Trở Thành Omega Trong Tiểu Thuyết Sinh Tồn
Chương 7: Nhân cách nhút nhát.
Tôi đã tìm ra một cách để tiếp cận với Hoắc Thế, mặc dù đó là phương thức hơi bỉ ổi một chút.
Tôi sẽ giả vờ làm người quen với các nhân cách, họ không thể nghi ngờ tôi vì mỗi một nhân cách lại có ký ức khác biệt.
Ba nhân cách "ngạo mạn", "điên cuồng", "nhút nhát" biết tới sự tồn tại của nhau, nhưng ký ức lại tách riêng ra như một bản ngã duy nhất.
Có thể họ sẽ viết nhật ký để ghi chép lại tình hình, nhưng điều đó rất khó xảy ra, vì thời gian sử dụng thân thể của Hoắc Thế "ngạo mạn" là nhiều nhất.
Tôi đã nắm lấy cơ hội đầu tiên khi Hoắc Thế bị điểm kém đầu tiên trong cuộc đời học sinh.
Sự chuyển đổi sang "nhút nhát" diễn ra khi tâm trạng của Hoắc Thế trở nên tiêu cực.
Hoắc Thế đã vô tình nghỉ ngay tiết học có nội dung bài học trọng tâm, lại không thân quen với bất kỳ ai trong lớp, và tôi cũng không chủ động giúp đỡ để tạo thời cơ cho sự chuyển đổi.
Khi vừa phát bài kiểm tra ra, con số 4 đỏ rực trên tờ giấy, nhìn bờ lưng cứng đờ ra của Hoắc Thế thì tôi cũng đủ hiểu hắn đang buồn bực tới cỡ nào.
Hoắc Thế gãi đầu rồi ôm trán, sau đó liền nằm gục lên bàn.
Soạt!
Tôi đã thoáng giật mình, Hoắc Thế đột ngột đứng dậy và rời khỏi phòng học.
Trước khi giáo viên kịp thắc mắc, tôi vội vàng lấy cớ cho Hoắc Thế và cả bản thân "Cho phép em với Hoắc Thế đi toilet một tí ạ!"
Tôi lao ra khỏi phòng, đuổi kịp bước chân của Hoắc Thế.
"Hoắc Thế? Cậu làm sao vậy?" tôi mở lời.
"Cậu là ai?" Hoắc Thế nhìn tôi với vẻ mặt xa lạ.
"Ha ha, cậu cứ giỡn hoài. Tôi ngồi sau lưng cậu ở lớp hơn hai tuần rồi đó." tôi mỉm cười, trong lòng chắc chắn rằng sự chuyển đổi nhân cách đã thành công.
"À ừ... xin lỗi, tôi quên mất." Hoắc Thế nói một cách ảm đạm, ánh mắt không dám đối diện với tôt.
Hoắc Thế "nhút nhát" thật sự rất rụt rè...
Tôi tự hỏi làm sao thiết lập này có thể trở thành kẻ phản diện được.
"!!!" khi câu hỏi xuất hiện trong đầu, những đoạn hội thoại với Lâm Như đã hiển thị như mọi khi.
"Tại sao cậu lại chọn Rối loạn nhân cách ranh giới vậy? Trông nó không giống một kẻ phản diện lắm." tôi nghiêng đầu nhìn về phía nhân vật tinh linh của Lâm Như.
"Ka ka, cậu còn non lắm. Đôi khi càng đối lập thì mới càng cuốn hút. Giống như một nhân vật thánh thiện như một anh hùng cứu rỗi sau lưng lại là một kẻ hai mặt toan tính độc ác, một nhân vật phản diện yếu đuối cũng vậy." Lâm Như bấm tin nhắn tới tấp "Hoắc Thế "nhút nhát" bị hai nhân cách còn lại coi thường, vì hắn là một kẻ tiêu cực, trầm cảm và tự hại bản thân, họ coi hắn là kẻ yếu đuối, nhu nhược. Nhân vật chính giành được chiến thắng trước Hoắc Thế, một phần là nhờ vào sự trợ giúp của Hoắc Thế "nhút nhát" này."
"... Nghe teenfic kiểu gì á?" tôi sử dụng icon mắt cá chết biểu đạt tâm tình.
"Nah... đây rõ ràng là câu chuyện bi kịch của thân xác và linh hồn. Hoắc Thế "nhút nhát" không thể chịu đựng nổi căn phòng kín đáo của bản thân luôn bị quấy rầy mỗi khi Hoắc Thế trở nên tiêu cực. Hoắc Thế "nhút nhát" xấu hổ trước sự chỉ trích của hai nhân cách kia, nhưng bản thân hắn không thể thay đổi được. Hoắc Thế "nhút nhát" nhận ra bản thân luôn cô đơn, dù ở thế giới linh hồn với hai nhân cách hay thế giới thực tại với mọi người, bạn bè, kẻ thù, tình thân,... mọi thứ đều là của hai nhân cách còn lại. Hắn cảm thấy bản thân là một người thừa."
"..." đôi khi tôi tự hỏi Lâm Như ăn gì mỗi ngày mà lại tưởng tượng lắm thứ thế này không biết.
Mỗi lần nghĩ tới một từ khóa nào đó, ký ức hội thoại của tôi với Lâm Như lại hiện lên, nó rất giống với một kỹ năng trò chơi. Tuy rằng nếu có được ký ức về toàn bộ nội dung tiểu thuyết sẽ tốt hơn, nhưng những đoạn hội thoại với tác giả chân chính lại có một ưu điểm khác.
Nó giúp tôi thấu hiểu các cốt truyện và nhân vật trong tác phẩm.
Trở lại với hiện tại, tôi vẫn đang đứng đối diện với Hoắc Thế "nhút nhát".
Có lẽ hơi giả tạo, nhưng tôi cảm thấy thương tiếc cho nhân cách này. Giống như một độc giả thương tiếc cho số phận của một nhân vật tiểu thuyết.
Sinh ra với thân phận là một nhân vật phản diện, nhưng lại thiếu mất chỗ đứng và sự hiện diện chân chính của bản thân.
"Nè, tôi có thể chia sẻ với cậu một bí mật không?" trong giây phút bốc đồng, tôi đã lên tiếng hỏi Hoắc Thế "nhút nhát".
"??!!" Hoắc Thế "nhút nhát" sững người, tay chân lúng túng không biết nên làm gì.
"Cậu chỉ cần nghe là được." tôi mỉm cười và đưa ra quyết định.
Phải rồi...
Tôi cũng nhớ thêm cả cách chuyển đổi sang nhân cách Rối loạn tâm thần chống đối xã hội.
Đối với hắn ta, Hoắc Thế cần phải lâm vào tình trạng hưng phấn tột độ hoặc là nguy hiểm cận kề.
Chính xác là kiểu thả chó dữ ra cắn chết người khác, trên chiến trường hoặc... trên giường.
"..."
Cuộc sống hiện tại rất yên bình, nên tôi xin phép bỏ qua trường hợp nguy hiểm này.
Với một bộ tiểu thuyết sinh tồn trá hình boylove do Lâm Như viết ra, chắc chắn viễn cảnh sẽ không có gì tốt đẹp.
Tôi sẽ giả vờ làm người quen với các nhân cách, họ không thể nghi ngờ tôi vì mỗi một nhân cách lại có ký ức khác biệt.
Ba nhân cách "ngạo mạn", "điên cuồng", "nhút nhát" biết tới sự tồn tại của nhau, nhưng ký ức lại tách riêng ra như một bản ngã duy nhất.
Có thể họ sẽ viết nhật ký để ghi chép lại tình hình, nhưng điều đó rất khó xảy ra, vì thời gian sử dụng thân thể của Hoắc Thế "ngạo mạn" là nhiều nhất.
Tôi đã nắm lấy cơ hội đầu tiên khi Hoắc Thế bị điểm kém đầu tiên trong cuộc đời học sinh.
Sự chuyển đổi sang "nhút nhát" diễn ra khi tâm trạng của Hoắc Thế trở nên tiêu cực.
Hoắc Thế đã vô tình nghỉ ngay tiết học có nội dung bài học trọng tâm, lại không thân quen với bất kỳ ai trong lớp, và tôi cũng không chủ động giúp đỡ để tạo thời cơ cho sự chuyển đổi.
Khi vừa phát bài kiểm tra ra, con số 4 đỏ rực trên tờ giấy, nhìn bờ lưng cứng đờ ra của Hoắc Thế thì tôi cũng đủ hiểu hắn đang buồn bực tới cỡ nào.
Hoắc Thế gãi đầu rồi ôm trán, sau đó liền nằm gục lên bàn.
Soạt!
Tôi đã thoáng giật mình, Hoắc Thế đột ngột đứng dậy và rời khỏi phòng học.
Trước khi giáo viên kịp thắc mắc, tôi vội vàng lấy cớ cho Hoắc Thế và cả bản thân "Cho phép em với Hoắc Thế đi toilet một tí ạ!"
Tôi lao ra khỏi phòng, đuổi kịp bước chân của Hoắc Thế.
"Hoắc Thế? Cậu làm sao vậy?" tôi mở lời.
"Cậu là ai?" Hoắc Thế nhìn tôi với vẻ mặt xa lạ.
"Ha ha, cậu cứ giỡn hoài. Tôi ngồi sau lưng cậu ở lớp hơn hai tuần rồi đó." tôi mỉm cười, trong lòng chắc chắn rằng sự chuyển đổi nhân cách đã thành công.
"À ừ... xin lỗi, tôi quên mất." Hoắc Thế nói một cách ảm đạm, ánh mắt không dám đối diện với tôt.
Hoắc Thế "nhút nhát" thật sự rất rụt rè...
Tôi tự hỏi làm sao thiết lập này có thể trở thành kẻ phản diện được.
"!!!" khi câu hỏi xuất hiện trong đầu, những đoạn hội thoại với Lâm Như đã hiển thị như mọi khi.
"Tại sao cậu lại chọn Rối loạn nhân cách ranh giới vậy? Trông nó không giống một kẻ phản diện lắm." tôi nghiêng đầu nhìn về phía nhân vật tinh linh của Lâm Như.
"Ka ka, cậu còn non lắm. Đôi khi càng đối lập thì mới càng cuốn hút. Giống như một nhân vật thánh thiện như một anh hùng cứu rỗi sau lưng lại là một kẻ hai mặt toan tính độc ác, một nhân vật phản diện yếu đuối cũng vậy." Lâm Như bấm tin nhắn tới tấp "Hoắc Thế "nhút nhát" bị hai nhân cách còn lại coi thường, vì hắn là một kẻ tiêu cực, trầm cảm và tự hại bản thân, họ coi hắn là kẻ yếu đuối, nhu nhược. Nhân vật chính giành được chiến thắng trước Hoắc Thế, một phần là nhờ vào sự trợ giúp của Hoắc Thế "nhút nhát" này."
"... Nghe teenfic kiểu gì á?" tôi sử dụng icon mắt cá chết biểu đạt tâm tình.
"Nah... đây rõ ràng là câu chuyện bi kịch của thân xác và linh hồn. Hoắc Thế "nhút nhát" không thể chịu đựng nổi căn phòng kín đáo của bản thân luôn bị quấy rầy mỗi khi Hoắc Thế trở nên tiêu cực. Hoắc Thế "nhút nhát" xấu hổ trước sự chỉ trích của hai nhân cách kia, nhưng bản thân hắn không thể thay đổi được. Hoắc Thế "nhút nhát" nhận ra bản thân luôn cô đơn, dù ở thế giới linh hồn với hai nhân cách hay thế giới thực tại với mọi người, bạn bè, kẻ thù, tình thân,... mọi thứ đều là của hai nhân cách còn lại. Hắn cảm thấy bản thân là một người thừa."
"..." đôi khi tôi tự hỏi Lâm Như ăn gì mỗi ngày mà lại tưởng tượng lắm thứ thế này không biết.
Mỗi lần nghĩ tới một từ khóa nào đó, ký ức hội thoại của tôi với Lâm Như lại hiện lên, nó rất giống với một kỹ năng trò chơi. Tuy rằng nếu có được ký ức về toàn bộ nội dung tiểu thuyết sẽ tốt hơn, nhưng những đoạn hội thoại với tác giả chân chính lại có một ưu điểm khác.
Nó giúp tôi thấu hiểu các cốt truyện và nhân vật trong tác phẩm.
Trở lại với hiện tại, tôi vẫn đang đứng đối diện với Hoắc Thế "nhút nhát".
Có lẽ hơi giả tạo, nhưng tôi cảm thấy thương tiếc cho nhân cách này. Giống như một độc giả thương tiếc cho số phận của một nhân vật tiểu thuyết.
Sinh ra với thân phận là một nhân vật phản diện, nhưng lại thiếu mất chỗ đứng và sự hiện diện chân chính của bản thân.
"Nè, tôi có thể chia sẻ với cậu một bí mật không?" trong giây phút bốc đồng, tôi đã lên tiếng hỏi Hoắc Thế "nhút nhát".
"??!!" Hoắc Thế "nhút nhát" sững người, tay chân lúng túng không biết nên làm gì.
"Cậu chỉ cần nghe là được." tôi mỉm cười và đưa ra quyết định.
Phải rồi...
Tôi cũng nhớ thêm cả cách chuyển đổi sang nhân cách Rối loạn tâm thần chống đối xã hội.
Đối với hắn ta, Hoắc Thế cần phải lâm vào tình trạng hưng phấn tột độ hoặc là nguy hiểm cận kề.
Chính xác là kiểu thả chó dữ ra cắn chết người khác, trên chiến trường hoặc... trên giường.
"..."
Cuộc sống hiện tại rất yên bình, nên tôi xin phép bỏ qua trường hợp nguy hiểm này.
Với một bộ tiểu thuyết sinh tồn trá hình boylove do Lâm Như viết ra, chắc chắn viễn cảnh sẽ không có gì tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất