Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
Chương 31: A
Thấy anh về sớm như vậy, cô có hơi không quen.
Bởi vì mấy hôm nay anh thường tan ca lúc 6 giờ, về nhà ăn cơm vội vàng rồi lại đi giao hàng cho nhà hàng, ngày nào cũng phải làm đến tận 10 giờ tối.
“Em đi đâu đấy?” Anh nhìn cô, giọng nói trầm ấm như tiếng đàn cello.
Cô cũng không giấu giếm: “Em đến chỗ chú Hai, em muốn thuê một chỗ để bày sạp bán đồ ăn, kiếm thêm thu nhập.”
Nghe vậy, anh không chút do dự mà từ chối: “Không được! Anh không đồng ý.”
“Sao lại không được?”
Cô cứ tưởng làm chuyện này anh sẽ là người ủng hộ đầu tiên, không ngờ lại bị anh từ chối thẳng thừng: “Em đã trả tiền thuê hai tháng rồi, sao anh lại không đồng ý, lý do là gì!”
Anh lạnh lùng nói: “Không đồng ý là không đồng ý, cần gì nhiều lý do như vậy? Trong nhà có anh rồi, không cần em phải kiếm thêm thu nhập, nhiệm vụ hiện tại của em là ở nhà dưỡng thai cho tốt.”
“Em ở nhà sắp mốc meo luôn rồi, hơn nữa con sắp chào đời, nhà mình bây giờ rất cần tiền! Bày sạp bán hàng không mệt đâu, có bà nội giúp em nữa, sẽ không có chuyện gì đâu, anh yên tâm đi.”
Anh vẫn không chịu, sắc mặt sa sầm như có người thiếu nợ anh tám trăm vạn vậy.
“Em có biết bây giờ trời nóng như thế nào không? Hơn nữa em nghĩ bày sạp bán hàng là chuyện dễ dàng à? Nhỡ có chuyện gì xảy ra, trách nhiệm này chúng ta ai gánh vác nổi? Việc cấp bách nhất của em bây giờ là chăm sóc bản thân cho tốt, chăm sóc con trong bụng cho tốt.”
Anh nhận ra giọng mình hơi nặng lời, bàn tay thon dài nắm lấy vai cô, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều, mang theo ý tứ dỗ dành: “Có chuyện gì thì đợi em sinh con xong rồi tính được không?”
Nghe vậy, trong lòng cô như bị thứ gì đó chặn lại, rất khó chịu.
Lẽ nào anh đang nói cô không đặt đứa con trong bụng lên hàng đầu?
Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?
Anh là bố của đứa bé thì thương yêu con cái, chẳng lẽ mẹ của đứa bé lại không thương yêu sao?
Có lẽ do tâm lý mang thai không ổn định, cô bỗng chùng lòng, hốc mắt đỏ hoe như thể sắp khóc đến nơi.
Cô nức nở: “Ý anh nói vậy là sao? Chỉ có anh yêu con thôi sao? Em không yêu con à? Hay đứa bé này không phải do em sinh ra mà là nhặt được ở đâu về?”
“Em chỉ muốn kiếm tiền để sau này con sinh ra có cuộc sống tốt hơn thôi, hay anh cho rằng em cái gì cũng không làm được? Cái gì cũng không biết? Ra ngoài chỉ làm anh mất mặt xấu hổ?”
Nghe cô nói, mặt anh tối sầm, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Anh rõ ràng không có ý đó!
Chẳng qua là bây giờ trời nóng quá, cô lại đang mang thai, anh lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng với bản tính kiêu ngạo của mình, anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình đang lo lắng cho cô.
EQ của anh thấp quá thể, rõ ràng trong lòng không phải ý đó, nhưng nói ra lại biến thành ý khác.
Nhìn thấy cô buồn như vậy, anh nhất thời không biết phải nói gì, chỉ có thể ngây ngốc đứng im tại chỗ, vụng về suy nghĩ.
Cô lau nước nước mắt trên mặt lung tung, cảm thấy trong nhà thật ngột ngạt nên xoay người muốn ra ngoài giải khuây, đợi lúc quay về sẽ nói chuyện lại với anh.
Anh thấy cô muốn đi, lập tức hoảng hốt.
Anh theo bản năng nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô, hỏi: “Em đi đâu?”
Chẳng lẽ cô vì anh không đáp ứng yêu cầu nên muốn đi tìm tên mặt trắng Lương Hằng kia tâm sự?
Đừng có tâm sự xong lại suốt ngày nghĩ về tên mặt trắng kia.
Bởi vì mấy hôm nay anh thường tan ca lúc 6 giờ, về nhà ăn cơm vội vàng rồi lại đi giao hàng cho nhà hàng, ngày nào cũng phải làm đến tận 10 giờ tối.
“Em đi đâu đấy?” Anh nhìn cô, giọng nói trầm ấm như tiếng đàn cello.
Cô cũng không giấu giếm: “Em đến chỗ chú Hai, em muốn thuê một chỗ để bày sạp bán đồ ăn, kiếm thêm thu nhập.”
Nghe vậy, anh không chút do dự mà từ chối: “Không được! Anh không đồng ý.”
“Sao lại không được?”
Cô cứ tưởng làm chuyện này anh sẽ là người ủng hộ đầu tiên, không ngờ lại bị anh từ chối thẳng thừng: “Em đã trả tiền thuê hai tháng rồi, sao anh lại không đồng ý, lý do là gì!”
Anh lạnh lùng nói: “Không đồng ý là không đồng ý, cần gì nhiều lý do như vậy? Trong nhà có anh rồi, không cần em phải kiếm thêm thu nhập, nhiệm vụ hiện tại của em là ở nhà dưỡng thai cho tốt.”
“Em ở nhà sắp mốc meo luôn rồi, hơn nữa con sắp chào đời, nhà mình bây giờ rất cần tiền! Bày sạp bán hàng không mệt đâu, có bà nội giúp em nữa, sẽ không có chuyện gì đâu, anh yên tâm đi.”
Anh vẫn không chịu, sắc mặt sa sầm như có người thiếu nợ anh tám trăm vạn vậy.
“Em có biết bây giờ trời nóng như thế nào không? Hơn nữa em nghĩ bày sạp bán hàng là chuyện dễ dàng à? Nhỡ có chuyện gì xảy ra, trách nhiệm này chúng ta ai gánh vác nổi? Việc cấp bách nhất của em bây giờ là chăm sóc bản thân cho tốt, chăm sóc con trong bụng cho tốt.”
Anh nhận ra giọng mình hơi nặng lời, bàn tay thon dài nắm lấy vai cô, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều, mang theo ý tứ dỗ dành: “Có chuyện gì thì đợi em sinh con xong rồi tính được không?”
Nghe vậy, trong lòng cô như bị thứ gì đó chặn lại, rất khó chịu.
Lẽ nào anh đang nói cô không đặt đứa con trong bụng lên hàng đầu?
Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?
Anh là bố của đứa bé thì thương yêu con cái, chẳng lẽ mẹ của đứa bé lại không thương yêu sao?
Có lẽ do tâm lý mang thai không ổn định, cô bỗng chùng lòng, hốc mắt đỏ hoe như thể sắp khóc đến nơi.
Cô nức nở: “Ý anh nói vậy là sao? Chỉ có anh yêu con thôi sao? Em không yêu con à? Hay đứa bé này không phải do em sinh ra mà là nhặt được ở đâu về?”
“Em chỉ muốn kiếm tiền để sau này con sinh ra có cuộc sống tốt hơn thôi, hay anh cho rằng em cái gì cũng không làm được? Cái gì cũng không biết? Ra ngoài chỉ làm anh mất mặt xấu hổ?”
Nghe cô nói, mặt anh tối sầm, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Anh rõ ràng không có ý đó!
Chẳng qua là bây giờ trời nóng quá, cô lại đang mang thai, anh lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng với bản tính kiêu ngạo của mình, anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình đang lo lắng cho cô.
EQ của anh thấp quá thể, rõ ràng trong lòng không phải ý đó, nhưng nói ra lại biến thành ý khác.
Nhìn thấy cô buồn như vậy, anh nhất thời không biết phải nói gì, chỉ có thể ngây ngốc đứng im tại chỗ, vụng về suy nghĩ.
Cô lau nước nước mắt trên mặt lung tung, cảm thấy trong nhà thật ngột ngạt nên xoay người muốn ra ngoài giải khuây, đợi lúc quay về sẽ nói chuyện lại với anh.
Anh thấy cô muốn đi, lập tức hoảng hốt.
Anh theo bản năng nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô, hỏi: “Em đi đâu?”
Chẳng lẽ cô vì anh không đáp ứng yêu cầu nên muốn đi tìm tên mặt trắng Lương Hằng kia tâm sự?
Đừng có tâm sự xong lại suốt ngày nghĩ về tên mặt trắng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất