Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 180: Cuối cùng cũng ra khỏi

Trước Sau
Thẩm Tu Lâm giải quyết đám “người” kia, hài lòng lấy được không ít năng lượng thể mà Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc cần.

Lúc này, Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc cuối cùng cũng bỏ qua Tiểu Hồng, nhanh chóng đi tới bên cạnh Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm đưa năng lượng thể cho chúng nó.

Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc vui vẻ chia đôi số năng lượng thể.

Tiểu Hồng lên án Nghiêm Hạ Khê “Chủ nhân, anh phải bảo vệ Tiểu Hồng, mới vừa rồi người ta bị đám hư hỏng kia bắt nạt.”

“Haha.” Nghiêm Hạ Khê cười, liếc nhìn con thỏ hồng nhà mình “Sao không phải là mày bảo vệ chủ nhân hả? Chủ nhân như tao lại phải đi bảo vệ mày? Có gì không đúng ở đây thì phải?”

“A! Chủ nhân, sao anh lại nói như vậy chứ!”

Nghiêm Hạ Khê cười haha, mặc kệ Tiểu Hồng.

Bên kia, Thẩm Tu Lâm nhìn thấy Đông Phương Hiển cứ cúi đầu quan sát dưới đất, vì vậy đi tới.

“Đông Phương? Em đang nhìn cái gì thế?”

Đông Phương Hiển nhìn dưới đất, nhẹ nhàng nói “Phía dưới này thực sự có thứ gì đó, không những hút máu, còn có thể hấp thu năng lượng. Khi nãy chúng ta chiến đấu, năng lượng phát ra cũng bị thứ này hấp thu.”

Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Vậy sao?”

Nói rồi, tinh thần lực đột nhiên đánh thẳng xuống dưới đất.

Chỉ là… hoàn toàn không có tác dụng gì?

Thẩm Tu Lâm bĩu môi.

Đông Phương Hiển nói “Chạy rất nhanh.”

“Ừm, chạy nhanh thật. Thiên Thanh Sắc, Thuỷ Bạch Sắc, cả hai biết nó là thứ gì không?”

“Không biết.” Chúng nó lắc đầu.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm gọi Nghiêm Hạ Khê “Nghiêm Hạ Khê, dẫn Tiểu Hồng nhà cậu lại đây.”

Tiểu Hồng lập tức nổ tung “Đồ xấu xa kia! Ngươi muốn làm gì ta? Ngươi lại âm mưu làm hại ta đúng không!”

Khoé miệng Thẩm Tu Lâm giật giật “Mày yên tâm đi, chỉ dựa vào bộ dạng kia của mày, chẳng ai muốn âm mưu gì đâu.”

“A! Tên xấu xa! Ác độc! Dám nói đại gia ta đây không ra gì hả?”

Thẩm Tu Lâm bĩu môi “Thật vui vì rốt cuộc mày cũng nghe hiểu tiếng người.”

“A!” Tiểu Hồng điên lên, nhưng cả người nó lại bị Thẩm Tu Lâm dùng tinh thần lực kéo tới, đúng là không chống cự nổi một chút nào.

Tiểu Hồng giãy dụa “Buông ta ra! Buông ra!”

“Dưới đó là cái gì? Nói.” Thẩm Tu Lâm hỏi.

“A! Ta làm sao biết được. Quái vật trong này nhiều như vậy. Ta không biết!”

Tiểu Hồng la hét có chút thê thảm, Thẩm Tu Lâm bĩu môi.

Lâm Tôn đột nhiên lên tiếng “Có vẻ giống Sửu Doanh.”

Sửu Doanh, là một thứ ở vị diện kia. Đó là một oại sinh vật tương đối kỳ dị, có thể biến hoá hình dáng của chính mình, từ sợi chỉ nhỏ xíu, hay dây thừng to dài, đến tròn xoe một nắm.

Giống như bột mỳ vậy, muốn nặn thế nào thì nặn.

Thế nhưng, sức sống của thứ này vô cùng mạnh mẽ, cái gì cũng hấp thu được. Nếu như không thể lập tức nổ tung chúng thành bột mịn, thì chúng nó có thể nhanh chóng phục hồi như cũ.

Ở tại vị diện kia, có không ít người phải đau đầu khi gặp chúng nó.

Hơn nữa, chúng nó còn có thể ẩn mình.

Thẩm Tu Lâm không biết Sửu Doanh là cái gì, quay lại hỏi Đông Phương Hiển. Đông Phương Hiển giải thích xong, Thẩm Tu Lâm lập tức nhíu mày.

“Phải nổ tung? Đúng là có chút khó khăn, thế nhưng nếu có thể nhốt chúng nó vào trong trận pháp thì ra tay sẽ dễ dàng hơn.”

Lâm Tôn nói “Đúng vậy, nhưng điều kiện đầu tiên là chúng ta phải tìm ra nó đã.”

“Sẽ tìm ra.” Thẩm Tu Lâm sờ cằm “Tôi có cách.”

“Ồ?” Tất cả mọi người giật mình “Anh có cách? Vậy mau thử xem.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy cũng không trì hoãn nữa, hắn triển khai tinh thần lực, nhưng không dùng để tấn công, mà là nguỵ trang thành năng lượng bị phát ra ngoài khi chiến đấu.

Ngay sau đó, quả nhiên, Sửu Doanh kia chạy tới hấp thu, nhưng tinh thần lực này vốn đã bị Thẩm Tu Lâm đặt sẵn bẫy.

Sửu Doanh vừa tới hấp thu, đã bị túm gọn.

Cũng giống như có người cầm cần câu đi câu cá. Chỉ cần cá ăn mồi, dính vào cần câu, thì ngươi có thể kéo cá lên.

Thẩm Tu Lâm cũng áp dụng như vậy với tinh thần lực, tung ra rồi thu lại. Sửu Doanh kia, thực sự bị câu tới.

“A, nó tròn xoe kia.” Thẩm Dật Hiên nói.

Đông Phương Hiển tranh thủ thời gian thả ra hai cái trận kỳ, nhanh chóng bố trí một trận pháp công kích bao quanh Sửu Doanh.

Sau đó, Đông Phương Hiển quát khẽ “Tấn công. Dùng phương pháp nổ tung mạnh nhất.”

Mọi người lập tức nghe theo.

Tất cả mọi người dùng phương thức tấn công mạnh nhất của mình đánh vào bên trong trận pháp, rồi “oành” một tiếng, trận pháp nổ tung từ phía bên trong.

Mấy người Thẩm Tu Lâm tản ra xung quanh, bên ngoài còn dựng thêm một lớp phòng hộ.

Thế nên, không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra cả.

Sửu Doanh thực sự bị nổ tung, chỉ để lại một viên năng lượng thể lớn bằng nắm tay.

Rất tinh khiết, vô cùng hấp dẫn người khác…

Tim Ngô Tranh đập thình thịch, không dời mắt đi nổi.

Đông Phương Hiển bình tĩnh nói một câu “Vật này đối với Ngô Tranh có hiệu quả tốt nhất, cho cậu ta đi.”

Vì vậy, Ngô Tranh cầm năng lượng thể, nở nụ cười với Đông Phương Hiển.

Sau đó, Ngô Tranh… nắm viên năng lượng thể trong tay, nó bỗng nhiên thu nhỏ lại dần dần, rồi cậu ta há miệng… ăn luôn!

Thẩm Tu Lâm nhìn thấy còn ngạc nhiên tròn mắt mất một giây “Cứ… ăn luôn như thế?”

Đông Phương Hiển thản nhiên “Thể chất của cậu ta đặc thù nên mới có thể ăn như vậy, người khác đừng học theo.”

“Được rồi.” Chính bản thân Thẩm Tu Lâm cũng có chút hết nói nổi.

Chỉ là…

“Không phải nói Sửu Doanh này rất khó đối phó hay sao? Tôi thấy cũng chỉ như vậy thôi mà.” Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Lâm Tôn, nói.

Lâm Tôn giật giật khoé miệng, anh ta có nên nói, dễ như vậy, vì… Thẩm Tu Lâm thực sự không phải là người hay không?



Ho khụ khụ một tiếng, Lâm Tôn không nghĩ tới, Thẩm Tu Lâm có thể khống chế tinh thần lực của mình theo cách như vậy.

Chủ yếu là, Sửu Doanh… quá ngu ngốc.

Đang nghĩ như thế, dưới đất lại truyền đến cảm giác có gì đó di chuyển.

“Lại là Sửu Doanh?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày.

“Khá giống.” Lâm Tôn nói, nhìn xuống dưới đất “Không biết Sửu Doanh này… có ngốc giống như con trước không nữa.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy thì cười “Muốn biết có ngốc giống nhau hay không… thì thử là được rồi.”

Nói rồi, hắn lại dùng phương pháp cũ, để xem Sửu Doanh có thể lại mắc câu hay không.

Nếu như Sửu Doanh nhận thấy đồng loại của mình đã chết, chắc chắn sẽ không ngốc tới nỗi phạm vào cùng một sai lầm.

Thế nhưng, trời mới biết, Sửu Doanh này thực sự là ngốc y hệt như nhau.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm dùng phương pháp cũ lại “câu” được Sửu Doanh.

Đông Phương Hiển thả hai cái trận kỳ ra, nhốt Sửu Doanh vào, để mọi người tấn công.

Cứ như vậy, một Sửu Doanh nữa bị tiêu diệt.

Lần này, Ngô Tranh không cầm năng lượng thể, người cũng không nên quá tham lam.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm nói “Nếu Ngô Tranh không muốn, vậy Lâm Tôn, cho anh.”

Lâm Tôn nhíu mày, đây là thứ tốt, thế nên không từ chối.

Đông Phương Hiển lành lạnh liếc nhìn Thẩm Tu Lâm, không lên tiếng.

Hơn mười phút sau, con Sửu Doanh thứ ba xuất hiện.

Lần này, Lâm Tôn nói “Tôi học được phương pháp của anh rồi, để tôi thử xem sao.”

“Được.” Thẩm Tu Lâm đương nhiên là không phản đối.

Lâm Tôn dựa vào cách của Thẩm Tu Lâm, triển khai tinh thần lực.

Thế nhưng, điều khiến Lâm Tôn ngạc nhiên là, Sửu Doanh… không dính câu.

Tất cả mọi người hơi nhíu mày, Lâm Tôn bĩu môi “Thông minh lên rồi đấy. Cũng đúng thôi, nhìn thấy hai đồng loại của mình chết như vậy, nếu không phải ngốc tới hết thuốc chữa, thì đều sẽ khôn ra.”

Ngô Tranh nói “Để tôi thử.”

Lâm Tôn thu hồi tinh thần lực, Ngô Tranh thế vào vị trí…

Sửu Doanh cũng không bị lừa!

“A, thật sự thông minh lên rồi.” Tên ngốc Nghiêm Hạ Khê kêu lên “Để tôi thử, nói không chừng thiếu gia đây lớn lên đẹp trai, Sửu Doanh nhìn thấy đã thích.”

Những người khác im lặng liếc nhìn Nghiêm Hạ Khê.

Đến cả giống loài cũng khác nhau, thẩm mỹ của người này lại có thể phù hợp với thẩm mỹ của Sửu Doanh chắc?

Hơn nữa, coi như là thẩm mỹ giống nhau, dung mạo của tên ngốc này cũng không thể tính là đẹp trai nhất ở đây được. Không hiểu đại thiếu gia này có được sự tự tin kia từ đâu?

Khi mọi người im lặng, Nghiêm Hạ Khê nhao nhao muốn thử, thế nên anh ta cũng dùng… dị năng để “câu”.

Thật hết cách, tên ngố này hiện giờ mặc dù có tinh thần lực, thế nhưng dùng không thuận tay, thích dùng nhất vẫn là dị năng của mình.

Tiếc là, Sửu Doanh không những không hấp thu dị năng của anh ta, mà còn… quay ngược lại tấn công!

“A!” Nghiêm Hạ Khê kêu đau một tiếng, chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức.

Hoá ra, lúc trước Sửu Doanh không tấn công mấy người Thẩm Tu Lâm là bởi vì tinh thần lực của bọn họ rất mạnh, Sửu Doanh biết đánh không lại, cho nên mới ẩn mình đi.

Thế nhưng Nghiêm Hạ Khê ngốc nghếch này lại khác.

Đơn giản là, Sửu Doanh cảm thấy tinh thần lực của Nghiêm Hạ Khê không uy hiếp tới mình, cho nên, nó quay lại tấn công.

Sau đó, Nghiêm Hạ Khê bi kịch.

Tinh thần lực bị thương, nếu như không phải còn có Tiểu Hồng, e rằng còn nghiêm trọng hơn.

Ngô Tranh nhíu mày, không nhịn được nói một câu “Đây chính là kết cục của việc không biết tự lượng sức mình.”

“A, sao mọi người có thể như vậy… Ngô Tranh, đến cậu cũng đối xử như thế với tôi.”

Nói cứ như thể anh ta và Ngô Tranh có quan hệ đặc biệt nào đó khác, nên cần được đối xử khác nhau!

Ngô Tranh lườm một cái, không thèm để ý tới đối phương. Nhưng cuối cùng vẫn ném qua một viên năng lượng thể trợ giúp khôi phục, mặc dù chỉ là cấp thấp.

Thế nhưng Nghiêm Hạ Khê hiện tại cũng chỉ có thể dùng cấp thấp, cấp cao anh ta không dùng nổi.

Nghiêm Hạ Khê mãn nguyện nhận lấy, không cần biết đây là chỗ nào, rất yên tâm ngồi xuống hấp thu.

Thẩm Tu Lâm hết nói nổi, tính cảnh giác của tên ngốc này chạy đi đâu hết rồi?

Sau đó, Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Tôi thử lại lần nữa.”

Tuy rằng cảm thấy xác suất thành công không cao, bởi vì trước đó mấy người Lâm Tôn đều không làm được, nhưng Thẩm Tu Lâm vẫn thử thêm lần nữa.

Thẩm Tu Lâm thả tinh thần lực ra… Sửu Doanh kia, thế mà lại dính câu.

“Trời.” Tất cả mọi người giật mình kinh ngạc.

Mắt Lâm Tôn và Ngô Tranh đều trợn to “Sao có thể?”

Đúng đấy, làm sao có khả năng này!

Đến ngay cả chính bản thân Thẩm Tu Lâm cũng không hiểu nổi, nhưng nếu Sửu Doanh có thể dính câu, vậy cứ tiếp tục ra tay là được rồi.

Thẩm Tu Lâm câu Sửu Doanh kia tới, Đông Phương Hiển lấy trận kỳ, mau chóng nhốt Sửu Doanh vào, rồi mọi người hợp tác tấn công.

Như vậy, một viên năng lượng thể lại xuất hiện.

Thẩm Dật Hiên không có hứng thú gì với loại năng lượng thể này.

So với nó, Thẩm Dật Hiên vẫn thích loại vòng sáng bao quanh đám “người” khi nãy hơn.

Loại năng lượng thể này, cậu cảm thấy, dù có hấp thu nó cũng chẳng được ích lợi gì nhiều, thế thì không bằng nhường cho người khác.

Tuyết Lang và Long Thành Uyên cũng cảm thấy loại năng lượng thể này không phù hợp với mình.

Thẩm Tu Lâm hỏi Thiên Thanh Sắc, nó nói, đối với Ngũ Sắc không có tác dụng gì quá lớn.

Xem ra, năng lượng thể cũng phân chia ra các loại, rất phù hợp, tương đối phù hợp, và… không phù hợp.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm lại cho Ngô Tranh viên năng lượng thể này. Ngôn Tình Ngược

Ngô Tranh rất mãn nguyện.

Cơ duyên của mình, quả nhiên là ở đây.

Hơn nữa, sau khi đi theo Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm, vận may của mình cũng không tệ. Thực lực cũng khôi phục được đến như hiện giờ.



Điều này khiến cho Ngô Tranh cảm thấy vô cùng hài lòng.

Quãng thời gian kế tiếp cũng không thấy con Sửu Doanh thứ tư xuất hiện, mấy người Thẩm Tu Lâm có ý định tiếp tục đi về phía trước.

Thế nhưng, lực cản phía trước càng ngày càng mạnh hơn.

Tiếp đó, có vài “người” giống như khi trước xuất hiện, bọn họ trực tiếp coi đối phương là đối tượng luyện tập, thu hoạch thêm ngoài kế hoạch.

Rốt cuộc, Thẩm Tu Lâm lại thu thập được thêm vài viên năng lượng thể mà Thiên Thanh Sắc yêu cầu.

Cứ như vật, mãi đến tận khi không thể nào đi tiếp được nữa thì mấy người Thẩm Tu Lâm mới bỏ cuộc.

Thế nhưng, bọn họ đều có một loại cảm giác, nơi này có quan hệ vô cùng lớn với bọn họ. Một ngày nào đó, bọn họ sẽ còn quay trở lại đây.

Trực giác như vậy, tất cả mọi người đều có.

Mà dù sao thì chuyến đi lần này cũng đã có thu hoạch vô cùng lớn.

Long Thành Uyên có thể biến hoá thành người, hơn nữa thực lực cũng tăng mạnh.

Tuyết Lang mặc dù không chiếm được chỗ tốt gì, thế nhưng, đối với anh ta mà nói, Long Thành Uyên không có chuyện gì, lại có thể biến hoá thành người, đây đã là chuyện tốt nhất rồi.

Thẩm Tu Lâm thu hoạch được rất nhiều năng lượng thể mà đám Thiên Thanh Sắc cần dùng.

Đông Phương Hiển cũng tìm được một vài chỗ tốt.

Người được lợi nhất… Có lẽ là tên ngốc Nghiêm Hạ Khê kia?

Ký khế ước với Tiểu Hồng, mặc dù Tiểu Hồng cũng rất ngốc, thế nhưng thực lực lại có thực.

Huống chi, người này có thể nhìn thấy ảo giác mà đến ngay cả mấy người Thẩm Tu Lâm cũng không nhìn ra được, loại năng lực này, không phải ai cũng có thể có.

Cho nên, Nghiêm Hạ Khê xem như là người được lợi nhiều nhất.

Mọi người lại dựa theo lối cũ quay trở về…

Lúc rời khỏi hang, Thẩm Tu Lâm bỗng dưng nghĩ tới tang thi có khí tức kỳ dị khi trước.

Tang thi kia đến tận bây giờ cũng chưa xuất hiện…

Hơn nữa, nó cũng không bị bọn họ tiêu diệt, chỉ là biến mất mà thôi…

Không biết con tang thi kia đi tới nơi nào.

Vấn đề này, Thẩm Tu Lâm cũng chỉ có thể tạm thời để ở trong lòng.

Đoàn người đi theo đường cũ. Lần này, khi đi qua không gian quái dị lúc trước, kỳ lạ là mọi người không gặp phải ảo giác gì nữa. Tất cả đều yên tĩnh, trống rỗng.

Nghiêm Hạ Khê nói “Tiểu Hồng, trước ở nơi nay từng xuất hiện một vài thứ rất lợi hại, lúc thì là ảo giác, lúc thì lại là thật. Mày có biết chuyện gì không?”

Tiểu Hồng vừa nghe đã lắc đầu “Không biết.”

Nghiêm Hạ Khê híp mắt “Ồ? Mày không biết?”

“Phải, ta không biết.” Tiểu Hồng rất nghiêm túc gật đầu.

Nghiêm Hạ Khê trong lúc nhất thời cũng không biết đối phương nói thật hay giả. Anh ta mặc dù là chủ nhân của Tiểu Hồng, nhưng cũng có lẽ bởi vì tinh thần lực của anh ta không mạnh, cho nên cũng không thể tự do thoải mái quan sát trạng thái tâm lý của thú cưng mình khế ước giống như Thẩm Tu Lâm, cũng không thể xác định lời nói của nó là thật hay giả.

Thẩm Tu Lâm bĩu môi, không nói gì.

Nơi này… bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ trở lại.

Đến lúc đó, mặc kệ Tiểu Hồng kia có nói hay là không.

Mấy người Thẩm Tu Lâm rốt cuộc hoàn toàn ra khỏi nơi này.

Ngay khi bọn họ ra khỏi, có một số thông đạo bị đóng kín.

Cũng có một vài thông đạo bị nổ tung, bên trong biến thành một thế giới khép kín.

Hiện giờ, dù mấy người Thẩm Tu Lâm muốn quay vào cũng không còn dễ dàng nữa.

Nhưng mà như vậy cũng tốt. Thông đạo bị nổ tung, những người khác cũng không thể đi vào nơi này nữa.

Bên trong này, có lẽ còn có một chút bí mật mà bọn họ hiện giờ không có cách nào thăm dò ra được.

Thế nhưng, chỉ cần không có Ngũ Sắc Thập Quanh ở đây, như vậy, đối với bọn họ mà nói, cũng không đến mức quá quan trọng.

Nếu có một ngày phải quay lại nơi này… Đó cũng là chuyện của tương lai, không quan hệ gì tới hiện tại.

Hiện giờ, Thẩm Tu Lâm cũng không biết, chờ đến ngày nào đó hắn quay trở lại nơi đây, thế giới dưới lòng đất này đã biến thành bộ dạng thế nào.

Mà hắn… suýt chút nữa vĩnh viễn mất đi người hắn yêu nhất đời này…

Quay trở lại hiện tại, mấy người Thẩm Tu Lâm cuối cùng cũng ra khỏi không gian kia, về tới trên mặt đất.

Phía trên, tín hiệu lúc trước bị ngăn cản đã trở lại bình thường.

Mấy người Thẩm Tu Lâm xuất hiện, không có bất kỳ người nào tử vong, tất cả mọi người đều thở phào một cái.

Nhất là Nghiêm Trọng Thiên, vừa nhìn thấy Nghiêm Hạ Khê đã thẳng tay vỗ vào trán đối phương một cái tát.

Nghiêm Hạ Khê bị đánh đến nghiêng ngả, kêu lớn lên “Anh cả, dù anh không phải là anh trai ruột của em, thế nhưng cũng khác nhau là mấy. Sao anh có thể mưu sát em!”

Nghiêm Trọng Thiên nghe vậy, càng giận đến mức không có chỗ để xả.

“Tôi hôm nay phải đập chết người không không sợ trời, không sợ đất như chú.” Chỗ nguy hiểm như vậy, là nơi tên khốn kiếp như chú có thể đi hay sao? Nửa câu nói sau, Nghiêm Trọng Thiên mặc dù không nói ra, thế nhưng ý tứ chính là như thế.

Nghiêm Hạ Khê bị đánh thâm tím mặt mày, chạy tán loạn khắp nơi.

Mấy người Nghiêm Bính Thắng kỳ thực cũng có mặt, còn có cả cha ruột của Nghiêm Hạ Khê.

Lúc này, con ruột bị cháu ruột đè ra đánh, cha của Nghiêm Hạ Khê lại tỏ ra vô cùng hài lòng.

Thằng nhóc con kia, nhất định là phải đánh cho chừa!

Hoá ra, mấy người Thẩm Tu Lâm ở bên trong không cảm thấy, tốc độ lưu chuyển thời gian ở bên trong và bên ngoài khác nhau.

Bọn họ không cảm thấy được mình tiêu tốn bao nhiêu thời gian ở trong đó. Nguồn:

Trên thực tế, bọn họ đã ở trong không gian kia ba ngày.

Ba ngày, mấy người Thẩm Tu Lâm không xuất hiện, nếu như không phải có Nghiêm gia và Hoả Ưng trấn áp, e rằng vài gia tộc và hai binh đoàn lớn kia đều loạn.

Haha, “loạn” này đương nhiên là tranh quyền đoạt thế!

Thẩm Tu Lâm đã giao ra hơn phân nửa số bản thiết kế vũ khí, mặc dù nói còn giữ lại một ít, thế nhưng cũng không có ảnh hưởng quá lớn…

Cho nên, người ở nơi này đều loạn hết cả lên.

Cũng may, loạn còn chưa lớn, đã bị Nghiêm gia và Hoả Ưng trấn áp, bọn họ cũng không kịp làm loạn những nơi khác nữa.

Hơn nữa, Thầm Tu Lâm dù biến mất, thế nhưng thủ hạ của hắn vẫn còn ở đây. Thực lực mạnh nhất biến mất, nhưng đừng quên chỗ thủ hạ của Lâm Tôn. Bọn họ đều là dị năng giả cấp năm, cấp sáu đích thực.

Thế nên, những người kia dù có muốn làm loạn, cũng phải nhìn xem bọn họ có thể trả giá cái gì để đánh đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau