Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu
Chương 74
Bất Đắc Chí đang ngáy khò khò trong không gian thì bị Ngôn Khanh kéo ra ngoài.
"Gọi bổn tọa ra làm gì" Mắt lim dim, nó ngoác miệng ra ngáp. Cặp mắt hạt đậu của nó còn chưa kịp thấy rõ quang cảnh xung quanh thì đã đột ngột bị một luồng gió băng sương quần cho bay nghiêng bay ngả.
"?!!!" Bất Đắc Chí bị gió thốc cho lộn mấy vòng.
"Ngươi làm cái khỉ gì thế Ngôn Khanh!" Nó cố giữ thăng bằng trong kinh hoàng và choáng váng, phải vẫy cánh lia lịa mới không bị gió thổi đi: "Chuyện gì xảy ra vậy!"
Không có thời gian giải thích thêm, Ngôn Khanh chỉ yểm của Hoài Minh Tử và nhẹ nhàng bảo: "Bất Đắc Chí, nuốt nó. Nếu không hôm nay chúng ta đều bỏ mạng tại đây."
Bất Đắc Chí: "???"
Sắc mặt cũng như giọng điệu nghiêm túc của Ngôn Khanh khiến Bất Đắc Chí thận trọng. Nó run rẩy nhìn sang, thấy giữa không trung là một thứ gì đó màu đen, méo mó, dữ tợn, và mạnh mẽ.
Bất Đắc Chí run giọng: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi muốn ta nuốt cái thứ này??"
Ngôn Khanh: "Ừ."
Bất Đắc Chí yên lặng dúi đầu vào tay áo y.
Ngôn Khanh cầm cánh lôi nó ra ngoài.
Bất Đắc Chí kêu gào thảm thiết: "Không! Nó nuốt ta còn hợp lý hơn! Tiên sư bố, ngươi muốn hại chết bổn tọa phải không! Chúng ta không đánh lại thì chạy chứ quá khích làm gì!"
Ngôn Khanh hờ hững: "Không chạy nổi."
Bất Đắc Chí dùng cánh ôm cánh tay Ngôn Khanh, nước mắt đầm đìa: "Ngươi không chạy nổi thì cứ để ta chạy, ta sẽ mang theo di nguyện của ngươi mà sống tiếp."
Biết nó tham sống sợ chết nên Ngôn Khanh không đôi co với nó thêm. Y bước về khu vực trung tâm và hướng tầm mắt lên người Tạ Thức Y.
Bất Đắc Chí tuy ngoài miệng kêu gào nhưng vẫn thật sự theo Ngôn Khanh đi vào tâm bão, dù vào xong nó lại nuốt nước bọt, cơ bắp căng lên, đối diện thẳng với Hoài Minh Tử.
Bất Đắc Chí sợ sệt: "Ngươi muốn ta làm gì?"
Ngôn Khanh: "Đánh cược mạng ngươi, cũng là đánh cược mạng ta."
Dứt lời, Ngôn Khanh giật một sợi tóc, con ngươi đỏ rực khi y mở mắt ra. Sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay, Ngôn Khanh không ngừng dồn linh lực vào nó. Cuối cùng, nó phân thân thành vô vàn chiếc bóng đâm xuyên bất kể là lửa hay băng tuyết và trói chặt chất lỏng đen quái dị đằng kia.
Yểm thét lạc giọng. Sự giam cầm của hồn ti khiến nó rơi xuống đất, giãy giụa trong tình trạng thương tích đầy mình. Tuy nhiên chung quy vẫn là yểm hóa thần, nó biến đổi nhiều loại hình dáng rồi lọt khỏi lưới hồn ti từng giọt một.
Bị Ngôn Khanh thả ra, Bất Đắc Chí suýt thì mất đà rơi thẳng xuống. Nhưng sau cùng thói sợ chết vùng lên làm nó đập cánh, nghiến răng, bất chấp nhào vào đống thức ăn đen.
"Aaaaaaaaaa bổn tọa liều mạng với nhà ngươi!" Nó xông tới cắn xé khối yểm.
Sau khi đã chế ngự được Hoài Minh Tử, Ngôn Khanh lại lo lắng chạy về phía Tạ Thức Y.
Việc Hoài Minh Tử vừa có đủ khả năng kéo y chôn cùng vừa hủy cả thành Thập Phương chỉ trong chốc lát ngày xưa đã chứng minh trận Chích Hỏa Huyền Âm ghê gớm đến độ nào. Như vậy thì e rằng, Tạ Thức Y đã phải trả cái giá không nhỏ để giải trận.
Băng tuyết tràn đại điện. Khi mây khói tan đi, Ngôn Khanh nhìn Tạ Thức Y áo đỏ quỳ một chân trên mặt đất khô cằn. Y hoảng hốt đến gần: "Ngươi làm sao thế Tạ Thức Y?"
Liếc nhìn y, Tạ Thức Y hờ hững quệt vệt máu lăn dài trên mép: "Không sao."
Ngôn Khanh giận đến bật cười: "Không sao? Sao mà không sao?! Kiếp trước ta bị chính trận Chích Hỏa Huyền Âm thiêu chết, chẳng lẽ ta lại không biết sức mạnh của nó à??"
Rồi y chợt sững sờ: "Ngươi chảy máu!?"
Tạ Thức Y mặc bộ đồ đỏ nên vết máu thấm qua hoàn toàn không lộ rõ, chỉ có thể là do Ngôn Khanh nhạy bén phát hiện ra. Cầm tay Tạ Thức Y, y phát hiện đường chỉ tay của hắn nhuộm đẫm máu đỏ và những ngón tay thì lạnh bất thường.
Ngôn Khanh tái mặt.
Tạ Thức Y yên lặng nhìn y rất lâu rồi an ủi: "Ta sẽ không tự sát."
Ngôn Khanh ngẩng phắt đầu, ánh mắt lóe lên: "Ngươi dùng máu lưu ly phải không?"
Tạ Thức Y im lặng.
Với bờ môi run rẩy, Ngôn Khanh cười tự giễu nhưng cũng không nói thêm gì mà chỉ dìu Tạ Thức Y ngồi xuống bên cột trụ trung tâm của đại điện xương trắng.
Kính Như Trần vừa hớt hải chạy đến và lo lắng hỏi: "Yên Khanh, các ngươi bị thương chỗ nào à? Có nặng lắm không?"
"Không sao," Ngôn Khanh quay đầu đáp nàng, "Cô giằng xích sắt trên bức tượng kỳ lân phía nam xuống đi."
Kính Như Trần: "Sao cơ?" Nhưng từ sau khi vào bí cảnh nàng vẫn ngoan ngoãn đi theo Ngôn Khanh nên cũng gật đầu nhanh chóng: "Được được, ta đi gỡ đây."
Ngôn Khanh lại nhìn Tạ Thức Y. Ánh đỏ trong mắt chưa tan, Ngôn Khanh yên lặng, hồi lâu mới cười mỏi mệt: "Tạ Thức Y này, ta vẫn cho rằng mọi chuyện còn chưa bắt đầu, lại chẳng ngờ ngươi đã đi đến bước này rồi. Đạo Vô Tình tan, tâm lưu ly vỡ..."
Phá tâm lưu ly, hủy đạo Vô Tình, phản bội tông môn, rơi vào khốn khó.
Cuối cùng chết ở biển Thương Vọng.
Giọng Ngôn Khanh run lên: "Sau đấy thì sao hả Tạ Thức Y, tiếp theo ngươi định làm gì."
Tạ Thức Y dựa lên cột đá, mái tóc mực chảy dài uốn lượn, khuôn mặt trắng lạnh và sắc môi đỏ thẫm. Tuy nhiên ngay cả trong trạng thái hiện tại hắn cũng không mang lại cho người ta cảm giác gì yếu ớt. Ngẩng khẽ đầu và yên lặng nhìn Ngôn Khanh, hắn nhẹ nhàng hỏi: "Chẳng phải ngươi mới là người hiểu rõ nhất tiếp theo ta định làm gì hả?"
Ngôn Khanh ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại thì Tạ Thức Y đã bình thản cúi người và dùng những ngón tay thon dài mà lạnh lẽo nâng cằm y lên, ép buộc y phải nhìn thẳng vào mình.
Quỳ một chân xuống đất, lưng cúi nhẹ, Ngôn Khanh ngơ ngác đối diện với cặp mắt sâu thẳm của đối phương.
Tạ Thức Y có đôi mắt đẹp như ngọc trụy mình dưới nước. Sinh sống lâu năm trên điện Tiêu Ngọc phủ tuyết khiến hơi lạnh thấm đẫm trong từng thớ da thớ thịt, khiến từng ánh mắt hay hành vi của hắn đều ẩn chứa tính "Thần" tinh khiết và lạnh lùng.
Để rồi nay tính "Thần" tan đi, để lộ ra cảm xúc đến từ bản chất.
Càng điên cuồng thì lại càng bình tĩnh, sắc mặt Tạ Thức Y vẫn hững hờ, chỉ có xa xăm nơi đáy mắt mới cồn cào cơn sóng lớn.
Hồi lâu hắn chợt khẽ cười.
"Ngôn Khanh à, đạo Vô Tình của ta bị hủy, tâm lưu ly của ta tan vỡ, ngươi thật sự không biết nguyên nhân là gì ư?"
... Y thật sự không biết à?
Ngôn Khanh im lặng. Mỗi một lần trò chuyện với Tạ Thức Y là một lần Ngôn Khanh thấy trái tim mình có cảm giác như có loài côn trùng nào đó ngủ đông bên trong. Nhưng lúc này nó chẳng còn ngủ đông, nó đang từ từ phá vỏ, hình như nó sắp tỉnh dậy rồi- rồi nó sẽ lấy máu từ tim y làm dinh dưỡng và sẽ gặm nhấm đến khi y chẳng còn lại thứ gì. Song y cũng chẳng tài nào ngăn cản nó.
Sau đó những gợn sóng hồi ức bị phong ấn mà y không dám chạm vào sẽ hiện ra, rồi sẽ nhấn chìm y từng đợt, từng đợt.
Mặt y trắng bệch. Vừa nhắm mắt lại là bốn mốt bước chân sẽ lặp hoài không dứt trên con đường nhuốm máu dài không hồi kết.
Như sực nhớ đến chuyện gì, Tạ Thức Y cất lời bằng giọng điệu nhẹ nhàng mà nghiêm túc: "Ngươi đã từng muốn giết ta khi ở biển Thương Vọng. Mắt ngươi biến thành màu xanh lá, tay ngươi nắm lấy cổ ta, giống như thế này."
Nói đoạn hắn buông bàn tay đang nắm lấy cổ tay Ngôn Khanh và, một cách chậm rãi, những ngón tay lạnh băng của hắn lần lên cổ người đối diện.
Dòng suy nghĩ hỗn loạn của Ngôn Khanh đứng sững lại trong kinh hoàng.
Ầm, đầu óc y trống rỗng.
... Tạ Thức Y vừa nói cái gì?!
Ánh sáng trắng ngần của băng tuyết xung quanh hắt lên khuôn mặt hắn. Ngón tay hắn vuốt nhẹ qua yết hầu Ngôn Khanh một cách mập mờ và cảm nhận cơn run rẩy từ nơi ấy. Hơi ấm của y truyền vào lòng bàn tay hắn.
"Chắc là ngươi không nhớ chuyện này."
Tạ Thức Y trầm giọng: "Ngày bé ta từng gặp một lão già, lão tốn mất một năm để dạy cho ta về sự xảo quyệt và độc ác của yểm."
"Lão đối xử rất tốt với ta, lão thậm chí sẵn sàng đánh cược cả mạng lão, lão giả bộ rất tài tình, không chê vào đâu được. Nhưng giả vẫn là giả. Thế rồi khi lão cõng ta chạy trốn, ta đã giết lão từ đằng sau."
"Ta cũng từng muốn giết ngươi bằng cách thức tương đồng khi ngươi cõng ta dưới đáy biển Thương Vọng. Nhưng rồi ta bỏ cuộc... lẽ ra lúc ấy ta đã phải nhận ra rằng ta không thể tu được đạo Vô Tình."
"Giá mà khi ấy... có nhiều thời gian hơn thì đã tốt rồi."
Dứt lời Tạ Thức Y lại trở về với lặng yên, môi treo nụ cười nhạt nhẽo, ánh mắt đong đầy vẻ châm chọc. Hắn bình sinh ghét chữ "giá mà", thế nhưng hiện giờ hắn thật sự nuối tiếc, tiếc thay cho thời gian chia biệt ngày xưa quá vội vàng.
Nếu ngày ấy chẳng phải vội vàng ly biệt, thì sao có thể hiểu lầm những hai trăm năm.
Dù thời gian chỉ kéo dài thêm đôi lát nữa, thì hai người họ cũng sẽ không nuốt khúc mắc vào trong. Chỉ trách họ không lường trước được một sự hiểu lầm lại kéo họ xa cách trăm năm, một người Thượng Trùng Thiên một người Ma vực, cách biệt nhau cả một chốn trần gian.
Ngón tay run dữ dội, mắt đỏ bừng màu máu, Ngôn Khanh không thể nói thành lời.
Giờ khắc này, lời của Ma thần ở cung điện thận long năm xưa lại hiện lên và bóc trần cho y xem thứ sự thật đắng ngắt.
'Mà Ngôn Khanh này, ngươi đoán loại người gì sẽ bị ta ký sinh?'
'Loại người đạo tâm lung lạc, lòng chứa ác niệm. Nếu ý chí ngươi chưa từng lung lạc thì sao ngươi có thể bị ta ký sinh cho được chứ.'
Y thua bởi thói tự phụ của mình. Tự phụ vào tâm tính kiên định của mình; tự phụ khi cho rằng bản thân không bao giờ chừa cơ hội cho Ma thần lợi dụng kể cả khi sa ngã nhất; vậy nên y hoàn toàn chẳng thể nào ngờ đã thật sự có một thời khắc trong đời mình từng bị Ma thần chiếm đoạt.
Bàn tay Tạ Thức Y dời khỏi cổ và đặt xuống bờ vai Ngôn Khanh, một cơn đau truyền đến làm hắn bỗng nhiên tái mặt, cơ thể đổ về trước.
Ngôn Khanh đỡ lấy hắn theo phản xạ.
Lần này, tay hắn tuột khỏi vai và ôm vòng qua eo người đối diện. Hai người họ ôm nhau giữa trời băng trong tư thế thân mật vô cùng.
Chẳng khác nào một vòng lặp, cảnh tượng như trở về với cái ngày ở Thần cung của thận long rợp trời tuyết trắng. Trong cung điện yên tĩnh, gió tuyết vô thanh, lửa cháy không tiếng động, tất cả ồn ào và chém giết lặng đi, mái tóc giao hòa, mùi của tuyết ôm trọn mình y.
Ngôn Khanh nghe thấy tiếng Tạ Thức Y nói: "Xin lỗi."
Ngôn Khanh nhắm mắt, hốc mắt cay xè, con côn trùng vùi trong tim đã hoàn toàn thoát xác. Y bật ra một tiếng cười ngắn ngủi.
Hơi thở của Tạ Thức Y lọt vào tai y, lạnh và ướt. Giờ Ngôn Khanh mới hiểu hắn đã thật sự khóc lúc vùi đầu vào hõm vai y ở biển Thương Vọng năm xưa khi vừa tỉnh lại. Nước mắt và nước biển trộn lẫn, thấm lên nước da y.
Lòng Ngôn Khanh bộn bề cảm xúc, có giận dữ, có buồn cười, có nuối tiếc, có buồn thương.
Giận dữ vì Ma thần xảo quyệt;
Buồn cười vì bản thân bấy giờ chỉ biết tự khép mình để rồi tự oán trách;
Nuối tiếc vì bỏ lỡ nhau suốt hai trăm năm;
Buồn thương vì cục diện lúc này.
Tiếc rằng bây giờ cũng không có thời gian để họ giãi bày tỉ mỉ ân oán năm xưa.
Lần nào cũng vội vàng như vậy, bất luận là hiểu lầm hay là sự thật.
Ngôn Khanh cười gượng: "Yêu Yêu, chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp."
Yên lặng rất lâu, cuối cùng Tạ Thức Y mới trả lời: "Được."
Ầm.
"Yên Khanh, ta làm được rồi!" Kính Như Trần đến mảng điện phía nam và quan sát mất một lúc lâu mới tìm ra chiếc xích có thể gỡ xuống. Nàng không có linh lực nên phải dùng tay không, mà chân nàng đã hóa xương cả nên không vận được nhiều sức lắm.
Đến khi gỡ xong xích sắt thì trán nàng đã nhễ nhại mồ hôi. Thế nhưng vào thời điểm xích sắt rơi ầm ầm nàng vẫn rất vui mừng, bộ áo trắng thuần phấp phới trong đại điện như đóa hoa song sinh nở rộ.
"Yên Khanh!" Nàng nhìn Ngôn Khanh bằng ánh mắt ngời sáng, song chưa kịp tranh công thì một chiếc quạt xếp bất thình lình lao vụt về phía nàng, như phi tiêu, kéo theo cả sợ hãi lẫn phẫn nộ ngút trời.
Tần Trường Hi đã sợ phát điên. Lo mình sẽ phải chôn cùng khi Hoài Minh Tử tự sát nên gã muốn sớm rời khỏi bí cảnh. Nào ngờ vừa ra ngoài thì lửa trút ầm ầm như sao băng, chúng hung tàn phá vỡ bầu trời mà rơi xuống đất. Khi chúng lan sang tóc gã, gã toan dùng linh lực dập đi thì lại phát hiện đan điền bị khí của Thần kiềm chế, khiến gã hoàn toàn không thể dùng pháp thuật.
Cổ còn quấn hồn ti của Ngôn Khanh, Tần Trường Hi chạy trở vào rồi dựa tường mà phá lên cười sằng sặc, nước mắt dây cả ra tóc mai.
"Kính Như Ngọc hahahahaha Kính Như Ngọc!"
Ả khùng Kính Như Ngọc! Ả khùng! Ả khùng!
Thì ra Kính Như Ngọc không muốn bỏ qua cho bất kỳ ai.
Lửa trời Xích Linh sẽ thiêu rụi toàn bí cảnh. Trong trạng thái lý trí suy tàn, gã vừa quay về đại điện đã thấy yểm của Hoài Minh Tử đang đánh nhau với một con dơi, còn ở phía nam là một thiếu nữ áo trắng sắp sửa khởi động hệ thống bẫy rập trong đại điện.
Tần Trường Hi quắc mắt, không thể để ả khởi động được- một khi khởi động lửa sẽ lan thẳng vào bên trong, dù bây giờ họ cũng chỉ có thể ngồi đây chờ chết.
"Cút ngay!"
Nhưng gã thà hoãn giờ chết lại.
Quạt gã chớm lửa Xích Linh, khoảnh khắc đến ngay trước mắt Kính Như Ngọc, nó chợt bị một sợi xích sắt chặn lại và hất văng ra ngoài.
Một người bận đồ đen chạy từ ngoài vào và sốt sắng hô to: "Tiểu thư!"
Kính Như Trần ngơ ngác ngẩng đầu và gọi nhẹ: "Phi Vũ..."
Có điều lửa trên quạt vẫn chớm lên vạt váy nàng.
Kinh hoàng, Phi Vũ trợn trừng hai mắt: "Tiểu thư!"
Chiếc váy trắng của nàng ban đầu chỉ le lói đốm lửa đỏ, thế rồi tí tách, đốm lửa đỏ bùng lên thắp rực áo trắng và để lộ ra xương chân trắng ởn của nàng.
Ngẩn người, nàng đứng lặng yên và bất động giữa ngọn lửa đỏ, không sợ hãi không bàng hoàng, chỉ có nỗi kinh ngạc đọng trong đôi mắt. Con ngươi nàng phản chiếu hình ảnh của đại điện xương trắng lặng ngắt như tờ, rồi cũng lại giống như... điện Tuyền Cơ nguy nga và lộng lẫy.
Đúng lúc này có giọng nói lạnh băng truyền đến.
"Kính Như Trần, đập vỡ chiếc gương đi."
Kính Như Trần ngẩng đầu cứng ngắc. Đứng ở một góc đại điện là Tạ Thức Y đã ổn định lại và đứng được lên. Hắn đứng giữa gió tuyết, ngước mắt, hờ hững nhìn nàng.
"Ta..."
Nàng thấy mình như bị thôi miên, lửa thiêu những ngón tay nàng, cơn đau làm nàng run rẩy, chiếc gương song sinh trong tay rơi xuống đất.
Choang, gương chìm vào biển lửa, phát ra tiếng vỡ đinh tai.
Mà cũng lại giống như tiếng trống chiều chuông sớm vang lên trong óc nàng. Một tiếng vang đinh tai và nhức óc.
Qua mảnh gương vụn vỡ, nàng nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên khuôn mặt mình, thấy ánh mắt lo âu của Phi Vũ, thấy đường nhìn lạnh lẽo phía cuối đại điện của Tạ Thức Y tựa như cái bóng vĩnh hằng mà Thượng Trùng Thiên lặng lẽ phủ lên các tông môn lớn.
Nàng còn thấy cả người thiếu nữ rơm rớm nước mắt vì sung sướng khi tai qua nạn khỏi đang nhào vào lòng nàng-
"Tỷ tỷ, chúng ta được cứu rồi!"
Cùng với đó còn có chiếc xà nhà rừng rực lửa đang ào ào sập xuống.
Tuyền Cơ điện, hỏa hoạn Tuyền Cơ.
"Gọi bổn tọa ra làm gì" Mắt lim dim, nó ngoác miệng ra ngáp. Cặp mắt hạt đậu của nó còn chưa kịp thấy rõ quang cảnh xung quanh thì đã đột ngột bị một luồng gió băng sương quần cho bay nghiêng bay ngả.
"?!!!" Bất Đắc Chí bị gió thốc cho lộn mấy vòng.
"Ngươi làm cái khỉ gì thế Ngôn Khanh!" Nó cố giữ thăng bằng trong kinh hoàng và choáng váng, phải vẫy cánh lia lịa mới không bị gió thổi đi: "Chuyện gì xảy ra vậy!"
Không có thời gian giải thích thêm, Ngôn Khanh chỉ yểm của Hoài Minh Tử và nhẹ nhàng bảo: "Bất Đắc Chí, nuốt nó. Nếu không hôm nay chúng ta đều bỏ mạng tại đây."
Bất Đắc Chí: "???"
Sắc mặt cũng như giọng điệu nghiêm túc của Ngôn Khanh khiến Bất Đắc Chí thận trọng. Nó run rẩy nhìn sang, thấy giữa không trung là một thứ gì đó màu đen, méo mó, dữ tợn, và mạnh mẽ.
Bất Đắc Chí run giọng: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi muốn ta nuốt cái thứ này??"
Ngôn Khanh: "Ừ."
Bất Đắc Chí yên lặng dúi đầu vào tay áo y.
Ngôn Khanh cầm cánh lôi nó ra ngoài.
Bất Đắc Chí kêu gào thảm thiết: "Không! Nó nuốt ta còn hợp lý hơn! Tiên sư bố, ngươi muốn hại chết bổn tọa phải không! Chúng ta không đánh lại thì chạy chứ quá khích làm gì!"
Ngôn Khanh hờ hững: "Không chạy nổi."
Bất Đắc Chí dùng cánh ôm cánh tay Ngôn Khanh, nước mắt đầm đìa: "Ngươi không chạy nổi thì cứ để ta chạy, ta sẽ mang theo di nguyện của ngươi mà sống tiếp."
Biết nó tham sống sợ chết nên Ngôn Khanh không đôi co với nó thêm. Y bước về khu vực trung tâm và hướng tầm mắt lên người Tạ Thức Y.
Bất Đắc Chí tuy ngoài miệng kêu gào nhưng vẫn thật sự theo Ngôn Khanh đi vào tâm bão, dù vào xong nó lại nuốt nước bọt, cơ bắp căng lên, đối diện thẳng với Hoài Minh Tử.
Bất Đắc Chí sợ sệt: "Ngươi muốn ta làm gì?"
Ngôn Khanh: "Đánh cược mạng ngươi, cũng là đánh cược mạng ta."
Dứt lời, Ngôn Khanh giật một sợi tóc, con ngươi đỏ rực khi y mở mắt ra. Sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay, Ngôn Khanh không ngừng dồn linh lực vào nó. Cuối cùng, nó phân thân thành vô vàn chiếc bóng đâm xuyên bất kể là lửa hay băng tuyết và trói chặt chất lỏng đen quái dị đằng kia.
Yểm thét lạc giọng. Sự giam cầm của hồn ti khiến nó rơi xuống đất, giãy giụa trong tình trạng thương tích đầy mình. Tuy nhiên chung quy vẫn là yểm hóa thần, nó biến đổi nhiều loại hình dáng rồi lọt khỏi lưới hồn ti từng giọt một.
Bị Ngôn Khanh thả ra, Bất Đắc Chí suýt thì mất đà rơi thẳng xuống. Nhưng sau cùng thói sợ chết vùng lên làm nó đập cánh, nghiến răng, bất chấp nhào vào đống thức ăn đen.
"Aaaaaaaaaa bổn tọa liều mạng với nhà ngươi!" Nó xông tới cắn xé khối yểm.
Sau khi đã chế ngự được Hoài Minh Tử, Ngôn Khanh lại lo lắng chạy về phía Tạ Thức Y.
Việc Hoài Minh Tử vừa có đủ khả năng kéo y chôn cùng vừa hủy cả thành Thập Phương chỉ trong chốc lát ngày xưa đã chứng minh trận Chích Hỏa Huyền Âm ghê gớm đến độ nào. Như vậy thì e rằng, Tạ Thức Y đã phải trả cái giá không nhỏ để giải trận.
Băng tuyết tràn đại điện. Khi mây khói tan đi, Ngôn Khanh nhìn Tạ Thức Y áo đỏ quỳ một chân trên mặt đất khô cằn. Y hoảng hốt đến gần: "Ngươi làm sao thế Tạ Thức Y?"
Liếc nhìn y, Tạ Thức Y hờ hững quệt vệt máu lăn dài trên mép: "Không sao."
Ngôn Khanh giận đến bật cười: "Không sao? Sao mà không sao?! Kiếp trước ta bị chính trận Chích Hỏa Huyền Âm thiêu chết, chẳng lẽ ta lại không biết sức mạnh của nó à??"
Rồi y chợt sững sờ: "Ngươi chảy máu!?"
Tạ Thức Y mặc bộ đồ đỏ nên vết máu thấm qua hoàn toàn không lộ rõ, chỉ có thể là do Ngôn Khanh nhạy bén phát hiện ra. Cầm tay Tạ Thức Y, y phát hiện đường chỉ tay của hắn nhuộm đẫm máu đỏ và những ngón tay thì lạnh bất thường.
Ngôn Khanh tái mặt.
Tạ Thức Y yên lặng nhìn y rất lâu rồi an ủi: "Ta sẽ không tự sát."
Ngôn Khanh ngẩng phắt đầu, ánh mắt lóe lên: "Ngươi dùng máu lưu ly phải không?"
Tạ Thức Y im lặng.
Với bờ môi run rẩy, Ngôn Khanh cười tự giễu nhưng cũng không nói thêm gì mà chỉ dìu Tạ Thức Y ngồi xuống bên cột trụ trung tâm của đại điện xương trắng.
Kính Như Trần vừa hớt hải chạy đến và lo lắng hỏi: "Yên Khanh, các ngươi bị thương chỗ nào à? Có nặng lắm không?"
"Không sao," Ngôn Khanh quay đầu đáp nàng, "Cô giằng xích sắt trên bức tượng kỳ lân phía nam xuống đi."
Kính Như Trần: "Sao cơ?" Nhưng từ sau khi vào bí cảnh nàng vẫn ngoan ngoãn đi theo Ngôn Khanh nên cũng gật đầu nhanh chóng: "Được được, ta đi gỡ đây."
Ngôn Khanh lại nhìn Tạ Thức Y. Ánh đỏ trong mắt chưa tan, Ngôn Khanh yên lặng, hồi lâu mới cười mỏi mệt: "Tạ Thức Y này, ta vẫn cho rằng mọi chuyện còn chưa bắt đầu, lại chẳng ngờ ngươi đã đi đến bước này rồi. Đạo Vô Tình tan, tâm lưu ly vỡ..."
Phá tâm lưu ly, hủy đạo Vô Tình, phản bội tông môn, rơi vào khốn khó.
Cuối cùng chết ở biển Thương Vọng.
Giọng Ngôn Khanh run lên: "Sau đấy thì sao hả Tạ Thức Y, tiếp theo ngươi định làm gì."
Tạ Thức Y dựa lên cột đá, mái tóc mực chảy dài uốn lượn, khuôn mặt trắng lạnh và sắc môi đỏ thẫm. Tuy nhiên ngay cả trong trạng thái hiện tại hắn cũng không mang lại cho người ta cảm giác gì yếu ớt. Ngẩng khẽ đầu và yên lặng nhìn Ngôn Khanh, hắn nhẹ nhàng hỏi: "Chẳng phải ngươi mới là người hiểu rõ nhất tiếp theo ta định làm gì hả?"
Ngôn Khanh ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại thì Tạ Thức Y đã bình thản cúi người và dùng những ngón tay thon dài mà lạnh lẽo nâng cằm y lên, ép buộc y phải nhìn thẳng vào mình.
Quỳ một chân xuống đất, lưng cúi nhẹ, Ngôn Khanh ngơ ngác đối diện với cặp mắt sâu thẳm của đối phương.
Tạ Thức Y có đôi mắt đẹp như ngọc trụy mình dưới nước. Sinh sống lâu năm trên điện Tiêu Ngọc phủ tuyết khiến hơi lạnh thấm đẫm trong từng thớ da thớ thịt, khiến từng ánh mắt hay hành vi của hắn đều ẩn chứa tính "Thần" tinh khiết và lạnh lùng.
Để rồi nay tính "Thần" tan đi, để lộ ra cảm xúc đến từ bản chất.
Càng điên cuồng thì lại càng bình tĩnh, sắc mặt Tạ Thức Y vẫn hững hờ, chỉ có xa xăm nơi đáy mắt mới cồn cào cơn sóng lớn.
Hồi lâu hắn chợt khẽ cười.
"Ngôn Khanh à, đạo Vô Tình của ta bị hủy, tâm lưu ly của ta tan vỡ, ngươi thật sự không biết nguyên nhân là gì ư?"
... Y thật sự không biết à?
Ngôn Khanh im lặng. Mỗi một lần trò chuyện với Tạ Thức Y là một lần Ngôn Khanh thấy trái tim mình có cảm giác như có loài côn trùng nào đó ngủ đông bên trong. Nhưng lúc này nó chẳng còn ngủ đông, nó đang từ từ phá vỏ, hình như nó sắp tỉnh dậy rồi- rồi nó sẽ lấy máu từ tim y làm dinh dưỡng và sẽ gặm nhấm đến khi y chẳng còn lại thứ gì. Song y cũng chẳng tài nào ngăn cản nó.
Sau đó những gợn sóng hồi ức bị phong ấn mà y không dám chạm vào sẽ hiện ra, rồi sẽ nhấn chìm y từng đợt, từng đợt.
Mặt y trắng bệch. Vừa nhắm mắt lại là bốn mốt bước chân sẽ lặp hoài không dứt trên con đường nhuốm máu dài không hồi kết.
Như sực nhớ đến chuyện gì, Tạ Thức Y cất lời bằng giọng điệu nhẹ nhàng mà nghiêm túc: "Ngươi đã từng muốn giết ta khi ở biển Thương Vọng. Mắt ngươi biến thành màu xanh lá, tay ngươi nắm lấy cổ ta, giống như thế này."
Nói đoạn hắn buông bàn tay đang nắm lấy cổ tay Ngôn Khanh và, một cách chậm rãi, những ngón tay lạnh băng của hắn lần lên cổ người đối diện.
Dòng suy nghĩ hỗn loạn của Ngôn Khanh đứng sững lại trong kinh hoàng.
Ầm, đầu óc y trống rỗng.
... Tạ Thức Y vừa nói cái gì?!
Ánh sáng trắng ngần của băng tuyết xung quanh hắt lên khuôn mặt hắn. Ngón tay hắn vuốt nhẹ qua yết hầu Ngôn Khanh một cách mập mờ và cảm nhận cơn run rẩy từ nơi ấy. Hơi ấm của y truyền vào lòng bàn tay hắn.
"Chắc là ngươi không nhớ chuyện này."
Tạ Thức Y trầm giọng: "Ngày bé ta từng gặp một lão già, lão tốn mất một năm để dạy cho ta về sự xảo quyệt và độc ác của yểm."
"Lão đối xử rất tốt với ta, lão thậm chí sẵn sàng đánh cược cả mạng lão, lão giả bộ rất tài tình, không chê vào đâu được. Nhưng giả vẫn là giả. Thế rồi khi lão cõng ta chạy trốn, ta đã giết lão từ đằng sau."
"Ta cũng từng muốn giết ngươi bằng cách thức tương đồng khi ngươi cõng ta dưới đáy biển Thương Vọng. Nhưng rồi ta bỏ cuộc... lẽ ra lúc ấy ta đã phải nhận ra rằng ta không thể tu được đạo Vô Tình."
"Giá mà khi ấy... có nhiều thời gian hơn thì đã tốt rồi."
Dứt lời Tạ Thức Y lại trở về với lặng yên, môi treo nụ cười nhạt nhẽo, ánh mắt đong đầy vẻ châm chọc. Hắn bình sinh ghét chữ "giá mà", thế nhưng hiện giờ hắn thật sự nuối tiếc, tiếc thay cho thời gian chia biệt ngày xưa quá vội vàng.
Nếu ngày ấy chẳng phải vội vàng ly biệt, thì sao có thể hiểu lầm những hai trăm năm.
Dù thời gian chỉ kéo dài thêm đôi lát nữa, thì hai người họ cũng sẽ không nuốt khúc mắc vào trong. Chỉ trách họ không lường trước được một sự hiểu lầm lại kéo họ xa cách trăm năm, một người Thượng Trùng Thiên một người Ma vực, cách biệt nhau cả một chốn trần gian.
Ngón tay run dữ dội, mắt đỏ bừng màu máu, Ngôn Khanh không thể nói thành lời.
Giờ khắc này, lời của Ma thần ở cung điện thận long năm xưa lại hiện lên và bóc trần cho y xem thứ sự thật đắng ngắt.
'Mà Ngôn Khanh này, ngươi đoán loại người gì sẽ bị ta ký sinh?'
'Loại người đạo tâm lung lạc, lòng chứa ác niệm. Nếu ý chí ngươi chưa từng lung lạc thì sao ngươi có thể bị ta ký sinh cho được chứ.'
Y thua bởi thói tự phụ của mình. Tự phụ vào tâm tính kiên định của mình; tự phụ khi cho rằng bản thân không bao giờ chừa cơ hội cho Ma thần lợi dụng kể cả khi sa ngã nhất; vậy nên y hoàn toàn chẳng thể nào ngờ đã thật sự có một thời khắc trong đời mình từng bị Ma thần chiếm đoạt.
Bàn tay Tạ Thức Y dời khỏi cổ và đặt xuống bờ vai Ngôn Khanh, một cơn đau truyền đến làm hắn bỗng nhiên tái mặt, cơ thể đổ về trước.
Ngôn Khanh đỡ lấy hắn theo phản xạ.
Lần này, tay hắn tuột khỏi vai và ôm vòng qua eo người đối diện. Hai người họ ôm nhau giữa trời băng trong tư thế thân mật vô cùng.
Chẳng khác nào một vòng lặp, cảnh tượng như trở về với cái ngày ở Thần cung của thận long rợp trời tuyết trắng. Trong cung điện yên tĩnh, gió tuyết vô thanh, lửa cháy không tiếng động, tất cả ồn ào và chém giết lặng đi, mái tóc giao hòa, mùi của tuyết ôm trọn mình y.
Ngôn Khanh nghe thấy tiếng Tạ Thức Y nói: "Xin lỗi."
Ngôn Khanh nhắm mắt, hốc mắt cay xè, con côn trùng vùi trong tim đã hoàn toàn thoát xác. Y bật ra một tiếng cười ngắn ngủi.
Hơi thở của Tạ Thức Y lọt vào tai y, lạnh và ướt. Giờ Ngôn Khanh mới hiểu hắn đã thật sự khóc lúc vùi đầu vào hõm vai y ở biển Thương Vọng năm xưa khi vừa tỉnh lại. Nước mắt và nước biển trộn lẫn, thấm lên nước da y.
Lòng Ngôn Khanh bộn bề cảm xúc, có giận dữ, có buồn cười, có nuối tiếc, có buồn thương.
Giận dữ vì Ma thần xảo quyệt;
Buồn cười vì bản thân bấy giờ chỉ biết tự khép mình để rồi tự oán trách;
Nuối tiếc vì bỏ lỡ nhau suốt hai trăm năm;
Buồn thương vì cục diện lúc này.
Tiếc rằng bây giờ cũng không có thời gian để họ giãi bày tỉ mỉ ân oán năm xưa.
Lần nào cũng vội vàng như vậy, bất luận là hiểu lầm hay là sự thật.
Ngôn Khanh cười gượng: "Yêu Yêu, chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp."
Yên lặng rất lâu, cuối cùng Tạ Thức Y mới trả lời: "Được."
Ầm.
"Yên Khanh, ta làm được rồi!" Kính Như Trần đến mảng điện phía nam và quan sát mất một lúc lâu mới tìm ra chiếc xích có thể gỡ xuống. Nàng không có linh lực nên phải dùng tay không, mà chân nàng đã hóa xương cả nên không vận được nhiều sức lắm.
Đến khi gỡ xong xích sắt thì trán nàng đã nhễ nhại mồ hôi. Thế nhưng vào thời điểm xích sắt rơi ầm ầm nàng vẫn rất vui mừng, bộ áo trắng thuần phấp phới trong đại điện như đóa hoa song sinh nở rộ.
"Yên Khanh!" Nàng nhìn Ngôn Khanh bằng ánh mắt ngời sáng, song chưa kịp tranh công thì một chiếc quạt xếp bất thình lình lao vụt về phía nàng, như phi tiêu, kéo theo cả sợ hãi lẫn phẫn nộ ngút trời.
Tần Trường Hi đã sợ phát điên. Lo mình sẽ phải chôn cùng khi Hoài Minh Tử tự sát nên gã muốn sớm rời khỏi bí cảnh. Nào ngờ vừa ra ngoài thì lửa trút ầm ầm như sao băng, chúng hung tàn phá vỡ bầu trời mà rơi xuống đất. Khi chúng lan sang tóc gã, gã toan dùng linh lực dập đi thì lại phát hiện đan điền bị khí của Thần kiềm chế, khiến gã hoàn toàn không thể dùng pháp thuật.
Cổ còn quấn hồn ti của Ngôn Khanh, Tần Trường Hi chạy trở vào rồi dựa tường mà phá lên cười sằng sặc, nước mắt dây cả ra tóc mai.
"Kính Như Ngọc hahahahaha Kính Như Ngọc!"
Ả khùng Kính Như Ngọc! Ả khùng! Ả khùng!
Thì ra Kính Như Ngọc không muốn bỏ qua cho bất kỳ ai.
Lửa trời Xích Linh sẽ thiêu rụi toàn bí cảnh. Trong trạng thái lý trí suy tàn, gã vừa quay về đại điện đã thấy yểm của Hoài Minh Tử đang đánh nhau với một con dơi, còn ở phía nam là một thiếu nữ áo trắng sắp sửa khởi động hệ thống bẫy rập trong đại điện.
Tần Trường Hi quắc mắt, không thể để ả khởi động được- một khi khởi động lửa sẽ lan thẳng vào bên trong, dù bây giờ họ cũng chỉ có thể ngồi đây chờ chết.
"Cút ngay!"
Nhưng gã thà hoãn giờ chết lại.
Quạt gã chớm lửa Xích Linh, khoảnh khắc đến ngay trước mắt Kính Như Ngọc, nó chợt bị một sợi xích sắt chặn lại và hất văng ra ngoài.
Một người bận đồ đen chạy từ ngoài vào và sốt sắng hô to: "Tiểu thư!"
Kính Như Trần ngơ ngác ngẩng đầu và gọi nhẹ: "Phi Vũ..."
Có điều lửa trên quạt vẫn chớm lên vạt váy nàng.
Kinh hoàng, Phi Vũ trợn trừng hai mắt: "Tiểu thư!"
Chiếc váy trắng của nàng ban đầu chỉ le lói đốm lửa đỏ, thế rồi tí tách, đốm lửa đỏ bùng lên thắp rực áo trắng và để lộ ra xương chân trắng ởn của nàng.
Ngẩn người, nàng đứng lặng yên và bất động giữa ngọn lửa đỏ, không sợ hãi không bàng hoàng, chỉ có nỗi kinh ngạc đọng trong đôi mắt. Con ngươi nàng phản chiếu hình ảnh của đại điện xương trắng lặng ngắt như tờ, rồi cũng lại giống như... điện Tuyền Cơ nguy nga và lộng lẫy.
Đúng lúc này có giọng nói lạnh băng truyền đến.
"Kính Như Trần, đập vỡ chiếc gương đi."
Kính Như Trần ngẩng đầu cứng ngắc. Đứng ở một góc đại điện là Tạ Thức Y đã ổn định lại và đứng được lên. Hắn đứng giữa gió tuyết, ngước mắt, hờ hững nhìn nàng.
"Ta..."
Nàng thấy mình như bị thôi miên, lửa thiêu những ngón tay nàng, cơn đau làm nàng run rẩy, chiếc gương song sinh trong tay rơi xuống đất.
Choang, gương chìm vào biển lửa, phát ra tiếng vỡ đinh tai.
Mà cũng lại giống như tiếng trống chiều chuông sớm vang lên trong óc nàng. Một tiếng vang đinh tai và nhức óc.
Qua mảnh gương vụn vỡ, nàng nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên khuôn mặt mình, thấy ánh mắt lo âu của Phi Vũ, thấy đường nhìn lạnh lẽo phía cuối đại điện của Tạ Thức Y tựa như cái bóng vĩnh hằng mà Thượng Trùng Thiên lặng lẽ phủ lên các tông môn lớn.
Nàng còn thấy cả người thiếu nữ rơm rớm nước mắt vì sung sướng khi tai qua nạn khỏi đang nhào vào lòng nàng-
"Tỷ tỷ, chúng ta được cứu rồi!"
Cùng với đó còn có chiếc xà nhà rừng rực lửa đang ào ào sập xuống.
Tuyền Cơ điện, hỏa hoạn Tuyền Cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất