Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
Chương 12: A
Cô còn phải bắt anh ta nhè ra từng đồng từng cắc đã lấy của cô!
"Em!"
Thẩm Uyển không ngờ Thẩm Dao dám từ chối thẳng thừng như vậy. Lúc trước, khi Thẩm Dao và Lương Hằng còn mặn nồng, cô ta đành phải che giấu tâm tư của mình.
Ai ngờ được ả đàn bà đê tiện Thẩm Dao này sau khi quen Lương Hằng rồi, vậy mà còn leo lên giường Kỳ Dạ Trần!
Đúng là hồ ly tinh! Trơ trẽn! Nhà họ Thẩm có đứa con gái chẳng ra gì như vậy, đúng là xúi quẩy!
Nhưng cũng tốt, như vậy coi như mình bớt đi một tình địch.
“Chị ơi.” Hai đứa nhỏ như hai quả tên lửa lao tới, vừa chạy vừa gọi chị, chẳng mấy chốc đã chạy đến trước mặt Thẩm Uyển, ôm chầm lấy cô ta một cách thân thiết.
Thấy chúng đến, Thẩm Uyển đảo mắt, trong lòng đang toan tính quỷ kế!
Ban đầu định để Thẩm Dao bỏ tiền ra, cô ta chỉ cần đến trước mặt Lương Hằng mượn hoa dâng Phật, nhưng không ngờ Thẩm Dao không nể mặt, từ chối thẳng thừng như thế, vậy thì đừng trách cô ta cho cô nếm mùi đau khổ.
Thẩm Dao khẽ nheo đôi mắt hạnh, hai cậu nhóc trước mặt là hai đứa em trai của nguyên chủ, là một cặp song sinh, Thẩm Bình và Thẩm An, năm nay sáu tuổi.
Thẩm phụ và Thẩm mẫu vốn trọng nam khinh nữ, lại thêm bốn mươi tuổi mới sinh được con trai, bọn chúng thật sự được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chiều hư không chịu nổi.
Không nói đến chuyện ngày thường hay quát mắng Thẩm Dao, bọn chúng lại răm rắp nghe lời Thẩm Uyển, thường xuyên giúp Thẩm Uyển bắt nạt cô.
Thẩm Uyển giả vờ tủi thân, xoa đầu hai đứa nhỏ, đáy mắt toàn là toan tính: "Tiểu Bình, Tiểu An, chị bây giờ hơi thiếu tiền, muốn mượn chị Hai các em một ít, dẫn các em đi mua đồ ăn ngon, vậy mà chị Hai các em không những không chịu, còn bắt nạt chị!"
Hai đứa nhỏ nghe vậy làm sao chịu được, lập tức bùng nổ, lần lượt hóa thân thành ma vương bảo vệ chị gái, không biết lại tưởng Thẩm Uyển mới là chị ruột của chúng!
“Thẩm Dao!” Một trong hai cậu nhóc chống nạnh, ngẩng khuôn mặt đen nhẻm lên, vênh váo nhìn người phụ nữ trước mặt.
Thẩm Dao ghét nhất là trẻ con hư, lại nghe Thẩm Uyển nói trắng ra đen, cô chỉ thấy nực cười, bực bội nói: “Làm gì?”
Thẩm Bình gằn giọng: “Dựa vào đâu mà không đưa tiền cho chị Cả! Có đưa không, không đưa em đánh chết chị!”
Cậu ta nghĩ Thẩm Dao sẽ ngoan ngoãn đưa tiền, dù sao trước kia mỗi lần cậu ta nói như vậy, Thẩm Dao đều tỏ vẻ sợ hãi, ngoan ngoãn nghe lời.
Không ngờ lần này cô chỉ nhàn nhạt “Ờ” một tiếng, nói: “Không đưa.”
Thẩm Bình lập tức nổi đóa, gào lên: “Dựa vào đâu chị không đưa tiền cho chị Cả?”
Thẩm Dao bình tĩnh nói: “Dựa vào việc tiền là của chị.”
Thẩm Uyển đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt nham hiểm bày trò: “Thẩm Bình, Thẩm An, tụi em làm như vậy Thẩm Dao chắc chắn sẽ không đưa đâu, tiền của nó ở trong túi xách đấy, giật túi xách của nó đi!”
Hai anh em nghe vậy nhìn nhau, bọn chúng như hai con sói con, lập tức xông lên lục soát người cướp giật.
Thẩm Dao không ngờ hai đứa nhóc này lại trực tiếp động tay động chân.
Cô đang cầm đồ lại thêm thân thể bất tiện, chỉ có thể chậm chạp né tránh.
Cùng lúc đó, từ công trường đối diện, một nhóm người vừa tan ca bước ra.
Kỳ Dạ Thần ngũ quan tinh xảo, đường quai hàm sắc nét, mặc áo phông trắng, đôi chân thẳng tắp được bao bọc bởi chiếc quần đen, trên người lấm tấm bụi bẩn, ánh nắng chiếu lên người, cả người như được phủ một lớp ánh sáng.
Người đàn ông nhìn màn kịch ầm ĩ bên kia đường, đáy mắt xẹt qua một tia lo lắng.
Thẩm Dao không thích người nhà họ Thẩm, cũng không thích hai đứa em trai này.
Từ sau khi kết hôn với anh, Thẩm Dao không liên lạc với bọn họ, cũng không đi làm, chỉ ngày ngày ở nhà.
"Em!"
Thẩm Uyển không ngờ Thẩm Dao dám từ chối thẳng thừng như vậy. Lúc trước, khi Thẩm Dao và Lương Hằng còn mặn nồng, cô ta đành phải che giấu tâm tư của mình.
Ai ngờ được ả đàn bà đê tiện Thẩm Dao này sau khi quen Lương Hằng rồi, vậy mà còn leo lên giường Kỳ Dạ Trần!
Đúng là hồ ly tinh! Trơ trẽn! Nhà họ Thẩm có đứa con gái chẳng ra gì như vậy, đúng là xúi quẩy!
Nhưng cũng tốt, như vậy coi như mình bớt đi một tình địch.
“Chị ơi.” Hai đứa nhỏ như hai quả tên lửa lao tới, vừa chạy vừa gọi chị, chẳng mấy chốc đã chạy đến trước mặt Thẩm Uyển, ôm chầm lấy cô ta một cách thân thiết.
Thấy chúng đến, Thẩm Uyển đảo mắt, trong lòng đang toan tính quỷ kế!
Ban đầu định để Thẩm Dao bỏ tiền ra, cô ta chỉ cần đến trước mặt Lương Hằng mượn hoa dâng Phật, nhưng không ngờ Thẩm Dao không nể mặt, từ chối thẳng thừng như thế, vậy thì đừng trách cô ta cho cô nếm mùi đau khổ.
Thẩm Dao khẽ nheo đôi mắt hạnh, hai cậu nhóc trước mặt là hai đứa em trai của nguyên chủ, là một cặp song sinh, Thẩm Bình và Thẩm An, năm nay sáu tuổi.
Thẩm phụ và Thẩm mẫu vốn trọng nam khinh nữ, lại thêm bốn mươi tuổi mới sinh được con trai, bọn chúng thật sự được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chiều hư không chịu nổi.
Không nói đến chuyện ngày thường hay quát mắng Thẩm Dao, bọn chúng lại răm rắp nghe lời Thẩm Uyển, thường xuyên giúp Thẩm Uyển bắt nạt cô.
Thẩm Uyển giả vờ tủi thân, xoa đầu hai đứa nhỏ, đáy mắt toàn là toan tính: "Tiểu Bình, Tiểu An, chị bây giờ hơi thiếu tiền, muốn mượn chị Hai các em một ít, dẫn các em đi mua đồ ăn ngon, vậy mà chị Hai các em không những không chịu, còn bắt nạt chị!"
Hai đứa nhỏ nghe vậy làm sao chịu được, lập tức bùng nổ, lần lượt hóa thân thành ma vương bảo vệ chị gái, không biết lại tưởng Thẩm Uyển mới là chị ruột của chúng!
“Thẩm Dao!” Một trong hai cậu nhóc chống nạnh, ngẩng khuôn mặt đen nhẻm lên, vênh váo nhìn người phụ nữ trước mặt.
Thẩm Dao ghét nhất là trẻ con hư, lại nghe Thẩm Uyển nói trắng ra đen, cô chỉ thấy nực cười, bực bội nói: “Làm gì?”
Thẩm Bình gằn giọng: “Dựa vào đâu mà không đưa tiền cho chị Cả! Có đưa không, không đưa em đánh chết chị!”
Cậu ta nghĩ Thẩm Dao sẽ ngoan ngoãn đưa tiền, dù sao trước kia mỗi lần cậu ta nói như vậy, Thẩm Dao đều tỏ vẻ sợ hãi, ngoan ngoãn nghe lời.
Không ngờ lần này cô chỉ nhàn nhạt “Ờ” một tiếng, nói: “Không đưa.”
Thẩm Bình lập tức nổi đóa, gào lên: “Dựa vào đâu chị không đưa tiền cho chị Cả?”
Thẩm Dao bình tĩnh nói: “Dựa vào việc tiền là của chị.”
Thẩm Uyển đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt nham hiểm bày trò: “Thẩm Bình, Thẩm An, tụi em làm như vậy Thẩm Dao chắc chắn sẽ không đưa đâu, tiền của nó ở trong túi xách đấy, giật túi xách của nó đi!”
Hai anh em nghe vậy nhìn nhau, bọn chúng như hai con sói con, lập tức xông lên lục soát người cướp giật.
Thẩm Dao không ngờ hai đứa nhóc này lại trực tiếp động tay động chân.
Cô đang cầm đồ lại thêm thân thể bất tiện, chỉ có thể chậm chạp né tránh.
Cùng lúc đó, từ công trường đối diện, một nhóm người vừa tan ca bước ra.
Kỳ Dạ Thần ngũ quan tinh xảo, đường quai hàm sắc nét, mặc áo phông trắng, đôi chân thẳng tắp được bao bọc bởi chiếc quần đen, trên người lấm tấm bụi bẩn, ánh nắng chiếu lên người, cả người như được phủ một lớp ánh sáng.
Người đàn ông nhìn màn kịch ầm ĩ bên kia đường, đáy mắt xẹt qua một tia lo lắng.
Thẩm Dao không thích người nhà họ Thẩm, cũng không thích hai đứa em trai này.
Từ sau khi kết hôn với anh, Thẩm Dao không liên lạc với bọn họ, cũng không đi làm, chỉ ngày ngày ở nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất