Chương 26: Nữ nhân tính kế
Sau đó, trong vòng một đêm, Thẩm Tu Lâm bọn họ đi dạo liên tục mười hai cửa hàng.
Tại mười hai cửa hàng này, mỗi một cửa hàng Thẩm Tu Lâm đều sẽ mua một hai thứ, chưa bao giờ là tay không ra về. Thế nhưng càng nhiều hơn là Thẩm Tu Lâm chỉ nhìn một chút, ngẫu nhiên sẽ chạm một cái.
Sở dĩ như vậy là bởi vì Thẩm Tu Lâm phát hiện khi tinh thần lực của hắn tập trung lại, mặc dù không cần chạm tay đến thì hắn vẫn có thể hấp thu linh khí bên trong nguyên thạch.
Cho nên phần lớn thời gian hắn kỳ thực chỉ cưỡi ngựa xem hoa.
Từ cửa hàng thứ ba trở đi, Đông Phương Hiển liền không nói gì thêm, bởi vì Thẩm Tu Lâm nhận biết cũng không để sót cái nào.
Sở dĩ chỉ đi qua mười hai cửa hàng, đó là bởi vì Thẩm Tu Lâm hiện tại chỉ có thể cực hạn hấp thu từng đó linh khí.
Nếu tiếp tục đi dạo, những nguyên thạch hoặc ngọc thạch kia hắn nhất định đều phải “mua” đi.
Tuy rằng hắn không thiếu tiền, thế nhưng, chưa tới mạt thế, tiền vẫn còn là đồ tốt, hắn có thể mua càng nhiều vật tư hơn.
Thời điểm quay về nhà đã là 12 giờ.
Vương Thành không quấy rầy Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm, sau khi trở về liền đi thẳng tới gian phòng của mình ở tại lầu một.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cùng nhau lên lầu hai. Khi Thẩm Tu Lâm chuẩn bị vào phòng, Đông Phương Hiển liếc nhìn đối phương một cái, nói “Tinh thần lực của ngươi biến dị, khi mới bắt đầu cần xây dựng vững chắc nền móng cơ sở, sau này ngươi phát triển càng có lợi.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy liền gật đầu, mỉm cười nói “Hảo, ta đã biết, đa tạ Đông Phương tiên sinh chỉ điểm.”
Đông Phương Hiển khẽ gật đầu, đột nhiên nói “Không cần khách khí như thế, ngươi có thể trực tiếp gọi tên của ta.”
Thẩm Tu Lâm nghe thấy được hơi ngẩn ra, sau đó vội hỏi “Hảo, sau này ta gọi ngươi Đông Phương được không?”
Đông Phương gật đầu “Ừm.”
“Vậy Đông Phương ngủ ngon.” Thẩm Tu Lâm cười nói.
Đông Phương Hiển gật nhẹ, đi vào phòng của mình, đóng cửa phòng lại.
Sau khi đóng cửa phòng, Đông Phương Hiển ngay lập tức lấy khối nguyên thạch cao bằng nửa người kia từ trong không gian ra, Vương Thành cho rằng những thứ này bị đưa đến kho hàng, kỳ thực sớm đã bị chuyển vào không gian.
Đương nhiên, đối với Vương Thành, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, người này vẫn là biết đến rõ ràng.
Đông Phương Hiển sau khi lấy ra nguyên thạch thì đặt trên cửa mấy lớp cấm chế, sau đó mới chậm rãi đi tới gần khối nguyên thạch.
Phía ngoài Thẩm Tu Lâm cũng không biết Đông Phương Hiển làm cái gì, nếu biết đến hiển nhiên sẽ kinh ngạc đối phương chỉ tuỳ tay đặt vài cấm chế lại cường hãn như vậy.
Thẩm Tu Lâm trở về phòng cũng không nghỉ ngơi mà ngồi xếp bằng tu luyện. Ngôn Tình Hay
Tu luyện chính là nghỉ ngơi và ngủ một cách tốt nhất.
Luyện thể tầng thứ nhất hắn cảm giác mới chỉ nghiên cứu được tầng ngoài đại khái, tuy rằng dị năng đã lên tới cấp hai, thậm chí tới được trung kỳ thế nhưng công pháp của hắn vẫn chỉ dừng ở tầng một.
Chỉ là sau khi tinh thần lực biến dị, hắn cảm giác tinh thần lực càng ngưng tụ hai phần. Luyện thể đã có đủ hiệu quả.
Mặc dù không có Đông Phương Hiển nhắc nhở, Thẩm Tu Lâm cũng sẽ bước từng bước một, chăm chỉ tu luyện.
Khi trời sáng, Thẩm Tu Lâm rốt cuộc mở mắt ra, trong mắt sáng ngời, không có một chút uể oải do một đêm không ngủ.
Đồng thời, Thẩm Tu Lâm ánh mắt ngưng lại, một cái gai nhọn do tinh thần lực ngưng tụ bắn ra, tiếp theo trong nháy mắt bồn hoa đặt trên nóc tivi có thêm một lỗ thủng.
Cái lỗ thủng kia chỉ có kích cỡ tương đương ngân châm, đừng nói nhìn, dù là sờ lên cũng không có cảm giác khác thường. Chậu hoa không chia năm xẻ bảy, vẫn giống như trước.
Chính là bởi như vậy mới đáng sợ, nếu như gai nhọn đó đâm xuyên qua không phải là bồn hoa mà là đại não của con người? Như vậy, người kia sợ rằng sẽ phải lập tức tử vong.
Mặc dù không phải não người, tại trong mạt thế đâm xuyên qua tinh hạch của tang thi thì sao?
Như vậy, Thẩm Tu Lâm công kích tinh thần lực gai nhọn ắt sẽ khiến tang thi lập tức ngã xuống?
Có thể thấy được tinh thần lực công kích quả nhiên rất đáng sợ, hơn nữa khiến người khác khó lòng phòng bị.
Đối với hiệu quả do mình làm nên Thẩm Tu Lâm vẫn là hài lòng. Nhưng mà loại thoả mãn này khi nghĩ đến Đông Phương Hiển thực lực quá mạnh lại dần dần biến thành bình tĩnh.
Mình hiện tại so với người kia chênh lệch cũng còn quá lớn, cho nên cần tiếp tục cố gắng a.
Mở cửa, Thẩm Tu Lâm nhìn thấy Đông Phương Hiển từ trong phòng đi ra, vì vậy, hắn gợi lên khoé miệng “Đông Phương, chào buổi sáng.”
Đông Phương Hiển gật gật đầu, ánh mắt nhìn trên người Thẩm Tu Lâm một cái “Chào buổi sáng. Xem ra đêm qua ngươi vẫn luôn tu luyện.”
“Đúng vậy.” Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái “Thời gian không có nhiều lắm, cần phải nắm chặt.”
Đông Phương Hiển nghe vậy gật gật đầu, biểu thị tán thành.
Sau đó hai người đồng thời xuống lầu ăn điểm tâm.
Sau khi ăn xong, Vương Thành xuất hiện “Thẩm thiếu, phố đông còn một ít cửa hàng chưa đi xong? Chúng ta buổi sáng nay đi qua?”
Thẩm Tu Lâm tự nhiên gật đầu “Ân, đi thôi.”
Đông Phương Hiển cũng đi theo.
Bạn đang
Giá»ng nhÆ° tá»i hôm qua, Thẩm Tu Lâm vẫn nhÆ° cÅ© tại má»i cá»a tiá»m Äá»u sẽ mua má»t và i thứ khác nhau, thế nhÆ°ng cà ng nhiá»u chá» là nhìn xem mà thôi.
Cho dù nhÆ° váºy, giá»ng hắn thá» hà o tại thá» trÆ°á»ng Äá» thạch nà y cÅ©ng là cá»±c kỳ hiếm thấy.
Thẩm Tu Lâm tiêu tiá»n nhÆ° nÆ°á»c cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n láºp tức ÄÆ°a tá»i rất nhiá»u ngÆ°á»i chú ý.
Có chút ngÆ°á»i khi Thẩm Tu Lâm và o cá»a hà ng liá»n lại kết giao, cÅ©ng có chút ngÆ°á»i âm thầm tÃnh kế.
Cao hứng nhất chÃnh là lão bản của các cá»a hà ng, bá»n há» Äá»u hi vá»ng Thẩm Tu Lâm cái nà y thá» hà o có thá» mua nhiá»u thêm và i thứ trong cá»a hà ng của há».
Sau khi Äi hết phá» Äông, Thẩm Tu Lâm chuyá»n hÆ°á»ng Äi phá» tây.
Lúc nà y, má»t nÆ¡i nằm trong phá» tây.
âTá»ch Nhan, ngÆ°Æ¡i tháºt sá»± muá»n là m nhÆ° thế sao? NgÆ°Æ¡i cÅ©ng không nháºn thức hắn Äúng không?â Má»t thiếu nữ lo lắng nhìn má»t nữ tá» xinh Äẹp. Nữ tá» kia tuy rằng Än mặc Äẹp Äẽ, nhÆ°ng nhìn ra tuá»i không lá»n lắm, chá» khoảng hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i.
Nữ tá» xinh Äẹp nà y tên là LÆ°u Tá»ch Nhan, nÄm nay hai mÆ°Æ¡i má»t, vừa tá»t nghiá»p Äại há»c.
âAi nói ta không nháºn thức? N thá» Thẩm gia duy nhất thiếu gia, con rá» rùa và ng aâ LÆ°u Tá»ch Nhan nói, gÆ°Æ¡ng mặt lá» rõ vẻ trông ngóng.
âCoi nhÆ° là con rá» rùa và ng nhÆ°ng là ngÆ°Æ¡i â¦â
âÄược, biá»u muá»i tá»t của ta. NgÆ°Æ¡i chá» cần nói ngÆ°Æ¡i có giúp hay không là Äược.â LÆ°u Tá»ch Nhan không nhá»n Äược ngắt lá»i thiếu nữ.
Thiếu nữ không nói lá»i nà o.
Liêu Tá»ch Nhan trên mặt biá»u tình trá» nên hung tà n hÆ¡n âTranh Viá»n, ta vẫn không nói cho dượng biết viá»c ngÆ°Æ¡i Äùa giỡn NgÆ°u An Bình.â
Sắc mặt thiếu nữ VÆ°Æ¡ng Tranh Viá»n rá»t cuá»c hÆ¡i thay Äá»i. Nà ng thoả hiá»p âThuá»c ta có thá» là m cho ngÆ°Æ¡i, thế nhÆ°ng, Tá»ch Nhan, ngÆ°Æ¡i nói ngÆ°á»i kia là Thẩm gia duy nhất thiếu gia, có thá» thấy Äá»i phÆ°Æ¡ng không phải dá» chá»c, chắc hẳn nữ tá» muá»n cùng hắn cÅ©ng nhÆ° tre già mÄng má»c. NgÆ°Æ¡i Äừng Äá» Äến lúc Äó Äem chÃnh mình cÅ©ngâ¦â
âHa, ná»±c cÆ°á»i.â LÆ°u Tá»ch Nhan cà n rỡ ngắt lá»i VÆ°Æ¡ng Tranh Viá»n âBằng và o mỹ mạo của LÆ°u Tá»ch Nhan ta, cái thiếu chá» là cÆ¡ há»i thôi. NgÆ°Æ¡i cảm thấy có nam nhân nà o chạy trá»n Äược khá»i má» lá»±c của ta sao?
Äá»i vá»i tá»± tin của LÆ°u Tá»ch Nhan thì VÆ°Æ¡ng Tranh Viá»n không tá» rõ ý kiến, nà ng cÅ©ng biết mình nói cái gì Äá»i phÆ°Æ¡ng cÅ©ng không nghe lá»t Äược, mà trong tay Äá»i phÆ°Æ¡ng lại có nhược Äiá»m của nà ngâ¦
Cuá»i cùng VÆ°Æ¡ng Tranh Viá»n cắn môi âNgÆ°Æ¡i cho ta má»t canh giá», ta Äến phá»i thuá»c.â
âÄược, Äây má»i là thiên tà i biá»u muá»i tá»t của ta, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i nhanh lên má»t chút, Äừng lãng phà thá»i gian, bá»n há» mà Äi thì sẽ không có cÆ¡ há»i tá»t nhÆ° váºy nữa.â
Bên kia Thẩm Tu Lâm còn Äang mua bán cá»ng thêm tu luyá»n còn không biết hắn Äã bá» má»t ngÆ°á»i phụ nữ tÃnh kế. Hắn nói vá»i Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n á» Äá»i diá»n âÄông PhÆ°Æ¡ng muá»n cái gì, ta cÅ©ng mua má»t Ãt cho Äông PhÆ°Æ¡ng.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»u nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng, lắc Äầu âKhông cần. Những thứ nà y Äá»i vá»i ta không có nhiá»u tác dụng.â
Là nhÆ° váºy sao? Xem ra, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng cần linh khà thế nhÆ°ng không phải quá mức dá»±a và o những thứ nà y.
Hắn nghÄ© tá»i lá»i Äá»i phÆ°Æ¡ng từng nói, sau mạt thế, linh khà trong tinh hạch có chút nóng nảy, trÆ°á»ng kỳ hấp thu mà không có phụ trợ công pháp sẽ tạo ra bất lợi Äá»i vá»i thân thá», có lẽ sẽ rút ngắn tuá»i thá» của con ngÆ°á»i.
Nếu nhÆ° Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n không dá»±a và o linh khÃ, chắc Äá»i phÆ°Æ¡ng có thứ cà ng tá»t hÆ¡n, hoặc là có phÆ°Æ¡ng thức có thá» tu luyá»n?
à niá»m nà y chá» á» trong Äầu xuất hiá»n, lúc nà y tá»± nhiên không thÃch hợp dò há»i. HÆ¡n nữa, bá»n há» cÅ©ng không có thân quen Äến mức có thá» há»i mấy sá»± tình cÆ¡ máºt nà y.
Vì váºy, Thẩm Tu Lâm chá» là cÆ°á»i cÆ°á»i âNói nhÆ° váºy ta liá»n không bắt buá»c, chá» là nếu nhÆ° Äông PhÆ°Æ¡ng có nhu cầu gì thì vẫn nói thẳng ra là tá»t rá»i.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n gáºt Äầu, biá»u thá» Äã biết. Còn có thá» hay không tháºt sá»± má» miá»ng, váºy cÅ©ng không biết.
Äến buá»i trÆ°a, Thẩm Tu Lâm cÅ©ng không có ý Äá»nh lái xe ná»a canh giá» Äá» quay vá» Än trÆ°a. HÆ¡n nữa sau khi trải qua viá»c tu luyá»n má»t Äêm ngà y hôm qua, hắn rõ rà ng phát hiá»n lượng linh khà mình có thá» hấp thu lại tÄng lên má»t Ãt, lúc nà y vẫn chÆ°a tá»i cá»±c hạn.
Cho nên, hắn dá»± Äá»nh á» bên ngoà i tuỳ tiá»n Än cÆ¡m, buá»i chiá»u tiếp tục Äi dạo, cho Äến khi chÃnh mình không có cách nà o hấp thu lại quay trá» vá» tu luyá»n.
Vì váºy, Thẩm Tu Lâm chuyá»n hÆ°á»ng vá» phÃa Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âÄông PhÆ°Æ¡ng Äói bụng chÆ°a? Chúng ta á» bên ngoà i dùng cÆ¡m?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n không có ý kiến gì âÄược.â
Vì váºy, VÆ°Æ¡ng Thà nh dẫn hai ngÆ°á»i tìm má»t quán cÆ¡m Äi và o.
Quán cÆ¡m cÅ©ng không lá»n, thế nhÆ°ng buôn bán lại tÆ°Æ¡ng Äá»i tá»t. Phần lá»n là thÆ°Æ¡ng nhân từ các nÆ¡i Äến giá»ng nhÆ° Thẩm Tu Lâm, còn lại tá»±a há» cÅ©ng không thiếu ngÆ°á»i Äá»a phÆ°Æ¡ng.
VÆ°Æ¡ng Thà nh cÆ°á»i nói âThẩm thiếu, quán cÆ¡m nà y có và i món chiêu bà i, Äược không Ãt ngÆ°á»i yêu thÃch, ta mang Thẩm thiếu cùng Äông PhÆ°Æ¡ng tiên sinh Äến nếm thá».â
âÃn, nhÆ°ng nÆ¡i nà y có quá nhiá»u ngÆ°á»i, có phòng riêng không?â
âCó, có.â VÆ°Æ¡ng Thà nh vá»i và ng nói âá» trên lầu ba có phòng riêng.â
âVáºy Äược, trá»±c tiếp Äi lên.â
VÆ°Æ¡ng Thà nh chà o há»i lão bản tiá»m cÆ¡m, lão bản nà y cÅ©ng nháºn thức VÆ°Æ¡ng Thà nh, liá»n nói ngay âCác ngÆ°Æ¡i Äi lên trÆ°á»c, chúng ta gá»i ngÆ°á»i mang thức Än ÄÆ°a lên.â
âÄược rá»i, váºy thì là m phiá»n ngÆ°Æ¡i rá»i.â VÆ°Æ¡ng Thà nh cÆ°á»i nói, cùng Thẩm Tu Lâm bá»n há» lên lầu ba.
Khi Thẩm Tu Lâm bá»n há» bóng ngÆ°á»i biến mất, má»t nữ nhân xinh Äẹp cÅ©ng Äi và o trong quán Än ⦠ChÃnh là LÆ°u Tá»ch Nhan.
Tại mười hai cửa hàng này, mỗi một cửa hàng Thẩm Tu Lâm đều sẽ mua một hai thứ, chưa bao giờ là tay không ra về. Thế nhưng càng nhiều hơn là Thẩm Tu Lâm chỉ nhìn một chút, ngẫu nhiên sẽ chạm một cái.
Sở dĩ như vậy là bởi vì Thẩm Tu Lâm phát hiện khi tinh thần lực của hắn tập trung lại, mặc dù không cần chạm tay đến thì hắn vẫn có thể hấp thu linh khí bên trong nguyên thạch.
Cho nên phần lớn thời gian hắn kỳ thực chỉ cưỡi ngựa xem hoa.
Từ cửa hàng thứ ba trở đi, Đông Phương Hiển liền không nói gì thêm, bởi vì Thẩm Tu Lâm nhận biết cũng không để sót cái nào.
Sở dĩ chỉ đi qua mười hai cửa hàng, đó là bởi vì Thẩm Tu Lâm hiện tại chỉ có thể cực hạn hấp thu từng đó linh khí.
Nếu tiếp tục đi dạo, những nguyên thạch hoặc ngọc thạch kia hắn nhất định đều phải “mua” đi.
Tuy rằng hắn không thiếu tiền, thế nhưng, chưa tới mạt thế, tiền vẫn còn là đồ tốt, hắn có thể mua càng nhiều vật tư hơn.
Thời điểm quay về nhà đã là 12 giờ.
Vương Thành không quấy rầy Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm, sau khi trở về liền đi thẳng tới gian phòng của mình ở tại lầu một.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cùng nhau lên lầu hai. Khi Thẩm Tu Lâm chuẩn bị vào phòng, Đông Phương Hiển liếc nhìn đối phương một cái, nói “Tinh thần lực của ngươi biến dị, khi mới bắt đầu cần xây dựng vững chắc nền móng cơ sở, sau này ngươi phát triển càng có lợi.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy liền gật đầu, mỉm cười nói “Hảo, ta đã biết, đa tạ Đông Phương tiên sinh chỉ điểm.”
Đông Phương Hiển khẽ gật đầu, đột nhiên nói “Không cần khách khí như thế, ngươi có thể trực tiếp gọi tên của ta.”
Thẩm Tu Lâm nghe thấy được hơi ngẩn ra, sau đó vội hỏi “Hảo, sau này ta gọi ngươi Đông Phương được không?”
Đông Phương gật đầu “Ừm.”
“Vậy Đông Phương ngủ ngon.” Thẩm Tu Lâm cười nói.
Đông Phương Hiển gật nhẹ, đi vào phòng của mình, đóng cửa phòng lại.
Sau khi đóng cửa phòng, Đông Phương Hiển ngay lập tức lấy khối nguyên thạch cao bằng nửa người kia từ trong không gian ra, Vương Thành cho rằng những thứ này bị đưa đến kho hàng, kỳ thực sớm đã bị chuyển vào không gian.
Đương nhiên, đối với Vương Thành, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, người này vẫn là biết đến rõ ràng.
Đông Phương Hiển sau khi lấy ra nguyên thạch thì đặt trên cửa mấy lớp cấm chế, sau đó mới chậm rãi đi tới gần khối nguyên thạch.
Phía ngoài Thẩm Tu Lâm cũng không biết Đông Phương Hiển làm cái gì, nếu biết đến hiển nhiên sẽ kinh ngạc đối phương chỉ tuỳ tay đặt vài cấm chế lại cường hãn như vậy.
Thẩm Tu Lâm trở về phòng cũng không nghỉ ngơi mà ngồi xếp bằng tu luyện. Ngôn Tình Hay
Tu luyện chính là nghỉ ngơi và ngủ một cách tốt nhất.
Luyện thể tầng thứ nhất hắn cảm giác mới chỉ nghiên cứu được tầng ngoài đại khái, tuy rằng dị năng đã lên tới cấp hai, thậm chí tới được trung kỳ thế nhưng công pháp của hắn vẫn chỉ dừng ở tầng một.
Chỉ là sau khi tinh thần lực biến dị, hắn cảm giác tinh thần lực càng ngưng tụ hai phần. Luyện thể đã có đủ hiệu quả.
Mặc dù không có Đông Phương Hiển nhắc nhở, Thẩm Tu Lâm cũng sẽ bước từng bước một, chăm chỉ tu luyện.
Khi trời sáng, Thẩm Tu Lâm rốt cuộc mở mắt ra, trong mắt sáng ngời, không có một chút uể oải do một đêm không ngủ.
Đồng thời, Thẩm Tu Lâm ánh mắt ngưng lại, một cái gai nhọn do tinh thần lực ngưng tụ bắn ra, tiếp theo trong nháy mắt bồn hoa đặt trên nóc tivi có thêm một lỗ thủng.
Cái lỗ thủng kia chỉ có kích cỡ tương đương ngân châm, đừng nói nhìn, dù là sờ lên cũng không có cảm giác khác thường. Chậu hoa không chia năm xẻ bảy, vẫn giống như trước.
Chính là bởi như vậy mới đáng sợ, nếu như gai nhọn đó đâm xuyên qua không phải là bồn hoa mà là đại não của con người? Như vậy, người kia sợ rằng sẽ phải lập tức tử vong.
Mặc dù không phải não người, tại trong mạt thế đâm xuyên qua tinh hạch của tang thi thì sao?
Như vậy, Thẩm Tu Lâm công kích tinh thần lực gai nhọn ắt sẽ khiến tang thi lập tức ngã xuống?
Có thể thấy được tinh thần lực công kích quả nhiên rất đáng sợ, hơn nữa khiến người khác khó lòng phòng bị.
Đối với hiệu quả do mình làm nên Thẩm Tu Lâm vẫn là hài lòng. Nhưng mà loại thoả mãn này khi nghĩ đến Đông Phương Hiển thực lực quá mạnh lại dần dần biến thành bình tĩnh.
Mình hiện tại so với người kia chênh lệch cũng còn quá lớn, cho nên cần tiếp tục cố gắng a.
Mở cửa, Thẩm Tu Lâm nhìn thấy Đông Phương Hiển từ trong phòng đi ra, vì vậy, hắn gợi lên khoé miệng “Đông Phương, chào buổi sáng.”
Đông Phương Hiển gật gật đầu, ánh mắt nhìn trên người Thẩm Tu Lâm một cái “Chào buổi sáng. Xem ra đêm qua ngươi vẫn luôn tu luyện.”
“Đúng vậy.” Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái “Thời gian không có nhiều lắm, cần phải nắm chặt.”
Đông Phương Hiển nghe vậy gật gật đầu, biểu thị tán thành.
Sau đó hai người đồng thời xuống lầu ăn điểm tâm.
Sau khi ăn xong, Vương Thành xuất hiện “Thẩm thiếu, phố đông còn một ít cửa hàng chưa đi xong? Chúng ta buổi sáng nay đi qua?”
Thẩm Tu Lâm tự nhiên gật đầu “Ân, đi thôi.”
Đông Phương Hiển cũng đi theo.
Bạn đang
Giá»ng nhÆ° tá»i hôm qua, Thẩm Tu Lâm vẫn nhÆ° cÅ© tại má»i cá»a tiá»m Äá»u sẽ mua má»t và i thứ khác nhau, thế nhÆ°ng cà ng nhiá»u chá» là nhìn xem mà thôi.
Cho dù nhÆ° váºy, giá»ng hắn thá» hà o tại thá» trÆ°á»ng Äá» thạch nà y cÅ©ng là cá»±c kỳ hiếm thấy.
Thẩm Tu Lâm tiêu tiá»n nhÆ° nÆ°á»c cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n láºp tức ÄÆ°a tá»i rất nhiá»u ngÆ°á»i chú ý.
Có chút ngÆ°á»i khi Thẩm Tu Lâm và o cá»a hà ng liá»n lại kết giao, cÅ©ng có chút ngÆ°á»i âm thầm tÃnh kế.
Cao hứng nhất chÃnh là lão bản của các cá»a hà ng, bá»n há» Äá»u hi vá»ng Thẩm Tu Lâm cái nà y thá» hà o có thá» mua nhiá»u thêm và i thứ trong cá»a hà ng của há».
Sau khi Äi hết phá» Äông, Thẩm Tu Lâm chuyá»n hÆ°á»ng Äi phá» tây.
Lúc nà y, má»t nÆ¡i nằm trong phá» tây.
âTá»ch Nhan, ngÆ°Æ¡i tháºt sá»± muá»n là m nhÆ° thế sao? NgÆ°Æ¡i cÅ©ng không nháºn thức hắn Äúng không?â Má»t thiếu nữ lo lắng nhìn má»t nữ tá» xinh Äẹp. Nữ tá» kia tuy rằng Än mặc Äẹp Äẽ, nhÆ°ng nhìn ra tuá»i không lá»n lắm, chá» khoảng hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i.
Nữ tá» xinh Äẹp nà y tên là LÆ°u Tá»ch Nhan, nÄm nay hai mÆ°Æ¡i má»t, vừa tá»t nghiá»p Äại há»c.
âAi nói ta không nháºn thức? N thá» Thẩm gia duy nhất thiếu gia, con rá» rùa và ng aâ LÆ°u Tá»ch Nhan nói, gÆ°Æ¡ng mặt lá» rõ vẻ trông ngóng.
âCoi nhÆ° là con rá» rùa và ng nhÆ°ng là ngÆ°Æ¡i â¦â
âÄược, biá»u muá»i tá»t của ta. NgÆ°Æ¡i chá» cần nói ngÆ°Æ¡i có giúp hay không là Äược.â LÆ°u Tá»ch Nhan không nhá»n Äược ngắt lá»i thiếu nữ.
Thiếu nữ không nói lá»i nà o.
Liêu Tá»ch Nhan trên mặt biá»u tình trá» nên hung tà n hÆ¡n âTranh Viá»n, ta vẫn không nói cho dượng biết viá»c ngÆ°Æ¡i Äùa giỡn NgÆ°u An Bình.â
Sắc mặt thiếu nữ VÆ°Æ¡ng Tranh Viá»n rá»t cuá»c hÆ¡i thay Äá»i. Nà ng thoả hiá»p âThuá»c ta có thá» là m cho ngÆ°Æ¡i, thế nhÆ°ng, Tá»ch Nhan, ngÆ°Æ¡i nói ngÆ°á»i kia là Thẩm gia duy nhất thiếu gia, có thá» thấy Äá»i phÆ°Æ¡ng không phải dá» chá»c, chắc hẳn nữ tá» muá»n cùng hắn cÅ©ng nhÆ° tre già mÄng má»c. NgÆ°Æ¡i Äừng Äá» Äến lúc Äó Äem chÃnh mình cÅ©ngâ¦â
âHa, ná»±c cÆ°á»i.â LÆ°u Tá»ch Nhan cà n rỡ ngắt lá»i VÆ°Æ¡ng Tranh Viá»n âBằng và o mỹ mạo của LÆ°u Tá»ch Nhan ta, cái thiếu chá» là cÆ¡ há»i thôi. NgÆ°Æ¡i cảm thấy có nam nhân nà o chạy trá»n Äược khá»i má» lá»±c của ta sao?
Äá»i vá»i tá»± tin của LÆ°u Tá»ch Nhan thì VÆ°Æ¡ng Tranh Viá»n không tá» rõ ý kiến, nà ng cÅ©ng biết mình nói cái gì Äá»i phÆ°Æ¡ng cÅ©ng không nghe lá»t Äược, mà trong tay Äá»i phÆ°Æ¡ng lại có nhược Äiá»m của nà ngâ¦
Cuá»i cùng VÆ°Æ¡ng Tranh Viá»n cắn môi âNgÆ°Æ¡i cho ta má»t canh giá», ta Äến phá»i thuá»c.â
âÄược, Äây má»i là thiên tà i biá»u muá»i tá»t của ta, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i nhanh lên má»t chút, Äừng lãng phà thá»i gian, bá»n há» mà Äi thì sẽ không có cÆ¡ há»i tá»t nhÆ° váºy nữa.â
Bên kia Thẩm Tu Lâm còn Äang mua bán cá»ng thêm tu luyá»n còn không biết hắn Äã bá» má»t ngÆ°á»i phụ nữ tÃnh kế. Hắn nói vá»i Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n á» Äá»i diá»n âÄông PhÆ°Æ¡ng muá»n cái gì, ta cÅ©ng mua má»t Ãt cho Äông PhÆ°Æ¡ng.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»u nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng, lắc Äầu âKhông cần. Những thứ nà y Äá»i vá»i ta không có nhiá»u tác dụng.â
Là nhÆ° váºy sao? Xem ra, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng cần linh khà thế nhÆ°ng không phải quá mức dá»±a và o những thứ nà y.
Hắn nghÄ© tá»i lá»i Äá»i phÆ°Æ¡ng từng nói, sau mạt thế, linh khà trong tinh hạch có chút nóng nảy, trÆ°á»ng kỳ hấp thu mà không có phụ trợ công pháp sẽ tạo ra bất lợi Äá»i vá»i thân thá», có lẽ sẽ rút ngắn tuá»i thá» của con ngÆ°á»i.
Nếu nhÆ° Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n không dá»±a và o linh khÃ, chắc Äá»i phÆ°Æ¡ng có thứ cà ng tá»t hÆ¡n, hoặc là có phÆ°Æ¡ng thức có thá» tu luyá»n?
à niá»m nà y chá» á» trong Äầu xuất hiá»n, lúc nà y tá»± nhiên không thÃch hợp dò há»i. HÆ¡n nữa, bá»n há» cÅ©ng không có thân quen Äến mức có thá» há»i mấy sá»± tình cÆ¡ máºt nà y.
Vì váºy, Thẩm Tu Lâm chá» là cÆ°á»i cÆ°á»i âNói nhÆ° váºy ta liá»n không bắt buá»c, chá» là nếu nhÆ° Äông PhÆ°Æ¡ng có nhu cầu gì thì vẫn nói thẳng ra là tá»t rá»i.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n gáºt Äầu, biá»u thá» Äã biết. Còn có thá» hay không tháºt sá»± má» miá»ng, váºy cÅ©ng không biết.
Äến buá»i trÆ°a, Thẩm Tu Lâm cÅ©ng không có ý Äá»nh lái xe ná»a canh giá» Äá» quay vá» Än trÆ°a. HÆ¡n nữa sau khi trải qua viá»c tu luyá»n má»t Äêm ngà y hôm qua, hắn rõ rà ng phát hiá»n lượng linh khà mình có thá» hấp thu lại tÄng lên má»t Ãt, lúc nà y vẫn chÆ°a tá»i cá»±c hạn.
Cho nên, hắn dá»± Äá»nh á» bên ngoà i tuỳ tiá»n Än cÆ¡m, buá»i chiá»u tiếp tục Äi dạo, cho Äến khi chÃnh mình không có cách nà o hấp thu lại quay trá» vá» tu luyá»n.
Vì váºy, Thẩm Tu Lâm chuyá»n hÆ°á»ng vá» phÃa Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âÄông PhÆ°Æ¡ng Äói bụng chÆ°a? Chúng ta á» bên ngoà i dùng cÆ¡m?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n không có ý kiến gì âÄược.â
Vì váºy, VÆ°Æ¡ng Thà nh dẫn hai ngÆ°á»i tìm má»t quán cÆ¡m Äi và o.
Quán cÆ¡m cÅ©ng không lá»n, thế nhÆ°ng buôn bán lại tÆ°Æ¡ng Äá»i tá»t. Phần lá»n là thÆ°Æ¡ng nhân từ các nÆ¡i Äến giá»ng nhÆ° Thẩm Tu Lâm, còn lại tá»±a há» cÅ©ng không thiếu ngÆ°á»i Äá»a phÆ°Æ¡ng.
VÆ°Æ¡ng Thà nh cÆ°á»i nói âThẩm thiếu, quán cÆ¡m nà y có và i món chiêu bà i, Äược không Ãt ngÆ°á»i yêu thÃch, ta mang Thẩm thiếu cùng Äông PhÆ°Æ¡ng tiên sinh Äến nếm thá».â
âÃn, nhÆ°ng nÆ¡i nà y có quá nhiá»u ngÆ°á»i, có phòng riêng không?â
âCó, có.â VÆ°Æ¡ng Thà nh vá»i và ng nói âá» trên lầu ba có phòng riêng.â
âVáºy Äược, trá»±c tiếp Äi lên.â
VÆ°Æ¡ng Thà nh chà o há»i lão bản tiá»m cÆ¡m, lão bản nà y cÅ©ng nháºn thức VÆ°Æ¡ng Thà nh, liá»n nói ngay âCác ngÆ°Æ¡i Äi lên trÆ°á»c, chúng ta gá»i ngÆ°á»i mang thức Än ÄÆ°a lên.â
âÄược rá»i, váºy thì là m phiá»n ngÆ°Æ¡i rá»i.â VÆ°Æ¡ng Thà nh cÆ°á»i nói, cùng Thẩm Tu Lâm bá»n há» lên lầu ba.
Khi Thẩm Tu Lâm bá»n há» bóng ngÆ°á»i biến mất, má»t nữ nhân xinh Äẹp cÅ©ng Äi và o trong quán Än ⦠ChÃnh là LÆ°u Tá»ch Nhan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất