Chương 205: Xin nhập học
Không ngờ Cố Tiêu ngoài mặt khuyên cậu đừng để ý đến Bách Duệ lại ở sau lưng làm chuyện này... Nhưng mà điều này chứng tỏ Cố Tiêu thật sự rất lo lắng cho cậu, anh không muốn cậu lại bị Bách Duệ ảnh hưởng phải không?
Trong lòng Trương Tư Nghị ấm áp, trực tiếp hỏi Đào Phỉ ngay trước mặt Bách Duệ: “Vậy anh phát hiện ra điều gì chưa? Anh ta đến cùng là muốn làm gì?”
Đào Phỉ xiên một miếng hoa quả nhân viên phục vụ vừa mới bưng lên, ăn trước, không nể mặt mũi Bách Duệ, nhún vai nói: “Tôi cảm thấy anh ta chính là rảnh đến đau bi!”
Bách Duệ: “...”
Trương Tư Nghị co giật khóe miệng, rảnh đến đau bi nên mới muốn làm nhiều trò bịp bợm hấp dẫn sự chú ý của họ?
Biểu hiện của Bách Duệ không biết là bất lực hay chán nản: “Không phải tôi nói rồi sao, chỉ muốn kết bạn với các cậu.”
Đào Phỉ nhướng mày, dùng nĩa nhỏ chỉ vào anh ta một cái: “Anh chính là đồ ngốc! Chỉ muốn kết bạn thì đừng biểu hiện ra có mục đích như thế được không? Nếu tình cảm của Trương Tư Nghị và đàn anh của tôi không vững chắc, có thể sẽ thật sự bị anh ảnh hưởng, đến lúc đó anh định làm thế nào? Lại tỏ ra vô tội cũng không tránh được bị mắng là mưu mô toan tính, ngốc chết đi được.”
Bách Duệ bị Đào Phỉ quở trách đến một câu cũng không nói nên lời. Anh ta há miệng, cuối cùng lại ngậm đắng nuốt cay nghẹn lại những lời bác bỏ trong lòng.
Trương Tư Nghị nhìn vào rất muốn cười, không biết ấn tượng trước đây của cậu về Bách Duệ có sai sót hay là Đào Phỉ quá lợi hại. Mới nửa tháng mà thôi, Bách Duệ giống như một con gà trống bị đánh bại, ỉu xìu rũ mào xuống, khác hoàn toàn với bộ dạng hăng hái trước mặt Nhậm Mộng Huyên lúc trước.
Bách Duệ nhìn Trương Tư Nghị, nhắc lại lần nữa: “Tôi thề tôi thật sự không có mục đích đặc biệt gì, tôi đã kể hết trải nghiệm của tôi cho cậu rồi, tại sao cậu vẫn luôn không tin tôi?” Anh ta dừng một chút, thẳng thắn nói, “Đều là đồng tính luyến ái, so sánh với kinh nghiệm của bản thân mình, tình cảm của cậu và bạn trai cậu thật sự quá tốt, có lẽ cũng bởi vì ghen tị, bởi vì tò mò, nên mới nghĩ cách tiếp cận, muốn hiểu rõ các cậu.”
Đào Phỉ cắt ngang lời anh ta: “Tôi không phải đồng tính luyến ái!”
Bách Duệ nặng nề nhìn Đào Phỉ, trong mắt anh ta lóe lên chút sầu muộn.
Đào Phỉ ngớ người, vô thức nghiêng đầu đi, nói: “Được rồi, trước đó gạt anh là tôi không đúng.” Mặc dù xin lỗi, nhưng cằm Đào Phỉ vẫn giơ cao, giống như một con công kiêu ngạo.
Bách Duệ không quan tâm, ngược lại hỏi Trương Tư Nghị: “Vậy, giám đốc công ty là bạn trai của cậu?”
Trương Tư Nghị gật đầu, vào giờ phút này, cậu mới chính thức buông sự cảnh giác của mình đối với người này xuống.
Bách Duệ cười khổ: “Không ngờ hết lần này tới lần khác đều ngã trong tay một người. Tôi thật sự rất tò mò rốt cuộc giám đốc của các cậu là người như thế nào.” Anh ta giơ tay nhìn đồng hồ, nói, “Bây giờ vẫn chưa muộn, hay là các cậu gọi cậu ta đến cùng ăn cơm đi, tôi mời.”
Từ trước đến nay Đào Phỉ thích xem trò vui, lúc này liền đồng ý: “Được được, đóng kịch với anh lâu thế rồi, cũng là thời điểm tôi tranh công với đàn anh tôi, hì hì.”
Bách Duệ: “...”
Trương Tư Nghị gọi điện thoại cho Cố Tiêu giải thích tình hình. Bách Duệ gọi người phục vụ đến chọn thêm một vài món ăn. Khoảng mười lăm phút sau, Cố Tiêu xuất hiện. Mắt anh nhìn thẳng, bước đi mang theo gió, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ đến trước mặt họ, đầy tự tin và phóng khoáng.
Bốn anh chàng đẹp trai ngồi cùng một bàn, thu hút vô số ánh mắt xung quanh họ. Bách Duệ chủ động đứng dậy bắt tay với Cố Tiêu, mỉm cười và nói: “Quanh đi quẩn lại một tháng, cuối cùng tôi cũng gặp được chính chủ, cậu Cố thật sự là một người đầy mưu lược.”
Cố Tiêu bình thản cười: “Nào có.”
Sau khi món ăn được bê lên, bốn người xem những chuyện xảy ra trong tháng này như một trò đùa mà kể lại.
Hóa ra Bách Duệ mới đầu thật sự muốn thăm dò hai người, kết quả thấy phản ứng của Trương Tư Nghị khi anh ta muốn tặng hoa hồng cho Đào Phỉ lớn hơn, Đào Phỉ lại tỏ vẻ rất thân thuộc khi đối mặt cậu, liền ngầm mặc định Đào Phỉ là bạn trai của Trương Tư Nghị.
Về lý do chuyển đến tầng trên của Không Biên Giới đơn thuần chỉ là trùng hợp. Lúc trước công ty Bách Duệ vừa khéo muốn tìm không gian làm việc, ngày đó anh ta đến đưa bánh ga tô cho Trương Tư Nghị, thấy ở CBD có quảng cáo cho thuê văn phòng, giá thuê cũng phải chăng, anh ta lập tức trở về tìm hiểu vị trí và môi trường xung quanh, cảm thấy phù hợp nên ký hợp đồng thuê phòng.
Trương Tư Nghị đi công tác nửa tháng, Bách Duệ tìm cơ hội mời Đào Phỉ ăn cơm. Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai và lần thứ ba, nhưng chủ đề mà hai người thường trao đổi chủ yếu là nghệ thuật và kiến trúc. Thỉnh thoảng, nói về mối quan hệ giữa Đào Phỉ và Trương Tư Nghị, Bách Duệ chỉ tò mò tại sao họ quen biết, bình thường chung sống họ cùng nhau làm gì, có kế hoạch gì cho tương lai... Nhưng Đào Phỉ đâu biết được những chuyện đó, chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện với anh ta!
Lúc này ăn cơm nhắc đến, Bách Duệ lại cười khổ.
Tuy nhiên, Trương Tư Nghị không thể không thừa nhận, Bách Duệ kiềm chế rất tốt. Người bình thường rơi vào hoàn cảnh khó xử như thế chắc chắn phải nổ tung, anh ta vẫn có thể duy trì phong độ của mình, không tức giận cũng không trở mặt, đôi khi còn tự giễu hai câu.
Bầu không khí trong bữa ăn hài hòa chưa từng thấy, dù sao nhìn từ nền tảng giáo dục và điều kiện riêng của họ, Bách Duệ, Cố Tiêu và Đào Phỉ là cùng một loại người.
Sau bữa cơm, Bách Duệ trả tiền, bốn người cùng nhau trở về.
Đào Phỉ và Bách Duệ đi trước, Trương Tư Nghị và Cố Tiêu theo sau. Trương Tư Nghị nghe thấy Bách Duệ hỏi Đào Phỉ, cuối tuần có muốn đi đến một triển lãm nghệ thuật hiện đại được tổ chức bởi một người bạn của anh ta không.
Đào Phỉ tự nhiên quay đầu hỏi hai người họ: “Hai người có đi không?”
Trương Tư Nghị vội vàng chuẩn bị tài liệu nộp đơn xin nhập học. Thời gian nộp đơn xin học thạc sĩ ở Anh thường kết thúc vào tháng mười hai năm trước khi nhập học. Cậu chắc chắn không có thời gian, chỉ có thể kiếm cớ từ chối. Nếu cậu không đi, Cố Tiêu tự nhiên cũng không đi.
Đào Phỉ hơi uể oải chỉ vào mình: “Chỉ có một mình tôi?”
Bách Duệ nghiêng đầu nhìn cậu ta, nói: “Dù sao bây giờ cậu còn độc thân, đi cùng tôi thì thế nào? Sẽ không có người "Bạn trai" nào nhảy ra ghen tuông đúng không?”
Đào Phỉ gân cổ quát: “Nhắc lại lần nữa, tôi không phải đồng tính luyến ái!”
Bách Duệ gật đầu: “Ồ, vậy rốt cuộc cậu có đi không? Triển lãm tổ chức trên tầng cao nhất của tòa nhà thương mại quốc tế Hải Thành. Sau khi kết thúc, sẽ có một bữa tiệc buffet cao cấp miễn phí. Nhiều nhà nghệ thuật gia hiện đại sẽ đến, bao gồm cả...”
Khuôn mặt của Đào Phỉ vặn vẹo trong vài giây, cậu ta nghiến răng nói, “Đi!”
Trương Tư Nghị cảm thán một tiếng, rắc rối lớn đã được yêu nghiệt lớn thu nhận, thế giới của cậu chân chính yên tĩnh.
Chỉ còn hai mươi ngày để nộp đơn, công việc vào ban ngày không thể buông lỏng. Ban đêm tăng ca sau tám giờ tối cậu mới được về nhà, còn phải chuẩn bị hồ sơ xin nhập học, Trương Tư Nghị rơi vào giai đoạn đau khổ chưa từng thấy.
Viết đơn xin nhập học, chuẩn bị bộ sưu tập tác phẩm riêng, còn phải hoàn thành bản ghi chép một năm rưỡi kinh nghiệm làm việc của PEDR[1]. Thời gian ngủ của Trương Tư Nghị bị nén xuống còn bốn giờ một ngày. Áp lực lớn hơn rất nhiều so với kỳ thi tuyển sinh đại học, thi lấy bằng IELTS hay chuẩn bị tốt nghiệp đại học.
Điều đáng được ăn mừng duy nhất chính là có Cố Tiêu ở bên cạnh cậu, không chỉ là cấp trên, bạn trai, Cố Tiêu còn là một kiến trúc sư nắm giữ giấy phép độc lập, quá trình ghi chép PEDR cho Trương Tư Nghị đều là bật đèn xanh, ngay cả thư giới thiệu cũng dễ dàng có được.
Trong quá trình này, Trương Tư Nghị dường như cảm nhận được cảm giác sung sướng của Ngu Nhị khi có thể dựa vào bạn trai để từng bước trèo lên trên. (=_=)
Đương nhiên, họ khác nhau. Ít nhất nhận xét của Cố Tiêu về Trương Tư Nghị trên PEDR và thư giới thiệu anh viết cho cậu hoàn toàn dựa trên khả năng của cậu, nói đúng sự thật, ngoại trừ các sửa đổi và khuyến nghị cần thiết, tuyệt đối không phóng đại.
Bởi lẽ phóng đại là không tốt, các trường đại học Anh có nhiều trường đầu vào dễ nhưng đầu ra nghiêm ngặt, đặc biệt là các tổ chức Part 2 do Trương Tư Nghị chọn. Cho dù trúng tuyển, thí sinh có năng lực dựa vào đục nước béo cò hay hữu danh vô thực cũng sẽ bị loại bỏ ngay lập tức, hoàn toàn khác biệt với loại trường học bán bằng chuyên ngành một năm thuần túy chỉ để kiếm tiền học phí.
Mà Trương Tư Nghị cũng thực sự đã cải thiện rất nhiều nhờ nỗ lực của chính mình trong một năm rưỡi này. Miễn là các tài liệu xin nhập học được chuẩn bị đầy đủ từng bước, không xảy ra sự cố, ít nhất một trong ba trường đại học A, B hoặc C đã ở trong tầm tay cậu.
Đối với đại học A mà cậu muốn thử vận may, nếu chuẩn bị kỹ lưỡng vẫn không thể đạt yêu cầu, điều đó có nghĩa là hội đồng xét tuyển không nghĩ rằng khả năng hiện tại của cậu có thể theo kịp tiến độ học tập, vậy nếu như cậu cứng rắn chen vào cũng chỉ lãng phí tiền học phí. Trương Tư Nghị chuẩn bị tinh thần rất tốt cho vấn đề này.
Tuy nhiên, Trương Tư Nghị gặp phải một vấn đề khác khi làm bộ sưu tập tác phẩm. Ba trường đại học mà cậu chọn, nhất là đại học A, đặc biệt chú ý đến sự cân nhắc và suy nghĩ của nhà thiết kế trong quá trình thiết kế. Nhưng kể từ khi làm việc, mặc dù Trương Tư Nghị đã tham gia vào nhiều dự án, nhưng hầu hết các phong cách dự án thiên về mô hình kinh tế trong nước, đầu tư thấp, chu kỳ ngắn, hình dạng không đẹp mắt. Điều nguy hiểm nhất là không có quá trình đáng khắc sâu.
Trương Tư Nghị trở mình hồi lâu, vẫn không nghĩ ra tác phẩm có thể đại diện cho chiều sâu tư tưởng hiện tại của mình, nhưng cậu lại không có thời gian để tạo ra một sản phẩm mới.
Sau khi thảo luận với Cố Tiêu, Cố Tiêu đề nghị cậu ngoài việc chuẩn bị bộ sưu tập tác phẩm, đơn giản viết một bản trần thuật chi tiết, giải thích và phản ánh trung thực suy nghĩ của mình về chính thiết kế kiến trúc trong công việc một năm vừa qua.
Viết văn là điểm yếu của Trương Tư Nghị. Hiện tại năng lực thiết kế của cậu không tệ, cậu cũng đọc rất nhiều sách dưới sự hướng dẫn của Cố Tiêu. Tuy nhiên, viết bài vẫn là chuyện nhức đầu nhất. Khi còn học đại học, một số khóa học liên quan đến viết luận văn đều kéo điểm cậu xuống.
Đang khi buồn rầu, Trương Tư Nghị đột nhiên thông suốt nghĩ đến Tô Nguyên. Tô Nguyên là người kỳ cựu trong việc viết loại văn chương này, hay là hỏi lời khuyên từ cô một chút?
Trước đó Tô Nguyên nói muốn mời cậu và Cố Tiêu ăn cơm, nhưng Trương Tư Nghị lại đi công tác, khi quay trở về cũng rất bận rộn, không thể phân thân. Mấy lần đối phương gửi tin nhắn WeChat, Trương Tư Nghị liên tục không có thời gian, bây giờ bất đắc dĩ xin giúp đỡ, cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt.
Gọi điện thoại, Trương Tư Nghị hẹn Tô Nguyên gặp nhau ở trung tâm thành phố vào tối hôm sau, tiện thể đề cập đến yêu cầu của mình, hỏi xem cô có giúp đỡ được không.
Tô Nguyên nói: “Sao em còn khách sáo với chị như thế? Dễ thôi mà!”
Ngày hôm sau, tan ca xong, Trương Tư Nghị mang theo Cố Tiêu đến cuộc hẹn. Một lần nữa gặp lại Tô Nguyên, cậu thấy đối phương trang điểm nhẹ, cắt tóc mới, trông tràn đầy sức sống, giỏi giang và trí tuệ, rất khác hai tháng trước.
Tô Nguyên tự nhiên hào phóng bắt tay Cố Tiêu, nói cảm ơn anh. Khi ngồi xuống, cô bắt đầu kể những gì đã xảy ra trong hai tháng qua.
Hóa ra sau khi Cố Tiêu giới thiệu cô với Lương Học Anh. Lương Học Anh cũng ngay lập tức gọi điện thoại cho cô và nồng nhiệt mời cô đến công ty của họ.
Tô Nguyên ở trong ngành kiến trúc trong nước đụng phải vách tường một năm rưỡi, luôn giãy dụa vật lộn ở tầng thấp nhất. Cô cảm thấy thế giới bên ngoài giống với môi trường của cô, không có can đảm để chuyển đổi công việc, cũng chưa từng được CEO một công ty trong ngành tự mình gọi điện thoại đưa cành ô-liu?
Cô vô cùng cảm động, trực tiếp nộp đơn xin thôi việc cho công ty cũ, nghỉ ngơi một tuần, chuyển nhà đến gần công ty mới, bắt đầu công việc mới.
Giống như Trương Tư nghị từng hứa hẹn trên điện thoại, văn phòng của Lương Học Anh không chỉ không cần phải làm việc quá giờ, bởi vì quy mô nhỏ, quan hệ giữa các đồng nghiệp hài hòa thân thiết, ông chủ và nhân viên lại rất đoàn kết, hoàn toàn khác với môi trường trước đây của Tô Nguyên.
Sau đó, cô chủ động liên lạc với biên tập viên của tạp chí do Cố Tiêu giới thiệu. Đối phương cũng biểu thị đã được Cố Tiêu chào hỏi qua, nhanh chóng giao cho cô công việc dịch thuật.
Hôm nay, Tô Nguyên đã làm việc được một tháng tại công ty mới. Công việc ban ngày không tốn sức, Lương Học Anh thấy phong độ của cô rất tốt, thường xuyên đưa cô ra ngoài gặp Bên A và khách hàng. Ban đêm cô đi làm về phiên dịch bản thảo, cuối tuần thậm chí cô còn có thời gian cùng Nhậm Mộng Huyên hoặc đồng nghiệp mới đi dạo hoặc đi mua sắm, cuộc sống thay đổi hoàn toàn, trông cô rực rỡ hẳn lên.
Nói về những thay đổi của bản thân trong thời gian này, khuôn mặt của Tô Nguyên tràn ngập niềm hạnh phúc không kể xiết.
“Đôi khi em rất hối hận, tại sao không nhảy ra khỏi công ty ban đầu sớm hơn, rõ ràng biết bị đối xử không công bằng, cũng hiểu rõ không thể tiếp tục như vậy được, nhưng cứ kéo dài ngày này qua ngày khác...” Tô Nguyên tự trách lắc đầu rồi ngước nhìn Trương Tư Nghị và Cố Tiêu, khuôn mặt đầy sự biết ơn, “Nhưng may nhờ có hai người, nếu không em có thể đã không gặp được một cơ hội tốt như vậy.”
Cố Tiêu nói: “Em khiêm tốn rồi. Cách đây không lâu Lương công gọi điện thoại cho anh, nói em chăm chỉ vươn lên, khả năng học hỏi mạnh mẽ, là một tài năng không tệ. Cậu ấy còn cám ơn anh đã đề cử một người ưu tú như vậy cho cậu ấy.”
Tô Nguyên rất vui vẻ nhưng cũng hơi ngại ngùng.
Cố Tiêu an ủi cô như một người từng trải: “Trải nghiệm trước đó không phải là chuyện xấu, từng có khó khăn và dằn vặt, em mới có phẩm chất tâm lý mạnh mẽ hơn để dễ dàng kiểm soát hoàn cảnh hiện tại.”
Tô Nguyên cảm kích nói: “Em cảm ơn.”
Cố Tiêu cười cười: “Không cần cám ơn anh, cảm ơn Trương Tư Nghị đi, chính em ấy kiên trì nói em rất giỏi và xuất sắc. Không giúp em, em ấy còn giận anh.”
Mặt Trương Tư Nghị đỏ lên... Chết tiệt, anh đừng nói như thế trước mặt bạn học em được không!
Tô Nguyên nghi ngờ nhìn họ, luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút mập mờ, hơn nữa Trương Tư Nghị thế mà dám giận dỗi giám đốc công ty? Quan hệ của họ tốt đến vậy sao?
Thu lại vẻ mặt dò xét, Tô Nguyên trêu chọc Trương Tư Nghị: “Này, Tiểu Nghị, em chưa bao giờ nói rằng giám đốc của em rất tốt với em, hại bọn chị luôn nghĩ anh ấy là Chu lột da[2] cay nghiệp hẹp hòi đấy?”
Lông mày của Cố Tiêu dựng lên, anh nhìn Trương Tư Nghị: “Hả?”
Trương Tư Nghị cuống quýt giải thích: “Ặc, chỉ là thời gian đó anh yêu cầu em vẽ phòng vệ sinh mỗi ngày, em hơi uất ức, nên...”
Cố Tiêu nheo mắt: “Nên gọi anh là Chu lột da?”
Trương Tư Nghị: “Không có! Em bị oan!”
Tô Nguyên chỉ vào cậu, cười nói: “Cái gì mà không có, không phải lúc trước tên bạc tình còn bày cho em cách giết chết cây xương rồng kim hổ của anh ấy sao?”
Đôi ngươi của Cố Tiêu khẽ mở ra, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Trương Tư Nghị ôm trán muốn bật khóc, chị Nguyên, em giúp chị như thế mà chị còn bẫy em, vừa vừa phải phải thôi!
Tô Nguyên tiếp nhận được ánh mắt ai oán của Trương Tư Nghị, cởi mở cười một tiếng, cảm khái nói: “Đều là mọi người bí mật đùa giỡn một chút, nói thật cũng rất thú vị... Em thấy đấy, người nghiêm khắc với em không hẳn là người xấu, môi trường tưởng như hoàn hảo cũng không chắc có thể sinh ra một đóa hoa. Nếu như khi đó chị sớm biết những điều này, cũng sẽ không giậm chân tại chỗ mà khuyên em thay đổi công ty. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy đầu óc quá hạn hẹp, kỳ thật mỗi người đều có con đường của mình, là tốt hay xấu, thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời.”
Trương Tư Nghị nhẹ nhàng thở ra, gật đầu đồng ý. Mấy người ăn uống một chút, Trương Tư Nghị chợt nhớ ra mà hỏi: “Nhậm Mộng Huyên thế nào rồi?”
Tô Nguyên: “Em ấy thì có thể có chuyện gì được chứ? Chẳng qua tạm thời không chấp nhận được việc bị đá nên khóc trời khóc đất một lúc, cảm giác mình thê thảm nhất trần đời, đến cùng em ấy chỉ là một cô gái được chiều chuộng, dỗ em ấy mấy ngày liền ổn rồi.”
Trương Tư Nghị: “...”
“Đúng rồi, nghe nói Bách Duệ tặng em ấy một chiếc túi Chanel trị giá sáu mươi nghìn nhân dân tệ làm quà chia tay. Nửa tháng trước, em ấy còn hờn dỗi nói với chị rằng nếu bán lại được năm mươi nghìn tệ sẽ mời chị đi du lịch ở Maldives. Kết quả hôm trước em ấy lại bảo chị là Bách Duệ cũng thật đáng thương... Em biết không, hóa ra anh chàng đó là gay!” Tô Nguyên nhún vai, thở dài nói, “Aiz, chị đoán mối quan hệ giữa hai người này tương lai sẽ phát triển thành chị em thân thiết.”
Trương Tư Nghị: “Ặc...”
Tô Nguyên xua tay một cái, nói: “Đừng lo cho em ấy làm gì, chị đảm bảo mấy ngày nữa em ấy lại đi hộp đêm tìm đối tượng mới thôi. Ngược lại là em, trong điện thoại nói với chị muốn xin học thạc sĩ, cần chị giúp gì không?”
Trương Tư Nghị ngay lập tức giải thích tình huống cụ thể. Tô Nguyên cũng đồng ý với đề nghị của Cố Tiêu, để Trương Tư Nghị viết một bản trần thuật chi tiết: “Cái này đơn giản hơn viết luận văn nhiều, em đừng quá lo lắng. Đầu tiên em gửi bộ sưu tập tác phẩm của em cho chị xem qua, rồi kể những thu hoạch em đạt được sau mỗi thiết kế. Chị giúp em chải chuốt mạch suy nghĩ, đưa ra một bản phác thảo. Em viết từng giai đoạn một, viết xong chị giúp em đọc lại là ổn.”
Trương Tư Nghị thấy Tô Nguyên định liệu trước như thế, cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cậu quyết định đêm nay trở về liền bắt đầu khởi công.
Nói lời tạm biệt sau bữa tối, Trương Tư Nghị đứng trên đường nhìn Tô Nguyên rời đi trước, thấy cô lấy lại dáng dấp tự tin, lại cảm thấy cô rạng ngời hơn trước.
Phải, cuộc sống có cả thuận cảnh và nghịch cảnh, có đỉnh cao và đáy dốc, miễn là bạn tiếp tục hi vọng vào cuộc sống, tiến lên một cách kiên định, bạn sẽ tìm được cách thoát khỏi khói mù, trở nên mạnh mẽ và hoàn hảo, trầm tĩnh thong dong hơn bao giờ hết.
“Về thôi.” Cố Tiêu bắt taxi, thúc giục Trương Tư Nghị.
Ngồi lên xe, Cố Tiêu mới truy xét lời nói vừa rồi trên bàn cơm: “Bạn cùng lớp có biệt danh "Tên bạc tình" của em từng bảo em giết chết cây xương rồng kim hổ của anh?”
Trương Tư Nghị: “Chỉ đùa thôi mà, em nào dám!”
Cố Tiêu bình tĩnh thản nhiên, Trương Tư Nghị cho là anh đã bỏ qua. Không ngờ về đến nhà, Cố Tiêu thấy Trấn Trạch vẫy đuôi đòi ăn với anh, lạnh lùng căn dặn Trương Tư Nghị một câu: “Đêm nay bỏ đói con trai của cậu ta, không được phép cho ăn.”
Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó anh là con nít ba tuổi sao? (= 皿 =)
Trấn Trạch: “...” Gâu gâu ~(ˊ_ˋ)
[1] PEDR: viết tắt của Architecture Professional Experience Development Record - Hồ sơ phát triển kinh nghiệm kiến trúc chuyên nghiệp. Hồ sơ kinh nghiệm này là một phần cần thiết để xin giấy phép kiến trúc sư của RIBA (Royal Institute of British Architects). Yêu cầu từ năm đầu tiên làm việc, tác giả ghi lại các dự án mà anh ta đã tham gia và trải nghiệm tâm đắc, cũng yêu cầu kiến trúc sư được cấp phép (thường là cấp trên của anh ta) đưa ra một bản tóm tắt nhận xét về anh ta (chính là thư giới thiệu khi xin du học).
[2] Chu lột da là nhân vật “Địa chủ ác bá” hư cấu (trong tác phẩm "Gà gáy lúc nửa đêm") dưới ngòi bút của nhà văn Cao Ngọc Bảo, nam chính phản diện nổi tiếng, còn gọi là Chu Xuân Phú.
Chu Xuân Phú là một địa chủ độc ác ở vùng phía nam của tỉnh Liêu Ninh, miền Đông Bắc. Trong khế bán thân của người làm thuê nhà ông ta, ông ta quy định: Cứ khi nào gà gáy là phải thức dậy làm việc, làm đến khi mặt trời lặn mới được nghỉ. Vì muốn bóc lột sức lao động của người làm thuê, ông ta học tiếng gà gáy, gáy lúc nửa đêm, khiến những người này phải dậy trước thời gian, làm việc quần quật cho ông ta. Về sau, ông ta trở thành ví dụ điển hình cho giai cấp địa chủ cường hào, bóc lột nhân dân.
Trong lòng Trương Tư Nghị ấm áp, trực tiếp hỏi Đào Phỉ ngay trước mặt Bách Duệ: “Vậy anh phát hiện ra điều gì chưa? Anh ta đến cùng là muốn làm gì?”
Đào Phỉ xiên một miếng hoa quả nhân viên phục vụ vừa mới bưng lên, ăn trước, không nể mặt mũi Bách Duệ, nhún vai nói: “Tôi cảm thấy anh ta chính là rảnh đến đau bi!”
Bách Duệ: “...”
Trương Tư Nghị co giật khóe miệng, rảnh đến đau bi nên mới muốn làm nhiều trò bịp bợm hấp dẫn sự chú ý của họ?
Biểu hiện của Bách Duệ không biết là bất lực hay chán nản: “Không phải tôi nói rồi sao, chỉ muốn kết bạn với các cậu.”
Đào Phỉ nhướng mày, dùng nĩa nhỏ chỉ vào anh ta một cái: “Anh chính là đồ ngốc! Chỉ muốn kết bạn thì đừng biểu hiện ra có mục đích như thế được không? Nếu tình cảm của Trương Tư Nghị và đàn anh của tôi không vững chắc, có thể sẽ thật sự bị anh ảnh hưởng, đến lúc đó anh định làm thế nào? Lại tỏ ra vô tội cũng không tránh được bị mắng là mưu mô toan tính, ngốc chết đi được.”
Bách Duệ bị Đào Phỉ quở trách đến một câu cũng không nói nên lời. Anh ta há miệng, cuối cùng lại ngậm đắng nuốt cay nghẹn lại những lời bác bỏ trong lòng.
Trương Tư Nghị nhìn vào rất muốn cười, không biết ấn tượng trước đây của cậu về Bách Duệ có sai sót hay là Đào Phỉ quá lợi hại. Mới nửa tháng mà thôi, Bách Duệ giống như một con gà trống bị đánh bại, ỉu xìu rũ mào xuống, khác hoàn toàn với bộ dạng hăng hái trước mặt Nhậm Mộng Huyên lúc trước.
Bách Duệ nhìn Trương Tư Nghị, nhắc lại lần nữa: “Tôi thề tôi thật sự không có mục đích đặc biệt gì, tôi đã kể hết trải nghiệm của tôi cho cậu rồi, tại sao cậu vẫn luôn không tin tôi?” Anh ta dừng một chút, thẳng thắn nói, “Đều là đồng tính luyến ái, so sánh với kinh nghiệm của bản thân mình, tình cảm của cậu và bạn trai cậu thật sự quá tốt, có lẽ cũng bởi vì ghen tị, bởi vì tò mò, nên mới nghĩ cách tiếp cận, muốn hiểu rõ các cậu.”
Đào Phỉ cắt ngang lời anh ta: “Tôi không phải đồng tính luyến ái!”
Bách Duệ nặng nề nhìn Đào Phỉ, trong mắt anh ta lóe lên chút sầu muộn.
Đào Phỉ ngớ người, vô thức nghiêng đầu đi, nói: “Được rồi, trước đó gạt anh là tôi không đúng.” Mặc dù xin lỗi, nhưng cằm Đào Phỉ vẫn giơ cao, giống như một con công kiêu ngạo.
Bách Duệ không quan tâm, ngược lại hỏi Trương Tư Nghị: “Vậy, giám đốc công ty là bạn trai của cậu?”
Trương Tư Nghị gật đầu, vào giờ phút này, cậu mới chính thức buông sự cảnh giác của mình đối với người này xuống.
Bách Duệ cười khổ: “Không ngờ hết lần này tới lần khác đều ngã trong tay một người. Tôi thật sự rất tò mò rốt cuộc giám đốc của các cậu là người như thế nào.” Anh ta giơ tay nhìn đồng hồ, nói, “Bây giờ vẫn chưa muộn, hay là các cậu gọi cậu ta đến cùng ăn cơm đi, tôi mời.”
Từ trước đến nay Đào Phỉ thích xem trò vui, lúc này liền đồng ý: “Được được, đóng kịch với anh lâu thế rồi, cũng là thời điểm tôi tranh công với đàn anh tôi, hì hì.”
Bách Duệ: “...”
Trương Tư Nghị gọi điện thoại cho Cố Tiêu giải thích tình hình. Bách Duệ gọi người phục vụ đến chọn thêm một vài món ăn. Khoảng mười lăm phút sau, Cố Tiêu xuất hiện. Mắt anh nhìn thẳng, bước đi mang theo gió, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ đến trước mặt họ, đầy tự tin và phóng khoáng.
Bốn anh chàng đẹp trai ngồi cùng một bàn, thu hút vô số ánh mắt xung quanh họ. Bách Duệ chủ động đứng dậy bắt tay với Cố Tiêu, mỉm cười và nói: “Quanh đi quẩn lại một tháng, cuối cùng tôi cũng gặp được chính chủ, cậu Cố thật sự là một người đầy mưu lược.”
Cố Tiêu bình thản cười: “Nào có.”
Sau khi món ăn được bê lên, bốn người xem những chuyện xảy ra trong tháng này như một trò đùa mà kể lại.
Hóa ra Bách Duệ mới đầu thật sự muốn thăm dò hai người, kết quả thấy phản ứng của Trương Tư Nghị khi anh ta muốn tặng hoa hồng cho Đào Phỉ lớn hơn, Đào Phỉ lại tỏ vẻ rất thân thuộc khi đối mặt cậu, liền ngầm mặc định Đào Phỉ là bạn trai của Trương Tư Nghị.
Về lý do chuyển đến tầng trên của Không Biên Giới đơn thuần chỉ là trùng hợp. Lúc trước công ty Bách Duệ vừa khéo muốn tìm không gian làm việc, ngày đó anh ta đến đưa bánh ga tô cho Trương Tư Nghị, thấy ở CBD có quảng cáo cho thuê văn phòng, giá thuê cũng phải chăng, anh ta lập tức trở về tìm hiểu vị trí và môi trường xung quanh, cảm thấy phù hợp nên ký hợp đồng thuê phòng.
Trương Tư Nghị đi công tác nửa tháng, Bách Duệ tìm cơ hội mời Đào Phỉ ăn cơm. Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai và lần thứ ba, nhưng chủ đề mà hai người thường trao đổi chủ yếu là nghệ thuật và kiến trúc. Thỉnh thoảng, nói về mối quan hệ giữa Đào Phỉ và Trương Tư Nghị, Bách Duệ chỉ tò mò tại sao họ quen biết, bình thường chung sống họ cùng nhau làm gì, có kế hoạch gì cho tương lai... Nhưng Đào Phỉ đâu biết được những chuyện đó, chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện với anh ta!
Lúc này ăn cơm nhắc đến, Bách Duệ lại cười khổ.
Tuy nhiên, Trương Tư Nghị không thể không thừa nhận, Bách Duệ kiềm chế rất tốt. Người bình thường rơi vào hoàn cảnh khó xử như thế chắc chắn phải nổ tung, anh ta vẫn có thể duy trì phong độ của mình, không tức giận cũng không trở mặt, đôi khi còn tự giễu hai câu.
Bầu không khí trong bữa ăn hài hòa chưa từng thấy, dù sao nhìn từ nền tảng giáo dục và điều kiện riêng của họ, Bách Duệ, Cố Tiêu và Đào Phỉ là cùng một loại người.
Sau bữa cơm, Bách Duệ trả tiền, bốn người cùng nhau trở về.
Đào Phỉ và Bách Duệ đi trước, Trương Tư Nghị và Cố Tiêu theo sau. Trương Tư Nghị nghe thấy Bách Duệ hỏi Đào Phỉ, cuối tuần có muốn đi đến một triển lãm nghệ thuật hiện đại được tổ chức bởi một người bạn của anh ta không.
Đào Phỉ tự nhiên quay đầu hỏi hai người họ: “Hai người có đi không?”
Trương Tư Nghị vội vàng chuẩn bị tài liệu nộp đơn xin nhập học. Thời gian nộp đơn xin học thạc sĩ ở Anh thường kết thúc vào tháng mười hai năm trước khi nhập học. Cậu chắc chắn không có thời gian, chỉ có thể kiếm cớ từ chối. Nếu cậu không đi, Cố Tiêu tự nhiên cũng không đi.
Đào Phỉ hơi uể oải chỉ vào mình: “Chỉ có một mình tôi?”
Bách Duệ nghiêng đầu nhìn cậu ta, nói: “Dù sao bây giờ cậu còn độc thân, đi cùng tôi thì thế nào? Sẽ không có người "Bạn trai" nào nhảy ra ghen tuông đúng không?”
Đào Phỉ gân cổ quát: “Nhắc lại lần nữa, tôi không phải đồng tính luyến ái!”
Bách Duệ gật đầu: “Ồ, vậy rốt cuộc cậu có đi không? Triển lãm tổ chức trên tầng cao nhất của tòa nhà thương mại quốc tế Hải Thành. Sau khi kết thúc, sẽ có một bữa tiệc buffet cao cấp miễn phí. Nhiều nhà nghệ thuật gia hiện đại sẽ đến, bao gồm cả...”
Khuôn mặt của Đào Phỉ vặn vẹo trong vài giây, cậu ta nghiến răng nói, “Đi!”
Trương Tư Nghị cảm thán một tiếng, rắc rối lớn đã được yêu nghiệt lớn thu nhận, thế giới của cậu chân chính yên tĩnh.
Chỉ còn hai mươi ngày để nộp đơn, công việc vào ban ngày không thể buông lỏng. Ban đêm tăng ca sau tám giờ tối cậu mới được về nhà, còn phải chuẩn bị hồ sơ xin nhập học, Trương Tư Nghị rơi vào giai đoạn đau khổ chưa từng thấy.
Viết đơn xin nhập học, chuẩn bị bộ sưu tập tác phẩm riêng, còn phải hoàn thành bản ghi chép một năm rưỡi kinh nghiệm làm việc của PEDR[1]. Thời gian ngủ của Trương Tư Nghị bị nén xuống còn bốn giờ một ngày. Áp lực lớn hơn rất nhiều so với kỳ thi tuyển sinh đại học, thi lấy bằng IELTS hay chuẩn bị tốt nghiệp đại học.
Điều đáng được ăn mừng duy nhất chính là có Cố Tiêu ở bên cạnh cậu, không chỉ là cấp trên, bạn trai, Cố Tiêu còn là một kiến trúc sư nắm giữ giấy phép độc lập, quá trình ghi chép PEDR cho Trương Tư Nghị đều là bật đèn xanh, ngay cả thư giới thiệu cũng dễ dàng có được.
Trong quá trình này, Trương Tư Nghị dường như cảm nhận được cảm giác sung sướng của Ngu Nhị khi có thể dựa vào bạn trai để từng bước trèo lên trên. (=_=)
Đương nhiên, họ khác nhau. Ít nhất nhận xét của Cố Tiêu về Trương Tư Nghị trên PEDR và thư giới thiệu anh viết cho cậu hoàn toàn dựa trên khả năng của cậu, nói đúng sự thật, ngoại trừ các sửa đổi và khuyến nghị cần thiết, tuyệt đối không phóng đại.
Bởi lẽ phóng đại là không tốt, các trường đại học Anh có nhiều trường đầu vào dễ nhưng đầu ra nghiêm ngặt, đặc biệt là các tổ chức Part 2 do Trương Tư Nghị chọn. Cho dù trúng tuyển, thí sinh có năng lực dựa vào đục nước béo cò hay hữu danh vô thực cũng sẽ bị loại bỏ ngay lập tức, hoàn toàn khác biệt với loại trường học bán bằng chuyên ngành một năm thuần túy chỉ để kiếm tiền học phí.
Mà Trương Tư Nghị cũng thực sự đã cải thiện rất nhiều nhờ nỗ lực của chính mình trong một năm rưỡi này. Miễn là các tài liệu xin nhập học được chuẩn bị đầy đủ từng bước, không xảy ra sự cố, ít nhất một trong ba trường đại học A, B hoặc C đã ở trong tầm tay cậu.
Đối với đại học A mà cậu muốn thử vận may, nếu chuẩn bị kỹ lưỡng vẫn không thể đạt yêu cầu, điều đó có nghĩa là hội đồng xét tuyển không nghĩ rằng khả năng hiện tại của cậu có thể theo kịp tiến độ học tập, vậy nếu như cậu cứng rắn chen vào cũng chỉ lãng phí tiền học phí. Trương Tư Nghị chuẩn bị tinh thần rất tốt cho vấn đề này.
Tuy nhiên, Trương Tư Nghị gặp phải một vấn đề khác khi làm bộ sưu tập tác phẩm. Ba trường đại học mà cậu chọn, nhất là đại học A, đặc biệt chú ý đến sự cân nhắc và suy nghĩ của nhà thiết kế trong quá trình thiết kế. Nhưng kể từ khi làm việc, mặc dù Trương Tư Nghị đã tham gia vào nhiều dự án, nhưng hầu hết các phong cách dự án thiên về mô hình kinh tế trong nước, đầu tư thấp, chu kỳ ngắn, hình dạng không đẹp mắt. Điều nguy hiểm nhất là không có quá trình đáng khắc sâu.
Trương Tư Nghị trở mình hồi lâu, vẫn không nghĩ ra tác phẩm có thể đại diện cho chiều sâu tư tưởng hiện tại của mình, nhưng cậu lại không có thời gian để tạo ra một sản phẩm mới.
Sau khi thảo luận với Cố Tiêu, Cố Tiêu đề nghị cậu ngoài việc chuẩn bị bộ sưu tập tác phẩm, đơn giản viết một bản trần thuật chi tiết, giải thích và phản ánh trung thực suy nghĩ của mình về chính thiết kế kiến trúc trong công việc một năm vừa qua.
Viết văn là điểm yếu của Trương Tư Nghị. Hiện tại năng lực thiết kế của cậu không tệ, cậu cũng đọc rất nhiều sách dưới sự hướng dẫn của Cố Tiêu. Tuy nhiên, viết bài vẫn là chuyện nhức đầu nhất. Khi còn học đại học, một số khóa học liên quan đến viết luận văn đều kéo điểm cậu xuống.
Đang khi buồn rầu, Trương Tư Nghị đột nhiên thông suốt nghĩ đến Tô Nguyên. Tô Nguyên là người kỳ cựu trong việc viết loại văn chương này, hay là hỏi lời khuyên từ cô một chút?
Trước đó Tô Nguyên nói muốn mời cậu và Cố Tiêu ăn cơm, nhưng Trương Tư Nghị lại đi công tác, khi quay trở về cũng rất bận rộn, không thể phân thân. Mấy lần đối phương gửi tin nhắn WeChat, Trương Tư Nghị liên tục không có thời gian, bây giờ bất đắc dĩ xin giúp đỡ, cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt.
Gọi điện thoại, Trương Tư Nghị hẹn Tô Nguyên gặp nhau ở trung tâm thành phố vào tối hôm sau, tiện thể đề cập đến yêu cầu của mình, hỏi xem cô có giúp đỡ được không.
Tô Nguyên nói: “Sao em còn khách sáo với chị như thế? Dễ thôi mà!”
Ngày hôm sau, tan ca xong, Trương Tư Nghị mang theo Cố Tiêu đến cuộc hẹn. Một lần nữa gặp lại Tô Nguyên, cậu thấy đối phương trang điểm nhẹ, cắt tóc mới, trông tràn đầy sức sống, giỏi giang và trí tuệ, rất khác hai tháng trước.
Tô Nguyên tự nhiên hào phóng bắt tay Cố Tiêu, nói cảm ơn anh. Khi ngồi xuống, cô bắt đầu kể những gì đã xảy ra trong hai tháng qua.
Hóa ra sau khi Cố Tiêu giới thiệu cô với Lương Học Anh. Lương Học Anh cũng ngay lập tức gọi điện thoại cho cô và nồng nhiệt mời cô đến công ty của họ.
Tô Nguyên ở trong ngành kiến trúc trong nước đụng phải vách tường một năm rưỡi, luôn giãy dụa vật lộn ở tầng thấp nhất. Cô cảm thấy thế giới bên ngoài giống với môi trường của cô, không có can đảm để chuyển đổi công việc, cũng chưa từng được CEO một công ty trong ngành tự mình gọi điện thoại đưa cành ô-liu?
Cô vô cùng cảm động, trực tiếp nộp đơn xin thôi việc cho công ty cũ, nghỉ ngơi một tuần, chuyển nhà đến gần công ty mới, bắt đầu công việc mới.
Giống như Trương Tư nghị từng hứa hẹn trên điện thoại, văn phòng của Lương Học Anh không chỉ không cần phải làm việc quá giờ, bởi vì quy mô nhỏ, quan hệ giữa các đồng nghiệp hài hòa thân thiết, ông chủ và nhân viên lại rất đoàn kết, hoàn toàn khác với môi trường trước đây của Tô Nguyên.
Sau đó, cô chủ động liên lạc với biên tập viên của tạp chí do Cố Tiêu giới thiệu. Đối phương cũng biểu thị đã được Cố Tiêu chào hỏi qua, nhanh chóng giao cho cô công việc dịch thuật.
Hôm nay, Tô Nguyên đã làm việc được một tháng tại công ty mới. Công việc ban ngày không tốn sức, Lương Học Anh thấy phong độ của cô rất tốt, thường xuyên đưa cô ra ngoài gặp Bên A và khách hàng. Ban đêm cô đi làm về phiên dịch bản thảo, cuối tuần thậm chí cô còn có thời gian cùng Nhậm Mộng Huyên hoặc đồng nghiệp mới đi dạo hoặc đi mua sắm, cuộc sống thay đổi hoàn toàn, trông cô rực rỡ hẳn lên.
Nói về những thay đổi của bản thân trong thời gian này, khuôn mặt của Tô Nguyên tràn ngập niềm hạnh phúc không kể xiết.
“Đôi khi em rất hối hận, tại sao không nhảy ra khỏi công ty ban đầu sớm hơn, rõ ràng biết bị đối xử không công bằng, cũng hiểu rõ không thể tiếp tục như vậy được, nhưng cứ kéo dài ngày này qua ngày khác...” Tô Nguyên tự trách lắc đầu rồi ngước nhìn Trương Tư Nghị và Cố Tiêu, khuôn mặt đầy sự biết ơn, “Nhưng may nhờ có hai người, nếu không em có thể đã không gặp được một cơ hội tốt như vậy.”
Cố Tiêu nói: “Em khiêm tốn rồi. Cách đây không lâu Lương công gọi điện thoại cho anh, nói em chăm chỉ vươn lên, khả năng học hỏi mạnh mẽ, là một tài năng không tệ. Cậu ấy còn cám ơn anh đã đề cử một người ưu tú như vậy cho cậu ấy.”
Tô Nguyên rất vui vẻ nhưng cũng hơi ngại ngùng.
Cố Tiêu an ủi cô như một người từng trải: “Trải nghiệm trước đó không phải là chuyện xấu, từng có khó khăn và dằn vặt, em mới có phẩm chất tâm lý mạnh mẽ hơn để dễ dàng kiểm soát hoàn cảnh hiện tại.”
Tô Nguyên cảm kích nói: “Em cảm ơn.”
Cố Tiêu cười cười: “Không cần cám ơn anh, cảm ơn Trương Tư Nghị đi, chính em ấy kiên trì nói em rất giỏi và xuất sắc. Không giúp em, em ấy còn giận anh.”
Mặt Trương Tư Nghị đỏ lên... Chết tiệt, anh đừng nói như thế trước mặt bạn học em được không!
Tô Nguyên nghi ngờ nhìn họ, luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút mập mờ, hơn nữa Trương Tư Nghị thế mà dám giận dỗi giám đốc công ty? Quan hệ của họ tốt đến vậy sao?
Thu lại vẻ mặt dò xét, Tô Nguyên trêu chọc Trương Tư Nghị: “Này, Tiểu Nghị, em chưa bao giờ nói rằng giám đốc của em rất tốt với em, hại bọn chị luôn nghĩ anh ấy là Chu lột da[2] cay nghiệp hẹp hòi đấy?”
Lông mày của Cố Tiêu dựng lên, anh nhìn Trương Tư Nghị: “Hả?”
Trương Tư Nghị cuống quýt giải thích: “Ặc, chỉ là thời gian đó anh yêu cầu em vẽ phòng vệ sinh mỗi ngày, em hơi uất ức, nên...”
Cố Tiêu nheo mắt: “Nên gọi anh là Chu lột da?”
Trương Tư Nghị: “Không có! Em bị oan!”
Tô Nguyên chỉ vào cậu, cười nói: “Cái gì mà không có, không phải lúc trước tên bạc tình còn bày cho em cách giết chết cây xương rồng kim hổ của anh ấy sao?”
Đôi ngươi của Cố Tiêu khẽ mở ra, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Trương Tư Nghị ôm trán muốn bật khóc, chị Nguyên, em giúp chị như thế mà chị còn bẫy em, vừa vừa phải phải thôi!
Tô Nguyên tiếp nhận được ánh mắt ai oán của Trương Tư Nghị, cởi mở cười một tiếng, cảm khái nói: “Đều là mọi người bí mật đùa giỡn một chút, nói thật cũng rất thú vị... Em thấy đấy, người nghiêm khắc với em không hẳn là người xấu, môi trường tưởng như hoàn hảo cũng không chắc có thể sinh ra một đóa hoa. Nếu như khi đó chị sớm biết những điều này, cũng sẽ không giậm chân tại chỗ mà khuyên em thay đổi công ty. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy đầu óc quá hạn hẹp, kỳ thật mỗi người đều có con đường của mình, là tốt hay xấu, thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời.”
Trương Tư Nghị nhẹ nhàng thở ra, gật đầu đồng ý. Mấy người ăn uống một chút, Trương Tư Nghị chợt nhớ ra mà hỏi: “Nhậm Mộng Huyên thế nào rồi?”
Tô Nguyên: “Em ấy thì có thể có chuyện gì được chứ? Chẳng qua tạm thời không chấp nhận được việc bị đá nên khóc trời khóc đất một lúc, cảm giác mình thê thảm nhất trần đời, đến cùng em ấy chỉ là một cô gái được chiều chuộng, dỗ em ấy mấy ngày liền ổn rồi.”
Trương Tư Nghị: “...”
“Đúng rồi, nghe nói Bách Duệ tặng em ấy một chiếc túi Chanel trị giá sáu mươi nghìn nhân dân tệ làm quà chia tay. Nửa tháng trước, em ấy còn hờn dỗi nói với chị rằng nếu bán lại được năm mươi nghìn tệ sẽ mời chị đi du lịch ở Maldives. Kết quả hôm trước em ấy lại bảo chị là Bách Duệ cũng thật đáng thương... Em biết không, hóa ra anh chàng đó là gay!” Tô Nguyên nhún vai, thở dài nói, “Aiz, chị đoán mối quan hệ giữa hai người này tương lai sẽ phát triển thành chị em thân thiết.”
Trương Tư Nghị: “Ặc...”
Tô Nguyên xua tay một cái, nói: “Đừng lo cho em ấy làm gì, chị đảm bảo mấy ngày nữa em ấy lại đi hộp đêm tìm đối tượng mới thôi. Ngược lại là em, trong điện thoại nói với chị muốn xin học thạc sĩ, cần chị giúp gì không?”
Trương Tư Nghị ngay lập tức giải thích tình huống cụ thể. Tô Nguyên cũng đồng ý với đề nghị của Cố Tiêu, để Trương Tư Nghị viết một bản trần thuật chi tiết: “Cái này đơn giản hơn viết luận văn nhiều, em đừng quá lo lắng. Đầu tiên em gửi bộ sưu tập tác phẩm của em cho chị xem qua, rồi kể những thu hoạch em đạt được sau mỗi thiết kế. Chị giúp em chải chuốt mạch suy nghĩ, đưa ra một bản phác thảo. Em viết từng giai đoạn một, viết xong chị giúp em đọc lại là ổn.”
Trương Tư Nghị thấy Tô Nguyên định liệu trước như thế, cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cậu quyết định đêm nay trở về liền bắt đầu khởi công.
Nói lời tạm biệt sau bữa tối, Trương Tư Nghị đứng trên đường nhìn Tô Nguyên rời đi trước, thấy cô lấy lại dáng dấp tự tin, lại cảm thấy cô rạng ngời hơn trước.
Phải, cuộc sống có cả thuận cảnh và nghịch cảnh, có đỉnh cao và đáy dốc, miễn là bạn tiếp tục hi vọng vào cuộc sống, tiến lên một cách kiên định, bạn sẽ tìm được cách thoát khỏi khói mù, trở nên mạnh mẽ và hoàn hảo, trầm tĩnh thong dong hơn bao giờ hết.
“Về thôi.” Cố Tiêu bắt taxi, thúc giục Trương Tư Nghị.
Ngồi lên xe, Cố Tiêu mới truy xét lời nói vừa rồi trên bàn cơm: “Bạn cùng lớp có biệt danh "Tên bạc tình" của em từng bảo em giết chết cây xương rồng kim hổ của anh?”
Trương Tư Nghị: “Chỉ đùa thôi mà, em nào dám!”
Cố Tiêu bình tĩnh thản nhiên, Trương Tư Nghị cho là anh đã bỏ qua. Không ngờ về đến nhà, Cố Tiêu thấy Trấn Trạch vẫy đuôi đòi ăn với anh, lạnh lùng căn dặn Trương Tư Nghị một câu: “Đêm nay bỏ đói con trai của cậu ta, không được phép cho ăn.”
Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó anh là con nít ba tuổi sao? (= 皿 =)
Trấn Trạch: “...” Gâu gâu ~(ˊ_ˋ)
[1] PEDR: viết tắt của Architecture Professional Experience Development Record - Hồ sơ phát triển kinh nghiệm kiến trúc chuyên nghiệp. Hồ sơ kinh nghiệm này là một phần cần thiết để xin giấy phép kiến trúc sư của RIBA (Royal Institute of British Architects). Yêu cầu từ năm đầu tiên làm việc, tác giả ghi lại các dự án mà anh ta đã tham gia và trải nghiệm tâm đắc, cũng yêu cầu kiến trúc sư được cấp phép (thường là cấp trên của anh ta) đưa ra một bản tóm tắt nhận xét về anh ta (chính là thư giới thiệu khi xin du học).
[2] Chu lột da là nhân vật “Địa chủ ác bá” hư cấu (trong tác phẩm "Gà gáy lúc nửa đêm") dưới ngòi bút của nhà văn Cao Ngọc Bảo, nam chính phản diện nổi tiếng, còn gọi là Chu Xuân Phú.
Chu Xuân Phú là một địa chủ độc ác ở vùng phía nam của tỉnh Liêu Ninh, miền Đông Bắc. Trong khế bán thân của người làm thuê nhà ông ta, ông ta quy định: Cứ khi nào gà gáy là phải thức dậy làm việc, làm đến khi mặt trời lặn mới được nghỉ. Vì muốn bóc lột sức lao động của người làm thuê, ông ta học tiếng gà gáy, gáy lúc nửa đêm, khiến những người này phải dậy trước thời gian, làm việc quần quật cho ông ta. Về sau, ông ta trở thành ví dụ điển hình cho giai cấp địa chủ cường hào, bóc lột nhân dân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất