Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc
Chương 25: Tràn Đầy Tự Tin
Cẩn thận trải chăn xong, cô lại chải trăn mỏng cùng màu ra.
Sửa sang lại giường đệm xong, Lục Thanh Nghiên đi tới chỗ tủ quần áo, lấy mấy bộ quần áo thường tắm rửa ra treo trong ngăn tủ.
Đánh giá một lát, Lục Thanh Nghiên lại lấy rèm màu lam trong không gian ra, sau đó dùng đinh treo lên trên.
Ừm, còn có bàn sách bên cửa sổ nữa, đặt mấy quyển sách lên trên.
Lại lấy tủ gỗ nhỏ màu gốc trong không gian ra đặt ở mép giường, trên tủ gỗ được cô bày đèn năng lượng mặt trời và một bình hoa, bình hoa được cắm hoa hồng cô hái trong không gian.
Bên tủ quần áo đặt một giá để đồ, bày biện mấy chậu cây xanh.
Hài lòng gật đầu, tuy đơn sơ một chút, nhưng được cô bố trí không tệ lắm.
Sắp xếp phòng ngủ xong, Lục Thanh Nghiên xách theo túi đồ đi về phía phòng bếp.
Bếp đất dùng xi măng bôi lên, chảo sắt trên bệ bếp hơn rỉ sắt, Lục Thanh Nghiên tốn rất nhiều sức lực mới lau sạch.
Bên bệ bếp bày bàn gỗ hình chữ nhật dùng để thái rau, trên giá bên cạnh bàn gỗ đặt gia vị thường dùng, một cái lu nước to thì đặt bên giá.
Trong tủ bát Lục Thanh Nghiên đặt mười mấy bát, bát cô lấy trong không gian ra nhìn nhỏ xinh hơn bát ở niên đại này một chút.
Lúc này không quan tâm nhiều như vậy, nếu có người hỏi thì cô sẽ lấy cớ, dù sao cũng không ai biết lai lịch chân chính của cô, càng không có ai biết mấy thứ này đến từ thế kỷ 21.
Sắp xếp lại phòng bếp xong, Lục Thanh Nghiên lại đến nhà chính, lấy bình nước ấm, hai cái ca tráng men trong không gian ra.
Ca tráng men cô định mình dùng một cái, cái khác thì cho khách dùng.
Dọn dẹp xong xuôi thì đã tới buổi chiều, Lục Thanh Nghiên mệt đến mức ngồi trên ghế.
Cuối cùng cũng bận việc xong, mình ở niên đại này cũng coi như là yên ổn lại.
Tuy không biết vì sao lại đến nơi đây, tới đâu hay tới đó, cô luôn là người nghĩ rất thoáng, cũng kiên định mình ở thế giới này sẽ có cuộc sống tốt đẹp.
Có Thần Khí gian lận như không gian này, Lục đại tiểu thư tràn ngập tự tin.
Chạng vạng, Lục Thanh Nghiên tràn ngập hứng thú chuẩn bị cơm tối ở nhà mới.
Cô phải khen thưởng cho bản thân, chúc mừng mình dọn đến nhà mới.
Lấy nguyên liệu nấu ăn muốn ăn hôm nay trong kho hàng ra, có tôm có cá.
Lục Thanh Nghiên chuẩn bị làm tôm xào cay, lại nấu cá hầm cải chua, cuối cùng xào cải thảo chua cay, ba món ăn đủ cho mình cô ăn.
Ý nghĩ tốt đẹp, hiện thực thì hơi tàn khốc.
Đối mặt với bếp đất, Lục Thanh Nghiên nhóm lửa rất lâu, nhóm đến mặt xám mày tro mới nhóm được lửa.
Vất vả lắm mới có ngọn lửa, nhưng Lục Thanh Nghiên chưa từng dùng bếp đất vừa phải nhét củi vừa phải nấu ăn.
Bận rộn hơn một tiếng mới nấu xong ba món ăn, cuối cùng phát hiện còn chưa nấu cơm.
Vỗ trán một cái, Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười.
Cô lấy cơm trong không gian thường ngày mình nấu sẵn nhưng không ăn hết ra.
Trước bàn gỗ, Lục Thanh Nghiên bưng bát cơm nếm thử đồ ăn mình làm.
Lần đầu tiên dùng bếp đất, bởi vì độ lửa không khống chế tốt nên cá hầm rơi cháy, cũng may hương vị không tệ.
Ăn hết một bát cơm đầy, ba món ăn bị cô gần như sạch bách.
Cuối cùng Lục Thanh Nghiên không dám tin vậy mà mình ăn khỏe như vậy, cô che mặt nói:
“Sa đọa!”
Ăn bữa tối thu dọn phòng bếp xong, Lục Thanh Nghiên đi dạo trong sân nhà mình.
Sân hơn một trăm mét vuông thoạt nhìn rất rộng, ngoại trừ cái giếng tạm thời không còn thứ gì khác, trụi lủi.
Bốn phía sân là dùng hàng rào cao hơn nửa người vây quanh toàn bộ sân, bên ngoài không nhìn kỹ cũng không thấy được bên trong, thực sự muốn nhìn thì phải tới gần nhón chân lên mới được.
Sửa sang lại giường đệm xong, Lục Thanh Nghiên đi tới chỗ tủ quần áo, lấy mấy bộ quần áo thường tắm rửa ra treo trong ngăn tủ.
Đánh giá một lát, Lục Thanh Nghiên lại lấy rèm màu lam trong không gian ra, sau đó dùng đinh treo lên trên.
Ừm, còn có bàn sách bên cửa sổ nữa, đặt mấy quyển sách lên trên.
Lại lấy tủ gỗ nhỏ màu gốc trong không gian ra đặt ở mép giường, trên tủ gỗ được cô bày đèn năng lượng mặt trời và một bình hoa, bình hoa được cắm hoa hồng cô hái trong không gian.
Bên tủ quần áo đặt một giá để đồ, bày biện mấy chậu cây xanh.
Hài lòng gật đầu, tuy đơn sơ một chút, nhưng được cô bố trí không tệ lắm.
Sắp xếp phòng ngủ xong, Lục Thanh Nghiên xách theo túi đồ đi về phía phòng bếp.
Bếp đất dùng xi măng bôi lên, chảo sắt trên bệ bếp hơn rỉ sắt, Lục Thanh Nghiên tốn rất nhiều sức lực mới lau sạch.
Bên bệ bếp bày bàn gỗ hình chữ nhật dùng để thái rau, trên giá bên cạnh bàn gỗ đặt gia vị thường dùng, một cái lu nước to thì đặt bên giá.
Trong tủ bát Lục Thanh Nghiên đặt mười mấy bát, bát cô lấy trong không gian ra nhìn nhỏ xinh hơn bát ở niên đại này một chút.
Lúc này không quan tâm nhiều như vậy, nếu có người hỏi thì cô sẽ lấy cớ, dù sao cũng không ai biết lai lịch chân chính của cô, càng không có ai biết mấy thứ này đến từ thế kỷ 21.
Sắp xếp lại phòng bếp xong, Lục Thanh Nghiên lại đến nhà chính, lấy bình nước ấm, hai cái ca tráng men trong không gian ra.
Ca tráng men cô định mình dùng một cái, cái khác thì cho khách dùng.
Dọn dẹp xong xuôi thì đã tới buổi chiều, Lục Thanh Nghiên mệt đến mức ngồi trên ghế.
Cuối cùng cũng bận việc xong, mình ở niên đại này cũng coi như là yên ổn lại.
Tuy không biết vì sao lại đến nơi đây, tới đâu hay tới đó, cô luôn là người nghĩ rất thoáng, cũng kiên định mình ở thế giới này sẽ có cuộc sống tốt đẹp.
Có Thần Khí gian lận như không gian này, Lục đại tiểu thư tràn ngập tự tin.
Chạng vạng, Lục Thanh Nghiên tràn ngập hứng thú chuẩn bị cơm tối ở nhà mới.
Cô phải khen thưởng cho bản thân, chúc mừng mình dọn đến nhà mới.
Lấy nguyên liệu nấu ăn muốn ăn hôm nay trong kho hàng ra, có tôm có cá.
Lục Thanh Nghiên chuẩn bị làm tôm xào cay, lại nấu cá hầm cải chua, cuối cùng xào cải thảo chua cay, ba món ăn đủ cho mình cô ăn.
Ý nghĩ tốt đẹp, hiện thực thì hơi tàn khốc.
Đối mặt với bếp đất, Lục Thanh Nghiên nhóm lửa rất lâu, nhóm đến mặt xám mày tro mới nhóm được lửa.
Vất vả lắm mới có ngọn lửa, nhưng Lục Thanh Nghiên chưa từng dùng bếp đất vừa phải nhét củi vừa phải nấu ăn.
Bận rộn hơn một tiếng mới nấu xong ba món ăn, cuối cùng phát hiện còn chưa nấu cơm.
Vỗ trán một cái, Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười.
Cô lấy cơm trong không gian thường ngày mình nấu sẵn nhưng không ăn hết ra.
Trước bàn gỗ, Lục Thanh Nghiên bưng bát cơm nếm thử đồ ăn mình làm.
Lần đầu tiên dùng bếp đất, bởi vì độ lửa không khống chế tốt nên cá hầm rơi cháy, cũng may hương vị không tệ.
Ăn hết một bát cơm đầy, ba món ăn bị cô gần như sạch bách.
Cuối cùng Lục Thanh Nghiên không dám tin vậy mà mình ăn khỏe như vậy, cô che mặt nói:
“Sa đọa!”
Ăn bữa tối thu dọn phòng bếp xong, Lục Thanh Nghiên đi dạo trong sân nhà mình.
Sân hơn một trăm mét vuông thoạt nhìn rất rộng, ngoại trừ cái giếng tạm thời không còn thứ gì khác, trụi lủi.
Bốn phía sân là dùng hàng rào cao hơn nửa người vây quanh toàn bộ sân, bên ngoài không nhìn kỹ cũng không thấy được bên trong, thực sự muốn nhìn thì phải tới gần nhón chân lên mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất