Chương 7: Từ Tuấn
TLT18 - Chương 7
(dreamhouse2255)
Edit: W
Chương 7: Từ Tuấn
Trước khi chính thức tiến vào tổ quay phim, bao gồm cả nam nữ chính, mấy nhân vật chủ chốt đều bị nhét vào quân đội. Dù sao cũng là phim về phòng chống tội phạm, cảnh đấu súng và đánh nhau dày đặc, nếu như ngay cả tư thế cầm súng cũng không biết, vậy thì chỉ có thể làm trò cười cho mọi người.
Bọn họ được huấn luyện chung với tân binh, tính tình tích cực của Lục Minh vào lúc này liền được thể hiện một cách vô cùng rõ ràng, không chỉ có mấy diễn viên nam mà cả diễn viên Quế Mạn vai nữ chính cũng phải huấn luyện giống như bọn họ.
"Bình Minh U Ám" không phải là bộ phim chỉ có diễn viên nam. Nam chính nằm vùng trong ổ buôn thuốc phiện có mấy lần suýt chút nữa đã hy sinh, mà người tiếp ứng anh ở bên ngoài chính là nữ chính, xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sức chiến đấu còn mạnh mẽ hơn cả nam chính, cảnh cuối cùng là khi nam chính đặt thuốc nổ tại ổ buôn thuốc phiện, nhưng khi bọn anh rút lui thì nam chính lại bị thương ở chân, cuối cùng nữ chính là người sẽ khiêng anh ra ngoài.
Cho nên Lục Minh yêu cầu Quế Mạn, người có thân hình mảnh mai phải khiêng Đàm Tiếu Vũ đi được ba bước, thể hiện ra cảm giác tương phản về hình thể.
Phim điện ảnh của Lục Minh trừ những cảnh nguy hiểm ra thì không cho phép diễn viên được sử dụng thế thân, đây chỉ là một cảnh nhỏ, ông ta hy vọng Quế Mạn có thể tự mình diễn.
"Mạn, không sao chứ, có thể chịu được không? Nếu thực sự không được thì anh sẽ đi nói chuyện với đạo diễn."
Quế Mạn không màng hình tượng nằm bò ra bàn ăn, nghe vậy thì trở mình xem thường nói: "Thế thì thà anh nói với em rằng mấy ngày nay anh sẽ giảm hai mươi cân còn hơn. Đàm Tiếu Vũ, anh có biết anh nặng như heo không hả?"
Đàm Tiếu Vũ xoa xoa bụng mình, bất đắc dĩ nhếch miệng: "Em từng gặp con heo nào có tám múi bụng rồi à?"
(dreamhouse2255)
"Có nha, heo sữa nướng, em dùng dao rạch vài nhát là có ngay."
Trợ lý của Quế Mạn ngồi cạnh cô, cẩn thận lau mồ hôi giúp cô, nghe thế thì hơi lo lắng nói: "Chị Mạn, anh Đàm không mập, chỉ là khung xương lớn mà thôi, dù làm thế nào thì cân nặng cũng không giảm xuống được, nếu không thì chúng ta cứ dùng thế thân đi, không phải chỉ là một bộ điện ảnh thôi hay sao, đạo diễn Lục cũng tra tấn người ta quá rồi, có cần tích cực như vậy không, làn da của chị Mạn mềm mại như thế, mấy ngày nay dù đã dùng hết mấy bình xịt chống nắng vậy mà vẫn bị cháy, mỗi lần huấn luyện xong trở về, chị Mạn đều ói ra......"
"Được rồi, đừng nói nữa."
Quế Mạn phất tay, biểu tình nghiêm túc nói: "Đóng phim chính là như thế, không sao hết, chị có thể làm được."
Bởi vì nếu như không làm được, vậy sẽ có người thay thế ngay lập tức. Kiều Kha vừa ăn cơm vừa nghĩ, Quế Mạn không xem như là người mới, cô thuộc kiểu vạn năm vẫn là nữ phụ, nào là ác độc này, sen trắng này, trà xanh này. Đây chính là lần đầu tiên cô được diễn nữ chính, cũng là lần đầu tiên nhận được tài nguyên tốt như vậy, cô nhất định phải làm được.
Con đường của diễn viên chưa bao giờ thoải mái.
Ngay cả nam chính Đàm Tiếu Vũ, là ngôi sao mới nổi hai năm gần đây, Kiều Kha ở chung với anh, biết toàn thân anh kỳ thực đều là vết thương. Diễn cảnh đánh nhau khó tránh khỏi bị va chạm, khi anh quay bộ phim điện ảnh đầu tiên thì bả vai bị thương, tuy rằng đã điều dưỡng một khoảng thời gian nhưng thực ra chưa khỏi hẳn, nhưng để có thể được nhận vào "Bình Minh U Ám", Đàm Tiếu Vũ đã che giấu đi chuyện này với tổ quay phim.
(dreamhouse2255)
Buổi tối mỗi ngày, trợ lý của anh đều phải chườm nóng cho anh, mà ngoại trừ những hạng mục huấn luyện do tổ quay phim sắp xếp, buổi tối Đàm Tiếu Vũ còn phải tự mình luyện lại một lần nữa.
Kiều Kha hiểu được lý do anh làm như vậy. Đàm Tiếu Vũ mới nổi được hai năm, là siêu sao võ thuật mang đến cho người xem ấn tượng là động tác tuy đẹp nhưng kỹ năng diễn xuất không đủ. Đàm Tiếu Vũ muốn chuyển hình, muốn để người xem biết rằng ngoại trừ động tác võ thuật ra thì kỹ năng diễn xuất của anh cũng không tầm thường. Thứ anh cần nhất lúc này chính là một tác phẩm như vậy.
"Bình Minh U Ám" là một bộ điện ảnh chế tác lớn. Tuy rằng trước mắt, bọn họ còn chưa xem xong toàn bộ nội dung kịch bản, nhưng Lục Minh chính là bảng hiệu tốt nhất, dù là Đàm Tiếu Vũ hay là Quế Mạn đều tin tưởng rằng Lục Minh có thể khiến bộ phim này nổi lên như cồn, theo đó, bọn họ cũng sẽ có thể tiến thêm một bước dài.
"Mấy ngày nay Kiều Bối đã quen chưa?"
Không biết do Đàm Tiếu Vũ muốn diễn vai anh hùng hay là do bản tính của anh vốn như thế, tính cách của người này khá là tiêu sái, khi đối đãi với người ngoài thì thường tự cho mình là anh lớn, thích chăm sóc kẻ yếu.
Giống như vây giờ, thương xót Quế Mạn xong lại chạy tới quan tâm Kiều Kha.
"Cảm ơn sự quan tâm của anh Đàm, em tốt lắm."
Kiều Kha cười ngượng, thấy Đàm Tiếu Vũ hình như muốn ngồi xuống, liền hơi dịch mông sang bên cạnh, nhường ra chỗ ngồi vừa đủ.
Đàm Tiếu Vũ ngồi xuống cạnh hắn, duỗi cánh tay ra khoác lên cổ hắn. Nhỏ giọng nói: "Kiều Bối, cảm ơn."
(dreamhouse2255)
Đàm Tiếu Vũ đang nói tới chuyện Kiều Bối giúp anh che giấu việc bả vai bị thương. Điều kiện trong quân đội có hạn, bọn họ chỉ có thể chia ra ba người một phòng, Kiều Kha không dẫn trợ lý theo, thế là hắn cùng Đàm Tiếu Vũ được chia vào một phòng.
Kiều Kha cười cười, không đáp lại.
Một lát sau, Đàm Tiếu Vũ còn chưa chịu đi, Kiều Kha liền hiểu anh có mục đích khác.
Nhưng Kiều Kha cũng không vội, đã ngần này tuổi rồi, thứ hắn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
Cơm nước xong, mọi người tự thu dọn sạch sẽ, khi người trong nhà ăn đã rời đi gần hết, Đàm Tiếu Vũ mới lôi kéo bả vai Kiều Kha, thần bí hỏi: "Cậu có biết người diễn vai Trần Hán là ai không?"
Trần Hán là ông trùm buôn thuốc phiện bên trong "Bình Minh U Ám", là một nhân vật lối kiêu hùng. Nhân vật Trần Hán khó diễn hơn so với nhân vật Lê Thần mà Đàm Tiếu Vũ đảm nhận rất nhiều. Vai diễn này rất mâu thuẫn, bạn nói gã đã bị tha hóa hoàn toàn, những chuyện như buôn lậu thuốc phiện, mưu sát khiến người ta cửa nát nhà tan gã đã làm không ít, nhưng gã lại nhận nuôi rất nhiều cô nhi, ngoại trừ thiếu niên gã luôn dẫn theo bên cạnh ra thì những đứa trẻ khác đều không phải là quân dự bị của nhóm buôn thuốc phiện, mà là sắp xếp nơi ăn chốn ở cẩn thận cho bọn nhỏ, giúp bọn nhỏ có cơ hội tới trường, hơn nữa không cần báo đáp.
"Em không biết."
Kiều Kha chớp chớp mắt, biểu cảm vô tội, "Đạo diễn Lục chẳng bảo là phải giữ bí mật hay sao? Khi huấn luyện cũng không cùng nhóm với chúng ta."
(dreamhouse2255)
"Thực sự không biết?"
Đàm Tiếu Vũ có hơi không tin, Kiều Kha chính là một người mới đến không thể mới hơn, lần đầu tiên đi diễn đã có thể nhận được nhân vật tốt như vậy, hơn nữa mấy ngày nay anh cũng đã nhận ra tổ quay phim cực kỳ săn sóc hắn, sau khi nói gần nói xa thì biết được đây là ý của Lục Minh, Đàm Tiếu Vũ không dám coi nhẹ hắn.
Kiều Kha lắc đầu, tạo cảm giác rất ngoan ngoãn: "Không biết ạ."
Biểu cảm của Đàm Tiếu Vũ không có biến hóa gì, anh vẫn cười sang sảng như cũ, giống như là đang chia sẻ bí mật, nói: "Để anh đây nói cho cậu, phải giữ bí mật nha."
"Người nọ là..."
Kiều Kha nghe thấy cái tên kia, cũng sửng sốt. Tâm trạng nháy mắt trở nên hết sức phức tạp, vô cùng nặng nề, đè nén tới nỗi không thở nổi.
Vốn dĩ Đàm Tiếu Vũ muốn mượn chuyện chia sẻ bí mật này để làm thân với Kiều Kha, giúp anh tìm hiểu được mối quan hệ sau lưng Kiều Kha, xem rốt cuộc là nên tránh xa hay là mượn sức. Chỉ tiếc, tâm trạng của Kiều Kha hình như không tốt, lúc sau dù anh có điều động bầu không khí đến đâu, Kiều Kha cũng không nói gì nữa.
Đàm Tiếu Vũ đành phải buông tha, chỉ là khi nhìn Kiều Kha thì hơi đăm chiêu.
Kiều Kha mặc kệ anh. Tâm trạng của hắn hiện tại cực kỳ không ổn, ngực giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, ép hắn không thở nổi. Mãi cho tới khi ra khỏi quân đội, trở lại thành phố, đi theo Chử Minh ngựa không dừng vó tiến vào đoàn làm phim, khi nhìn thấy người kia, luồng khí nghẹn trong ngực mới chậm rãi phun ra.
(dreamhouse2255)
Sau khi làm lễ mở máy, Chử Minh liền túm lấy tay áo Kiều Kha, hưng phấn kêu to: "Vừa rồi người đứng phía trước không phải là Từ Tuấn đã được đề cử giải Kim Quất năm ngoái hay sao? A a a a người thật còn đẹp trai hơn cả trên ti vi!!"
Kiều Kha muốn che kín miệng anh lại: "Anh nói be bé thôi."
Thế nhưng vẫn chậm một bước, Chử Minh hưng phấn né tránh hắn: "A a a a a không được rồi, anh muốn đi xin chữ ký! Đó là Từ Tuấn đấy! Anh siêu thích phim của anh ấy luôn! "Mịt mờ", "Người vô tội", "Đường về" đều cực kỳ trâu bò."
Chử Minh điên thêm một chốc mới bình tĩnh lại, nhưng biểu tình của anh vẫn vô cùng hưng phấn: "À, đúng rồi, em từng xem "Mùa hoa nở" chưa? Kiệt tác đấy, tuy rằng là bộ điện ảnh đầu tiên của Từ Tuấn, chỉ diễn nam phụ, mà nam chính cũng cực kỳ lợi hại...... Ối, nam chính là ai diễn ấy nhỉ?"
Lúc này, Từ Tuần vừa khéo đi ngang qua bọn họ, nghe thấy câu nói của Chử Minh, nhíu nhíu mày.
" Nam chính của "Mùa hoa nở" chính là Kiều..."
Tiếp đó y quay đầu, nhìn thấy Kiều Kha, sau đó y không nói nên lời.
Đương nhiên Kiều Kha cũng đã thấy y, ngoại trừ mấy giây đầu sắc mặt Kiều Kha có hơi đông cứng ra, hắn rất nhanh liền cười thành tiếng chào hỏi: "Chào anh Từ."
Từ Tuấn không nói gì, y chỉ nhìn chằm chằm vào Kiều Kha, ấn đường nhíu chặt tạo thành một nếp nhăn rất sâu, biểu tình hoang mang.
(dreamhouse2255)
Kiều Kha biết y đang ngờ vực điều gì. Tuy rằng vẻ ngoài cùng khí chất của hắn mười tám tuổi đã thay đổi rất nhiều so với hắn ba mươi ba tuổi, nhưng nếu như người nọ đã quen biết hắn từ lúc hắn mới mười tám tuổi thì sao đây? Huống chi cùng là một người, có thay đổi đến đâu cũng sẽ không bao giờ biến thành người khác được.
Vừa rồi Chử Minh còn vô cùng hưng phấn, lúc này khi chính chủ tới thì ngay cả một câu cũng không dám nói, cúi đầu đứng sau lưng Kiều Kha, trong lòng tràn đầy cảm giác kích động khi nhìn thấy thần tượng, cho nên không nhận ra sự khác thường của Từ Tuấn.
Kiều Kha từ đầu đến cuối rất là bình tĩnh, khi Từ Tuấn hỏi tên hắn hắn cũng chẳng có tí kích động nào.
"Kiều Bối."
Từ Tuấn nghiền ngẫm cái tên này, vẻ mặt y mang theo vẻ mờ mịt, ánh mắt lại phức tạp, sau một lúc lâu y mới hỏi: "Vì sao cậu lại mang họ Kiều?"
Chử Minh: "......"
Tuy rằng anh là thần tượng của em, nhưng sao lại hỏi câu này......
Hôm nay khi ra cửa đã bước chân trái hay sao?
Ánh mắt đen láy của Kiều Bối nhìn Từ Tuấn, vẫn cười ngoan ngoãn như cũ, lộ ra cái lúm đồng tiền nho nhỏ bên miệng. Đây là nụ cười mà Kiều Kha chưa từng mang, khi đó hắn sắc bén trầm lặng, giống như một chú nhím từ chối thiện ý của người ngoài, ngoại trừ một vài người thân quen ra, không một ai có thể dễ dàng bước vào trái tim hắn.
(dreamhouse2255)
"Mẹ em họ Kiều, em theo họ mẹ."
Đây chính là sự thực. Ba mẹ Kiều Kha ly hôn từ rất sớm, hắn vẫn luôn mang họ mẹ, có điều...... trước đây Kiều Kha chưa từng nhắc tới chuyện này, ngay cả Tề Mộc Thanh cũng không biết.
Từ Tuấn khựng lại, biểu cảm hình như hơi không vui, sâu sắc nhìn Kiều Kha một cái, cũng chẳng thèm chào hỏi gì đã dẫn theo trợ lý đứng phía sau nhanh chóng rời đi.
"???"
Vẻ mặt Chử Minh ngu ngơ, thấy Kiều Kha biểu tình mất mát nhìn theo bóng dáng Từ Tuấn, chỉ lo lắng vài giây liền bán rẻ nam thần: "Đừng để ý tới anh ta, Kiều Kiều nhà anh là cừ nhất, là do anh ta tự nhiên phát điên thôi."
"Ôi, lại nói tiếp anh đã nhớ ra nam chính của "Mùa hoa nở" rồi! Kiều Kha! Trước kia hắn nổi lắm, ngay năm đó đã nhận được giải nam chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Quất, anh nhớ rõ có một nhà phê bình phim đã nhận xét hắn là một thiên tài chân chính! Chỉ là có một khoảng thời gian hắn đột ngột biến mất, hình như là bốn năm năm gì đó? Cuối cùng không còn thấy hắn đóng phim nữa, không phải là giải nghệ rồi chứ? Vậy thì tiếc quá đi mất."
Chử Minh nhìn Kiều Kha, đột nhiên sửng sốt: "Chẳng trách lần đầu tiên anh gặp em liền cảm thấy trông em rất quen. Kiều Kiều, em rất giống Kiều Kha, hơn nữa còn cùng họ Kiều..."
Kiều Kha mỉm cười:
"Vậy à?"
Loại thái độ ba phải ra sao cũng được thế này, hoàn toàn không có cảm giác bối rối khi bí mật bị chọc thủng lại cũng chẳng có ý giải thích, khiến cho Chử Minh không dám ăn nói lung tung.
(dreamhouse2255)
(dreamhouse2255)
Edit: W
Chương 7: Từ Tuấn
Trước khi chính thức tiến vào tổ quay phim, bao gồm cả nam nữ chính, mấy nhân vật chủ chốt đều bị nhét vào quân đội. Dù sao cũng là phim về phòng chống tội phạm, cảnh đấu súng và đánh nhau dày đặc, nếu như ngay cả tư thế cầm súng cũng không biết, vậy thì chỉ có thể làm trò cười cho mọi người.
Bọn họ được huấn luyện chung với tân binh, tính tình tích cực của Lục Minh vào lúc này liền được thể hiện một cách vô cùng rõ ràng, không chỉ có mấy diễn viên nam mà cả diễn viên Quế Mạn vai nữ chính cũng phải huấn luyện giống như bọn họ.
"Bình Minh U Ám" không phải là bộ phim chỉ có diễn viên nam. Nam chính nằm vùng trong ổ buôn thuốc phiện có mấy lần suýt chút nữa đã hy sinh, mà người tiếp ứng anh ở bên ngoài chính là nữ chính, xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sức chiến đấu còn mạnh mẽ hơn cả nam chính, cảnh cuối cùng là khi nam chính đặt thuốc nổ tại ổ buôn thuốc phiện, nhưng khi bọn anh rút lui thì nam chính lại bị thương ở chân, cuối cùng nữ chính là người sẽ khiêng anh ra ngoài.
Cho nên Lục Minh yêu cầu Quế Mạn, người có thân hình mảnh mai phải khiêng Đàm Tiếu Vũ đi được ba bước, thể hiện ra cảm giác tương phản về hình thể.
Phim điện ảnh của Lục Minh trừ những cảnh nguy hiểm ra thì không cho phép diễn viên được sử dụng thế thân, đây chỉ là một cảnh nhỏ, ông ta hy vọng Quế Mạn có thể tự mình diễn.
"Mạn, không sao chứ, có thể chịu được không? Nếu thực sự không được thì anh sẽ đi nói chuyện với đạo diễn."
Quế Mạn không màng hình tượng nằm bò ra bàn ăn, nghe vậy thì trở mình xem thường nói: "Thế thì thà anh nói với em rằng mấy ngày nay anh sẽ giảm hai mươi cân còn hơn. Đàm Tiếu Vũ, anh có biết anh nặng như heo không hả?"
Đàm Tiếu Vũ xoa xoa bụng mình, bất đắc dĩ nhếch miệng: "Em từng gặp con heo nào có tám múi bụng rồi à?"
(dreamhouse2255)
"Có nha, heo sữa nướng, em dùng dao rạch vài nhát là có ngay."
Trợ lý của Quế Mạn ngồi cạnh cô, cẩn thận lau mồ hôi giúp cô, nghe thế thì hơi lo lắng nói: "Chị Mạn, anh Đàm không mập, chỉ là khung xương lớn mà thôi, dù làm thế nào thì cân nặng cũng không giảm xuống được, nếu không thì chúng ta cứ dùng thế thân đi, không phải chỉ là một bộ điện ảnh thôi hay sao, đạo diễn Lục cũng tra tấn người ta quá rồi, có cần tích cực như vậy không, làn da của chị Mạn mềm mại như thế, mấy ngày nay dù đã dùng hết mấy bình xịt chống nắng vậy mà vẫn bị cháy, mỗi lần huấn luyện xong trở về, chị Mạn đều ói ra......"
"Được rồi, đừng nói nữa."
Quế Mạn phất tay, biểu tình nghiêm túc nói: "Đóng phim chính là như thế, không sao hết, chị có thể làm được."
Bởi vì nếu như không làm được, vậy sẽ có người thay thế ngay lập tức. Kiều Kha vừa ăn cơm vừa nghĩ, Quế Mạn không xem như là người mới, cô thuộc kiểu vạn năm vẫn là nữ phụ, nào là ác độc này, sen trắng này, trà xanh này. Đây chính là lần đầu tiên cô được diễn nữ chính, cũng là lần đầu tiên nhận được tài nguyên tốt như vậy, cô nhất định phải làm được.
Con đường của diễn viên chưa bao giờ thoải mái.
Ngay cả nam chính Đàm Tiếu Vũ, là ngôi sao mới nổi hai năm gần đây, Kiều Kha ở chung với anh, biết toàn thân anh kỳ thực đều là vết thương. Diễn cảnh đánh nhau khó tránh khỏi bị va chạm, khi anh quay bộ phim điện ảnh đầu tiên thì bả vai bị thương, tuy rằng đã điều dưỡng một khoảng thời gian nhưng thực ra chưa khỏi hẳn, nhưng để có thể được nhận vào "Bình Minh U Ám", Đàm Tiếu Vũ đã che giấu đi chuyện này với tổ quay phim.
(dreamhouse2255)
Buổi tối mỗi ngày, trợ lý của anh đều phải chườm nóng cho anh, mà ngoại trừ những hạng mục huấn luyện do tổ quay phim sắp xếp, buổi tối Đàm Tiếu Vũ còn phải tự mình luyện lại một lần nữa.
Kiều Kha hiểu được lý do anh làm như vậy. Đàm Tiếu Vũ mới nổi được hai năm, là siêu sao võ thuật mang đến cho người xem ấn tượng là động tác tuy đẹp nhưng kỹ năng diễn xuất không đủ. Đàm Tiếu Vũ muốn chuyển hình, muốn để người xem biết rằng ngoại trừ động tác võ thuật ra thì kỹ năng diễn xuất của anh cũng không tầm thường. Thứ anh cần nhất lúc này chính là một tác phẩm như vậy.
"Bình Minh U Ám" là một bộ điện ảnh chế tác lớn. Tuy rằng trước mắt, bọn họ còn chưa xem xong toàn bộ nội dung kịch bản, nhưng Lục Minh chính là bảng hiệu tốt nhất, dù là Đàm Tiếu Vũ hay là Quế Mạn đều tin tưởng rằng Lục Minh có thể khiến bộ phim này nổi lên như cồn, theo đó, bọn họ cũng sẽ có thể tiến thêm một bước dài.
"Mấy ngày nay Kiều Bối đã quen chưa?"
Không biết do Đàm Tiếu Vũ muốn diễn vai anh hùng hay là do bản tính của anh vốn như thế, tính cách của người này khá là tiêu sái, khi đối đãi với người ngoài thì thường tự cho mình là anh lớn, thích chăm sóc kẻ yếu.
Giống như vây giờ, thương xót Quế Mạn xong lại chạy tới quan tâm Kiều Kha.
"Cảm ơn sự quan tâm của anh Đàm, em tốt lắm."
Kiều Kha cười ngượng, thấy Đàm Tiếu Vũ hình như muốn ngồi xuống, liền hơi dịch mông sang bên cạnh, nhường ra chỗ ngồi vừa đủ.
Đàm Tiếu Vũ ngồi xuống cạnh hắn, duỗi cánh tay ra khoác lên cổ hắn. Nhỏ giọng nói: "Kiều Bối, cảm ơn."
(dreamhouse2255)
Đàm Tiếu Vũ đang nói tới chuyện Kiều Bối giúp anh che giấu việc bả vai bị thương. Điều kiện trong quân đội có hạn, bọn họ chỉ có thể chia ra ba người một phòng, Kiều Kha không dẫn trợ lý theo, thế là hắn cùng Đàm Tiếu Vũ được chia vào một phòng.
Kiều Kha cười cười, không đáp lại.
Một lát sau, Đàm Tiếu Vũ còn chưa chịu đi, Kiều Kha liền hiểu anh có mục đích khác.
Nhưng Kiều Kha cũng không vội, đã ngần này tuổi rồi, thứ hắn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
Cơm nước xong, mọi người tự thu dọn sạch sẽ, khi người trong nhà ăn đã rời đi gần hết, Đàm Tiếu Vũ mới lôi kéo bả vai Kiều Kha, thần bí hỏi: "Cậu có biết người diễn vai Trần Hán là ai không?"
Trần Hán là ông trùm buôn thuốc phiện bên trong "Bình Minh U Ám", là một nhân vật lối kiêu hùng. Nhân vật Trần Hán khó diễn hơn so với nhân vật Lê Thần mà Đàm Tiếu Vũ đảm nhận rất nhiều. Vai diễn này rất mâu thuẫn, bạn nói gã đã bị tha hóa hoàn toàn, những chuyện như buôn lậu thuốc phiện, mưu sát khiến người ta cửa nát nhà tan gã đã làm không ít, nhưng gã lại nhận nuôi rất nhiều cô nhi, ngoại trừ thiếu niên gã luôn dẫn theo bên cạnh ra thì những đứa trẻ khác đều không phải là quân dự bị của nhóm buôn thuốc phiện, mà là sắp xếp nơi ăn chốn ở cẩn thận cho bọn nhỏ, giúp bọn nhỏ có cơ hội tới trường, hơn nữa không cần báo đáp.
"Em không biết."
Kiều Kha chớp chớp mắt, biểu cảm vô tội, "Đạo diễn Lục chẳng bảo là phải giữ bí mật hay sao? Khi huấn luyện cũng không cùng nhóm với chúng ta."
(dreamhouse2255)
"Thực sự không biết?"
Đàm Tiếu Vũ có hơi không tin, Kiều Kha chính là một người mới đến không thể mới hơn, lần đầu tiên đi diễn đã có thể nhận được nhân vật tốt như vậy, hơn nữa mấy ngày nay anh cũng đã nhận ra tổ quay phim cực kỳ săn sóc hắn, sau khi nói gần nói xa thì biết được đây là ý của Lục Minh, Đàm Tiếu Vũ không dám coi nhẹ hắn.
Kiều Kha lắc đầu, tạo cảm giác rất ngoan ngoãn: "Không biết ạ."
Biểu cảm của Đàm Tiếu Vũ không có biến hóa gì, anh vẫn cười sang sảng như cũ, giống như là đang chia sẻ bí mật, nói: "Để anh đây nói cho cậu, phải giữ bí mật nha."
"Người nọ là..."
Kiều Kha nghe thấy cái tên kia, cũng sửng sốt. Tâm trạng nháy mắt trở nên hết sức phức tạp, vô cùng nặng nề, đè nén tới nỗi không thở nổi.
Vốn dĩ Đàm Tiếu Vũ muốn mượn chuyện chia sẻ bí mật này để làm thân với Kiều Kha, giúp anh tìm hiểu được mối quan hệ sau lưng Kiều Kha, xem rốt cuộc là nên tránh xa hay là mượn sức. Chỉ tiếc, tâm trạng của Kiều Kha hình như không tốt, lúc sau dù anh có điều động bầu không khí đến đâu, Kiều Kha cũng không nói gì nữa.
Đàm Tiếu Vũ đành phải buông tha, chỉ là khi nhìn Kiều Kha thì hơi đăm chiêu.
Kiều Kha mặc kệ anh. Tâm trạng của hắn hiện tại cực kỳ không ổn, ngực giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, ép hắn không thở nổi. Mãi cho tới khi ra khỏi quân đội, trở lại thành phố, đi theo Chử Minh ngựa không dừng vó tiến vào đoàn làm phim, khi nhìn thấy người kia, luồng khí nghẹn trong ngực mới chậm rãi phun ra.
(dreamhouse2255)
Sau khi làm lễ mở máy, Chử Minh liền túm lấy tay áo Kiều Kha, hưng phấn kêu to: "Vừa rồi người đứng phía trước không phải là Từ Tuấn đã được đề cử giải Kim Quất năm ngoái hay sao? A a a a người thật còn đẹp trai hơn cả trên ti vi!!"
Kiều Kha muốn che kín miệng anh lại: "Anh nói be bé thôi."
Thế nhưng vẫn chậm một bước, Chử Minh hưng phấn né tránh hắn: "A a a a a không được rồi, anh muốn đi xin chữ ký! Đó là Từ Tuấn đấy! Anh siêu thích phim của anh ấy luôn! "Mịt mờ", "Người vô tội", "Đường về" đều cực kỳ trâu bò."
Chử Minh điên thêm một chốc mới bình tĩnh lại, nhưng biểu tình của anh vẫn vô cùng hưng phấn: "À, đúng rồi, em từng xem "Mùa hoa nở" chưa? Kiệt tác đấy, tuy rằng là bộ điện ảnh đầu tiên của Từ Tuấn, chỉ diễn nam phụ, mà nam chính cũng cực kỳ lợi hại...... Ối, nam chính là ai diễn ấy nhỉ?"
Lúc này, Từ Tuần vừa khéo đi ngang qua bọn họ, nghe thấy câu nói của Chử Minh, nhíu nhíu mày.
" Nam chính của "Mùa hoa nở" chính là Kiều..."
Tiếp đó y quay đầu, nhìn thấy Kiều Kha, sau đó y không nói nên lời.
Đương nhiên Kiều Kha cũng đã thấy y, ngoại trừ mấy giây đầu sắc mặt Kiều Kha có hơi đông cứng ra, hắn rất nhanh liền cười thành tiếng chào hỏi: "Chào anh Từ."
Từ Tuấn không nói gì, y chỉ nhìn chằm chằm vào Kiều Kha, ấn đường nhíu chặt tạo thành một nếp nhăn rất sâu, biểu tình hoang mang.
(dreamhouse2255)
Kiều Kha biết y đang ngờ vực điều gì. Tuy rằng vẻ ngoài cùng khí chất của hắn mười tám tuổi đã thay đổi rất nhiều so với hắn ba mươi ba tuổi, nhưng nếu như người nọ đã quen biết hắn từ lúc hắn mới mười tám tuổi thì sao đây? Huống chi cùng là một người, có thay đổi đến đâu cũng sẽ không bao giờ biến thành người khác được.
Vừa rồi Chử Minh còn vô cùng hưng phấn, lúc này khi chính chủ tới thì ngay cả một câu cũng không dám nói, cúi đầu đứng sau lưng Kiều Kha, trong lòng tràn đầy cảm giác kích động khi nhìn thấy thần tượng, cho nên không nhận ra sự khác thường của Từ Tuấn.
Kiều Kha từ đầu đến cuối rất là bình tĩnh, khi Từ Tuấn hỏi tên hắn hắn cũng chẳng có tí kích động nào.
"Kiều Bối."
Từ Tuấn nghiền ngẫm cái tên này, vẻ mặt y mang theo vẻ mờ mịt, ánh mắt lại phức tạp, sau một lúc lâu y mới hỏi: "Vì sao cậu lại mang họ Kiều?"
Chử Minh: "......"
Tuy rằng anh là thần tượng của em, nhưng sao lại hỏi câu này......
Hôm nay khi ra cửa đã bước chân trái hay sao?
Ánh mắt đen láy của Kiều Bối nhìn Từ Tuấn, vẫn cười ngoan ngoãn như cũ, lộ ra cái lúm đồng tiền nho nhỏ bên miệng. Đây là nụ cười mà Kiều Kha chưa từng mang, khi đó hắn sắc bén trầm lặng, giống như một chú nhím từ chối thiện ý của người ngoài, ngoại trừ một vài người thân quen ra, không một ai có thể dễ dàng bước vào trái tim hắn.
(dreamhouse2255)
"Mẹ em họ Kiều, em theo họ mẹ."
Đây chính là sự thực. Ba mẹ Kiều Kha ly hôn từ rất sớm, hắn vẫn luôn mang họ mẹ, có điều...... trước đây Kiều Kha chưa từng nhắc tới chuyện này, ngay cả Tề Mộc Thanh cũng không biết.
Từ Tuấn khựng lại, biểu cảm hình như hơi không vui, sâu sắc nhìn Kiều Kha một cái, cũng chẳng thèm chào hỏi gì đã dẫn theo trợ lý đứng phía sau nhanh chóng rời đi.
"???"
Vẻ mặt Chử Minh ngu ngơ, thấy Kiều Kha biểu tình mất mát nhìn theo bóng dáng Từ Tuấn, chỉ lo lắng vài giây liền bán rẻ nam thần: "Đừng để ý tới anh ta, Kiều Kiều nhà anh là cừ nhất, là do anh ta tự nhiên phát điên thôi."
"Ôi, lại nói tiếp anh đã nhớ ra nam chính của "Mùa hoa nở" rồi! Kiều Kha! Trước kia hắn nổi lắm, ngay năm đó đã nhận được giải nam chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Quất, anh nhớ rõ có một nhà phê bình phim đã nhận xét hắn là một thiên tài chân chính! Chỉ là có một khoảng thời gian hắn đột ngột biến mất, hình như là bốn năm năm gì đó? Cuối cùng không còn thấy hắn đóng phim nữa, không phải là giải nghệ rồi chứ? Vậy thì tiếc quá đi mất."
Chử Minh nhìn Kiều Kha, đột nhiên sửng sốt: "Chẳng trách lần đầu tiên anh gặp em liền cảm thấy trông em rất quen. Kiều Kiều, em rất giống Kiều Kha, hơn nữa còn cùng họ Kiều..."
Kiều Kha mỉm cười:
"Vậy à?"
Loại thái độ ba phải ra sao cũng được thế này, hoàn toàn không có cảm giác bối rối khi bí mật bị chọc thủng lại cũng chẳng có ý giải thích, khiến cho Chử Minh không dám ăn nói lung tung.
(dreamhouse2255)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất