Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực
Chương 3
Vì hai người kia mà khiến bà cụ tức chết, đấy mới thật sự là chuyện lớn!
Nhưng mà trong lòng cô lúc này lại vô cùng vui vẻ, có người nguyện ý che chở cho mình như vậy thật sự làm cô cao hứng.
Từ Tú Uyển nghe vậy đau lòng nhìn Trình Nguyên Hoa, nghe lời buông cái chổi, ngồi xuống, nhưng vẫn trừng mắt với hai người kia.
Trình Nguyên Hoa hít một hơi thật sâu, cơ thể cô vẫn còn yếu, chỉ có thể dựa vào tường nhìn hai người.
Ánh mắt của cô vô cùng bình tĩnh, thái độ cũng ung dung, chỉ là giọng nói lại lạnh như băng: “Hôn ước vốn cũng chỉ là lời nói đùa, hai người ở bên cạnh nhau hay không tôi cũng không quan tâm, chỉ hy vọng hai người đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, làm tôi chướng mắt.”
Trình Kiều Vân cất giọng ủy khuất: “Chị...”
“Trình Kiều Vân!” Trình Nguyên Hoa cắt ngang cô em họ đang cố nắn ra vẻ ủy khuất: “Cô không cần giả bộ ngây thơ, trước kia cô chưa bao giờ gọi tôi là chị, vì cớ gì sau khi đến với Hạ Gia Thịnh, trái lại mỗi ngày đều gọi tôi là chị rồi.”
Trình Kiều Vân sửng sốt, cô ta không nghĩ tới Trình Nguyên Hoa lại nói trắng ra như vậy!
Cô ta liếc nhìn Hạ Gia Thịnh, có chút lo lắng, chuẩn bị giải thích vài câu.
Trình Nguyên Hoa không cho cô ta cơ hội, tiếp tục nói: “Nếu cô thật sự cảm thấy có lỗi, đã không xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không về nhà họ Trình. Quán ăn nhà họ Trình hiện tại đã là của cha cô, về sau coi như không còn là thân thích, cô cũng đừng gọi tôi là chị nữa.”
“Chị...”
“Hạ Gia Thịnh, tôi cũng không trách anh, chỉ hy vọng anh hiện tại nhanh chóng mang theo Trình Kiều Vân rời đi.” Nói xong, Trình Nguyên Hoa xoay người ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Cô vừa ăn, vừa cùng bà ngoại cười nói vui vẻ, nét mặt thực ôn nhu.
Hạ Gia Thịnh nhìn thấy cô như vậy có chút ngây người.
Trình Nguyên Hoa sau khi lớn lên bộ dạng càng ưa nhìn, nụ cười ngọt ngào như mật, khi cười rộ lên làm lộ lúm đồng tiền, thật sự rất đẹp.
Sở dĩ có hôn ước, là bởi vì ngày trước hắn một khi đã ôm em gái sẽ không buông tay, muốn mang em gái có lúm đồng tiền này về nhà, cha Hạ Gia Thịnh cùng cha cô lại là bạn tốt nên liền có hôn ước này.
Trình Kiều Vân thấy Hạ Gia Thịnh nhìn Trình Nguyên Hoa xuất thần, lập tức biến sắc, thậm chí bất chấp hình tượng của chính mình, lôi kéo Hạ Gia Thịnh rời đi, trong miệng còn nói: “Em nghe theo lời chị!”
Hạ Gia Thịnh cũng không nhiều lời, tùy ý cô ta lôi đi.
Hai người ra khỏi bệnh viện, đôi mắt Trình Kiều Vân trong nháy mắt ửng đỏ: “Anh Gia Thịnh, có phải chị sẽ không bao giờ... tha thứ cho em hay không?”
Hạ Gia Thịnh nhìn đôi mắt đỏ hoe, vỗ nhẹ bả vai cô ta an ủi.
Trình Kiều Vân để hắn ôm lấy như chim nhỏ nép vào người.
Hạ Gia Thịnh nhẹ nhàng an ủi: “Quên đi, về sau vẫn là không nên xuất hiện ở trước mặt cô ấy làm cho cô ấy phiền chán.”
Hắn dừng một chút, còn nói: “Là bác trai có lỗi với Nguyên Hoa, Nguyên Hoa không muốn trở về nhà họ Trình cũng dễ hiểu, đừng quấy nhiễu đến cuộc sống của cô ấy nữa.”
Lời này nói xong, Trình Kiều Vân lập tức biến sắc, cũng may là được Hạ Gia Thịnh ôm lấy cho nên hắn nhìn không thấy một màn này.
Vẻ mặt Trình Kiều Vân vô cùng dữ tợn.
Là do Trình Trường Tây đoản mệnh, ông cùng ông nội đều đã chết, quán ăn tự nhiên là thuộc về cha cô ta!
Nhưng những lời này cô không thể nói, cô phải gả cho Hạ Gia Thịnh, cũng biết trong mắt đối phương vốn không chứa được một hạt cát.
Hơn nữa nghĩ lại, hiện tại cô ta là đại tiểu thư của quán ăn nhà họ Trình, mà Trình Nguyên Hoa chỉ là kẻ nghèo với hai bàn tay trắng, cô sao có thể cùng mình so sánh?
Trình Kiều Vân nghĩ đến đây nhất thời lại cao hứng.
Nhưng mà trong lòng cô lúc này lại vô cùng vui vẻ, có người nguyện ý che chở cho mình như vậy thật sự làm cô cao hứng.
Từ Tú Uyển nghe vậy đau lòng nhìn Trình Nguyên Hoa, nghe lời buông cái chổi, ngồi xuống, nhưng vẫn trừng mắt với hai người kia.
Trình Nguyên Hoa hít một hơi thật sâu, cơ thể cô vẫn còn yếu, chỉ có thể dựa vào tường nhìn hai người.
Ánh mắt của cô vô cùng bình tĩnh, thái độ cũng ung dung, chỉ là giọng nói lại lạnh như băng: “Hôn ước vốn cũng chỉ là lời nói đùa, hai người ở bên cạnh nhau hay không tôi cũng không quan tâm, chỉ hy vọng hai người đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, làm tôi chướng mắt.”
Trình Kiều Vân cất giọng ủy khuất: “Chị...”
“Trình Kiều Vân!” Trình Nguyên Hoa cắt ngang cô em họ đang cố nắn ra vẻ ủy khuất: “Cô không cần giả bộ ngây thơ, trước kia cô chưa bao giờ gọi tôi là chị, vì cớ gì sau khi đến với Hạ Gia Thịnh, trái lại mỗi ngày đều gọi tôi là chị rồi.”
Trình Kiều Vân sửng sốt, cô ta không nghĩ tới Trình Nguyên Hoa lại nói trắng ra như vậy!
Cô ta liếc nhìn Hạ Gia Thịnh, có chút lo lắng, chuẩn bị giải thích vài câu.
Trình Nguyên Hoa không cho cô ta cơ hội, tiếp tục nói: “Nếu cô thật sự cảm thấy có lỗi, đã không xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không về nhà họ Trình. Quán ăn nhà họ Trình hiện tại đã là của cha cô, về sau coi như không còn là thân thích, cô cũng đừng gọi tôi là chị nữa.”
“Chị...”
“Hạ Gia Thịnh, tôi cũng không trách anh, chỉ hy vọng anh hiện tại nhanh chóng mang theo Trình Kiều Vân rời đi.” Nói xong, Trình Nguyên Hoa xoay người ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Cô vừa ăn, vừa cùng bà ngoại cười nói vui vẻ, nét mặt thực ôn nhu.
Hạ Gia Thịnh nhìn thấy cô như vậy có chút ngây người.
Trình Nguyên Hoa sau khi lớn lên bộ dạng càng ưa nhìn, nụ cười ngọt ngào như mật, khi cười rộ lên làm lộ lúm đồng tiền, thật sự rất đẹp.
Sở dĩ có hôn ước, là bởi vì ngày trước hắn một khi đã ôm em gái sẽ không buông tay, muốn mang em gái có lúm đồng tiền này về nhà, cha Hạ Gia Thịnh cùng cha cô lại là bạn tốt nên liền có hôn ước này.
Trình Kiều Vân thấy Hạ Gia Thịnh nhìn Trình Nguyên Hoa xuất thần, lập tức biến sắc, thậm chí bất chấp hình tượng của chính mình, lôi kéo Hạ Gia Thịnh rời đi, trong miệng còn nói: “Em nghe theo lời chị!”
Hạ Gia Thịnh cũng không nhiều lời, tùy ý cô ta lôi đi.
Hai người ra khỏi bệnh viện, đôi mắt Trình Kiều Vân trong nháy mắt ửng đỏ: “Anh Gia Thịnh, có phải chị sẽ không bao giờ... tha thứ cho em hay không?”
Hạ Gia Thịnh nhìn đôi mắt đỏ hoe, vỗ nhẹ bả vai cô ta an ủi.
Trình Kiều Vân để hắn ôm lấy như chim nhỏ nép vào người.
Hạ Gia Thịnh nhẹ nhàng an ủi: “Quên đi, về sau vẫn là không nên xuất hiện ở trước mặt cô ấy làm cho cô ấy phiền chán.”
Hắn dừng một chút, còn nói: “Là bác trai có lỗi với Nguyên Hoa, Nguyên Hoa không muốn trở về nhà họ Trình cũng dễ hiểu, đừng quấy nhiễu đến cuộc sống của cô ấy nữa.”
Lời này nói xong, Trình Kiều Vân lập tức biến sắc, cũng may là được Hạ Gia Thịnh ôm lấy cho nên hắn nhìn không thấy một màn này.
Vẻ mặt Trình Kiều Vân vô cùng dữ tợn.
Là do Trình Trường Tây đoản mệnh, ông cùng ông nội đều đã chết, quán ăn tự nhiên là thuộc về cha cô ta!
Nhưng những lời này cô không thể nói, cô phải gả cho Hạ Gia Thịnh, cũng biết trong mắt đối phương vốn không chứa được một hạt cát.
Hơn nữa nghĩ lại, hiện tại cô ta là đại tiểu thư của quán ăn nhà họ Trình, mà Trình Nguyên Hoa chỉ là kẻ nghèo với hai bàn tay trắng, cô sao có thể cùng mình so sánh?
Trình Kiều Vân nghĩ đến đây nhất thời lại cao hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất