Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
Chương 44: A
Mấy bộ quần áo cũ kỹ kia không còn cái nào dùng được nữa, có cái thì đã mốc meo, có cái thì bị chuột cắn rách nát.
Cô nhăn mặt ghét bỏ, lúc sờ vào túi quần, bỗng cô sờ thấy một vật cứng cứng.
Theo vô thức, cô lập tức lấy ra.
Khi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cảnh tượng này vừa hay lọt vào mắt anh,
Nhìn thấy thứ cô đang cầm trên tay là một bức ảnh, đồng tử anh co rút lại, đầu óc trống rỗng, anh lao nhanh đến trước mặt cô, giật lấy thứ cô đang cầm trên tay nhét vào túi áo, ấp úng nói: "Đây là đồ của anh.”
Thẩm Dao giật mình bởi hành động của anh, lập tức nói: "Anh gấp cái gì? Em có chạy mất đâu."
Kỳ Dạ Thần cũng nhận ra mình hơi kích động, ngượng ngùng sờ mũi: "Lần sau anh sẽ chú ý."
Nói rồi anh cúi xuống ôm số quần áo cũ ra ngoài.
Thẩm Dao bắt đầu tò mò, thứ gì có thể khiến Kỳ Dạ Thần luôn điềm tĩnh lại trở nên hấp tấp như vậy.
Cảm giác khi nãy sờ vào giống như là một bức ảnh.
Nhưng mà trong ảnh là ai nhỉ! Không lẽ là người anh thích?
Thẩm Dao càng nghĩ càng rối bời, mãi đến khi Kỳ Dạ Thần quay lại, cô mới sực tỉnh, nhanh chóng thu dọn quần áo rồi cùng anh đi mua đồ dùng cho em bé.
Thị trấn này tuy kinh tế còn kém phát triển, nhưng đồ đạc đều đầy đủ, chỉ là giá hơi đắt.
Thẩm Dao nhìn chiếc nôi làm bằng gỗ thịt, vậy mà có giá tới một trăm tệ, trong lòng cô không khỏi thấy xót xa.
Không phải cô không muốn tiêu tiền cho con.
Nhìn thấy cách ăn mặc của hai người, nhân viên bán hàng khinh thường ra mặt, nhưng vẫn kiên nhẫn giới thiệu: "Chiếc nôi này đang là xu hướng, bên thành phố bán chạy lắm, trẻ con nằm rất thoải mái."
Kỳ Dạ Thần mím chặt môi, nắm chặt số tiền trong túi, định bụng trả tiền mua chiếc nôi, nhưng lại bị Thẩm Dao ngăn lại.
Cô từ chối: “Chúng tôi muốn xem thêm chút nữa.”
Nói xong, cô kéo tay Kỳ Dạ Thần đi ra ngoài, sau lưng là giọng nói khinh bỉ của nhân viên bán hàng: “Hừ, không mua thì xem làm gì? Nhìn cách ăn mặc kìa, chắc cũng chẳng mua nổi đâu.”
Nghe vậy, cả người Kỳ Dạ Thần tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, gân xanh trên tay nổi lên như con thú dữ sắp sửa tỉnh giấc, có thể lao tới xé xác người khác bất cứ lúc nào.
Thẩm Dao thầm nghĩ hỏng rồi, vội vàng chuyển chủ đề: “A Thần, còn phải mua quần áo cho con nữa, đi thôi.”
Kỳ Dạ Thần cố kìm nén cơn giận sắp bùng phát, đi theo sau Thẩm Dao.
Cô cố ý cằn nhằn: “Ai mà thèm mua cái nôi xấu xí đó chứ? Xấu như vậy mà cũng nói là xu hướng, trong thành phố sao lại dùng loại nôi đó được!”
Kỳ Dạ Thần im lặng, lời nói của nhân viên bán hàng như một con dao sắc nhọn đâm vào tim anh.
Anh biết Thẩm Dao đang an ủi mình, anh cố gắng mấp máy môi, giọng khàn đặc: “Sao em biết thành phố không dùng loại nôi đó? Em đã đến đó à?”
“Không có, em đoán vậy thôi.”
Thẩm Dao chợt nhớ điều gì đó, bèn hỏi: “Kỳ Dạ Thần, ở đây mình có thợ mộc nào không?”
“Có.”
Kỳ Dạ Thần dường như cũng nghĩ đến điều gì đó, giọng nói có phần vui vẻ hơn: “Ý em là bảo thợ mộc đóng một chiếc nôi?”
“Ừ.”
Kỳ Dạ Thần nghĩ đến buổi tối phải mời Âu Dương Thành ăn cơm, vừa hay có thể nhắc đến chuyện này.
Thời buổi này, quần áo trẻ con rất đơn giản, không có nhiều kiểu dáng như đời sau.
Thẩm Dao chọn được hai bộ trông cũng được, sờ vào chất liệu thấy rất thoải mái, là vải cotton.
Còn Kỳ Dạ Thần thì mù tịt về vải vóc, chỉ giả vờ đứng bên cạnh cô, mọi chuyện đều nghe theo cô.
Cô nhăn mặt ghét bỏ, lúc sờ vào túi quần, bỗng cô sờ thấy một vật cứng cứng.
Theo vô thức, cô lập tức lấy ra.
Khi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cảnh tượng này vừa hay lọt vào mắt anh,
Nhìn thấy thứ cô đang cầm trên tay là một bức ảnh, đồng tử anh co rút lại, đầu óc trống rỗng, anh lao nhanh đến trước mặt cô, giật lấy thứ cô đang cầm trên tay nhét vào túi áo, ấp úng nói: "Đây là đồ của anh.”
Thẩm Dao giật mình bởi hành động của anh, lập tức nói: "Anh gấp cái gì? Em có chạy mất đâu."
Kỳ Dạ Thần cũng nhận ra mình hơi kích động, ngượng ngùng sờ mũi: "Lần sau anh sẽ chú ý."
Nói rồi anh cúi xuống ôm số quần áo cũ ra ngoài.
Thẩm Dao bắt đầu tò mò, thứ gì có thể khiến Kỳ Dạ Thần luôn điềm tĩnh lại trở nên hấp tấp như vậy.
Cảm giác khi nãy sờ vào giống như là một bức ảnh.
Nhưng mà trong ảnh là ai nhỉ! Không lẽ là người anh thích?
Thẩm Dao càng nghĩ càng rối bời, mãi đến khi Kỳ Dạ Thần quay lại, cô mới sực tỉnh, nhanh chóng thu dọn quần áo rồi cùng anh đi mua đồ dùng cho em bé.
Thị trấn này tuy kinh tế còn kém phát triển, nhưng đồ đạc đều đầy đủ, chỉ là giá hơi đắt.
Thẩm Dao nhìn chiếc nôi làm bằng gỗ thịt, vậy mà có giá tới một trăm tệ, trong lòng cô không khỏi thấy xót xa.
Không phải cô không muốn tiêu tiền cho con.
Nhìn thấy cách ăn mặc của hai người, nhân viên bán hàng khinh thường ra mặt, nhưng vẫn kiên nhẫn giới thiệu: "Chiếc nôi này đang là xu hướng, bên thành phố bán chạy lắm, trẻ con nằm rất thoải mái."
Kỳ Dạ Thần mím chặt môi, nắm chặt số tiền trong túi, định bụng trả tiền mua chiếc nôi, nhưng lại bị Thẩm Dao ngăn lại.
Cô từ chối: “Chúng tôi muốn xem thêm chút nữa.”
Nói xong, cô kéo tay Kỳ Dạ Thần đi ra ngoài, sau lưng là giọng nói khinh bỉ của nhân viên bán hàng: “Hừ, không mua thì xem làm gì? Nhìn cách ăn mặc kìa, chắc cũng chẳng mua nổi đâu.”
Nghe vậy, cả người Kỳ Dạ Thần tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, gân xanh trên tay nổi lên như con thú dữ sắp sửa tỉnh giấc, có thể lao tới xé xác người khác bất cứ lúc nào.
Thẩm Dao thầm nghĩ hỏng rồi, vội vàng chuyển chủ đề: “A Thần, còn phải mua quần áo cho con nữa, đi thôi.”
Kỳ Dạ Thần cố kìm nén cơn giận sắp bùng phát, đi theo sau Thẩm Dao.
Cô cố ý cằn nhằn: “Ai mà thèm mua cái nôi xấu xí đó chứ? Xấu như vậy mà cũng nói là xu hướng, trong thành phố sao lại dùng loại nôi đó được!”
Kỳ Dạ Thần im lặng, lời nói của nhân viên bán hàng như một con dao sắc nhọn đâm vào tim anh.
Anh biết Thẩm Dao đang an ủi mình, anh cố gắng mấp máy môi, giọng khàn đặc: “Sao em biết thành phố không dùng loại nôi đó? Em đã đến đó à?”
“Không có, em đoán vậy thôi.”
Thẩm Dao chợt nhớ điều gì đó, bèn hỏi: “Kỳ Dạ Thần, ở đây mình có thợ mộc nào không?”
“Có.”
Kỳ Dạ Thần dường như cũng nghĩ đến điều gì đó, giọng nói có phần vui vẻ hơn: “Ý em là bảo thợ mộc đóng một chiếc nôi?”
“Ừ.”
Kỳ Dạ Thần nghĩ đến buổi tối phải mời Âu Dương Thành ăn cơm, vừa hay có thể nhắc đến chuyện này.
Thời buổi này, quần áo trẻ con rất đơn giản, không có nhiều kiểu dáng như đời sau.
Thẩm Dao chọn được hai bộ trông cũng được, sờ vào chất liệu thấy rất thoải mái, là vải cotton.
Còn Kỳ Dạ Thần thì mù tịt về vải vóc, chỉ giả vờ đứng bên cạnh cô, mọi chuyện đều nghe theo cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất