Chương 29: Dấu hiệu trúng kế
Thẩm Tu Lâm cảm thấy được tầm quan trọng của thực lực, nhưng thực lực cũng không phải vội vàng một lần là có thể hoàn thành.
Bỏ qua những suy nghĩ ảm đạm, trải qua một lần tử vong, Thẩm Tu Lâm cảm thấy được chút khó khăn này không đủ ảnh hưởng tâm trạng của hắn.
Vì vậy, hắn cắn một miếng trên quả đào “A, mùi vị thật không tệ, Đông Phương cũng nếm thử đi.”
Đông Phương Hiển gật đầu, xem Thẩm Tu Lâm bình phục nhanh như vậy, hơn nữa ý chí kiên định, không vì dăm ba câu mà lay động, trong lòng y vẫn có chút thưởng thức.
Đông Phương Hiển cũng ăn một quả, mùi vị xác thực không tệ.
Mà Thẩm Tu Lâm lại ăn hai quả, hắn vốn thích ăn đào, vừa vặn hương vị của loại đào này rất ngon, hắn muốn ăn thêm.
Lúc xế chiều, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển tiếp tục đi chọn lựa ngọc khí cùng nguyên thạch.
Mãi cho đến lúc bốn giờ chiều, Thẩm Tu Lâm mới cảm giác được không thể hấp thu linh khí trong ngọc khí, vì vậy nói với Đông Phương Hiển “Cả ngày hôm nay cũng mệt mỏi, chúng ta trở về thôi.”
Đông Phương Hiển rõ ràng đối phương là không thể tiếp tục hấp thu linh khí, cần phải về rèn luyện, vì vậy gật đầu “Được, vậy quay về đi.”
Trải qua hai ngày, tin tức trong chợ xuất hiện một thổ hào tiêu tiền như nước đã truyền đi nhanh chóng, cơ hồ không một ai không biết.
Về đến nhà, Thẩm Tu Lâm nói với Vương Thành để phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, thời điểm muốn dùng cơm tối thì hắn sẽ tự mình giải quyết. Vương Thành lập tức đáp ứng, nói sẽ chuẩn bị kỹ càng.
Sau đó Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nói một chút liền trở về phòng.
Vốn là trong lúc tu luyện sẽ không cảm thấy đói bụng cho nên có muốn ăn hay không cũng không xác định. Hắn để Vương Thành chuẩn bị kỹ càng, lúc muốn ăn thì thời điểm đó lại nói.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm ở trong phòng tiếp tục tu luyện.
Lúc này, bên ngoài, Lưu Tịch Nhan sắc mặt tái xanh trừng Vương Tranh Viện.
“Ngươi không phải nói thuốc kia chậm nhất hai tiếng sẽ thấy hiệu quả sao? Ngươi không phải nói bất kỳ ai đều không thể ngăn cản sao? Bọn họ rõ ràng uống vào thuốc kia. Thế nhưng bọn họ rời đi lúc bốn giờ chiều, thời gian dài như vậy, đã sớm gấp mấy lần hai tiếng. Bọn họ hai người đều không có vấn đề gì.”
Vương Tranh Viện rất là bất ngờ “Này, sao lại có thể như thế? Không thể nào…”
“Không thể. Vương Tranh Viện, ngươi nói, có phải ngươi cố ý hay không?.”
“Ta không có.” Vương Tranh Viện liền nói ngay.
“Ngươi không có? Nếu như không có thì bọn họ tại sao một người đều không có vấn đề a.”
Vương Tranh Viện không đáp được câu nói này, chỉ thì thào “Không thể nào, không thể a…”
Lưu Tịch Nhan hung hăng hạ xuống tối hậu thư “Ta cho ngươi biết, ngươi nhanh chóng chế lại một lần, lần này liều lượng gia tăng, không thể tiếp tục sai lầm.”
Vương Tranh Viện nhíu mày, bất đắc dĩ đồng ý “Được, ta biết rồi.”
Mà bên kia, trong phòng, Thẩm Tu Lâm cũng không biết trôi qua bao lâu, đột nhiên cảm giác thấy trong người có chút khô nóng, vì vậy hắn bị buộc từ trong nhập định tỉnh táo lại, tạm dừng vận chuyển công pháp tinh thần lực trong cơ thể. Bạn đang
Äứng lên, loại cảm giác khô nóng vẫn còn, Thẩm Tu Lâm cÅ©ng không hiá»u nguyên nhân.
Nhìn Äá»ng há», hÆ¡n mÆ°á»i má»t giá», vừa vặn bụng cÅ©ng có chút Äói, hắn quyết Äá»nh Äi nhà bếp tìm Äá» Än.
Má» cá»a, bên ngoà i ngoại trừ lầu má»t còn có Äèn, những nÆ¡i khác Äá»u tá»i Äen. Thẩm Tu Lâm vừa báºt Äèn cầu thang, Äang muá»n Äi xuá»ng, bá»ng nhiên cá»a phòng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng má»â¦
Thẩm Tu Lâm sững sá», quay Äầu nhìn lại, quả nhiên là Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n.
âÄông PhÆ°Æ¡ng? Äã trá» thế nà y còn không ngủ?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lắc Äầu âVẫn luôn tu luyá»n, bụng có chút Äói, Äi ra dá»± Äá»nh Än má»t chút gì Äó.â
âNà y tháºt Äúng là trùng hợp.â Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âTa cÅ©ng Äang Äá»nh Äi Än gì Äó, cùng Äi chứ.â
âÄượcâ¦â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n ÄÆ°Æ¡ng nhiên sẽ không phản Äá»i, vì váºy hai ngÆ°á»i cùng nhau Äi xuá»ng lầu dÆ°á»iâ¦
Bỏ qua những suy nghĩ ảm đạm, trải qua một lần tử vong, Thẩm Tu Lâm cảm thấy được chút khó khăn này không đủ ảnh hưởng tâm trạng của hắn.
Vì vậy, hắn cắn một miếng trên quả đào “A, mùi vị thật không tệ, Đông Phương cũng nếm thử đi.”
Đông Phương Hiển gật đầu, xem Thẩm Tu Lâm bình phục nhanh như vậy, hơn nữa ý chí kiên định, không vì dăm ba câu mà lay động, trong lòng y vẫn có chút thưởng thức.
Đông Phương Hiển cũng ăn một quả, mùi vị xác thực không tệ.
Mà Thẩm Tu Lâm lại ăn hai quả, hắn vốn thích ăn đào, vừa vặn hương vị của loại đào này rất ngon, hắn muốn ăn thêm.
Lúc xế chiều, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển tiếp tục đi chọn lựa ngọc khí cùng nguyên thạch.
Mãi cho đến lúc bốn giờ chiều, Thẩm Tu Lâm mới cảm giác được không thể hấp thu linh khí trong ngọc khí, vì vậy nói với Đông Phương Hiển “Cả ngày hôm nay cũng mệt mỏi, chúng ta trở về thôi.”
Đông Phương Hiển rõ ràng đối phương là không thể tiếp tục hấp thu linh khí, cần phải về rèn luyện, vì vậy gật đầu “Được, vậy quay về đi.”
Trải qua hai ngày, tin tức trong chợ xuất hiện một thổ hào tiêu tiền như nước đã truyền đi nhanh chóng, cơ hồ không một ai không biết.
Về đến nhà, Thẩm Tu Lâm nói với Vương Thành để phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, thời điểm muốn dùng cơm tối thì hắn sẽ tự mình giải quyết. Vương Thành lập tức đáp ứng, nói sẽ chuẩn bị kỹ càng.
Sau đó Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nói một chút liền trở về phòng.
Vốn là trong lúc tu luyện sẽ không cảm thấy đói bụng cho nên có muốn ăn hay không cũng không xác định. Hắn để Vương Thành chuẩn bị kỹ càng, lúc muốn ăn thì thời điểm đó lại nói.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm ở trong phòng tiếp tục tu luyện.
Lúc này, bên ngoài, Lưu Tịch Nhan sắc mặt tái xanh trừng Vương Tranh Viện.
“Ngươi không phải nói thuốc kia chậm nhất hai tiếng sẽ thấy hiệu quả sao? Ngươi không phải nói bất kỳ ai đều không thể ngăn cản sao? Bọn họ rõ ràng uống vào thuốc kia. Thế nhưng bọn họ rời đi lúc bốn giờ chiều, thời gian dài như vậy, đã sớm gấp mấy lần hai tiếng. Bọn họ hai người đều không có vấn đề gì.”
Vương Tranh Viện rất là bất ngờ “Này, sao lại có thể như thế? Không thể nào…”
“Không thể. Vương Tranh Viện, ngươi nói, có phải ngươi cố ý hay không?.”
“Ta không có.” Vương Tranh Viện liền nói ngay.
“Ngươi không có? Nếu như không có thì bọn họ tại sao một người đều không có vấn đề a.”
Vương Tranh Viện không đáp được câu nói này, chỉ thì thào “Không thể nào, không thể a…”
Lưu Tịch Nhan hung hăng hạ xuống tối hậu thư “Ta cho ngươi biết, ngươi nhanh chóng chế lại một lần, lần này liều lượng gia tăng, không thể tiếp tục sai lầm.”
Vương Tranh Viện nhíu mày, bất đắc dĩ đồng ý “Được, ta biết rồi.”
Mà bên kia, trong phòng, Thẩm Tu Lâm cũng không biết trôi qua bao lâu, đột nhiên cảm giác thấy trong người có chút khô nóng, vì vậy hắn bị buộc từ trong nhập định tỉnh táo lại, tạm dừng vận chuyển công pháp tinh thần lực trong cơ thể. Bạn đang
Äứng lên, loại cảm giác khô nóng vẫn còn, Thẩm Tu Lâm cÅ©ng không hiá»u nguyên nhân.
Nhìn Äá»ng há», hÆ¡n mÆ°á»i má»t giá», vừa vặn bụng cÅ©ng có chút Äói, hắn quyết Äá»nh Äi nhà bếp tìm Äá» Än.
Má» cá»a, bên ngoà i ngoại trừ lầu má»t còn có Äèn, những nÆ¡i khác Äá»u tá»i Äen. Thẩm Tu Lâm vừa báºt Äèn cầu thang, Äang muá»n Äi xuá»ng, bá»ng nhiên cá»a phòng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng má»â¦
Thẩm Tu Lâm sững sá», quay Äầu nhìn lại, quả nhiên là Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n.
âÄông PhÆ°Æ¡ng? Äã trá» thế nà y còn không ngủ?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lắc Äầu âVẫn luôn tu luyá»n, bụng có chút Äói, Äi ra dá»± Äá»nh Än má»t chút gì Äó.â
âNà y tháºt Äúng là trùng hợp.â Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âTa cÅ©ng Äang Äá»nh Äi Än gì Äó, cùng Äi chứ.â
âÄượcâ¦â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n ÄÆ°Æ¡ng nhiên sẽ không phản Äá»i, vì váºy hai ngÆ°á»i cùng nhau Äi xuá»ng lầu dÆ°á»iâ¦
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất