Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực
Chương 39
Dùng dịch vụ để kiếm thêm tiền boa, nhưng vì hệ thống nói rằng tiền boa không phải tài phú… Vậy thì, còn cần lấy lòng khách hàng làm gì?
Ông trời ơi!
Kiếm tiền thật khó a!!
Đương nhiên, Diệp Dư Chiêu và nhóm của anh không hề biết gì về cuộc đấu tranh tâm lý của chủ Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, họ chỉ nghĩ rằng cô thực sự rất... tùy hứng.
Thời gian ăn cơm cũng đã qua, món trắc tương miến đem về cũng có rồi, đã đến lúc cả bốn người phải trở về.
Diệp Dư Chiêu vốn rất bận.
“Tay nghề của chủ quán ăn này quả thực là tuyệt vời, tuy rằng quán ăn này ở nơi hẻo lánh, nhưng với tay nghề của chủ quán ăn thì vẫn sẽ rất đông khách, nếu có lượng người lớn hơn, ước tính sẽ không đủ chỗ ngồi.” Cao Đặc thở dài.
Người tài xế hiếm khi xen vào: “Tay nghề của lão bản thật sự rất tốt, nhưng có chút hơi lười biếng.”
Nếu không, đã không trả lời "nói sau đi".
Chủng loại món ăn trong quán ăn bọn họ thực quá ít.
“Nhưng dù chỉ bán trứng luộc nước trà và trắc tương miến, tôi cũng sẽ đến, tôi sẽ lái xe qua khi nào có thời gian!” Cao Đặc hài lòng sờ bụng.
Suốt quá trình Diệp Dư Chiêu không nói gì.
Cho đến khi Diệp Dư Chiêu về nhà, nhìn đống mì.
Thư ký Ninh và Cao Đặc cũng nhìn mì.
Đại boss là ông chủ lớn cao quý như vậy chắc không muốn ăn đồ đóng gói đâu, hơn nữa mì kéo đóng gói thời gian lâu sẽ hỏng vị, đại Boss chắc cũng không tiếc chút tiền đó đâu.
Họ bắt đầu nghĩ, nếu đại boss không muốn thì chỉ có ba người chia năm phần...
Không bằng, thương lượng với hai người còn lại mình lấy ba phần?
Vừa mới nghĩ tới đó, Diệp Dư Chiêu liền đưa tay ra, lấy ba phần mì rồi thản nhiên nói: “Trong nhà tôi có ba người, trưa mai các người có thể lại đi mua.”
Nói xong liền cầm ba phần rời đi.
Thư ký Ninh: “…”
Trợ lý Cao: “…”
Tài xế: “…”
Cả ba người chỉ sững sờ trong năm giây, sau đó đồng loạt lao về phía món trắc tương miến kia.
“Đừng dành! Là của tôi!”
“Buông tay!”
"Hai người nghĩ như thế nào mà còn không buông hả?!”
…
Có một gia đình khác, một gia đình ba người, nên họ gói ghém ba phần lại, nhưng không vội ăn liền, cho vào tủ lạnh chờ để dành ăn đêm.
Chuyện này đã được mọi người nhất trí đồng ý, nếu không phải là đã ăn quá nhiều, hiện tại bọn họ đã ăn ngay luôn rồi.
Mục đích của hai vợ chồng cùng con trai là đi dã ngoại, nghĩ đi chơi dù sao cũng nên đến quán trứng luộc nước trà yêu thích của con trai để góp vui, đến khi nếm thử hương vị trắc tương miến đó, thật sự mở miệng còn ngát hương thơm.
Người con trai được ăn ngon, tâm trạng rất tốt sau khi ăn uống đầy đủ liền làm bài tập trong phòng học.
Người cha nhịn không được liền gửi hình ảnh lên Internet.
[Trưa nay, đã đến Mỹ Thực Trình Ký do chủ quán trứng luộc nước trà trạm Vương Tuyền mở, hiện tại họ có thêm món trắc tương miến nữa, tôi chưa bao giờ được ăn món trắc tương miến nào ngon đến như vậy. Những người chưa ăn bát trắc tương miến này thì sẽ không biết được trắc tương miến còn có thể ngon đến như vậy! Khi được ăn bát trắc tương miến kia, thật là có cảm giác không uổng phí cuộc đời này!]
Hắn đăng bài trong nhóm của những người cùng thành phố, hắn còn nghĩ rằng mọi người sẽ thật ghen tị với mình, nhưng thật không ngờ rằng hắn lại nhận được bình luận như thế này.
[... Chủ 'thớt' là người chưa được thấy qua thứ tốt sao?]
[Ăn một bát trắc tương miến đã kích động thành như vậy, còn không uổng một đời này, chủ 'thớt' thật thảm nha.]
Ông trời ơi!
Kiếm tiền thật khó a!!
Đương nhiên, Diệp Dư Chiêu và nhóm của anh không hề biết gì về cuộc đấu tranh tâm lý của chủ Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, họ chỉ nghĩ rằng cô thực sự rất... tùy hứng.
Thời gian ăn cơm cũng đã qua, món trắc tương miến đem về cũng có rồi, đã đến lúc cả bốn người phải trở về.
Diệp Dư Chiêu vốn rất bận.
“Tay nghề của chủ quán ăn này quả thực là tuyệt vời, tuy rằng quán ăn này ở nơi hẻo lánh, nhưng với tay nghề của chủ quán ăn thì vẫn sẽ rất đông khách, nếu có lượng người lớn hơn, ước tính sẽ không đủ chỗ ngồi.” Cao Đặc thở dài.
Người tài xế hiếm khi xen vào: “Tay nghề của lão bản thật sự rất tốt, nhưng có chút hơi lười biếng.”
Nếu không, đã không trả lời "nói sau đi".
Chủng loại món ăn trong quán ăn bọn họ thực quá ít.
“Nhưng dù chỉ bán trứng luộc nước trà và trắc tương miến, tôi cũng sẽ đến, tôi sẽ lái xe qua khi nào có thời gian!” Cao Đặc hài lòng sờ bụng.
Suốt quá trình Diệp Dư Chiêu không nói gì.
Cho đến khi Diệp Dư Chiêu về nhà, nhìn đống mì.
Thư ký Ninh và Cao Đặc cũng nhìn mì.
Đại boss là ông chủ lớn cao quý như vậy chắc không muốn ăn đồ đóng gói đâu, hơn nữa mì kéo đóng gói thời gian lâu sẽ hỏng vị, đại Boss chắc cũng không tiếc chút tiền đó đâu.
Họ bắt đầu nghĩ, nếu đại boss không muốn thì chỉ có ba người chia năm phần...
Không bằng, thương lượng với hai người còn lại mình lấy ba phần?
Vừa mới nghĩ tới đó, Diệp Dư Chiêu liền đưa tay ra, lấy ba phần mì rồi thản nhiên nói: “Trong nhà tôi có ba người, trưa mai các người có thể lại đi mua.”
Nói xong liền cầm ba phần rời đi.
Thư ký Ninh: “…”
Trợ lý Cao: “…”
Tài xế: “…”
Cả ba người chỉ sững sờ trong năm giây, sau đó đồng loạt lao về phía món trắc tương miến kia.
“Đừng dành! Là của tôi!”
“Buông tay!”
"Hai người nghĩ như thế nào mà còn không buông hả?!”
…
Có một gia đình khác, một gia đình ba người, nên họ gói ghém ba phần lại, nhưng không vội ăn liền, cho vào tủ lạnh chờ để dành ăn đêm.
Chuyện này đã được mọi người nhất trí đồng ý, nếu không phải là đã ăn quá nhiều, hiện tại bọn họ đã ăn ngay luôn rồi.
Mục đích của hai vợ chồng cùng con trai là đi dã ngoại, nghĩ đi chơi dù sao cũng nên đến quán trứng luộc nước trà yêu thích của con trai để góp vui, đến khi nếm thử hương vị trắc tương miến đó, thật sự mở miệng còn ngát hương thơm.
Người con trai được ăn ngon, tâm trạng rất tốt sau khi ăn uống đầy đủ liền làm bài tập trong phòng học.
Người cha nhịn không được liền gửi hình ảnh lên Internet.
[Trưa nay, đã đến Mỹ Thực Trình Ký do chủ quán trứng luộc nước trà trạm Vương Tuyền mở, hiện tại họ có thêm món trắc tương miến nữa, tôi chưa bao giờ được ăn món trắc tương miến nào ngon đến như vậy. Những người chưa ăn bát trắc tương miến này thì sẽ không biết được trắc tương miến còn có thể ngon đến như vậy! Khi được ăn bát trắc tương miến kia, thật là có cảm giác không uổng phí cuộc đời này!]
Hắn đăng bài trong nhóm của những người cùng thành phố, hắn còn nghĩ rằng mọi người sẽ thật ghen tị với mình, nhưng thật không ngờ rằng hắn lại nhận được bình luận như thế này.
[... Chủ 'thớt' là người chưa được thấy qua thứ tốt sao?]
[Ăn một bát trắc tương miến đã kích động thành như vậy, còn không uổng một đời này, chủ 'thớt' thật thảm nha.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất