Trở Thành Đồ Chơi Trong Game Otome
Chương 5: Nụ hôn đính ước
Ngu Sơ ngắm người đàn ông hiện giờ chỉ cần với tay là cậu có thể chạm tới, dòng suy nghĩ lại phiêu du về thời gian cậu còn học trung học.
Vì có cấu tạo thân thể khác với người bình thường, cha mẹ vì áy náy nên cực kỳ cưng chiều cậu, thành ra cậu chỉ chơi đùa cả ngày. So về thành tích thì đúng như trên trời dưới biển với anh trai cậu, Ngu Tu, mà anh em cũng chẳng hòa thuận là mấy.
Khi đó, Ân Thừa là bạn cùng lớp của Ngu Tu. Mà với một người vốn biết mình thích con trai từ sớm, lại còn đang ở tuổi dễ cảm nắng, Ân Thừa đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, tất nhiên đã tạo nên hảo cảm cực lớn với cậu. Có lúc cậu gần như cả ngày đều chạy đến lớp của Ngu Tu, còn bị đám bạn trêu là cái đuôi của anh hai.
Nhưng tiếc là dù cậu có cố tăng cảm giác tồn tại đến thế nào thì Ân Thừa cũng chẳng bao giờ thèm bố thí cho cậu thêm một ánh nhìn, tất cả những lần nói chuyện đều là hỏi Ngu Tu đang ở đâu......
Đối mặt với Ân Thừa, sâu thẳm trong cậu vẫn luôn có cảm giác tự ti. Chính cảm giác ấy khiến tận đến lúc Ân Thừa tốt nghiệp cấp ba, cậu vẫn chưa hỏi được phương thức liên lạc của người ta.
Tình yêu thầm kín cứ thế bị chôn vùi mang đến đả kích không nhỏ cho Ngu Sơ. Đó cũng chính là lý do phía sau ba năm cấp ba liều mạng giúp cậu thi đậu trường đại học hiện tại.
Nhưng lại không thể ngờ, hơn ba năm không gặp, bọn cậu cuối cùng lại gặp nhau theo cách như thế này.
Ngu Sơ thầm cảm thán, thế này cũng coi là số mệnh nhỉ!
Sau khi cậu nói ra câu nói mà bản thân ấp ủ bao năm, hệ thống lập tức bật thông báo.
【 người yêu muốn giữ phương thức liên lạc của bạn, người chơi có cấp quyền cho phần mềm truy cập bộ nhớ của bạn không? 】
Ân Thừa không hề chần chờ, lựa chọn "Có".
【 hệ thống kiểm tra được trong di động của người chơi có bốn phương pháp liên lạc, mời người chơi lựa chọn phương pháp】
【 điện thoại 】
【 tin nhắn 】
【 WeChat 】
【QQ】
Sau khi Ân Thừa chọn toàn bộ phương pháp, di động của Ngu Sơ cũng xuất hiện app liên lạc tương ứng, bên trong danh bạ chỉ có một cái tên, "Ân Thừa".
Khát vọng từ nhiều năm trước bỗng chốc được thực hiện, Ngu Sơ im lặng ôm di động cười đến méo cả mặt, cậu còn nghiêng người vào trong, sửa lại ghi chú.
---
Một giờ sau, dưới ánh đèn cam ấm áp của phòng ngủ, hai người mặc áo ngủ cùng kiểu nằm song song cạnh nhau trên giường.
Chỉ là, người ngủ ở mé ngoài giờ mang vẻ mặt rõ thản nhiên, mà Ngu Sơ ngủ ở mé trong giờ đang cứng cả người, giờ cẩn thận người gỗ còn chẳng cứng bằng cậu nữa.
Giờ cậu còn đang ngơ ngẩn.
Cậu chỉ nhớ lúc đó cậu còn đang chơi điện thoại, mà không thấy Ân Thừa offline. Sau đấy cậu cũng không biết sao bị một câu "Khuya rồi nên đi ngủ thôi" lôi lên giường......
Ngu Sơ im lặng hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm trần nhà. Thỉnh thoảng lại liếc về phía ai đó không thể coi nhẹ đang nằm bên cạnh mình, con tim yếu đuối đạp còn nhanh hơn khi cậu chạy 1000m đợt trước.
Trong đầu cậu giờ không ngừng nhớ đến khoảng thời gian cậu diễn kịch trước mặt Ân Thừa(?), tự nhiên lại thấy đắc ý. Hóa ra ai kia cũng thích mình đó, sau lại nhớ đến đám nhiệm vụ thân mật nhìn mà thấy ngượng thay kia, luống cuống nhưng cũng chẳng thiếu mong chờ.
Nếu là Ân Thừa thì cậu có thể......
"Ngu Sơ?"
"Hả!" Đang mơ mộng dở mà bị gọi, Ngu Sơ hoảng sợ, đầu cũng quay về hướng âm thanh, chột dạ đến lắp nói, "Sao, sao cơ?"
Ân Thừa không ngờ cậu lại phản ứng mạnh đến thế, vốn hắn thấy cậu cuống quá, không đành lòng làm thịt cậu, định nói tắt đèn rồi đi ngủ thôi. Mà giờ bị ánh mắt hoảng loạn của cậu nhìn chằm chằm, Ân Thừa chỉ cảm thấy tim mình cũng loạn tùng phèo.
"Em sợ à?" Ân Thừa xoay người, mặt đối mặt với Ngu Sơ. Vốn hai người đã nằm rất gần nhau, Ân Thừa chỉ dịch nhẹ về phía cậu có tí mà đầu gối cậu đã chạm vào đầu gối của hắn, thân thể cũng dán chặt vào nhau.
"Không, không sợ." Nhưng mà ánh mắt của anh thì đúng là có hơi đáng sợ.
Nửa câu sau Ngu Sơ không dám nói. Cậu bị nhìn đến cuống cả người, muốn lùi lại thì lại thấy Ân Thừa vươn tay ôm lấy eo mình, tránh cũng tránh chẳng được.
"Ực......"
Trong không gian trò chơi ban đêm yên tĩnh, ngay cả tiếng nuốt nước bọt do Ngu Sơ hồi hộp tạo ra cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Ngu Sơ thề, cậu thấy được nụ cười trên mặt Ân Thừa. Cứ như cậu càng ngượng thì cái mặt nạ lạnh lùng của ai kia nứt càng nhanh.
Ân Thừa càng ngày càng gần cậu hơn. Thậm chí hắn còn đưa tay lên mặt Ngu Sơ, nhẹ nhàng nhéo mặt rồi lại vươn ra xoa nắn vành tai.
Ngu Sơ bình thường cũng là đối tượng nhiều người theo đuổi, không phải cậu chưa gặp trường hợp nào vừa lớn mật vừa phóng đãng như thế này, nhưng lúc ấy cậu còn có thể nhẹ nhàng đối diện, bốn lạng đẩy ngàn cân đối phó với họ, thậm chí cậu còn có thể hùa theo trêu chọc những người đó. Mà giờ cậu mới chỉ bị sờ mặt một xíu mà mặt cậu cũng đã nóng bừng cả, chẳng cần nhìn cũng biết là giờ nó đỏ như đít khỉ rồi.
Vẻ ngượng ngùng của Ngu Sơ làm Ân Thừa càng nóng lòng hơn. Hắn nhịn không nổi liền cúi đầu xuống, chạm nhẹ lên môi cậu.
Ngay giờ khắc hai đôi môi chạm nhau, Ngu Sơ nghe được pháo hoa nổ trong lòng, "Veooo~bùm" một tiếng. Xúc cảm nơi làn da chạm nhau, nơi chóp mũi, nơi bờ môi trở nên vô cùng rõ ràng. Cả hai đều không nhắm mắt, cậu thậm chí có thể thấy dáng vẻ mê mẩm của bản thân mình trong đồng tử của người kia.
Rõ ràng chỉ là một cái chạm nhẹ đơn thuần thế mà lại giống như Sao Hỏa động Địa cầu, vùng lên từng cơn chấn động không tên.
Giây tiếp theo, theo giọng thông báo của hệ thống, khớp hàm hơi run của Ngu Sơ bị cạy ra.
【 Chúc mừng người chơi thành công sử dụng "Nụ hôn đính ước" với người yêu 】
【 Độ hảo cảm ban đầu của người yêu là 98】
【 Chúc người chơi hưởng thụ trò chơi vui vẻ theo giá trị hảo cảm ~】
Vì có cấu tạo thân thể khác với người bình thường, cha mẹ vì áy náy nên cực kỳ cưng chiều cậu, thành ra cậu chỉ chơi đùa cả ngày. So về thành tích thì đúng như trên trời dưới biển với anh trai cậu, Ngu Tu, mà anh em cũng chẳng hòa thuận là mấy.
Khi đó, Ân Thừa là bạn cùng lớp của Ngu Tu. Mà với một người vốn biết mình thích con trai từ sớm, lại còn đang ở tuổi dễ cảm nắng, Ân Thừa đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, tất nhiên đã tạo nên hảo cảm cực lớn với cậu. Có lúc cậu gần như cả ngày đều chạy đến lớp của Ngu Tu, còn bị đám bạn trêu là cái đuôi của anh hai.
Nhưng tiếc là dù cậu có cố tăng cảm giác tồn tại đến thế nào thì Ân Thừa cũng chẳng bao giờ thèm bố thí cho cậu thêm một ánh nhìn, tất cả những lần nói chuyện đều là hỏi Ngu Tu đang ở đâu......
Đối mặt với Ân Thừa, sâu thẳm trong cậu vẫn luôn có cảm giác tự ti. Chính cảm giác ấy khiến tận đến lúc Ân Thừa tốt nghiệp cấp ba, cậu vẫn chưa hỏi được phương thức liên lạc của người ta.
Tình yêu thầm kín cứ thế bị chôn vùi mang đến đả kích không nhỏ cho Ngu Sơ. Đó cũng chính là lý do phía sau ba năm cấp ba liều mạng giúp cậu thi đậu trường đại học hiện tại.
Nhưng lại không thể ngờ, hơn ba năm không gặp, bọn cậu cuối cùng lại gặp nhau theo cách như thế này.
Ngu Sơ thầm cảm thán, thế này cũng coi là số mệnh nhỉ!
Sau khi cậu nói ra câu nói mà bản thân ấp ủ bao năm, hệ thống lập tức bật thông báo.
【 người yêu muốn giữ phương thức liên lạc của bạn, người chơi có cấp quyền cho phần mềm truy cập bộ nhớ của bạn không? 】
Ân Thừa không hề chần chờ, lựa chọn "Có".
【 hệ thống kiểm tra được trong di động của người chơi có bốn phương pháp liên lạc, mời người chơi lựa chọn phương pháp】
【 điện thoại 】
【 tin nhắn 】
【 WeChat 】
【QQ】
Sau khi Ân Thừa chọn toàn bộ phương pháp, di động của Ngu Sơ cũng xuất hiện app liên lạc tương ứng, bên trong danh bạ chỉ có một cái tên, "Ân Thừa".
Khát vọng từ nhiều năm trước bỗng chốc được thực hiện, Ngu Sơ im lặng ôm di động cười đến méo cả mặt, cậu còn nghiêng người vào trong, sửa lại ghi chú.
---
Một giờ sau, dưới ánh đèn cam ấm áp của phòng ngủ, hai người mặc áo ngủ cùng kiểu nằm song song cạnh nhau trên giường.
Chỉ là, người ngủ ở mé ngoài giờ mang vẻ mặt rõ thản nhiên, mà Ngu Sơ ngủ ở mé trong giờ đang cứng cả người, giờ cẩn thận người gỗ còn chẳng cứng bằng cậu nữa.
Giờ cậu còn đang ngơ ngẩn.
Cậu chỉ nhớ lúc đó cậu còn đang chơi điện thoại, mà không thấy Ân Thừa offline. Sau đấy cậu cũng không biết sao bị một câu "Khuya rồi nên đi ngủ thôi" lôi lên giường......
Ngu Sơ im lặng hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm trần nhà. Thỉnh thoảng lại liếc về phía ai đó không thể coi nhẹ đang nằm bên cạnh mình, con tim yếu đuối đạp còn nhanh hơn khi cậu chạy 1000m đợt trước.
Trong đầu cậu giờ không ngừng nhớ đến khoảng thời gian cậu diễn kịch trước mặt Ân Thừa(?), tự nhiên lại thấy đắc ý. Hóa ra ai kia cũng thích mình đó, sau lại nhớ đến đám nhiệm vụ thân mật nhìn mà thấy ngượng thay kia, luống cuống nhưng cũng chẳng thiếu mong chờ.
Nếu là Ân Thừa thì cậu có thể......
"Ngu Sơ?"
"Hả!" Đang mơ mộng dở mà bị gọi, Ngu Sơ hoảng sợ, đầu cũng quay về hướng âm thanh, chột dạ đến lắp nói, "Sao, sao cơ?"
Ân Thừa không ngờ cậu lại phản ứng mạnh đến thế, vốn hắn thấy cậu cuống quá, không đành lòng làm thịt cậu, định nói tắt đèn rồi đi ngủ thôi. Mà giờ bị ánh mắt hoảng loạn của cậu nhìn chằm chằm, Ân Thừa chỉ cảm thấy tim mình cũng loạn tùng phèo.
"Em sợ à?" Ân Thừa xoay người, mặt đối mặt với Ngu Sơ. Vốn hai người đã nằm rất gần nhau, Ân Thừa chỉ dịch nhẹ về phía cậu có tí mà đầu gối cậu đã chạm vào đầu gối của hắn, thân thể cũng dán chặt vào nhau.
"Không, không sợ." Nhưng mà ánh mắt của anh thì đúng là có hơi đáng sợ.
Nửa câu sau Ngu Sơ không dám nói. Cậu bị nhìn đến cuống cả người, muốn lùi lại thì lại thấy Ân Thừa vươn tay ôm lấy eo mình, tránh cũng tránh chẳng được.
"Ực......"
Trong không gian trò chơi ban đêm yên tĩnh, ngay cả tiếng nuốt nước bọt do Ngu Sơ hồi hộp tạo ra cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Ngu Sơ thề, cậu thấy được nụ cười trên mặt Ân Thừa. Cứ như cậu càng ngượng thì cái mặt nạ lạnh lùng của ai kia nứt càng nhanh.
Ân Thừa càng ngày càng gần cậu hơn. Thậm chí hắn còn đưa tay lên mặt Ngu Sơ, nhẹ nhàng nhéo mặt rồi lại vươn ra xoa nắn vành tai.
Ngu Sơ bình thường cũng là đối tượng nhiều người theo đuổi, không phải cậu chưa gặp trường hợp nào vừa lớn mật vừa phóng đãng như thế này, nhưng lúc ấy cậu còn có thể nhẹ nhàng đối diện, bốn lạng đẩy ngàn cân đối phó với họ, thậm chí cậu còn có thể hùa theo trêu chọc những người đó. Mà giờ cậu mới chỉ bị sờ mặt một xíu mà mặt cậu cũng đã nóng bừng cả, chẳng cần nhìn cũng biết là giờ nó đỏ như đít khỉ rồi.
Vẻ ngượng ngùng của Ngu Sơ làm Ân Thừa càng nóng lòng hơn. Hắn nhịn không nổi liền cúi đầu xuống, chạm nhẹ lên môi cậu.
Ngay giờ khắc hai đôi môi chạm nhau, Ngu Sơ nghe được pháo hoa nổ trong lòng, "Veooo~bùm" một tiếng. Xúc cảm nơi làn da chạm nhau, nơi chóp mũi, nơi bờ môi trở nên vô cùng rõ ràng. Cả hai đều không nhắm mắt, cậu thậm chí có thể thấy dáng vẻ mê mẩm của bản thân mình trong đồng tử của người kia.
Rõ ràng chỉ là một cái chạm nhẹ đơn thuần thế mà lại giống như Sao Hỏa động Địa cầu, vùng lên từng cơn chấn động không tên.
Giây tiếp theo, theo giọng thông báo của hệ thống, khớp hàm hơi run của Ngu Sơ bị cạy ra.
【 Chúc mừng người chơi thành công sử dụng "Nụ hôn đính ước" với người yêu 】
【 Độ hảo cảm ban đầu của người yêu là 98】
【 Chúc người chơi hưởng thụ trò chơi vui vẻ theo giá trị hảo cảm ~】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất