Chương 212: Là người xấu
Thẩm Tu Lâm đi về nhà.
Đông Phương Hiển không ở trong nhà, Thẩm Tu Lâm cũng không dùng tinh thần lực đi tìm, chỉ đứng ngốc ở một chỗ, rồi ngồi xuống ghế salon.
Hắn cảm giác có chút mệt mỏi, nhưng là trong tim hay là ở đâu đó khác, Thẩm Tu Lâm lại không phân biệt được.
Không biết qua bao lâu, Hứa Du Nhiên và Dương Phân trở về.
Hứa Du Nhiên nói “Tu Lâm? Con ở nhà à.”
Dương Phân cũng đi tới “Đông Phương đâu, không đi cùng con sao?”
Thẩm Tu Lâm khẽ cười “Không. Ông nội và ba đâu rồi ạ?”
“Chưa về đâu, chắc là còn bận việc bên ngoài.”
“Mấy người từ bên Đế đô tới, có lẽ ông nội và ba con đang gặp bọn họ.”
“Ồ? Bọn họ đến rồi sao?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày.
“Ừm, đến được một lúc rồi.” Hứa Du Nhiên vừa nói vừa đi vào phòng bếp “Mẹ đi chuẩn bị cơm trưa.”
Thẩm Tu Lâm liếc nhìn, gật đầu “Vâng.”
“Hôm nay hấp trứng đi. Đông Phương thích ăn, tối hôm qua ăn không ít.”
Dương Phân nói “Đúng, Đông Phương thích ăn, thì làm món đó đi.”
“Tu Lâm, gọi Hiên Hiên tới ăn cơm đi.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được.”
Nghĩ đến Thẩm Dật Hiên, Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Nếu Đông Phương Hiển trước kia đã quyết định rời đi, tại sao còn muốn sinh con trai ra?
Tại sao lại phải để đứa con trai này tồn tại?
Y đến cùng suy nghĩ cái gì?
“Con nghĩ gì thế Tu Lâm?”
Dương Phân nghiêng đầu, nhìn thấy tâm trạng của cháu trai mình có gì đó không ổn, đưa tay lay lay cánh tay Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm quay đầu “Sao vậy bà?”
“Là bà đang hỏi con làm sao vậy, đang suy nghĩ gì đấy! Hồn vía lên hết trên mây.”
“Không có.” Thẩm Tu Lâm cười “Con đang nghĩ vài chuyện thôi. Bà nội, con ra ngoài gọi Hiên Hiên.”
“Được, thuận tiện thì tìm Đông Phương đi, thằng bé đi đâu rồi?”
“Để con đi tìm, con cũng không biết hiện giờ em ấy đang ở đâu.”
“Ừ, tìm được thì về cùng nhau nhé.”
“Vâng, con biết rồi.” Thẩm Tu Lâm đáp một tiếng, đi ra ngoài.
Dương Phân nhìn bóng lưng của Thẩm Tu Lâm, lẩm bẩm “Sao lại có chút quái quái nhỉ, đứa nhỏ này.”
Thẩm Tu Lâm ra ngoài, không lâu sau đã tìm được Thẩm Dật Hiên.
“Hiên Hiên, lát tới ăn cơm đi con.”
“Vâng, còn Thẩm Hình?”
“Đương nhiên cũng ăn cùng.” Thẩm Tu Lâm mỉm cười, nói.
“Vâng, con đi tìm Thẩm Hình, rồi bọn con cùng đi.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu.
Thẩm Dật Hiên đi tìm Thẩm Hình. Thẩm Tu Lâm mím môi, dùng tinh thần lực tìm kiếm Đông Phương Hiển.
Một lát sau, hắn tìm thấy đối phương ở bên ngoài căn cứ.
Thẩm Tu Lâm ngừng một chút, truyền âm qua “Bà nội gọi em một lát nữa về nhà ăn cơm trưa.”
Nói xong, cũng không đợi bên kia đáp lại, Thẩm Tu Lâm rút thẳng tinh thần lực về.
Đông Phương Hiển cúi đầu, nhìn tay của mình, rồi nhắm mắt lại.
Rõ ràng là đã sớm dự tính tới, thế nhưng, đến khi thực sự xảy ra, Đông Phương Hiển phát hiện… Tâm trạng của y khó chịu tới cực hạn.
Sự lạnh nhạt của Thẩm Tu Lâm… làm cho y… đau lòng.
Sờ lên vị trí trái tim, cảm giác này, là đau lòng đúng không?
Day day dứt dứt, không đau đến mức tận cùng, chỉ là… làm cái gì cũng cảm thấy khó chịu mà thôi.
Giống như, không còn chút sức lực nào nữa.
Thậm chí, không còn muốn sống…
Rõ ràng, trước khi Thẩm Tu Lâm xuất hiện, bản thân y sống cũng rất tốt. Giống như đời trước, luôn luôn nỗ lực thăng cấp, luôn luôn cố gắng thu thập Ngũ Sắc Thập Quang.
Vào lúc ấy, y không để bất cứ ai vào mắt, lưu bất cứ ai trong tim.
Nhưng hiện giờ thì sao?
Hoá ra, sau khi có người kia… mà phải chia tay, tất cả không còn là chuyện đơn giản nữa.
Hơn nữa, hai người hiện tại cũng không muốn chia tay.
Chỉ một biểu hiện lạnh nhạt của đối phương thôi cũng đã khiến cho y không thể nào chịu đựng nổi rồi… huống chi là chia tay…
Đông Phương Hiển cười khổ.
Đây chính là yêu? Đúng là… không nên đụng vào.
Nhưng, y đã đụng vào, làm sao có thể quay ngược thời gian lại được nữa.
Dù cho thật sự có thể quay ngược thời gian về lại quá khứ… Y đã biết yêu, làm sao cam lòng quay về lại thời điểm không biết mùi vị của tình yêu kia nữa chứ…
Đông Phương Hiển cảm thấy trong lòng rất khó chịu, vừa đau đớn vừa nhức nhối, không dễ chịu một chút nào.
Thẩm Tu Lâm rút tinh thần lực về, cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Một lát sau, hắn thở dài một tiếng.
Thẩm Tu Lâm trở lại biệt thự không bao lâu, Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình cũng tới.
Dương Phân bưng cơm nước từ trong phòng bếp đi ra “Đông Phương đâu?”
“Một lát sẽ trở lại.” Thẩm Tu Lâm trả lời.
Dương Phân cũng không nghĩ nhiều, đi vào phòng bếp.
“Baba.” Thẩm Dật Hiên đi qua.
Thẩm Tu Lâm cười “Sao vậy?”
“Baba, cha đâu rồi?”
“Một lát nữa em ấy sẽ về, làm sao, tìm cha con có việc?”
“Cũng không phải có việc gì gấp, con chỉ hỏi thăm thôi.A! Đúng rồi, cũng có chút việc.”
“Hả? Chuyện gì?”
“Con muốn hỏi cha một vài chỗ liên quan tới tu luyện.”
“Tu luyện?” Thẩm Tu Lâm tỏ vẻ quan tâm.
Thẩn Dật Hiên gật đầu “Ừm, con cảm thấy… có chỗ gì đó không ổn lắm, con phải hỏi cha xem sao.”
Thẩm Tu Lâm cười “Sao nhất định phải hỏi cha con? Baba không biết sao?”
“Bởi vì dị năng của baba không có tính chất thôn phệ.” Thẩm Dật Hiên trả lời vô cùng tự nhiên.
“À…” Thẩm Tu Lâm sờ mũi, đây đúng là không cách nào phản bác lại được.
Lúc này, Đông Phương Hiển trở lại.
Thẩm Dật Hiên rất vui vẻ, vội vàng chạy ra.
“Cha!”
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cúi Äầu, nhìn Thẩm Dáºt Hiên, trong giây lát, ánh mắt của y loé qua sá»± hoảng há»t.
âCha?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhẹ nhà ng âỪâ má»t tiếng âChuyá»n gì?â
Thẩm Dáºt Hiên vá»i há»i âCha, trong lúc tu luyá»n con gặp má»t và i vấn Äá».â
âVấn Äá» gì?â
âChuyá»n nà y⦠chúng ta có thá» tìm má»t nÆ¡i yên tÄ©nh má»t chút không? Con muá»n nhá» cha dùng tinh thần lá»±c kiá»m tra.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n gáºt Äầu.
Hai ngÆ°á»i Äi và o trong phòng.
DÆ°Æ¡ng Phân từ phòng bếp Äi ra âÄông PhÆ°Æ¡ng Äâu? Khi nãy hình nhÆ° bà thấy thằng bé vá» rá»i, à , còn có Hiên Hiên nữa.â
Thẩm Tu Lâm chá» lên lầu trên âá» trên lầu, Hiên Hiên gặp phải và i vấn Äá» tu luyá»n.â
âSắp Än cÆ¡m rá»i.â
Thẩm Tu Lâm nghÄ©, có lẽ sẽ xong ngayâ¦
Thẩm Tu Lâm nói âÄợi má»t chút thôi bà .â
DÆ°Æ¡ng Phân gáºt Äầu, không nói thêm gì.
Thẩm Hình ngá»i trên ghế salon, nhìn xuá»ng Äất, cÅ©ng không biết Äang suy nghÄ© gì.
Thẩm Tu Lâm suy nghÄ© má»t chút, Äi tá»i.
Hắn ngá»i xuá»ng, liếc nhìn ngÆ°á»i á» bên cạnh, Äá»t nhiên nói âThẩm Hình, anh khôi phục trà nhá» rá»i, Äúng không?â
Thẩm Hình láºp tức ngẩng Äầu lên.
Thẩm Tu Lâm bình tÄ©nh nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng.
Hai mắt Thẩm Hình có vẻ má» má»t không rõ.
Thẩm Tu Lâm nheo mắt nhìn lại.
Thẩm Hình cháºm rãi nói âTôi không phải khôi phục ký ức, chá» là ⦠nhá» lại chút Äoạn ngắn.â
Thẩm Tu Lâm khẽ cÆ°á»i âHoá ra là nhÆ° váºy, váºy anh nhá» lại bao nhiêu?â
Thẩm Hình nhấp môi âCó má»t và i hình ảnh, hình nhÆ° tôi⦠từng giao Äấu vá»i anh, còn có⦠Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n.â
Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu âAnh nhá» không nhầm, Äúng là nhÆ° váºy.â
Thẩm Hình ngạc nhiên, cháºm rãi nói âHoá ra là thá»±c⦠Chúng ta, là kẻ Äá»ch?â
âCÅ©ng không tÃnh là kẻ thù. Là do anh Äá»t nhiên chạy tá»i Äánh chúng tôi. Trên thá»±c tế, chúng tôi cÅ©ng không biết nguyên nhân.â
Thẩm Hình kinh ngạc.
Thẩm Tu Lâm nói âChi tiết thì Äến cả chúng tôi cÅ©ng không biết nhiá»u. Chá» là , Äây Äá»u là chuyá»n Äã qua, anh không cần nhá» kỹ. Chúng ta nhÆ° hiá»n giá» Äã là tá»t lắm rá»i.â
Thẩm Hình không biết nên nói cái gì.
Thẩm Tu Lâm thản nhiên nói âAnh không cần cá» suy nghÄ© là m gì, nhá» lại quá khứ chÆ°a chắc Äã là chuyá»n tá»t. Thá»±c ra tôi cảm thấu, anh nhÆ° váºy trái lại có thá» sá»ng thoải mái má»t chút, ÄÆ¡n giản má»t chút.â
Thẩm Hình im lặng.
Váºy sao? NhÆ° váºy⦠má»i có thá» sá»ng ÄÆ¡n giản má»t chút?
Chẳng lẽ, thân pháºn của mình trÆ°á»c Äây, rất phiá»n phức?
Thẩm Tu Lâm không nói gì nữa, bá»i vì Thẩm Hoa Phong và Thẩm Tiá»n Du Äã vá».
Thẩm Tu Lâm Äứng lên, Äi ra âBaba, ông ná»i.â
âMá»i mình con à , Äông PhÆ°Æ¡ng Äâu?â
Sau Äó, Thẩm Hoa Phong thấy Thẩm Hình, vẻ mặt thoáng có chút phức tạp, thế nhÆ°ng rất nhanh Äã thản nhiên nhÆ° cÅ©.
âHiên Hiên cÅ©ng á» Äây à ?â
âVâng, Hiên Hiên có và i vấn Äá» tu luyá»n, á» trên lầu vá»i Äông PhÆ°Æ¡ng.â
âá» trên lầu à .â
Thẩm Hoa Phong gáºt Äầu, Äang muá»n nói thêm, thì bá»ng nhiên và o lúc nà y, trên lầu truyá»n tá»i âOà nhâ má»t tiếng.
Má»t tiếng nà y, tuyá»t Äá»i là tiếng ná».
Chá» là lá»±c ná» cÅ©ng không lá»n, Ãt nhất, hiá»n giá» bá»n há» chá» nghe Äược âm thanh, lại không cảm giác Äược chấn Äá»ng.
Hẳn là phạm vi ảnh hÆ°á»ng không lá»n.
Thẩm Tu Lâm và Thầm Hình giáºt mình, hai ngÆ°á»i vá»i và ng chạy lên lầu.
Lên lầu trên, còn chÆ°a ká»p và o trong phòng, bá»ng nhiên, má»t bóng ngÆ°á»i chạy vá»i ra.
Äó là ⦠Thẩm Dáºt Hiên!
Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên, ngÄn cản Äá»i phÆ°Æ¡ng âHiên Hiên? Con là m sao váºy?â
Thẩm Hình cÅ©ng Äi qua.â
NhÆ°ng không nghÄ© tá»i, Thẩm Dáºt Hiên láºp tức Äẩy Thẩm Hình ra.
âÄi ra. Äừng chạm và o tôi! Äá» xấu xa!â
Sau Äó, Thẩm Dáºt Hiên chạy nhÆ° bay ra ngoà i, bóng lÆ°ng loé lên má»t cái rá»i biến mấtâ¦
Thẩm Hình Äứng ngẩn ra tại chá».
Thẩm Tu Lâm cÅ©ng ngạc nhiênâ¦
Thẩm Hoa Phong và Thẩm Tiá»n Du cÅ©ng Äi lên theo. Hai ngÆ°á»i không ká»p thấy Thẩm Dáºt Hiên, thế nhÆ°ng câu nói kia lại nghe ká»p, há» cÅ©ng vô cùng ngạc nhiên, không hiá»u Äã có chuyá»n gì xảy raâ¦
Thẩm Tu Lâm Äang ngẩn ngÆ°á»i, sá»ng sá»t má»t chút rá»i vá»i và ng Äi và o trong phòngâ¦
Lúc nà y, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng vừa lúc Äi từ bên trong ra.
Äá»i phÆ°Æ¡ng Äi rất nhanh, suýt chút nữa Äã va và o Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm ngẩng Äầu, nhìn thấy Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n, ánh mắt hai ngÆ°á»i Äá»i diá»n nhau, Äá»u ngáºp ngừng.
Sau Äó, tá»±a há» cả hai không có cách nà o má» miá»ng nói chuyá»n, chá» chÄm chÄm nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng.
Không ai dá»i tầm mắt Äi chá» khác, Thẩm Tu Lâm nhìn Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n, má»t lát sau, Thẩm Tu Lâm rá»t cuá»c má» miá»ng trÆ°á»c.
âHiên Hiên xảy ra chuyá»n gì?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n rÅ© mắt xuá»ng âThằng bé nhá» lại chuyá»n từ trÆ°á»c khi nó sinh ra.â
Thẩm Tu Lâm kinh ngạc, nghÄ© tá»i viá»c Thẩm Dáºt Hiên nói Thẩm Hình là ngÆ°á»i xấuâ¦
âTại sao lại nhÆ° váºy?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lắc Äầu âChi tiết thì tôi cÅ©ng không biết. Tôi chá» Äang giải quyết má»i hoạ ngầm trong cÆ¡ thá» nó⦠sau Äó biến thà nh nhÆ° váºyâ¦â
Äây tháºt Äúng là chuyá»n khiến ngÆ°á»i ta không thá» nghÄ© tá»iâ¦
Thẩm Tu Lâm nhÃu mà y âHiên Hiên chạy ra ngoà i rá»iâ¦â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhấp môi âÄi nói chuyá»n cùng vá»i thằng béâ¦â
Đông Phương Hiển không ở trong nhà, Thẩm Tu Lâm cũng không dùng tinh thần lực đi tìm, chỉ đứng ngốc ở một chỗ, rồi ngồi xuống ghế salon.
Hắn cảm giác có chút mệt mỏi, nhưng là trong tim hay là ở đâu đó khác, Thẩm Tu Lâm lại không phân biệt được.
Không biết qua bao lâu, Hứa Du Nhiên và Dương Phân trở về.
Hứa Du Nhiên nói “Tu Lâm? Con ở nhà à.”
Dương Phân cũng đi tới “Đông Phương đâu, không đi cùng con sao?”
Thẩm Tu Lâm khẽ cười “Không. Ông nội và ba đâu rồi ạ?”
“Chưa về đâu, chắc là còn bận việc bên ngoài.”
“Mấy người từ bên Đế đô tới, có lẽ ông nội và ba con đang gặp bọn họ.”
“Ồ? Bọn họ đến rồi sao?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày.
“Ừm, đến được một lúc rồi.” Hứa Du Nhiên vừa nói vừa đi vào phòng bếp “Mẹ đi chuẩn bị cơm trưa.”
Thẩm Tu Lâm liếc nhìn, gật đầu “Vâng.”
“Hôm nay hấp trứng đi. Đông Phương thích ăn, tối hôm qua ăn không ít.”
Dương Phân nói “Đúng, Đông Phương thích ăn, thì làm món đó đi.”
“Tu Lâm, gọi Hiên Hiên tới ăn cơm đi.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được.”
Nghĩ đến Thẩm Dật Hiên, Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Nếu Đông Phương Hiển trước kia đã quyết định rời đi, tại sao còn muốn sinh con trai ra?
Tại sao lại phải để đứa con trai này tồn tại?
Y đến cùng suy nghĩ cái gì?
“Con nghĩ gì thế Tu Lâm?”
Dương Phân nghiêng đầu, nhìn thấy tâm trạng của cháu trai mình có gì đó không ổn, đưa tay lay lay cánh tay Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm quay đầu “Sao vậy bà?”
“Là bà đang hỏi con làm sao vậy, đang suy nghĩ gì đấy! Hồn vía lên hết trên mây.”
“Không có.” Thẩm Tu Lâm cười “Con đang nghĩ vài chuyện thôi. Bà nội, con ra ngoài gọi Hiên Hiên.”
“Được, thuận tiện thì tìm Đông Phương đi, thằng bé đi đâu rồi?”
“Để con đi tìm, con cũng không biết hiện giờ em ấy đang ở đâu.”
“Ừ, tìm được thì về cùng nhau nhé.”
“Vâng, con biết rồi.” Thẩm Tu Lâm đáp một tiếng, đi ra ngoài.
Dương Phân nhìn bóng lưng của Thẩm Tu Lâm, lẩm bẩm “Sao lại có chút quái quái nhỉ, đứa nhỏ này.”
Thẩm Tu Lâm ra ngoài, không lâu sau đã tìm được Thẩm Dật Hiên.
“Hiên Hiên, lát tới ăn cơm đi con.”
“Vâng, còn Thẩm Hình?”
“Đương nhiên cũng ăn cùng.” Thẩm Tu Lâm mỉm cười, nói.
“Vâng, con đi tìm Thẩm Hình, rồi bọn con cùng đi.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu.
Thẩm Dật Hiên đi tìm Thẩm Hình. Thẩm Tu Lâm mím môi, dùng tinh thần lực tìm kiếm Đông Phương Hiển.
Một lát sau, hắn tìm thấy đối phương ở bên ngoài căn cứ.
Thẩm Tu Lâm ngừng một chút, truyền âm qua “Bà nội gọi em một lát nữa về nhà ăn cơm trưa.”
Nói xong, cũng không đợi bên kia đáp lại, Thẩm Tu Lâm rút thẳng tinh thần lực về.
Đông Phương Hiển cúi đầu, nhìn tay của mình, rồi nhắm mắt lại.
Rõ ràng là đã sớm dự tính tới, thế nhưng, đến khi thực sự xảy ra, Đông Phương Hiển phát hiện… Tâm trạng của y khó chịu tới cực hạn.
Sự lạnh nhạt của Thẩm Tu Lâm… làm cho y… đau lòng.
Sờ lên vị trí trái tim, cảm giác này, là đau lòng đúng không?
Day day dứt dứt, không đau đến mức tận cùng, chỉ là… làm cái gì cũng cảm thấy khó chịu mà thôi.
Giống như, không còn chút sức lực nào nữa.
Thậm chí, không còn muốn sống…
Rõ ràng, trước khi Thẩm Tu Lâm xuất hiện, bản thân y sống cũng rất tốt. Giống như đời trước, luôn luôn nỗ lực thăng cấp, luôn luôn cố gắng thu thập Ngũ Sắc Thập Quang.
Vào lúc ấy, y không để bất cứ ai vào mắt, lưu bất cứ ai trong tim.
Nhưng hiện giờ thì sao?
Hoá ra, sau khi có người kia… mà phải chia tay, tất cả không còn là chuyện đơn giản nữa.
Hơn nữa, hai người hiện tại cũng không muốn chia tay.
Chỉ một biểu hiện lạnh nhạt của đối phương thôi cũng đã khiến cho y không thể nào chịu đựng nổi rồi… huống chi là chia tay…
Đông Phương Hiển cười khổ.
Đây chính là yêu? Đúng là… không nên đụng vào.
Nhưng, y đã đụng vào, làm sao có thể quay ngược thời gian lại được nữa.
Dù cho thật sự có thể quay ngược thời gian về lại quá khứ… Y đã biết yêu, làm sao cam lòng quay về lại thời điểm không biết mùi vị của tình yêu kia nữa chứ…
Đông Phương Hiển cảm thấy trong lòng rất khó chịu, vừa đau đớn vừa nhức nhối, không dễ chịu một chút nào.
Thẩm Tu Lâm rút tinh thần lực về, cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Một lát sau, hắn thở dài một tiếng.
Thẩm Tu Lâm trở lại biệt thự không bao lâu, Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình cũng tới.
Dương Phân bưng cơm nước từ trong phòng bếp đi ra “Đông Phương đâu?”
“Một lát sẽ trở lại.” Thẩm Tu Lâm trả lời.
Dương Phân cũng không nghĩ nhiều, đi vào phòng bếp.
“Baba.” Thẩm Dật Hiên đi qua.
Thẩm Tu Lâm cười “Sao vậy?”
“Baba, cha đâu rồi?”
“Một lát nữa em ấy sẽ về, làm sao, tìm cha con có việc?”
“Cũng không phải có việc gì gấp, con chỉ hỏi thăm thôi.A! Đúng rồi, cũng có chút việc.”
“Hả? Chuyện gì?”
“Con muốn hỏi cha một vài chỗ liên quan tới tu luyện.”
“Tu luyện?” Thẩm Tu Lâm tỏ vẻ quan tâm.
Thẩn Dật Hiên gật đầu “Ừm, con cảm thấy… có chỗ gì đó không ổn lắm, con phải hỏi cha xem sao.”
Thẩm Tu Lâm cười “Sao nhất định phải hỏi cha con? Baba không biết sao?”
“Bởi vì dị năng của baba không có tính chất thôn phệ.” Thẩm Dật Hiên trả lời vô cùng tự nhiên.
“À…” Thẩm Tu Lâm sờ mũi, đây đúng là không cách nào phản bác lại được.
Lúc này, Đông Phương Hiển trở lại.
Thẩm Dật Hiên rất vui vẻ, vội vàng chạy ra.
“Cha!”
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cúi Äầu, nhìn Thẩm Dáºt Hiên, trong giây lát, ánh mắt của y loé qua sá»± hoảng há»t.
âCha?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhẹ nhà ng âỪâ má»t tiếng âChuyá»n gì?â
Thẩm Dáºt Hiên vá»i há»i âCha, trong lúc tu luyá»n con gặp má»t và i vấn Äá».â
âVấn Äá» gì?â
âChuyá»n nà y⦠chúng ta có thá» tìm má»t nÆ¡i yên tÄ©nh má»t chút không? Con muá»n nhá» cha dùng tinh thần lá»±c kiá»m tra.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n gáºt Äầu.
Hai ngÆ°á»i Äi và o trong phòng.
DÆ°Æ¡ng Phân từ phòng bếp Äi ra âÄông PhÆ°Æ¡ng Äâu? Khi nãy hình nhÆ° bà thấy thằng bé vá» rá»i, à , còn có Hiên Hiên nữa.â
Thẩm Tu Lâm chá» lên lầu trên âá» trên lầu, Hiên Hiên gặp phải và i vấn Äá» tu luyá»n.â
âSắp Än cÆ¡m rá»i.â
Thẩm Tu Lâm nghÄ©, có lẽ sẽ xong ngayâ¦
Thẩm Tu Lâm nói âÄợi má»t chút thôi bà .â
DÆ°Æ¡ng Phân gáºt Äầu, không nói thêm gì.
Thẩm Hình ngá»i trên ghế salon, nhìn xuá»ng Äất, cÅ©ng không biết Äang suy nghÄ© gì.
Thẩm Tu Lâm suy nghÄ© má»t chút, Äi tá»i.
Hắn ngá»i xuá»ng, liếc nhìn ngÆ°á»i á» bên cạnh, Äá»t nhiên nói âThẩm Hình, anh khôi phục trà nhá» rá»i, Äúng không?â
Thẩm Hình láºp tức ngẩng Äầu lên.
Thẩm Tu Lâm bình tÄ©nh nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng.
Hai mắt Thẩm Hình có vẻ má» má»t không rõ.
Thẩm Tu Lâm nheo mắt nhìn lại.
Thẩm Hình cháºm rãi nói âTôi không phải khôi phục ký ức, chá» là ⦠nhá» lại chút Äoạn ngắn.â
Thẩm Tu Lâm khẽ cÆ°á»i âHoá ra là nhÆ° váºy, váºy anh nhá» lại bao nhiêu?â
Thẩm Hình nhấp môi âCó má»t và i hình ảnh, hình nhÆ° tôi⦠từng giao Äấu vá»i anh, còn có⦠Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n.â
Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu âAnh nhá» không nhầm, Äúng là nhÆ° váºy.â
Thẩm Hình ngạc nhiên, cháºm rãi nói âHoá ra là thá»±c⦠Chúng ta, là kẻ Äá»ch?â
âCÅ©ng không tÃnh là kẻ thù. Là do anh Äá»t nhiên chạy tá»i Äánh chúng tôi. Trên thá»±c tế, chúng tôi cÅ©ng không biết nguyên nhân.â
Thẩm Hình kinh ngạc.
Thẩm Tu Lâm nói âChi tiết thì Äến cả chúng tôi cÅ©ng không biết nhiá»u. Chá» là , Äây Äá»u là chuyá»n Äã qua, anh không cần nhá» kỹ. Chúng ta nhÆ° hiá»n giá» Äã là tá»t lắm rá»i.â
Thẩm Hình không biết nên nói cái gì.
Thẩm Tu Lâm thản nhiên nói âAnh không cần cá» suy nghÄ© là m gì, nhá» lại quá khứ chÆ°a chắc Äã là chuyá»n tá»t. Thá»±c ra tôi cảm thấu, anh nhÆ° váºy trái lại có thá» sá»ng thoải mái má»t chút, ÄÆ¡n giản má»t chút.â
Thẩm Hình im lặng.
Váºy sao? NhÆ° váºy⦠má»i có thá» sá»ng ÄÆ¡n giản má»t chút?
Chẳng lẽ, thân pháºn của mình trÆ°á»c Äây, rất phiá»n phức?
Thẩm Tu Lâm không nói gì nữa, bá»i vì Thẩm Hoa Phong và Thẩm Tiá»n Du Äã vá».
Thẩm Tu Lâm Äứng lên, Äi ra âBaba, ông ná»i.â
âMá»i mình con à , Äông PhÆ°Æ¡ng Äâu?â
Sau Äó, Thẩm Hoa Phong thấy Thẩm Hình, vẻ mặt thoáng có chút phức tạp, thế nhÆ°ng rất nhanh Äã thản nhiên nhÆ° cÅ©.
âHiên Hiên cÅ©ng á» Äây à ?â
âVâng, Hiên Hiên có và i vấn Äá» tu luyá»n, á» trên lầu vá»i Äông PhÆ°Æ¡ng.â
âá» trên lầu à .â
Thẩm Hoa Phong gáºt Äầu, Äang muá»n nói thêm, thì bá»ng nhiên và o lúc nà y, trên lầu truyá»n tá»i âOà nhâ má»t tiếng.
Má»t tiếng nà y, tuyá»t Äá»i là tiếng ná».
Chá» là lá»±c ná» cÅ©ng không lá»n, Ãt nhất, hiá»n giá» bá»n há» chá» nghe Äược âm thanh, lại không cảm giác Äược chấn Äá»ng.
Hẳn là phạm vi ảnh hÆ°á»ng không lá»n.
Thẩm Tu Lâm và Thầm Hình giáºt mình, hai ngÆ°á»i vá»i và ng chạy lên lầu.
Lên lầu trên, còn chÆ°a ká»p và o trong phòng, bá»ng nhiên, má»t bóng ngÆ°á»i chạy vá»i ra.
Äó là ⦠Thẩm Dáºt Hiên!
Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên, ngÄn cản Äá»i phÆ°Æ¡ng âHiên Hiên? Con là m sao váºy?â
Thẩm Hình cÅ©ng Äi qua.â
NhÆ°ng không nghÄ© tá»i, Thẩm Dáºt Hiên láºp tức Äẩy Thẩm Hình ra.
âÄi ra. Äừng chạm và o tôi! Äá» xấu xa!â
Sau Äó, Thẩm Dáºt Hiên chạy nhÆ° bay ra ngoà i, bóng lÆ°ng loé lên má»t cái rá»i biến mấtâ¦
Thẩm Hình Äứng ngẩn ra tại chá».
Thẩm Tu Lâm cÅ©ng ngạc nhiênâ¦
Thẩm Hoa Phong và Thẩm Tiá»n Du cÅ©ng Äi lên theo. Hai ngÆ°á»i không ká»p thấy Thẩm Dáºt Hiên, thế nhÆ°ng câu nói kia lại nghe ká»p, há» cÅ©ng vô cùng ngạc nhiên, không hiá»u Äã có chuyá»n gì xảy raâ¦
Thẩm Tu Lâm Äang ngẩn ngÆ°á»i, sá»ng sá»t má»t chút rá»i vá»i và ng Äi và o trong phòngâ¦
Lúc nà y, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng vừa lúc Äi từ bên trong ra.
Äá»i phÆ°Æ¡ng Äi rất nhanh, suýt chút nữa Äã va và o Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm ngẩng Äầu, nhìn thấy Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n, ánh mắt hai ngÆ°á»i Äá»i diá»n nhau, Äá»u ngáºp ngừng.
Sau Äó, tá»±a há» cả hai không có cách nà o má» miá»ng nói chuyá»n, chá» chÄm chÄm nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng.
Không ai dá»i tầm mắt Äi chá» khác, Thẩm Tu Lâm nhìn Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n, má»t lát sau, Thẩm Tu Lâm rá»t cuá»c má» miá»ng trÆ°á»c.
âHiên Hiên xảy ra chuyá»n gì?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n rÅ© mắt xuá»ng âThằng bé nhá» lại chuyá»n từ trÆ°á»c khi nó sinh ra.â
Thẩm Tu Lâm kinh ngạc, nghÄ© tá»i viá»c Thẩm Dáºt Hiên nói Thẩm Hình là ngÆ°á»i xấuâ¦
âTại sao lại nhÆ° váºy?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lắc Äầu âChi tiết thì tôi cÅ©ng không biết. Tôi chá» Äang giải quyết má»i hoạ ngầm trong cÆ¡ thá» nó⦠sau Äó biến thà nh nhÆ° váºyâ¦â
Äây tháºt Äúng là chuyá»n khiến ngÆ°á»i ta không thá» nghÄ© tá»iâ¦
Thẩm Tu Lâm nhÃu mà y âHiên Hiên chạy ra ngoà i rá»iâ¦â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhấp môi âÄi nói chuyá»n cùng vá»i thằng béâ¦â
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất