Trở Về 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Chương 37: Đổi Đồ
Khương Chi chưa biết rõ nguyên liệu mà cô mua được ở quầy hàng kia có thuộc nguyên liệu tự nhiên hoang dã hay không.
Khương Chi sờ vào một quả bí đao, một tay ấn mở màn hình hệ thống, khiến Khương Chi vô cùng vui mừng chính là, trước mắt cô lập tức hiện ra ô “bán ra”, vậy là có thể bán được rồi!
“Có phải ký chủ muốn bán bí đao tự nhiên này không?”
“Đúng vậy!”
[Ting! Kiểm tra được mười một cân bí đao tự nhiên, mỗi cân là không phẩy bốn đồng. Ký chủ hãy gõ vào ô “bán ra”]
Khương Chi ấn vào ô “bán ra” quả bí đao đặt trong giỏ đã hoàn toàn biến mất mà không thấy đâu nữa.
[Bán ra thành công! Chúc mừng ký chủ thu nhập được bốn phẩy bốn đồng!”
Khương Chi nhìn tài sản của mình, cô nhếch môi cười một tiếng, sau đó lại thuận tay lấy rau củ ra. Đáng tiếc củ cải không phải lớn lên ngoài tự nhiên hoang dã nên không thể bán được, cứ như vậy mà cuối cùng tài sản của cô biến thành mười một phẩy sáu đồng.
Trong túi của cô có tiền nên bây giờ trong lòng không còn hoang mang như trước nữa.
Tài sản bên ngoài của cô là năm đồng hai, tài sản trong hệ thống là mười một đồng sáu, cuối cùng cô cũng không còn là người trùng sinh đến đây với hai bàn tay trắng nữa rồi.
Tuy số tiền còn chưa nhiều nhưng ít nhất cô có hy vọng được ăn no.
Cô tin rằng cuộc sống của mình sẽ càng ngày càng tốt hơn.
…
Lúc này trời đã bắt đầu tối, Khương Chi chuyển chiếc bàn đã bị hỏng chân vào phòng, tìm một vật kê dưới chân bị hỏng đó, đốt đèn dầu mới vừa mua về lên.
Đản Tử vốn dĩ còn đang tò mò nghiên cứu chiếc đèn dầu nhưng ngay sau khi đồ ăn thơm phức được đặt lên bàn thì cậu bé đã không khống chế được nước miếng chảy ra, Đản Tử phải nuốt nước miếng không ngừng, ánh mắt cũng chỉ nhìn vào món ăn còn bốc khói.
Hai bát cơm, một đĩa đồ ăn, cộng một chậu tráng men nước nóng.
“Mẹ, cái này thật sự là thịt sao?”
Đản Tử nhìn chằm chằm vào bún thịt mà không rời mắt, món ăn có màu sắc trơn bóng như được bôi dầu, mùi thơm nồng nàn, cho đến bây giờ Đản Tử cũng chưa từng được ăn ngon thế này.
Trong trí nhớ của mình, Đản Tử được ăn thịt mới hai lần.
Một là vào sinh nhật của Khương Dược Tiến, Khương Dược Tiến đã đặc biệt mời cậu bé đến nhà ăn tiệc, lúc đó Đản Tử đã ăn một bát bún thịt thơm ngào ngạt, sau đó còn gặm thêm một cái bánh màn thầu, căng no cả bụng.
Còn có một lần khác là bà cụ Tú đã cho cậu bé một miếng tóp mỡ, vừa đưa tóp mỡ vào miệng đã cảm nhận được mùi thơm cực kỳ.
Đản Tử tỉnh táo lại sau khi nhớ đến hai lần ăn thịt trước đây, ngửi thấy mùi bún thịt bay khắp bốn phía thì cậu nhóc không làm chủ được mà nuốt nước bọt.
Khương Chi khẽ cười, gắp một miếng thịt vào miệng Đản Tử. Động tác cũng nhanh hơn suy nghĩ, Đản Tử đã nhanh chóng cắn miếng thịt trong miệng mình, mùi thịt thơm ngát, rất ngon, quả thực ngon vô cùng.
Đản Tử trợn tròn mắt, cho tới bây giờ cậu bé cũng chưa từng được ăn thịt ngon thế này.
“Ngon quá!”
Đản Tử tiếp tục ăn miếng thịt nữa, miệng nhai vô cùng say sưa, đôi mắt phượng xinh đẹp híp lại đầy hạnh phúc.
Khương Chi sờ vào một quả bí đao, một tay ấn mở màn hình hệ thống, khiến Khương Chi vô cùng vui mừng chính là, trước mắt cô lập tức hiện ra ô “bán ra”, vậy là có thể bán được rồi!
“Có phải ký chủ muốn bán bí đao tự nhiên này không?”
“Đúng vậy!”
[Ting! Kiểm tra được mười một cân bí đao tự nhiên, mỗi cân là không phẩy bốn đồng. Ký chủ hãy gõ vào ô “bán ra”]
Khương Chi ấn vào ô “bán ra” quả bí đao đặt trong giỏ đã hoàn toàn biến mất mà không thấy đâu nữa.
[Bán ra thành công! Chúc mừng ký chủ thu nhập được bốn phẩy bốn đồng!”
Khương Chi nhìn tài sản của mình, cô nhếch môi cười một tiếng, sau đó lại thuận tay lấy rau củ ra. Đáng tiếc củ cải không phải lớn lên ngoài tự nhiên hoang dã nên không thể bán được, cứ như vậy mà cuối cùng tài sản của cô biến thành mười một phẩy sáu đồng.
Trong túi của cô có tiền nên bây giờ trong lòng không còn hoang mang như trước nữa.
Tài sản bên ngoài của cô là năm đồng hai, tài sản trong hệ thống là mười một đồng sáu, cuối cùng cô cũng không còn là người trùng sinh đến đây với hai bàn tay trắng nữa rồi.
Tuy số tiền còn chưa nhiều nhưng ít nhất cô có hy vọng được ăn no.
Cô tin rằng cuộc sống của mình sẽ càng ngày càng tốt hơn.
…
Lúc này trời đã bắt đầu tối, Khương Chi chuyển chiếc bàn đã bị hỏng chân vào phòng, tìm một vật kê dưới chân bị hỏng đó, đốt đèn dầu mới vừa mua về lên.
Đản Tử vốn dĩ còn đang tò mò nghiên cứu chiếc đèn dầu nhưng ngay sau khi đồ ăn thơm phức được đặt lên bàn thì cậu bé đã không khống chế được nước miếng chảy ra, Đản Tử phải nuốt nước miếng không ngừng, ánh mắt cũng chỉ nhìn vào món ăn còn bốc khói.
Hai bát cơm, một đĩa đồ ăn, cộng một chậu tráng men nước nóng.
“Mẹ, cái này thật sự là thịt sao?”
Đản Tử nhìn chằm chằm vào bún thịt mà không rời mắt, món ăn có màu sắc trơn bóng như được bôi dầu, mùi thơm nồng nàn, cho đến bây giờ Đản Tử cũng chưa từng được ăn ngon thế này.
Trong trí nhớ của mình, Đản Tử được ăn thịt mới hai lần.
Một là vào sinh nhật của Khương Dược Tiến, Khương Dược Tiến đã đặc biệt mời cậu bé đến nhà ăn tiệc, lúc đó Đản Tử đã ăn một bát bún thịt thơm ngào ngạt, sau đó còn gặm thêm một cái bánh màn thầu, căng no cả bụng.
Còn có một lần khác là bà cụ Tú đã cho cậu bé một miếng tóp mỡ, vừa đưa tóp mỡ vào miệng đã cảm nhận được mùi thơm cực kỳ.
Đản Tử tỉnh táo lại sau khi nhớ đến hai lần ăn thịt trước đây, ngửi thấy mùi bún thịt bay khắp bốn phía thì cậu nhóc không làm chủ được mà nuốt nước bọt.
Khương Chi khẽ cười, gắp một miếng thịt vào miệng Đản Tử. Động tác cũng nhanh hơn suy nghĩ, Đản Tử đã nhanh chóng cắn miếng thịt trong miệng mình, mùi thịt thơm ngát, rất ngon, quả thực ngon vô cùng.
Đản Tử trợn tròn mắt, cho tới bây giờ cậu bé cũng chưa từng được ăn thịt ngon thế này.
“Ngon quá!”
Đản Tử tiếp tục ăn miếng thịt nữa, miệng nhai vô cùng say sưa, đôi mắt phượng xinh đẹp híp lại đầy hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất