Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác

Chương 34: A

Trước Sau
Bác Trần thấy vậy lập tức trêu chọc: "Vẫn là Dao Dao có phúc, tìm được người chồng vừa đẹp trai lại tài giỏi, người trong nhà lại còn thương yêu như vậy, cháu chỉ việc ngồi đó thu tiền mà thôi."

Thẩm Dao mỉm cười không nói.

Vừa nói chuyện, bà nội Kỳ đã làm xong suất bánh mì lạnh, Thẩm Dao nhận lấy, đưa cho bé gái.

Bác Trần vội vàng nói: “Dao Dao, cháu đừng cho con bé, nó không ăn đâu.”

“Cháu thử xem có ngon không.”

Thấy Thẩm Dao cười rạng rỡ, trên khuôn mặt đen nhẻm của bé gái lộ ra một chút sắc đỏ, rụt rè nhận lấy: “Cảm ơn cô ạ.”

Cô bé há miệng ăn, bác Trần cười vuốt đầu con bé, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Không cần tiền đâu bác, cho cháu nó ăn đi ạ.”

Thẩm Dao biết bác Trần đã giúp đỡ gia đình cô không ít, nhà cô nợ ân tình của bà ta rất nhiều.

Bác Trần trừng mắt: “Sao lại không lấy tiền! Cháu buôn bán mà không lấy tiền thì sao mà được?"



“Nếu ngon thì cô nhớ quảng cáo giúp chúng tôi nhé.” Bà nội Kỳ đáp.

Lần đầu tiên được ăn bánh mì lạnh, nước sốt chảy xuống theo tay cô bé, dính đầy quanh miệng.

Thẩm Dao lấy khăn giấy trong túi ra lau cho con bé, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Khi Kỳ Dạ Thần đến vô tình nhìn thấy cảnh tượng này.

Tim anh như ngừng đập, khuôn mặt hoàn toàn ngẩn ngơ.

Anh như nhìn thấy hình ảnh Thẩm Dao chăm sóc con cái của họ sau này, anh đứng ngây người tại chỗ, không tiến lên nữa.

Thẩm Dao vừa lau cho cô bé vừa hỏi: “Ngon không cháu?”

Cô bé ngại ngùng gật đầu: “Dạ ngon ạ.”

Cô bé chỉ vào bụng Thẩm Dao đang nhô lên, tò mò hỏi: “Cô ơi, trong bụng cô có em bé phải không ạ?”

“Giống mẹ cháu, có phải là em trai không?”

Thẩm Dao suy nghĩ một chút rồi đáp: “Bụng cô có em bé rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa biết là em trai hay em gái, phải đợi sinh ra mới biết được.”



Bà nội Kỳ nhìn cái bụng tròn vo của Thẩm Dao, đôi mắt đục ngầu càng thêm vui mừng: “Nào cháu gái, cháu đoán xem trong bụng cô là em trai hay em gái?”

Cô bé định nói là em gái, nhưng đột nhiên nhớ đến lúc mẹ mang thai, mình nói trong bụng mẹ là em gái, kết quả bị ăn đòn nên vội vàng nói: “Là em trai ạ!”

Lúc này mẹ Chương cũng bước ra: “Làm sao mà nhìn ra được! Phải đợi con sinh ra mới biết được chứ. Dao Dao này, hai đứa muốn con trai hay con gái hơn?”

Thẩm Dao phồng má, hai tay xoa xoa bụng, cười nói: “Con trai con gái gì cũng thích hết ạ.”

Kỳ Dạ Thần và bà nội Kỳ không hề có tư tưởng trọng nam khinh nữ, đối với họ mà nói, con trai con gái đều như nhau, đều là con của mình, sinh ra đều sẽ yêu thương như nhau.

Trong sách, Kỳ Dạ Thần đúng là cưng chiều con gái lên tận trời xanh, cô bé muốn sao là được vậy.

Mọi việc lớn nhỏ anh đều tự tay làm hết, lúc đầu mới đưa con gái đến Kinh thành, vì không có bằng cấp, không có người quen, nên anh đã xin vào làm công việc buộc thép gai ở công trường.

Anh đưa con gái đến khu vực gần sông Hoàn thành thuê một căn nhà giá rẻ, khi đi làm thì mang con theo, mãi đến khi chị gái làm công việc nấu cơm ở công trường không đành lòng mới chủ động đề nghị giúp anh trông con.

Sau này, anh đầu tư nhưng thất bại, cuộc sống càng thêm khó khăn, quần áo mặc trên người đều vá chằng vá đụp, anh không nỡ mua cho mình một bộ đồ mới, thế nhưng quần áo của con gái chất đầy cả một tủ.

Vào thời đó, phần lớn mọi người đều cho con cái dùng bát uống nước, còn anh lại mua bình sữa cho con gái, hơn nữa còn là loại tốt nhất trong cửa tiệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau