Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng
Chương 31: Họp 2
Lúc đó vẫn chưa bài trừ mê tín phong kiến, Cao Tú Cúc bèn đi tìm người xem bói, nói là Cao Tú Lan trời sinh đè ép bà ta, cho nên khi hai người có thai cùng lúc, sẽ đè ép bà ta không sinh được con trai. Cao Tú Lan nghe xong thì cảm thấy đây là nói dóc, tự mình không sinh được con trai còn đi đổ thừa cho người khác. Thế nhưng Cao Tú Cúc lại tin …
Vì thế sự mâu thuẫn này đã được hình thành.
Tô Thanh Hòa dự định làm dịu mâu thuẫn này, cho nên an ủi Cao Tú Cúc: “Dì hai à, thật ra sinh con trai con gái đều giống nhau cả, con gái là bé áo bông nhỏ thân thiết của mẹ, sau này cũng có thể dưỡng lão. Dì nghĩ thoáng một chút.”
Cao Tú Lan cảm thấy con gái mình đang châm biếm Cao Tú Cúc, cho nên cười khẩy, nói: “Thanh Miêu Nhi của chúng tôi nói không sai, nhìn xem tôi bao bọc Thanh Miêu Nhi nhà chúng tôi biết bao. Con gái thì cần người khác yêu thương. Ba đứa con trai tôi đều thương yêu con bé. Ba đứa con gái của chị cũng nên để con trai chị, cái đứa làm em đó thương yêu. Con dâu chị mà sinh con gái thì đó là phúc của chị đấy.”
Tô Thanh Hòa: “…”
“…” Cao Tú Cúc cảm thấy tim mình như bị hai mẹ con này đâm chọc nhiều lần.
“Hai mẹ con lòng dạ hiểm độc các người, sao sét không đánh chết mấy người cho rồi?”
Cao Tú Lan đáp: “Tôi có ba đứa con trai đứng che trước mặt đấy, sét cũng không đánh nổi.”
Cao Tú Cúc bị chọc tức đến nỗi ngay cả sức lực cãi nhau với Cao Tú Lan cũng không còn nữa.
Tô Thanh Hòa lo bà ta tức đến phát bệnh bèn kéo Cao Tú Lan, nói: “Mẹ à, không phải mở cuộc họp ư, sao còn chưa bắt đầu thế?”
Cao Tú Lan bị ngắt lời, cũng không quan tâm đến Cao Tú Cúc nữa, nhìn con gái mình với vẻ mặt đầy tình thương: “Còn phải thông báo cho người của hai thôn khác đến nữa. Người trong đội chúng ta chính là điểm này không tốt, quá phân tán. Thôn khác lớn hơn, một thôn là một đại đội, thuận tiện hơn chúng ta nhiều.”
Đội sản xuất Hoàng Hà được tạo thành bởi ba thôn có số dân không nhiều, đó là Tô gia thôn, Điền gia thôn, Tôn gia thôn. Bởi vì Tô gia thôn có số dân nhiều nhất, vị trí địa lí cũng gần công xã, cho nên bình thường sẽ mở cuộc họp ở bên này.
Tô Thanh Hòa thấy bà ấy quên cãi nhau rồi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thấy Cao Tú Cúc bị hai cô con gái kéo đi thì cô mới nói chuyện với Cao Tú Lan: “Mẹ ơi, mẹ nói xem lần này mở cuộc họp nói về chuyện gì thế?”
“Còn có thể là chuyện gì được, nhất định là vì chuyện lương thực rồi.”
Đợi một lát nữa thì người của những thôn khác cũng đến. Nhìn thấy người cũng đến kha khá rồi, lão đội trưởng Quách Trường Thắng gõ vào chiêng trống, tỏ ý bảo mọi người yên lặng. Sau đó ông ấy đứng trên mô đất ở quảng trường, cả người nâng cao lên, để cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy ông ấy.
Quách Trường Thắng hơn năm mươi tuổi, không phải là người địa phương, lúc đầu sau khi ra khỏi quân ngũ, ông ấy được phân đến nơi này an cư, bởi vì từng làm quân nhân, cho nên mặc dù vóc dáng không cao, nhưng cũng khiến người ta nhìn rất có tinh thần, bình thường nói chuyện cũng vô cùng tự tin.
Thế nhưng hôm nay, tinh thần ông ấy trông có vẻ không được tốt. Sau khi nhìn mọi người một lượt, trầm tĩnh vài giây rồi ông ấy mới mở miệng một cách khó khăn: “Lần này chuẩn bị thu gom lương thực. Theo như chỉ thị bên trên, sản lượng năm nay của đội chúng ta nhất định không đủ rồi. Lần này chúng ta thu được cũng chỉ 18.000cân lương thực, năm ngoái báo lên trên là 32.000 cân, con số mà chúng ta báo lên trên đã là ít nhất rồi, nhưng vẫn không đủ. Các đồng chí, lương thực năm nay chúng ta thu được không còn cách nào phát ra được nữa. Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây cũng chính là để mọi người có chuẩn bị tâm lý. Mọi nhà đừng thấy thu hoạch lương thực mà ăn thoải mái nữa. Năm nay không ăn được lương thực mới rồi, toàn bộ thắt lưng buộc bụng. Ít nhất phải gắng gượng đến lúc thu hoạch vụ thu.”
(Một cân bên Trung Quốc = ½ Kilogram bên mình)
Lời của Quách Trường Thắng giống như tiếng sét ngang tai vậy, chốc lát khiến đội ngũ xôn xao cả lên.
Lương thực trong nhà sắp hết rồi, bây giờ lương thực mới thu hoạch được còn không phát cho?
Còn phải chịu đến thu hoạch vụ thu? Thu hoạch vụ thu còn phải mấy tháng nữa đấy, nếu chịu đến lúc đó chẳng phải chết đói hết rồi sao?
“Đội trưởng Quách, như vậy không được đâu, lương thực nhà chúng tôi đã hết từ lâu rồi, không còn gì để ăn nữa đâu. Cả nhà chúng tôi đã ăn vỏ cây mấy ngày liền rồi, dạ dày này sắp chịu không nổi nữa. Vợ tôi, vợ tôi không gắng gượng được nữa mà qua đời rồi…”
Vì thế sự mâu thuẫn này đã được hình thành.
Tô Thanh Hòa dự định làm dịu mâu thuẫn này, cho nên an ủi Cao Tú Cúc: “Dì hai à, thật ra sinh con trai con gái đều giống nhau cả, con gái là bé áo bông nhỏ thân thiết của mẹ, sau này cũng có thể dưỡng lão. Dì nghĩ thoáng một chút.”
Cao Tú Lan cảm thấy con gái mình đang châm biếm Cao Tú Cúc, cho nên cười khẩy, nói: “Thanh Miêu Nhi của chúng tôi nói không sai, nhìn xem tôi bao bọc Thanh Miêu Nhi nhà chúng tôi biết bao. Con gái thì cần người khác yêu thương. Ba đứa con trai tôi đều thương yêu con bé. Ba đứa con gái của chị cũng nên để con trai chị, cái đứa làm em đó thương yêu. Con dâu chị mà sinh con gái thì đó là phúc của chị đấy.”
Tô Thanh Hòa: “…”
“…” Cao Tú Cúc cảm thấy tim mình như bị hai mẹ con này đâm chọc nhiều lần.
“Hai mẹ con lòng dạ hiểm độc các người, sao sét không đánh chết mấy người cho rồi?”
Cao Tú Lan đáp: “Tôi có ba đứa con trai đứng che trước mặt đấy, sét cũng không đánh nổi.”
Cao Tú Cúc bị chọc tức đến nỗi ngay cả sức lực cãi nhau với Cao Tú Lan cũng không còn nữa.
Tô Thanh Hòa lo bà ta tức đến phát bệnh bèn kéo Cao Tú Lan, nói: “Mẹ à, không phải mở cuộc họp ư, sao còn chưa bắt đầu thế?”
Cao Tú Lan bị ngắt lời, cũng không quan tâm đến Cao Tú Cúc nữa, nhìn con gái mình với vẻ mặt đầy tình thương: “Còn phải thông báo cho người của hai thôn khác đến nữa. Người trong đội chúng ta chính là điểm này không tốt, quá phân tán. Thôn khác lớn hơn, một thôn là một đại đội, thuận tiện hơn chúng ta nhiều.”
Đội sản xuất Hoàng Hà được tạo thành bởi ba thôn có số dân không nhiều, đó là Tô gia thôn, Điền gia thôn, Tôn gia thôn. Bởi vì Tô gia thôn có số dân nhiều nhất, vị trí địa lí cũng gần công xã, cho nên bình thường sẽ mở cuộc họp ở bên này.
Tô Thanh Hòa thấy bà ấy quên cãi nhau rồi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thấy Cao Tú Cúc bị hai cô con gái kéo đi thì cô mới nói chuyện với Cao Tú Lan: “Mẹ ơi, mẹ nói xem lần này mở cuộc họp nói về chuyện gì thế?”
“Còn có thể là chuyện gì được, nhất định là vì chuyện lương thực rồi.”
Đợi một lát nữa thì người của những thôn khác cũng đến. Nhìn thấy người cũng đến kha khá rồi, lão đội trưởng Quách Trường Thắng gõ vào chiêng trống, tỏ ý bảo mọi người yên lặng. Sau đó ông ấy đứng trên mô đất ở quảng trường, cả người nâng cao lên, để cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy ông ấy.
Quách Trường Thắng hơn năm mươi tuổi, không phải là người địa phương, lúc đầu sau khi ra khỏi quân ngũ, ông ấy được phân đến nơi này an cư, bởi vì từng làm quân nhân, cho nên mặc dù vóc dáng không cao, nhưng cũng khiến người ta nhìn rất có tinh thần, bình thường nói chuyện cũng vô cùng tự tin.
Thế nhưng hôm nay, tinh thần ông ấy trông có vẻ không được tốt. Sau khi nhìn mọi người một lượt, trầm tĩnh vài giây rồi ông ấy mới mở miệng một cách khó khăn: “Lần này chuẩn bị thu gom lương thực. Theo như chỉ thị bên trên, sản lượng năm nay của đội chúng ta nhất định không đủ rồi. Lần này chúng ta thu được cũng chỉ 18.000cân lương thực, năm ngoái báo lên trên là 32.000 cân, con số mà chúng ta báo lên trên đã là ít nhất rồi, nhưng vẫn không đủ. Các đồng chí, lương thực năm nay chúng ta thu được không còn cách nào phát ra được nữa. Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây cũng chính là để mọi người có chuẩn bị tâm lý. Mọi nhà đừng thấy thu hoạch lương thực mà ăn thoải mái nữa. Năm nay không ăn được lương thực mới rồi, toàn bộ thắt lưng buộc bụng. Ít nhất phải gắng gượng đến lúc thu hoạch vụ thu.”
(Một cân bên Trung Quốc = ½ Kilogram bên mình)
Lời của Quách Trường Thắng giống như tiếng sét ngang tai vậy, chốc lát khiến đội ngũ xôn xao cả lên.
Lương thực trong nhà sắp hết rồi, bây giờ lương thực mới thu hoạch được còn không phát cho?
Còn phải chịu đến thu hoạch vụ thu? Thu hoạch vụ thu còn phải mấy tháng nữa đấy, nếu chịu đến lúc đó chẳng phải chết đói hết rồi sao?
“Đội trưởng Quách, như vậy không được đâu, lương thực nhà chúng tôi đã hết từ lâu rồi, không còn gì để ăn nữa đâu. Cả nhà chúng tôi đã ăn vỏ cây mấy ngày liền rồi, dạ dày này sắp chịu không nổi nữa. Vợ tôi, vợ tôi không gắng gượng được nữa mà qua đời rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất