Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
Chương 36: A
Mẹ Chương nghe thấy lời của ông ta, cực kỳ mất kiên nhẫn: "Tôi biết rồi! Ồn ào cái gì!"
Thật là người sống sao bằng người!
Nhà Kỳ Dạ Thần tuy nghèo, nhưng nhìn kỹ mà xem, Thẩm Dao người ta sống sung sướng biết bao nhiêu, còn bà ta thì sao.
Nghĩ như vậy, trong lòng mẹ Chương càng thêm bất mãn.
Đến trưa, sau khi bán xong cho một đợt khách, con đường vốn náo nhiệt đã trở lại yên tĩnh.
Thẩm Dao ngồi trên tảng đá dưới gốc cây, bàn tay thon thả làm quạt, phe phẩy trước mặt.
Khuôn mặt trắng nõn của cô đầy mồ hôi, đỏ bừng.
Bà nội Kỳ nhìn thấy mà xót xa, sợ đứa cháu trong bụng xảy ra chuyện gì, vội vàng bảo Kỳ Dạ Thần đưa cô về nhà nghỉ ngơi, đồng thời nói ở đây có bà, sẽ không có chuyện gì đâu.
Thẩm Dao không chút do dự từ chối, nhưng Kỳ Dạ Thần thấy cô nóng như vậy, anh mím chặt môi, bỏ đi không quay đầu lại.
Thẩm Dao tưởng anh đi làm việc nên cũng không để tâm.
Khoảng mười phút sau, Kỳ Dạ Thần xách theo một túi nilon, tay cầm chiếc quạt mo sải bước đi tới.
Thẩm Dao thấy anh quay trở lại, trên tay còn cầm theo đồ, đôi mày thanh tú nhíu lại, vô thức hỏi: “Kỳ Dạ Thần, sao anh lại quay lại vậy?”
Nghe Thẩm Dao nói vậy, Kỳ Dạ Thần cứ tưởng người phụ nữ này không muốn mình quay lại, sắc mặt lập tức tối sầm, đôi mắt sâu thẳm hung hăng trừng cô một cái, không nói gì.
Ban đầu Thẩm Dao chỉ là tò mò hỏi một chút, cũng không có ý gì khác.
Nhưng lại bị người đàn ông kia trừng mắt, cơn giận dỗi nhỏ lập tức bốc lên, trong lòng thầm mắng anh.
Trừng cái gì mà trừng? Trừng nữa móc mắt anh ra bây giờ!
Đương nhiên đây cũng chỉ là nghĩ trong lòng, nếu nói ra, ai móc mắt ai còn chưa biết được!
Kỳ Dạ Thần đặt quả dưa hấu trong túi lên bàn gỗ, lại lấy ra dao và thìa.
Bà nội Kỳ thấy là dưa hấu, lập tức hỏi: “A Thần, cháu lấy dưa hấu ở đâu ra vậy?”
Trước kia khi Kỳ Dạ Thần học cấp 2, anh từng cùng nhóm bạn xấu đi chơi ở ruộng dưa hấu nhà người ta, chơi mệt rồi thì hái trộm dưa hấu ăn.
Sau đó bị người trồng dưa phát hiện, trực tiếp đưa Kỳ Dạ Thần đến đồn cảnh sát.
Quả thật bà nội Kỳ không biết là, Kỳ Dạ Thần căn bản không hề trộm dưa hấu của người ta, chỉ là khi chơi cùng đám bạn xấu kia. Bởi vì ngoại hình quá nổi bật nên khiến người qua đường ấn tượng sâu sắc, lúc đến đồn cảnh sát liền chỉ nhận Kỳ Dạ Thần.
Sau đó Kỳ Dạ Thần giải thích nhưng không ai tin, chỉ như vậy mà thôi.
Thẩm Dao nhìn quả dưa hấu hình bầu dục trên bàn, nước miếng trong miệng không ngừng tiết ra.
Loại trái cây mà cô thích nhất chính là dưa hấu.
Người đàn ông vừa cắt dưa hấu, khóe mắt liếc nhìn cô vợ nhỏ, thấy cô phồng má, khóe môi khẽ nhếch lên, đáp: “Gặp Lưu Nghị, cậu ấy cho.”
Quả dưa hấu bị cắt làm đôi, lộ ra phần ruột đỏ bên trong, Thẩm Dao lập tức nhắm vào miếng ngon nhất ở giữa, nhưng vì giữ thể diện nên vẫn luôn giữ thái độ dè dặt.
Cô dám cá Kỳ Dạ Thần nhất định sẽ cho cô ăn!
Kỳ Dạ Thần đưa nửa quả dưa hấu cho bà nội Kỳ, tay to cầm nửa còn lại, cầm thìa xúc ở phần mép ăn, hoàn toàn không có ý định mời Thẩm Dao.
Thẩm Dao thấy anh vẫn chưa có động tĩnh gì, nhịn không được nhìn sang, đập vào mắt chính là hình ảnh anh ta từng miếng từng miếng đưa dưa hấu vào miệng, ăn ngon lành.
Thẩm Dao: “...”
Đồ chó! Không biết nghĩ cho vợ gì cả!
Bà nội Kỳ trừng mắt nhìn Kỳ Dạ Thần, hận không thể thay nó hiểu chuyện, sau đó đưa phần dưa hấu của mình cho cháu dâu.
Thật là người sống sao bằng người!
Nhà Kỳ Dạ Thần tuy nghèo, nhưng nhìn kỹ mà xem, Thẩm Dao người ta sống sung sướng biết bao nhiêu, còn bà ta thì sao.
Nghĩ như vậy, trong lòng mẹ Chương càng thêm bất mãn.
Đến trưa, sau khi bán xong cho một đợt khách, con đường vốn náo nhiệt đã trở lại yên tĩnh.
Thẩm Dao ngồi trên tảng đá dưới gốc cây, bàn tay thon thả làm quạt, phe phẩy trước mặt.
Khuôn mặt trắng nõn của cô đầy mồ hôi, đỏ bừng.
Bà nội Kỳ nhìn thấy mà xót xa, sợ đứa cháu trong bụng xảy ra chuyện gì, vội vàng bảo Kỳ Dạ Thần đưa cô về nhà nghỉ ngơi, đồng thời nói ở đây có bà, sẽ không có chuyện gì đâu.
Thẩm Dao không chút do dự từ chối, nhưng Kỳ Dạ Thần thấy cô nóng như vậy, anh mím chặt môi, bỏ đi không quay đầu lại.
Thẩm Dao tưởng anh đi làm việc nên cũng không để tâm.
Khoảng mười phút sau, Kỳ Dạ Thần xách theo một túi nilon, tay cầm chiếc quạt mo sải bước đi tới.
Thẩm Dao thấy anh quay trở lại, trên tay còn cầm theo đồ, đôi mày thanh tú nhíu lại, vô thức hỏi: “Kỳ Dạ Thần, sao anh lại quay lại vậy?”
Nghe Thẩm Dao nói vậy, Kỳ Dạ Thần cứ tưởng người phụ nữ này không muốn mình quay lại, sắc mặt lập tức tối sầm, đôi mắt sâu thẳm hung hăng trừng cô một cái, không nói gì.
Ban đầu Thẩm Dao chỉ là tò mò hỏi một chút, cũng không có ý gì khác.
Nhưng lại bị người đàn ông kia trừng mắt, cơn giận dỗi nhỏ lập tức bốc lên, trong lòng thầm mắng anh.
Trừng cái gì mà trừng? Trừng nữa móc mắt anh ra bây giờ!
Đương nhiên đây cũng chỉ là nghĩ trong lòng, nếu nói ra, ai móc mắt ai còn chưa biết được!
Kỳ Dạ Thần đặt quả dưa hấu trong túi lên bàn gỗ, lại lấy ra dao và thìa.
Bà nội Kỳ thấy là dưa hấu, lập tức hỏi: “A Thần, cháu lấy dưa hấu ở đâu ra vậy?”
Trước kia khi Kỳ Dạ Thần học cấp 2, anh từng cùng nhóm bạn xấu đi chơi ở ruộng dưa hấu nhà người ta, chơi mệt rồi thì hái trộm dưa hấu ăn.
Sau đó bị người trồng dưa phát hiện, trực tiếp đưa Kỳ Dạ Thần đến đồn cảnh sát.
Quả thật bà nội Kỳ không biết là, Kỳ Dạ Thần căn bản không hề trộm dưa hấu của người ta, chỉ là khi chơi cùng đám bạn xấu kia. Bởi vì ngoại hình quá nổi bật nên khiến người qua đường ấn tượng sâu sắc, lúc đến đồn cảnh sát liền chỉ nhận Kỳ Dạ Thần.
Sau đó Kỳ Dạ Thần giải thích nhưng không ai tin, chỉ như vậy mà thôi.
Thẩm Dao nhìn quả dưa hấu hình bầu dục trên bàn, nước miếng trong miệng không ngừng tiết ra.
Loại trái cây mà cô thích nhất chính là dưa hấu.
Người đàn ông vừa cắt dưa hấu, khóe mắt liếc nhìn cô vợ nhỏ, thấy cô phồng má, khóe môi khẽ nhếch lên, đáp: “Gặp Lưu Nghị, cậu ấy cho.”
Quả dưa hấu bị cắt làm đôi, lộ ra phần ruột đỏ bên trong, Thẩm Dao lập tức nhắm vào miếng ngon nhất ở giữa, nhưng vì giữ thể diện nên vẫn luôn giữ thái độ dè dặt.
Cô dám cá Kỳ Dạ Thần nhất định sẽ cho cô ăn!
Kỳ Dạ Thần đưa nửa quả dưa hấu cho bà nội Kỳ, tay to cầm nửa còn lại, cầm thìa xúc ở phần mép ăn, hoàn toàn không có ý định mời Thẩm Dao.
Thẩm Dao thấy anh vẫn chưa có động tĩnh gì, nhịn không được nhìn sang, đập vào mắt chính là hình ảnh anh ta từng miếng từng miếng đưa dưa hấu vào miệng, ăn ngon lành.
Thẩm Dao: “...”
Đồ chó! Không biết nghĩ cho vợ gì cả!
Bà nội Kỳ trừng mắt nhìn Kỳ Dạ Thần, hận không thể thay nó hiểu chuyện, sau đó đưa phần dưa hấu của mình cho cháu dâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất