Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác

Chương 22: A

Trước Sau
Kỳ Dạ Thần rõ ràng không phục với kết luận này, quay người định cãi lý thì bị Thẩm Dao ngăn lại.

“Ngồi im.”

Cô ấn Kỳ Dạ Thần xuống ghế, đứng dậy nói với cảnh sát: “Vâng, tiền thuốc men chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, làm phiền mọi người rồi.”

Sau khi cảnh sát hòa giải xong rời đi, Kỳ Dạ Thần không nhịn được nữa, trực tiếp nói: “Em làm gì vậy?”

Thẩm Dao biết trong lòng anh có bực bội, thản nhiên đáp: “Em đang giải quyết vấn đề.”

“Ai cho em tự ý quyết định? Thẩm Dao, em cho mình là ai?” Kỳ Dạ Thần lạnh lùng nói, đáy mắt lạnh băng.

Thẩm Dao không nói gì, yên lặng nhìn anh.

Hai người giương cung bạt kiếm.

Lâu sau, Thẩm Dao mới lên tiếng: “Không bồi thường tiền thuốc men, anh muốn vào đồn cảnh sát bị giam giữ? Để lại vết nhơ trong hồ sơ à?”

“Cho dù có bị giam giữ, cũng không cần em lo.” Kỳ Dạ Thần âm trầm nói.

Thẩm Dao tức giận bốc hỏa: “Được, sau này anh có chết ở ngoài đường cũng không liên quan gì đến tôi, về nhà liền ly hôn!”

Nói xong, cô giận dỗi bỏ đi.

Kỳ Dạ Thần nhìn bóng lưng cô rời đi, mím chặt môi, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.

“Kỳ ca.”

Lưu Nghị áy náy nói: “Xin lỗi, rõ ràng là vì em, hại anh và chị dâu cãi nhau, chị dâu bây giờ đang giận lắm, chờ chị ấy nguôi giận, em sẽ giải thích với chị ấy.”

Kỳ Dạ Thần nhíu mày: “Không cần, vừa rồi không phải vì cậu, ông ta cũng nợ tiền lương của anh.”

“Kỳ ca, có điều này không biết có nên nói hay không.”



“Nói đi.”

Lưu Nghị chậm chạp lên tiếng: “Vừa rồi anh đối với chị dâu có phải quá đáng quá rồi không, chị ấy cũng là lo cho anh. Chị ấy đang mang thai, vốn dĩ không thể chịu kích thích, em thấy lúc chị ấy đến mặt mũi đầy mồ hôi, anh còn nói chuyện khó nghe như vậy, đến em cũng không nhịn được nữa.”

Vương Trạng phụ họa theo: “Chị dâu biết anh xảy ra chuyện, liền chạy đến đây.”

Hai người một người một câu.

Kỳ Dạ Thần cười khẩy, khinh bệt nói: “Ly hôn thì ly hôn!”

Không có cô, chẳng lẽ Kỳ Dạ Thần này không sống nổi nữa?



Thẩm Dao tức giận quay về nhà, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc đồ lao động đứng trước cửa, là mẹ của cô.

Khuôn mặt bà ta u ám, nếp nhăn đuôi mắt hiện rõ, giận dữ nhìn Thẩm Dao, mắng: “Con bé chết tiệt này, chúng nó là gia đình của mày, vậy mà mày lại cấu kết với người ngoài bắt nạt chúng nó!”

Trong nguyên tác, mẹ Thẩm đối với ‘cô’ đánh đập mắng chửi, phải nói bà ta trọng nam khinh nữ, kỳ thực cũng không hẳn.

Mẹ Thẩm đối với con gái của Thẩm Nhị Thúc – Thẩm Uyển, lại là thương yêu hết mực.

Lúc đó nhà nghèo, thà rằng không cho con gái ruột Thẩm Dao – người có thành tích học tập tốt, đi học, cũng phải bỏ tiền cho Thẩm Uyển – đứa con gái có thành tích bét lớp, được đi học.

Khi đọc sách, Thẩm Dao có một cảm giác, ‘Thẩm Dao’ giống như là đứa con nhặt được.

Ánh mắt Thẩm Dao lạnh lùng: “Bọn họ giúp Thẩm Uyển đến chỗ con xin tiền, không cho thì cướp? Vừa hay bị Kỳ Dạ Thần nhìn thấy. Với lại, tại sao con phải đưa tiền cho bọn họ?”

“Cái gì mà của mày của nó? Đó là em trai em gái ruột của mày đấy! Không đưa tiền cho bọn nó tiêu, mày còn muốn đưa cho ai tiêu? Chúng ta mới là người một nhà, mày đối xử tốt với em trai em gái, sau này chúng nó nhất định sẽ đối xử tốt với mày.”

Giọng điệu của mẹ Thẩm tiếp theo không còn gay gắt như trước, dịu dàng hơn rất nhiều: “Chút nữa đưa mẹ một trăm tệ, mẹ mua đồ bọn nó. Sau này để chúng nó hiếu kính với mày!”

Bà ta chẳng thèm nể mặt Thẩm Dao, ngược lại vừa mở miệng đã đòi một trăm tệ.



Phải biết thời buổi này, đi làm công xưởng một ngày chỉ có tám tệ!

Thêm nữa trong nhà chỉ có mỗi Kỳ Dạ Thần đi làm, một trăm tệ đối với bọn họ mà nói, là một khoản tiền rất lớn.

Thẩm Dao bật cười vì tức giận, không cần suy nghĩ liền từ chối: “Không cần đâu, con đã có chồng con rồi, không cần họ phải đối xử tốt với con!”

Nghe vậy, mẹ Thẩm tức giận đến run người, chỉ tay vào cô mắng: “Con gái bất hiếu, mày muốn chọc tức chết tao sao? Sao tao lại sinh ra đứa con như mày chứ, đã đi lấy chồng rồi mà không biết đỡ đần gì cho nhà mẹ đẻ vậy hả?!”

Thẩm Dao nhỏ nhẹ giải thích: “Con, Kỳ Dạ Thần và đứa bé trong bụng mới là một nhà, mẹ với bố là nhà ngoại! Không phải mẹ cũng nói rồi sao, con gái gả đi như bát nước hất đi, đã nói vậy rồi, con cũng đã đi lấy chồng rồi, tự nhiên là không còn liên quan gì đến nhà mẹ nữa."

Nói xong liền mở cửa, sải bước vào nhà.

Cô khó nhọc cúi người nhặt chiếc phích nước trên đất lên, rót cho mình một cốc nước.

Mẹ Thẩm thấy Thẩm Dao không chỉ bắt nạt con trai và cháu gái bảo bối của bà ta, mà còn dám lạnh nhạt với bà ta như vậy. Quả nhiên là đã cứng cánh rồi, nếu không phải có việc cần cầu xin cô! Thật muốn cầm gậy đánh cho cô một trận nên người.

Nghĩ đến mục đích mình đến đây, mẹ Thẩm bình tĩnh lại tâm trạng, cũng đi theo vào nhà.

Mẹ Thẩm đánh giá một vòng trong nhà, thấy trên bàn có sữa bò, đáy mắt lóe lên tia tham lam, chạy vụt tới, vội vàng nhét vào trong túi xách của mình.

Từ sau lần Thẩm Dao nói sữa bò rất ngon, mỗi tối Kỳ Dạ Thần đi làm về đều mua cho cô một hộp.

Thấy vậy, trong lòng Thẩm Dao vô cùng khó chịu: “Đó là Kỳ Dạ Thần mua cho con bồi bổ cơ thể.”

Mej Thẩm không hề vì hộp sữa là mua cho con gái đang mang thai bồi bổ cơ thể mà trả lại, ngược lại còn lớn tiếng mắng: “Cái gì? Bồi bổ cơ thể, tao thấy đưa cho em trai mày bồi bổ mới là quan trọng nhất, con gái con đứa thì có gì mà phải kiêng cữ chứ? Lúc tao mang thai mày, còn phải xuống ruộng làm việc đấy! Nào có được như mày ở nhà cả ngày ăn không ngồi rồi! Không kiếm ra được đồng nào, còn được uống sữa tốt như vậy để bồi bổ! Phí phạm quá thể!”

“Lúc đến đây, tao nghe nói Kỳ Dạ Thần lại gây chuyện rồi, đánh người ta phải nhập viện phải không?”

Vừa nhắc đến đứa con rể hỗn láo này, mẹ Thẩm liền đau đầu. Nếu không phải tại nó, bà ta đã sớm kiếm được hai nghìn tệ tiền thách cưới rồi!

Nhưng mà cũng không sao, hiện tại có người ra giá cao hơn rồi.

Hôm nay bà ta đến đây chính là vì chuyện này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau