Chương 91: Phân công hợp tác
Trương Tô Hàng hiện giờ tuy rằng thể hiện ra ngoài là cấp hai cao nhất, nhưng trên thực tế, thực lực của người này không hẳn chỉ có như thế. Đêm hôm qua, Trương Tô Hàng trong một lần ra ngoài thực hiện nhiệm vụ đã đột phá cấp ba, cho nên, rất nhiều dị năng giả của Lãnh gia, nhất là thủ hạ của Lãnh Truyện Phong, chỉ nghe lệnh của Trương Tô Hàng.
Quan hệ của Lãnh Truyện Phong cùng Trương Tô Hàng rất tốt, rất tin tưởng Trương Tô Hàng, cho nên những dị năng giả kia lại càng thêm kính nể Trương Tô Hàng.
Thẩm Tu Lâm đứng ở xa cũng cảm nhận được ánh mắt của Trương Tô Hàng.
Về phần những người khác, hắn cũng không để ý tới.
Chuyến đi này, người duy nhất hắn cần đề phòng chính là hai người Trương Tô Hàng cùng Lãnh Truyện Phong. Đương nhiên, đề phòng Lãnh Truyện Phong cũng là do có liên quan tới Trương Tô Hàng.
Nói xong mấy lời khiêu khích, Thẩm Tu Lâm ôm Đông Phương Hiển nhảy từ phía trên xuống, sau đó Tiểu Tùng cùng đám Long Thành Uyên cũng nhảy từ một cây khác xuống.
Khi Long Thành Uyên xuất hiện, ánh mắt của Trương Tô Hàng liền nhìn thẳng về hướng đối phương.
Ánh mắt kia có ý nghĩa gì, có lẽ trừ Trương Tô Hàng ra cũng không có ai biết.
Long Thành Uyên rất nhạy bén, cho nên, khi ánh mắt của Trương Tô Hàng vừa nhìn tới bản thân thì đã biết, lông trên người cũng không tự chủ được dựng đứng lên đề phòng.
Nghĩ đến bản thân mình hiện giờ, không thiếu phần do mấy người nhà họ Trương tạo nên, nghĩ đến bản thân đời này không biết còn có thể khôi phục thân thể nhân loại hay không, Long Thành Uyên thực sự là hận chết Trương Tô Hàng, thế nhưng Long Thành Uyên tự hiểu rằng, lúc này không thích hợp phản kích.
Hơn nữa Trương Tô Hàng cũng không có yếu như vậy.
Lần đó, viên đá quý Trương Tô Hàng cầm đi, sau này Long Thành Uyên đã biết nó chính là năng lượng thể bị ô nhiễm. Lúc trước Trương Tô Hàng có thể lợi dụng viên đá kia để bảo vệ mình, hiện giờ nói không chừng viên đá đó còn trợ giúp kẻ kia nhiều hơn.
Chính mình chỉ là dị năng giả cấp ba, còn chưa tới cấp bốn, căn bản không phải đối thủ của đối phương.
Vì vậy, Long Thành Uyên nhịn xuống, đồng thời cùng Tuyết Lang đi tới sau lưng Thẩm Tu Lâm.
Tiểu Tùng vẫn có dáng vẻ ngốc ngốc, hơn nữa vóc dáng lại bé tí xíu, đứng một chỗ thì mọi người sẽ không chú ý tới.
Long Thành Uyên người cũng rất nhỏ, thế nhưng khí thế trên người lại khiến cho người ta chú ý tới, còn sóc con lại không có khí thế gì.
Tình huống bên trong công xưởng hiện giờ không rõ, hơn nữa lại không biết âm mưu của Lãnh gia ra sao, vì vậy, Thẩm Tu Lâm nhấc sóc con lên, cho nó đứng trên vai của mình.
Mọi người lúc này mới chú ý tới sóc con, nghi ngờ nó cũng là động vật biến dị đẳng cấp cao, nhưng lại không nhìn ra sức mạnh của nó, ai nấy đều tỏ vẻ mơ hồ.
Lúc này có người còn nói “Thẩm thiếu thật không hổ là Thẩm thiếu, mạt thế rồi mà còn thích nuôi thú cưng.”
Thẩm Tu Lâm lười biếng nhìn về phía kia, thản nhiên nói “Ngươi là cái gì chứ. Ở đây cũng có tư cách cùng bản thiếu gia nói hay sao?”
Người này tại Chu gia cũng là một dị năng giả có tiếng, hơn nữa còn là tổ trưởng của một tổ hành động, lại được lãnh đạo Chu gia tín nhiệm, chưa từng bị mất mặt như vậy. Người này nhất thời tức giận đến mức mặt đều xanh.
“Ngươi…”
Thẩm Tu Lâm không thèm để ý, ngáp một cái “Nếu tất cả mọi người đều đến, vậy thì vào đi thôi. Thời gian của thiếu gia ta rất quý giá, khôg muốn lãng phí ở đây quá nhiều.”
Mấy người khác cũng cười, thế nhưng mắt lại là một mảng lạnh lùng.
“Chúng ta mặc dù có hơn trăm người, thế nhưng bên trong công xưởng kia có rất nhiều tang thi, số lượng có khi còn lên tới hơn nghìn, chúng ta cứ như vậy mà đi vào thì có vẻ không thoả đáng lắm.”
“Hả? Không muốn vào?” Thẩm Tu Lâm tỏ ra kinh ngạc nhìn đối phương “Có cái gì mà không vào? Người nhiều hay ít thì vẫn là muốn đi vào, chẳng lẽ còn có thể đi về hay sao?”
Châu Hải Ninh cười “Ta nghĩ ý Chu đại thiếu là cần có kế hoạch.”
Thẩm Tu Lâm nói “Công xưởng này chẳng lẽ có mấy chục cửa? Phải chia quân thành mấy nơi?”
Lãnh Thu Ngôn nhàn nhạt mở miệng “Theo ta được biết, chỉ có một cửa.”
Thẩm Tu Lâm cả mặt đều chỉ có một biểu tình “Các ngươi thật nhát gan”, nói “Đã như vậy, thì cần gì kế hoạch? Không phải chỉ có thể vào từ một cửa à?”
Đám đông nhất thời yên lặng.
Âm thành của Chu Cửu Dương lạnh hơn, ý cười trên mặt cũng không duy trì nổi “Đẳng cấp dị năng của Thẩm thiếu cao, người lại can đảm, mà chúng ta không sánh được như thế. Chiến đấu như thế nào, dùng vũ khí gì, chúng ta vẫn cần phải thương lượng, nếu không thì tổn thất quá nhiều.”
Châu Hải Ninh cũng nói “Đúng vậy Thẩm thiếu, sau khi đi vào muốn chia thành mấy đường vẫn cần bàn kĩ, cũng không thể cứ lỗ mãng chạy vào được.”
Trên mặt Thẩm Tu Lâm nhất thời tràn đầy biểu tình chế giễu.
“Lần hợp tác này không phải do ba nhà các ngươi đề xuất hay sao? Các ngươi đều tới đây được một lúc rồi, còn không bàn xong được kế hoạch? Các ngươi đang đùa bản thiếu đúng không? Trước đây cũng không thấy mấy vị đại thiếu gia các ngươi làm ăn chán như vậy.”
Mặt ba người Lãnh Thu Ngôn, Chu Cửu Dương, Châu Hải Ninh đồng loạt đen xì, mấy lời Thẩm Tu Lâm nói thực sự quá chọc người nổi điên.
Có không ít người không giữ nổi bình tĩnh nữa, hận không thể xông ra giáo huấn Thẩm Tu Lâm ngông cuồng.
Cuối cùng Châu Hải Ninh cười lạnh một tiếng “Ba nhà chúng ta thực ra đã bàn bạc qua, nhưng còn chưa quyết định, vì còn cónhân số của Thẩm gia. Ai ngờ được Thẩm thiếu lại tự cho sức mình bằng với thiên quân vạn mã, chỉ có hai người đến đây. Nếu cứ dùng kế hoạch ban đầu thì chỉ sợ Thẩm thiếu sẽ nói chúng ta bắt nạt ngươi.”
“Đúng vậy.” Chu Cửu Dương cũng lạnh lùng nói “Đẳng cấp dị năng của Thẩm thiếu dù cao, thế nhưng hai tay không địch lại bốn tay, tang thi trong đó quá nhiều, chúng ta nguyên bản muốn sau khi tiến vào thì sẽ chia quân làm bốn phía để thanh lý tang thi. Hiện tại bên Thẩm thiếu chỉ có hai người, nếu chúng ta tiếp tục chia quân theo kế hoạch cũ, Thẩm thiếu mà gặp nguy hiểm gì ở đây, chúng ta cũng không thể bàn giao được với Thẩm gia. Thế nhưng, không nghĩ tới Thẩm thiếu lại không muốn tiếp nhận ý tốt của chúng ta.”
Câu nói cuối cùng chính là có ý muốn khích Thẩm Tu Lâm làm theo kế hoạch của bọn họ.
Ngươi không phải nói là làm theo kế hoạch hay sao? Vậy có bản lĩnh thì hai người các ngươi tự mình đối mặt với một phía tang thi đi.
Lãnh Thu Ngôn nhàn nhạt nói “Thẩm thiếu hiện giờ vô cùng lợi hại, chắc cũng không tới mức sẽ để ý một chút tang thi đó đúng không?”
Đây chính là khiêu khích trực tiếp, ngươi không muốn cũng phải thuận theo.
Nhưng mà, Thẩm Tu Lâm chẳng lẽ lại để ý?
Đáp án đương nhiên là … không.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cười, tiếng cười kia quả thực là kiêu ngạo khiêu khích tới cực điểm, hơn nữa cũng chẳng lo rằng mình đang thu hút tang thi lại đây.
“Một phía thì một phía, Châu thiếu thế mà lại nói đúng được một câu. Thiếu gia ta đây một người quả thực là bằng thiên quân vạn mã, haha.”
Tư thái ngông cuồng không coi ai ra gì này khiến cho sắc mặt một đám người đều lạnh băng, có không ít người đã hoàn toàn chán ghét Thẩm Tu Lâm.
Mà Thẩm Tu Lâm là đối tượng bị chán ghét lại giống như không hề biết rằng mình đã chọc giận người khác, hắn kéo lấy eo Đông Phương Hiển “Nếu kế hoạch đều đã có, vậy còn không nhanh lên một chút, ta đã nói rồi, ta rất bận, thực sự không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.”
Ba người Châu Hải Ninh, Chu Cửu Dương, Lãnh Thu Ngôn liếc nhau một cái, sau đó hạ lệnh “Tiến vào công xưởng đi.”
Trước kia, khi nguồn điện dự trữ của công xưởng vẫn còn thì cửa lớn của nơi này là dùng điện tử để điều khiển, hơn nữa còn có một số cơ quan chốt mở khác bên trong.
Thế nhưng hiện giờ điện đã bị ngắt, nguồn điện dự trữ cũng dùng hết, đương nhiên là không còn tác dụng gì nữa. Cửa ở bên ngoài khá chắc chắn, tang thi bên trong vẫn bị nhốt lại.
Lúc này, thổ hệ dị năng giả có thể phát huy tác dụng của bọn họ.
Họ làm mềm đi chỗ đất xung quanh cửa lớn, sau đó đào ra một đường thông vào bên trong để cho một người chui vào, từ bên trong mở cửa ra…
Sau khi mở cửa, mọi người nghênh đón một lượng lớn tang thi ào ra.
Công xưởng này xây dựng ngầm bên dưới, nhưng mặt trên vẫn có một vài kiến trúc. Còn lại tổng cộng gồm có ba tầng xây ở dưới đất.
Lãnh Thu Ngôn nói “Chúng ta giải quyết từng tầng một, chia ra bốn phía. Lãnh gia đánh phía đông.”
Chu Cửu Dương theo sát nói “Vậy chúng ta phía nam.”
Châu Hải Ninh khẽ cười một cái “Vậy Châu gia của ta phía tây.”
Thẩm Tu Lâm không có vấn đề gì, nói “Thế đi, chúng ta phụ trách phía bắc.”
Diện tích của nhà máy rất lớn, bốn phía đều được chia xong, bắt đầu từ tầng này, mọi người chia ra hành động.
Thế nhưng bọn họ vẫn đoán sai nhân số trong nhà máy. Trước kia chỉ nghĩ rằng có khoảng nghìn người, hoặc là nhiều hơn một chút mà thôi, ai ngờ rằng chỉ riêng một tầng thì đã có tới cả nghìn tang thi.
Mặc dù đã nói trước là chia ra bốn hướng giải quyết tang thi, coi như chỗ tang thi này chia đều ra bốn nơi, mỗi nơi cũng phải đối phó khoảng hai, ba trăm. So với tưởng tượng ban đầu của bọn họ thì hơn khá nhiều.
Khi ba nhà đều đã bàn bạc xong, chia ra làm bốn phía hành động, nhưng phương hướng của ba nhà đều gần, khi giải quyết tang thi có thể viện trợ lẫn nhau.
Vận may của Lãnh gia quả thực là không tốt, phương hướng bọn họ lựa chọn dù dùng mắt thường cũng nhìn ra được có không ít hơn ba trăm tang thi, nhưng hiện giờ phóng lao chỉ đành theo lao thôi.
Trong đám tang thi có không ít tang thi phổ thông, vì vậy, Lãnh Thu Ngôn hạ lệnh “Dùng súng. Giết.”
Ba phía đang khí thế ngất trời, trong khi đó, chỗ Thẩm Tu Lâm lại thực nhàn nhã.
Mấy tang thi cấp một, cấp hai này đối với hắn mà nói thì dù giết cũng không tăng nổi chút thực lực nào.
Cho nên, sau khi chọn xong hướng bắc, hắn đến nơi này rồi chỉ nói ra một câu.
“Tuyết Lang, Long Thành Uyên, Tiểu Tùng, Thuỷ Bạch Sắc, chỗ tang thi này giao cho các ngươi. Đặc biệt là Thuỷ Bạch Sắc, đừng có lười nữa, ngươi nghĩ tinh hạch là dễ dàng có được hay sao?”
Nói xong, cũng không chờ bọn họ phản ứng lại, trực tiếp kéo Đông Phương Hiển nhảy lên một thiết bị máy móc lớn nhất.
Nơi này là công xưởng, mấy thiết bị máy móc này đâu đâu cũng có rất nhiều. Bạn đang
Thiết bá» Thẩm Tu Lâm nhảy lên khá lá»n, trừ phi là tá»c Äá» há» tang thi hoặc Äẳng cấp lá»n hÆ¡n cấp hai thì má»i leo tá»i Äược.
Thẩm Tu Lâm kéo Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lên tá»i, từ trong không gian lấy ra má»t cái khÄn lau hết tro bụi cùng vết bẩn trên máy móc.
âÄông PhÆ°Æ¡ng, ngá»i Äi.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng âNgÆ°Æ¡i tháºt lÆ°á»i.â
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i haha âÄông PhÆ°Æ¡ng, chá» tang thi nà y cấp quá thấp, ta giết cÅ©ng không có tác dụng gì. Còn không bằng nghá» ngÆ¡i má»t chút.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy lại liếc nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng, không nói gì.
Thẩm Tu Lâm mặt dà y ôm Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n và o trong lòng âChúng ta á» Äây xem trò vui là Äược rá»i. Dù bên kia có âm mÆ°u gì, Ãt nhất cÅ©ng phải giải quyết hết tang thi hoặc là trong khi giải quyết má»i Äá» lá» ra. Bây giá» vẫn còn quá sá»m.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n thản nhiên nói âNgÆ°á»i chúng ta thá»±c sá»± cần Äá» phòng cÅ©ng không nhiá»u.â
âỪm.â Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu, nhẹ giá»ng Äáp lại âTrÆ°Æ¡ng Tô Hà ng kia quá»· dá» nhất, cẩn tháºn má»t chút.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Thẩm Tu Lâm, há»i âNgÆ°Æ¡i trÆ°á»c Äây⦠biết TrÆ°Æ¡ng Tô Hà ng kia ra sao không?â
âTrÆ°á»c ta từng nói vá»i ngÆ°Æ¡i rá»i.â Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i khá» âTrÆ°á»c Äây hắn rất biết Äiá»u, không, hắn hiá»n giá» cÅ©ng rất biết Äiá»u, chá» là lá» mặt ra vá»i má»i chúng ta thôi⦠Khi Äó, mãi Äến khi bá» trúng kế của hắn, dùng tinh thần dá» nÄng công kÃch ta, ta vẫn không hiá»u nguyên nhân. NhÆ°ng mà , ta cảm thấy TrÆ°Æ¡ng Tô Hà ng bây giá» cùng vá»i trÆ°á»c kia⦠có chút khác nhau.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy, suy nghÄ© má»t chút, nói âTrÆ°á»c Äây cùng hiá»n tại, xác thá»±c có rất nhiá»u thứ khác nhau.â
Thẩm Tu Lâm an ủi cầm tay Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âKhông cần biết những thứ Äó thay Äá»i ra sao, ta nhất Äá»nh sẽ giúp ngÆ°Æ¡i tìm Äược NgÅ© Sắc Tháºp Quang.â
Ãnh mắt Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n hÆ¡i loé lên, cháºm rãi gáºt Äầu âCảm Æ¡n.â
âNgá»c ạ.â Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i, gõ nhẹ trán Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âQuan há» của chúng ta là gì? NgÆ°Æ¡i còn nói cảm Æ¡n vá»i ta?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Thẩm Tu Lâm, nói âChÃnh vì chúng ta có quan há» nhÆ° váºy, không giá»ng kiá»u vì lợi Ãch lẫn nhau nữa⦠Mang theo ngÆ°Æ¡i Äi Äá»i mặt vá»i hiá»m nguy, nếu nhÆ° ngÆ°Æ¡i có má»nh há» gì⦠ta⦠ngÆ°á»i nhà ngÆ°Æ¡i sẽ rất thÆ°Æ¡ng tâm.â
Thẩm Tu Lâm nghe Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nói, nhìn ánh mắt Äá»i phÆ°Æ¡ng ẩn sâu má»t chút lo lắng, cháºm rãi nói âÄông PhÆ°Æ¡ng, hiá»n giá» là mạt thế, không còn là thá»i kì hoà bình nữa. Dù Äá» váºt chúng ta tìm có nguy hiá»m, thế nhÆ°ng, nguy hiá»m và cÆ¡ duyên luôn là tá»n tại cùng nhau. Không trải qua nguy hiá»m thì là m sao trÆ°á»ng thà nh Äược. NgÆ°Æ¡i nhìn ta nà y, nếu nhÆ° không có sá»± há» trợ của ngÆ°Æ¡i, ta có thá» Äạt tá»i Äẳng cấp bây giá» hay sao? Không thá». HÆ¡n nữa, an toà n của ta không phải trách nhiá»m của ngÆ°Æ¡i. Chúng ta là ngÆ°á»i yêu, ngÆ°á»i yêu Äó, ngÆ°Æ¡i hiá»u không?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n ngá»c ngá»c nhìn Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm cúi ngÆ°á»i, hôn lên môi Äá»i phÆ°Æ¡ng.
âChúng ta là ngÆ°á»i yêu, vá»n chÃnh là má»t, là má»t Äó, hiá»u chÆ°a? Chẳng lẽ khi ta gặp khó khÄn, cần ngÆ°Æ¡i giúp, ngÆ°Æ¡i sẽ bá» mặc ta không giúp hay sao? Äông PhÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i sẽ không nhÆ° váºy, Äúng không?â
Trong lòng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n run rẩy, chút áy náy vẫn luôn tá»n tại trong lòng y sau khi nghe Thẩm Tu Lâm nói những lá»i nà y lại cà ng tÄng nhiá»u hÆ¡n.
CÅ©ng không phải cảm giác có lá»i, mà là ⦠nhiá»u hÆ¡n má»t loại cảm xúc khác.
Cảm giác nà y, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhất thá»i không hiá»u rõ Äược, chá» thấy giá»ng nhÆ° có thứ gì Äó má»m mại hÆ¡n.
Thẩm Tu Lâm ôm Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âÄông PhÆ°Æ¡ng, ta chá» mong ngÆ°Æ¡i Äừng khách khà vá»i ta nữa, muá»n là m cái gì thì cứ nói vá»i ta, chúng ta cùng nhau thá»±c hiá»n⦠Äược không? Tiếp tục khách khà nữa má»i khiến chúng ta giá»ng nhÆ° ngÆ°á»i xa lạ.â
âỪm, ta biết rá»i.â Cuá»i cùng, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cháºm rãi nói.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n vừa Äáp ứng, Thẩm Tu Lâm cà ng cÆ°á»i tÆ°Æ¡i hÆ¡n.
âVáºy là tá»t rá»i.â
Bên trên thì tình ná»ng ý máºt, bên dÆ°á»i thì Äám Tuyết Lang Äang giết tang thi, giết tá»i Äá» mắt luôn.
CÅ©ng may nÄng lá»±c của Thuá»· Bạch Sắc khắc chế tang thi, hÆ¡n nữa Tiá»u Tùng chạy cÅ©ng rất nhanh.
Cho nên lá»±c sát thÆ°Æ¡ng của Thuá»· Bạch Sắc là lá»n nhất, chá» cần chá» nà o sóc con chạy qua, tang thi Äá»u Äá»ng loạt từng Äám từng Äám ngã xuá»ng.
Dù là nhÆ° váºy, hÆ¡n ná»a giá» sau, Äám Tuyết Lang má»i giải quyết hết tang thi bên nà y.
Kỳ thá»±c, tá»c Äá» Äã là rất nhanh, viá»c nà y cÅ©ng có quan há» vá»i váºn may không Äến ná»i tá» của Thẩm Tu Lâm.
Tang thi phÃa bắc nà y gá»p lại khoảng chừng cÅ©ng chá» có hai trÄm.
Sá» lượng tang thi cấp hai khá nhiá»u, có khoảng hÆ¡n mÆ°á»i, hÆ¡n nữa còn có má»t tang thi cấp ba.
NhÆ°ng tang thi cấp ba lại Äá»i Äầu vá»i Tuyết Lang cấp nÄm, váºy không cần phải nói, kết quả có thá» tá»± hiá»u Äược.
Nhìn xuá»ng thấy chiến Äấu Äã kết thúc, Äám Tuyết Lang Äang Äà o tinh hạch, vì váºy, Thẩm Tu Lâm mang theo Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhảy xuá»ng.
âỪm, tá»c Äá» của các ngÆ°Æ¡i không tá» lắm.â Thẩm Tu Lâm không há» keo kiá»t khen ngợi.
Long Thà nh Uyên cÆ°á»i khá» âVáºy sao? Cảm Æ¡n Thẩm thiếu khen ngợi.â
Äây là oán háºn Äó hả? Không có Äâu⦠NhÆ°ng mà , trong lòng Long Thà nh Uyên quả thá»±c cÅ©ng có chút chuyá»n.
âThẩm thiếu, TrÆ°Æ¡ng Tô Hà ng kia, ta luôn cảm thấy, hắn Äại khái biết ta là ai.â
âVáºy sao?â Thẩm Tu Lâm nhÃu mà y âNgÆ°Æ¡i muá»n nói hắn biết Äến Äiá»m khác lạ của ngÆ°Æ¡i?â
âÄúng váºy. Ãnh mắt hắn nhìn ta có chút quái dá».â
âNhÆ° váºy à â¦â Thẩm Tu Lâm sá» cằm âNếu là có ý xấu cÅ©ng không sao, khi chiến Äấu chúng ta chú ý má»t chút là Äược.â
Long Thà nh Uyên gáºt Äầu.
Tuyết Lang lại giá»ng nhÆ° sá»t ruá»t, liên tục dùng tinh thần lá»±c nói chuyá»n vá»i Long Thà nh Uyên, Long Thà nh Uyên lại an ủi Äá»i phÆ°Æ¡ng má»t chút.
Thẩm Tu Lâm nói âNếu chúng ta phÃa nà y Äã giải quyết xong, cÅ©ng nên Äến tụ hợp vá»i bá»n há». ÄÆ°Æ¡ng nhiên, xem trò vui là Äược, tham dá»± chiến Äấu cái gì Äá»u bá» qua.â
Long Thà nh Uyên liá»n nói ngay âÄã hiá»u.â
Sóc con cùng Thuá»· Bạch Sắc trÆ°á»c giá» Äá»u lÆ°á»i y nhÆ° nhau, cho nên, khi Thẩm Tu Lâm nói không cần Äánh thì tá»± nhiên là vui vẻ há»n há».
Tuy rằng Äám tang thi nà y Äá»i vá»i bá»n há» thì không tÃnh là cái gì, thế nhÆ°ng chém giết Äám nà y bá»n há» cÅ©ng không thÃch Äâu.
Nếu không phải Thẩm Tu Lâm yêu cầu, bá»n há» còn lâu má»i thèm á» Äây giết tang thi nha.
Ã⦠NhÆ°ng tinh hạch thì vẫn thÃch lắmâ¦
Quan hệ của Lãnh Truyện Phong cùng Trương Tô Hàng rất tốt, rất tin tưởng Trương Tô Hàng, cho nên những dị năng giả kia lại càng thêm kính nể Trương Tô Hàng.
Thẩm Tu Lâm đứng ở xa cũng cảm nhận được ánh mắt của Trương Tô Hàng.
Về phần những người khác, hắn cũng không để ý tới.
Chuyến đi này, người duy nhất hắn cần đề phòng chính là hai người Trương Tô Hàng cùng Lãnh Truyện Phong. Đương nhiên, đề phòng Lãnh Truyện Phong cũng là do có liên quan tới Trương Tô Hàng.
Nói xong mấy lời khiêu khích, Thẩm Tu Lâm ôm Đông Phương Hiển nhảy từ phía trên xuống, sau đó Tiểu Tùng cùng đám Long Thành Uyên cũng nhảy từ một cây khác xuống.
Khi Long Thành Uyên xuất hiện, ánh mắt của Trương Tô Hàng liền nhìn thẳng về hướng đối phương.
Ánh mắt kia có ý nghĩa gì, có lẽ trừ Trương Tô Hàng ra cũng không có ai biết.
Long Thành Uyên rất nhạy bén, cho nên, khi ánh mắt của Trương Tô Hàng vừa nhìn tới bản thân thì đã biết, lông trên người cũng không tự chủ được dựng đứng lên đề phòng.
Nghĩ đến bản thân mình hiện giờ, không thiếu phần do mấy người nhà họ Trương tạo nên, nghĩ đến bản thân đời này không biết còn có thể khôi phục thân thể nhân loại hay không, Long Thành Uyên thực sự là hận chết Trương Tô Hàng, thế nhưng Long Thành Uyên tự hiểu rằng, lúc này không thích hợp phản kích.
Hơn nữa Trương Tô Hàng cũng không có yếu như vậy.
Lần đó, viên đá quý Trương Tô Hàng cầm đi, sau này Long Thành Uyên đã biết nó chính là năng lượng thể bị ô nhiễm. Lúc trước Trương Tô Hàng có thể lợi dụng viên đá kia để bảo vệ mình, hiện giờ nói không chừng viên đá đó còn trợ giúp kẻ kia nhiều hơn.
Chính mình chỉ là dị năng giả cấp ba, còn chưa tới cấp bốn, căn bản không phải đối thủ của đối phương.
Vì vậy, Long Thành Uyên nhịn xuống, đồng thời cùng Tuyết Lang đi tới sau lưng Thẩm Tu Lâm.
Tiểu Tùng vẫn có dáng vẻ ngốc ngốc, hơn nữa vóc dáng lại bé tí xíu, đứng một chỗ thì mọi người sẽ không chú ý tới.
Long Thành Uyên người cũng rất nhỏ, thế nhưng khí thế trên người lại khiến cho người ta chú ý tới, còn sóc con lại không có khí thế gì.
Tình huống bên trong công xưởng hiện giờ không rõ, hơn nữa lại không biết âm mưu của Lãnh gia ra sao, vì vậy, Thẩm Tu Lâm nhấc sóc con lên, cho nó đứng trên vai của mình.
Mọi người lúc này mới chú ý tới sóc con, nghi ngờ nó cũng là động vật biến dị đẳng cấp cao, nhưng lại không nhìn ra sức mạnh của nó, ai nấy đều tỏ vẻ mơ hồ.
Lúc này có người còn nói “Thẩm thiếu thật không hổ là Thẩm thiếu, mạt thế rồi mà còn thích nuôi thú cưng.”
Thẩm Tu Lâm lười biếng nhìn về phía kia, thản nhiên nói “Ngươi là cái gì chứ. Ở đây cũng có tư cách cùng bản thiếu gia nói hay sao?”
Người này tại Chu gia cũng là một dị năng giả có tiếng, hơn nữa còn là tổ trưởng của một tổ hành động, lại được lãnh đạo Chu gia tín nhiệm, chưa từng bị mất mặt như vậy. Người này nhất thời tức giận đến mức mặt đều xanh.
“Ngươi…”
Thẩm Tu Lâm không thèm để ý, ngáp một cái “Nếu tất cả mọi người đều đến, vậy thì vào đi thôi. Thời gian của thiếu gia ta rất quý giá, khôg muốn lãng phí ở đây quá nhiều.”
Mấy người khác cũng cười, thế nhưng mắt lại là một mảng lạnh lùng.
“Chúng ta mặc dù có hơn trăm người, thế nhưng bên trong công xưởng kia có rất nhiều tang thi, số lượng có khi còn lên tới hơn nghìn, chúng ta cứ như vậy mà đi vào thì có vẻ không thoả đáng lắm.”
“Hả? Không muốn vào?” Thẩm Tu Lâm tỏ ra kinh ngạc nhìn đối phương “Có cái gì mà không vào? Người nhiều hay ít thì vẫn là muốn đi vào, chẳng lẽ còn có thể đi về hay sao?”
Châu Hải Ninh cười “Ta nghĩ ý Chu đại thiếu là cần có kế hoạch.”
Thẩm Tu Lâm nói “Công xưởng này chẳng lẽ có mấy chục cửa? Phải chia quân thành mấy nơi?”
Lãnh Thu Ngôn nhàn nhạt mở miệng “Theo ta được biết, chỉ có một cửa.”
Thẩm Tu Lâm cả mặt đều chỉ có một biểu tình “Các ngươi thật nhát gan”, nói “Đã như vậy, thì cần gì kế hoạch? Không phải chỉ có thể vào từ một cửa à?”
Đám đông nhất thời yên lặng.
Âm thành của Chu Cửu Dương lạnh hơn, ý cười trên mặt cũng không duy trì nổi “Đẳng cấp dị năng của Thẩm thiếu cao, người lại can đảm, mà chúng ta không sánh được như thế. Chiến đấu như thế nào, dùng vũ khí gì, chúng ta vẫn cần phải thương lượng, nếu không thì tổn thất quá nhiều.”
Châu Hải Ninh cũng nói “Đúng vậy Thẩm thiếu, sau khi đi vào muốn chia thành mấy đường vẫn cần bàn kĩ, cũng không thể cứ lỗ mãng chạy vào được.”
Trên mặt Thẩm Tu Lâm nhất thời tràn đầy biểu tình chế giễu.
“Lần hợp tác này không phải do ba nhà các ngươi đề xuất hay sao? Các ngươi đều tới đây được một lúc rồi, còn không bàn xong được kế hoạch? Các ngươi đang đùa bản thiếu đúng không? Trước đây cũng không thấy mấy vị đại thiếu gia các ngươi làm ăn chán như vậy.”
Mặt ba người Lãnh Thu Ngôn, Chu Cửu Dương, Châu Hải Ninh đồng loạt đen xì, mấy lời Thẩm Tu Lâm nói thực sự quá chọc người nổi điên.
Có không ít người không giữ nổi bình tĩnh nữa, hận không thể xông ra giáo huấn Thẩm Tu Lâm ngông cuồng.
Cuối cùng Châu Hải Ninh cười lạnh một tiếng “Ba nhà chúng ta thực ra đã bàn bạc qua, nhưng còn chưa quyết định, vì còn cónhân số của Thẩm gia. Ai ngờ được Thẩm thiếu lại tự cho sức mình bằng với thiên quân vạn mã, chỉ có hai người đến đây. Nếu cứ dùng kế hoạch ban đầu thì chỉ sợ Thẩm thiếu sẽ nói chúng ta bắt nạt ngươi.”
“Đúng vậy.” Chu Cửu Dương cũng lạnh lùng nói “Đẳng cấp dị năng của Thẩm thiếu dù cao, thế nhưng hai tay không địch lại bốn tay, tang thi trong đó quá nhiều, chúng ta nguyên bản muốn sau khi tiến vào thì sẽ chia quân làm bốn phía để thanh lý tang thi. Hiện tại bên Thẩm thiếu chỉ có hai người, nếu chúng ta tiếp tục chia quân theo kế hoạch cũ, Thẩm thiếu mà gặp nguy hiểm gì ở đây, chúng ta cũng không thể bàn giao được với Thẩm gia. Thế nhưng, không nghĩ tới Thẩm thiếu lại không muốn tiếp nhận ý tốt của chúng ta.”
Câu nói cuối cùng chính là có ý muốn khích Thẩm Tu Lâm làm theo kế hoạch của bọn họ.
Ngươi không phải nói là làm theo kế hoạch hay sao? Vậy có bản lĩnh thì hai người các ngươi tự mình đối mặt với một phía tang thi đi.
Lãnh Thu Ngôn nhàn nhạt nói “Thẩm thiếu hiện giờ vô cùng lợi hại, chắc cũng không tới mức sẽ để ý một chút tang thi đó đúng không?”
Đây chính là khiêu khích trực tiếp, ngươi không muốn cũng phải thuận theo.
Nhưng mà, Thẩm Tu Lâm chẳng lẽ lại để ý?
Đáp án đương nhiên là … không.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cười, tiếng cười kia quả thực là kiêu ngạo khiêu khích tới cực điểm, hơn nữa cũng chẳng lo rằng mình đang thu hút tang thi lại đây.
“Một phía thì một phía, Châu thiếu thế mà lại nói đúng được một câu. Thiếu gia ta đây một người quả thực là bằng thiên quân vạn mã, haha.”
Tư thái ngông cuồng không coi ai ra gì này khiến cho sắc mặt một đám người đều lạnh băng, có không ít người đã hoàn toàn chán ghét Thẩm Tu Lâm.
Mà Thẩm Tu Lâm là đối tượng bị chán ghét lại giống như không hề biết rằng mình đã chọc giận người khác, hắn kéo lấy eo Đông Phương Hiển “Nếu kế hoạch đều đã có, vậy còn không nhanh lên một chút, ta đã nói rồi, ta rất bận, thực sự không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.”
Ba người Châu Hải Ninh, Chu Cửu Dương, Lãnh Thu Ngôn liếc nhau một cái, sau đó hạ lệnh “Tiến vào công xưởng đi.”
Trước kia, khi nguồn điện dự trữ của công xưởng vẫn còn thì cửa lớn của nơi này là dùng điện tử để điều khiển, hơn nữa còn có một số cơ quan chốt mở khác bên trong.
Thế nhưng hiện giờ điện đã bị ngắt, nguồn điện dự trữ cũng dùng hết, đương nhiên là không còn tác dụng gì nữa. Cửa ở bên ngoài khá chắc chắn, tang thi bên trong vẫn bị nhốt lại.
Lúc này, thổ hệ dị năng giả có thể phát huy tác dụng của bọn họ.
Họ làm mềm đi chỗ đất xung quanh cửa lớn, sau đó đào ra một đường thông vào bên trong để cho một người chui vào, từ bên trong mở cửa ra…
Sau khi mở cửa, mọi người nghênh đón một lượng lớn tang thi ào ra.
Công xưởng này xây dựng ngầm bên dưới, nhưng mặt trên vẫn có một vài kiến trúc. Còn lại tổng cộng gồm có ba tầng xây ở dưới đất.
Lãnh Thu Ngôn nói “Chúng ta giải quyết từng tầng một, chia ra bốn phía. Lãnh gia đánh phía đông.”
Chu Cửu Dương theo sát nói “Vậy chúng ta phía nam.”
Châu Hải Ninh khẽ cười một cái “Vậy Châu gia của ta phía tây.”
Thẩm Tu Lâm không có vấn đề gì, nói “Thế đi, chúng ta phụ trách phía bắc.”
Diện tích của nhà máy rất lớn, bốn phía đều được chia xong, bắt đầu từ tầng này, mọi người chia ra hành động.
Thế nhưng bọn họ vẫn đoán sai nhân số trong nhà máy. Trước kia chỉ nghĩ rằng có khoảng nghìn người, hoặc là nhiều hơn một chút mà thôi, ai ngờ rằng chỉ riêng một tầng thì đã có tới cả nghìn tang thi.
Mặc dù đã nói trước là chia ra bốn hướng giải quyết tang thi, coi như chỗ tang thi này chia đều ra bốn nơi, mỗi nơi cũng phải đối phó khoảng hai, ba trăm. So với tưởng tượng ban đầu của bọn họ thì hơn khá nhiều.
Khi ba nhà đều đã bàn bạc xong, chia ra làm bốn phía hành động, nhưng phương hướng của ba nhà đều gần, khi giải quyết tang thi có thể viện trợ lẫn nhau.
Vận may của Lãnh gia quả thực là không tốt, phương hướng bọn họ lựa chọn dù dùng mắt thường cũng nhìn ra được có không ít hơn ba trăm tang thi, nhưng hiện giờ phóng lao chỉ đành theo lao thôi.
Trong đám tang thi có không ít tang thi phổ thông, vì vậy, Lãnh Thu Ngôn hạ lệnh “Dùng súng. Giết.”
Ba phía đang khí thế ngất trời, trong khi đó, chỗ Thẩm Tu Lâm lại thực nhàn nhã.
Mấy tang thi cấp một, cấp hai này đối với hắn mà nói thì dù giết cũng không tăng nổi chút thực lực nào.
Cho nên, sau khi chọn xong hướng bắc, hắn đến nơi này rồi chỉ nói ra một câu.
“Tuyết Lang, Long Thành Uyên, Tiểu Tùng, Thuỷ Bạch Sắc, chỗ tang thi này giao cho các ngươi. Đặc biệt là Thuỷ Bạch Sắc, đừng có lười nữa, ngươi nghĩ tinh hạch là dễ dàng có được hay sao?”
Nói xong, cũng không chờ bọn họ phản ứng lại, trực tiếp kéo Đông Phương Hiển nhảy lên một thiết bị máy móc lớn nhất.
Nơi này là công xưởng, mấy thiết bị máy móc này đâu đâu cũng có rất nhiều. Bạn đang
Thiết bá» Thẩm Tu Lâm nhảy lên khá lá»n, trừ phi là tá»c Äá» há» tang thi hoặc Äẳng cấp lá»n hÆ¡n cấp hai thì má»i leo tá»i Äược.
Thẩm Tu Lâm kéo Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lên tá»i, từ trong không gian lấy ra má»t cái khÄn lau hết tro bụi cùng vết bẩn trên máy móc.
âÄông PhÆ°Æ¡ng, ngá»i Äi.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng âNgÆ°Æ¡i tháºt lÆ°á»i.â
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i haha âÄông PhÆ°Æ¡ng, chá» tang thi nà y cấp quá thấp, ta giết cÅ©ng không có tác dụng gì. Còn không bằng nghá» ngÆ¡i má»t chút.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy lại liếc nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng, không nói gì.
Thẩm Tu Lâm mặt dà y ôm Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n và o trong lòng âChúng ta á» Äây xem trò vui là Äược rá»i. Dù bên kia có âm mÆ°u gì, Ãt nhất cÅ©ng phải giải quyết hết tang thi hoặc là trong khi giải quyết má»i Äá» lá» ra. Bây giá» vẫn còn quá sá»m.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n thản nhiên nói âNgÆ°á»i chúng ta thá»±c sá»± cần Äá» phòng cÅ©ng không nhiá»u.â
âỪm.â Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu, nhẹ giá»ng Äáp lại âTrÆ°Æ¡ng Tô Hà ng kia quá»· dá» nhất, cẩn tháºn má»t chút.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Thẩm Tu Lâm, há»i âNgÆ°Æ¡i trÆ°á»c Äây⦠biết TrÆ°Æ¡ng Tô Hà ng kia ra sao không?â
âTrÆ°á»c ta từng nói vá»i ngÆ°Æ¡i rá»i.â Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i khá» âTrÆ°á»c Äây hắn rất biết Äiá»u, không, hắn hiá»n giá» cÅ©ng rất biết Äiá»u, chá» là lá» mặt ra vá»i má»i chúng ta thôi⦠Khi Äó, mãi Äến khi bá» trúng kế của hắn, dùng tinh thần dá» nÄng công kÃch ta, ta vẫn không hiá»u nguyên nhân. NhÆ°ng mà , ta cảm thấy TrÆ°Æ¡ng Tô Hà ng bây giá» cùng vá»i trÆ°á»c kia⦠có chút khác nhau.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy, suy nghÄ© má»t chút, nói âTrÆ°á»c Äây cùng hiá»n tại, xác thá»±c có rất nhiá»u thứ khác nhau.â
Thẩm Tu Lâm an ủi cầm tay Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âKhông cần biết những thứ Äó thay Äá»i ra sao, ta nhất Äá»nh sẽ giúp ngÆ°Æ¡i tìm Äược NgÅ© Sắc Tháºp Quang.â
Ãnh mắt Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n hÆ¡i loé lên, cháºm rãi gáºt Äầu âCảm Æ¡n.â
âNgá»c ạ.â Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i, gõ nhẹ trán Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âQuan há» của chúng ta là gì? NgÆ°Æ¡i còn nói cảm Æ¡n vá»i ta?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Thẩm Tu Lâm, nói âChÃnh vì chúng ta có quan há» nhÆ° váºy, không giá»ng kiá»u vì lợi Ãch lẫn nhau nữa⦠Mang theo ngÆ°Æ¡i Äi Äá»i mặt vá»i hiá»m nguy, nếu nhÆ° ngÆ°Æ¡i có má»nh há» gì⦠ta⦠ngÆ°á»i nhà ngÆ°Æ¡i sẽ rất thÆ°Æ¡ng tâm.â
Thẩm Tu Lâm nghe Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nói, nhìn ánh mắt Äá»i phÆ°Æ¡ng ẩn sâu má»t chút lo lắng, cháºm rãi nói âÄông PhÆ°Æ¡ng, hiá»n giá» là mạt thế, không còn là thá»i kì hoà bình nữa. Dù Äá» váºt chúng ta tìm có nguy hiá»m, thế nhÆ°ng, nguy hiá»m và cÆ¡ duyên luôn là tá»n tại cùng nhau. Không trải qua nguy hiá»m thì là m sao trÆ°á»ng thà nh Äược. NgÆ°Æ¡i nhìn ta nà y, nếu nhÆ° không có sá»± há» trợ của ngÆ°Æ¡i, ta có thá» Äạt tá»i Äẳng cấp bây giá» hay sao? Không thá». HÆ¡n nữa, an toà n của ta không phải trách nhiá»m của ngÆ°Æ¡i. Chúng ta là ngÆ°á»i yêu, ngÆ°á»i yêu Äó, ngÆ°Æ¡i hiá»u không?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n ngá»c ngá»c nhìn Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm cúi ngÆ°á»i, hôn lên môi Äá»i phÆ°Æ¡ng.
âChúng ta là ngÆ°á»i yêu, vá»n chÃnh là má»t, là má»t Äó, hiá»u chÆ°a? Chẳng lẽ khi ta gặp khó khÄn, cần ngÆ°Æ¡i giúp, ngÆ°Æ¡i sẽ bá» mặc ta không giúp hay sao? Äông PhÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i sẽ không nhÆ° váºy, Äúng không?â
Trong lòng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n run rẩy, chút áy náy vẫn luôn tá»n tại trong lòng y sau khi nghe Thẩm Tu Lâm nói những lá»i nà y lại cà ng tÄng nhiá»u hÆ¡n.
CÅ©ng không phải cảm giác có lá»i, mà là ⦠nhiá»u hÆ¡n má»t loại cảm xúc khác.
Cảm giác nà y, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhất thá»i không hiá»u rõ Äược, chá» thấy giá»ng nhÆ° có thứ gì Äó má»m mại hÆ¡n.
Thẩm Tu Lâm ôm Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âÄông PhÆ°Æ¡ng, ta chá» mong ngÆ°Æ¡i Äừng khách khà vá»i ta nữa, muá»n là m cái gì thì cứ nói vá»i ta, chúng ta cùng nhau thá»±c hiá»n⦠Äược không? Tiếp tục khách khà nữa má»i khiến chúng ta giá»ng nhÆ° ngÆ°á»i xa lạ.â
âỪm, ta biết rá»i.â Cuá»i cùng, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cháºm rãi nói.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n vừa Äáp ứng, Thẩm Tu Lâm cà ng cÆ°á»i tÆ°Æ¡i hÆ¡n.
âVáºy là tá»t rá»i.â
Bên trên thì tình ná»ng ý máºt, bên dÆ°á»i thì Äám Tuyết Lang Äang giết tang thi, giết tá»i Äá» mắt luôn.
CÅ©ng may nÄng lá»±c của Thuá»· Bạch Sắc khắc chế tang thi, hÆ¡n nữa Tiá»u Tùng chạy cÅ©ng rất nhanh.
Cho nên lá»±c sát thÆ°Æ¡ng của Thuá»· Bạch Sắc là lá»n nhất, chá» cần chá» nà o sóc con chạy qua, tang thi Äá»u Äá»ng loạt từng Äám từng Äám ngã xuá»ng.
Dù là nhÆ° váºy, hÆ¡n ná»a giá» sau, Äám Tuyết Lang má»i giải quyết hết tang thi bên nà y.
Kỳ thá»±c, tá»c Äá» Äã là rất nhanh, viá»c nà y cÅ©ng có quan há» vá»i váºn may không Äến ná»i tá» của Thẩm Tu Lâm.
Tang thi phÃa bắc nà y gá»p lại khoảng chừng cÅ©ng chá» có hai trÄm.
Sá» lượng tang thi cấp hai khá nhiá»u, có khoảng hÆ¡n mÆ°á»i, hÆ¡n nữa còn có má»t tang thi cấp ba.
NhÆ°ng tang thi cấp ba lại Äá»i Äầu vá»i Tuyết Lang cấp nÄm, váºy không cần phải nói, kết quả có thá» tá»± hiá»u Äược.
Nhìn xuá»ng thấy chiến Äấu Äã kết thúc, Äám Tuyết Lang Äang Äà o tinh hạch, vì váºy, Thẩm Tu Lâm mang theo Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhảy xuá»ng.
âỪm, tá»c Äá» của các ngÆ°Æ¡i không tá» lắm.â Thẩm Tu Lâm không há» keo kiá»t khen ngợi.
Long Thà nh Uyên cÆ°á»i khá» âVáºy sao? Cảm Æ¡n Thẩm thiếu khen ngợi.â
Äây là oán háºn Äó hả? Không có Äâu⦠NhÆ°ng mà , trong lòng Long Thà nh Uyên quả thá»±c cÅ©ng có chút chuyá»n.
âThẩm thiếu, TrÆ°Æ¡ng Tô Hà ng kia, ta luôn cảm thấy, hắn Äại khái biết ta là ai.â
âVáºy sao?â Thẩm Tu Lâm nhÃu mà y âNgÆ°Æ¡i muá»n nói hắn biết Äến Äiá»m khác lạ của ngÆ°Æ¡i?â
âÄúng váºy. Ãnh mắt hắn nhìn ta có chút quái dá».â
âNhÆ° váºy à â¦â Thẩm Tu Lâm sá» cằm âNếu là có ý xấu cÅ©ng không sao, khi chiến Äấu chúng ta chú ý má»t chút là Äược.â
Long Thà nh Uyên gáºt Äầu.
Tuyết Lang lại giá»ng nhÆ° sá»t ruá»t, liên tục dùng tinh thần lá»±c nói chuyá»n vá»i Long Thà nh Uyên, Long Thà nh Uyên lại an ủi Äá»i phÆ°Æ¡ng má»t chút.
Thẩm Tu Lâm nói âNếu chúng ta phÃa nà y Äã giải quyết xong, cÅ©ng nên Äến tụ hợp vá»i bá»n há». ÄÆ°Æ¡ng nhiên, xem trò vui là Äược, tham dá»± chiến Äấu cái gì Äá»u bá» qua.â
Long Thà nh Uyên liá»n nói ngay âÄã hiá»u.â
Sóc con cùng Thuá»· Bạch Sắc trÆ°á»c giá» Äá»u lÆ°á»i y nhÆ° nhau, cho nên, khi Thẩm Tu Lâm nói không cần Äánh thì tá»± nhiên là vui vẻ há»n há».
Tuy rằng Äám tang thi nà y Äá»i vá»i bá»n há» thì không tÃnh là cái gì, thế nhÆ°ng chém giết Äám nà y bá»n há» cÅ©ng không thÃch Äâu.
Nếu không phải Thẩm Tu Lâm yêu cầu, bá»n há» còn lâu má»i thèm á» Äây giết tang thi nha.
Ã⦠NhÆ°ng tinh hạch thì vẫn thÃch lắmâ¦
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất