Chương 100: Lột xác
Giọng điệu khi nói câu nói đó của Phó Tín Huy khiến Trương Tư Nghị cảm thấy đối phương đang chất vấn cậu "Vậy mà lại dám đưa người đàn ông khác đến nhà họ". Cậu chột dạ nghĩ, mời Cố Tiêu đến nhà chơi không phải là chuyện rất bình thường sao, tại sao cậu lại có cảm giác tội lỗi giống như mang theo người tình về nhà? Hơn nữa cậu còn để người tình sờ đầu con trai của chồng cũ...
A phì phì phì, nghĩ lung tung gì vậy! (=_=)
Trương Tư Nghị ho nhẹ một tiếng, nói: “Hôm đó anh ấy đưa tớ đi tập lái xe, tớ mời anh ấy về nhà ăn cơm... Dù sao, cậu vắng nhà, tớ và Phấn Chấn thật ra cũng rất cô đơn.”
Hai câu nói này vốn tách biệt nhau, nhưng vào tai người khác lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác. Nhân viên phục vụ bên cạnh nhân thời gian lấy đồ ăn, đau trứng kể lể với bạn cùng lớp: “Chậc chậc, chuyện gì xảy ra với thế giới này vậy? Tại sao mấy anh đẹp trai đều là gay? Trên bàn bên kia có một đôi, trong đó có một người sau lưng bạn trai cũ mang theo người tình mới đến nhà họ... A, một người ngay cả bạn trai cũng không có như tớ làm sao chịu nổi!”
...
Phó Tín Huy có chút không nói nên lời, nheo mắt nhìn cậu nói: “Tớ chỉ hỏi vậy thôi, sao cậu giải thích nhiều vậy?”
Trương Tư Nghị: “...”
Phó Tín Huy theo thói quen chủ động kẹp rau bỏ vào nồi lẩu, giúp đỡ nhúng thịt, cậu ta áy náy nói: “Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, thật lâu không liên lạc, tớ cảm thấy rất có lỗi với cậu... Aiz, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Trương Tư Nghị gật đầu liên tục, chờ cậu ta mở lời!
Kết quả câu đầu tiên của Phó Tín Huy đã quẳng cho cậu một cân bom: “Nhà tớ phá sản rồi.”
Trương Tư Nghị: “... What the fuck!”
Phó Tín Huy hời hợt nói những lời này khiến Trương Tư Nghị phục sát đất! Cậu vội vàng hỏi: “Sao lại phá sản? Nhà cậu trả hết tiền chú cậu vay nặng lãi là được mà?”
Phó Tín Huy nhấp một ngụm trà, trầm giọng nói: “Không đơn giản như tưởng tượng của cậu đâu. Trước đây tớ đã nói với cậu, những người đó muốn dìm gia đình chúng tớ. Cho nên mục đích của họ không đơn giản chỉ là tiền. Người chú tớ mạo phạm nhiều lắm, họ chỉ muốn làm gia đình họ Phó chúng tớ sụp đổ. Nhưng chuyện phá sản thật ra không liên quan gì đến họ, nguyên nhân gốc rễ là do chú tớ. Tớ nhớ tớ từng kể với cậu, ba tớ cho chú tớ quản lý một phần sản nghiệp trong nhà, kết quả bởi vì chú tớ đút túi tiền công quỹ dẫn đến công ty xuất hiện khủng hoảng tín dụng...”
Trương Tư Nghị: “Ừ, cậu còn nói vì thế nên công ty nhà cậu muốn lên sàn niêm yết cũng gặp vấn đề.”
Phó Tín Huy: “Khủng hoảng tín dụng làm công ty hoạt động trì trệ, nợ ngân hàng một khoản tiền lớn, cộng thêm tiền nợ vay nặng lãi, hiện tại tất cả tài sản trong nhà đều bị đóng băng, bao gồm biệt thự nhà chúng tớ cũng bị gán nợ, bị ngân hàng thế chấp thanh toán.”
Trương Tư Nghị: “...”
Chuyện chỉ xảy ra trong phim truyền hình, Trương Tư Nghị không ngờ có một ngày lại phát sinh trên người bạn tốt nhất của mình.
Có người giàu sau một đêm, cũng có người trong một đêm trắng tay. Từ nhỏ Phó Tín Huy sống trong một môi trường đầy đủ vật chất, không lo ăn không lo mặc không lo tiền. Bây giờ cậu ta gặp phải biến cố lớn như vậy, Trương Tư Nghị không biết cậu ta đã chịu đựng như thế nào.
Trương Tư Nghị hỏi tiếp: “Chị cậu đâu?”
Phó Tín Huy: “Trước đó không phải tớ đã kể với cậu chị ấy vì cứu Phấn Chấn nên để vệ sĩ đánh người đến xuất huyết não sao? Sau đó công an giữ chị ấy để điều tra, giam nửa tháng... Nhưng chúng tớ đã xóa video giám sát, dù những người đó hỏi thế nào chúng tớ chết cũng nói không biết. Ba tớ tìm quan hệ chạy chọt, chị của tớ mới được thả ra, nhưng cậu biết đấy, ở nơi đó rất lộn xộn, chị tớ lại là phụ nữ...” Phó Tín Huy nói đến đây, dùng hai tay che mặt, nói, “Bởi vì tớ nên mới thế, tớ cảm thấy rất áy náy.”
Trương Tư Nghị do dự hỏi: “Cậu và chị ấy... làm lành rồi sao?”
Phó Tín Huy gật đầu, trả lời: “Trước đây chị ấy rất ghét tớ, nhưng tớ chỉ biết trốn tránh, chưa từng cố gắng cải thiện mối quan hệ với người nhà. Sau đó chị ấy phản cảm tớ cam chịu... Trải qua chuyện này, tớ phát hiện chị ấy cũng hiểu lầm tớ, chị ấy chính là kiểu người hiếu thắng, mạnh miệng, tính cách bá đạo, nhưng dù thế nào, chúng tớ vẫn là chị em ruột.”
Phó Tín Huy cười cười, bùi ngùi nói: “Người xưa nói lúc khó khăn mới biết ai là bạn, khi hoạn nạn mới hiểu bạn là ai, những lời này thật không sai. Mặc dù nhà chúng tớ bây giờ không có tiền nữa, nhưng ngược lại tớ cảm thấy cảm giác người một nhà đồng tâm hiệp lực đối ngoại, thật là tốt.”
Trương Tư Nghị không ngờ, biến cố gia đình không khiến Phó Tín Huy trở nên uể oải, thay vào đó, lại làm cậu ta có thái độ tích cực hơn rất nhiều.
Cậu hơi nhẹ nhõm, nhưng không nhịn được tò mò, hỏi tiếp: “Nhà các cậu bị niêm phong, bây giờ gia đình cậu ở đâu?”
Phó Tín Huy: “Ở nhà của anh rể tớ.”
Trương Tư Nghị: “Nhà của anh rể cậu?”
Phó Tín Huy: “Ừ, khi chị gái tớ còn hẹn hò với anh rể tớ, từng mua một căn nhà tặng cho anh ấy nhân dịp lễ tình nhân. Chủ sở hữu ngôi nhà là anh rể tớ, là tài sản trước hôn nhân của họ, ngân hàng không thể tịch thu. Mặc dù ngôi nhà này của chúng tớ nhỏ hơn ngôi biệt thự cũ nhiều, nhưng vào thời gian khó khăn nguy hiểm hiện tại thì không còn cách nào khác. Ba mẹ tớ, chị gái và anh rể, còn có tớ, ba phòng ngủ một phòng khách, chen chúc nhau nhưng cũng rất ổn. Mọi người đều sống dưới một mái nhà, có cảm giác rất đặc biệt, ha ha.”
Trương Tư Nghị cũng bật cười nói: “Nhà cậu gặp phải tình huống này, anh rể của cậu không rời bỏ, xem ra đôi mắt nhìn người của chị gái cậu rất tốt.”
Phó Tín Huy: “Đúng vậy, mặc dù họ không tổ chức đám cưới được, nhưng trong lòng ba mẹ tớ, anh ấy đã là con rể chuẩn mực của nhà họ Phó rồi.”
Trương Tư Nghị: “Ha ha!... Vậy chú cậu thì sao?”
Phó Tín Huy thở dài: “Dưới sự khuyên can cực lực của toàn gia đình tớ, ba tớ rốt cục từ bỏ ý định tìm quan hệ cứu ông ấy ra khỏi tù rồi. Chị gái tớ cũng khăng khăng muốn chú tớ tiếp nhận cải tạo, chú ấy mà đi ra như vậy thì chỉ hại mình hại người.”
Trương Tư Nghị hoàn toàn đồng ý, nghe đến đây cậu cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tớ vốn còn lo lắng nhà cậu thật sự trắng tay!”
Phó Tín Huy: “Sao lại thế được, cho dù không có tiền, không có công ty, không có nhà ở, ba tớ còn có mạng lưới quan hệ. Những người bạn ban đầu của ông ấy, mặc dù không thiếu gì bạn nhậu, nhưng cũng có những người kính nể phẩm chất của ông ấy. Dù sao người gây họa là chú tớ chứ không phải ba tớ.”
“Đúng rồi” Trương Tư Nghị gật đầu tán thành, hỏi tiếp, “Vậy tiếp theo nhà cậu có kế hoạch gì không?”
Phó Tín Huy: “Ba tớ nói, bây giờ vẫn có người nhìn chằm chằm vào gia đình tớ, không thể vội vàng ra mặt. Trước tiên phải giấu tài trong một thời gian, hơn nữa mấy ngày nay ngân hàng đang thanh lý gia sản, ba mẹ tớ chạy vạy ngược xuôi, phải làm rất nhiều thủ tục.”
Trương Tư Nghị: “Vậy cậu đang bận cái gì? Nhiều chuyện xảy ra như thế mà không liên lạc với tớ?”
Phó Tín Huy: “Thật ra, mọi thứ xảy ra trong thời gian này đều vượt quá sự hiểu biết của tớ. Không nói cho cậu là bởi vì tớ không biết nên nói thế nào. Nói thật, ngoại trừ chuyện nghe tớ cằn nhằn, cậu không thể giúp tớ gì cả.”
Trương Tư Nghị vội vàng la lên: “Cậu đối xử với anh em thế hả? Cho dù cằn nhằn với tớ cũng ổn mà!”
Phó Tín Huy rót rượu cho cậu, cười nói: “Quên đi, tớ biết cậu bận rộn công việc, không muốn cậu phiền lòng vì chuyện nhà tớ. Hơn một tháng nay, tớ lo lắng cho chị gái tớ, lo lắng cho ba mẹ tớ... So với tiền, sự an toàn của người thân và bạn bè mới là điều tớ lo lắng nhất. Đây chính là nguyên nhân tớ không đến tìm cậu, nếu như họ xúc phạm đến cậu, còn khiến tớ khó chịu hơn việc họ làm tổn thương tớ... Nhiều chuyện như thế, tớ cũng phải tiêu hóa rất lâu mới biết phải đối mặt thế nào. Cậu đừng thấy tớ nói năng nhẹ nhàng thoải mái, mấy ngày nay tớ không biết mình đã trải qua thế nào, cảm giác dường như mỗi ngày đang đóng phim, nhưng sinh hoạt không có đạo diễn, không ai nói cho tớ biết tiếp theo phải làm gì.”
Trương Tư Nghị nhìn Phó Tín Huy, giờ phút này cậu mới quan sát kỹ, mặc dù Phó Tín Huy gầy gò, tiều tụy nhưng trưởng thành và kiên định hơn. Trong mắt cậu ta không chỉ có ánh sáng mà khuôn mặt còn tràn đầy hi vọng, giống như được tái sinh.
Đột nhiên, cậu nhớ tới đánh giá của ba cậu về Phó Tín Huy trong đêm giao thừa - Cậu ta không thể dựa vào ai được, chỉ có thể dựa vào chính mình. Vào lúc này mà cậu ta không vực dậy nổi thì cả đời chính là đồ ăn hại!
Sau ba tháng, trong cùng một nhà hàng, cùng một chỗ ngồi, Trương Tư Nghị rất vui, ở đây nhìn thấy sự lột xác của Phó Tín Huy.
Cả hai nhẹ nhàng chạm cốc, uống một hơi cạn sạch.
Sau đó họ nói đến chuyện thuê nhà, Phó Tín Huy nói: “Sau này tớ không thể tiếp tục thuê phòng với cậu.”
Nghe xong nhiều chuyện như thế, Trương Tư Nghị cũng đã tính đến khả năng này, e rằng Phó Tín Huy không thể tiêu tiền như nước giống trước đây.
“Không sao, cậu không thuê, một mình tớ cũng không thuê nổi căn phòng đắt đỏ như vậy. Tớ sẽ chuyển ra ngoài tìm một căn phòng khác là được.” Trương Tư Nghị bình tĩnh tiếp nhận hiện thực.
Phó Tín Huy gật đầu: “Nhưng cậu không cần dọn nhà vội đâu, ban ngày cậu nói với tớ chuyện này xong, tớ đã gọi điện thoại cho chủ nhà, nói với chủ nhà chuyện chúng ta định trả phòng sớm. Phòng ở là tớ thuê, mặc dù ba tháng trả tiền thuê nhà một lần, nhưng tớ đã ký hợp đồng thuê nhà một năm, nói cách khác, đến tháng sáu năm nay mới hết hạn thuê. Bây giờ còn dư một quý, trước đó tớ đặt cọc mười hai nghìn tệ tiền thế chấp, tớ đàm phán với bà chủ không cần hoàn lại tiền cọc, bà chủ tốt bụng nói, đồng ý cho cậu ở đó thêm hai mươi ngày, trong hai mươi ngày này bà chủ sẽ rao cho thuê, để người môi giới đến xem phòng. Căn nhà đó ở vị trí tốt, khá dễ cho thuê, như thế sẽ không làm lỡ thu nhập của bà chủ.”
Trương Tư Nghị thở phào: “Còn hai mươi ngày là được rồi, nếu không bắt tớ dọn nhà ngay lập tức, tớ thật không thể xoay sở... A, đúng rồi, tớ phải trả cậu tiền thuê nhà tháng tiếp theo.”
“Đừng, quên đi, tớ mang nhiều rắc rối cho cậu như vậy, cậu còn giúp tớ chăm sóc Phấn Chấn, chút tiền ấy mà phải trả cho tớ, cậu bảo tớ còn mặt mũi không?” Phó Tín Huy cười khổ, nói, “Hơn nữa, tớ còn có việc muốn cậu giúp đỡ.”
“Chuyện gì?” Thật ra nếu tính toán rõ ràng, trước đây Trương Tư Nghị còn được Phó Tín Huy bao ăn vô số lần, anh em tốt, không có ai nợ ai.
Phó Tín Huy: “Tớ không thuê phòng với cậu nữa, không chỉ bởi vì bây giờ tình hình kinh tế eo hẹp mà còn có một nguyên nhân - Tớ sắp phải ra nước ngoài rồi.”
Trương Tư Nghị bất ngờ không kịp phòng bị tiếp nhận thêm một quả bom: “... Cái gì?”
Phó Tín Huy giải thích: “Ba tớ sợ xã hội đen nhìn chằm chằm vào tớ, định xoay sở chút tiền đưa tớ xuất ngoại. Thứ nhất là tránh nơi đầu sóng ngọn gió, thứ hai là tớ cũng có ý định học thêm chút kỹ năng. Lần này tớ nghĩ kỹ rồi, tớ muốn học gì đó liên quan đến công việc kinh doanh của gia đình tớ. Gần đây tớ theo chị gái tìm hiểu công việc quản lý đầu tư, cảm thấy hứng thú hơn học kiến trúc. Đã nộp đơn xin học xong rồi, trường học ở Úc, mấy ngày nay đang làm thủ tục xuất ngoại, sau khi được cấp thị thực, tớ có thể đi bất cứ lúc nào...”
Trương Tư Nghị bị sốc: “Đây cũng quá nhanh!”
Phó Tín Huy: “Cho nên, Phấn Chấn... có lẽ còn phải nhờ cậu tiếp tục chăm sóc nó.”
Trương Tư Nghị: “...” Fuck, cậu phải làm bảo mẫu cho chó cả đời rồi! (= 皿 =)
Phó Tín Huy mang vẻ mặt cầu xin nhìn cậu, mười ngón tay cậu ta đan vào nhau, nói: “Tớ sẽ trở lại sau ba năm nữa, "Phấn Chấn" là một con chó may mắn, tớ tin rằng cậu nuôi nó, nó cũng sẽ mang đến hạnh phúc và vận may cho cậu!”
Trương Tư Nghị: “...” Cái rắm, Phấn Chấn con mẹ nó!
Hết chương 100
4. Tâm trạng khi rơi vào tình yêu đầu của Cố Tiêu
Kể từ khi nhìn thấy màn hình máy vi tính của Trương Tư Nghị, Cố Tiêu cảm thấy làn khói mờ mịt của toàn thế giới phai nhạt.
Trong sáu tháng qua, dựa vào lời nói và cử chỉ của đối phương anh không ngừng suy đoán phải chăng cậu cũng có ý với mình, bao gồm cả lần chơi trò nói thật hay thử thách năm trước, anh cũng đã cho đối phương cơ hội thẳng thắn.
Có lẽ vào thời điểm đó, Trương Tư Nghị còn chưa rõ ràng, cũng có thể là cậu nói một đường nghĩ một nẻo...
Tóm lại, lúc đó, Cố Tiêu cảm thấy thời cơ chưa đến.
Thấy thái độ của đối phương thay đổi vài lần, Cố Tiêu cũng từng lo được lo mất, buồn bã cô đơn, thậm chí nghi ngờ phán đoán của bản thân.
Mãi đến giờ phút này, trái tim anh mới bình tĩnh, cũng cảm thấy chắc chắn.
- Trai thẳng nào lại đặt ảnh chụp một người đàn ông làm hình nền màn hình máy tính để bàn?
Ha ha, hơn nữa, đồ ngốc kia thật sự đang luyện tập “Summer” vì tôi...
Em thích tôi, mỗi một ánh mắt em nhìn tôi đều bộc lộ điều đó, cho dù đó là quang minh chính đại hay vụng trộm lén lút, sự sùng bái và say đắm trong mắt em đều khiến tôi sa ngã.
Em thích tôi, mỗi một phản ứng sau khi tôi trêu chọc em đều biểu hiện điều đó, cho dù là chán nản buồn rầu hay giận dữ xù lông, sự xấu hổ và ngây ngô trên mặt em đều khiến tôi mê mẩn.
...
Sau một chuyến đi công tác kéo dài bốn ngày, anh nhớ cậu điên cuồng, vốn định sau khi trở về sẽ nhìn cậu một cái, nói chuyện một chút với cậu, không ngờ phát triển gần đây khiến Cố Tiêu bối rối.
Chàng trai nhỏ kia đột nhiên bắt đầu tập trung vào công việc, còn đăng dòng trạng thái thông báo "bế quan".
Bởi vì Đào Phỉ vừa mới đến công ty, anh không đào đâu ra thời gian gặp cậu, hiếm khi cùng cậu tăng ca một hôm, kết quả cậu về trước.
- Em đang trốn tôi sao? Nghi ngờ tôi thấy ảnh nền máy để bàn của em rồi sao? Hay là muốn bình tĩnh một chút?
Cũng tốt, nếu cậu chỉ muốn bình tĩnh lại, anh bằng lòng cho cậu thời gian, miễn là cậu tập trung làm việc, mà không phải trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, anh yên tâm.
Vẫn luôn chờ mong, đối phương có thể dũng cảm đối diện với tình cảm của chính mình, bước những bước chân đầu tiên về phía anh.
Như vậy, anh sẽ không do dự kéo cậu vào vòng tay anh, ôm chặt lấy cậu, không bao giờ buông ra.
Cố Tiêu không biết Summer đến lúc nào nhưng anh cảm thấy Spring đã gần ngay trước mắt.
A phì phì phì, nghĩ lung tung gì vậy! (=_=)
Trương Tư Nghị ho nhẹ một tiếng, nói: “Hôm đó anh ấy đưa tớ đi tập lái xe, tớ mời anh ấy về nhà ăn cơm... Dù sao, cậu vắng nhà, tớ và Phấn Chấn thật ra cũng rất cô đơn.”
Hai câu nói này vốn tách biệt nhau, nhưng vào tai người khác lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác. Nhân viên phục vụ bên cạnh nhân thời gian lấy đồ ăn, đau trứng kể lể với bạn cùng lớp: “Chậc chậc, chuyện gì xảy ra với thế giới này vậy? Tại sao mấy anh đẹp trai đều là gay? Trên bàn bên kia có một đôi, trong đó có một người sau lưng bạn trai cũ mang theo người tình mới đến nhà họ... A, một người ngay cả bạn trai cũng không có như tớ làm sao chịu nổi!”
...
Phó Tín Huy có chút không nói nên lời, nheo mắt nhìn cậu nói: “Tớ chỉ hỏi vậy thôi, sao cậu giải thích nhiều vậy?”
Trương Tư Nghị: “...”
Phó Tín Huy theo thói quen chủ động kẹp rau bỏ vào nồi lẩu, giúp đỡ nhúng thịt, cậu ta áy náy nói: “Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, thật lâu không liên lạc, tớ cảm thấy rất có lỗi với cậu... Aiz, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Trương Tư Nghị gật đầu liên tục, chờ cậu ta mở lời!
Kết quả câu đầu tiên của Phó Tín Huy đã quẳng cho cậu một cân bom: “Nhà tớ phá sản rồi.”
Trương Tư Nghị: “... What the fuck!”
Phó Tín Huy hời hợt nói những lời này khiến Trương Tư Nghị phục sát đất! Cậu vội vàng hỏi: “Sao lại phá sản? Nhà cậu trả hết tiền chú cậu vay nặng lãi là được mà?”
Phó Tín Huy nhấp một ngụm trà, trầm giọng nói: “Không đơn giản như tưởng tượng của cậu đâu. Trước đây tớ đã nói với cậu, những người đó muốn dìm gia đình chúng tớ. Cho nên mục đích của họ không đơn giản chỉ là tiền. Người chú tớ mạo phạm nhiều lắm, họ chỉ muốn làm gia đình họ Phó chúng tớ sụp đổ. Nhưng chuyện phá sản thật ra không liên quan gì đến họ, nguyên nhân gốc rễ là do chú tớ. Tớ nhớ tớ từng kể với cậu, ba tớ cho chú tớ quản lý một phần sản nghiệp trong nhà, kết quả bởi vì chú tớ đút túi tiền công quỹ dẫn đến công ty xuất hiện khủng hoảng tín dụng...”
Trương Tư Nghị: “Ừ, cậu còn nói vì thế nên công ty nhà cậu muốn lên sàn niêm yết cũng gặp vấn đề.”
Phó Tín Huy: “Khủng hoảng tín dụng làm công ty hoạt động trì trệ, nợ ngân hàng một khoản tiền lớn, cộng thêm tiền nợ vay nặng lãi, hiện tại tất cả tài sản trong nhà đều bị đóng băng, bao gồm biệt thự nhà chúng tớ cũng bị gán nợ, bị ngân hàng thế chấp thanh toán.”
Trương Tư Nghị: “...”
Chuyện chỉ xảy ra trong phim truyền hình, Trương Tư Nghị không ngờ có một ngày lại phát sinh trên người bạn tốt nhất của mình.
Có người giàu sau một đêm, cũng có người trong một đêm trắng tay. Từ nhỏ Phó Tín Huy sống trong một môi trường đầy đủ vật chất, không lo ăn không lo mặc không lo tiền. Bây giờ cậu ta gặp phải biến cố lớn như vậy, Trương Tư Nghị không biết cậu ta đã chịu đựng như thế nào.
Trương Tư Nghị hỏi tiếp: “Chị cậu đâu?”
Phó Tín Huy: “Trước đó không phải tớ đã kể với cậu chị ấy vì cứu Phấn Chấn nên để vệ sĩ đánh người đến xuất huyết não sao? Sau đó công an giữ chị ấy để điều tra, giam nửa tháng... Nhưng chúng tớ đã xóa video giám sát, dù những người đó hỏi thế nào chúng tớ chết cũng nói không biết. Ba tớ tìm quan hệ chạy chọt, chị của tớ mới được thả ra, nhưng cậu biết đấy, ở nơi đó rất lộn xộn, chị tớ lại là phụ nữ...” Phó Tín Huy nói đến đây, dùng hai tay che mặt, nói, “Bởi vì tớ nên mới thế, tớ cảm thấy rất áy náy.”
Trương Tư Nghị do dự hỏi: “Cậu và chị ấy... làm lành rồi sao?”
Phó Tín Huy gật đầu, trả lời: “Trước đây chị ấy rất ghét tớ, nhưng tớ chỉ biết trốn tránh, chưa từng cố gắng cải thiện mối quan hệ với người nhà. Sau đó chị ấy phản cảm tớ cam chịu... Trải qua chuyện này, tớ phát hiện chị ấy cũng hiểu lầm tớ, chị ấy chính là kiểu người hiếu thắng, mạnh miệng, tính cách bá đạo, nhưng dù thế nào, chúng tớ vẫn là chị em ruột.”
Phó Tín Huy cười cười, bùi ngùi nói: “Người xưa nói lúc khó khăn mới biết ai là bạn, khi hoạn nạn mới hiểu bạn là ai, những lời này thật không sai. Mặc dù nhà chúng tớ bây giờ không có tiền nữa, nhưng ngược lại tớ cảm thấy cảm giác người một nhà đồng tâm hiệp lực đối ngoại, thật là tốt.”
Trương Tư Nghị không ngờ, biến cố gia đình không khiến Phó Tín Huy trở nên uể oải, thay vào đó, lại làm cậu ta có thái độ tích cực hơn rất nhiều.
Cậu hơi nhẹ nhõm, nhưng không nhịn được tò mò, hỏi tiếp: “Nhà các cậu bị niêm phong, bây giờ gia đình cậu ở đâu?”
Phó Tín Huy: “Ở nhà của anh rể tớ.”
Trương Tư Nghị: “Nhà của anh rể cậu?”
Phó Tín Huy: “Ừ, khi chị gái tớ còn hẹn hò với anh rể tớ, từng mua một căn nhà tặng cho anh ấy nhân dịp lễ tình nhân. Chủ sở hữu ngôi nhà là anh rể tớ, là tài sản trước hôn nhân của họ, ngân hàng không thể tịch thu. Mặc dù ngôi nhà này của chúng tớ nhỏ hơn ngôi biệt thự cũ nhiều, nhưng vào thời gian khó khăn nguy hiểm hiện tại thì không còn cách nào khác. Ba mẹ tớ, chị gái và anh rể, còn có tớ, ba phòng ngủ một phòng khách, chen chúc nhau nhưng cũng rất ổn. Mọi người đều sống dưới một mái nhà, có cảm giác rất đặc biệt, ha ha.”
Trương Tư Nghị cũng bật cười nói: “Nhà cậu gặp phải tình huống này, anh rể của cậu không rời bỏ, xem ra đôi mắt nhìn người của chị gái cậu rất tốt.”
Phó Tín Huy: “Đúng vậy, mặc dù họ không tổ chức đám cưới được, nhưng trong lòng ba mẹ tớ, anh ấy đã là con rể chuẩn mực của nhà họ Phó rồi.”
Trương Tư Nghị: “Ha ha!... Vậy chú cậu thì sao?”
Phó Tín Huy thở dài: “Dưới sự khuyên can cực lực của toàn gia đình tớ, ba tớ rốt cục từ bỏ ý định tìm quan hệ cứu ông ấy ra khỏi tù rồi. Chị gái tớ cũng khăng khăng muốn chú tớ tiếp nhận cải tạo, chú ấy mà đi ra như vậy thì chỉ hại mình hại người.”
Trương Tư Nghị hoàn toàn đồng ý, nghe đến đây cậu cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tớ vốn còn lo lắng nhà cậu thật sự trắng tay!”
Phó Tín Huy: “Sao lại thế được, cho dù không có tiền, không có công ty, không có nhà ở, ba tớ còn có mạng lưới quan hệ. Những người bạn ban đầu của ông ấy, mặc dù không thiếu gì bạn nhậu, nhưng cũng có những người kính nể phẩm chất của ông ấy. Dù sao người gây họa là chú tớ chứ không phải ba tớ.”
“Đúng rồi” Trương Tư Nghị gật đầu tán thành, hỏi tiếp, “Vậy tiếp theo nhà cậu có kế hoạch gì không?”
Phó Tín Huy: “Ba tớ nói, bây giờ vẫn có người nhìn chằm chằm vào gia đình tớ, không thể vội vàng ra mặt. Trước tiên phải giấu tài trong một thời gian, hơn nữa mấy ngày nay ngân hàng đang thanh lý gia sản, ba mẹ tớ chạy vạy ngược xuôi, phải làm rất nhiều thủ tục.”
Trương Tư Nghị: “Vậy cậu đang bận cái gì? Nhiều chuyện xảy ra như thế mà không liên lạc với tớ?”
Phó Tín Huy: “Thật ra, mọi thứ xảy ra trong thời gian này đều vượt quá sự hiểu biết của tớ. Không nói cho cậu là bởi vì tớ không biết nên nói thế nào. Nói thật, ngoại trừ chuyện nghe tớ cằn nhằn, cậu không thể giúp tớ gì cả.”
Trương Tư Nghị vội vàng la lên: “Cậu đối xử với anh em thế hả? Cho dù cằn nhằn với tớ cũng ổn mà!”
Phó Tín Huy rót rượu cho cậu, cười nói: “Quên đi, tớ biết cậu bận rộn công việc, không muốn cậu phiền lòng vì chuyện nhà tớ. Hơn một tháng nay, tớ lo lắng cho chị gái tớ, lo lắng cho ba mẹ tớ... So với tiền, sự an toàn của người thân và bạn bè mới là điều tớ lo lắng nhất. Đây chính là nguyên nhân tớ không đến tìm cậu, nếu như họ xúc phạm đến cậu, còn khiến tớ khó chịu hơn việc họ làm tổn thương tớ... Nhiều chuyện như thế, tớ cũng phải tiêu hóa rất lâu mới biết phải đối mặt thế nào. Cậu đừng thấy tớ nói năng nhẹ nhàng thoải mái, mấy ngày nay tớ không biết mình đã trải qua thế nào, cảm giác dường như mỗi ngày đang đóng phim, nhưng sinh hoạt không có đạo diễn, không ai nói cho tớ biết tiếp theo phải làm gì.”
Trương Tư Nghị nhìn Phó Tín Huy, giờ phút này cậu mới quan sát kỹ, mặc dù Phó Tín Huy gầy gò, tiều tụy nhưng trưởng thành và kiên định hơn. Trong mắt cậu ta không chỉ có ánh sáng mà khuôn mặt còn tràn đầy hi vọng, giống như được tái sinh.
Đột nhiên, cậu nhớ tới đánh giá của ba cậu về Phó Tín Huy trong đêm giao thừa - Cậu ta không thể dựa vào ai được, chỉ có thể dựa vào chính mình. Vào lúc này mà cậu ta không vực dậy nổi thì cả đời chính là đồ ăn hại!
Sau ba tháng, trong cùng một nhà hàng, cùng một chỗ ngồi, Trương Tư Nghị rất vui, ở đây nhìn thấy sự lột xác của Phó Tín Huy.
Cả hai nhẹ nhàng chạm cốc, uống một hơi cạn sạch.
Sau đó họ nói đến chuyện thuê nhà, Phó Tín Huy nói: “Sau này tớ không thể tiếp tục thuê phòng với cậu.”
Nghe xong nhiều chuyện như thế, Trương Tư Nghị cũng đã tính đến khả năng này, e rằng Phó Tín Huy không thể tiêu tiền như nước giống trước đây.
“Không sao, cậu không thuê, một mình tớ cũng không thuê nổi căn phòng đắt đỏ như vậy. Tớ sẽ chuyển ra ngoài tìm một căn phòng khác là được.” Trương Tư Nghị bình tĩnh tiếp nhận hiện thực.
Phó Tín Huy gật đầu: “Nhưng cậu không cần dọn nhà vội đâu, ban ngày cậu nói với tớ chuyện này xong, tớ đã gọi điện thoại cho chủ nhà, nói với chủ nhà chuyện chúng ta định trả phòng sớm. Phòng ở là tớ thuê, mặc dù ba tháng trả tiền thuê nhà một lần, nhưng tớ đã ký hợp đồng thuê nhà một năm, nói cách khác, đến tháng sáu năm nay mới hết hạn thuê. Bây giờ còn dư một quý, trước đó tớ đặt cọc mười hai nghìn tệ tiền thế chấp, tớ đàm phán với bà chủ không cần hoàn lại tiền cọc, bà chủ tốt bụng nói, đồng ý cho cậu ở đó thêm hai mươi ngày, trong hai mươi ngày này bà chủ sẽ rao cho thuê, để người môi giới đến xem phòng. Căn nhà đó ở vị trí tốt, khá dễ cho thuê, như thế sẽ không làm lỡ thu nhập của bà chủ.”
Trương Tư Nghị thở phào: “Còn hai mươi ngày là được rồi, nếu không bắt tớ dọn nhà ngay lập tức, tớ thật không thể xoay sở... A, đúng rồi, tớ phải trả cậu tiền thuê nhà tháng tiếp theo.”
“Đừng, quên đi, tớ mang nhiều rắc rối cho cậu như vậy, cậu còn giúp tớ chăm sóc Phấn Chấn, chút tiền ấy mà phải trả cho tớ, cậu bảo tớ còn mặt mũi không?” Phó Tín Huy cười khổ, nói, “Hơn nữa, tớ còn có việc muốn cậu giúp đỡ.”
“Chuyện gì?” Thật ra nếu tính toán rõ ràng, trước đây Trương Tư Nghị còn được Phó Tín Huy bao ăn vô số lần, anh em tốt, không có ai nợ ai.
Phó Tín Huy: “Tớ không thuê phòng với cậu nữa, không chỉ bởi vì bây giờ tình hình kinh tế eo hẹp mà còn có một nguyên nhân - Tớ sắp phải ra nước ngoài rồi.”
Trương Tư Nghị bất ngờ không kịp phòng bị tiếp nhận thêm một quả bom: “... Cái gì?”
Phó Tín Huy giải thích: “Ba tớ sợ xã hội đen nhìn chằm chằm vào tớ, định xoay sở chút tiền đưa tớ xuất ngoại. Thứ nhất là tránh nơi đầu sóng ngọn gió, thứ hai là tớ cũng có ý định học thêm chút kỹ năng. Lần này tớ nghĩ kỹ rồi, tớ muốn học gì đó liên quan đến công việc kinh doanh của gia đình tớ. Gần đây tớ theo chị gái tìm hiểu công việc quản lý đầu tư, cảm thấy hứng thú hơn học kiến trúc. Đã nộp đơn xin học xong rồi, trường học ở Úc, mấy ngày nay đang làm thủ tục xuất ngoại, sau khi được cấp thị thực, tớ có thể đi bất cứ lúc nào...”
Trương Tư Nghị bị sốc: “Đây cũng quá nhanh!”
Phó Tín Huy: “Cho nên, Phấn Chấn... có lẽ còn phải nhờ cậu tiếp tục chăm sóc nó.”
Trương Tư Nghị: “...” Fuck, cậu phải làm bảo mẫu cho chó cả đời rồi! (= 皿 =)
Phó Tín Huy mang vẻ mặt cầu xin nhìn cậu, mười ngón tay cậu ta đan vào nhau, nói: “Tớ sẽ trở lại sau ba năm nữa, "Phấn Chấn" là một con chó may mắn, tớ tin rằng cậu nuôi nó, nó cũng sẽ mang đến hạnh phúc và vận may cho cậu!”
Trương Tư Nghị: “...” Cái rắm, Phấn Chấn con mẹ nó!
Hết chương 100
4. Tâm trạng khi rơi vào tình yêu đầu của Cố Tiêu
Kể từ khi nhìn thấy màn hình máy vi tính của Trương Tư Nghị, Cố Tiêu cảm thấy làn khói mờ mịt của toàn thế giới phai nhạt.
Trong sáu tháng qua, dựa vào lời nói và cử chỉ của đối phương anh không ngừng suy đoán phải chăng cậu cũng có ý với mình, bao gồm cả lần chơi trò nói thật hay thử thách năm trước, anh cũng đã cho đối phương cơ hội thẳng thắn.
Có lẽ vào thời điểm đó, Trương Tư Nghị còn chưa rõ ràng, cũng có thể là cậu nói một đường nghĩ một nẻo...
Tóm lại, lúc đó, Cố Tiêu cảm thấy thời cơ chưa đến.
Thấy thái độ của đối phương thay đổi vài lần, Cố Tiêu cũng từng lo được lo mất, buồn bã cô đơn, thậm chí nghi ngờ phán đoán của bản thân.
Mãi đến giờ phút này, trái tim anh mới bình tĩnh, cũng cảm thấy chắc chắn.
- Trai thẳng nào lại đặt ảnh chụp một người đàn ông làm hình nền màn hình máy tính để bàn?
Ha ha, hơn nữa, đồ ngốc kia thật sự đang luyện tập “Summer” vì tôi...
Em thích tôi, mỗi một ánh mắt em nhìn tôi đều bộc lộ điều đó, cho dù đó là quang minh chính đại hay vụng trộm lén lút, sự sùng bái và say đắm trong mắt em đều khiến tôi sa ngã.
Em thích tôi, mỗi một phản ứng sau khi tôi trêu chọc em đều biểu hiện điều đó, cho dù là chán nản buồn rầu hay giận dữ xù lông, sự xấu hổ và ngây ngô trên mặt em đều khiến tôi mê mẩn.
...
Sau một chuyến đi công tác kéo dài bốn ngày, anh nhớ cậu điên cuồng, vốn định sau khi trở về sẽ nhìn cậu một cái, nói chuyện một chút với cậu, không ngờ phát triển gần đây khiến Cố Tiêu bối rối.
Chàng trai nhỏ kia đột nhiên bắt đầu tập trung vào công việc, còn đăng dòng trạng thái thông báo "bế quan".
Bởi vì Đào Phỉ vừa mới đến công ty, anh không đào đâu ra thời gian gặp cậu, hiếm khi cùng cậu tăng ca một hôm, kết quả cậu về trước.
- Em đang trốn tôi sao? Nghi ngờ tôi thấy ảnh nền máy để bàn của em rồi sao? Hay là muốn bình tĩnh một chút?
Cũng tốt, nếu cậu chỉ muốn bình tĩnh lại, anh bằng lòng cho cậu thời gian, miễn là cậu tập trung làm việc, mà không phải trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, anh yên tâm.
Vẫn luôn chờ mong, đối phương có thể dũng cảm đối diện với tình cảm của chính mình, bước những bước chân đầu tiên về phía anh.
Như vậy, anh sẽ không do dự kéo cậu vào vòng tay anh, ôm chặt lấy cậu, không bao giờ buông ra.
Cố Tiêu không biết Summer đến lúc nào nhưng anh cảm thấy Spring đã gần ngay trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất