Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
Chương 18: A
Kỳ Dạ Thần nghĩ cũng chẳng có gì to tát, bèn đồng ý ngay, quay sang nói rõ nguyên do với Thẩm Dao rồi rời đi.
Chương Na Na vội vàng đuổi theo bước chân anh, lúc xoay người lại còn không quên liếc Thẩm Dao một cái đầy đắc ý và khiêu khích.
Thẩm Dao: "..."
…
Dọn xong đồ đạc đã là mười giờ tối.
Kỳ Dạ Thần làm việc xong tiện tay quệt mồ hôi trên mặt.
Chương Na Na tay cầm tiền công, mặt đỏ bừng, chạy đến trước mặt Kỳ Dạ Thần, đưa tiền cho anh: "Anh A Thần, đây là tiền công giúp việc hôm nay."
Ánh mắt Kỳ Dạ Thần tinh tường nhìn thấy chai sữa trên kệ hàng, giọng hờ hững: "Tôi lấy chai sữa đó, trừ thẳng vào tiền công."
Chương Na Na tưởng Kỳ Dạ Thần làm việc khát nước nên muốn uống, không chút do dự cầm chai sữa đưa cho hắn, thuận miệng hỏi: "Tối muộn rồi anh còn giúp tụi em làm việc, không lấy tiền của anh đâu."
"Không cần."
Anh không thích nợ nần người khác, thành thật nói: "Bác sĩ nói, phụ nữ mang thai uống nhiều sữa sẽ bổ sung dinh dưỡng."
Dù sao anh làm vậy cũng không phải vì Thẩm Dao mà là vì con của anh.
Nghe được lý do, bàn tay Chương Na Na đang buông thõng bên người siết chặt lấy, nghiến răng ken két, hạt giống ghen tị trong lòng bắt đầu bén rễ nảy mầm.
Kỳ Dạ Thần nhận tiền công từ tay Chương Na Na, chào hỏi rồi về nhà.
Thẩm Dao vui mừng nhìn Kỳ Dạ Thần vừa mới về, giọng nói phấn khởi: "Kỳ Dạ Thần, mau lại đây sờ thử xem, con đạp em này."
Kỳ Dạ Thần nghe vậy mừng rỡ, sải bước đi tới, nhưng lại đứng đực ra bên giường, dáng vẻ ngơ ngác, chẳng giống anh của ngày thường chút nào.
Vừa định đưa tay sờ bụng cô thì lại được báo là con không động đậy nữa, sắc mặt anh lập tức trở nên hụt hẫng.
Anh vừa mới rụt tay đang lơ lửng giữa không trung về thì đã bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Thẩm Dao: "Con mình thật không nể mặt anh gì cả."
Kỳ Dạ Thần khẽ bật cười, giọng điệu chẳng mấy để tâm: "Con nít tầm bốn tháng là biết đạp rồi, cũng có phải lần đầu nó động đâu, em xem em kìa."
"Hơn nữa..."
Anh bỗng đổi giọng: "Nó không thích ba nó thì muốn thích ai?"
Tuy rằng con đã biết đạp từ lúc bốn tháng, nhưng anh chưa từng được sờ một lần nào.
Cũng chưa từng được nghe một lần nào.
Kỳ Dạ Thần bỗng nghĩ đến điều gì đó, bổ sung thêm: "Đương nhiên, nó còn muốn thích mẹ nó nữa."
Thẩm Dao vừa định khen anh EQ cao thì đã bị nhét cho chai sữa.
Sữa thời buổi này đâu có rẻ, anh kiếm đâu ra vậy?
Nhận ra ánh mắt nghi ngờ của cô, Kỳ Dạ Thần giải thích: "Anh làm việc cho nhà chú Chương, anh mua đấy."
Thấy Thẩm Dao mãi không uống, tưởng cô ghét bỏ đồ mình đưa, mặt anh tối sầm lại, giọng mất kiên nhẫn: "Không muốn uống thì vứt đi."
Thẩm Dao né tránh bàn tay đang chìa ra của anh: "Không được, phí lắm."
Cô để chai sữa lên bàn: "Tối nay em đánh răng rồi, mai em uống sau, cảm ơn chồng yêu."
Ánh mắt Kỳ Dạ Thần lóe lên: "Tùy em."
Nói xong liền chạy biến vào phòng vệ sinh.
Nhìn dáng vẻ ngây ngô của anh, Thẩm Dao nhịn không được bật cười.
Lúc anh ra ngoài, Thẩm Dao đã ngủ say, nhìn dung nhan yên bình của cô, vẻ mặt người đàn ông dịu dàng hẳn.
Bỗng nhiên, như nhớ ra điều gì đó, anh sải bước đi tới ngồi xuống mép giường.
Một mặt quan sát Thẩm Dao đề phòng cô bỗng nhiên tỉnh giấc, một mặt đưa tay khẽ đặt lên bụng cô.
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên tia sáng lấp lánh, mong chờ đứa bé cựa quậy.
Nhưng mà, sự đời trớ trêu thay.
Kỳ Dạ Thần trêu chọc: "Con lười."
Bỗng, một bàn tay trắng nõn mềm mại nắm lấy cổ tay anh, Kỳ Dạ Thần khẽ run, liền bắt gặp đôi mắt cảnh giác của Thẩm Dao.
Chương Na Na vội vàng đuổi theo bước chân anh, lúc xoay người lại còn không quên liếc Thẩm Dao một cái đầy đắc ý và khiêu khích.
Thẩm Dao: "..."
…
Dọn xong đồ đạc đã là mười giờ tối.
Kỳ Dạ Thần làm việc xong tiện tay quệt mồ hôi trên mặt.
Chương Na Na tay cầm tiền công, mặt đỏ bừng, chạy đến trước mặt Kỳ Dạ Thần, đưa tiền cho anh: "Anh A Thần, đây là tiền công giúp việc hôm nay."
Ánh mắt Kỳ Dạ Thần tinh tường nhìn thấy chai sữa trên kệ hàng, giọng hờ hững: "Tôi lấy chai sữa đó, trừ thẳng vào tiền công."
Chương Na Na tưởng Kỳ Dạ Thần làm việc khát nước nên muốn uống, không chút do dự cầm chai sữa đưa cho hắn, thuận miệng hỏi: "Tối muộn rồi anh còn giúp tụi em làm việc, không lấy tiền của anh đâu."
"Không cần."
Anh không thích nợ nần người khác, thành thật nói: "Bác sĩ nói, phụ nữ mang thai uống nhiều sữa sẽ bổ sung dinh dưỡng."
Dù sao anh làm vậy cũng không phải vì Thẩm Dao mà là vì con của anh.
Nghe được lý do, bàn tay Chương Na Na đang buông thõng bên người siết chặt lấy, nghiến răng ken két, hạt giống ghen tị trong lòng bắt đầu bén rễ nảy mầm.
Kỳ Dạ Thần nhận tiền công từ tay Chương Na Na, chào hỏi rồi về nhà.
Thẩm Dao vui mừng nhìn Kỳ Dạ Thần vừa mới về, giọng nói phấn khởi: "Kỳ Dạ Thần, mau lại đây sờ thử xem, con đạp em này."
Kỳ Dạ Thần nghe vậy mừng rỡ, sải bước đi tới, nhưng lại đứng đực ra bên giường, dáng vẻ ngơ ngác, chẳng giống anh của ngày thường chút nào.
Vừa định đưa tay sờ bụng cô thì lại được báo là con không động đậy nữa, sắc mặt anh lập tức trở nên hụt hẫng.
Anh vừa mới rụt tay đang lơ lửng giữa không trung về thì đã bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Thẩm Dao: "Con mình thật không nể mặt anh gì cả."
Kỳ Dạ Thần khẽ bật cười, giọng điệu chẳng mấy để tâm: "Con nít tầm bốn tháng là biết đạp rồi, cũng có phải lần đầu nó động đâu, em xem em kìa."
"Hơn nữa..."
Anh bỗng đổi giọng: "Nó không thích ba nó thì muốn thích ai?"
Tuy rằng con đã biết đạp từ lúc bốn tháng, nhưng anh chưa từng được sờ một lần nào.
Cũng chưa từng được nghe một lần nào.
Kỳ Dạ Thần bỗng nghĩ đến điều gì đó, bổ sung thêm: "Đương nhiên, nó còn muốn thích mẹ nó nữa."
Thẩm Dao vừa định khen anh EQ cao thì đã bị nhét cho chai sữa.
Sữa thời buổi này đâu có rẻ, anh kiếm đâu ra vậy?
Nhận ra ánh mắt nghi ngờ của cô, Kỳ Dạ Thần giải thích: "Anh làm việc cho nhà chú Chương, anh mua đấy."
Thấy Thẩm Dao mãi không uống, tưởng cô ghét bỏ đồ mình đưa, mặt anh tối sầm lại, giọng mất kiên nhẫn: "Không muốn uống thì vứt đi."
Thẩm Dao né tránh bàn tay đang chìa ra của anh: "Không được, phí lắm."
Cô để chai sữa lên bàn: "Tối nay em đánh răng rồi, mai em uống sau, cảm ơn chồng yêu."
Ánh mắt Kỳ Dạ Thần lóe lên: "Tùy em."
Nói xong liền chạy biến vào phòng vệ sinh.
Nhìn dáng vẻ ngây ngô của anh, Thẩm Dao nhịn không được bật cười.
Lúc anh ra ngoài, Thẩm Dao đã ngủ say, nhìn dung nhan yên bình của cô, vẻ mặt người đàn ông dịu dàng hẳn.
Bỗng nhiên, như nhớ ra điều gì đó, anh sải bước đi tới ngồi xuống mép giường.
Một mặt quan sát Thẩm Dao đề phòng cô bỗng nhiên tỉnh giấc, một mặt đưa tay khẽ đặt lên bụng cô.
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên tia sáng lấp lánh, mong chờ đứa bé cựa quậy.
Nhưng mà, sự đời trớ trêu thay.
Kỳ Dạ Thần trêu chọc: "Con lười."
Bỗng, một bàn tay trắng nõn mềm mại nắm lấy cổ tay anh, Kỳ Dạ Thần khẽ run, liền bắt gặp đôi mắt cảnh giác của Thẩm Dao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất