Chương 25: Thức đêm
Trương Tư Nghị hưng phấn đến mức tóc dựng đứng cả lên, vào làm lâu rồi, Cố Tiêu chưa từng hòa nhã dễ gần như ngày hôm nay.
Cái gì mà ‘Dạy em một chút’, trước đây Cố Tiêu đều để cậu tự đâm đầu vào tường, sau đó dựng thẳng lông mày vạch ra một đống khuyết điểm, hết sức chê bai hạ thấp khả năng của cậu, làm lòng tự tin của cậu tiêu hao sạch bách, sau đó anh sẽ đuổi cậu ra bảo cậu sửa lại bản vẽ…
Thế nên, lúc này Trương Tư Nghị quả thật vừa mừng lại vừa lo, nhanh chóng cầm bút lên, vểnh tai, chuẩn bị nghe Cố Tiêu giảng giải, đồng thời vênh váo rêu rao ở trong lòng, từ giờ trở đi cậu không còn là người vẽ phác họa nữa mà là nhà thiết kế thật sự!
Tiếp theo, cậu chợt nghe Cố Tiêu nói: “Trước khi làm quy hoạch dân cư, đầu tiên em phải quên, em là một nhà thiết kế.”
Trương Tư Nghị: “???”
Cố Tiêu nói: “Ở Trung Quốc hiện nay, quyết định diện mạo nơi ở không phải do em tự thiết kế nghĩ phương pháp mà phải dựa vào quy định của pháp luật, nhu cầu của thị trường và lợi nhuận phát triển. Quy hoạch nơi ở là xem xét toàn diện về tiêu chuẩn ánh sáng mặt trời, quy định phòng cháy chữa cháy, lưu lượng giao thông, tỷ lệ sức chứa, dòng chảy tiền mặt, tỷ lệ quay vòng vốn, hoán đổi và tổ hợp các trò chơi sau khi tiếp thị. Nói tóm lại, đây là vấn đề logic toán học.”
Trương Tư Nghị sững sờ, chờ một chút, hình như cái này không giống trong tưởng tượng của cậu!
Cố Tiêu dừng một chút, hỏi: “Toán học của em vẫn sử dụng được chứ?”
Trương Tư Nghị: “Chắc… vẫn còn rất tốt.”
“Được, chúng ta tiếp tục” Cố Tiêu gật đầu, nhìn thoáng qua bản vẽ phân vùng họ đã làm, nói tiếp, “Hồ sơ mời thầu chỉ đưa ra tổng quan về quy hoạch, phạm vi và đối tượng, không nêu chỉ tiêu chi tiết của những hạng mục chức năng, dù sau đây không phải là bản vẽ chi tiết các khối xây dựng cuối cùng. Cho nên chúng ta phải tự ra đầu bài cho mình, căn cứ thống kê nhân khẩu, tỷ lệ tăng trưởng dân số, diện mạo nhà ở địa phương và mức độ kiểm soát việc quy hoạch của cục thống kê địa phương đối với vùng mới giải phóng, dự tính ra một số chỉ tiêu hợp lý theo quy định. Điều này sẽ cho phép sự sắp xếp trông đáng tin cậy hơn.”
Trương Tư Nghị đã bị những thuật ngữ chuyên ngành liên tiếp này làm cho hôn mê, cậu nắm chặt bút, hai con mắt muốn xoắn lại, không biết phải nhớ từ đâu.
Cố Tiêu trước đó đi tìm những tài liệu này, bây giờ trước mặt Trương Tư Nghị là công cụ tính toán, một máy tính, một mảnh giấy, một cây bút, gần như không dừng lại chút nào mà nhanh chóng đặt ra một chuỗi giá trị, sau đó anh đưa cho Trương Tư Nghị, nói: “Quy tắc của trò chơi đã thiết lập rồi, kế tiếp chúng ta có thể chơi trò chơi hoán vị tổ hợp.”
Trương Tư Nghị: “…”
“Em phải nhớ kỹ, làm quy hoạch nơi ở, không phải bắt đầu từ một tòa nhà đơn lẻ mà giống như quy hoạch bãi đỗ xe trước đây anh cho em làm, phải bắt đầu từ đường đi, đầu tiên xác định lối vào chính, các trục nội bộ và bối cảnh giao thông đường bộ…” Cố Tiêu lấy một khối đất làm ví dụ, cầm bút đặt lên bản vẽ, vừa vẽ vừa nói: “Nhưng mà, bãi đỗ xe chủ yếu là cố định ba mét nhân sáu mét, trong khi các biến số của nơi ở nhiều hơn, độ cao khác nhau có không gian ánh sáng khác nhau, nhưng dù biến đổi thế nào, nguyên lý vẫn giống nhau như đúc.”
Sau khi anh vẽ xong mạng lưới đường xá thì mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một khối xếp hình plastic tự chế, nói: “Chúng ta giả thiết đây là kích thước của một ngôi nhà đơn lẻ.”
Miếng ghép giống như đặc biệt được chế tạo riêng, đồng tỷ lệ với bản vẽ, kích thước của khối xếp hình đó vừa khít với kích cỡ nơi ở. Cố Tiêu đặt chúng lên bản vẽ, nhanh chóng tạo ra một mô hình sơ đồ khu dân cư.
Trương Tư Nghị xem đến choáng váng, một dự án nghe có vẻ rất phức tạp đối với cậu, vậy mà lại dễ dàng như ăn cháo với Cố Tiêu.
Từ lúc đó đến bây giờ còn chưa đến nửa giờ, a không, nếu Cố Tiêu không giảng giải một đống lớn lý thuyết, ước chừng mười đến hai mươi phút là sắp xếp xong. Với tốc độ này, một mình Cố Tiêu làm cả đêm là có thể hoàn thiện toàn bộ quy hoạch mặt bằng phân khu, vậy còn muốn họ làm cái gì???
“Nghe rõ chưa?” Cố Tiêu nhìn về phía cậu mà nói, “Nếu không còn vấn đề gì, trước tiên em thử nhìn bản vẽ này xem.”
Trương Tư Nghị cái hiểu cái không gật đầu đi ra, không phải cậu không có vấn đề gì mà là cậu không biết có thể hỏi cái gì.
Ra khỏi cửa, đồng nghiệp đã gọi pizza về. Toàn bộ phòng làm việc nồng nàn mùi thơm phô mai.
“Dì Tư! Nhanh đến ăn đi! Pizza hải sản sắp bị cướp hết rồi!” Tất Nhạc Nhạc ngậm một miếng pizza, gọi cậu.
“Đến đây đến đây!” Trương Tư Nghị đặt Notepad vừa ghi chép những thứ không nhớ và trang giấy ghi chỉ số mà Cố Tiêu vừa viết xuống, chạy đến ăn pizza.
Đã hơn bảy giờ tối, hơn một nửa số người trong tổ vẫn còn đang ở công ty. Người hoàn thiện phương án, ngay cả Đỗ Nhuế Hiên và Lục Kiều không nằm trong đội dự án cũng được tạm thời điều động đến giúp đỡ. Trong phòng làm việc vô cùng náo nhiệt, mặc dù tăng ca nhưng mọi người không hề oán thán, ngược lại bởi vì biến chuyển này mà không khí tràn đầy vui mừng, lây nhiễm cho từng người.
Mọi người đang thảo luận chuyện phương án của tổ Đồng công trùng với phương án của viện thiết kế H, có người còn suy đoán có thể có gián điệp trong công ty hay không.
“Không thể nào! Quy mô viện H rất lớn, thực lực cũng rất mạnh, không thể vì đề phòng loại công ty quy mô nhỏ như Không Biên Giới mà sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu.”
“Đúng rồi, yếu tố ‘loài hoa biểu tượng của thành phố Z’ vốn rất dễ trùng nhau.”
“Yếu tố tương tự nhưng cách sử dụng có thể khác nhau, có phải Viện H cũng dùng đóa hoa làm bản vẽ quy hoạch?”
“Cái này không rõ lắm…”
Nghe mọi người nói chuyện, Trương Tư Nghị lo lắng hỏi: “Nếu phương án của Viện H thật sự giống phương án của tổ Đồng công, đến lúc đó chúng ta có phần thắng không?”
Đúng vậy, cạnh tranh nội bộ tổ họ bị phương án của tổ Đồng công đánh bại, nếu phương án của Viện H còn hoàn hảo hơn phương án của tổ Đồng công, đến lúc đó cùng nhau đặt cược, kết quả cũng giống thế sao?
Tất cả mọi người hơi trầm lặng, Kỷ Phi Vũ đúng lúc cổ vũ anh chị em trong tổ: “Cố công đã nói rồi, đã làm thì phải tin tưởng phương án của tổ chúng ta là tốt nhất, mặc dù không lòe loẹt chói mắt nhưng nội dung của chúng ta rất phong phú!”
Chu Hồng Chấn cũng nói: “Đúng, biết đâu người trong chính phủ của thành phố Z theo phái thực tế, chúng ta rất có cơ hội.”
Đơn giản nói mấy câu, mọi người lại có niềm tin, Trương Tư Nghị ăn nốt miếng pizza trên tay, cũng cố lấy tinh thần hăng hái, vỗ vỗ tay định đi xử lý vấn đề quy hoạch nơi ở!
Mọi người đang định khởi công, Đỗ Nhuế Hiên đột nhiên nhìn về phía phòng làm việc của Cố Tiêu, hỏi: “Cố công vẫn chưa ăn cơm tối phải không?”
Trương Tư Nghị sửng sốt, đúng thế, gần tám giờ rồi, Cố Tiêu giảng giải cho cậu xong sau đó vẫn không đi ra.
Tất Nhạc Nhạc thấy trên bàn còn vài miếng pizza không ăn hết, nháy mắt ra hiệu cho Đỗ Nhuế Hiên: “Cậu đưa cho sếp mấy miếng pizza này đi!”
Đỗ Nhuế Hiên da mặt mỏng, đỏ mặt xua tay từ chối: “Các cậu đưa đi.” Nói xong cô nhanh chóng trốn tránh mà quay về chỗ ngồi của mình.
Cuối cùng nhiệm vụ giao pizza được giao cho Trương Tư Nghị, người có bàn làm việc gần phòng của Cố Tiêu nhất.
Trương Tư Nghị ôm hộp pizza đi đến trước cửa phòng làm việc của Cố Tiêu, thoáng loáng nghe được tiếng nói chuyện bên trong. Cậu hơi không chắc chắn là có nên gõ cửa hay không, nhưng do dự chưa đến vài giây, giọng nói của Cố Tiêu truyền ra từ bên trong: “Ai đấy? Vào đi.”
Trương Tư Nghị gần như quên mất, cửa phòng làm bằng kính mờ, cho dù cậu không gõ cửa, Cố Tiêu ở trong phòng cũng thấy được bên ngoài có người.
Cậu đẩy cửa vào, thấy Cố Tiêu cầm điện thoại di động đứng bên cửa sổ, anh đang nói chuyện điện thoại…
“Nói tóm lại trong khoảng thời gian này anh rất bận, buổi tối anh sẽ không về nhà…” Cố Tiêu quay đầu liếc mắt nhìn Trương Tư Nghị, rồi ngay lập tức nói với người ở đầu dây bên kia: “Ừ, anh biết rồi, bây giờ anh đi ăn cơm đây, em nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”
Trương Tư Nghị nghe giọng điệu thân thiết của Cố Tiêu khi nói chuyện điện thoại, các tế bào ngồi lê đôi mách trong đầu bắt đầu gây rối… Buổi tối không về nhà? Em nghỉ ngơi sớm đi? Cố Tiêu có người cùng chung sống? Bạn gái? Người thân thiết? Vợ?
Trương Tư Nghị liếc mắt nhìn tay phải của Cố Tiêu, thấy ngón áp út của anh không đeo nhẫn, hay là đang trong quá trình tìm hiểu lẫn nhau?
Không biết nghĩ thế nào, thấy Cố Tiêu chấm dứt cuộc gọi, Trương Tư Nghị theo bản năng buôn dưa lê mà hỏi một câu: “Bạn gái của anh phải không?” Có lẽ bởi vì trước đó Cố Tiêu còn bông đùa hỏi cậu Phó Tín Huy có phải là bạn trai của cậu không, cho nên cậu mới tự nhiên mà đặt ra câu hỏi như thế.
Nhưng Cố Tiêu chỉ cất điện thoại đi, nhìn cậu, cười cười.
Trương Tư Nghị: “…”
Cố Tiêu nhìn thẳng vào hộp đựng pizza trong tay Trương Tư Nghị, nói: “Đây là cho anh?”
Khóe miệng Trương Tư Nghị khẽ co rút, cậu thành thật nói: “Dạ, hôm nay được tiền thưởng nên khao mọi người, mọi người không ăn hết, bảo rằng để cho anh vài miếng.”
Cố Tiêu bảo cậu đặt lên bàn rồi để cậu đi ra.
Trương Tư Nghị tức giận trở về chỗ ngồi, rõ ràng cảm nhận được sự chênh lệch giữa cậu và Cố Tiêu.
…A a! Cười là có ý gì! Cam chịu sao? Tại sao không trả lời?!
Chín giờ rưỡi tối, trong phòng làm việc đèn điện vẫn sáng choang.
Vài tiếng đồng hồ trôi qua, Trương Tư Nghị bắt đầu tiêu hóa được những số liệu và quy tắc mà Cố Tiêu giảng giải, cuối cùng cũng bắt đầu vẽ mạng lưới đường bộ.
Tuy nhiên, mạng lưới đường xá trong bản vẽ của Cố Tiêu rất trơn tru, ngược lại, bản vẽ của cậu rất gập ghềnh, Trương Tư Nghị phiền muộn vò đầu bứt tai, đúng lúc này, đỉnh đầu bỗng dưng tối sầm lại.
Cố Tiêu không biết xuất hiện từ bao giờ, một tay chống lên mép bàn làm việc của cậu, người cúi xuống, ngón tay thon dài chỉ vào hướng bên cạnh: “Bên này.”
Trương Tư Nghị đeo tai nghe, hết sức tập trung vẽ tranh, đột nhiên bị hình dáng của đối phương vây lấy, trước mắt xuất hiện một bàn tay, cậu giật mình, nhanh chóng tháo tai nghe điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Cố Tiêu thì thầm vào tai cậu: “Đã xem xét đường ranh giới chưa?”
Trương Tư Nghị đỏ mặt nhìn về bản vẽ, chỉ vào đường màu xanh lam trong bản vẽ mà nói: “Dạ, cái này.”
Cố Tiêu: “Tốt lắm, nhưng mà nhớ kỹ phải vẽ chỉ giới đường đỏ[1] màu đỏ.”
Trương Tư Nghị cảm thấy trái tim đập dồn dập, mỗi lần được Cố Tiêu khen ngợi, cậu luôn đặt biệt mất bình tĩnh…
“Em, em vẽ hơi chậm.” Trương Tư Nghị nói.
Cố Tiêu: “Chậm cũng không sao cả, miễn là trong mạch suy nghĩ, suy xét nắm rõ tất cả các điều kiện, chậm rãi tìm được cảm giác, sau đó liền quen tay hay việc.”
Chậm không thành vấn đề? Không phải thời gian rất gấp sao? Thấy tốc độ làm việc nhanh chóng của người khác, Trương Tư Nghị sợ cậu gây trở ngại cho mọi người!
Trương Tư Nghị: “Chỉ còn chín ngày nữa, em vẽ không xong thì phải làm sao?”
Cố Tiêu bình tĩnh nói: “Nếu vẽ không xong không phải còn có anh ở đây sao.”
Trương Tư Nghị: “…”
Cố Tiêu nói xong câu đó liền đứng thẳng dậy đi nhìn tiến độ của những người khác, để lại Trương Tư Nghị ở phía sau lộn xộn ngồi trên ghế… Mẹ ơi, vừa rồi Cố Tiêu rất bá đạo! Cậu có cảm giác bị điện giật! Làm sao đây! Làm sao đây! A~~!
Có thể thật sự tin tưởng có Cố Tiêu ở sau lưng chống đỡ, Trương Tư Nghị được củng cố sức mạnh, cả người tràn ngập ý chí chiến đấu.
Cố Tiêu nhìn một vòng rồi trở về, rất thỏa mãn, anh bảo mọi người đêm nay về nhà, ngày mai tiếp tục làm việc.
Vài ngày sau đó, mỗi ngày đều theo nhịp điệu tăng ca đến hơn mười giờ tối, các công việc hoàn thiện dự án không chỉ là trau chuốt tỉ mỉ tổng thể các khối chức năng chính, còn phải xây dựng hướng dẫn kiểu dáng kiến trúc và không gian đường phố, sắp xếp quy hoạch cảnh quan và quy hoạch sinh thái, thiết kế toàn bộ hệ thống đèn chiếu sáng vào ban đêm, thậm chí phải thiết kế hình dạng của tòa nhà mốc tại trung tâm thương mại của khu vực… Cuối cùng họ phải dành vài ngày để công ty kết xuất đồ họa làm toàn bộ quy hoạch kết xuất đồ họa[2].
Do khối lượng công việc rất lớn, càng về sau, hiện tượng tăng ca thức đêm càng thêm nghiêm trọng.
Nguyên tắc làm việc của Cố Tiêu là ‘Việc hôm nay không để ngày mai’, nhiệm vụ trong ngày thì phải hoàn thành ngay trong hôm đó, nếu như giai đoạn đầu bị kéo dài, lề mề dây dưa, tích lũy những phần việc chưa làm xong trong một ngày, dẫn đến kết quả là tiến độ bị kéo dài, hoặc là đầu voi đuôi chuột.
Dưới sự quản lý của Cố Tiêu, thời gian làm thêm giờ bị ép đến mức tối thiểu, hi vọng ngay trong tầm tay, mọi người thức vài đêm cũng cảm thấy không thành vấn đề.
Nhưng bốn phòng nghỉ của công ty căn bản không đủ dùng, rất nhiều người tự mang giường xếp đi, để cạnh bàn làm việc, buổi tối làm được hai, ba giờ, ngủ ba, bốn giờ, sáng sớm bảy giờ rời giường tiếp tục làm việc.
Trong tình huống cấp bách như vậy, Trương Tư Nghị rốt cục chào đón lần đầu tiên thức đêm làm việc trong sự nghiệp của mình.
Kì thật hai ngày trước mười hai giờ đêm cậu mới về nhà, tám giờ sáng hôm sau đã đi làm rồi, Trương Tư Nghị sống gần công ty, trong mọi trường hợp tốt nhất là về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái, dù sao tiền đi lại do công ty chi trả.
Tuy nhiên, hai ngày cuối cùng thật sự quá khẩn cấp, mỗi người đều đếm từng giây một, ngay cả ăn uống và đi WC cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Quy hoạch nơi ở của Trương Tư Nghị đã được hoàn thành đầy đủ với sự giúp đỡ của Cố Tiêu, sau đó cậu tiếp tục làm miếng vá, ở đâu cần thì có cậu ở đó. Cậu không muốn chạy đi chạy về làm mất thời gian, đơn giản theo mọi người kiên trì ở phòng làm việc hai tối cuối cùng.
Bởi vì phải làm hồ sơ dự thầu cả bằng tiếng Anh, Trương Tư Nghị bắt đầu sự nghiệp dịch thuật của mình.
Ban đầu tổ A không có du học sinh, chỉ có một em gái tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Anh phải thực hiện phiên dịch tất cả tài liệu, bình thường cô đặc biệt vất vả, bây giờ có Trương Tư Nghị giúp đỡ, cô thật sự mừng đến phát khóc: “Dì Tư! Em thật sự là linh vật của tổ chúng ta!”
Trương Tư Nghị: “A hả?” Cậu lúc nào thì trở thành linh vật của tổ thế?
Em gái nọ nói: “Em nhìn đẹp trai, không kiêu ngạo, vui vẻ giúp đỡ người khác, kỹ thuật làm đồ thủ công lại tốt!”
Kỹ thuật làm đồ thủ công của Trương Tư Nghị không chỉ thể hiện ở việc làm đèn bí ngô. Nửa tháng trước em gái này mua một kệ sách lắp ghép, nhờ vào sự giúp đỡ của Trương Tư Nghị mới lắp đặt xong.
Lúc đang học tập ở nước ngoài, môn thiết kế của trường học Trương Tư Nghị thường đòi hỏi họ làm mô hình thủ công, đặc biệt khoa kiến trúc được trang bị một studio siêu lớn, bên trong có các loại máy cưa gỗ, máy khắc laser, máy in 3D và các loại công cụ, mô hình khác. Trương Tư Nghị không thích vẽ nhưng cậu rất thích tìm tòi những thứ này.
Phó Tín Huy thường nói, nếu ở cổ đại cậu nhất định là một người thợ mộc lành nghề, nhưng loại kỹ năng này có vẻ không có ích đối với Trương Tư Nghị.
Trước hết, từ góc độ nghề nghiệp chuyên môn, hiện nay phần mềm máy vi tính phát triển vô cùng tiên tiến, hầu hết những công ty kiến trúc không có điều kiện và thời gian để các nhà thiết kế làm mô hình thực thể; thứ hai, ở khía cạnh tán gái chuyên nghiệp, kỹ năng đó không có gì đáng để khoe khoang.
Khi Trương Tư Nghị vừa mới học được cách sử dụng máy khắc, cậu dùng gỗ xốp ở studio khắc một ‘hồn ma’ tặng cho bạn gái cũ của cậu, nhưng bởi vì ý nghĩa tượng trưng không tốt, chạm trổ còn thô ráp nên thành phẩm của cậu bị bạn gái cũ ghét bỏ. Quả thật, một miếng gỗ thì làm sao sánh được với dây chuyền? Ngay cả bây giờ nếu tìm một đối tượng hẹn hò, thay bóng đèn và sửa ống nước còn thiết thực hơn làm đồ thủ công mỹ nghệ.
Vì thế, chút tài lẻ ấy của cậu chỉ có thể bộc lộ khi có cơ hội rắp láp đồ dùng và làm đèn bí ngô.
Em gái nọ đứng ở bên cạnh, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, bàn tay sử dụng bàn phím gõ tiếng anh không ngừng nghỉ, vừa tiếp tục tâng bốc Trương Tư Nghị: “Tốt tính, mềm mềm dễ thương, yêu cười, chụp ảnh đẹp, còn có thể phiên dịch!”
Trương Tư Nghị: “…” Hình như có một số tính từ miêu tả hơi kì lạ…
Em gái bùi ngùi nói: “Thảo nào Cố công thích em đến thế.”
Trương Tư Nghị: “…” Chờ chút, chị ấy dựa vào đâu mà nói Cố công thích, a, thích cậu? Đừng nói là do chuyện tặng cây xương rồng kim hổ nha?
“Ha ha ha” Trương Tư Nghị cười gượng, nói, “Chắc chắn chị hiểu lầm rồi, anh ấy đối xử với tất cả mọi người như nhau.”
Em gái lại nói: “Làm gì có chuyện đó! Anh ấy đã tặng thảo cầu nhỏ cho em!”
Trương Tư Nghị: “…” Biết ngay mà!
Em gái bóp má, nói tiếp: “Em còn tặng anh ấy đèn bí ngô, anh ấy đặt nó ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn làm việc, ôi chao ~ tặng qua tặng lại, hai người thật mờ ám.”
Trương Tư Nghị nghe xong, vẻ mặt nhăn dúm lại như bị táo bón: “Em cảm thấy chị nghĩ sai chỗ nào rồi…”
Em gái: “Không thể nhầm lẫn được! Bọn chị đều cho rằng Cố công đối xử đặc biệt với em, con gái ra vào công ty này muốn tặng quà cho Cố công mà ít sao? Vào ngày sinh nhật mà anh ấy còn không chịu nhận bất kì món quà nào, đèn bí ngô của em là món quà được nhận đầu tiên!”
Trương Tư Nghị: “Nhưng chỉ là đèn bí ngô thôi mà, không đáng bao nhiêu tiền.”
Em gái bày ra vẻ mặt ‘Dù sao em cũng không hiểu’.
Trương Tư Nghị dừng một chút, hỏi: “Sinh nhật của Cố Tiêu là vào ngày nào?”
Em gái buột miệng thốt ra: “Mùng tám tháng một, đàn ông cung Ma Kết, tượng trưng cho ý thức tuyệt đối, lý tưởng và khát vọng…”
Trương Tư Nghị: “…”
Xem ra cô nàng này cũng là fan cuồng của Cố Tiêu giống như Đỗ Nhuế Hiên.
Làm dịch thuật đến khoảng năm giờ chiều, mấy ngày liên tiếp chịu cường độ công việc cao, cuối cùng đôi mắt của Trương Tư Nghị díu lại, không thể mở ra được nữa.
Đồng nghiệp vẫn đang cổ vũ lẫn nhau: “Mọi người gắng lên, chịu đựng đêm nay nữa thôi, buổi tối ngày mai là được giải thoát rồi!”
Đúng thế, hai ngày cuối cùng, phần lớn các công việc đã được thực hiện xong, ngày kia chính là ngày báo cáo, chỉ có Tất Nhạc Nhạc – người phụ trách văn bản báo cáo là cần kiên trì đến giây phút cuối cùng.
Tất Nhạc Nhạc tập trung cao độ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hoàn toàn hi sinh quên mình chìm đắm vào công việc.
Trương Tư Nghị thấy mấy cô gái đều lại giúp Tất Nhạc Nhạc, cậu mắc cỡ không dám đi ngủ, muốn giúp đỡ cô một tay nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cậu quay đầu thấy đèn trong phòng làm việc của Cố Tiêu vẫn sáng, nhỏ giọng hỏi Chu Hồng Chấn: “Cố công còn chưa đi ngủ sao?”
Chu Hồng Chấn mang vẻ mặt tiều tụy, nói: “Em không cần lo cho anh ấy, trong phòng làm việc của anh ấy có một chiếc giường gấp, mệt mỏi anh ấy sẽ tự đi ngủ.”
Trương Tư Nghị gật đầu, mọi người đồng tâm hiệp lực tạo nên thành quả, trong lòng cậu tràn đầy mong muốn mãnh liệt… Tốt lắm, họ làm tốt như vậy, rất có khả năng trúng thầu!
Kỷ Phi Vũ thấy vài người đã hết việc, vội vàng nói: “Mấy người các em đi ngủ trước đi, đừng thức đêm cùng những người khác nữa!”
Trương Tư Nghị cũng không chống đỡ nổi nữa, lảo đảo đi đến phòng nghỉ, sau khi ngã người xuống chiếc giường đơn nho nhỏ cậu liền mất đi ý thức.
Có thể do đây không phải là chiếc giường thân thuộc của mình, cậu ngủ không sâu lắm, giống như nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm giác trên mặt hơi ngứa, hình như có thứ gì đó chạm vào cậu.
Trương Tư Nghị khó chịu mở mắt, phòng nghỉ tối om, không có cửa sổ, trước mắt cũng là bóng tối.
Giữa màn sương, cậu thấy một gương mặt quen thuộc, là Cố Tiêu…
[1] Chỉ giới đường đỏ là đường ranh giới được xác định trên bản đồ quy hoạch và thực địa để phân định ranh giới giữa phần đất được xây dựng công trình và phần đất được dành cho đường giao thông hoặc công trình hạ tầng kỹ thuật, không gian công cộng khác.
[2] Kết xuất đồ họa (tiếng Anh: rendering), gọi tắt là kết xuất, là một quá trình kiến tạo một hình ảnh từ một mô hình (hoặc một tập hợp các mô hình) thành một cảnh phim hoặc hình ảnh nào đó bằng cách sử dụng phần mềm máy tính.
Cái gì mà ‘Dạy em một chút’, trước đây Cố Tiêu đều để cậu tự đâm đầu vào tường, sau đó dựng thẳng lông mày vạch ra một đống khuyết điểm, hết sức chê bai hạ thấp khả năng của cậu, làm lòng tự tin của cậu tiêu hao sạch bách, sau đó anh sẽ đuổi cậu ra bảo cậu sửa lại bản vẽ…
Thế nên, lúc này Trương Tư Nghị quả thật vừa mừng lại vừa lo, nhanh chóng cầm bút lên, vểnh tai, chuẩn bị nghe Cố Tiêu giảng giải, đồng thời vênh váo rêu rao ở trong lòng, từ giờ trở đi cậu không còn là người vẽ phác họa nữa mà là nhà thiết kế thật sự!
Tiếp theo, cậu chợt nghe Cố Tiêu nói: “Trước khi làm quy hoạch dân cư, đầu tiên em phải quên, em là một nhà thiết kế.”
Trương Tư Nghị: “???”
Cố Tiêu nói: “Ở Trung Quốc hiện nay, quyết định diện mạo nơi ở không phải do em tự thiết kế nghĩ phương pháp mà phải dựa vào quy định của pháp luật, nhu cầu của thị trường và lợi nhuận phát triển. Quy hoạch nơi ở là xem xét toàn diện về tiêu chuẩn ánh sáng mặt trời, quy định phòng cháy chữa cháy, lưu lượng giao thông, tỷ lệ sức chứa, dòng chảy tiền mặt, tỷ lệ quay vòng vốn, hoán đổi và tổ hợp các trò chơi sau khi tiếp thị. Nói tóm lại, đây là vấn đề logic toán học.”
Trương Tư Nghị sững sờ, chờ một chút, hình như cái này không giống trong tưởng tượng của cậu!
Cố Tiêu dừng một chút, hỏi: “Toán học của em vẫn sử dụng được chứ?”
Trương Tư Nghị: “Chắc… vẫn còn rất tốt.”
“Được, chúng ta tiếp tục” Cố Tiêu gật đầu, nhìn thoáng qua bản vẽ phân vùng họ đã làm, nói tiếp, “Hồ sơ mời thầu chỉ đưa ra tổng quan về quy hoạch, phạm vi và đối tượng, không nêu chỉ tiêu chi tiết của những hạng mục chức năng, dù sau đây không phải là bản vẽ chi tiết các khối xây dựng cuối cùng. Cho nên chúng ta phải tự ra đầu bài cho mình, căn cứ thống kê nhân khẩu, tỷ lệ tăng trưởng dân số, diện mạo nhà ở địa phương và mức độ kiểm soát việc quy hoạch của cục thống kê địa phương đối với vùng mới giải phóng, dự tính ra một số chỉ tiêu hợp lý theo quy định. Điều này sẽ cho phép sự sắp xếp trông đáng tin cậy hơn.”
Trương Tư Nghị đã bị những thuật ngữ chuyên ngành liên tiếp này làm cho hôn mê, cậu nắm chặt bút, hai con mắt muốn xoắn lại, không biết phải nhớ từ đâu.
Cố Tiêu trước đó đi tìm những tài liệu này, bây giờ trước mặt Trương Tư Nghị là công cụ tính toán, một máy tính, một mảnh giấy, một cây bút, gần như không dừng lại chút nào mà nhanh chóng đặt ra một chuỗi giá trị, sau đó anh đưa cho Trương Tư Nghị, nói: “Quy tắc của trò chơi đã thiết lập rồi, kế tiếp chúng ta có thể chơi trò chơi hoán vị tổ hợp.”
Trương Tư Nghị: “…”
“Em phải nhớ kỹ, làm quy hoạch nơi ở, không phải bắt đầu từ một tòa nhà đơn lẻ mà giống như quy hoạch bãi đỗ xe trước đây anh cho em làm, phải bắt đầu từ đường đi, đầu tiên xác định lối vào chính, các trục nội bộ và bối cảnh giao thông đường bộ…” Cố Tiêu lấy một khối đất làm ví dụ, cầm bút đặt lên bản vẽ, vừa vẽ vừa nói: “Nhưng mà, bãi đỗ xe chủ yếu là cố định ba mét nhân sáu mét, trong khi các biến số của nơi ở nhiều hơn, độ cao khác nhau có không gian ánh sáng khác nhau, nhưng dù biến đổi thế nào, nguyên lý vẫn giống nhau như đúc.”
Sau khi anh vẽ xong mạng lưới đường xá thì mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một khối xếp hình plastic tự chế, nói: “Chúng ta giả thiết đây là kích thước của một ngôi nhà đơn lẻ.”
Miếng ghép giống như đặc biệt được chế tạo riêng, đồng tỷ lệ với bản vẽ, kích thước của khối xếp hình đó vừa khít với kích cỡ nơi ở. Cố Tiêu đặt chúng lên bản vẽ, nhanh chóng tạo ra một mô hình sơ đồ khu dân cư.
Trương Tư Nghị xem đến choáng váng, một dự án nghe có vẻ rất phức tạp đối với cậu, vậy mà lại dễ dàng như ăn cháo với Cố Tiêu.
Từ lúc đó đến bây giờ còn chưa đến nửa giờ, a không, nếu Cố Tiêu không giảng giải một đống lớn lý thuyết, ước chừng mười đến hai mươi phút là sắp xếp xong. Với tốc độ này, một mình Cố Tiêu làm cả đêm là có thể hoàn thiện toàn bộ quy hoạch mặt bằng phân khu, vậy còn muốn họ làm cái gì???
“Nghe rõ chưa?” Cố Tiêu nhìn về phía cậu mà nói, “Nếu không còn vấn đề gì, trước tiên em thử nhìn bản vẽ này xem.”
Trương Tư Nghị cái hiểu cái không gật đầu đi ra, không phải cậu không có vấn đề gì mà là cậu không biết có thể hỏi cái gì.
Ra khỏi cửa, đồng nghiệp đã gọi pizza về. Toàn bộ phòng làm việc nồng nàn mùi thơm phô mai.
“Dì Tư! Nhanh đến ăn đi! Pizza hải sản sắp bị cướp hết rồi!” Tất Nhạc Nhạc ngậm một miếng pizza, gọi cậu.
“Đến đây đến đây!” Trương Tư Nghị đặt Notepad vừa ghi chép những thứ không nhớ và trang giấy ghi chỉ số mà Cố Tiêu vừa viết xuống, chạy đến ăn pizza.
Đã hơn bảy giờ tối, hơn một nửa số người trong tổ vẫn còn đang ở công ty. Người hoàn thiện phương án, ngay cả Đỗ Nhuế Hiên và Lục Kiều không nằm trong đội dự án cũng được tạm thời điều động đến giúp đỡ. Trong phòng làm việc vô cùng náo nhiệt, mặc dù tăng ca nhưng mọi người không hề oán thán, ngược lại bởi vì biến chuyển này mà không khí tràn đầy vui mừng, lây nhiễm cho từng người.
Mọi người đang thảo luận chuyện phương án của tổ Đồng công trùng với phương án của viện thiết kế H, có người còn suy đoán có thể có gián điệp trong công ty hay không.
“Không thể nào! Quy mô viện H rất lớn, thực lực cũng rất mạnh, không thể vì đề phòng loại công ty quy mô nhỏ như Không Biên Giới mà sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu.”
“Đúng rồi, yếu tố ‘loài hoa biểu tượng của thành phố Z’ vốn rất dễ trùng nhau.”
“Yếu tố tương tự nhưng cách sử dụng có thể khác nhau, có phải Viện H cũng dùng đóa hoa làm bản vẽ quy hoạch?”
“Cái này không rõ lắm…”
Nghe mọi người nói chuyện, Trương Tư Nghị lo lắng hỏi: “Nếu phương án của Viện H thật sự giống phương án của tổ Đồng công, đến lúc đó chúng ta có phần thắng không?”
Đúng vậy, cạnh tranh nội bộ tổ họ bị phương án của tổ Đồng công đánh bại, nếu phương án của Viện H còn hoàn hảo hơn phương án của tổ Đồng công, đến lúc đó cùng nhau đặt cược, kết quả cũng giống thế sao?
Tất cả mọi người hơi trầm lặng, Kỷ Phi Vũ đúng lúc cổ vũ anh chị em trong tổ: “Cố công đã nói rồi, đã làm thì phải tin tưởng phương án của tổ chúng ta là tốt nhất, mặc dù không lòe loẹt chói mắt nhưng nội dung của chúng ta rất phong phú!”
Chu Hồng Chấn cũng nói: “Đúng, biết đâu người trong chính phủ của thành phố Z theo phái thực tế, chúng ta rất có cơ hội.”
Đơn giản nói mấy câu, mọi người lại có niềm tin, Trương Tư Nghị ăn nốt miếng pizza trên tay, cũng cố lấy tinh thần hăng hái, vỗ vỗ tay định đi xử lý vấn đề quy hoạch nơi ở!
Mọi người đang định khởi công, Đỗ Nhuế Hiên đột nhiên nhìn về phía phòng làm việc của Cố Tiêu, hỏi: “Cố công vẫn chưa ăn cơm tối phải không?”
Trương Tư Nghị sửng sốt, đúng thế, gần tám giờ rồi, Cố Tiêu giảng giải cho cậu xong sau đó vẫn không đi ra.
Tất Nhạc Nhạc thấy trên bàn còn vài miếng pizza không ăn hết, nháy mắt ra hiệu cho Đỗ Nhuế Hiên: “Cậu đưa cho sếp mấy miếng pizza này đi!”
Đỗ Nhuế Hiên da mặt mỏng, đỏ mặt xua tay từ chối: “Các cậu đưa đi.” Nói xong cô nhanh chóng trốn tránh mà quay về chỗ ngồi của mình.
Cuối cùng nhiệm vụ giao pizza được giao cho Trương Tư Nghị, người có bàn làm việc gần phòng của Cố Tiêu nhất.
Trương Tư Nghị ôm hộp pizza đi đến trước cửa phòng làm việc của Cố Tiêu, thoáng loáng nghe được tiếng nói chuyện bên trong. Cậu hơi không chắc chắn là có nên gõ cửa hay không, nhưng do dự chưa đến vài giây, giọng nói của Cố Tiêu truyền ra từ bên trong: “Ai đấy? Vào đi.”
Trương Tư Nghị gần như quên mất, cửa phòng làm bằng kính mờ, cho dù cậu không gõ cửa, Cố Tiêu ở trong phòng cũng thấy được bên ngoài có người.
Cậu đẩy cửa vào, thấy Cố Tiêu cầm điện thoại di động đứng bên cửa sổ, anh đang nói chuyện điện thoại…
“Nói tóm lại trong khoảng thời gian này anh rất bận, buổi tối anh sẽ không về nhà…” Cố Tiêu quay đầu liếc mắt nhìn Trương Tư Nghị, rồi ngay lập tức nói với người ở đầu dây bên kia: “Ừ, anh biết rồi, bây giờ anh đi ăn cơm đây, em nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”
Trương Tư Nghị nghe giọng điệu thân thiết của Cố Tiêu khi nói chuyện điện thoại, các tế bào ngồi lê đôi mách trong đầu bắt đầu gây rối… Buổi tối không về nhà? Em nghỉ ngơi sớm đi? Cố Tiêu có người cùng chung sống? Bạn gái? Người thân thiết? Vợ?
Trương Tư Nghị liếc mắt nhìn tay phải của Cố Tiêu, thấy ngón áp út của anh không đeo nhẫn, hay là đang trong quá trình tìm hiểu lẫn nhau?
Không biết nghĩ thế nào, thấy Cố Tiêu chấm dứt cuộc gọi, Trương Tư Nghị theo bản năng buôn dưa lê mà hỏi một câu: “Bạn gái của anh phải không?” Có lẽ bởi vì trước đó Cố Tiêu còn bông đùa hỏi cậu Phó Tín Huy có phải là bạn trai của cậu không, cho nên cậu mới tự nhiên mà đặt ra câu hỏi như thế.
Nhưng Cố Tiêu chỉ cất điện thoại đi, nhìn cậu, cười cười.
Trương Tư Nghị: “…”
Cố Tiêu nhìn thẳng vào hộp đựng pizza trong tay Trương Tư Nghị, nói: “Đây là cho anh?”
Khóe miệng Trương Tư Nghị khẽ co rút, cậu thành thật nói: “Dạ, hôm nay được tiền thưởng nên khao mọi người, mọi người không ăn hết, bảo rằng để cho anh vài miếng.”
Cố Tiêu bảo cậu đặt lên bàn rồi để cậu đi ra.
Trương Tư Nghị tức giận trở về chỗ ngồi, rõ ràng cảm nhận được sự chênh lệch giữa cậu và Cố Tiêu.
…A a! Cười là có ý gì! Cam chịu sao? Tại sao không trả lời?!
Chín giờ rưỡi tối, trong phòng làm việc đèn điện vẫn sáng choang.
Vài tiếng đồng hồ trôi qua, Trương Tư Nghị bắt đầu tiêu hóa được những số liệu và quy tắc mà Cố Tiêu giảng giải, cuối cùng cũng bắt đầu vẽ mạng lưới đường bộ.
Tuy nhiên, mạng lưới đường xá trong bản vẽ của Cố Tiêu rất trơn tru, ngược lại, bản vẽ của cậu rất gập ghềnh, Trương Tư Nghị phiền muộn vò đầu bứt tai, đúng lúc này, đỉnh đầu bỗng dưng tối sầm lại.
Cố Tiêu không biết xuất hiện từ bao giờ, một tay chống lên mép bàn làm việc của cậu, người cúi xuống, ngón tay thon dài chỉ vào hướng bên cạnh: “Bên này.”
Trương Tư Nghị đeo tai nghe, hết sức tập trung vẽ tranh, đột nhiên bị hình dáng của đối phương vây lấy, trước mắt xuất hiện một bàn tay, cậu giật mình, nhanh chóng tháo tai nghe điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Cố Tiêu thì thầm vào tai cậu: “Đã xem xét đường ranh giới chưa?”
Trương Tư Nghị đỏ mặt nhìn về bản vẽ, chỉ vào đường màu xanh lam trong bản vẽ mà nói: “Dạ, cái này.”
Cố Tiêu: “Tốt lắm, nhưng mà nhớ kỹ phải vẽ chỉ giới đường đỏ[1] màu đỏ.”
Trương Tư Nghị cảm thấy trái tim đập dồn dập, mỗi lần được Cố Tiêu khen ngợi, cậu luôn đặt biệt mất bình tĩnh…
“Em, em vẽ hơi chậm.” Trương Tư Nghị nói.
Cố Tiêu: “Chậm cũng không sao cả, miễn là trong mạch suy nghĩ, suy xét nắm rõ tất cả các điều kiện, chậm rãi tìm được cảm giác, sau đó liền quen tay hay việc.”
Chậm không thành vấn đề? Không phải thời gian rất gấp sao? Thấy tốc độ làm việc nhanh chóng của người khác, Trương Tư Nghị sợ cậu gây trở ngại cho mọi người!
Trương Tư Nghị: “Chỉ còn chín ngày nữa, em vẽ không xong thì phải làm sao?”
Cố Tiêu bình tĩnh nói: “Nếu vẽ không xong không phải còn có anh ở đây sao.”
Trương Tư Nghị: “…”
Cố Tiêu nói xong câu đó liền đứng thẳng dậy đi nhìn tiến độ của những người khác, để lại Trương Tư Nghị ở phía sau lộn xộn ngồi trên ghế… Mẹ ơi, vừa rồi Cố Tiêu rất bá đạo! Cậu có cảm giác bị điện giật! Làm sao đây! Làm sao đây! A~~!
Có thể thật sự tin tưởng có Cố Tiêu ở sau lưng chống đỡ, Trương Tư Nghị được củng cố sức mạnh, cả người tràn ngập ý chí chiến đấu.
Cố Tiêu nhìn một vòng rồi trở về, rất thỏa mãn, anh bảo mọi người đêm nay về nhà, ngày mai tiếp tục làm việc.
Vài ngày sau đó, mỗi ngày đều theo nhịp điệu tăng ca đến hơn mười giờ tối, các công việc hoàn thiện dự án không chỉ là trau chuốt tỉ mỉ tổng thể các khối chức năng chính, còn phải xây dựng hướng dẫn kiểu dáng kiến trúc và không gian đường phố, sắp xếp quy hoạch cảnh quan và quy hoạch sinh thái, thiết kế toàn bộ hệ thống đèn chiếu sáng vào ban đêm, thậm chí phải thiết kế hình dạng của tòa nhà mốc tại trung tâm thương mại của khu vực… Cuối cùng họ phải dành vài ngày để công ty kết xuất đồ họa làm toàn bộ quy hoạch kết xuất đồ họa[2].
Do khối lượng công việc rất lớn, càng về sau, hiện tượng tăng ca thức đêm càng thêm nghiêm trọng.
Nguyên tắc làm việc của Cố Tiêu là ‘Việc hôm nay không để ngày mai’, nhiệm vụ trong ngày thì phải hoàn thành ngay trong hôm đó, nếu như giai đoạn đầu bị kéo dài, lề mề dây dưa, tích lũy những phần việc chưa làm xong trong một ngày, dẫn đến kết quả là tiến độ bị kéo dài, hoặc là đầu voi đuôi chuột.
Dưới sự quản lý của Cố Tiêu, thời gian làm thêm giờ bị ép đến mức tối thiểu, hi vọng ngay trong tầm tay, mọi người thức vài đêm cũng cảm thấy không thành vấn đề.
Nhưng bốn phòng nghỉ của công ty căn bản không đủ dùng, rất nhiều người tự mang giường xếp đi, để cạnh bàn làm việc, buổi tối làm được hai, ba giờ, ngủ ba, bốn giờ, sáng sớm bảy giờ rời giường tiếp tục làm việc.
Trong tình huống cấp bách như vậy, Trương Tư Nghị rốt cục chào đón lần đầu tiên thức đêm làm việc trong sự nghiệp của mình.
Kì thật hai ngày trước mười hai giờ đêm cậu mới về nhà, tám giờ sáng hôm sau đã đi làm rồi, Trương Tư Nghị sống gần công ty, trong mọi trường hợp tốt nhất là về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái, dù sao tiền đi lại do công ty chi trả.
Tuy nhiên, hai ngày cuối cùng thật sự quá khẩn cấp, mỗi người đều đếm từng giây một, ngay cả ăn uống và đi WC cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Quy hoạch nơi ở của Trương Tư Nghị đã được hoàn thành đầy đủ với sự giúp đỡ của Cố Tiêu, sau đó cậu tiếp tục làm miếng vá, ở đâu cần thì có cậu ở đó. Cậu không muốn chạy đi chạy về làm mất thời gian, đơn giản theo mọi người kiên trì ở phòng làm việc hai tối cuối cùng.
Bởi vì phải làm hồ sơ dự thầu cả bằng tiếng Anh, Trương Tư Nghị bắt đầu sự nghiệp dịch thuật của mình.
Ban đầu tổ A không có du học sinh, chỉ có một em gái tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Anh phải thực hiện phiên dịch tất cả tài liệu, bình thường cô đặc biệt vất vả, bây giờ có Trương Tư Nghị giúp đỡ, cô thật sự mừng đến phát khóc: “Dì Tư! Em thật sự là linh vật của tổ chúng ta!”
Trương Tư Nghị: “A hả?” Cậu lúc nào thì trở thành linh vật của tổ thế?
Em gái nọ nói: “Em nhìn đẹp trai, không kiêu ngạo, vui vẻ giúp đỡ người khác, kỹ thuật làm đồ thủ công lại tốt!”
Kỹ thuật làm đồ thủ công của Trương Tư Nghị không chỉ thể hiện ở việc làm đèn bí ngô. Nửa tháng trước em gái này mua một kệ sách lắp ghép, nhờ vào sự giúp đỡ của Trương Tư Nghị mới lắp đặt xong.
Lúc đang học tập ở nước ngoài, môn thiết kế của trường học Trương Tư Nghị thường đòi hỏi họ làm mô hình thủ công, đặc biệt khoa kiến trúc được trang bị một studio siêu lớn, bên trong có các loại máy cưa gỗ, máy khắc laser, máy in 3D và các loại công cụ, mô hình khác. Trương Tư Nghị không thích vẽ nhưng cậu rất thích tìm tòi những thứ này.
Phó Tín Huy thường nói, nếu ở cổ đại cậu nhất định là một người thợ mộc lành nghề, nhưng loại kỹ năng này có vẻ không có ích đối với Trương Tư Nghị.
Trước hết, từ góc độ nghề nghiệp chuyên môn, hiện nay phần mềm máy vi tính phát triển vô cùng tiên tiến, hầu hết những công ty kiến trúc không có điều kiện và thời gian để các nhà thiết kế làm mô hình thực thể; thứ hai, ở khía cạnh tán gái chuyên nghiệp, kỹ năng đó không có gì đáng để khoe khoang.
Khi Trương Tư Nghị vừa mới học được cách sử dụng máy khắc, cậu dùng gỗ xốp ở studio khắc một ‘hồn ma’ tặng cho bạn gái cũ của cậu, nhưng bởi vì ý nghĩa tượng trưng không tốt, chạm trổ còn thô ráp nên thành phẩm của cậu bị bạn gái cũ ghét bỏ. Quả thật, một miếng gỗ thì làm sao sánh được với dây chuyền? Ngay cả bây giờ nếu tìm một đối tượng hẹn hò, thay bóng đèn và sửa ống nước còn thiết thực hơn làm đồ thủ công mỹ nghệ.
Vì thế, chút tài lẻ ấy của cậu chỉ có thể bộc lộ khi có cơ hội rắp láp đồ dùng và làm đèn bí ngô.
Em gái nọ đứng ở bên cạnh, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, bàn tay sử dụng bàn phím gõ tiếng anh không ngừng nghỉ, vừa tiếp tục tâng bốc Trương Tư Nghị: “Tốt tính, mềm mềm dễ thương, yêu cười, chụp ảnh đẹp, còn có thể phiên dịch!”
Trương Tư Nghị: “…” Hình như có một số tính từ miêu tả hơi kì lạ…
Em gái bùi ngùi nói: “Thảo nào Cố công thích em đến thế.”
Trương Tư Nghị: “…” Chờ chút, chị ấy dựa vào đâu mà nói Cố công thích, a, thích cậu? Đừng nói là do chuyện tặng cây xương rồng kim hổ nha?
“Ha ha ha” Trương Tư Nghị cười gượng, nói, “Chắc chắn chị hiểu lầm rồi, anh ấy đối xử với tất cả mọi người như nhau.”
Em gái lại nói: “Làm gì có chuyện đó! Anh ấy đã tặng thảo cầu nhỏ cho em!”
Trương Tư Nghị: “…” Biết ngay mà!
Em gái bóp má, nói tiếp: “Em còn tặng anh ấy đèn bí ngô, anh ấy đặt nó ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn làm việc, ôi chao ~ tặng qua tặng lại, hai người thật mờ ám.”
Trương Tư Nghị nghe xong, vẻ mặt nhăn dúm lại như bị táo bón: “Em cảm thấy chị nghĩ sai chỗ nào rồi…”
Em gái: “Không thể nhầm lẫn được! Bọn chị đều cho rằng Cố công đối xử đặc biệt với em, con gái ra vào công ty này muốn tặng quà cho Cố công mà ít sao? Vào ngày sinh nhật mà anh ấy còn không chịu nhận bất kì món quà nào, đèn bí ngô của em là món quà được nhận đầu tiên!”
Trương Tư Nghị: “Nhưng chỉ là đèn bí ngô thôi mà, không đáng bao nhiêu tiền.”
Em gái bày ra vẻ mặt ‘Dù sao em cũng không hiểu’.
Trương Tư Nghị dừng một chút, hỏi: “Sinh nhật của Cố Tiêu là vào ngày nào?”
Em gái buột miệng thốt ra: “Mùng tám tháng một, đàn ông cung Ma Kết, tượng trưng cho ý thức tuyệt đối, lý tưởng và khát vọng…”
Trương Tư Nghị: “…”
Xem ra cô nàng này cũng là fan cuồng của Cố Tiêu giống như Đỗ Nhuế Hiên.
Làm dịch thuật đến khoảng năm giờ chiều, mấy ngày liên tiếp chịu cường độ công việc cao, cuối cùng đôi mắt của Trương Tư Nghị díu lại, không thể mở ra được nữa.
Đồng nghiệp vẫn đang cổ vũ lẫn nhau: “Mọi người gắng lên, chịu đựng đêm nay nữa thôi, buổi tối ngày mai là được giải thoát rồi!”
Đúng thế, hai ngày cuối cùng, phần lớn các công việc đã được thực hiện xong, ngày kia chính là ngày báo cáo, chỉ có Tất Nhạc Nhạc – người phụ trách văn bản báo cáo là cần kiên trì đến giây phút cuối cùng.
Tất Nhạc Nhạc tập trung cao độ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hoàn toàn hi sinh quên mình chìm đắm vào công việc.
Trương Tư Nghị thấy mấy cô gái đều lại giúp Tất Nhạc Nhạc, cậu mắc cỡ không dám đi ngủ, muốn giúp đỡ cô một tay nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cậu quay đầu thấy đèn trong phòng làm việc của Cố Tiêu vẫn sáng, nhỏ giọng hỏi Chu Hồng Chấn: “Cố công còn chưa đi ngủ sao?”
Chu Hồng Chấn mang vẻ mặt tiều tụy, nói: “Em không cần lo cho anh ấy, trong phòng làm việc của anh ấy có một chiếc giường gấp, mệt mỏi anh ấy sẽ tự đi ngủ.”
Trương Tư Nghị gật đầu, mọi người đồng tâm hiệp lực tạo nên thành quả, trong lòng cậu tràn đầy mong muốn mãnh liệt… Tốt lắm, họ làm tốt như vậy, rất có khả năng trúng thầu!
Kỷ Phi Vũ thấy vài người đã hết việc, vội vàng nói: “Mấy người các em đi ngủ trước đi, đừng thức đêm cùng những người khác nữa!”
Trương Tư Nghị cũng không chống đỡ nổi nữa, lảo đảo đi đến phòng nghỉ, sau khi ngã người xuống chiếc giường đơn nho nhỏ cậu liền mất đi ý thức.
Có thể do đây không phải là chiếc giường thân thuộc của mình, cậu ngủ không sâu lắm, giống như nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm giác trên mặt hơi ngứa, hình như có thứ gì đó chạm vào cậu.
Trương Tư Nghị khó chịu mở mắt, phòng nghỉ tối om, không có cửa sổ, trước mắt cũng là bóng tối.
Giữa màn sương, cậu thấy một gương mặt quen thuộc, là Cố Tiêu…
[1] Chỉ giới đường đỏ là đường ranh giới được xác định trên bản đồ quy hoạch và thực địa để phân định ranh giới giữa phần đất được xây dựng công trình và phần đất được dành cho đường giao thông hoặc công trình hạ tầng kỹ thuật, không gian công cộng khác.
[2] Kết xuất đồ họa (tiếng Anh: rendering), gọi tắt là kết xuất, là một quá trình kiến tạo một hình ảnh từ một mô hình (hoặc một tập hợp các mô hình) thành một cảnh phim hoặc hình ảnh nào đó bằng cách sử dụng phần mềm máy tính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất