Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng
Chương 11: Phần Thưởng
“Xin ký chủ chú ý, phần thưởng nhiệm vụ mà ký chủ nhận được mỗi lần sẽ căn cứ theo mức độ lao động của ký chủ. Căn cứ theo số lượng vừa đủ để ký chủ làm cơm nước, chỉ cung cấp đủ thức ăn cho gia đình ba người ở những năm này, cho nên chỉ thưởng thịt ba chỉ nặng nửa cân, bởi vì lần đầu ký chủ được nhận thưởng, phần thưởng tăng gấp đôi, vì thế tổng cộng nhận thưởng một cân.”
“…” Tô Thanh Hòa đã hoàn toàn hiểu rõ, cái hệ thống này quả là hệ thống bồi dưỡng quân tẩu, chứ không phải là hệ thống có thể đầu cơ trục lợi. Nó hoàn toàn tuân theo nguyên tắc cơ bản hưởng theo lao động, làm nhiều hưởng nhiều. Đây nhằm đề phòng có người giở thủ đoạn lười biếng. Mà loại người như cô đây chính là đối tượng trọng điểm mà hệ thống đề phòng.
“Hệ thống, xin hãy giúp tôi ân cần hỏi thăm người chế tạo ra mi, và tổ tông của anh ta luôn nhé.”
“Thật xin lỗi ký chủ, trước mắt hệ thống không có cách nào liên hệ với Tinh Tế. Thông tin tổ tông của người chế tạo cũng không được ghi chép, bổn hệ thống không có cách nào tìm được tổ tông của người chế tạo, không thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy mình nói những thứ này với một trí tuệ nhân tạo, cũng thật là ấu trĩ. Dứt khoát nhốt nó vào căn phòng tối nhỏ, sau đó bắt đầu tự mình thu dọn những thứ này.
Cô không ăn nổi số cháo này. Dứt khoát mang cháo đi đổ.
Vừa cầm cái bát chuẩn bị đi đổ, cửa phòng bếp đã bị đá văng ra, làm cho Tô Thanh Hòa giật nảy mình.
Cô đưa mắt nhìn, anh cả Tô Ái Quốc đang dùng bộ mặt lo sợ nhìn vào phòng bếp, phát hiện bên trong không có việc gì, chỉ có Tô Thanh Hòa ngây ngốc đứng bên trong đấy, lúc này anh ta mới thở phào một cái: “Em út, là em à, anh đang đập lúa trên sân thì nhìn thấy nhà chúng ta bốc khói, anh còn tưởng là cháy rồi, làm anh sợ muốn chết.”
Tô Ái Quốc vừa nói xong, Đinh Quế Hoa và Lâm Thục Hồng ở phía sau Tô Ái Quốc cũng chạy đến.
Nhìn thấy trong nhà không có cái rắm gì cả, tất cả đều ngẩn người.
Tô Ái Hoa hỏi: “Em út, em làm cái gì vậy?”
“Em, em định học nấu vài món cho mọi người ăn thôi mà.” Tô Thanh Hòa nói, dù sao cũng là người một nhà, vun đắp ấn tượng tốt vẫn là điều cần thiết.
Nghe được lời Tô Thanh Hòa nói, mọi người ai nấy đều lộ ra vẻ mặt trợn mắt ngoác mồm, Tô Ái Hoa nói: “Em út à, em sao vậy? Em là người trước nay chưa từng động vào bếp mà. Sao em lại muốn nấu ăn thế?”
Đinh Quế Hoa cảm thấy bình thường chồng cô ta rất thông minh, nhưng vừa thấy em gái là biến thành đồ ngốc, sao cô út có thể nấu cơm cho mọi người được, đương nhiên là lén ăn vụng rồi.
Lâm Thục Hồng thì đỏ cả vành mắt. Hai đứa con gái của cô ta vẫn đang chịu đói, cô út cả ngày được thiên vị hơn không nói, lại còn có thêm bữa. Đứa con gái số khổ của cô ta đây, sao cũng là con gái mà số mệnh lại khác xa nhau nhiều thế chứ...
Ngược lại, Tô Ái Quốc thì cảm động: “Em út, em đúng là trưởng thành rồi. Có điều em đừng làm mấy chuyện này, chị dâu em có thể nấu cơm mà, không cần em làm đâu.”
... Tô Thanh Hòa cười cười: “ Vậy, mọi người có đói không, có muốn ăn chút gì đó rồi lại làm không.”
Tô Ái Quốc xua tay: “Em út, em ăn nhiều một chút, bọn anh vẫn còn nhiều việc ở ruộng lắm. Ăn xong không cần để ý đến bát đũa đâu, sức khỏe em không tốt, cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”
Tô Thanh Hòa bày tỏ, trong cả nhà, người khỏe mạnh nhất chính là cô.
Tô Ái Quốc dẫn những người có tâm tư khác đi rồi, lúc này Tô Thanh Hòa mới thở phào nhẹ nhõm. Cô không ngờ, chỉ làm một bữa cơm thôi lại dẫn đến náo động lớn như vậy.
Ngẫm lại cũng đúng, thời đại này có rất nhiều người chỉ ăn hai bữa. Ống khói đột nhiên bốc khói, chẳng phải hiếm lạ sao. Được rồi, sau này vẫn nên nấu ăn trong thời gian bình thường.
Dù sao nấu ăn cũng rất đơn giản, không phải là ném ít đồ vào trong nồi, sau đó châm lửa nấu thôi sao, hình như không khó chút nào cả, cũng không phải rất mệt mỏi.
“Xin ký chủ chú ý, bởi vì kỹ năng nấu ăn của ký chủ đã có một điểm, lần sau nấu ăn nhất định phải có một người khen ngợi, mới có thể nhận được phần thưởng tương ứng. Ký chủ, làm việc qua loa rất hổ thẹn.”
... Lần thứ hai Tô Thanh Hòa muốn hỏi thăm tổ tông của người chế tạo.
Cô muốn phản bác lại loại hành vi bóc lột này: “Vậy tôi phải nấu ăn cho bao nhiêu người nữa thì mới nhận được mười mấy điểm kỹ năng.”
“Xin ký chủ chú ý, hệ thống quy định tay nghề của ký chủ phải được các thành viên trong gia đình công nhận, các giới hạn trên sẽ tự mình hủy bỏ. Mời ký chủ nỗ lực học tập, tăng kỹ năng nấu nướng, sớm ngày giải trừ giới hạn.”
“…” Tô Thanh Hòa đã hoàn toàn hiểu rõ, cái hệ thống này quả là hệ thống bồi dưỡng quân tẩu, chứ không phải là hệ thống có thể đầu cơ trục lợi. Nó hoàn toàn tuân theo nguyên tắc cơ bản hưởng theo lao động, làm nhiều hưởng nhiều. Đây nhằm đề phòng có người giở thủ đoạn lười biếng. Mà loại người như cô đây chính là đối tượng trọng điểm mà hệ thống đề phòng.
“Hệ thống, xin hãy giúp tôi ân cần hỏi thăm người chế tạo ra mi, và tổ tông của anh ta luôn nhé.”
“Thật xin lỗi ký chủ, trước mắt hệ thống không có cách nào liên hệ với Tinh Tế. Thông tin tổ tông của người chế tạo cũng không được ghi chép, bổn hệ thống không có cách nào tìm được tổ tông của người chế tạo, không thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy mình nói những thứ này với một trí tuệ nhân tạo, cũng thật là ấu trĩ. Dứt khoát nhốt nó vào căn phòng tối nhỏ, sau đó bắt đầu tự mình thu dọn những thứ này.
Cô không ăn nổi số cháo này. Dứt khoát mang cháo đi đổ.
Vừa cầm cái bát chuẩn bị đi đổ, cửa phòng bếp đã bị đá văng ra, làm cho Tô Thanh Hòa giật nảy mình.
Cô đưa mắt nhìn, anh cả Tô Ái Quốc đang dùng bộ mặt lo sợ nhìn vào phòng bếp, phát hiện bên trong không có việc gì, chỉ có Tô Thanh Hòa ngây ngốc đứng bên trong đấy, lúc này anh ta mới thở phào một cái: “Em út, là em à, anh đang đập lúa trên sân thì nhìn thấy nhà chúng ta bốc khói, anh còn tưởng là cháy rồi, làm anh sợ muốn chết.”
Tô Ái Quốc vừa nói xong, Đinh Quế Hoa và Lâm Thục Hồng ở phía sau Tô Ái Quốc cũng chạy đến.
Nhìn thấy trong nhà không có cái rắm gì cả, tất cả đều ngẩn người.
Tô Ái Hoa hỏi: “Em út, em làm cái gì vậy?”
“Em, em định học nấu vài món cho mọi người ăn thôi mà.” Tô Thanh Hòa nói, dù sao cũng là người một nhà, vun đắp ấn tượng tốt vẫn là điều cần thiết.
Nghe được lời Tô Thanh Hòa nói, mọi người ai nấy đều lộ ra vẻ mặt trợn mắt ngoác mồm, Tô Ái Hoa nói: “Em út à, em sao vậy? Em là người trước nay chưa từng động vào bếp mà. Sao em lại muốn nấu ăn thế?”
Đinh Quế Hoa cảm thấy bình thường chồng cô ta rất thông minh, nhưng vừa thấy em gái là biến thành đồ ngốc, sao cô út có thể nấu cơm cho mọi người được, đương nhiên là lén ăn vụng rồi.
Lâm Thục Hồng thì đỏ cả vành mắt. Hai đứa con gái của cô ta vẫn đang chịu đói, cô út cả ngày được thiên vị hơn không nói, lại còn có thêm bữa. Đứa con gái số khổ của cô ta đây, sao cũng là con gái mà số mệnh lại khác xa nhau nhiều thế chứ...
Ngược lại, Tô Ái Quốc thì cảm động: “Em út, em đúng là trưởng thành rồi. Có điều em đừng làm mấy chuyện này, chị dâu em có thể nấu cơm mà, không cần em làm đâu.”
... Tô Thanh Hòa cười cười: “ Vậy, mọi người có đói không, có muốn ăn chút gì đó rồi lại làm không.”
Tô Ái Quốc xua tay: “Em út, em ăn nhiều một chút, bọn anh vẫn còn nhiều việc ở ruộng lắm. Ăn xong không cần để ý đến bát đũa đâu, sức khỏe em không tốt, cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”
Tô Thanh Hòa bày tỏ, trong cả nhà, người khỏe mạnh nhất chính là cô.
Tô Ái Quốc dẫn những người có tâm tư khác đi rồi, lúc này Tô Thanh Hòa mới thở phào nhẹ nhõm. Cô không ngờ, chỉ làm một bữa cơm thôi lại dẫn đến náo động lớn như vậy.
Ngẫm lại cũng đúng, thời đại này có rất nhiều người chỉ ăn hai bữa. Ống khói đột nhiên bốc khói, chẳng phải hiếm lạ sao. Được rồi, sau này vẫn nên nấu ăn trong thời gian bình thường.
Dù sao nấu ăn cũng rất đơn giản, không phải là ném ít đồ vào trong nồi, sau đó châm lửa nấu thôi sao, hình như không khó chút nào cả, cũng không phải rất mệt mỏi.
“Xin ký chủ chú ý, bởi vì kỹ năng nấu ăn của ký chủ đã có một điểm, lần sau nấu ăn nhất định phải có một người khen ngợi, mới có thể nhận được phần thưởng tương ứng. Ký chủ, làm việc qua loa rất hổ thẹn.”
... Lần thứ hai Tô Thanh Hòa muốn hỏi thăm tổ tông của người chế tạo.
Cô muốn phản bác lại loại hành vi bóc lột này: “Vậy tôi phải nấu ăn cho bao nhiêu người nữa thì mới nhận được mười mấy điểm kỹ năng.”
“Xin ký chủ chú ý, hệ thống quy định tay nghề của ký chủ phải được các thành viên trong gia đình công nhận, các giới hạn trên sẽ tự mình hủy bỏ. Mời ký chủ nỗ lực học tập, tăng kỹ năng nấu nướng, sớm ngày giải trừ giới hạn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất