Chương 71: Một đôi nam nữ
“Nói bên nào cũng giống nhau. Nếu đều giống nhau, sao không đi hướng bên kia ta chỉ. Bất công, quỷ bất công.”
Thuỷ Bạch Sắc lẩm bẩm.
Mà Thẩm Tu Lâm lại trực tiếp giả bộ chính mình không nghe thấy thứ gì.
Đông Phương Hiển nhàn nhạt liếc Thuỷ Bạch Sắc bên này, Thuỷ Bạch Sắc lập tức xoay người, sau đó cuộn mình vào trong khuy áo Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm nhếch môi, Thuỷ Bạch Sắc này cũng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu mà thôi.
Mỗi lần đối đầu với Đông Phương đều sẽ chịu thiệt.
Thế nhưng, cố tình hết lần này tới lần khác không ngừng cố gắng, còn không hết hi vọng.
Đi về phía Đông Phương Hiển chỉ, càng đi tang thi càng nhiều, mấy người Thẩm Tu Lâm lúc này đến một quần thể kiến trúc hình như là công xưởng.
Phòng ốc chỗ này cũng không phải là nhà cao tầng, mà đều là phòng thấp. Bốn phía tường vây cũng không cao, phòng ốc lại rất yên tĩnh, chỉ có thể nhìn thấy tang thi xuất hiện, động vật cũng rất ít.
Mà tang thi, có cái thì đang đập vào cửa ở sân, có cái thì di chuyển vòng quanh viện.
Dùng mắt quan sát, đa số đều là tang thi phổ thông, biến dị cấp một chỉ có rất ít.
Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương, thứ ngươi cảm giác được, ở bên trong viện kia sao?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ở bên đó.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu, đang muốn nói gì đó, bên kia, bỗng nhiên từ trong sân nhảy ra hai người.
Hai người kia gồm một người nam, một người nữ, hơn nữa còn mặc quân trang. Trên tay hai người đều cầm súng tiểu liên, bên hông cũng mang theo đạn. Bộ dáng được võ trang đầy đủ.
Hai người kia từ trong sân nhảy ra, sau đó quay lưng lại bắn liên tiếp về phía sau. Thẩm Tu Lâm lúc này mới phát hiện sau lưng bọn họ có một tang thi khô gầy như que củi.
Tang thi kia tuy rằng rất gầy, đôi mắt cũng nhăn lại, thế nhưng cánh tay của nó rất dài, phải dài gấp ba lần người bình thường.
Đồng thời, tốc độ của nó cũng cực kỳ nhanh, lớp da trên người cũng cứng rắn vô cùng.
Dù bị súng bắn nhưng không ngăn cản được bước chân của nó. Tang thi vẫn kiên định như cũ, không ngừng nhào tới một nam một nữ kia, móng vuốt sắc bén sắp cào lên lưng của người nam.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm hơi híp lại, sau đó tinh thần lực hoá thành phong đao chém ra, trực tiếp cắt đứt bàn tay của tang thi.
Nhất thời, ánh mắt của tang thi khô gầy kia nhìn về phía này, Thẩm Tu Lâm bất ngờ phát hiện, tang thi này không giống những tang thi khác, nó có vẻ biết đau, cũng biết nổi giận.
Tang thi lúc này thét lên về phía Thẩm Tu Lâm, thế nhưng, hiển nhiên, nó vẫn một mực đuổi theo một nam một nữ kia, cho nên, nó mặc dù thét về phía Thẩm Tu Lâm, nhưng vẫn nhào tới hai người còn lại, hơn nữa mục tiêu chính là người nam kia.
Thẩm Tu Lâm cười lạnh, hắn đây là bị ngó lơ sao?
Nhưng cũng không liên quan lắm, ngó lơ hắn à, trả giá lớn chút là được rồi.
Thẩm Tu Lâm cũng không đi tới chỗ tang thi, chỉ là cách từ xa sử dụng tinh thần lực công kích như cũ.
Sau đó, một bên móng vuốt của tang thi lại rơi xuống.
Lúc này, một nam một nữ kia tự nhiên cũng phát hiện Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển, bọn họ liếc nhau một cái, rồi chạy tới bên này.
Thẩm Tu Lâm cũng không từ chối bọn họ, hắn còn đang muốn hỏi tình huống trong sân viện.
Hơn nữa, hai người nam nữ có mặc quân trang xuất hiện ở đây khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Một nam một nữ này tựa hồ không có dị năng, thế nhưng tốc độ chạy cũng rất nhanh.
Đồng thời, từ hành động của bọn họ, Thẩm Tu Lâm đoán rằng bọn họ có khả năng thực sự là quân nhân, quân nhân chân chính, hơn nữa còn có thể là nhóm những quân nhân thường xuyên đi thực hiện nhiệm vụ.
Hai người này chạy tới trước mặt Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm không có hành động gì, vẫn dùng tinh thần lực giải quyết tang thi.
Rất nhanh, tang thi trên người trải đầy vết thương do tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm công kích, mãi đến một lúc, Thẩm Tu Lâm mới giải quyết đầu của đối phương, đào tinh hạch ra.
Quả nhiên là tang thi cấp hai, tinh hạch màu vàng dưới ánh mặt trời có chút lóng lánh chói mắt.
Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương muốn tinh hạch này không?”
Đông Phương Hiển gật đầu.
Thẩm Tu Lâm tiện tay ném tinh hạch cho đối phương, Đông Phương Hiển thu tinh hạch vào không gian.
Hành động này, bọn họ cũng không kiêng kỵ hai người nam nữ kia, bọn họ nhìn thấy Đông Phương Hiển thu tinh hạch, mắt nhất thời co rút lại.
“Không gian dị năng giả.” Thanh âm của người nam có chút khàn khàn, đối phương ước chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt có chút lãnh khốc lạnh lùng.
Còn người nữ, mặc dù đối phương cũng không có dị năng, nhưng từ trên người nàng, không nhìn ra được một điểm nhu nhược nào của phụ nữ cả.
Cũng chỉ có kiểu phụ nữ như vậy mới có thể sống sót lâu dài tại mạt thế.
“Xin chào, ta là Thẩm Tu Lâm.” Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói.
Nam nhân trầm mặc, nói “Thẩm Tu Lâm? Thẩm gia Thẩm thiếu?”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Là ta. Ta cũng không nhận thức các ngươi. Các ngươi từ đâu tới?”
Nam nhân lần thứ hai trầm mặc, nói “Chúng tôi từ đế đô tới đây.”
“Hửm? Đế đô?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Trước hay sau mạt thế?”
“Trước mạt thế.” Nam nhân trả lời “Tiểu đội chúng tôi tổng cộng có sáu người, tới nơi này chấp hành nhiệm vụ bí mật, mạt thế bùng nổ, có hai đội viên biến thành tang thi, hai người khác đã hi sinh, chỉ còn lại haichúng tôi.”
Thẩm Tu Lâm nhìn nam nhân, chậm rãi nói “Ngươi nói là hi sinh… Vậy, nói cách khác, sau mạt thế, các ngươi vẫn chấp hành nhiệm vụ như cũ?”
Nam nhân không nghĩ tới Thẩm Tu Lâm lại mẫn cảm như vậy, từ mấy từ ngữ mà cũng có thể suy đoán ra, thế nhưng, chuyện tới nước này, che giấu cũng không được ích lợi gì.
Vì vậy, nam nhân gật đầu “Vâng, không ngại nói cho Thẩm thiếu, chúng tôi tới đây với nhiệm vụ là bắt hai kẻ trộm. Mạt thế bùng nổ, đồ vật chúng tôi vẫn cần tìm về, cho nên tiếp tục chấp hành nhiệm vụ. Trong quá trình truy đuổi, hai kẻ trộm kia trốn tới nơi này, lại đột nhiên mất tung tích, hai đồng bạn của tôi cũng hi sinh trong lúc bắt chúng.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy nhìn về phía nhà xưởng “Các ngươi vào trong đó làm gì?”
“Chúng tôi phát hiện dấu vết kẻ trộm đi vào, cho là bọn họ trốn ở bên trong, cho nên đuổi theo vào, thế nhưng kẻ trộm không tìm được, trái lại gặp không ít tang thi lợi hại ở bên trong, suýt thì không trốn ra được. May nhờ có Thẩm thiếu viện trợ, vô cùng cảm kích.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Nói cách khác, hai kẻ trộm kia có khả năng đã đi vào, mà các ngươi bây giờ còn chưa đuổi bắt được, cũng không tìm được đồ muốn tìm?”
“Đúng thế.” Nam nhân gật đầu.
Thẩm Tu Lâm nghe vậy khẽ cười “Như vậy, ta có thể hỏi một chút, các ngươi muốn tìm thứ gì không? Chỉ cần nói cho ta đặc điểm là được.”
Nam nhân nghe vậy không nói lời nào. Nữ nhân còn lại lúc này nói “Thẩm thiếu cảm thấy có hứng thú?”
Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nhún vai “Ta cũng không có hứng thú gì với vật các ngươi đang tìm, nhưng mà trong phòng kia cũng có đồ thiếu gia ta cảm thấy có hứng, đồ ta muốn tìm, nếu không khéo, lại là đồ các ngươi muốn tìm, như vậy không phải rất phiền sao? Thiếu gia ta cũng không muốn các ngươi không công một chuyến đâu.”
Nữ nhân nghe vậy, không biết nói cái gì cho phải, quân nhân như bọn họ, thực sự không biết phải đối phó sao với những người vô lại.
Không sai, nữ nhân này cảm thấy N thị Thẩm gia Thẩm thiếu, khá giống kẻ vô lại.
Hơn nữa, giác quan thứ sáu của nàng nói cho nàng biết, muốn cướp đồ vật từ tay người này, rất… khó khăn.
Nếu là trước mạt thế, Thẩm thiếu có chút thân thế với thân thủ này, bọn họ hoàn toàn không để vào mắt.
Thế nhưng, hiện tại dị năng xuất hiện, bọn họ tuy rằng thân thủ rất tốt, nhưng lại không sánh được với dị năng. Hơn nữa đạn bây giờ bắn ra còn không xuyên thủng được qua người tang thi…
Sáu người bọn họ, hai người biến thành tang thi, còn dư lại bốn, lại không có ai trở thành dị năng giả.
Đây, thực sự là quá đáng thương rồi…
Nam nhân cười khổ, nói “Thẩm thiếu khách khí, dùng thực lực của Thẩm thiếu, nếu như đồ Thẩm thiếu muốn tìm thực sự cũng là đồ chúng tôi muốn tìm, chúng tôi cũng không tranh nổi với Thẩm thiếu.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy khẽ cười một cái “Nếu đã là như vậy, các ngươi có thể cùng ta đi vào, còn đồ vật, nếu là trùng hợp, như vậy cũng chỉ có thể do ta lấy, các ngươi có thể báo cáo cho cấp trên, đồ vật trong tay thiếu gia ta. Đương nhiên, chỉ cần cấp trên của các ngươi còn.”
Nam nhân trầm mặc, nói “Đã như vậy, Thẩm thiếu, hai anh em chúng tôi có thể đi theo ngươi được không?”
“Đi theo ta?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Các ngươi không cần quay về đế đô phục mệnh hay sao?” Bạn đang
Nam nhân lắc Äầu âHiá»n giá», chúng tôi không thá» vá» Äược Äến Äế Äô, nhất Äá»nh sẽ chết trên ÄÆ°á»ng. Äạn dược của chúng tôi Äã không còn nhiá»u, hÆ¡n nữa, cÄn bản Äạn dược cÅ©ng không còn chút hữu hiá»u nà o vá»i tang thi nữa. Thẩm thiếu, nếu có má»t ngà y ngÆ°Æ¡i Äi Äế Äô, có thá» mang theo chúng tôi Äược không?â
Thẩm Tu Lâm nhìn vá» phÃa Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âÄông PhÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i nói xem?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhà n nhạt liếc nhìn Thẩm Tu Lâm âChÃnh ngÆ°Æ¡i quyết Äá»nh là Äược.â
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âVáºy Äược.â Sau Äó Thẩm Tu Lâm nhìn vá» hai ngÆ°á»i kia âTa Äá»ng ý cho các ngÆ°Æ¡i Äi cùng, nếu có má»t ngà y ta tá»i Äế Äô, các ngÆ°Æ¡i có thá» cùng Äi theo.â
âÄa tạ Thẩm thiếu.â Nam nhân chắp tay.
âÄược, váºy tá»± giá»i thiá»u má»t chút Äi.â
âChúng tôi không có tên tuá»i, chá» có biá»t hiá»u. Tôi là Kình ThÆ°Æ¡ng, còn nà ng là Lô Thuá»·.â
Thuỷ Bạch Sắc lẩm bẩm.
Mà Thẩm Tu Lâm lại trực tiếp giả bộ chính mình không nghe thấy thứ gì.
Đông Phương Hiển nhàn nhạt liếc Thuỷ Bạch Sắc bên này, Thuỷ Bạch Sắc lập tức xoay người, sau đó cuộn mình vào trong khuy áo Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm nhếch môi, Thuỷ Bạch Sắc này cũng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu mà thôi.
Mỗi lần đối đầu với Đông Phương đều sẽ chịu thiệt.
Thế nhưng, cố tình hết lần này tới lần khác không ngừng cố gắng, còn không hết hi vọng.
Đi về phía Đông Phương Hiển chỉ, càng đi tang thi càng nhiều, mấy người Thẩm Tu Lâm lúc này đến một quần thể kiến trúc hình như là công xưởng.
Phòng ốc chỗ này cũng không phải là nhà cao tầng, mà đều là phòng thấp. Bốn phía tường vây cũng không cao, phòng ốc lại rất yên tĩnh, chỉ có thể nhìn thấy tang thi xuất hiện, động vật cũng rất ít.
Mà tang thi, có cái thì đang đập vào cửa ở sân, có cái thì di chuyển vòng quanh viện.
Dùng mắt quan sát, đa số đều là tang thi phổ thông, biến dị cấp một chỉ có rất ít.
Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương, thứ ngươi cảm giác được, ở bên trong viện kia sao?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ở bên đó.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu, đang muốn nói gì đó, bên kia, bỗng nhiên từ trong sân nhảy ra hai người.
Hai người kia gồm một người nam, một người nữ, hơn nữa còn mặc quân trang. Trên tay hai người đều cầm súng tiểu liên, bên hông cũng mang theo đạn. Bộ dáng được võ trang đầy đủ.
Hai người kia từ trong sân nhảy ra, sau đó quay lưng lại bắn liên tiếp về phía sau. Thẩm Tu Lâm lúc này mới phát hiện sau lưng bọn họ có một tang thi khô gầy như que củi.
Tang thi kia tuy rằng rất gầy, đôi mắt cũng nhăn lại, thế nhưng cánh tay của nó rất dài, phải dài gấp ba lần người bình thường.
Đồng thời, tốc độ của nó cũng cực kỳ nhanh, lớp da trên người cũng cứng rắn vô cùng.
Dù bị súng bắn nhưng không ngăn cản được bước chân của nó. Tang thi vẫn kiên định như cũ, không ngừng nhào tới một nam một nữ kia, móng vuốt sắc bén sắp cào lên lưng của người nam.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm hơi híp lại, sau đó tinh thần lực hoá thành phong đao chém ra, trực tiếp cắt đứt bàn tay của tang thi.
Nhất thời, ánh mắt của tang thi khô gầy kia nhìn về phía này, Thẩm Tu Lâm bất ngờ phát hiện, tang thi này không giống những tang thi khác, nó có vẻ biết đau, cũng biết nổi giận.
Tang thi lúc này thét lên về phía Thẩm Tu Lâm, thế nhưng, hiển nhiên, nó vẫn một mực đuổi theo một nam một nữ kia, cho nên, nó mặc dù thét về phía Thẩm Tu Lâm, nhưng vẫn nhào tới hai người còn lại, hơn nữa mục tiêu chính là người nam kia.
Thẩm Tu Lâm cười lạnh, hắn đây là bị ngó lơ sao?
Nhưng cũng không liên quan lắm, ngó lơ hắn à, trả giá lớn chút là được rồi.
Thẩm Tu Lâm cũng không đi tới chỗ tang thi, chỉ là cách từ xa sử dụng tinh thần lực công kích như cũ.
Sau đó, một bên móng vuốt của tang thi lại rơi xuống.
Lúc này, một nam một nữ kia tự nhiên cũng phát hiện Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển, bọn họ liếc nhau một cái, rồi chạy tới bên này.
Thẩm Tu Lâm cũng không từ chối bọn họ, hắn còn đang muốn hỏi tình huống trong sân viện.
Hơn nữa, hai người nam nữ có mặc quân trang xuất hiện ở đây khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Một nam một nữ này tựa hồ không có dị năng, thế nhưng tốc độ chạy cũng rất nhanh.
Đồng thời, từ hành động của bọn họ, Thẩm Tu Lâm đoán rằng bọn họ có khả năng thực sự là quân nhân, quân nhân chân chính, hơn nữa còn có thể là nhóm những quân nhân thường xuyên đi thực hiện nhiệm vụ.
Hai người này chạy tới trước mặt Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm không có hành động gì, vẫn dùng tinh thần lực giải quyết tang thi.
Rất nhanh, tang thi trên người trải đầy vết thương do tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm công kích, mãi đến một lúc, Thẩm Tu Lâm mới giải quyết đầu của đối phương, đào tinh hạch ra.
Quả nhiên là tang thi cấp hai, tinh hạch màu vàng dưới ánh mặt trời có chút lóng lánh chói mắt.
Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương muốn tinh hạch này không?”
Đông Phương Hiển gật đầu.
Thẩm Tu Lâm tiện tay ném tinh hạch cho đối phương, Đông Phương Hiển thu tinh hạch vào không gian.
Hành động này, bọn họ cũng không kiêng kỵ hai người nam nữ kia, bọn họ nhìn thấy Đông Phương Hiển thu tinh hạch, mắt nhất thời co rút lại.
“Không gian dị năng giả.” Thanh âm của người nam có chút khàn khàn, đối phương ước chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt có chút lãnh khốc lạnh lùng.
Còn người nữ, mặc dù đối phương cũng không có dị năng, nhưng từ trên người nàng, không nhìn ra được một điểm nhu nhược nào của phụ nữ cả.
Cũng chỉ có kiểu phụ nữ như vậy mới có thể sống sót lâu dài tại mạt thế.
“Xin chào, ta là Thẩm Tu Lâm.” Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói.
Nam nhân trầm mặc, nói “Thẩm Tu Lâm? Thẩm gia Thẩm thiếu?”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Là ta. Ta cũng không nhận thức các ngươi. Các ngươi từ đâu tới?”
Nam nhân lần thứ hai trầm mặc, nói “Chúng tôi từ đế đô tới đây.”
“Hửm? Đế đô?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Trước hay sau mạt thế?”
“Trước mạt thế.” Nam nhân trả lời “Tiểu đội chúng tôi tổng cộng có sáu người, tới nơi này chấp hành nhiệm vụ bí mật, mạt thế bùng nổ, có hai đội viên biến thành tang thi, hai người khác đã hi sinh, chỉ còn lại haichúng tôi.”
Thẩm Tu Lâm nhìn nam nhân, chậm rãi nói “Ngươi nói là hi sinh… Vậy, nói cách khác, sau mạt thế, các ngươi vẫn chấp hành nhiệm vụ như cũ?”
Nam nhân không nghĩ tới Thẩm Tu Lâm lại mẫn cảm như vậy, từ mấy từ ngữ mà cũng có thể suy đoán ra, thế nhưng, chuyện tới nước này, che giấu cũng không được ích lợi gì.
Vì vậy, nam nhân gật đầu “Vâng, không ngại nói cho Thẩm thiếu, chúng tôi tới đây với nhiệm vụ là bắt hai kẻ trộm. Mạt thế bùng nổ, đồ vật chúng tôi vẫn cần tìm về, cho nên tiếp tục chấp hành nhiệm vụ. Trong quá trình truy đuổi, hai kẻ trộm kia trốn tới nơi này, lại đột nhiên mất tung tích, hai đồng bạn của tôi cũng hi sinh trong lúc bắt chúng.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy nhìn về phía nhà xưởng “Các ngươi vào trong đó làm gì?”
“Chúng tôi phát hiện dấu vết kẻ trộm đi vào, cho là bọn họ trốn ở bên trong, cho nên đuổi theo vào, thế nhưng kẻ trộm không tìm được, trái lại gặp không ít tang thi lợi hại ở bên trong, suýt thì không trốn ra được. May nhờ có Thẩm thiếu viện trợ, vô cùng cảm kích.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Nói cách khác, hai kẻ trộm kia có khả năng đã đi vào, mà các ngươi bây giờ còn chưa đuổi bắt được, cũng không tìm được đồ muốn tìm?”
“Đúng thế.” Nam nhân gật đầu.
Thẩm Tu Lâm nghe vậy khẽ cười “Như vậy, ta có thể hỏi một chút, các ngươi muốn tìm thứ gì không? Chỉ cần nói cho ta đặc điểm là được.”
Nam nhân nghe vậy không nói lời nào. Nữ nhân còn lại lúc này nói “Thẩm thiếu cảm thấy có hứng thú?”
Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nhún vai “Ta cũng không có hứng thú gì với vật các ngươi đang tìm, nhưng mà trong phòng kia cũng có đồ thiếu gia ta cảm thấy có hứng, đồ ta muốn tìm, nếu không khéo, lại là đồ các ngươi muốn tìm, như vậy không phải rất phiền sao? Thiếu gia ta cũng không muốn các ngươi không công một chuyến đâu.”
Nữ nhân nghe vậy, không biết nói cái gì cho phải, quân nhân như bọn họ, thực sự không biết phải đối phó sao với những người vô lại.
Không sai, nữ nhân này cảm thấy N thị Thẩm gia Thẩm thiếu, khá giống kẻ vô lại.
Hơn nữa, giác quan thứ sáu của nàng nói cho nàng biết, muốn cướp đồ vật từ tay người này, rất… khó khăn.
Nếu là trước mạt thế, Thẩm thiếu có chút thân thế với thân thủ này, bọn họ hoàn toàn không để vào mắt.
Thế nhưng, hiện tại dị năng xuất hiện, bọn họ tuy rằng thân thủ rất tốt, nhưng lại không sánh được với dị năng. Hơn nữa đạn bây giờ bắn ra còn không xuyên thủng được qua người tang thi…
Sáu người bọn họ, hai người biến thành tang thi, còn dư lại bốn, lại không có ai trở thành dị năng giả.
Đây, thực sự là quá đáng thương rồi…
Nam nhân cười khổ, nói “Thẩm thiếu khách khí, dùng thực lực của Thẩm thiếu, nếu như đồ Thẩm thiếu muốn tìm thực sự cũng là đồ chúng tôi muốn tìm, chúng tôi cũng không tranh nổi với Thẩm thiếu.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy khẽ cười một cái “Nếu đã là như vậy, các ngươi có thể cùng ta đi vào, còn đồ vật, nếu là trùng hợp, như vậy cũng chỉ có thể do ta lấy, các ngươi có thể báo cáo cho cấp trên, đồ vật trong tay thiếu gia ta. Đương nhiên, chỉ cần cấp trên của các ngươi còn.”
Nam nhân trầm mặc, nói “Đã như vậy, Thẩm thiếu, hai anh em chúng tôi có thể đi theo ngươi được không?”
“Đi theo ta?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Các ngươi không cần quay về đế đô phục mệnh hay sao?” Bạn đang
Nam nhân lắc Äầu âHiá»n giá», chúng tôi không thá» vá» Äược Äến Äế Äô, nhất Äá»nh sẽ chết trên ÄÆ°á»ng. Äạn dược của chúng tôi Äã không còn nhiá»u, hÆ¡n nữa, cÄn bản Äạn dược cÅ©ng không còn chút hữu hiá»u nà o vá»i tang thi nữa. Thẩm thiếu, nếu có má»t ngà y ngÆ°Æ¡i Äi Äế Äô, có thá» mang theo chúng tôi Äược không?â
Thẩm Tu Lâm nhìn vá» phÃa Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âÄông PhÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i nói xem?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhà n nhạt liếc nhìn Thẩm Tu Lâm âChÃnh ngÆ°Æ¡i quyết Äá»nh là Äược.â
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âVáºy Äược.â Sau Äó Thẩm Tu Lâm nhìn vá» hai ngÆ°á»i kia âTa Äá»ng ý cho các ngÆ°Æ¡i Äi cùng, nếu có má»t ngà y ta tá»i Äế Äô, các ngÆ°Æ¡i có thá» cùng Äi theo.â
âÄa tạ Thẩm thiếu.â Nam nhân chắp tay.
âÄược, váºy tá»± giá»i thiá»u má»t chút Äi.â
âChúng tôi không có tên tuá»i, chá» có biá»t hiá»u. Tôi là Kình ThÆ°Æ¡ng, còn nà ng là Lô Thuá»·.â
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất