Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng
Chương 29: Tẩy Não
Tô Ái Quốc vừa nghe thấy cô ta nhắc đến chuyện ra ở riêng gì đó thì sắc mặt lập tức tối đi vài phần: “Sao em còn nhắc đến chuyện này chứ, anh nói rồi không thể ở riêng được. Anh là con cả. Cho dù ở riêng, mẹ cũng phải ở cùng với chúng ta. Thục Hồng, lúc đầu kết hôn chúng ta đã nói rõ rồi mà, sao em lại thay đổi rồi?”
Lâm Thục Hồng nói thầm trong lòng, lúc đầu trước khi chúng ta kết hôn, em cũng không nghĩ đến mẹ anh lại hành hạ con dâu như thế đấy. Còn nghĩ là thương yêu con gái như vậy thì nhất định là một người mẹ chồng khác với người ta.
Kết quả…
Sau khi gả đến nhà họ Tô, Lâm Thục Hồng đã hiểu rõ đạo lý này. Hôn nhân không thể chỉ dựa vào cái đầu suy nghĩ lung tung được.
Kết quả của việc suy nghĩ lung tung chính là mẹ chồng sẽ nói cho bạn biết, đó là mơ giữa ban ngày.
Trong lòng Lâm Thục Hồng vô cùng bùi ngùi, ép cô ta đến mức không thở nổi, thế nhưng cô ta không muốn nói một câu nào với người đàn ông của mình nữa. Nhiều năm như vậy, cô ta cũng nhìn ra được từ sớm rồi, đầu óc chồng mình không bình thường. Trong lòng ngoài mẹ ra thì là em gái.
Mà mấy ngày trước cô ta lại nằm mơ giữa ban ngày, mưu đồ bảo anh ta ra ở riêng…Sao cô ta lại nghĩ không thông thế chứ?
Lần này thì hay rồi, chọc giận đến mẹ chồng rồi nhỉ.
Tô Ái Quốc còn đang khuyên bảo: “Em xem bây giờ em gái còn mang thịt về cho gia đình, bây giờ cả đội có bao nhiêu nhà có thể được ăn thịt chứ, người ta cơm còn không đủ ăn. Hai ngày trước, con dâu của ông già què ở đầu phía đông của thôn, chẳng phải mới bị khiêng đi chôn sao, còn là lén lút nửa đêm đi chôn, đào hố cũng đào rất sâu. Em nói xem, những ngày tháng này của chúng ta, có phải người khác nằm mơ cũng không nghĩ tới? Em gái cũng đâu phải không làm việc, mẹ anh cũng đã nói rồi, đó là bệnh từ trong bụng mẹ, động mạnh một chút là cảm thấy không khỏe. Con bé cũng mới hơn mười tuổi, từ nhỏ đã không được gặp cha, đáng thương biết bao? Độ tuổi này của em gái còn có thể ở trong nhà được mấy năm? Sao em không chứa nổi con bé chứ, con bé ăn nhiều chút thì có sao, lúc trước em chưa vào nhà thì con bé đã ăn nhiều như thế, nhà chúng ta có đồ ăn gì ngon thì đều cho em gái, sao có thể đợi con dâu vào nhà thì thay đổi được, đó là có vợ rồi thì quên mẹ, là bị người già trong thôn chỉ mũi mà mắng đấy.”
Lâm Thục Hồng nghe mà đầu óc quay cuồng, sau khi cô ta nghe chồng mình nói như vậy thì lại cảm thấy ý nghĩ của mình xấu xa quá, vậy mà lại không chứa nổi cô em chồng. Lúc trước em chồng ở trong nhà chính là sống như vậy. Sao cô ta có thể vừa bước vào nhà là cảm thấy không quen mắt được chứ? Sau khi gả đến còn muốn xúi giục người đàn ông của mình ra ở riêng, không lo cho cô em chồng…Trong nhà cũng đâu phải là không cho cô ta miếng ăn, ăn ít ăn nhiều, chẳng phải đều không chết đói đó à?
Con của cô ta cũng đâu chết đói, đợi đã, con? Lâm Thục Hồng bỗng nhiên phát hiện, không đúng, sao mình phải thông cảm cho cô em chồng chứ, con cái của mình mỗi ngày còn đang chịu đói, bị mẹ chồng chèn ép cả ngày đấy. Cô ta muốn ra ở riêng, đó là vì để cho con mình được ăn bữa cơm no!
Nhìn Tô Ái Quốc vẫn đang nói không ngớt, đột nhiên Lâm Thục Hồng phát hiện, lúc nãy suýt chút nữa cô ta đã bị chồng mình kéo vào trong rồi.
Lâm Thục Hồng nhìn trời, trong lòng cảm thấy có chút tuyệt vọng. Cô ta cảm thấy mình sống chung với một gia đình không bình thường, có lẽ một ngày nào đó bản thân cũng sẽ thay đổi, trở nên không bình thường.
Lâm Thục Hồng nghĩ đến dáng vẻ nếu có một ngày bản thân mình cũng biến thành trong lòng chỉ có cô em chồng và mẹ chồng thì cảm thấy trước mắt mình tối sầm.
“Em gái nhà chúng ta được biết bao người yêu thích chứ, nếu không cán bộ lớn nhà người ta cũng đâu nhận con bé làm con gái nuôi. Mắt cán bộ lớn nhà người ta còn mù được à? Vì thế nếu như em không thích cô út, thì chính là mắt mù…” Tô Ái Quốc nói đạo lý với vợ mình với dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Cuối cùng Lâm Thục Hồng cũng không chống cự nổi nữa, bình thường người đàn ông của cô ta hiền như khúc gỗ, ít nói, mà khi nói đến em gái anh ta thì luôn có thể nói ba ngày ba đêm không ngừng.
“Ái Quốc, Ái Quốc, chúng ta đừng nói nữa. Em sai rồi được không. Em không ra ở riêng nữa. Em chỉ hỏi thử xem anh có nói chuyện này với mẹ không, em sợ mẹ tức giận.”
Tô Ái Quốc nghe thấy Lâm Thục Hồng cuối cùng cũng bị anh ta thuyết phục, tâm trạng cũng thoải mái hơn, anh ta cười nói: “Anh không nói đâu, em yên tâm đi, anh biết là em chỉ nhất thời hồ đồ, anh nói với mẹ làm gì chứ?”
Lâm Thục Hồng: “…” Không, người hồ đồ không phải là em, là anh!
Lâm Thục Hồng nói thầm trong lòng, lúc đầu trước khi chúng ta kết hôn, em cũng không nghĩ đến mẹ anh lại hành hạ con dâu như thế đấy. Còn nghĩ là thương yêu con gái như vậy thì nhất định là một người mẹ chồng khác với người ta.
Kết quả…
Sau khi gả đến nhà họ Tô, Lâm Thục Hồng đã hiểu rõ đạo lý này. Hôn nhân không thể chỉ dựa vào cái đầu suy nghĩ lung tung được.
Kết quả của việc suy nghĩ lung tung chính là mẹ chồng sẽ nói cho bạn biết, đó là mơ giữa ban ngày.
Trong lòng Lâm Thục Hồng vô cùng bùi ngùi, ép cô ta đến mức không thở nổi, thế nhưng cô ta không muốn nói một câu nào với người đàn ông của mình nữa. Nhiều năm như vậy, cô ta cũng nhìn ra được từ sớm rồi, đầu óc chồng mình không bình thường. Trong lòng ngoài mẹ ra thì là em gái.
Mà mấy ngày trước cô ta lại nằm mơ giữa ban ngày, mưu đồ bảo anh ta ra ở riêng…Sao cô ta lại nghĩ không thông thế chứ?
Lần này thì hay rồi, chọc giận đến mẹ chồng rồi nhỉ.
Tô Ái Quốc còn đang khuyên bảo: “Em xem bây giờ em gái còn mang thịt về cho gia đình, bây giờ cả đội có bao nhiêu nhà có thể được ăn thịt chứ, người ta cơm còn không đủ ăn. Hai ngày trước, con dâu của ông già què ở đầu phía đông của thôn, chẳng phải mới bị khiêng đi chôn sao, còn là lén lút nửa đêm đi chôn, đào hố cũng đào rất sâu. Em nói xem, những ngày tháng này của chúng ta, có phải người khác nằm mơ cũng không nghĩ tới? Em gái cũng đâu phải không làm việc, mẹ anh cũng đã nói rồi, đó là bệnh từ trong bụng mẹ, động mạnh một chút là cảm thấy không khỏe. Con bé cũng mới hơn mười tuổi, từ nhỏ đã không được gặp cha, đáng thương biết bao? Độ tuổi này của em gái còn có thể ở trong nhà được mấy năm? Sao em không chứa nổi con bé chứ, con bé ăn nhiều chút thì có sao, lúc trước em chưa vào nhà thì con bé đã ăn nhiều như thế, nhà chúng ta có đồ ăn gì ngon thì đều cho em gái, sao có thể đợi con dâu vào nhà thì thay đổi được, đó là có vợ rồi thì quên mẹ, là bị người già trong thôn chỉ mũi mà mắng đấy.”
Lâm Thục Hồng nghe mà đầu óc quay cuồng, sau khi cô ta nghe chồng mình nói như vậy thì lại cảm thấy ý nghĩ của mình xấu xa quá, vậy mà lại không chứa nổi cô em chồng. Lúc trước em chồng ở trong nhà chính là sống như vậy. Sao cô ta có thể vừa bước vào nhà là cảm thấy không quen mắt được chứ? Sau khi gả đến còn muốn xúi giục người đàn ông của mình ra ở riêng, không lo cho cô em chồng…Trong nhà cũng đâu phải là không cho cô ta miếng ăn, ăn ít ăn nhiều, chẳng phải đều không chết đói đó à?
Con của cô ta cũng đâu chết đói, đợi đã, con? Lâm Thục Hồng bỗng nhiên phát hiện, không đúng, sao mình phải thông cảm cho cô em chồng chứ, con cái của mình mỗi ngày còn đang chịu đói, bị mẹ chồng chèn ép cả ngày đấy. Cô ta muốn ra ở riêng, đó là vì để cho con mình được ăn bữa cơm no!
Nhìn Tô Ái Quốc vẫn đang nói không ngớt, đột nhiên Lâm Thục Hồng phát hiện, lúc nãy suýt chút nữa cô ta đã bị chồng mình kéo vào trong rồi.
Lâm Thục Hồng nhìn trời, trong lòng cảm thấy có chút tuyệt vọng. Cô ta cảm thấy mình sống chung với một gia đình không bình thường, có lẽ một ngày nào đó bản thân cũng sẽ thay đổi, trở nên không bình thường.
Lâm Thục Hồng nghĩ đến dáng vẻ nếu có một ngày bản thân mình cũng biến thành trong lòng chỉ có cô em chồng và mẹ chồng thì cảm thấy trước mắt mình tối sầm.
“Em gái nhà chúng ta được biết bao người yêu thích chứ, nếu không cán bộ lớn nhà người ta cũng đâu nhận con bé làm con gái nuôi. Mắt cán bộ lớn nhà người ta còn mù được à? Vì thế nếu như em không thích cô út, thì chính là mắt mù…” Tô Ái Quốc nói đạo lý với vợ mình với dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Cuối cùng Lâm Thục Hồng cũng không chống cự nổi nữa, bình thường người đàn ông của cô ta hiền như khúc gỗ, ít nói, mà khi nói đến em gái anh ta thì luôn có thể nói ba ngày ba đêm không ngừng.
“Ái Quốc, Ái Quốc, chúng ta đừng nói nữa. Em sai rồi được không. Em không ra ở riêng nữa. Em chỉ hỏi thử xem anh có nói chuyện này với mẹ không, em sợ mẹ tức giận.”
Tô Ái Quốc nghe thấy Lâm Thục Hồng cuối cùng cũng bị anh ta thuyết phục, tâm trạng cũng thoải mái hơn, anh ta cười nói: “Anh không nói đâu, em yên tâm đi, anh biết là em chỉ nhất thời hồ đồ, anh nói với mẹ làm gì chứ?”
Lâm Thục Hồng: “…” Không, người hồ đồ không phải là em, là anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất