Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
Chương 47: A
Bệnh viện không cho phép tiết lộ giới tính thai nhi với gia đình, lúc chị dâu anh ta mang thai đã cầu xin hết lời, còn tốn không ít tiền, nhưng vẫn không được tiết lộ.
Nhà anh ta muốn con trai, nhưng cuối cùng lại sinh con gái, bố mẹ anh ta tức giận đến mức không chịu tổ chức tiệc đầy tháng cho con bé.
Thẩm Dao đương nhiên biết bệnh viện không cho phép tiết lộ giới tính, vội vàng nói: "Không có, tự anh ấy nghĩ thôi."
Âu Dương Thành dường như nghĩ đến điều gì, cười nói: "Xem ra Kỷ ca muốn con gái, được! Không phải chỉ là một chiếc giường trẻ em sao? Ba ngày sau đến nhà em lấy."
Nghe vậy, Thẩm Dao chợt nhớ đến chiều nay khi đi dạo phố với Kỳ Dạ Thần, anh có nói trong trấn có thợ mộc đóng giường, xem ra là nói đến Âu Dương Thành.
Âu Dương Thành có làn da rất trắng, mắt hai mí, sống mũi cao đeo một cặp kính, mặc áo sơ mi trắng, trông rất giống một sinh viên đại học. Nếu không nói, thật không thể tin anh ta là thợ mộc.
"Nhìn không ra đấy."
Thẩm Dao kinh ngạc nói: "Không ngờ cậu lại là thợ mộc."
Âu Dương Thành có chút ngượng ngùng gãi đầu, khi cười trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền, có chút thật thà: "Nhà em đời đời làm thợ mộc, nên em cũng học hỏi được chút ít."
"Lúc nào làm xong thì bảo Kỳ Dạ Thần thanh toán cho cậu." Thẩm Dao là người thích rõ ràng sòng phẳng, dù thân thiết đến đâu cũng nên nói rõ ràng, cô không thích nợ nần tình cảm của người khác.
Anh rót một ly nước, thần sắc điềm nhiên: “Ừm, đến lúc đó bao nhiêu tiền thì nói cho anh biết là được.”
“Không cần đâu! Chỉ là chuyện vặt thôi mà, cứ coi như đây là quà gặp mặt cháu gái của em, đến lúc thôi nôi con bé, em sẽ không đi tiền mừng nữa.” Anh ta cười nói muốn lảng sang chuyện khác.
Từ nhỏ đến lớn anh giúp đỡ anh ta không ít, chuyện nhỏ nhặt thế này sao anh ta nỡ lòng lấy tiền.
Lưu Nghị ngồi bên cạnh nhìn anh ta bằng ánh mắt ai oán, trên khuôn mặt rám nắng gượng gạo nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Sao lúc con trai tôi sinh ra không thấy cậu làm cho con trai tôi một chiếc giường trẻ em vậy?”
Anh ta thẳng thắn đáp: “Cậu cũng có nói đâu!”
Mấy người vừa nói chuyện vừa ăn uống, bà chủ bưng thức ăn lên, ba người còn uống chút rượu.
Anh chỉ uống một ly bia rồi tập trung nướng thịt.
Cô cầm một xiên thịt cừu ăn từng miếng nhỏ, có lẽ do ớt rắc trên đó quá cay nên cô thi thoảng lại uống nước lọc.
Khi ngồi cạnh anh, theo thói quen cô lại nhích người về phía anh.
Khiến hai người trông rất thân mật.
Anh nướng cho cô mấy xiên cô thích ăn rồi không quan tâm cô nữa mà trò chuyện với bọn họ.
Ngồi một lúc, cô thấy eo rất đau nhức, nhưng mọi người đều ngồi ăn nên cô ngại đứng dậy đi lại cho đỡ đâu, chỉ có thể một tay cầm xiên thịt cừu, một tay đặt bên hông xoa nhẹ cho đỡ.
Bất ngờ, một bàn tay to lớn với các khớp xương rõ ràng đặt trên eo cô, xoa bóp với lực vừa phải.
Cô giật mình bởi hành động bất ngờ của anh, theo bản năng nhìn về phía anh, thấy anh vẫn thản nhiên nói chuyện với bọn họ, một tay còn cầm ly rượu cụng ly với bọn họ.
Như thể người xoa eo cho cô không phải là anh vậy.
Được anh xoa bóp, cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào, ngay cả khi ăn cũng ăn nhiều hơn bình thường hai miếng.
Sau khi ăn xong, cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu nghe họ trò chuyện.
Đàn ông nói chuyện phiếm, không gì khác ngoài chuyện xe cộ, nhà cửa, phụ nữ, cô nghe mà cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái, đôi mắt hạnh nhân phủ một lớp sương mù.
Nhà anh ta muốn con trai, nhưng cuối cùng lại sinh con gái, bố mẹ anh ta tức giận đến mức không chịu tổ chức tiệc đầy tháng cho con bé.
Thẩm Dao đương nhiên biết bệnh viện không cho phép tiết lộ giới tính, vội vàng nói: "Không có, tự anh ấy nghĩ thôi."
Âu Dương Thành dường như nghĩ đến điều gì, cười nói: "Xem ra Kỷ ca muốn con gái, được! Không phải chỉ là một chiếc giường trẻ em sao? Ba ngày sau đến nhà em lấy."
Nghe vậy, Thẩm Dao chợt nhớ đến chiều nay khi đi dạo phố với Kỳ Dạ Thần, anh có nói trong trấn có thợ mộc đóng giường, xem ra là nói đến Âu Dương Thành.
Âu Dương Thành có làn da rất trắng, mắt hai mí, sống mũi cao đeo một cặp kính, mặc áo sơ mi trắng, trông rất giống một sinh viên đại học. Nếu không nói, thật không thể tin anh ta là thợ mộc.
"Nhìn không ra đấy."
Thẩm Dao kinh ngạc nói: "Không ngờ cậu lại là thợ mộc."
Âu Dương Thành có chút ngượng ngùng gãi đầu, khi cười trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền, có chút thật thà: "Nhà em đời đời làm thợ mộc, nên em cũng học hỏi được chút ít."
"Lúc nào làm xong thì bảo Kỳ Dạ Thần thanh toán cho cậu." Thẩm Dao là người thích rõ ràng sòng phẳng, dù thân thiết đến đâu cũng nên nói rõ ràng, cô không thích nợ nần tình cảm của người khác.
Anh rót một ly nước, thần sắc điềm nhiên: “Ừm, đến lúc đó bao nhiêu tiền thì nói cho anh biết là được.”
“Không cần đâu! Chỉ là chuyện vặt thôi mà, cứ coi như đây là quà gặp mặt cháu gái của em, đến lúc thôi nôi con bé, em sẽ không đi tiền mừng nữa.” Anh ta cười nói muốn lảng sang chuyện khác.
Từ nhỏ đến lớn anh giúp đỡ anh ta không ít, chuyện nhỏ nhặt thế này sao anh ta nỡ lòng lấy tiền.
Lưu Nghị ngồi bên cạnh nhìn anh ta bằng ánh mắt ai oán, trên khuôn mặt rám nắng gượng gạo nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Sao lúc con trai tôi sinh ra không thấy cậu làm cho con trai tôi một chiếc giường trẻ em vậy?”
Anh ta thẳng thắn đáp: “Cậu cũng có nói đâu!”
Mấy người vừa nói chuyện vừa ăn uống, bà chủ bưng thức ăn lên, ba người còn uống chút rượu.
Anh chỉ uống một ly bia rồi tập trung nướng thịt.
Cô cầm một xiên thịt cừu ăn từng miếng nhỏ, có lẽ do ớt rắc trên đó quá cay nên cô thi thoảng lại uống nước lọc.
Khi ngồi cạnh anh, theo thói quen cô lại nhích người về phía anh.
Khiến hai người trông rất thân mật.
Anh nướng cho cô mấy xiên cô thích ăn rồi không quan tâm cô nữa mà trò chuyện với bọn họ.
Ngồi một lúc, cô thấy eo rất đau nhức, nhưng mọi người đều ngồi ăn nên cô ngại đứng dậy đi lại cho đỡ đâu, chỉ có thể một tay cầm xiên thịt cừu, một tay đặt bên hông xoa nhẹ cho đỡ.
Bất ngờ, một bàn tay to lớn với các khớp xương rõ ràng đặt trên eo cô, xoa bóp với lực vừa phải.
Cô giật mình bởi hành động bất ngờ của anh, theo bản năng nhìn về phía anh, thấy anh vẫn thản nhiên nói chuyện với bọn họ, một tay còn cầm ly rượu cụng ly với bọn họ.
Như thể người xoa eo cho cô không phải là anh vậy.
Được anh xoa bóp, cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào, ngay cả khi ăn cũng ăn nhiều hơn bình thường hai miếng.
Sau khi ăn xong, cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu nghe họ trò chuyện.
Đàn ông nói chuyện phiếm, không gì khác ngoài chuyện xe cộ, nhà cửa, phụ nữ, cô nghe mà cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái, đôi mắt hạnh nhân phủ một lớp sương mù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất