Chương 236: Huyện tứ hội
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển xuất hiện khiến cho không ít người đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Thẩm gia, ai nấy đều an tâm.
Trước đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển mất tích, bọn họ thực sự vừa lo lắng vừa sợ hãi rất lâu.
Ngày hôm sau, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm, dẫn theo Thẩm Dật Hiên, Thẩm Hình, cùng với Dương Phân đi tới thành phố M.
Thành phố M hiện nay đã bị Đế đô khống chế hoàn toàn, nhưng trong nửa tháng này, bởi vì đã có thể sử dụng máy phát thanh, cho nên, Đế đô đã phát khá nhiều tin tức ra ngoài.
Thế nên, người nhận được tin tức cũng không ít, rất nhiều người bắt đầu xuất phát tới Đế đô.
Đương nhiên, thành phố M, hiện tại đã đổi tên thành Căn cứ Đế đô.
Mấy người Thẩm Tu Lâm cùng Dương Phân tới đây chính là để chữa trị cho những người tới sau này.
Mười ngày trước đó, Dương Phân vừa bận lòng vì lo lắng Thẩm Tu Lâm, vừa không có cách nào quyết định được.
Lại biết những người đó chỉ liên tục sốt cao mà thôi, rất ít người sẽ chết.
Chính vì thế, Dương Phân quyết định không làm gì cả.
Có những lúc, Thẩm gia còn hoài nghi sự mất tích của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển là có liên quan tới Đế đô.
Nếu như không phải những người được Dương Phân chữa trị ở Đế đô truyền lại tin tức, thì Thẩm gia đã thực sự cho rằng Đế đô ngấm ngầm bày mưu tính kế gì đó ở đây.
Ai kêu hai người họ vừa rời khỏi Đế đô không bao lâu đã mất tích?
Vậy cho nên, khi người bên Đế đô tới cầu cứu lần thứ hai, Dương Phân mặc kệ bọn họ.
Vậy cho nên, đế đô bên kia lần thứ hai lại đây cầu cứu thời điểm Dương Phân không nhúc nhích.
Thẩm Tu Lâm nghe Dương Phân nói như vậy, trong lòng thực sự cảm thấy xót xa.
Đây chính là ưu điểm khi có người nhà.
Mỗi giờ mỗi khắc đều có thể cảm nhận được ấm áp, vậy nên, Thẩm Tu Lâm luôn hi vọng Đông Phương của hắn cũng có thể có được điều này.
Sau khi tới Đế đô, những người lãnh đạo thế hệ thứ hai như Nghiêm Bính Thắng đều xuất hiện.
Bọn họ chào hỏi khách sáo với Thẩm Tu Lâm một lúc, Thẩm Tu Lâm cũng theo lễ đáp lại.
Ngược lại là Dương Phân, toàn bộ cuộc đối thoại đều tỏ ra rất lạnh lùng, dù sao đây cũng là hình tượng nhân vật bà tạo nên, lạnh lùng mới là bình thường.
Mấy người Nghiêm Bính Thắng lần này xuất hiện nhiều nhân vật cấp bậc trưởng bối như vậy, không chỉ là vì bọn họ hi vọng Dương Phân có thể cứu người, chủ yếu vẫn là có một “nhiệm vụ” khác muốn nhờ Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển giúp đỡ hoàn thành.
“Hả? Huyện Tứ Hội?” Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày.
“Đúng vậy. Chúng ta cũng không gạt Thẩm thiếu, huyện Tứ Hội có rất nhiều tài liệu mà chúng tôi cần để chế tạo vũ khí, thế nhưng tất cả đều nằm ở dưới lòng đất.” Người nói chuyện là Nghiêm Bính Thắng.
Mấy người lãnh đạo còn lại đều gật đầu.
Người của Trương gia nói “ Thẩm thiếu, tin tức này thật ra gần đây chúng tôi mới biết. Trước đó Đế đô của chúng tôi cách nơi đó quá xa, hơn nữa nghe đâu, khi mạt thế vừa mới bắt đầu, huyện Tứ Hội đã bị tang thi chiếm đóng, động vật biến dị cao cấp cũng nhiều vô số, rất có thể không còn một ai sống sót.”
“Phải, trước đó chúng tôi cũng từng phái ba nhóm người qua đó, thế nhưng không một ai có thể trở về, chỉ có một ít tin tức được truyền về, hơn nữa, còn là tin tức cuối cùng để lại trước khi chết.”
“Thẩm thiếu.” Một người khác cũng nói “Chúng tôi thật sự không có biện pháp. Nhưng nếu chúng tôi muốn xây dựng căn cứ này một cách vững chắc nhất, thì chỗ vũ khí đó ắt không thể thiếu, bằng không, tính mạng của người bình thường sẽ gặp nguy hiểm. Lần này, chúng tôi cũng chỉ có thể thấp đầu hi vọng Thẩm thiếu nể tình mà đi một chuyến.”
“Hơn nữa, Thẩm thiếu có không gian, thậm chí không cần phải mất công sức vận chuyển. Nếu như không thể giải quyết huyện Tứ Hội, Thẩm thiếu chỉ cần lén vào đó, lấy vật liệu ra là được rồi. Tính an toàn cũng cao hơn một chút, có đúng không?”
Thẩm Tu Lâm nghe bọn họ liên tục trình bày, nhưng hắn lại không nói gì.
Mấy người kia thấy Thẩm Tu Lâm không đáp lời, trong lòng bắt đầu bồn chồn.
Một người nói “Thẩm thiếu, những vật liệu này, tin rằng Thẩm gia căn cứ cũng cần đến, đến lúc đó chúng ta có thể…”
“Chia sáu – bốn.” Thẩm Tu Lâm đột nhiên ngắt lời đối phương.
Mọi người ngạc nhiên.
Nghiêm Bính Thắng cười khổ “Thẩm thiếu, căn cứ của chúng tôi gần đây mở rộng không ít, dân số cũng nhiều hơn Thẩm gia căn cứ, bốn phần này… có thể thương lượng giảm xuống được hay không?”
Thẩm Tu Lâm khoát tay “Tôi không cần các vị phái người đi giúp tôi, đồ vật cầm về được còn cho các vị bốn phần, các vị đây còn có cái gì không hài lòng?”
Mấy người kia nghe vậy, càng bất đắc dĩ hơn.
Người của Trương gia nhíu mày “Nhưng mà Thẩm thiếu, chỗ vật tư kia thuộc về toàn nhân loại.”
Ông ta vừa nói xong lời này, mấy người còn lại đều nhíu mày, vẻ mặt cũng mịt mờ liếc mắt nhìn nhau.
Thẩm Tu Lâm cười nhạt, nói “Tôi đã từng nói, bản thân mình không phải là cứu thế chủ. Nếu Trương tiên sinh đã cao thượng như vậy, tôi làm sao có thể so sánh với Trương tiên sinh. Trương tiên sinh tự mình đi thôi.”
Sắc mặt đối phương lập tức thay đổi.
Nghiêm Bính Thắng nói “Thẩm thiếu đừng để ý. Trương Xuân chỉ là nhanh miệng thôi.”
Người đàn ông tên Trương Xuân kia lại đổi sắc mặt một lần nữa.
Thẩm Tu Lâm cười “Tôi đúng là nghĩ như vậy đấy. Người nào đã có đủ vĩ đại, mong muốn chính mình làm cứu thế chủ, thì có thể tự đi làm. Tôi chỉ là một người ích kỉ mà thôi.”
Mọi người nghe vậy, không khỏi cười cười “Thẩm thiếu đừng nói như vậy.”
“Đúng vậy, Thẩm thiếu tuyệt đối không nên tự hạ thấp bản thân mình như vậy.”
“Thẩm thiếu đã cứu nhiều người của Đế đô như vậy, chúng tôi đều chứng kiến tất cả. Nếu ai dám nói Thẩm thiếu là người ích kỷ, tôi lập tức đánh hắn.”
Mọi người nói như vậy, lập tức, sắc mặt của Trương Xuân càng đặc sắc hơn.
Chỉ là, lần này thái độ của người này dường như là lúng túng chiếm phần lớn, còn lại mới là tức giận.
Thẩm Tu Lâm cười nhạt “Chia sáu – bốn. Nếu đồng ý thì các vị đưa bản đồ nơi đó cho tôi. Nếu như tôi không đoán sai, nơi đó còn là một công xưởng của quân đội, có đúng không?”
Nghiêm Bính Thắng gật đầu “Thẩm thiếu nói không sai, nơi đó đúng là một công xưởng.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được, vậy các vị quyết định đi.”
Nghiêm Bính Thắng hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn mọi người một cái, rồi nói “Thẩm thiếu nói rất đúng, thứ chúng ta biết được cũng chỉ là địa chỉ cùng với địa hình của nơi đó mà thôi. Còn đối với quái vật trong đó, chúng ta không có cách nào giải quyết. Chúng ta không góp sức, chỉ cần nói cho Thẩm thiếu thông tin, bốn phần mười, đã đủ.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, nở nụ cười “Vậy được, cứ quyết định như vậy.”
Mấy người kia cũng hơi cười cười đáp lại.
Chỉ có Trương Xuân của Trương gia là chợt loé qua trên mặt một tia phẫn hận.
Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm hiện tại có thể nói là vô cùng khổng lồ, cho dù hai mắt không nhìn thấy, nhưng tinh thần lực cũng đủ giúp hắn quan sát rõ ràng tất cả mọi chuyện xung quanh.
Cho nên, hắn thấy được vẻ mặt phẫn hận kia của Trương Xuân.
Thẩm Tu Lâm nhếch môi cười.
Trương xuân sao?
Người này khiến cho hắn nghĩ tới một người phụ nữ của Trương gia, Trương Tâm Liên.
Trước đó, chính là ả ta hãm hại Lâm Duệ và Tiếu Thành Quân đúng không?
Trương gia này, xem ra tâm tư không nhỏ. Hơn nữa, từ trên xuống dưới đều có loại tư tưởng ngấm ngầm này, cũng không phải hạng người gì tốt.
Thẩm Tu Lâm nghĩ, bĩu môi.
Mặc kệ Trương gia này thế nào, tốt nhất đừng để rơi vào tay hắn là được rồi. Bằng không, hắn thật sự không ngại để cho thế lực của Đế đô tẩy mới một lần đâu.
Ngược lại là Nghiêm gia, tiến lùi vừa đủ, hơn nữa cũng không khăng khăng nắm giữ lợi ích cho riêng mình.
Nghiêm Hạ Khê cả ngày đều chạy tới chạy lui ở Thẩm gia căn cứ, cậu ta còn là chủ nhân của hai phản năng lượng thể nữa.
Nghiêm gia, có thể tiến thêm một bước nữa trong vấn đề hợp tác…
Chỉ là, hai phản năng lượng thể kia, vẫn nên nắm giữ trong tay chính mình. Nếu không thì, một khi gặp phải biến cố nào đó, sẽ không còn kịp…
Chiến lợi phẩm chia thành hai phần sáu – bốn cứ như vậy được quyết định. Đế đô gửi tới bản đồ chi tiết của huyện Tứ Hội, cộng thêm cả bản đồ của công xưởng kia.
Công xưởng kia cũng có một ít cơ quan, không biết hiện giờ cơ quan có còn vận hành hay không nữa.
Chủ yếu nhất là, mức độ nguy hiểm của huyện Tứ Hội không thể xác định được.
Thẩm Tu Lâm nhận tư liệu, rồi cùng Dương Phân đi cứu những người còn lại ở Đế đô.
Đương nhiên, cứu người cũng không phải là cứu không công.
Đế đô đã sớm chuẩn bị xong ngọc thạch, hơn nữa, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển còn thật sự phát hiện được một ít hàng tốt ở bên trong.
Cuối cùng, tất cả đồ tốt này đều bị hai người thu vào trong túi.
Đương nhiên, ở bên ngoài, những vật này bị Dương Phân nhận lấy.
Chỉ là Dương Phân cũng không cần dùng đến những thứ này.
Cuối cùng, Thẩm Tu Lâm để lại cho Dương Phân một khối ngọc thạch mã não to bằng một nắm tay.
Linh khí bên trong ngọc thạch này rất sung túc, theo Đông Phương Hiển quan sát, có lẽ nó cũng đã có mấy trăm năm tuổi.
Thẩm Tu Lâm để Dương Phân đeo nó ở trên người. Hiện giờ tình huống của bà rất đặc biệt, cho nên tất cả mọi người đều rất lo lắng cho Dương Phân.
Dương Phân đối với ý tốt của cháu trai đương nhiên là không từ chối.
Cứu người không tiêu tốn bao nhiêu thời gian, thế nhưng, Dương Phân càng tỏ ra mệt mỏi hơn lần trước một ít.
Lần trước cứu hơn ba ngàn người, trong khi đó, số người gộp lại lần này còn nhiều hơn trước.
Đây cũng là bởi vì lần trước Dương Phân không để ý tới lời cầu cứu của bọn họ.
Nếu không thì cũng không tích lũy nhiều người đến như vậy.
Nhưng mấy người Thẩm Tu Lâm cũng phát hiện một vấn đề. Đó chính là, ngoại trừ Thẩm gia căn cứ, có rất nhiều người bị dính mưa acid rồi liên tục sốt cao. Hơn nữa, có một ít người còn không bị dính mưa cũng gặp phải bệnh trạng này.
Người như thế ở những nơi khác có tỉ lệ vô cùng cao, nếu như không có Dương Phân, thì kết quả cuối cùng của những người này sẽ như thế nào thật sự rất khó nói.
Dương Phân sau khi cứu những người này xong, đều cảm thấy có một mối quan hệ như có như không ở trên người bọn họ.
Nhưng Dương Phân cũng không lợi dụng mối quan hệ này. Nếu như những căn cứ kia không có ác ý gì đối với Thẩm gia căn cứ, thì năng lực này, Dương Phân cả đời đều sẽ không lộ ra.
Dương Phân không phải là người có dã tâm, cũng không muốn trở thành người có dã tâm.
Cho nên, nếu như không có ai xâm phạm vào lợi ích của Thẩm gia căn cứ, Dương Phân sẽ không ra tay.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cùng Dương Phân quay trở về, mấy người Thẩm Tiền Du đã chờ sẵn ở nhà.
Thẩm Tu Lâm nói chuyện cần phải đi huyện Tứ Hội, Thẩm Tiền Du nhíu mày, có chút lo lắng “Bên phía Đế đô nói bọn họ phái người đi đều không trở lại, tin tức cũng chỉ có một ít?”
“Phải.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ông nội, những tài liệu dùng để chế tạo vũ khí, căn cứ của chúng ta cũng cần đến. Quy mô của công xưởng quốc phòng trước đây không lớn, đồ vật để lại đều được người của chúng ta sử dụng, hiện tại đã không còn sót lại bao nhiêu, có đúng không?”
Thẩm Tiền Du nhìn cháu trai “Mặc dù không còn nhiều, thế nhưng, nếu như nơi đó rất nguy hiểm, thì không cần đi, cháu hiểu không?”
không phải cái được không đủ bù đắp cái mất sao?
Thẩm Tu Lâm biết ông ná»i Äang lo lắng cho mình, láºp tức cÆ°á»i cÆ°á»i âÃng ná»i, ông yên tâm. Lần nà y những ngÆ°á»i Äi Äá»u là cao thủ, hÆ¡n nữa, con còn có không gian. Nếu nhÆ° tháºt sá»± gặp phải sá»± cá» gì, chúng con vẫn có thá» an toà n rá»i khá»i.â
Thẩm Tiá»n Du nghe váºy, không biết phải nói cái gì.
Thẩm Tu Lâm suy nghÄ© má»t chút, lại nói âÃng ná»i, tÃnh tá»i trÆ°á»c mắt, cÅ©ng chá» có chúng con có thá» Äi. Toà n bá» Hoa quá»c hiá»n tại, ngÆ°á»i có thá»±c lá»±c có thá» thắng Äược chúng con cÅ©ng không có nhiá»u, phải không? HÆ¡n nữa, lợi Ãch của chúng ta hiá»n giá» cÅ©ng coi nhÆ° Äặt chung má»t chá» vá»i Äế Äô, không, hẳn là cùng vá»i toà n nhân loại má»i Äúng.â
Thẩm Tiá»n Du thá» dà i âÄá»u là mạt thế rá»i, ông tháºt sá»± không hiá»u, sao lại vẫn còn có ngÆ°á»i muá»n nhân loại huá»· diá»t cÆ¡ chứ.â
Thẩm Tu Lâm biết Äá»i phÆ°Æ¡ng là Äang nói tá»i tá» chức thần bà kia, hắn cÅ©ng không biết phải giải thÃch vá»i ông ná»i thế nà o, Äà nh nói âÃng ná»i, có lẽ mục ÄÃch của bá»n há» khác chúng ta. Chuyá»n nà y chúng con sẽ xá» lý, ông và má»i ngÆ°á»i chá» cần giữ sức khoẻ, má»i chuyá»n bình an là tá»t rá»i.â
Thẩm Tiá»n Du nắm tay cháu trai âÃng hiá»u ý của con, chúng ta sẽ táºn lá»±c không là m liên luỵ tá»i con.â
âCó gì liên luỵ Äâu.â Thẩm Tu Lâm mất hứng âNếu nhÆ° cả nhà Äá»u biến mất, thì dù con và Äông PhÆ°Æ¡ng có thá» sá»ng lâu trÄm tuá»i, cÅ©ng sẽ không vui vẻ gì.â
âÄứa nhá» nà y.â Thẩm Tiá»n Du cÆ°á»i mắng má»t câu, thế nhÆ°ng Äáy lòng cÅ©ng rất vui vẻ.
Ngà y hôm sau, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n xuất phát. Hai ngÆ°á»i dẫn theo Thẩm Dáºt Hiên, Thẩm Hình, Lâm Tôn, Tang Thì, còn có Ngô Tranh và Nghiêm Hạ Khê.
Vá» phần mấy ngÆ°á»i Long Thà nh Uyên thì vẫn bá» Äá» lại cÄn cứ.
Mặt khác, không thá» không nói, cấp báºc của Ngô Khánh Liá» m hiá»n giá» cuÌng Äã vô cùng cao, Äạt tá»i cấp mÆ°á»i má»t.
Ná»a viên váºt chất Äặc biá»t khá giá»ng vá»i nÄng lượng thá» mà Thẩm Tu Lâm mang vá», có tác dụng rất lá»n Äá»i vá»i Ngô Khánh Liá» m.
Chá» là , sau khi cấp báºc của Ngô Khánh Liá» m tÄng lên, nÄng lá»±c Äiá»u khiá»n tang thi trÆ°á»c kia lại xảy ra má»t chút thay Äá»i.
Ngô Khánh Liá» m phát hiá»n, ông ta vẫn có thá» ra lá»nh cho tang thi âVô chủâ, thế nhÆ°ng, nếu là tang thi có chủ nhân, ông ta lại không thá» ra lá»nh.
Không, Äúng ra phải nói là , tang thi Äã có chủ nhân, thì ông ta không thá» Äiá»u khiá»n bá»n há», khiến cho bá»n há» nghe lá»i của mình nữa.
Thẩm Tu Lâm Äá» Ngô Khánh Liá» m suy nghÄ© biá»n pháp, nói không chừng có thá» nghÄ© ra cách nà o Äó Äá» âthu muaâ tang thi Äã có chủ nhân.
Trong vấn Äá» nà y, Thẩm Tu Lâm mÆ¡ há» cảm thấy, có lẽ là có quan há» vá»i tinh thần lá»±c.
Cấp báºc của Ngô Khánh Liá» m tuy rằng rất cao, thế nhÆ°ng tinh thần lá»±c lại không Äủ mạnh.
Nếu nhÆ° tinh thần lá»±c của Ngô Khánh Liá» m Äủ mạnh, nói không chừng còn có thá» sai khiến tang thi Äã có chủ, Äá» cho những tang thi kia nghe theo má»nh lá»nh của mình.
Những Äiá»u nà y cần phải thá» má»i biết Äược, hiá»n giá» không thá» kết luáºn.
Mấy ngÆ°á»i Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n chá» lái má»t chiếc xe lên ÄÆ°á»ng.
Trên ÄÆ°á»ng Äi, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äa phần Äá»u á» trong không gian. Äá»i vá»i không gian, hai ngÆ°á»i Äá»u không che giấu.
Chá» là , những ngÆ°á»i khác cÅ©ng không Äi và o, bao gá»m cả Thẩm Dáºt Hiên.
Nếu nhÆ° bá»n há» Äi và o, nhÆ° váºy nhất Äá»nh chá» nhìn thấy má»t mà u Äen mà thôi.
Ngay cả tinh thần lực cũng bỠhạn chế.
NhÆ°ng mà Thẩm Tu Lâm vì sau nà y có thá» Äá» cho không gian chứa thêm má»t Ãt dá» nÄng giả cấp báºc cao, cho nên hắn Äá» mấy ngÆ°á»i Lâm Tôn thay phiên nhau và o trong không gian, Äá»ng thá»i gia tÄng giá»i hạn khoảng thá»i gian bá»n há» có thá» chá»u Äá»±ng.
Cho tá»i hiá»n giá», Tang Thì là ngÆ°á»i có thá» á» bên trong lâu nhất, khoảng nÄm tiếng Äá»ng há».
Nghiêm Hạ Khê ngá»c nghếch kia lại là ngắn nhất, không tá»i ba tiếng Äá»ng há» Äã kêu nghẹn thá». Tuy rằng liên tục cho Äá»i phÆ°Æ¡ng rèn luyá»n, thế nhÆ°ng mãi cho tá»i khi Äến gần huyá»n Tứ Há»i, tên ngá»c nà y cÅ©ng chá» có thá» á» bên trong không gian Äược khoảng ba giá» cá»ng thêm và i phút.
Thá»i gian mà Äá»i ngÅ© của Thẩm Tu Lâm Äi Äến huyá»n Tứ Há»i là tứ ngà y.
Lúc nà y, Äã là Äêm khuya, bá»n há» coi nhÆ° Äã tiến và o phạm vi của huyá»n Tứ Há»i.
Äừng nghÄ© huyá»n Tứ Há»i vì có chữ âHuyá»nâ mà chá» là má»t trá» trấn nhá», nó tháºt ra không há» nhá» hÆ¡n thà nh phá» là bao. So vá»i thà nh Song Ưu của Lâm Tôn khi trÆ°á»c còn lá»n hÆ¡n rất nhiá»u.
BÆ°á»c và o phạm vi của huyá»n Tứ Há»i, mấy ngÆ°á»i Thẩm Tu Lâm thu xe và o trong không gian, rá»i táºp trung lại má»t chá», nghiêm túc nhìn vá» phÃa trÆ°á»c.
âHuyá»n Tứ Há»i nà y, sao lại có tá» khà và mùi acid quá ná»ng nhÆ° váºy?â Ngô Tranh cau mà y nói.
Äúng váºy, tá» khà nÆ¡i nà y có nhiá»u thì cÅ©ng thôi Äi, bá»i vì ngÆ°á»i của Äế Äô từng nói, huyá»n Tứ Há»i không còn ngÆ°á»i sá»ng sót. Má»t thà nh phá» không có ngÆ°á»i sá»ng, thì tá» khà trà n lan là vô cùng bình thÆ°á»ng.
Thế nhÆ°ng, còn mùi acid thì⦠mặc dù lúc trÆ°á»c mÆ°a acid kéo dà i rất lâu, nhÆ°ng nÆ¡i nà y lại không ÄÆ¡n giản chá» là bá» mÆ°a acid ngấm xuá»ng Äất mà có mùi nhÆ° váºy. Không khà nÆ¡i nà y tất cả Äá»u trà n ngáºp mùi acid ná»ng nặc.
Nghiêm Hạ Khê cảm thấy sá»n cả tóc gáy âNà y, má»i ngÆ°á»i có nhìn thấy không? Tôi cảm thấy nÆ¡i nà y có gì Äó bất á»n. Mấy cái chấm nhá» kia là cái gì?â
âChấm nhá» nà o?â Mấy ngÆ°á»i Thẩm Tu Lâm Äá»ng thá»i nhìn Nghiêm Hạ Khê, bá»n há» hoà n toà n không nhìn thấy chấm nhá» nà o cả.
Nghiêm Hạ Khê chá» lên trá»i, chá» vá» phÃa trÆ°á»c âChÃnh là mấy cái chấm nhá» Äó Äấy, má»i ngÆ°á»i không nhìn thấy sao?â
Sắc mặt mấy ngÆ°á»i còn lại Äá»u nghiêm túc hẳn lên.
âChẳng lẽ nÆ¡i nà y là má»t chỠảo giác và hiá»n thá»±c kết hợp lại vá»i nhau?â
âE rằng, những ngÆ°á»i mà Äế Äô phái Äi trÆ°á»c Äây, còn chÆ°a và o tá»i bên trong.â
âNói nhÆ° váºy, nghÄ©a là thông tin bá»n há» gá»i trá» vá» cÅ©ng không nhất Äá»nh là tháºt?â
âPhải, má»i ngÆ°á»i cẩn tháºn má»t chút.â Thẩm Tu Lâm nói, rá»i nhìn Thẩm Dáºt Hiên âHiên Hiên, nhất là con, không Äược tách khá»i chúng ta, có biết không?â
âBaba, con biết rá»i, con chắc chắn sẽ không bá» khá»ng chế nữa Äâu.â
Xem ra viá»c xảy ra trong hầm má» khi trÆ°á»c tháºt sá»± khiến cho thằng bé canh cánh trong lòng, nếu không thì sẽ không nhá» kỹ nhÆ° váºy.
Thẩm Tu Lâm vá» Äầu Thẩm Dáºt Hiên âKhông Äược nói báºy, lần Äó không phải do con cỠý.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cuÌng nói âÄúng váºy.â
Thẩm Dáºt Hiên chá»p mắt, nhÆ°ng trong lòng vẫn âm thầm khẳng Äá»nh, nhất Äá»nh không thá» bá» khá»ng chế rá»i ra tay tá»n thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i thân lần nữa. Nếu không thì, chắc chắn sẽ không tha thứ cho bản thân!
Ngô Tranh nhìn phÃa trÆ°á»c, há»i Nghiêm Hạ Khê âChấm Äen kia có nhiá»u lắm không?â
âNhiá»u, khá giá»ng loại trong hầm má». NhÆ°ng giá»ng cÅ©ng chá» là giá»ng thôi, có vẻ không cùng chủng loại Äâu.â
âKhông giá»ng á» chá» nà o?â
âBá»n chúng Äá»u có mắt, còn Äang trợn trừng lên nhìn anh nà y.â Nghiêm Hạ Khê kêu lên, trá»n và o sau lÆ°ng Ngô Tranh.
Khoé miá»ng Ngô Tranh không khá»i co rút lại, anh có thá» Äừng mất mặt nhÆ° váºy có Äược không?. truyá»n ngôn tình
Má»i ngÆ°á»i Äá»u hết nói ná»i.
Nghiêm Hạ Khê lại cho là mình không có là m gì sai!
âVáºy⦠Những thứ nà y có rất nhiá»u, chúng ta phải là m sao? Giết chúng?â
âChúng nó có tá» ra muá»n tấn công chúng ta hay không?â Thẩm Tu Lâm há»i.
âÃâ¦â Nghiêm Hạ Khê cẩn tháºn nhìn má»t chút âHình nhÆ° không phải. Chúng nó không giá»ng nhÆ° muá»n tấn công chúng ta⦠mà là , Äang giám sát má»i Äúng.â
âHả?â Thẩm Tu Lâm nheo mắt âGiám sát? Cáºu chắc chắn chứ?â
Nghiêm Hạ Khê lắc Äầu âTôi cÅ©ng không dám chắc. Chá» cảm thấy có vẻ là váºy.â
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn nhau, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nói âNếu chúng nó không muá»n tấn công, váºy tức là cÅ©ng có trà khôn. Chúng ta và o trÆ°á»c rá»i nói, dù sá»m hay muá»n gì thì cÅ©ng phải và o.â
Ngô Tranh nói âHiá»n giá» Äi và o Äó luôn? Không chá» tá»i ban ngà y sao?â
Có lúc ban ngà y sẽ thuáºn tiá»n hÆ¡n ban Äêm má»t Ãt.
Thẩm Tu Lâm lắc Äầu âÄá»i vá»i chúng ta mà nói, ban ngà y hay ban Äêm cuÌng có khác nhau là mấy Äâu. Huá»ng chi, chúng ta khẳng Äá»nh không thá» tìm thấy Äược váºt tÆ° ngay Äược. Cuá»i cùng vẫn phải á» Äây qua Äêm.â
Ngô Tranh suy nghÄ©, thấy cÅ©ng Äúng, vì váºy không nói thêm gì nữa.
Lúc nà y, Tang Thì bá»ng nhiên nói âChúng nó là ngÆ°á»i dẫn ÄÆ°á»ng.â
Má»i ngÆ°á»i nghe váºy, Äá»u nhìn Tang Thì.
âNgÆ°á»i dẫn ÄÆ°á»ng? Là sao?â Lâm Tôn cau mà y.
Câu há»i của Lâm Tôn khiến cho Tang Thì hÆ¡i do dá»± má»t chút, rá»i má»i nói âLà thứ dẫn ÄÆ°á»ng cho chúng ta, có rất nhiá»u hình thái. Hình thái cao nhất⦠không Äúng, phải nói là hình thái tiến hoá nhất, là do rất nhiá»u sinh váºt, tá» hợp thà nh ngÆ°á»i, cho nên má»i gá»i là ngÆ°á»i dẫn ÄÆ°á»ng.â
âHình thái tiến hoá nhất là ngÆ°á»i?â
âHaha, có chuyá»n thú vá» nhÆ° váºy sao?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lạnh nhạt liếc nhìn Tang Thì.
Tang Thì hÆ¡i do dá»± má»t chút, lại nói âChi tiết thì tôi cÅ©ng không biết rõ lắm.â
âThế thì, hiá»n giá» chúng nó muá»n dẫn chúng ta tá»i nÆ¡i nà o?â
âPhải, Äiá»u nà y má»i là quan trá»ng nhất.â Lâm Tôn bình tÄ©nh nhìn Tang Thì.
âKhông biết.â Tang Thì dÆ°á»i ánh mắt ép há»i của má»i ngÆ°á»i, lắc Äầu, rá»i nói âTôi tháºt sá»± không biết. Tôi chá» biết, nếu nhÆ° khi có ngÆ°á»i dẫn ÄÆ°á»ng, mà chúng ta không Äi cùng chúng nó, tá»± là m theo ý mình, có thá» sẽ dẫn tá»i kết quả không thá» ngá» Äược.â
âÄây là uy hiếp?â Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i haha.
âÄây là uy hiếp sao?â Lâm Tôn cuÌng nghiêng Äầu há»i.
Sắc mặt Tang Thì hÆ¡i Äá»i má»t chút, nhÆ°ng vẫn bình tÄ©nh lắc Äầu âKhông phải, tôi Äang nói tháºt.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm cÅ©ng vừa lúc nhìn y.
Hai ngÆ°á»i bá»n mắt nhìn nhau, rá»i Thẩm Tu Lâm Äá»t nhiên nói âChúng ta Äá»u Äã tá»i Äây rá»i, cứ Äi xem má»t chút xem sao.â
Lâm Tôn cau mà y.
Nghiêm Hạ Khê lại nói âPhải, Äi cùng chúng nó Äi. Tôi cảm thấy nhÆ° váºy tÆ°Æ¡ng Äá»i tá»t.â
Trước đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển mất tích, bọn họ thực sự vừa lo lắng vừa sợ hãi rất lâu.
Ngày hôm sau, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm, dẫn theo Thẩm Dật Hiên, Thẩm Hình, cùng với Dương Phân đi tới thành phố M.
Thành phố M hiện nay đã bị Đế đô khống chế hoàn toàn, nhưng trong nửa tháng này, bởi vì đã có thể sử dụng máy phát thanh, cho nên, Đế đô đã phát khá nhiều tin tức ra ngoài.
Thế nên, người nhận được tin tức cũng không ít, rất nhiều người bắt đầu xuất phát tới Đế đô.
Đương nhiên, thành phố M, hiện tại đã đổi tên thành Căn cứ Đế đô.
Mấy người Thẩm Tu Lâm cùng Dương Phân tới đây chính là để chữa trị cho những người tới sau này.
Mười ngày trước đó, Dương Phân vừa bận lòng vì lo lắng Thẩm Tu Lâm, vừa không có cách nào quyết định được.
Lại biết những người đó chỉ liên tục sốt cao mà thôi, rất ít người sẽ chết.
Chính vì thế, Dương Phân quyết định không làm gì cả.
Có những lúc, Thẩm gia còn hoài nghi sự mất tích của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển là có liên quan tới Đế đô.
Nếu như không phải những người được Dương Phân chữa trị ở Đế đô truyền lại tin tức, thì Thẩm gia đã thực sự cho rằng Đế đô ngấm ngầm bày mưu tính kế gì đó ở đây.
Ai kêu hai người họ vừa rời khỏi Đế đô không bao lâu đã mất tích?
Vậy cho nên, khi người bên Đế đô tới cầu cứu lần thứ hai, Dương Phân mặc kệ bọn họ.
Vậy cho nên, đế đô bên kia lần thứ hai lại đây cầu cứu thời điểm Dương Phân không nhúc nhích.
Thẩm Tu Lâm nghe Dương Phân nói như vậy, trong lòng thực sự cảm thấy xót xa.
Đây chính là ưu điểm khi có người nhà.
Mỗi giờ mỗi khắc đều có thể cảm nhận được ấm áp, vậy nên, Thẩm Tu Lâm luôn hi vọng Đông Phương của hắn cũng có thể có được điều này.
Sau khi tới Đế đô, những người lãnh đạo thế hệ thứ hai như Nghiêm Bính Thắng đều xuất hiện.
Bọn họ chào hỏi khách sáo với Thẩm Tu Lâm một lúc, Thẩm Tu Lâm cũng theo lễ đáp lại.
Ngược lại là Dương Phân, toàn bộ cuộc đối thoại đều tỏ ra rất lạnh lùng, dù sao đây cũng là hình tượng nhân vật bà tạo nên, lạnh lùng mới là bình thường.
Mấy người Nghiêm Bính Thắng lần này xuất hiện nhiều nhân vật cấp bậc trưởng bối như vậy, không chỉ là vì bọn họ hi vọng Dương Phân có thể cứu người, chủ yếu vẫn là có một “nhiệm vụ” khác muốn nhờ Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển giúp đỡ hoàn thành.
“Hả? Huyện Tứ Hội?” Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày.
“Đúng vậy. Chúng ta cũng không gạt Thẩm thiếu, huyện Tứ Hội có rất nhiều tài liệu mà chúng tôi cần để chế tạo vũ khí, thế nhưng tất cả đều nằm ở dưới lòng đất.” Người nói chuyện là Nghiêm Bính Thắng.
Mấy người lãnh đạo còn lại đều gật đầu.
Người của Trương gia nói “ Thẩm thiếu, tin tức này thật ra gần đây chúng tôi mới biết. Trước đó Đế đô của chúng tôi cách nơi đó quá xa, hơn nữa nghe đâu, khi mạt thế vừa mới bắt đầu, huyện Tứ Hội đã bị tang thi chiếm đóng, động vật biến dị cao cấp cũng nhiều vô số, rất có thể không còn một ai sống sót.”
“Phải, trước đó chúng tôi cũng từng phái ba nhóm người qua đó, thế nhưng không một ai có thể trở về, chỉ có một ít tin tức được truyền về, hơn nữa, còn là tin tức cuối cùng để lại trước khi chết.”
“Thẩm thiếu.” Một người khác cũng nói “Chúng tôi thật sự không có biện pháp. Nhưng nếu chúng tôi muốn xây dựng căn cứ này một cách vững chắc nhất, thì chỗ vũ khí đó ắt không thể thiếu, bằng không, tính mạng của người bình thường sẽ gặp nguy hiểm. Lần này, chúng tôi cũng chỉ có thể thấp đầu hi vọng Thẩm thiếu nể tình mà đi một chuyến.”
“Hơn nữa, Thẩm thiếu có không gian, thậm chí không cần phải mất công sức vận chuyển. Nếu như không thể giải quyết huyện Tứ Hội, Thẩm thiếu chỉ cần lén vào đó, lấy vật liệu ra là được rồi. Tính an toàn cũng cao hơn một chút, có đúng không?”
Thẩm Tu Lâm nghe bọn họ liên tục trình bày, nhưng hắn lại không nói gì.
Mấy người kia thấy Thẩm Tu Lâm không đáp lời, trong lòng bắt đầu bồn chồn.
Một người nói “Thẩm thiếu, những vật liệu này, tin rằng Thẩm gia căn cứ cũng cần đến, đến lúc đó chúng ta có thể…”
“Chia sáu – bốn.” Thẩm Tu Lâm đột nhiên ngắt lời đối phương.
Mọi người ngạc nhiên.
Nghiêm Bính Thắng cười khổ “Thẩm thiếu, căn cứ của chúng tôi gần đây mở rộng không ít, dân số cũng nhiều hơn Thẩm gia căn cứ, bốn phần này… có thể thương lượng giảm xuống được hay không?”
Thẩm Tu Lâm khoát tay “Tôi không cần các vị phái người đi giúp tôi, đồ vật cầm về được còn cho các vị bốn phần, các vị đây còn có cái gì không hài lòng?”
Mấy người kia nghe vậy, càng bất đắc dĩ hơn.
Người của Trương gia nhíu mày “Nhưng mà Thẩm thiếu, chỗ vật tư kia thuộc về toàn nhân loại.”
Ông ta vừa nói xong lời này, mấy người còn lại đều nhíu mày, vẻ mặt cũng mịt mờ liếc mắt nhìn nhau.
Thẩm Tu Lâm cười nhạt, nói “Tôi đã từng nói, bản thân mình không phải là cứu thế chủ. Nếu Trương tiên sinh đã cao thượng như vậy, tôi làm sao có thể so sánh với Trương tiên sinh. Trương tiên sinh tự mình đi thôi.”
Sắc mặt đối phương lập tức thay đổi.
Nghiêm Bính Thắng nói “Thẩm thiếu đừng để ý. Trương Xuân chỉ là nhanh miệng thôi.”
Người đàn ông tên Trương Xuân kia lại đổi sắc mặt một lần nữa.
Thẩm Tu Lâm cười “Tôi đúng là nghĩ như vậy đấy. Người nào đã có đủ vĩ đại, mong muốn chính mình làm cứu thế chủ, thì có thể tự đi làm. Tôi chỉ là một người ích kỉ mà thôi.”
Mọi người nghe vậy, không khỏi cười cười “Thẩm thiếu đừng nói như vậy.”
“Đúng vậy, Thẩm thiếu tuyệt đối không nên tự hạ thấp bản thân mình như vậy.”
“Thẩm thiếu đã cứu nhiều người của Đế đô như vậy, chúng tôi đều chứng kiến tất cả. Nếu ai dám nói Thẩm thiếu là người ích kỷ, tôi lập tức đánh hắn.”
Mọi người nói như vậy, lập tức, sắc mặt của Trương Xuân càng đặc sắc hơn.
Chỉ là, lần này thái độ của người này dường như là lúng túng chiếm phần lớn, còn lại mới là tức giận.
Thẩm Tu Lâm cười nhạt “Chia sáu – bốn. Nếu đồng ý thì các vị đưa bản đồ nơi đó cho tôi. Nếu như tôi không đoán sai, nơi đó còn là một công xưởng của quân đội, có đúng không?”
Nghiêm Bính Thắng gật đầu “Thẩm thiếu nói không sai, nơi đó đúng là một công xưởng.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được, vậy các vị quyết định đi.”
Nghiêm Bính Thắng hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn mọi người một cái, rồi nói “Thẩm thiếu nói rất đúng, thứ chúng ta biết được cũng chỉ là địa chỉ cùng với địa hình của nơi đó mà thôi. Còn đối với quái vật trong đó, chúng ta không có cách nào giải quyết. Chúng ta không góp sức, chỉ cần nói cho Thẩm thiếu thông tin, bốn phần mười, đã đủ.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, nở nụ cười “Vậy được, cứ quyết định như vậy.”
Mấy người kia cũng hơi cười cười đáp lại.
Chỉ có Trương Xuân của Trương gia là chợt loé qua trên mặt một tia phẫn hận.
Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm hiện tại có thể nói là vô cùng khổng lồ, cho dù hai mắt không nhìn thấy, nhưng tinh thần lực cũng đủ giúp hắn quan sát rõ ràng tất cả mọi chuyện xung quanh.
Cho nên, hắn thấy được vẻ mặt phẫn hận kia của Trương Xuân.
Thẩm Tu Lâm nhếch môi cười.
Trương xuân sao?
Người này khiến cho hắn nghĩ tới một người phụ nữ của Trương gia, Trương Tâm Liên.
Trước đó, chính là ả ta hãm hại Lâm Duệ và Tiếu Thành Quân đúng không?
Trương gia này, xem ra tâm tư không nhỏ. Hơn nữa, từ trên xuống dưới đều có loại tư tưởng ngấm ngầm này, cũng không phải hạng người gì tốt.
Thẩm Tu Lâm nghĩ, bĩu môi.
Mặc kệ Trương gia này thế nào, tốt nhất đừng để rơi vào tay hắn là được rồi. Bằng không, hắn thật sự không ngại để cho thế lực của Đế đô tẩy mới một lần đâu.
Ngược lại là Nghiêm gia, tiến lùi vừa đủ, hơn nữa cũng không khăng khăng nắm giữ lợi ích cho riêng mình.
Nghiêm Hạ Khê cả ngày đều chạy tới chạy lui ở Thẩm gia căn cứ, cậu ta còn là chủ nhân của hai phản năng lượng thể nữa.
Nghiêm gia, có thể tiến thêm một bước nữa trong vấn đề hợp tác…
Chỉ là, hai phản năng lượng thể kia, vẫn nên nắm giữ trong tay chính mình. Nếu không thì, một khi gặp phải biến cố nào đó, sẽ không còn kịp…
Chiến lợi phẩm chia thành hai phần sáu – bốn cứ như vậy được quyết định. Đế đô gửi tới bản đồ chi tiết của huyện Tứ Hội, cộng thêm cả bản đồ của công xưởng kia.
Công xưởng kia cũng có một ít cơ quan, không biết hiện giờ cơ quan có còn vận hành hay không nữa.
Chủ yếu nhất là, mức độ nguy hiểm của huyện Tứ Hội không thể xác định được.
Thẩm Tu Lâm nhận tư liệu, rồi cùng Dương Phân đi cứu những người còn lại ở Đế đô.
Đương nhiên, cứu người cũng không phải là cứu không công.
Đế đô đã sớm chuẩn bị xong ngọc thạch, hơn nữa, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển còn thật sự phát hiện được một ít hàng tốt ở bên trong.
Cuối cùng, tất cả đồ tốt này đều bị hai người thu vào trong túi.
Đương nhiên, ở bên ngoài, những vật này bị Dương Phân nhận lấy.
Chỉ là Dương Phân cũng không cần dùng đến những thứ này.
Cuối cùng, Thẩm Tu Lâm để lại cho Dương Phân một khối ngọc thạch mã não to bằng một nắm tay.
Linh khí bên trong ngọc thạch này rất sung túc, theo Đông Phương Hiển quan sát, có lẽ nó cũng đã có mấy trăm năm tuổi.
Thẩm Tu Lâm để Dương Phân đeo nó ở trên người. Hiện giờ tình huống của bà rất đặc biệt, cho nên tất cả mọi người đều rất lo lắng cho Dương Phân.
Dương Phân đối với ý tốt của cháu trai đương nhiên là không từ chối.
Cứu người không tiêu tốn bao nhiêu thời gian, thế nhưng, Dương Phân càng tỏ ra mệt mỏi hơn lần trước một ít.
Lần trước cứu hơn ba ngàn người, trong khi đó, số người gộp lại lần này còn nhiều hơn trước.
Đây cũng là bởi vì lần trước Dương Phân không để ý tới lời cầu cứu của bọn họ.
Nếu không thì cũng không tích lũy nhiều người đến như vậy.
Nhưng mấy người Thẩm Tu Lâm cũng phát hiện một vấn đề. Đó chính là, ngoại trừ Thẩm gia căn cứ, có rất nhiều người bị dính mưa acid rồi liên tục sốt cao. Hơn nữa, có một ít người còn không bị dính mưa cũng gặp phải bệnh trạng này.
Người như thế ở những nơi khác có tỉ lệ vô cùng cao, nếu như không có Dương Phân, thì kết quả cuối cùng của những người này sẽ như thế nào thật sự rất khó nói.
Dương Phân sau khi cứu những người này xong, đều cảm thấy có một mối quan hệ như có như không ở trên người bọn họ.
Nhưng Dương Phân cũng không lợi dụng mối quan hệ này. Nếu như những căn cứ kia không có ác ý gì đối với Thẩm gia căn cứ, thì năng lực này, Dương Phân cả đời đều sẽ không lộ ra.
Dương Phân không phải là người có dã tâm, cũng không muốn trở thành người có dã tâm.
Cho nên, nếu như không có ai xâm phạm vào lợi ích của Thẩm gia căn cứ, Dương Phân sẽ không ra tay.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cùng Dương Phân quay trở về, mấy người Thẩm Tiền Du đã chờ sẵn ở nhà.
Thẩm Tu Lâm nói chuyện cần phải đi huyện Tứ Hội, Thẩm Tiền Du nhíu mày, có chút lo lắng “Bên phía Đế đô nói bọn họ phái người đi đều không trở lại, tin tức cũng chỉ có một ít?”
“Phải.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ông nội, những tài liệu dùng để chế tạo vũ khí, căn cứ của chúng ta cũng cần đến. Quy mô của công xưởng quốc phòng trước đây không lớn, đồ vật để lại đều được người của chúng ta sử dụng, hiện tại đã không còn sót lại bao nhiêu, có đúng không?”
Thẩm Tiền Du nhìn cháu trai “Mặc dù không còn nhiều, thế nhưng, nếu như nơi đó rất nguy hiểm, thì không cần đi, cháu hiểu không?”
không phải cái được không đủ bù đắp cái mất sao?
Thẩm Tu Lâm biết ông ná»i Äang lo lắng cho mình, láºp tức cÆ°á»i cÆ°á»i âÃng ná»i, ông yên tâm. Lần nà y những ngÆ°á»i Äi Äá»u là cao thủ, hÆ¡n nữa, con còn có không gian. Nếu nhÆ° tháºt sá»± gặp phải sá»± cá» gì, chúng con vẫn có thá» an toà n rá»i khá»i.â
Thẩm Tiá»n Du nghe váºy, không biết phải nói cái gì.
Thẩm Tu Lâm suy nghÄ© má»t chút, lại nói âÃng ná»i, tÃnh tá»i trÆ°á»c mắt, cÅ©ng chá» có chúng con có thá» Äi. Toà n bá» Hoa quá»c hiá»n tại, ngÆ°á»i có thá»±c lá»±c có thá» thắng Äược chúng con cÅ©ng không có nhiá»u, phải không? HÆ¡n nữa, lợi Ãch của chúng ta hiá»n giá» cÅ©ng coi nhÆ° Äặt chung má»t chá» vá»i Äế Äô, không, hẳn là cùng vá»i toà n nhân loại má»i Äúng.â
Thẩm Tiá»n Du thá» dà i âÄá»u là mạt thế rá»i, ông tháºt sá»± không hiá»u, sao lại vẫn còn có ngÆ°á»i muá»n nhân loại huá»· diá»t cÆ¡ chứ.â
Thẩm Tu Lâm biết Äá»i phÆ°Æ¡ng là Äang nói tá»i tá» chức thần bà kia, hắn cÅ©ng không biết phải giải thÃch vá»i ông ná»i thế nà o, Äà nh nói âÃng ná»i, có lẽ mục ÄÃch của bá»n há» khác chúng ta. Chuyá»n nà y chúng con sẽ xá» lý, ông và má»i ngÆ°á»i chá» cần giữ sức khoẻ, má»i chuyá»n bình an là tá»t rá»i.â
Thẩm Tiá»n Du nắm tay cháu trai âÃng hiá»u ý của con, chúng ta sẽ táºn lá»±c không là m liên luỵ tá»i con.â
âCó gì liên luỵ Äâu.â Thẩm Tu Lâm mất hứng âNếu nhÆ° cả nhà Äá»u biến mất, thì dù con và Äông PhÆ°Æ¡ng có thá» sá»ng lâu trÄm tuá»i, cÅ©ng sẽ không vui vẻ gì.â
âÄứa nhá» nà y.â Thẩm Tiá»n Du cÆ°á»i mắng má»t câu, thế nhÆ°ng Äáy lòng cÅ©ng rất vui vẻ.
Ngà y hôm sau, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n xuất phát. Hai ngÆ°á»i dẫn theo Thẩm Dáºt Hiên, Thẩm Hình, Lâm Tôn, Tang Thì, còn có Ngô Tranh và Nghiêm Hạ Khê.
Vá» phần mấy ngÆ°á»i Long Thà nh Uyên thì vẫn bá» Äá» lại cÄn cứ.
Mặt khác, không thá» không nói, cấp báºc của Ngô Khánh Liá» m hiá»n giá» cuÌng Äã vô cùng cao, Äạt tá»i cấp mÆ°á»i má»t.
Ná»a viên váºt chất Äặc biá»t khá giá»ng vá»i nÄng lượng thá» mà Thẩm Tu Lâm mang vá», có tác dụng rất lá»n Äá»i vá»i Ngô Khánh Liá» m.
Chá» là , sau khi cấp báºc của Ngô Khánh Liá» m tÄng lên, nÄng lá»±c Äiá»u khiá»n tang thi trÆ°á»c kia lại xảy ra má»t chút thay Äá»i.
Ngô Khánh Liá» m phát hiá»n, ông ta vẫn có thá» ra lá»nh cho tang thi âVô chủâ, thế nhÆ°ng, nếu là tang thi có chủ nhân, ông ta lại không thá» ra lá»nh.
Không, Äúng ra phải nói là , tang thi Äã có chủ nhân, thì ông ta không thá» Äiá»u khiá»n bá»n há», khiến cho bá»n há» nghe lá»i của mình nữa.
Thẩm Tu Lâm Äá» Ngô Khánh Liá» m suy nghÄ© biá»n pháp, nói không chừng có thá» nghÄ© ra cách nà o Äó Äá» âthu muaâ tang thi Äã có chủ nhân.
Trong vấn Äá» nà y, Thẩm Tu Lâm mÆ¡ há» cảm thấy, có lẽ là có quan há» vá»i tinh thần lá»±c.
Cấp báºc của Ngô Khánh Liá» m tuy rằng rất cao, thế nhÆ°ng tinh thần lá»±c lại không Äủ mạnh.
Nếu nhÆ° tinh thần lá»±c của Ngô Khánh Liá» m Äủ mạnh, nói không chừng còn có thá» sai khiến tang thi Äã có chủ, Äá» cho những tang thi kia nghe theo má»nh lá»nh của mình.
Những Äiá»u nà y cần phải thá» má»i biết Äược, hiá»n giá» không thá» kết luáºn.
Mấy ngÆ°á»i Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n chá» lái má»t chiếc xe lên ÄÆ°á»ng.
Trên ÄÆ°á»ng Äi, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äa phần Äá»u á» trong không gian. Äá»i vá»i không gian, hai ngÆ°á»i Äá»u không che giấu.
Chá» là , những ngÆ°á»i khác cÅ©ng không Äi và o, bao gá»m cả Thẩm Dáºt Hiên.
Nếu nhÆ° bá»n há» Äi và o, nhÆ° váºy nhất Äá»nh chá» nhìn thấy má»t mà u Äen mà thôi.
Ngay cả tinh thần lực cũng bỠhạn chế.
NhÆ°ng mà Thẩm Tu Lâm vì sau nà y có thá» Äá» cho không gian chứa thêm má»t Ãt dá» nÄng giả cấp báºc cao, cho nên hắn Äá» mấy ngÆ°á»i Lâm Tôn thay phiên nhau và o trong không gian, Äá»ng thá»i gia tÄng giá»i hạn khoảng thá»i gian bá»n há» có thá» chá»u Äá»±ng.
Cho tá»i hiá»n giá», Tang Thì là ngÆ°á»i có thá» á» bên trong lâu nhất, khoảng nÄm tiếng Äá»ng há».
Nghiêm Hạ Khê ngá»c nghếch kia lại là ngắn nhất, không tá»i ba tiếng Äá»ng há» Äã kêu nghẹn thá». Tuy rằng liên tục cho Äá»i phÆ°Æ¡ng rèn luyá»n, thế nhÆ°ng mãi cho tá»i khi Äến gần huyá»n Tứ Há»i, tên ngá»c nà y cÅ©ng chá» có thá» á» bên trong không gian Äược khoảng ba giá» cá»ng thêm và i phút.
Thá»i gian mà Äá»i ngÅ© của Thẩm Tu Lâm Äi Äến huyá»n Tứ Há»i là tứ ngà y.
Lúc nà y, Äã là Äêm khuya, bá»n há» coi nhÆ° Äã tiến và o phạm vi của huyá»n Tứ Há»i.
Äừng nghÄ© huyá»n Tứ Há»i vì có chữ âHuyá»nâ mà chá» là má»t trá» trấn nhá», nó tháºt ra không há» nhá» hÆ¡n thà nh phá» là bao. So vá»i thà nh Song Ưu của Lâm Tôn khi trÆ°á»c còn lá»n hÆ¡n rất nhiá»u.
BÆ°á»c và o phạm vi của huyá»n Tứ Há»i, mấy ngÆ°á»i Thẩm Tu Lâm thu xe và o trong không gian, rá»i táºp trung lại má»t chá», nghiêm túc nhìn vá» phÃa trÆ°á»c.
âHuyá»n Tứ Há»i nà y, sao lại có tá» khà và mùi acid quá ná»ng nhÆ° váºy?â Ngô Tranh cau mà y nói.
Äúng váºy, tá» khà nÆ¡i nà y có nhiá»u thì cÅ©ng thôi Äi, bá»i vì ngÆ°á»i của Äế Äô từng nói, huyá»n Tứ Há»i không còn ngÆ°á»i sá»ng sót. Má»t thà nh phá» không có ngÆ°á»i sá»ng, thì tá» khà trà n lan là vô cùng bình thÆ°á»ng.
Thế nhÆ°ng, còn mùi acid thì⦠mặc dù lúc trÆ°á»c mÆ°a acid kéo dà i rất lâu, nhÆ°ng nÆ¡i nà y lại không ÄÆ¡n giản chá» là bá» mÆ°a acid ngấm xuá»ng Äất mà có mùi nhÆ° váºy. Không khà nÆ¡i nà y tất cả Äá»u trà n ngáºp mùi acid ná»ng nặc.
Nghiêm Hạ Khê cảm thấy sá»n cả tóc gáy âNà y, má»i ngÆ°á»i có nhìn thấy không? Tôi cảm thấy nÆ¡i nà y có gì Äó bất á»n. Mấy cái chấm nhá» kia là cái gì?â
âChấm nhá» nà o?â Mấy ngÆ°á»i Thẩm Tu Lâm Äá»ng thá»i nhìn Nghiêm Hạ Khê, bá»n há» hoà n toà n không nhìn thấy chấm nhá» nà o cả.
Nghiêm Hạ Khê chá» lên trá»i, chá» vá» phÃa trÆ°á»c âChÃnh là mấy cái chấm nhá» Äó Äấy, má»i ngÆ°á»i không nhìn thấy sao?â
Sắc mặt mấy ngÆ°á»i còn lại Äá»u nghiêm túc hẳn lên.
âChẳng lẽ nÆ¡i nà y là má»t chỠảo giác và hiá»n thá»±c kết hợp lại vá»i nhau?â
âE rằng, những ngÆ°á»i mà Äế Äô phái Äi trÆ°á»c Äây, còn chÆ°a và o tá»i bên trong.â
âNói nhÆ° váºy, nghÄ©a là thông tin bá»n há» gá»i trá» vá» cÅ©ng không nhất Äá»nh là tháºt?â
âPhải, má»i ngÆ°á»i cẩn tháºn má»t chút.â Thẩm Tu Lâm nói, rá»i nhìn Thẩm Dáºt Hiên âHiên Hiên, nhất là con, không Äược tách khá»i chúng ta, có biết không?â
âBaba, con biết rá»i, con chắc chắn sẽ không bá» khá»ng chế nữa Äâu.â
Xem ra viá»c xảy ra trong hầm má» khi trÆ°á»c tháºt sá»± khiến cho thằng bé canh cánh trong lòng, nếu không thì sẽ không nhá» kỹ nhÆ° váºy.
Thẩm Tu Lâm vá» Äầu Thẩm Dáºt Hiên âKhông Äược nói báºy, lần Äó không phải do con cỠý.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cuÌng nói âÄúng váºy.â
Thẩm Dáºt Hiên chá»p mắt, nhÆ°ng trong lòng vẫn âm thầm khẳng Äá»nh, nhất Äá»nh không thá» bá» khá»ng chế rá»i ra tay tá»n thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i thân lần nữa. Nếu không thì, chắc chắn sẽ không tha thứ cho bản thân!
Ngô Tranh nhìn phÃa trÆ°á»c, há»i Nghiêm Hạ Khê âChấm Äen kia có nhiá»u lắm không?â
âNhiá»u, khá giá»ng loại trong hầm má». NhÆ°ng giá»ng cÅ©ng chá» là giá»ng thôi, có vẻ không cùng chủng loại Äâu.â
âKhông giá»ng á» chá» nà o?â
âBá»n chúng Äá»u có mắt, còn Äang trợn trừng lên nhìn anh nà y.â Nghiêm Hạ Khê kêu lên, trá»n và o sau lÆ°ng Ngô Tranh.
Khoé miá»ng Ngô Tranh không khá»i co rút lại, anh có thá» Äừng mất mặt nhÆ° váºy có Äược không?. truyá»n ngôn tình
Má»i ngÆ°á»i Äá»u hết nói ná»i.
Nghiêm Hạ Khê lại cho là mình không có là m gì sai!
âVáºy⦠Những thứ nà y có rất nhiá»u, chúng ta phải là m sao? Giết chúng?â
âChúng nó có tá» ra muá»n tấn công chúng ta hay không?â Thẩm Tu Lâm há»i.
âÃâ¦â Nghiêm Hạ Khê cẩn tháºn nhìn má»t chút âHình nhÆ° không phải. Chúng nó không giá»ng nhÆ° muá»n tấn công chúng ta⦠mà là , Äang giám sát má»i Äúng.â
âHả?â Thẩm Tu Lâm nheo mắt âGiám sát? Cáºu chắc chắn chứ?â
Nghiêm Hạ Khê lắc Äầu âTôi cÅ©ng không dám chắc. Chá» cảm thấy có vẻ là váºy.â
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn nhau, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nói âNếu chúng nó không muá»n tấn công, váºy tức là cÅ©ng có trà khôn. Chúng ta và o trÆ°á»c rá»i nói, dù sá»m hay muá»n gì thì cÅ©ng phải và o.â
Ngô Tranh nói âHiá»n giá» Äi và o Äó luôn? Không chá» tá»i ban ngà y sao?â
Có lúc ban ngà y sẽ thuáºn tiá»n hÆ¡n ban Äêm má»t Ãt.
Thẩm Tu Lâm lắc Äầu âÄá»i vá»i chúng ta mà nói, ban ngà y hay ban Äêm cuÌng có khác nhau là mấy Äâu. Huá»ng chi, chúng ta khẳng Äá»nh không thá» tìm thấy Äược váºt tÆ° ngay Äược. Cuá»i cùng vẫn phải á» Äây qua Äêm.â
Ngô Tranh suy nghÄ©, thấy cÅ©ng Äúng, vì váºy không nói thêm gì nữa.
Lúc nà y, Tang Thì bá»ng nhiên nói âChúng nó là ngÆ°á»i dẫn ÄÆ°á»ng.â
Má»i ngÆ°á»i nghe váºy, Äá»u nhìn Tang Thì.
âNgÆ°á»i dẫn ÄÆ°á»ng? Là sao?â Lâm Tôn cau mà y.
Câu há»i của Lâm Tôn khiến cho Tang Thì hÆ¡i do dá»± má»t chút, rá»i má»i nói âLà thứ dẫn ÄÆ°á»ng cho chúng ta, có rất nhiá»u hình thái. Hình thái cao nhất⦠không Äúng, phải nói là hình thái tiến hoá nhất, là do rất nhiá»u sinh váºt, tá» hợp thà nh ngÆ°á»i, cho nên má»i gá»i là ngÆ°á»i dẫn ÄÆ°á»ng.â
âHình thái tiến hoá nhất là ngÆ°á»i?â
âHaha, có chuyá»n thú vá» nhÆ° váºy sao?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lạnh nhạt liếc nhìn Tang Thì.
Tang Thì hÆ¡i do dá»± má»t chút, lại nói âChi tiết thì tôi cÅ©ng không biết rõ lắm.â
âThế thì, hiá»n giá» chúng nó muá»n dẫn chúng ta tá»i nÆ¡i nà o?â
âPhải, Äiá»u nà y má»i là quan trá»ng nhất.â Lâm Tôn bình tÄ©nh nhìn Tang Thì.
âKhông biết.â Tang Thì dÆ°á»i ánh mắt ép há»i của má»i ngÆ°á»i, lắc Äầu, rá»i nói âTôi tháºt sá»± không biết. Tôi chá» biết, nếu nhÆ° khi có ngÆ°á»i dẫn ÄÆ°á»ng, mà chúng ta không Äi cùng chúng nó, tá»± là m theo ý mình, có thá» sẽ dẫn tá»i kết quả không thá» ngá» Äược.â
âÄây là uy hiếp?â Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i haha.
âÄây là uy hiếp sao?â Lâm Tôn cuÌng nghiêng Äầu há»i.
Sắc mặt Tang Thì hÆ¡i Äá»i má»t chút, nhÆ°ng vẫn bình tÄ©nh lắc Äầu âKhông phải, tôi Äang nói tháºt.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm cÅ©ng vừa lúc nhìn y.
Hai ngÆ°á»i bá»n mắt nhìn nhau, rá»i Thẩm Tu Lâm Äá»t nhiên nói âChúng ta Äá»u Äã tá»i Äây rá»i, cứ Äi xem má»t chút xem sao.â
Lâm Tôn cau mà y.
Nghiêm Hạ Khê lại nói âPhải, Äi cùng chúng nó Äi. Tôi cảm thấy nhÆ° váºy tÆ°Æ¡ng Äá»i tá»t.â
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất