Chương 188: Khẩn cầu của Thẩm Dật Hiên
Thẩm Tu Lâm cùng Thẩm Hình về tới biệt thự.
Đông Phương Hiển còn chưa về, Thẩm Dật Hiên chạy ra đón.
“Chú Thẩm, baba.”
Thẩm Tu Lâm xoa đầu đối phương “Ừm.”
Thẩm Hình nhìn thấy Thẩm Dật Hiên, có chút lúng túng, nhất là lại nghĩ tới mấy lời của Thẩm Tu Lâm, càng cảm thấy mất tự nhiên.
Thẩm Dật Hiên để Thẩm Tu Lâm xoa đầu, rồi đi tới trước mặt Thẩm Hình “Thẩm Hình.”
Thẩm Hình lập tức nhíu mày “Con gọi ba là cái gì?”
Thẩm Dật Hiên bình tĩnh nói “Thẩm Hình.”
“Con…” Thẩm Hình có chút tức giận.
Thẩm Dật Hiên kiên trì nhìn Thẩm Hình, bình tĩnh nói lại hai chữ “Thẩm Hình.”
Thẩm Hình trợn mắt giận dữ nhìn Thẩm Dật Hiên.
Thẩm Dật Hiên kiên quyết không chịu đổi giọng.
Thẩm Tu Lâm ho một tiếng “Vậy… hai người nói chuyện đi.”
Sau đó, Thẩm Tu Lâm bỏ chạy lấy người.
Không phải là hắn không muốn giúp con trai, nhưng chuyện này… vẫn là người trong cuộc tự mình giải quyết thì tốt hơn.
Ai… Ngẫm lại, Thẩm Tu Lâm cảm thấy… khó chịu chết đi được!
Vì vậy, hắn quyết định đi tìm Đông Phương Hiển.
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp đi tìm, chỉ mới ra khỏi nhà đã thấy Đông Phương Hiển từ xa đi tới.
Thẩm Tu Lâm vội vàng đón người “Đông Phương? Em về rồi.”
Đông Phương Hiển gật đầu, rồi nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Thẩm Tu Lâm, nhíu mày “Anh sao vậy?”
Thẩm Tu Lâm thở dài, nhẹ nhàng nói “Anh đang nghĩ… Hiên Hiên mà là con của chúng ta, thế thì không phải chúng ta vừa tìm được con trai vừa có luôn con dâu hay sao? Anh còn trẻ thế này, nhưng hiện giờ lại cảm thấy mình già đi nhiều mất rồi.”
Đông Phương Hiển giật giật khoé miệng, không nói nổi nên lời.
Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển, vô tội chớp mắt “Đông Phương, em thấy anh nói đúng không?”
Đông Phương Hiển liếc đối phương một cái “Đúng.”
Thẩm Tu Lâm tiếp tục chớp mắt “Vậy em thì sao? Có cảm thấy gì không?”
Đông Phương Hiển không nói.
Thẩm Tu Lâm cẩn thận nói “Đông Phương, có phải em cũng cảm thấy khó chịu không?”
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm “Còn anh? Khó chịu?”
Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Trước thì có, nhưng hiện tại… con cháu tự có phúc của con cháu.”
Đông Phương Hiển cười “Anh còn rất trẻ, chúng ta thậm chí còn chưa kết hôn, anh nói như vậy… khiến tôi cảm giác, tôi cũng rất già.”
“Khụ khụ.” Thẩm Tu Lâm ho khan, vẻ mặt vô tội ấm ức nói “Ai kêu chúng ta có một đứa con đặc biệt cơ chứ. Con nhà người ta mất mấy chục năm mới lớn lên, còn nó mất có mấy tháng.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển nói “Nhưng giờ còn chưa xác định mà?”
“Trực giác của anh bảo là đúng.” Thẩm Tu Lâm kiên quyết bảo vệ ý kiến.
Đông Phương Hiển im lặng không nói.
Thẩm Tu Lâm nắm tay đối phương “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Đông Phương Hiển không nói thêm gì nữa, chỉ gật gật đầu “Ừm.”
Một bên khác, Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình vẫn đang đối đầu nhau.
Thẩm Dật Hiên nhất quyết không đổi giọng, cứng đầu nhìn Thẩm Hình.
Thẩm Hình cuối cùng không nói một lời, quay đầu đi về phòng.
Thẩm Dật Hiên nhíu mày, chạy theo sau.
Đi tới phòng, Thẩm Hình muốn nhốt Thẩm Dật Hiên ở ngoài cửa, nhưng Thẩm Dật Hiên trượt người một cái vào theo.
Thẩm Hình nhíu mày càng chặt hơn.
Thẩm Dật Hiên nói “Thẩm Hình, chúng ta nói chuyện với nhau đi. Ba nói, ba cảm thấy con có chỗ nào không tốt, con có thể thay đổi theo yêu cầu của ba.”
Thẩm Hình nghe vậy, mày nhíu chặt toeis mức có thể kẹp chết ruồi.
Thẩm Dật Hiên bình tĩnh nói “Con đã hỏi rất nhiều người, bọn họ nói cho con biết, yêu một người, người đó muốn con làm cái gì thì con làm cái đó, như vậy là tốt nhất.”
Thẩm Hình run rẩy khoé miệng “Không phải như vậy.”
“Không phải?” Thẩm Dật Hiên không hiểu “Vậy thì thế nào? Ba nói đi, chỉ cần ba nói, con nhất định có thể vì ba mà làm được.”
Thẩm Hình thở dài “Ba vẫn luôn coi con là con trai.”
Thẩm Dật Hiên đột nhiên lắc đầu “Vậy không được. Con trước đây cũng coi ba là cha mình, nhưng… con ôm qua ba, ba là người của con rồi. Chúng ta không làm cha con nữa, con muốn ba làm vợ con.”
Thẩm Hình đen mặt, giận run lên “Con, con nói cái gì?”
Thẩm Dật Hiên vô tội nói “Làm vợ con đi. Anh Dương Dương nói như vậy đấy.”
Thẩm Hình tức giận quăng một cái tát về phía Thẩm Dật Hiên, thế nhưng tay vừa tới trước mặt Thẩm Dật Hiên đã bị kéo lại.
“Thẩm Hình, ba có thể đánh con. Thế nhưng, anh Dương Dương nói, đánh con chính là vợ của con, chỉ có vợ mới có thể đánh chồng.”
Thẩm Hình tức đến suýt chút nữa nhảy dựng lại, nghiến răng nghiến lợi nói “Cha cũng có thể đánh con.”
“Nhưng ba hiện giờ không phải là cha của con nữa, con không muốn ba làm baba của con.” Thẩm Hình vội vàng gào lên, rồi nhào tới hôn Thẩm Hình.
Thẩm Hình giật mình, theo bản năng giãy dụa.
Thế nhưng cấp bậc tinh thần lực của Thẩm Dật Hiên còn cao hơn Thẩm Hình một chút, hơn nữa, thuộc tính lại rất đặc biệt.
Cho nên, Thẩm Hình hoàn toàn không thể thoát khỏi tay của Thẩm Dật Hiên.
Thẩm Dật Hiên hôn Thẩm Hình, tay càng thêm hư hỏng sờ khắp nơi.
Thẩm Hình rốt cuộc tìm được cơ hội, bốp một cái tát quăng tới.
Thẩm Dật Hiên ấm ức nhìn đối phương.
Thẩm Hình đột nhiên đẩy người ra, dùng lực rất mạnh, Thẩm Dật Hiên bị đẩy bay ngược ra ngoài, cả người đập mạnh vào hộc tủ.
Tuy rằng cấp bậc dị năng và thực lực của Thẩm Dật Hiên rất mạnh, nhưng tính tình dù sao vẫn còn rất trẻ con.
Thẩm Dật Hiên người thì không đau, nhưng lòng lại đau, phải nói là vô cùng vô cùng đau lòng mới đúng.
Vì vậy, Thẩm Dật Hiên hét to một tiếng “Ba đánh con! Ba thay đổi rồi! Trước đây ba thương con nhất! Con không thèm thích ba nữa!”
Sau đó, Thẩm Dật Hiên xông ra ngoài.
Toàn thân Thẩm Hình cứng ngắc. Một lúc lâu sau, Thẩm Hình vô lực nhắm mắt lại, ngã xuống trên giường…
Sau khi Thẩm Dật Hiên chạy ra ngoài, trẻ con bị bắt nạt, phản ứng đầu tiên chính là tìm người lớn.
Ở trong lòng Thẩm Dật Hiên, người tin tưởng nhất đương nhiên là Thẩm Tu Lâm.
Chỉ là cậu không tìm được Thẩm Tu Lâm, nhưng lại thấy Khâu Dương Dương.
Thẩm Dật Hiên vẫn rất thích Khâu Dương Dương, bởi vì người anh này từ khi cậu còn bé đã rất tốt đối với cậu, đến sau này khi Thẩm Dật Hiên gặp khó khăn trong chuyện tình cảm, còn giúp cậu bày mưu tính kế.
Bây giờ… nhìn thấy Khâu Dương Dương, Thẩm Dật Hiên cũng coi như thấy được người nhà.
Thẩm Dật Hiên chạy tới, vừa khóc vừa ôm lấy Khâu Dương Dương.
Khâu Dương Dương vội vàng vỗ lưng đối phương, hơi lúng túng liếc nhìn Lưu Tương Vân.
Hiện giờ mình đang đi cùng với Lưu Tương Vân, thể diện vẫn là phải có. Dù ở trong lòng mình, Thẩm Dật Hiên vẫn là thằng nhóc trước kia, thế nhưng, người ta bây giờ bề ngoài lại lớn thành thiếu niên rồi. Cho nên, ôm như thế này, đúng là có chút lúng túng.
Khâu Dương Dương ho một tiếng “À, Hiên Hiên, em làm sao vậy?”
“Thẩm Hình đánh em, em buồn lắm, huhu… Anh Dương Dương, em phải làm sao bây giờ!”
“Thẩm Hình sao…” Khâu Dương Dương cũng rất khổ tâm. Trước khuyên bảo Thẩm Dật Hiên theo đuổi người ta, còn nói cho thằng bé biết phương pháp, Khâu Dương Dương cũng cảm thấy rất… áy náy.
Sao mình lại đi dạy cho thằng bé theo đuổi ba của nó cơ chứ.
Dù rằng không phải là cha con ruột, điều này mình cũng biết…
“Khụ khụ… Hiên Hiên, chúng ta tìm chỗ nào đó yên tĩnh nói chuyện, nơi này ồn quá.”
“Vâng.” Thẩm Dật Hiên gật đầu.
“Anh Dương Dương, em đau lòng lắm.” Đi vào trong phòng, Thẩm Dật Hiên tiếp tục nói.
Lưu Tương Vân ở một bên, nhưng trước giờ anh ta không hiểu chuyện tình cảm cho lắm, cũng không muốn quản chuyện vô bổ này, thế nên quay người ra khỏi phòng.
Sau khi Lưu Tương Vân ra ngoài, Khâu Dương Dương cũng thở phài nhẹ nhõm.
Lưu Tương Vân ở đây, mình cảm thấy không được tự nhiên…
“Khụ khụ.” Khâu Dương Dương lại ho một lần “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nói chi tiết một chút, nếu không, anh cũng không biết phải giúp em thế nào.”
“Ừm.” Thẩm Dật Hiên gật đầu, rồi kể lại chuyện xảy ra lúc nãy.
Khâu Dương Dương nghe xong, quả thực không biết nên nói cái gì.
Một lát sau, Khâu Dương Dương gõ trán Thẩm Dật Hiên.
“Sao em có thể bán anh ra! À, không đúng! Cái này không phải là vấn đề chính! Không đúng, cái này cũng là vấn đề chính.”
Khâu Dương Dương điên mất thôi.
Thẩm Dật Hiên không hiểu nhìn Khâu Dương Dương “Sao vậy? Không thể nói sao?”
“Đương nhiên là không thể nói.” Khâu Dương Dương trợn mắt “Em đồ ngốc này, anh dạy cho em, đó là lén lút dạy thôi, sao em có thể nói cho baba em biết hả?”
Khâu Dương Dương quở trách làm cho Thẩm Dật Hiên tủi thân cắn cắn môi “Em không biết mà.”
Khâu Dương Dương thực sự muốn điên rồi, lại không có cách nào, đành thở dài nói “Thôi được rồi, anh cũng không muốn tính toán với em việc này… Chỉ là…”
Khâu Dương Dương nghiêm túc hơn hẳn “Hiên Hiên, anh cảm thấy hiện giờ em còn con nít quá, em hoàn toàn không hiểu được thế nào là tình yêu.”
Thẩm Dật Hiên cãi lại “Cái gì? Em hiểu mà. Em rất hiểu. Em thích Thẩm Hình. Em chỉ muốn ở bên Thẩm Hình.”
Khâu Dương Dương lắc đầu “Không phải chỉ đơn giản như vậy. Hiên Hiên, anh ta là ba của em… Được rồi, không phải là cha con ruột. Thế nhưng, muốn anh ta đáp ứng ở bên em với thân phận người yêu, đối với anh ta là một chuyện rất khó khắn. Em ép buộc anh ta như thế… Em muốn ép chết anh ta hay sao?”
Thẩm Dật Hiên ngẩn ra, sắc mặt hơi đổi, thì thào nói “Không phải… Em không muốn như vậy, không muốn…”
Khâu Dương Dương cũng cảm thấy mình nói hơi quá lời, hạ thấp giọng, nhẹ nhành nói “Hiên Hiên, nếu ba của em đồng ý ở bên em, anh ta cần phải đối mặt với rất nhiều thứ. Ánh mắt của người bên ngoài thì không tính đến, rất ít người có thể biết được rõ ràng tất cả mọi chuyện. Giờ là mạt thế rồi, ai dám nói thì cứ đánh là được. Thế nhưng, Hiên Hiên, anh nghĩ, bản thân ba của em chắc chắn cũng có rất nhiều áp lực. Em nói em không phải con trai của anh ta, điều này cũng đã đủ khiến cho anh ta phải chịu đả kích không nhỏ. Hiện giờ, em còn nói cho anh ta biết, muốn từ cha con biến thành người yêu… Điều này khẳng định có rất nhiều khó khăn.”
Thẩm Dật Hiên ấm ức im lặng không nói.
Khâu Dương Dương vỗ vai đối phương “Em đấy, anh đã nói với em rồi… Suy nghĩ của em còn con nít quá, em có thể làm như thế này…”
Nửa giờ sau, Thẩm Dật Hiên ra khỏi phòng của Khâu Dương Dương, rồi quay về chỗ của Thẩm Hình.
Lúc này, Thẩm Hình chỉ cảm thấy uể oải và mờ mịt, nằm trên giường nhắm mắt lại.
Khi anh ta cảm nhận thấy sự tồn tại của Thẩm Dật Hiên, đối phương đã… ngồi tới trên giường mất rồi.
Không sai, Thẩm Dật Hiên đang ngồi ở ngay trên giường rồi.
Ngay lập tức, cả người Thẩm Hình cứng ngắc lại. Đang không biết phải làm sao, Thẩm Dật Hiên đã nhào tới trong ngực anh ta.
Cả người Thẩm Hình càng cứng đờ ra.
“Con…”
“Thẩm Hình, con yêu ba, là thật. Ba cho con một cơ hội đi, chúng ta thử xem có được không? Con sẽ không khiến ba phải khó xử khi ở bên ngoài đâu, nhưng mà, ba cho con một cơ hội đi… Thẩm Hình, ba đừng cự tuyệt con, có được không?”
Tâm của Thẩn Hình bắt đầu thấy đau.
“Con…”
“Thẩm Hình, con muốn ở bên ba, dù ba không muốn làm người yêu của con, thế nhưng cũng đừng bỏ lại con, được không? Khi nãy là con sai, con không nên nổi nóng, không nên cưỡng ép ba.”
Khoé miệng Thẩm Hình run lên, cả người vẫn tiếp tục trạng thái cứng ngắc.
Thẩm Dật Hiên ôm chặt lấy Thẩm Hình “Thẩm Hình, Thẩm Hình, Thẩm Hình, ba đồng ý với con đi, được không?”
Thẩm Dật Hiên từng tiếng một khe khẽ nói bên tai Thẩm Hình, giống như… chỉ cần Thẩm Hình không đồng ý, cậu sẽ chết mất.
Đây là đứa nhỏ tự tay mình nuôi tới lớn.
Mặc dù thằng bé lớn rất nhanh, rất nhanh…
Cuối cùng, Thẩm Hình bất đắc dĩ thở dài “Ba biết con… Con cho ba chút thời gian, ngẫm lại.”
Bạn đang
Hai mắt Thẩm Dáºt Hiên Äá»t nhiên sáng lên âThẩm Hình, ba nói tháºt sao?â
âỪm, nói tháºt.â
âA! Thẩm Hình! Cảm Æ¡n ba. Con yêu ba!â Sau Äó, Thẩm Dáºt Hiên tiến quân thần tá»c hôn má»t cái lên môi Thẩm Hình.
Thẩm Hình láºp tức mất tá»± nhiên, mắng âKhông Äược Äá»ng má»t chút là hôn, ba còn chÆ°a Äá»ng ý Äâu.â
Thẩm Dáºt Hiên má» to mắt, vô tá»i nhìn Thẩm Hình.
Thẩm Hình ââ¦â
Bá» Äôi mắt kia nhìn nhÆ° váºy, tháºt sá»± rất khó từ chá»i.
Vì váºy, Thẩm Hình thẳng thắn quay Äầu Äi chá» khác.
Thẩm Dáºt Hiên cÆ°á»i, lại nhà o tá»i hôn.
Cả ngÆ°á»i Thẩm Hình vẫn cứng Äá».
Thế nhÆ°ng lúc nà y, Thẩm Dáºt Hiên không buông tha, từng chút từng chút hôn tá»iâ¦
Cả ngÆ°á»i Thẩm Hình từ cứng Äá» tá»i dần dần thả lá»ng raâ¦
Cứ thế, Thẩm Dáºt Hiên tiếp tục hôn sâu hÆ¡nâ¦
Cuá»i cùng, Thẩm Hình không từ chá»i nữaâ¦
Ngà y hôm sau, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n dáºy rất sá»m. Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nói lại Äi chuẩn bá» Ãt Äá», hôm nay có lẽ sẽ chuẩn bá» Äầy Äủ hết má»i thứ, rá»i bá»n há» có thá» kiá»m tra xem⦠Thẩm Dáºt Hiên có phải con trai của bá»n há» hay không.
Äá»i vá»i viá»c nà y, Thẩm Tu Lâm lại tá» ra rất bình tÄ©nh.
Trá»±c giác của hắn nói cho hắn biết, Äây chÃnh là con trai của mình.
Thẩm Dáºt Hiên, chÃnh là con trai của Thẩm Tu Lâm!
Sau khi Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äi khá»i, Lâm Duá» và Tiếu Thà nh Quân Äến.
Thẩm Tu Lâm có chút bất ngá».
Còn tÆ°á»ng rằng hôm qua mình cứu Lâm Duá», bá» Äá»i phÆ°Æ¡ng phát hiá»nâ¦
Thế nhÆ°ng, hiá»n nhiên, hai ngÆ°á»i há» cÅ©ng không biết Thẩm Tu Lâm là ân nhân cứu mạng của Lâm Duá».
âThẩm thiếu, mạo muá»i quấy rầy, chủ yếu là có chút viá»c muá»n nhá» Thẩm thiếu há» trợ⦠Mong Thẩm thiếu bá»t chút thá»i gian, ÄÆ°Æ¡ng nhiên, chúng tôi sẽ háºu tạ.â
Thẩm Tu Lâm nhìn há», có chút tò mò âÄược, Äi theo tôi.â
Sau Äó, Lâm Duá» và Tiếu Thà nh Quân Äi và o theo.
Thẩm Tu Lâm dẫn hai ngÆ°á»i há» và o phòng khách nhá» bên trong biá»t thá»±.
Phòng khách nà y tách ra riêng biá»t, rất phù hợp Äá» tiếp khách.
Chá» cần dùng tinh thần lá»±c bao quanh, nhÆ° váºy thì không có bất kì ngÆ°á»i nà o khác có thá» nghe thấy.
Tiếu Thà nh Quân và Lâm Duá» cÅ©ng không biết Thẩm Tu Lâm Äã dá»±ng vách chắn xung quanh.
Chá» là , chuyá»n nà y cÅ©ng không phải quá mức bà máºt.
HÆ¡n nữa, dù bá» ngÆ°á»i khác biết cÅ©ng không có vấn Äá» gì.
Vì váºy, Tiếu Thà nh Quân và Lâm Duá» nói thẳng ra.
Tiếu Thà nh Quân nói âThẩm thiếu, tôi nói thẳng và o vấn Äá», là nhÆ° váºy⦠Thẩm thiếu, cấp báºc dá» nÄng của tôi Äã dừng lại rất lâu, cÅ©ng không biết tại sao, không thá» tÄng cấp Äược. Tôi muá»n nhá» Thẩm thiếu giúp Äỡ. Nếu Thẩm thiếu có thá» giải quyết giúp tôi vấn Äá» khó khÄn nà y, thì Thẩm thiếu cần gì cứ viá»c má» miá»ng, chá» cần Hoả Ưng chúng tôi có thá» là m Äược, tôi tuyá»t Äá»i sẽ không chá»i từ.â
âHả? Là viá»c nà y saoâ¦â Thẩm Tu Lâm hÆ¡i bất ngá».
Còn tÆ°á»ng rằng có chuyá»n gì trá»ng Äạiâ¦
Ã, vấn Äá» cấp báºc Äúng là quan trá»ng tháºt.
Nếu bá» những ngÆ°á»i khác biết bá»n há» có thá» nâng cấp báºc dá» nÄng lên, thì tuyá»t Äá»i là tai hoạ.
Giá»ng nói của Thẩm Tu Lâm lại khiến cho hai ngÆ°á»i Äá»i diá»n cảm thấy bất ngá».
Äặc biá»t là Tiếu Thà nh Quân, anh ta kÃch Äá»ng tá»i mức suýt chút nữa Äứng báºt dáºy.
Tiếu Thà nh Quân Äúng thá»±c rất kÃch Äá»ng.
Thẩm Tu Lâm nhìn bá» dạng của Äá»i phÆ°Æ¡ng cÅ©ng có chút buá»n cÆ°á»i.
Vì váºy, Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âTôi có thá» giúp anh xem má»t chút, thế nhÆ°ng tôi hi vá»ng Äây chá» là thá» xem thôi, anh hiá»u ý của tôi chứ?â
Tiếu Thà nh Quân hÆ¡i run run, láºp tức Äiên cuá»ng gáºt Äầu âÄÆ°Æ¡ng nhiên! Thẩm thiếu! Anh yên tâm!â
Thẩm Tu Lâm hÆ¡i nhếch môi cÆ°á»i âÄược rá»i, Äi theo tôi, nÆ¡i nà y không thÃch hợp.â
âVâng.â
Tiếu Thà nh Quân không há» do dá»±, Äi theo Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm dẫn anh ta và o trong phòngâ¦
á» trong phòng, Tiếu Thà nh Quân ngá»i xuá»ng má»t bên.
Thẩm Tu Lâm nói âLâm tiên sinh, anh ra ngoà i trÆ°á»c Äiâ¦â
âÄược.â Lâm Duá» gáºt Äầu.
Đông Phương Hiển còn chưa về, Thẩm Dật Hiên chạy ra đón.
“Chú Thẩm, baba.”
Thẩm Tu Lâm xoa đầu đối phương “Ừm.”
Thẩm Hình nhìn thấy Thẩm Dật Hiên, có chút lúng túng, nhất là lại nghĩ tới mấy lời của Thẩm Tu Lâm, càng cảm thấy mất tự nhiên.
Thẩm Dật Hiên để Thẩm Tu Lâm xoa đầu, rồi đi tới trước mặt Thẩm Hình “Thẩm Hình.”
Thẩm Hình lập tức nhíu mày “Con gọi ba là cái gì?”
Thẩm Dật Hiên bình tĩnh nói “Thẩm Hình.”
“Con…” Thẩm Hình có chút tức giận.
Thẩm Dật Hiên kiên trì nhìn Thẩm Hình, bình tĩnh nói lại hai chữ “Thẩm Hình.”
Thẩm Hình trợn mắt giận dữ nhìn Thẩm Dật Hiên.
Thẩm Dật Hiên kiên quyết không chịu đổi giọng.
Thẩm Tu Lâm ho một tiếng “Vậy… hai người nói chuyện đi.”
Sau đó, Thẩm Tu Lâm bỏ chạy lấy người.
Không phải là hắn không muốn giúp con trai, nhưng chuyện này… vẫn là người trong cuộc tự mình giải quyết thì tốt hơn.
Ai… Ngẫm lại, Thẩm Tu Lâm cảm thấy… khó chịu chết đi được!
Vì vậy, hắn quyết định đi tìm Đông Phương Hiển.
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp đi tìm, chỉ mới ra khỏi nhà đã thấy Đông Phương Hiển từ xa đi tới.
Thẩm Tu Lâm vội vàng đón người “Đông Phương? Em về rồi.”
Đông Phương Hiển gật đầu, rồi nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Thẩm Tu Lâm, nhíu mày “Anh sao vậy?”
Thẩm Tu Lâm thở dài, nhẹ nhàng nói “Anh đang nghĩ… Hiên Hiên mà là con của chúng ta, thế thì không phải chúng ta vừa tìm được con trai vừa có luôn con dâu hay sao? Anh còn trẻ thế này, nhưng hiện giờ lại cảm thấy mình già đi nhiều mất rồi.”
Đông Phương Hiển giật giật khoé miệng, không nói nổi nên lời.
Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển, vô tội chớp mắt “Đông Phương, em thấy anh nói đúng không?”
Đông Phương Hiển liếc đối phương một cái “Đúng.”
Thẩm Tu Lâm tiếp tục chớp mắt “Vậy em thì sao? Có cảm thấy gì không?”
Đông Phương Hiển không nói.
Thẩm Tu Lâm cẩn thận nói “Đông Phương, có phải em cũng cảm thấy khó chịu không?”
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm “Còn anh? Khó chịu?”
Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Trước thì có, nhưng hiện tại… con cháu tự có phúc của con cháu.”
Đông Phương Hiển cười “Anh còn rất trẻ, chúng ta thậm chí còn chưa kết hôn, anh nói như vậy… khiến tôi cảm giác, tôi cũng rất già.”
“Khụ khụ.” Thẩm Tu Lâm ho khan, vẻ mặt vô tội ấm ức nói “Ai kêu chúng ta có một đứa con đặc biệt cơ chứ. Con nhà người ta mất mấy chục năm mới lớn lên, còn nó mất có mấy tháng.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển nói “Nhưng giờ còn chưa xác định mà?”
“Trực giác của anh bảo là đúng.” Thẩm Tu Lâm kiên quyết bảo vệ ý kiến.
Đông Phương Hiển im lặng không nói.
Thẩm Tu Lâm nắm tay đối phương “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Đông Phương Hiển không nói thêm gì nữa, chỉ gật gật đầu “Ừm.”
Một bên khác, Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình vẫn đang đối đầu nhau.
Thẩm Dật Hiên nhất quyết không đổi giọng, cứng đầu nhìn Thẩm Hình.
Thẩm Hình cuối cùng không nói một lời, quay đầu đi về phòng.
Thẩm Dật Hiên nhíu mày, chạy theo sau.
Đi tới phòng, Thẩm Hình muốn nhốt Thẩm Dật Hiên ở ngoài cửa, nhưng Thẩm Dật Hiên trượt người một cái vào theo.
Thẩm Hình nhíu mày càng chặt hơn.
Thẩm Dật Hiên nói “Thẩm Hình, chúng ta nói chuyện với nhau đi. Ba nói, ba cảm thấy con có chỗ nào không tốt, con có thể thay đổi theo yêu cầu của ba.”
Thẩm Hình nghe vậy, mày nhíu chặt toeis mức có thể kẹp chết ruồi.
Thẩm Dật Hiên bình tĩnh nói “Con đã hỏi rất nhiều người, bọn họ nói cho con biết, yêu một người, người đó muốn con làm cái gì thì con làm cái đó, như vậy là tốt nhất.”
Thẩm Hình run rẩy khoé miệng “Không phải như vậy.”
“Không phải?” Thẩm Dật Hiên không hiểu “Vậy thì thế nào? Ba nói đi, chỉ cần ba nói, con nhất định có thể vì ba mà làm được.”
Thẩm Hình thở dài “Ba vẫn luôn coi con là con trai.”
Thẩm Dật Hiên đột nhiên lắc đầu “Vậy không được. Con trước đây cũng coi ba là cha mình, nhưng… con ôm qua ba, ba là người của con rồi. Chúng ta không làm cha con nữa, con muốn ba làm vợ con.”
Thẩm Hình đen mặt, giận run lên “Con, con nói cái gì?”
Thẩm Dật Hiên vô tội nói “Làm vợ con đi. Anh Dương Dương nói như vậy đấy.”
Thẩm Hình tức giận quăng một cái tát về phía Thẩm Dật Hiên, thế nhưng tay vừa tới trước mặt Thẩm Dật Hiên đã bị kéo lại.
“Thẩm Hình, ba có thể đánh con. Thế nhưng, anh Dương Dương nói, đánh con chính là vợ của con, chỉ có vợ mới có thể đánh chồng.”
Thẩm Hình tức đến suýt chút nữa nhảy dựng lại, nghiến răng nghiến lợi nói “Cha cũng có thể đánh con.”
“Nhưng ba hiện giờ không phải là cha của con nữa, con không muốn ba làm baba của con.” Thẩm Hình vội vàng gào lên, rồi nhào tới hôn Thẩm Hình.
Thẩm Hình giật mình, theo bản năng giãy dụa.
Thế nhưng cấp bậc tinh thần lực của Thẩm Dật Hiên còn cao hơn Thẩm Hình một chút, hơn nữa, thuộc tính lại rất đặc biệt.
Cho nên, Thẩm Hình hoàn toàn không thể thoát khỏi tay của Thẩm Dật Hiên.
Thẩm Dật Hiên hôn Thẩm Hình, tay càng thêm hư hỏng sờ khắp nơi.
Thẩm Hình rốt cuộc tìm được cơ hội, bốp một cái tát quăng tới.
Thẩm Dật Hiên ấm ức nhìn đối phương.
Thẩm Hình đột nhiên đẩy người ra, dùng lực rất mạnh, Thẩm Dật Hiên bị đẩy bay ngược ra ngoài, cả người đập mạnh vào hộc tủ.
Tuy rằng cấp bậc dị năng và thực lực của Thẩm Dật Hiên rất mạnh, nhưng tính tình dù sao vẫn còn rất trẻ con.
Thẩm Dật Hiên người thì không đau, nhưng lòng lại đau, phải nói là vô cùng vô cùng đau lòng mới đúng.
Vì vậy, Thẩm Dật Hiên hét to một tiếng “Ba đánh con! Ba thay đổi rồi! Trước đây ba thương con nhất! Con không thèm thích ba nữa!”
Sau đó, Thẩm Dật Hiên xông ra ngoài.
Toàn thân Thẩm Hình cứng ngắc. Một lúc lâu sau, Thẩm Hình vô lực nhắm mắt lại, ngã xuống trên giường…
Sau khi Thẩm Dật Hiên chạy ra ngoài, trẻ con bị bắt nạt, phản ứng đầu tiên chính là tìm người lớn.
Ở trong lòng Thẩm Dật Hiên, người tin tưởng nhất đương nhiên là Thẩm Tu Lâm.
Chỉ là cậu không tìm được Thẩm Tu Lâm, nhưng lại thấy Khâu Dương Dương.
Thẩm Dật Hiên vẫn rất thích Khâu Dương Dương, bởi vì người anh này từ khi cậu còn bé đã rất tốt đối với cậu, đến sau này khi Thẩm Dật Hiên gặp khó khăn trong chuyện tình cảm, còn giúp cậu bày mưu tính kế.
Bây giờ… nhìn thấy Khâu Dương Dương, Thẩm Dật Hiên cũng coi như thấy được người nhà.
Thẩm Dật Hiên chạy tới, vừa khóc vừa ôm lấy Khâu Dương Dương.
Khâu Dương Dương vội vàng vỗ lưng đối phương, hơi lúng túng liếc nhìn Lưu Tương Vân.
Hiện giờ mình đang đi cùng với Lưu Tương Vân, thể diện vẫn là phải có. Dù ở trong lòng mình, Thẩm Dật Hiên vẫn là thằng nhóc trước kia, thế nhưng, người ta bây giờ bề ngoài lại lớn thành thiếu niên rồi. Cho nên, ôm như thế này, đúng là có chút lúng túng.
Khâu Dương Dương ho một tiếng “À, Hiên Hiên, em làm sao vậy?”
“Thẩm Hình đánh em, em buồn lắm, huhu… Anh Dương Dương, em phải làm sao bây giờ!”
“Thẩm Hình sao…” Khâu Dương Dương cũng rất khổ tâm. Trước khuyên bảo Thẩm Dật Hiên theo đuổi người ta, còn nói cho thằng bé biết phương pháp, Khâu Dương Dương cũng cảm thấy rất… áy náy.
Sao mình lại đi dạy cho thằng bé theo đuổi ba của nó cơ chứ.
Dù rằng không phải là cha con ruột, điều này mình cũng biết…
“Khụ khụ… Hiên Hiên, chúng ta tìm chỗ nào đó yên tĩnh nói chuyện, nơi này ồn quá.”
“Vâng.” Thẩm Dật Hiên gật đầu.
“Anh Dương Dương, em đau lòng lắm.” Đi vào trong phòng, Thẩm Dật Hiên tiếp tục nói.
Lưu Tương Vân ở một bên, nhưng trước giờ anh ta không hiểu chuyện tình cảm cho lắm, cũng không muốn quản chuyện vô bổ này, thế nên quay người ra khỏi phòng.
Sau khi Lưu Tương Vân ra ngoài, Khâu Dương Dương cũng thở phài nhẹ nhõm.
Lưu Tương Vân ở đây, mình cảm thấy không được tự nhiên…
“Khụ khụ.” Khâu Dương Dương lại ho một lần “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nói chi tiết một chút, nếu không, anh cũng không biết phải giúp em thế nào.”
“Ừm.” Thẩm Dật Hiên gật đầu, rồi kể lại chuyện xảy ra lúc nãy.
Khâu Dương Dương nghe xong, quả thực không biết nên nói cái gì.
Một lát sau, Khâu Dương Dương gõ trán Thẩm Dật Hiên.
“Sao em có thể bán anh ra! À, không đúng! Cái này không phải là vấn đề chính! Không đúng, cái này cũng là vấn đề chính.”
Khâu Dương Dương điên mất thôi.
Thẩm Dật Hiên không hiểu nhìn Khâu Dương Dương “Sao vậy? Không thể nói sao?”
“Đương nhiên là không thể nói.” Khâu Dương Dương trợn mắt “Em đồ ngốc này, anh dạy cho em, đó là lén lút dạy thôi, sao em có thể nói cho baba em biết hả?”
Khâu Dương Dương quở trách làm cho Thẩm Dật Hiên tủi thân cắn cắn môi “Em không biết mà.”
Khâu Dương Dương thực sự muốn điên rồi, lại không có cách nào, đành thở dài nói “Thôi được rồi, anh cũng không muốn tính toán với em việc này… Chỉ là…”
Khâu Dương Dương nghiêm túc hơn hẳn “Hiên Hiên, anh cảm thấy hiện giờ em còn con nít quá, em hoàn toàn không hiểu được thế nào là tình yêu.”
Thẩm Dật Hiên cãi lại “Cái gì? Em hiểu mà. Em rất hiểu. Em thích Thẩm Hình. Em chỉ muốn ở bên Thẩm Hình.”
Khâu Dương Dương lắc đầu “Không phải chỉ đơn giản như vậy. Hiên Hiên, anh ta là ba của em… Được rồi, không phải là cha con ruột. Thế nhưng, muốn anh ta đáp ứng ở bên em với thân phận người yêu, đối với anh ta là một chuyện rất khó khắn. Em ép buộc anh ta như thế… Em muốn ép chết anh ta hay sao?”
Thẩm Dật Hiên ngẩn ra, sắc mặt hơi đổi, thì thào nói “Không phải… Em không muốn như vậy, không muốn…”
Khâu Dương Dương cũng cảm thấy mình nói hơi quá lời, hạ thấp giọng, nhẹ nhành nói “Hiên Hiên, nếu ba của em đồng ý ở bên em, anh ta cần phải đối mặt với rất nhiều thứ. Ánh mắt của người bên ngoài thì không tính đến, rất ít người có thể biết được rõ ràng tất cả mọi chuyện. Giờ là mạt thế rồi, ai dám nói thì cứ đánh là được. Thế nhưng, Hiên Hiên, anh nghĩ, bản thân ba của em chắc chắn cũng có rất nhiều áp lực. Em nói em không phải con trai của anh ta, điều này cũng đã đủ khiến cho anh ta phải chịu đả kích không nhỏ. Hiện giờ, em còn nói cho anh ta biết, muốn từ cha con biến thành người yêu… Điều này khẳng định có rất nhiều khó khăn.”
Thẩm Dật Hiên ấm ức im lặng không nói.
Khâu Dương Dương vỗ vai đối phương “Em đấy, anh đã nói với em rồi… Suy nghĩ của em còn con nít quá, em có thể làm như thế này…”
Nửa giờ sau, Thẩm Dật Hiên ra khỏi phòng của Khâu Dương Dương, rồi quay về chỗ của Thẩm Hình.
Lúc này, Thẩm Hình chỉ cảm thấy uể oải và mờ mịt, nằm trên giường nhắm mắt lại.
Khi anh ta cảm nhận thấy sự tồn tại của Thẩm Dật Hiên, đối phương đã… ngồi tới trên giường mất rồi.
Không sai, Thẩm Dật Hiên đang ngồi ở ngay trên giường rồi.
Ngay lập tức, cả người Thẩm Hình cứng ngắc lại. Đang không biết phải làm sao, Thẩm Dật Hiên đã nhào tới trong ngực anh ta.
Cả người Thẩm Hình càng cứng đờ ra.
“Con…”
“Thẩm Hình, con yêu ba, là thật. Ba cho con một cơ hội đi, chúng ta thử xem có được không? Con sẽ không khiến ba phải khó xử khi ở bên ngoài đâu, nhưng mà, ba cho con một cơ hội đi… Thẩm Hình, ba đừng cự tuyệt con, có được không?”
Tâm của Thẩn Hình bắt đầu thấy đau.
“Con…”
“Thẩm Hình, con muốn ở bên ba, dù ba không muốn làm người yêu của con, thế nhưng cũng đừng bỏ lại con, được không? Khi nãy là con sai, con không nên nổi nóng, không nên cưỡng ép ba.”
Khoé miệng Thẩm Hình run lên, cả người vẫn tiếp tục trạng thái cứng ngắc.
Thẩm Dật Hiên ôm chặt lấy Thẩm Hình “Thẩm Hình, Thẩm Hình, Thẩm Hình, ba đồng ý với con đi, được không?”
Thẩm Dật Hiên từng tiếng một khe khẽ nói bên tai Thẩm Hình, giống như… chỉ cần Thẩm Hình không đồng ý, cậu sẽ chết mất.
Đây là đứa nhỏ tự tay mình nuôi tới lớn.
Mặc dù thằng bé lớn rất nhanh, rất nhanh…
Cuối cùng, Thẩm Hình bất đắc dĩ thở dài “Ba biết con… Con cho ba chút thời gian, ngẫm lại.”
Bạn đang
Hai mắt Thẩm Dáºt Hiên Äá»t nhiên sáng lên âThẩm Hình, ba nói tháºt sao?â
âỪm, nói tháºt.â
âA! Thẩm Hình! Cảm Æ¡n ba. Con yêu ba!â Sau Äó, Thẩm Dáºt Hiên tiến quân thần tá»c hôn má»t cái lên môi Thẩm Hình.
Thẩm Hình láºp tức mất tá»± nhiên, mắng âKhông Äược Äá»ng má»t chút là hôn, ba còn chÆ°a Äá»ng ý Äâu.â
Thẩm Dáºt Hiên má» to mắt, vô tá»i nhìn Thẩm Hình.
Thẩm Hình ââ¦â
Bá» Äôi mắt kia nhìn nhÆ° váºy, tháºt sá»± rất khó từ chá»i.
Vì váºy, Thẩm Hình thẳng thắn quay Äầu Äi chá» khác.
Thẩm Dáºt Hiên cÆ°á»i, lại nhà o tá»i hôn.
Cả ngÆ°á»i Thẩm Hình vẫn cứng Äá».
Thế nhÆ°ng lúc nà y, Thẩm Dáºt Hiên không buông tha, từng chút từng chút hôn tá»iâ¦
Cả ngÆ°á»i Thẩm Hình từ cứng Äá» tá»i dần dần thả lá»ng raâ¦
Cứ thế, Thẩm Dáºt Hiên tiếp tục hôn sâu hÆ¡nâ¦
Cuá»i cùng, Thẩm Hình không từ chá»i nữaâ¦
Ngà y hôm sau, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n dáºy rất sá»m. Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nói lại Äi chuẩn bá» Ãt Äá», hôm nay có lẽ sẽ chuẩn bá» Äầy Äủ hết má»i thứ, rá»i bá»n há» có thá» kiá»m tra xem⦠Thẩm Dáºt Hiên có phải con trai của bá»n há» hay không.
Äá»i vá»i viá»c nà y, Thẩm Tu Lâm lại tá» ra rất bình tÄ©nh.
Trá»±c giác của hắn nói cho hắn biết, Äây chÃnh là con trai của mình.
Thẩm Dáºt Hiên, chÃnh là con trai của Thẩm Tu Lâm!
Sau khi Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äi khá»i, Lâm Duá» và Tiếu Thà nh Quân Äến.
Thẩm Tu Lâm có chút bất ngá».
Còn tÆ°á»ng rằng hôm qua mình cứu Lâm Duá», bá» Äá»i phÆ°Æ¡ng phát hiá»nâ¦
Thế nhÆ°ng, hiá»n nhiên, hai ngÆ°á»i há» cÅ©ng không biết Thẩm Tu Lâm là ân nhân cứu mạng của Lâm Duá».
âThẩm thiếu, mạo muá»i quấy rầy, chủ yếu là có chút viá»c muá»n nhá» Thẩm thiếu há» trợ⦠Mong Thẩm thiếu bá»t chút thá»i gian, ÄÆ°Æ¡ng nhiên, chúng tôi sẽ háºu tạ.â
Thẩm Tu Lâm nhìn há», có chút tò mò âÄược, Äi theo tôi.â
Sau Äó, Lâm Duá» và Tiếu Thà nh Quân Äi và o theo.
Thẩm Tu Lâm dẫn hai ngÆ°á»i há» và o phòng khách nhá» bên trong biá»t thá»±.
Phòng khách nà y tách ra riêng biá»t, rất phù hợp Äá» tiếp khách.
Chá» cần dùng tinh thần lá»±c bao quanh, nhÆ° váºy thì không có bất kì ngÆ°á»i nà o khác có thá» nghe thấy.
Tiếu Thà nh Quân và Lâm Duá» cÅ©ng không biết Thẩm Tu Lâm Äã dá»±ng vách chắn xung quanh.
Chá» là , chuyá»n nà y cÅ©ng không phải quá mức bà máºt.
HÆ¡n nữa, dù bá» ngÆ°á»i khác biết cÅ©ng không có vấn Äá» gì.
Vì váºy, Tiếu Thà nh Quân và Lâm Duá» nói thẳng ra.
Tiếu Thà nh Quân nói âThẩm thiếu, tôi nói thẳng và o vấn Äá», là nhÆ° váºy⦠Thẩm thiếu, cấp báºc dá» nÄng của tôi Äã dừng lại rất lâu, cÅ©ng không biết tại sao, không thá» tÄng cấp Äược. Tôi muá»n nhá» Thẩm thiếu giúp Äỡ. Nếu Thẩm thiếu có thá» giải quyết giúp tôi vấn Äá» khó khÄn nà y, thì Thẩm thiếu cần gì cứ viá»c má» miá»ng, chá» cần Hoả Ưng chúng tôi có thá» là m Äược, tôi tuyá»t Äá»i sẽ không chá»i từ.â
âHả? Là viá»c nà y saoâ¦â Thẩm Tu Lâm hÆ¡i bất ngá».
Còn tÆ°á»ng rằng có chuyá»n gì trá»ng Äạiâ¦
Ã, vấn Äá» cấp báºc Äúng là quan trá»ng tháºt.
Nếu bá» những ngÆ°á»i khác biết bá»n há» có thá» nâng cấp báºc dá» nÄng lên, thì tuyá»t Äá»i là tai hoạ.
Giá»ng nói của Thẩm Tu Lâm lại khiến cho hai ngÆ°á»i Äá»i diá»n cảm thấy bất ngá».
Äặc biá»t là Tiếu Thà nh Quân, anh ta kÃch Äá»ng tá»i mức suýt chút nữa Äứng báºt dáºy.
Tiếu Thà nh Quân Äúng thá»±c rất kÃch Äá»ng.
Thẩm Tu Lâm nhìn bá» dạng của Äá»i phÆ°Æ¡ng cÅ©ng có chút buá»n cÆ°á»i.
Vì váºy, Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âTôi có thá» giúp anh xem má»t chút, thế nhÆ°ng tôi hi vá»ng Äây chá» là thá» xem thôi, anh hiá»u ý của tôi chứ?â
Tiếu Thà nh Quân hÆ¡i run run, láºp tức Äiên cuá»ng gáºt Äầu âÄÆ°Æ¡ng nhiên! Thẩm thiếu! Anh yên tâm!â
Thẩm Tu Lâm hÆ¡i nhếch môi cÆ°á»i âÄược rá»i, Äi theo tôi, nÆ¡i nà y không thÃch hợp.â
âVâng.â
Tiếu Thà nh Quân không há» do dá»±, Äi theo Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm dẫn anh ta và o trong phòngâ¦
á» trong phòng, Tiếu Thà nh Quân ngá»i xuá»ng má»t bên.
Thẩm Tu Lâm nói âLâm tiên sinh, anh ra ngoà i trÆ°á»c Äiâ¦â
âÄược.â Lâm Duá» gáºt Äầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất