Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 9: Phòng livestream khủng bố
Edit: Hiickan
[ Đọc ở trang wattpad chính chủ để ủng hộ nhaaaaa ]
Nguyễn Thanh chạy không nhanh lắm, thậm chí còn không bằng tốc độ của một đứa trẻ bình thường, nhưng như vậy cậu đã thở không ra hơi.
Nhưng Nguyễn Thanh không dám dừng lại, cái loại cảm giác làm người sởn hết tóc gáy, tất cả tế bào trong người đều đang kêu gào chạy mau.
Dường như chỉ cần cậu dừng lại liền xảy ra một số chuyện không tốt.
Nguyễn Thanh không quên cậu hiện tại là mục tiêu của phòng livestream khủng bố.
Một khi bị lựa chọn, cậu sống không tới ba ngày, càng miễn nói tới sống đến bảy ngày.
Huống chi trước khi tiến vào trò chơi cậu đã bị lựa chọn, có nghĩa cậu đã bị lựa chọn ít nhất trong bảy giờ.
Cậu không tin sát thủ không tìm được cậu, cũng không tin sát thủ sẽ bởi vì cậu đáng thương mà không giết cậu.
Hẻm nhỏ cũng không đặc biệt dài, nhưng cũng không tính là ngắn, chỉ cần chạy tiếp là đến đường phố nhộn nhịp.
Tuy rằng hiện tại là nửa đêm, nhưng bởi vì nơi đây nổi tiếng ở Bất Dạ Thành, trên đường như cũ có không ít người làm việc và nghỉ ngơi điên đảo đang đi.
Chỉ cần chạy đến trên đường chính, dù là sát nhân cuồng cũng tuyệt không động thủ ở nơi đông người.
Nguyễn Thanh thật lâu không vận động kịch liệt như vậy, trái tim truyền đến cảm giác không khoẻ, thân thể thậm chí bắt đầu ra mồ hôi mỏng, nhưng cậu không có dừng lại.
Hẻm nhỏ đen nhánh một mảnh, ánh đèn sớm đã không chiếu đến chỗ này, nhưng cũng may phía trước là đường phố, đèn đường rất nhiều, cơ hồ chiếu sáng toàn bộ đường phố.
Nguyễn Thanh cách lối ra hẻm nhỏ không xa, bởi vì cậu đã có thể nhìn ánh đến lóa mắt trên đường phố.
Trong bóng tối lại một lần truyền đến thanh âm, phảng phất là tiếng bước chân, lại phảng phất như thanh âm giọt nước rơi trên mặt đất.
Thanh âm kia nghe rất trống trải, cũng phảng phất cách cậu rất gần, làm da đầu cậu vô cớ tê dại.
Không biết bởi vì hơi thở cùng tiếng bước chân bản thân quấy nhiễu, Nguyễn Thanh không xác định có phải nghe lầm hay không, nhưng cậu lại không dám dừng lại lắng nghe.
Nếu nghe lầm thì không có vấn đề gì, nhưng nếu không phải, dừng lại không khác tìm chết.
Chỉ cần chạy qua một đoạn nữa, phía trước chính là đường phố, chỉ cần chạy đến đường phố thì tốt rồi.
Chỉ cần cho cậu ba phút nữa thôi.
Đoạn cậu đang chạy không có ánh đèn, chỉ có thể dựa ánh đèn xa mơ hồ thấy rõ ràng đường.
Nhưng vận động kịch liệt làm hô hấp Nguyễn Thanh bắt đầu khó khăn, trái tim cũng bắt đầu kịch liệt nhảy lên, dường như đã quá tải, đại khái là bởi vì thiếu oxy, đại não cũng bắt đầu thiếu máu, tầm mắt đã trở nên có chút mơ hồ.
Cứ như vậy Nguyễn Thanh liền càng thêm thấy không rõ lắm, chỉ có thể vào cảm giác tới.
"Đăng."
"Đăng."
"Đăng*."
( * tiếng bước chân thình thịch)
Âm thanh giàu tiết tố từ trong chỗ tối truyền đến, hơn nữa thanh âm kia càng gần, ở trong hẻm nhỏ trống rỗng thêm vài phần quỷ dị.
Lúc này Nguyễn Thanh rốt cuộc xác định chính mình không ảo giác.
Đó là...... Tiếng bước chân!
Nguyễn Thanh tâm đột nhiên trầm xuống, cậu không có quay đầu lại, thậm chí còn chạy nhanh hơn hướng về phía trước.
Nhưng mà dù Nguyễn Thanh muốn chạy nhanh hơn, thân thể rách nát của cậu không thể duy trì nổi, thậm chí bởi vì cậu vận động kịch liệt lâu, trái tim bắt đầ co rút đau đớn.
Nguyễn Thanh không hề phòng bị, bởi vì đau đớn trực tiếp liền gục ngã,, thân thể trực tiếp về nghiêng về phía trước.
Nguyễn Thanh đồng tử hơi co lại, mở to hai mắt nhìn, ngã trên mặt dất, giây tiếp theo, tay cùng đầu gối truyền đến đau đớn kịch liệt.
Đoán rằng là trầy da.
Nước mắt chảy ra vì đã chịu đau đớn kích thích, nháy mắt liền tràn đầy hốc mắt, thoạt nhìn một bộ dáng đáng thương.
Nhưng lúc này cậu không có thời gian chú ý, cậu gắt gao che lạivị trí trái tim, ngón tay vì dùng sức bắt đầu trở nên trắng, nhưng là trái tim lại không giảm chút nào đau đớn.
Loại đau đớn này làm Nguyễn Thanh cảm giác quá quen thuộc.
Đó là triệu chứng bệnh tim tái phát.
Nguyễn Thanh thở hổn hển, ở trong đầu lạnh lùng mở miệng dò hỏi hệ thống: " Bệnh tim tái phát, ta sẽ chết sao? "
Nguyễn Thanh bị bệnh tim.
Nếu là người bị bệnh tim, trên người tự nhiên mang theo thuốc.
Chính là hệ thống dùng dữ liệu thân thể cậu, không phải chân chính thân thể, nguyên chủ cũng không có bệnh tim, tự nhiên không thuốc dành cho bệnh tim.
Bệnh tim tái phát nếu không có thuốc, là một việc vô cùng nguy hiểm.
Hệ thống thanh âm không chút gợn song:【 sẽ không, thân thể này chỉ dựa theo thân thể của cậu hình thành ra thôi, nhưng sẽ không bởi vì điểm này dẫn tới cậu trực tiếp tử vong, trò chơi cho mỗi người một cơ hội công bằng. 】
Nguyễn Thanh trong lòng liền cười lạnh, không trực tiếp dẫn tới tử vong?
Quả thật như vậy, trái tim co rút đau đớn, té ngã xác thật không phải nguyên nhân trực tiếp tử vong nhưng lại sẽ trở thành nguyên nhân gián tiếp cậu tử vong!
Bởi vì bệnh tim không dẫn tới cái chết, Nguyễn Thanh cố chịu thân thể truyền đến đau đớn muốn đứng lên, muốn tiếp chạy về phía trước.
Nhưng mà khi cậu chuẩn bị đứng lên, phía sau đầu liền một thứ gì đó lạnh lùng chạm vào.
Hình tròn.
Nguyễn Thanh nghĩ đó là côn sắt, nhưng không phải vì giây tiếp theo vang lên thanh âm mở chốt an toàn.
Dưới tình huống như vậy chỉ cần bóp cò súng là cậu trực tiếp bị giết.
Nguyễn Thanh biểu tình nháy mắt ngưng lại, thân thể cứng đờ ngồi quỳ tại chỗ, không dám có động tác gì.
Người phía sau tựa hồ không chưa muốn giết chết Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh khuôn mặt nhỏ cơ hồ không có huyết sắc, cậu cắn chặt môi vô, không nói gì, cũng giãy giụa, như đang chờ đợi tuyên án.
[ Đọc ở trang wattpad chính chủ để ủng hộ nhaaaaa ]
Khoảng cách bây giờ cái phố ít nhất 5 mét, ánh đèn đường phố đã đủ để hơi chiếu sáng hẻm nhỏ âm u.
Nếu có người cẩn thận nhìn vào bên trong, mơ hồ có thể thấy một người đàn ông cầm sung dí vào thiếu nữ đang ngồi dưới đất.
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, ung dung mở miệng: "Nhìn xem, bây giờ ngoan hơn nhiều."
Giọng nói người đàn ông này rất quen thuộc, Nguyễn Thanh nháy mắt liền biết người đàn ông phía sau mình là ai.
Là Kỷ Ngôn, người vừa rồi bị cậu đáng ngất bằng lọ hoa trong căn phòng đó..
Nguyễn Thanh rũ mắt xuống, không nói gì.
Kỷ Ngôn đối với thiếu nữ trầm mặc cũng không có tức giận, hắn thô bạo túm tóc thiếu nữ, đem người hung hăng ấn ở trên tường, súng để ở bên hông thiếu nữ.
Tuy rằng động tác hắn không có chút lưu tình nhưng ngữ khí lại không có biến hóa, giống như chỉ cùng Nguyễn Thanh nói chuyện bình thường:"Em có biết kết cục người làm tôi bị thương ra sao không?"
Nguyễn Thanh liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, không có trả lời.
[ Đọc ở trang wattpad chính chủ để ủng hộ nhaaaaa ]
Đầu thu không lạnh lắm, ánh trăng vốn bị những đám mây âm u che lại giờ lại lộ ra lúc này, chiếu xuống những ánh sáng bạc.
Kỷ Ngôn vẫn luôn theo sau thiếu nữ rốt cuộc bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của thiếu nữ, vẻ ác độc trên mặt lập tức có chút ngốc lăng.
Đại khái là bởi vì vừa mới vội vàng chạy nên khuôn mặt đỏ bừng, cả người mồ hôi ứa ra, ngay cả tóc trên mặt cũng dính vào.
Nhưng cũng không giống những người khác nhìn chật vật, ngược lại bởi vì tóc dính trên khuon mặt tinh xảo lại có vẻ thuần khiết, lộng lẫy.
Giống như đóa mạn châu trên con đường đến địa ngục, tản ra hơi thở đẹp đẽ, diễm lệ đến tận xương tủy, dẫn con người đến vực sâu sa đọa.
Kỷ Ngôn vốn đang rất tức giận vì sự tình vừa rồi nhưng giờ phút này lại quỷ dị như hắn không còn tức giận nữa.
Nhưng người trước mắt tựa hồ không ngoan.
Đầu tiên là trêu chọc Cố Chiếu Tây rồi chạy, hiện tại trêu chọc hắn cũng lại chạy.
Hắn không phải là người sẽ cho người khác cơ hội chạy trốn.
Kỷ Ngôn cười làm cậu có chút bất an.
Hắn đem súng bỏ vào túi, đổi thành một con dao, sau đó đem người quay lại đối diện hắn.
Mặc kệ là súng hay là dao, Nguyễn Thanh đều không có chỗ chạy thoát, cho nên không giãy giụa, chỉ là người cứng đờ.
Kỷ Ngôn dùng dao đẩy ra những sợi tóc dính trên mặt Nguyễn Thanh.
Không biết là bởi vì dao quá sắc bén hay là dùng lực quá lớn, có vài sợi tóc bị cắt đứt.
Nguyễn Thanh ghé mắt nhìn thoáng qua con dao, đôi mắt mang theo bất an lo sợ, cậu muốn lùi về sau.
Nhưng phía sau cậu là tường, căn bản không đường lui.
Kỷ Ngôn đem dao đi xuống, dao mang theo sự lạnh lẽo làm Nguyễn Thanh sợ hãi càng sâu nước mắt theo gương mặt chảy xuống, tựa như trân châu, nhưng thân thể cậu lại cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Bởi vì cậu chỉ cần động, dao khẳng định liền cắt vào làn da.
Dung mạo Nguyễn Thanh tựa như là yêu tinh bước ra từ trong tranh, cậu vừa khóc giống toàn thế giới đều sai, làm người nhịn không được muốn dỗ cậu, nhưng khi Kỷ Ngôn nhìn đến nước mắt Nguyễn Thanh làm hắn có chút hung phấn.
Dao tiếp tục đi xuống dưới, mang theo ý vị không thể miêu tả, trực tiếp cắt bỏ cúc áo đầu tiên của Nguyễn Thanh.
Tiếp theo là cúc thứ hai.
Cúc thứ ba
Cúc thứ bốn.
Tác giả có lời muốn nói: Chỉ là áo khoác mà thôi, đừng quên bên trong còn mặc áo thun nha.
[ Đọc ở trang wattpad chính chủ để ủng hộ nhaaaaa ]
[ Đọc ở trang wattpad chính chủ để ủng hộ nhaaaaa ]
Nguyễn Thanh chạy không nhanh lắm, thậm chí còn không bằng tốc độ của một đứa trẻ bình thường, nhưng như vậy cậu đã thở không ra hơi.
Nhưng Nguyễn Thanh không dám dừng lại, cái loại cảm giác làm người sởn hết tóc gáy, tất cả tế bào trong người đều đang kêu gào chạy mau.
Dường như chỉ cần cậu dừng lại liền xảy ra một số chuyện không tốt.
Nguyễn Thanh không quên cậu hiện tại là mục tiêu của phòng livestream khủng bố.
Một khi bị lựa chọn, cậu sống không tới ba ngày, càng miễn nói tới sống đến bảy ngày.
Huống chi trước khi tiến vào trò chơi cậu đã bị lựa chọn, có nghĩa cậu đã bị lựa chọn ít nhất trong bảy giờ.
Cậu không tin sát thủ không tìm được cậu, cũng không tin sát thủ sẽ bởi vì cậu đáng thương mà không giết cậu.
Hẻm nhỏ cũng không đặc biệt dài, nhưng cũng không tính là ngắn, chỉ cần chạy tiếp là đến đường phố nhộn nhịp.
Tuy rằng hiện tại là nửa đêm, nhưng bởi vì nơi đây nổi tiếng ở Bất Dạ Thành, trên đường như cũ có không ít người làm việc và nghỉ ngơi điên đảo đang đi.
Chỉ cần chạy đến trên đường chính, dù là sát nhân cuồng cũng tuyệt không động thủ ở nơi đông người.
Nguyễn Thanh thật lâu không vận động kịch liệt như vậy, trái tim truyền đến cảm giác không khoẻ, thân thể thậm chí bắt đầu ra mồ hôi mỏng, nhưng cậu không có dừng lại.
Hẻm nhỏ đen nhánh một mảnh, ánh đèn sớm đã không chiếu đến chỗ này, nhưng cũng may phía trước là đường phố, đèn đường rất nhiều, cơ hồ chiếu sáng toàn bộ đường phố.
Nguyễn Thanh cách lối ra hẻm nhỏ không xa, bởi vì cậu đã có thể nhìn ánh đến lóa mắt trên đường phố.
Trong bóng tối lại một lần truyền đến thanh âm, phảng phất là tiếng bước chân, lại phảng phất như thanh âm giọt nước rơi trên mặt đất.
Thanh âm kia nghe rất trống trải, cũng phảng phất cách cậu rất gần, làm da đầu cậu vô cớ tê dại.
Không biết bởi vì hơi thở cùng tiếng bước chân bản thân quấy nhiễu, Nguyễn Thanh không xác định có phải nghe lầm hay không, nhưng cậu lại không dám dừng lại lắng nghe.
Nếu nghe lầm thì không có vấn đề gì, nhưng nếu không phải, dừng lại không khác tìm chết.
Chỉ cần chạy qua một đoạn nữa, phía trước chính là đường phố, chỉ cần chạy đến đường phố thì tốt rồi.
Chỉ cần cho cậu ba phút nữa thôi.
Đoạn cậu đang chạy không có ánh đèn, chỉ có thể dựa ánh đèn xa mơ hồ thấy rõ ràng đường.
Nhưng vận động kịch liệt làm hô hấp Nguyễn Thanh bắt đầu khó khăn, trái tim cũng bắt đầu kịch liệt nhảy lên, dường như đã quá tải, đại khái là bởi vì thiếu oxy, đại não cũng bắt đầu thiếu máu, tầm mắt đã trở nên có chút mơ hồ.
Cứ như vậy Nguyễn Thanh liền càng thêm thấy không rõ lắm, chỉ có thể vào cảm giác tới.
"Đăng."
"Đăng."
"Đăng*."
( * tiếng bước chân thình thịch)
Âm thanh giàu tiết tố từ trong chỗ tối truyền đến, hơn nữa thanh âm kia càng gần, ở trong hẻm nhỏ trống rỗng thêm vài phần quỷ dị.
Lúc này Nguyễn Thanh rốt cuộc xác định chính mình không ảo giác.
Đó là...... Tiếng bước chân!
Nguyễn Thanh tâm đột nhiên trầm xuống, cậu không có quay đầu lại, thậm chí còn chạy nhanh hơn hướng về phía trước.
Nhưng mà dù Nguyễn Thanh muốn chạy nhanh hơn, thân thể rách nát của cậu không thể duy trì nổi, thậm chí bởi vì cậu vận động kịch liệt lâu, trái tim bắt đầ co rút đau đớn.
Nguyễn Thanh không hề phòng bị, bởi vì đau đớn trực tiếp liền gục ngã,, thân thể trực tiếp về nghiêng về phía trước.
Nguyễn Thanh đồng tử hơi co lại, mở to hai mắt nhìn, ngã trên mặt dất, giây tiếp theo, tay cùng đầu gối truyền đến đau đớn kịch liệt.
Đoán rằng là trầy da.
Nước mắt chảy ra vì đã chịu đau đớn kích thích, nháy mắt liền tràn đầy hốc mắt, thoạt nhìn một bộ dáng đáng thương.
Nhưng lúc này cậu không có thời gian chú ý, cậu gắt gao che lạivị trí trái tim, ngón tay vì dùng sức bắt đầu trở nên trắng, nhưng là trái tim lại không giảm chút nào đau đớn.
Loại đau đớn này làm Nguyễn Thanh cảm giác quá quen thuộc.
Đó là triệu chứng bệnh tim tái phát.
Nguyễn Thanh thở hổn hển, ở trong đầu lạnh lùng mở miệng dò hỏi hệ thống: " Bệnh tim tái phát, ta sẽ chết sao? "
Nguyễn Thanh bị bệnh tim.
Nếu là người bị bệnh tim, trên người tự nhiên mang theo thuốc.
Chính là hệ thống dùng dữ liệu thân thể cậu, không phải chân chính thân thể, nguyên chủ cũng không có bệnh tim, tự nhiên không thuốc dành cho bệnh tim.
Bệnh tim tái phát nếu không có thuốc, là một việc vô cùng nguy hiểm.
Hệ thống thanh âm không chút gợn song:【 sẽ không, thân thể này chỉ dựa theo thân thể của cậu hình thành ra thôi, nhưng sẽ không bởi vì điểm này dẫn tới cậu trực tiếp tử vong, trò chơi cho mỗi người một cơ hội công bằng. 】
Nguyễn Thanh trong lòng liền cười lạnh, không trực tiếp dẫn tới tử vong?
Quả thật như vậy, trái tim co rút đau đớn, té ngã xác thật không phải nguyên nhân trực tiếp tử vong nhưng lại sẽ trở thành nguyên nhân gián tiếp cậu tử vong!
Bởi vì bệnh tim không dẫn tới cái chết, Nguyễn Thanh cố chịu thân thể truyền đến đau đớn muốn đứng lên, muốn tiếp chạy về phía trước.
Nhưng mà khi cậu chuẩn bị đứng lên, phía sau đầu liền một thứ gì đó lạnh lùng chạm vào.
Hình tròn.
Nguyễn Thanh nghĩ đó là côn sắt, nhưng không phải vì giây tiếp theo vang lên thanh âm mở chốt an toàn.
Dưới tình huống như vậy chỉ cần bóp cò súng là cậu trực tiếp bị giết.
Nguyễn Thanh biểu tình nháy mắt ngưng lại, thân thể cứng đờ ngồi quỳ tại chỗ, không dám có động tác gì.
Người phía sau tựa hồ không chưa muốn giết chết Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh khuôn mặt nhỏ cơ hồ không có huyết sắc, cậu cắn chặt môi vô, không nói gì, cũng giãy giụa, như đang chờ đợi tuyên án.
[ Đọc ở trang wattpad chính chủ để ủng hộ nhaaaaa ]
Khoảng cách bây giờ cái phố ít nhất 5 mét, ánh đèn đường phố đã đủ để hơi chiếu sáng hẻm nhỏ âm u.
Nếu có người cẩn thận nhìn vào bên trong, mơ hồ có thể thấy một người đàn ông cầm sung dí vào thiếu nữ đang ngồi dưới đất.
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, ung dung mở miệng: "Nhìn xem, bây giờ ngoan hơn nhiều."
Giọng nói người đàn ông này rất quen thuộc, Nguyễn Thanh nháy mắt liền biết người đàn ông phía sau mình là ai.
Là Kỷ Ngôn, người vừa rồi bị cậu đáng ngất bằng lọ hoa trong căn phòng đó..
Nguyễn Thanh rũ mắt xuống, không nói gì.
Kỷ Ngôn đối với thiếu nữ trầm mặc cũng không có tức giận, hắn thô bạo túm tóc thiếu nữ, đem người hung hăng ấn ở trên tường, súng để ở bên hông thiếu nữ.
Tuy rằng động tác hắn không có chút lưu tình nhưng ngữ khí lại không có biến hóa, giống như chỉ cùng Nguyễn Thanh nói chuyện bình thường:"Em có biết kết cục người làm tôi bị thương ra sao không?"
Nguyễn Thanh liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, không có trả lời.
[ Đọc ở trang wattpad chính chủ để ủng hộ nhaaaaa ]
Đầu thu không lạnh lắm, ánh trăng vốn bị những đám mây âm u che lại giờ lại lộ ra lúc này, chiếu xuống những ánh sáng bạc.
Kỷ Ngôn vẫn luôn theo sau thiếu nữ rốt cuộc bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của thiếu nữ, vẻ ác độc trên mặt lập tức có chút ngốc lăng.
Đại khái là bởi vì vừa mới vội vàng chạy nên khuôn mặt đỏ bừng, cả người mồ hôi ứa ra, ngay cả tóc trên mặt cũng dính vào.
Nhưng cũng không giống những người khác nhìn chật vật, ngược lại bởi vì tóc dính trên khuon mặt tinh xảo lại có vẻ thuần khiết, lộng lẫy.
Giống như đóa mạn châu trên con đường đến địa ngục, tản ra hơi thở đẹp đẽ, diễm lệ đến tận xương tủy, dẫn con người đến vực sâu sa đọa.
Kỷ Ngôn vốn đang rất tức giận vì sự tình vừa rồi nhưng giờ phút này lại quỷ dị như hắn không còn tức giận nữa.
Nhưng người trước mắt tựa hồ không ngoan.
Đầu tiên là trêu chọc Cố Chiếu Tây rồi chạy, hiện tại trêu chọc hắn cũng lại chạy.
Hắn không phải là người sẽ cho người khác cơ hội chạy trốn.
Kỷ Ngôn cười làm cậu có chút bất an.
Hắn đem súng bỏ vào túi, đổi thành một con dao, sau đó đem người quay lại đối diện hắn.
Mặc kệ là súng hay là dao, Nguyễn Thanh đều không có chỗ chạy thoát, cho nên không giãy giụa, chỉ là người cứng đờ.
Kỷ Ngôn dùng dao đẩy ra những sợi tóc dính trên mặt Nguyễn Thanh.
Không biết là bởi vì dao quá sắc bén hay là dùng lực quá lớn, có vài sợi tóc bị cắt đứt.
Nguyễn Thanh ghé mắt nhìn thoáng qua con dao, đôi mắt mang theo bất an lo sợ, cậu muốn lùi về sau.
Nhưng phía sau cậu là tường, căn bản không đường lui.
Kỷ Ngôn đem dao đi xuống, dao mang theo sự lạnh lẽo làm Nguyễn Thanh sợ hãi càng sâu nước mắt theo gương mặt chảy xuống, tựa như trân châu, nhưng thân thể cậu lại cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Bởi vì cậu chỉ cần động, dao khẳng định liền cắt vào làn da.
Dung mạo Nguyễn Thanh tựa như là yêu tinh bước ra từ trong tranh, cậu vừa khóc giống toàn thế giới đều sai, làm người nhịn không được muốn dỗ cậu, nhưng khi Kỷ Ngôn nhìn đến nước mắt Nguyễn Thanh làm hắn có chút hung phấn.
Dao tiếp tục đi xuống dưới, mang theo ý vị không thể miêu tả, trực tiếp cắt bỏ cúc áo đầu tiên của Nguyễn Thanh.
Tiếp theo là cúc thứ hai.
Cúc thứ ba
Cúc thứ bốn.
Tác giả có lời muốn nói: Chỉ là áo khoác mà thôi, đừng quên bên trong còn mặc áo thun nha.
[ Đọc ở trang wattpad chính chủ để ủng hộ nhaaaaa ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất