nhÆ° váºy á» vá» diá»n kia.â
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i khá» âAnh biết, chá» là hai lần nà y Äá»u xem nhÆ° bất ngá» xảy ra, hÆ¡n nữa tâm trà thằng bé không Äủ chÃn chắn, không chá»u Äá»±ng Äược mê hoặc.â
âMặc dù là nhÆ° váºy cÅ©ng không Äược, bằng không, sẽ rất nguy hiá»m.â
Thẩm Tu Lâm thá» dà i âỪm, anh biết rá»i, sau nà y sẽ chú ý.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n thấy Thẩm Tu Lâm Äá»ng ý, cÅ©ng không nói thêm gì nữa.
Hai ngÆ°á»i nằm lên trên giÆ°á»ng, Thẩm Tu Lâm ôm lấy Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âÄông PhÆ°Æ¡ng, em nói xem, coi nhÆ° là Hiên Hiên mất khá»ng chế, nhÆ°ng, sao có thá» là m váºy vá»i Thẩm Hìnhâ¦â
Vấn Äá» nà y Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng không nghÄ© ra âKhông biết.â
âHai ngÆ°á»i há» nhÆ°ng là â¦â Thẩm Tu Lâm thá» dà i.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n thản nhiên nói âAnh không cảm thấy hai ngÆ°á»i há»â¦ có chút là lạ sao?â
âà của em là ?â
âKhông biết nữa, chá» là má»t loại cảm giác. TrÆ°á»c Äây cÅ©ng không rõ rà ng cho lắm, thế nhÆ°ng, tôi luôn cảm thấy, hai ngÆ°á»i há» không phải cha con ruá»t.â
âHả?â Trong lòng Thẩm Tu Lâm bá»ng nhiên lại thấy há»i há»p, chÃnh hắn cÅ©ng không rõ nguyên nhân, chá» có thá» tiếp tục há»i Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âÄông PhÆ°Æ¡ng, sao em lại nói nhÆ° váºy?â
âÄiá»m giá»ng nhau giữa hai ngÆ°á»i há» quá Ãt.â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nói nhÆ° váºy.
Thẩm Tu Lâm ngẩn ra, không nhá»n Äược cÆ°á»i lên âHaha, Äông PhÆ°Æ¡ng, hoá ra em cảm thấy nhÆ° váºy sao. Thế nhÆ°ng, cha con cÅ©ng có thá» không giá»ng nhau mà , có lẽ thằng bé giá»ng mẹ. HÆ¡n nữa, có rất Ãt cặp cha con có thá» thá»±c sá»± giá»ng nhau.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy, nhÃu mà y, bÄ©u môi nói âTôi cÅ©ng không biết diá» n tả ra sao, chá» là cảm giác thôi.â
âÄược rá»i.â Thẩm Tu Lâm cÅ©ng không tiếp tục vấn Äá» nà y nữa, hắn nghiêng ngÆ°á»i, nhẹ nhà ng hôn lên khoé môi Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âTrá»i còn chÆ°a sáng, chúng ta nghá» thêm chút nữa.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cảm nháºn Äược cái ôm ấm áp của Thẩm Tu Lâm, từ từ nhắm hai mắt lạiâ¦
NhÆ° váºy, giá»ng nhÆ° chÃnh mình và ngÆ°á»i trong lòng hoà là m má»t thá».
Hai ngÆ°á»i cùng nhau chìm và o giấc ngủâ¦
Cả hai Äá»u cảm nháºn Äược nhiá»t Äá» Äá»i phÆ°Æ¡ng, thế nên ngủ rất ngonâ¦
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất