Trở Thành Đồ Chơi Trong Game Otome
Chương 9: Người tối hôm qua, là em chăng?
7 giờ sáng, Ngu Tu đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện tư lập.
Trên khuôn mặt mang mấy phần tương tự Ngu Sơ giờ tràn đầy tiều tụy, đáy mắt đen nhánh cùng vòng râu lôi thôi khiến anh như già đi mấy tuổi. Chẳng giống một sinh viên năm tư còn chưa tốt nghiệp chút nào.
Hơn một tháng trước, em trai anh Ngu Sơ gặp tai nạn ngã xuống biển rồi trở thành người thực vật. Cha mẹ vì lo lắng quá nhiều cũng lần lượt ngã bệnh.
Một người vốn đang chuẩn bị luận văn tốt nghiệp ở một trường đại học ngoại tỉnh như anh cũng chỉ có thể vội vàng trở về. Vừa chăm sóc cha mẹ lại tiếp nhận chuyện công ty, rồi còn phải giữ liên lạc với giảng viên hướng dẫn, bận đến sứt đầu mẻ trán.
Tối hôm qua làm xong việc sớm, mãi mới có chút thời gian nhàn dỗi, ngờ đâu bên bệnh viện lại gọi báo tình trạng của Ân Sơ xấu đi. Anh chỉ có thể vội vàng chạy thẳng tới bệnh viện.
Bác sĩ báo với anh rằng các chỉ số sinh tồn của Ngu Sơ đột nhiên trở nên hỗn loạn nhưng lại không phát hiện được nguyên nhân, điều trị không đỡ. Tình hình nguy cấp tới mức họ gửi cả tin báo nguy kịch cho anh, làm Ngu Tu sợ tới mất hồn. Cũng may sau nửa đêm, tình hình của Ngu Sơ cuối cùng cũng chuyển tốt.
Ngu Tu cũng không dám thả lỏng chút nào. Anh quyết định ngủ lại bệnh viện, đến tận sáng nay lúc mẹ đến thì Ngu Tu mới đi khỏi.
Về nhà rửa mặt chải đầu thay đổi quần áo, Ngu Tu lại hộc tốc chạy đến công tay, đến lúc rảnh tay thì đã giữa trưa.
Mà đúng lúc này, anh nhận được điện thoại của Ân Thừa.
Hồi cấp hai hai người có quan hệ không tồi. Nhưng sau này anh lại đến nơi khác học đại học, Ân Thừa thì chọn đại học trong thành phố nên cũng ít liên hệ hẳn.
Nói chuyện với bạn bè làm thần kinh đang giật đùng đùng của Ngu Tu dễ chịu hẳn. Nhưng ngay câu tiếp theo lại khiến nụ cười trên mặt anh tắt ngấm.
Bên đầu điện thoại không có lấy một tiếng trả lời khiến Ân Thừa đột nhiên có dự cảm gì đó không tốt lành.
Sáng hôm nay, sau khi thức dậy hắn liền cùng ăn sáng với Ngu Sơ, sau đó thì ở với cậu đến tận giữa trưa. Tận đến khi hệ thống báo cơ thể hiện thực đang trong tình trạng đói khát thì mới offline.
Nếu hắn muốn nghiệm chứng phỏng đoán của bản thân, thì người đầu tiên hắn cần gọi là Ngu Tu.
Lúc nãy Ân Thừa vừa kiếm một lý do để hỏi phương thức liên lạc của Ngu Sơ.
Nhưng Ngu Tu chỉ im lặng.
"Có chỗ nào không tiện à?"
Giọng nói của Ngu Tu bỗng trở nên mỏi mệt. Dáng vẻ tinh thần phấn chấn lúc nãy cũng bị phá nát. "Xin lỗi, không phải không tiện. Nhưng Ngu Sơ giờ đang nằm viện, không biết bao giờ mới tỉnh."
"......"
---
Ân Thừa dựa vào địa chỉ mà Ngu Tu cho đi đến một buồng bệnh đơn. Vừa mới vào hắn đã gặp ông bà Ngu vừa đi ra.
Năm đó vì tư tâm hắn cũng từng tới nhà họ Ngu chơi cùng vài bạn học, Ngu Thăng Vinh và Nhan Xảo vẫn còn nhớ mặt hắn.
"Không phải Ân Thừa đó sao? Cháu tới có chuyện gì vậy?"
"Chú Ngu, dì Xảo, cháu nghe Ngu Tu nói Ngu Sơ bị bệnh nên đến thăm em ấy."
Vừa nhắc đến Ngu Sơ, đôi mắt Nhan Xảo lại ươn ướt. Bà nức nở nói: "Đứa trẻ ngoan, Sơ Sơ mà biết cháu đến thăm nó thế này chắc nó vui lắm."
Nhan Xảo kéo tay hắn, hồi tưởng những ký ức từ xa xưa. "Trước kia lần nào biết con tới nhà chơi là y như rằng nó vui đến nhảy cẫng lên ấy. Còn canh ở phòng bếp hỏi dì có chuẩn bị trái cây gì không, bảo con thích ăn trái cây lắm......"
"Thôi, đừng nhắc đến chuyện cũ nữa. Em xem em chặn Ân Thừa ngoài cửa thế này còn ra thể thống gì nữa, vào đây rồi nói." Ngu Thăng Vinh lên tiếng chặn lời của vợ mình, quay người đón Ân Thừa vào phòng bệnh.
Làm cha làm mẹ, ông bà cũng đã đi guốc trong bụng Ngu Sơ từ lâu. Chỉ là lúc ấy ông bà nghĩ Ân Thừa không có hứng thú gì với Ngu Sơ nên cũng chỉ yên lặng hỗ trợ cậu bằng cách chuẩn bị trái cây, trà bánh chứ chưa bao giờ biểu hiện rõ ràng. Đến Ngu Tu giờ vẫn còn đang mù tịt.
Nhưng giờ Ngu Sơ đã thế này rồi, nhắc tới chuyện này để mà làm gì cơ chứ.
Nhan Xảo nghĩ vậy rồi đột nhiên lại thấy hơi xấu hổ.
Ân Thừa nhìn về phía người đang nằm trên giường bệnh, nhẹ giọng: "Chú dì nếu có chuyện thì cứ đi trước đi, cháu ngồi đây với Ngu Sơ một lát rồi sẽ tự đi."
"A? Được, được." Ngu Thăng Vinh biết Ân Thừa vẫn còn nhớ lúc nãy ông bà đang định đi ra ngoài. Ông liền đón Ân Thừa vào phòng rồi bảo hắn ngồi xuống. "Sức khỏe dì Xảo của con dạo này không tốt lắm. Chú còn đang muốn dẫn bà ấy đi tái khám. Nếu con đã nói thế thì chú cũng chẳng khách khí với con làm gì. Con ngồi đây, bên ngoài có hộ sĩ đó, có gì thì con gọi cô ấy nhé."
Sau khi ông bà Ngu đi khỏi, Ân Thừa mới có đủ thời gian để nhìn ngắm thật kỹ người đang yên giấc bên giường.
Nếu không nhìn kỹ, gần như không thể nhận ra cậu và người nằm bên gối hắn đêm qua là một.
Ngu Sơ mê man hơn một tháng. Mái tóc đen dày giờ đã bị cạo trọc, miệng vết thương còn chưa lành hẳn, yếu ớt dấu mình sau lớp băng trắng dày cộp. Làn da tái xanh không thấy lấy một giọt máu. Cậu nằm yên lặng trên giường bệnh với gương mặt hốc hác và đôi gò má lõm sâu.
Hiện giờ, những con số vẫn đang quật cường dao động trên máy đo là thứ duy nhất báo hiệu cậu còn sống, cậu vẫn đang tồn tại.
Ân Thừa ấp bàn tay lạnh lẽo kia trong hai tay mình.
"Người tối hôm qua, là em chăng??"
Căn phòng im lìm, thiếu niên đang nằm thiêm thiếp nơi kia không trả lời lại hắn dù chỉ một từ.
T: Ngu Tu: Tôi coi cậu là bạn tôi mời cậu về nhà chơi mà cậu xơ múi chấm mút em trai tôi thế đó à:v
Trên khuôn mặt mang mấy phần tương tự Ngu Sơ giờ tràn đầy tiều tụy, đáy mắt đen nhánh cùng vòng râu lôi thôi khiến anh như già đi mấy tuổi. Chẳng giống một sinh viên năm tư còn chưa tốt nghiệp chút nào.
Hơn một tháng trước, em trai anh Ngu Sơ gặp tai nạn ngã xuống biển rồi trở thành người thực vật. Cha mẹ vì lo lắng quá nhiều cũng lần lượt ngã bệnh.
Một người vốn đang chuẩn bị luận văn tốt nghiệp ở một trường đại học ngoại tỉnh như anh cũng chỉ có thể vội vàng trở về. Vừa chăm sóc cha mẹ lại tiếp nhận chuyện công ty, rồi còn phải giữ liên lạc với giảng viên hướng dẫn, bận đến sứt đầu mẻ trán.
Tối hôm qua làm xong việc sớm, mãi mới có chút thời gian nhàn dỗi, ngờ đâu bên bệnh viện lại gọi báo tình trạng của Ân Sơ xấu đi. Anh chỉ có thể vội vàng chạy thẳng tới bệnh viện.
Bác sĩ báo với anh rằng các chỉ số sinh tồn của Ngu Sơ đột nhiên trở nên hỗn loạn nhưng lại không phát hiện được nguyên nhân, điều trị không đỡ. Tình hình nguy cấp tới mức họ gửi cả tin báo nguy kịch cho anh, làm Ngu Tu sợ tới mất hồn. Cũng may sau nửa đêm, tình hình của Ngu Sơ cuối cùng cũng chuyển tốt.
Ngu Tu cũng không dám thả lỏng chút nào. Anh quyết định ngủ lại bệnh viện, đến tận sáng nay lúc mẹ đến thì Ngu Tu mới đi khỏi.
Về nhà rửa mặt chải đầu thay đổi quần áo, Ngu Tu lại hộc tốc chạy đến công tay, đến lúc rảnh tay thì đã giữa trưa.
Mà đúng lúc này, anh nhận được điện thoại của Ân Thừa.
Hồi cấp hai hai người có quan hệ không tồi. Nhưng sau này anh lại đến nơi khác học đại học, Ân Thừa thì chọn đại học trong thành phố nên cũng ít liên hệ hẳn.
Nói chuyện với bạn bè làm thần kinh đang giật đùng đùng của Ngu Tu dễ chịu hẳn. Nhưng ngay câu tiếp theo lại khiến nụ cười trên mặt anh tắt ngấm.
Bên đầu điện thoại không có lấy một tiếng trả lời khiến Ân Thừa đột nhiên có dự cảm gì đó không tốt lành.
Sáng hôm nay, sau khi thức dậy hắn liền cùng ăn sáng với Ngu Sơ, sau đó thì ở với cậu đến tận giữa trưa. Tận đến khi hệ thống báo cơ thể hiện thực đang trong tình trạng đói khát thì mới offline.
Nếu hắn muốn nghiệm chứng phỏng đoán của bản thân, thì người đầu tiên hắn cần gọi là Ngu Tu.
Lúc nãy Ân Thừa vừa kiếm một lý do để hỏi phương thức liên lạc của Ngu Sơ.
Nhưng Ngu Tu chỉ im lặng.
"Có chỗ nào không tiện à?"
Giọng nói của Ngu Tu bỗng trở nên mỏi mệt. Dáng vẻ tinh thần phấn chấn lúc nãy cũng bị phá nát. "Xin lỗi, không phải không tiện. Nhưng Ngu Sơ giờ đang nằm viện, không biết bao giờ mới tỉnh."
"......"
---
Ân Thừa dựa vào địa chỉ mà Ngu Tu cho đi đến một buồng bệnh đơn. Vừa mới vào hắn đã gặp ông bà Ngu vừa đi ra.
Năm đó vì tư tâm hắn cũng từng tới nhà họ Ngu chơi cùng vài bạn học, Ngu Thăng Vinh và Nhan Xảo vẫn còn nhớ mặt hắn.
"Không phải Ân Thừa đó sao? Cháu tới có chuyện gì vậy?"
"Chú Ngu, dì Xảo, cháu nghe Ngu Tu nói Ngu Sơ bị bệnh nên đến thăm em ấy."
Vừa nhắc đến Ngu Sơ, đôi mắt Nhan Xảo lại ươn ướt. Bà nức nở nói: "Đứa trẻ ngoan, Sơ Sơ mà biết cháu đến thăm nó thế này chắc nó vui lắm."
Nhan Xảo kéo tay hắn, hồi tưởng những ký ức từ xa xưa. "Trước kia lần nào biết con tới nhà chơi là y như rằng nó vui đến nhảy cẫng lên ấy. Còn canh ở phòng bếp hỏi dì có chuẩn bị trái cây gì không, bảo con thích ăn trái cây lắm......"
"Thôi, đừng nhắc đến chuyện cũ nữa. Em xem em chặn Ân Thừa ngoài cửa thế này còn ra thể thống gì nữa, vào đây rồi nói." Ngu Thăng Vinh lên tiếng chặn lời của vợ mình, quay người đón Ân Thừa vào phòng bệnh.
Làm cha làm mẹ, ông bà cũng đã đi guốc trong bụng Ngu Sơ từ lâu. Chỉ là lúc ấy ông bà nghĩ Ân Thừa không có hứng thú gì với Ngu Sơ nên cũng chỉ yên lặng hỗ trợ cậu bằng cách chuẩn bị trái cây, trà bánh chứ chưa bao giờ biểu hiện rõ ràng. Đến Ngu Tu giờ vẫn còn đang mù tịt.
Nhưng giờ Ngu Sơ đã thế này rồi, nhắc tới chuyện này để mà làm gì cơ chứ.
Nhan Xảo nghĩ vậy rồi đột nhiên lại thấy hơi xấu hổ.
Ân Thừa nhìn về phía người đang nằm trên giường bệnh, nhẹ giọng: "Chú dì nếu có chuyện thì cứ đi trước đi, cháu ngồi đây với Ngu Sơ một lát rồi sẽ tự đi."
"A? Được, được." Ngu Thăng Vinh biết Ân Thừa vẫn còn nhớ lúc nãy ông bà đang định đi ra ngoài. Ông liền đón Ân Thừa vào phòng rồi bảo hắn ngồi xuống. "Sức khỏe dì Xảo của con dạo này không tốt lắm. Chú còn đang muốn dẫn bà ấy đi tái khám. Nếu con đã nói thế thì chú cũng chẳng khách khí với con làm gì. Con ngồi đây, bên ngoài có hộ sĩ đó, có gì thì con gọi cô ấy nhé."
Sau khi ông bà Ngu đi khỏi, Ân Thừa mới có đủ thời gian để nhìn ngắm thật kỹ người đang yên giấc bên giường.
Nếu không nhìn kỹ, gần như không thể nhận ra cậu và người nằm bên gối hắn đêm qua là một.
Ngu Sơ mê man hơn một tháng. Mái tóc đen dày giờ đã bị cạo trọc, miệng vết thương còn chưa lành hẳn, yếu ớt dấu mình sau lớp băng trắng dày cộp. Làn da tái xanh không thấy lấy một giọt máu. Cậu nằm yên lặng trên giường bệnh với gương mặt hốc hác và đôi gò má lõm sâu.
Hiện giờ, những con số vẫn đang quật cường dao động trên máy đo là thứ duy nhất báo hiệu cậu còn sống, cậu vẫn đang tồn tại.
Ân Thừa ấp bàn tay lạnh lẽo kia trong hai tay mình.
"Người tối hôm qua, là em chăng??"
Căn phòng im lìm, thiếu niên đang nằm thiêm thiếp nơi kia không trả lời lại hắn dù chỉ một từ.
T: Ngu Tu: Tôi coi cậu là bạn tôi mời cậu về nhà chơi mà cậu xơ múi chấm mút em trai tôi thế đó à:v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất