Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc
Chương 43: Bảo Nhi Khiến Người Ta Đau Lòng
Khăn lông và xà phòng thơm được Lục Thanh Nghiên đặt một bên, sợ Bảo Nhi không dùng, Lục Thanh Nghiên còn luôn giải thích.
Bảo Nhi đỏ mắt, nước mắt không nhịn được chảy ra.
Hóa ra là được người ta quan tâm là chuyện hạnh phúc như vậy?
“Đừng khóc, mau tắm rửa đi tránh cho bị cảm.”
Lục Thanh Nghiên lau nước mắt của Bảo Nhi, săn sóc đóng cửa lại.
Trở về phòng mình, Lục Thanh Nghiên vào không gian.
Cô lấy hàng mua lúc trước trong không gian ra, bởi vì nhuộm màu không đều ông chủ lấy giá cực thấp bán cho cô trăm cuộn.
Lục Thanh Nghiên ôm vải dệt đi vào phòng thiết kế trong nhà gỗ.
Phòng thiết kế rất rộng, là nơi thường ngày cô rảnh rỗi sẽ thiết kế quần áo.
Trải vải dệt lên bàn, Lục Thanh Nghiên nhanh chóng cắt, lại dùng tốc độ nhanh nhất ngồi trước máy may hoàn thành áo và quần.
Quần áo được cô cố tình làm mấy mụn vá.
Bởi vì vải dệt đậm màu nên không dễ thấy, khuyết điểm duy nhất là trông còn tương đối mới.
Hiện giờ không có biện pháp khác, không gian của cô có quần áo của đứa bé nhưng đều mới, độc đáo đẹp hơn quần áo cô đang mặc, không thích hợp cho Bảo Nhi hiện giờ mặc.
Ra khỏi không gian, Lục Thanh Nghiên đi tới phòng Bảo Nhi tắm rửa, nhẹ nhàng gõ cửa:
“Bảo Nhi, tắm xong chưa?”
“Chị, em tắm xong rồi, chuẩn bị mặc quần áo.”
“Đừng mặc, chỗ chị có quần áo.”
Lục Thanh Nghiên đẩy cửa ra đi vào, Bảo Nhi ngượng ngùng trốn trong chậu.
Lục Thanh Nghiên biết Bảo Nhi thẹn thùng nên không nhìn cô bé, trong lúc vô tình thấy được tình hình cơ thể Bảo Nhi.
Trong khoảng thời gian này có bánh quy và trứng gà của Lục Thanh Nghiên giúp đỡ, vết sưng vù trên người Bảo Nhi biến mất đi nhiều, hiện giờ có thể thấy rõ xương cốt trên người cô bé, còn có vết thương đầy người.
Vương Kim Nga đúng là súc sinh còn không bằng con chó!
Lục Thanh Nghiên ước gì có thể dùng thuốc chơi chết Vương Kim Nga.
Nếu không phải nhắc nhở mình bình tĩnh lần nữa, cô thực sự sợ ngày nào đó không nhịn được ra tay.
“Tự mình mặc vào đi, giữa trưa ăn cơm chỗ chị, nếu em chạy chị sẽ không vui.”
Không đợi Bảo Nhi trả lời, Lục Thanh Nghiên ra khỏi phòng, đi tới phòng bếp.
Trong lòng Bảo Nhi ấm áp, ánh mắt nhìn quần áo đặt trên ghế.
Quần áo là đồ mới, cô bé không dám chạm vào.
Sau khi thay quần áo xong, Bảo Nhi lại nhặt quần áo cũ nát trên mặt đất lên đặt vào sọt mình, sau đó gian nan kéo chậu nước ra khỏi phòng, đổ vào góc sân.
Làm xong mọi chuyện, Bảo Nhi chạy tới cửa phòng bếp, đỏ mặt cúi đầu: “Chị, Bảo Nhi tới giúp chị.”
Lục Thanh Nghiên đứng trước bệ bếp, dịu dàng cười nói với Bảo Nhi: “Vậy em nhóm lửa giúp chị đi.”
“Dạ!”
Bảo Nhi gật đầu thật mạnh, nhanh chóng chạy tới bên bệ bếp thêm củi, thuần thục bắt đầu nhóm lửa.
Cô bé nợ chị rất nhiều, nếu sau này có cơ hội cô bé nhất định phải báo đáp chị gái.
Lục Thanh Nghiên vừa thái rau, vừa chú ý Bảo Nhi.
Đứa bé nghèo khổ trưởng thành sớm, khi cô ở tuổi này đang làm gì cô đã không nhớ rõ lắm, đơn giản là ăn ngon uống ngon vô ưu vô lự.
Trong bếp dần truyền ra mùi thơm, Bảo Nhi nỗ lực không nhìn qua, gian nan nuốt nước bọt, cuối cùng không nhịn được:
“Chị, giẻ lau ở chỗ nào ạ?”
Lục Thanh Nghiên thuận tay chỉ, Bảo Nhi cầm lấy giẻ lau chạy ra ngoài.
Lục Thanh Nghiên thở dài một hơi, Bảo Nhi hiểu chuyện khiến cô đau lòng, cũng không muốn nợ người ta.
Thực ra như vậy cũng tốt, cô coi như là không thấy được đi.
Nửa tiếng sau hai món mặn một món canh ra khỏi nồi, Lục Thanh Nghiên bưng tất cả đồ ăn và chậu cơm ra ngoài.
Bảo Nhi đỏ mắt, nước mắt không nhịn được chảy ra.
Hóa ra là được người ta quan tâm là chuyện hạnh phúc như vậy?
“Đừng khóc, mau tắm rửa đi tránh cho bị cảm.”
Lục Thanh Nghiên lau nước mắt của Bảo Nhi, săn sóc đóng cửa lại.
Trở về phòng mình, Lục Thanh Nghiên vào không gian.
Cô lấy hàng mua lúc trước trong không gian ra, bởi vì nhuộm màu không đều ông chủ lấy giá cực thấp bán cho cô trăm cuộn.
Lục Thanh Nghiên ôm vải dệt đi vào phòng thiết kế trong nhà gỗ.
Phòng thiết kế rất rộng, là nơi thường ngày cô rảnh rỗi sẽ thiết kế quần áo.
Trải vải dệt lên bàn, Lục Thanh Nghiên nhanh chóng cắt, lại dùng tốc độ nhanh nhất ngồi trước máy may hoàn thành áo và quần.
Quần áo được cô cố tình làm mấy mụn vá.
Bởi vì vải dệt đậm màu nên không dễ thấy, khuyết điểm duy nhất là trông còn tương đối mới.
Hiện giờ không có biện pháp khác, không gian của cô có quần áo của đứa bé nhưng đều mới, độc đáo đẹp hơn quần áo cô đang mặc, không thích hợp cho Bảo Nhi hiện giờ mặc.
Ra khỏi không gian, Lục Thanh Nghiên đi tới phòng Bảo Nhi tắm rửa, nhẹ nhàng gõ cửa:
“Bảo Nhi, tắm xong chưa?”
“Chị, em tắm xong rồi, chuẩn bị mặc quần áo.”
“Đừng mặc, chỗ chị có quần áo.”
Lục Thanh Nghiên đẩy cửa ra đi vào, Bảo Nhi ngượng ngùng trốn trong chậu.
Lục Thanh Nghiên biết Bảo Nhi thẹn thùng nên không nhìn cô bé, trong lúc vô tình thấy được tình hình cơ thể Bảo Nhi.
Trong khoảng thời gian này có bánh quy và trứng gà của Lục Thanh Nghiên giúp đỡ, vết sưng vù trên người Bảo Nhi biến mất đi nhiều, hiện giờ có thể thấy rõ xương cốt trên người cô bé, còn có vết thương đầy người.
Vương Kim Nga đúng là súc sinh còn không bằng con chó!
Lục Thanh Nghiên ước gì có thể dùng thuốc chơi chết Vương Kim Nga.
Nếu không phải nhắc nhở mình bình tĩnh lần nữa, cô thực sự sợ ngày nào đó không nhịn được ra tay.
“Tự mình mặc vào đi, giữa trưa ăn cơm chỗ chị, nếu em chạy chị sẽ không vui.”
Không đợi Bảo Nhi trả lời, Lục Thanh Nghiên ra khỏi phòng, đi tới phòng bếp.
Trong lòng Bảo Nhi ấm áp, ánh mắt nhìn quần áo đặt trên ghế.
Quần áo là đồ mới, cô bé không dám chạm vào.
Sau khi thay quần áo xong, Bảo Nhi lại nhặt quần áo cũ nát trên mặt đất lên đặt vào sọt mình, sau đó gian nan kéo chậu nước ra khỏi phòng, đổ vào góc sân.
Làm xong mọi chuyện, Bảo Nhi chạy tới cửa phòng bếp, đỏ mặt cúi đầu: “Chị, Bảo Nhi tới giúp chị.”
Lục Thanh Nghiên đứng trước bệ bếp, dịu dàng cười nói với Bảo Nhi: “Vậy em nhóm lửa giúp chị đi.”
“Dạ!”
Bảo Nhi gật đầu thật mạnh, nhanh chóng chạy tới bên bệ bếp thêm củi, thuần thục bắt đầu nhóm lửa.
Cô bé nợ chị rất nhiều, nếu sau này có cơ hội cô bé nhất định phải báo đáp chị gái.
Lục Thanh Nghiên vừa thái rau, vừa chú ý Bảo Nhi.
Đứa bé nghèo khổ trưởng thành sớm, khi cô ở tuổi này đang làm gì cô đã không nhớ rõ lắm, đơn giản là ăn ngon uống ngon vô ưu vô lự.
Trong bếp dần truyền ra mùi thơm, Bảo Nhi nỗ lực không nhìn qua, gian nan nuốt nước bọt, cuối cùng không nhịn được:
“Chị, giẻ lau ở chỗ nào ạ?”
Lục Thanh Nghiên thuận tay chỉ, Bảo Nhi cầm lấy giẻ lau chạy ra ngoài.
Lục Thanh Nghiên thở dài một hơi, Bảo Nhi hiểu chuyện khiến cô đau lòng, cũng không muốn nợ người ta.
Thực ra như vậy cũng tốt, cô coi như là không thấy được đi.
Nửa tiếng sau hai món mặn một món canh ra khỏi nồi, Lục Thanh Nghiên bưng tất cả đồ ăn và chậu cơm ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất