Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác

Chương 50: A

Trước Sau
Anh ta đột nhiên xông vào khiến cô sợ hãi vô cùng.

Anh theo bản năng che chở cho cô ở phía sau, sắc mặt âm trầm, cau mày nhìn gã đàn ông có vết sẹo.

Cô nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, chính là gã đàn ông có vết sẹo đã gây khó dễ cho bà nội Kỳ ở chợ hôm đó, sau đó là nhờ Lưu Nghị ra mặt lấy danh nghĩa anh ra giải quyết.

Nhưng sao anh ta lại đột ngột xuất hiện ở đây?

Cô bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, ánh mắt nhìn về phía anh.

Chẳng lẽ là Lưu Nghị đã nói chuyện đó cho anh biết?

Gã đàn ông có vết sẹo thấy anh cũng ở nhà, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, hai chân anh ta khuỵu xuống 'Bịch' một tiếng, trực tiếp quỳ xuống đất, phát ra tiếng động rất lớn.

Gã đàn ông vừa khóc lóc thảm thiết vừa dùng những ngón tay thô ráp tát vào miệng mình, vừa khóc vừa nhận lỗi: "Xin lỗi chị dâu, là lỗi của em, hôm đó em không nên ăn nói hàm hồ như vậy, đều là lỗi của em. Là em nhất thời lỡ lời, chị đánh em mắng em đều được, chỉ cần một câu mà thôi, em đáng chết, thật sự xin lỗi, xin chị tha thứ cho em."

Cô trợn tròn mắt hạnh, nghe anh ta nói, cô nuốt một ngụm nước bọt, đưa mắt nhìn về phía anh.

Trái lại anh chỉ làm vẻ mặt thản nhiên, như thể chuyện này không liên quan gì đến mình.

Thấy cô không nói gì, gã đàn ông có vết sẹo càng hoảng sợ hơn, ra tay càng nặng hơn, tiếng kêu khóc càng lớn hơn.

Cô sợ hàng xóm láng giềng nghe thấy, vội vàng bảo anh ta ngậm miệng lại, đứng dậy nói chuyện.

Gã đàn ông có vết sẹo không dám đứng dậy mà là đưa mắt nhìn anh, vẻ mặt sợ sệt dò xét không cần nói cũng biết.



Cô dù ngốc đến mấy cũng có thể đoán ra được, tất cả những chuyện này đều là do anh giở trò.

Lưu Nghị chắc chắn đã kể lại toàn bộ sự việc cho anh nghe, mà anh lại âm thầm đi tìm người đàn ông này, cho nên anh ta mới đến đây xin lỗi.

Mặc dù những gì anh làm khiến cô rất vui, dù sao người đàn ông này cũng biết bảo vệ vợ con, nhưng cô vẫn lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện. Dù sao gã đàn ông này thoạt nhìn không phải là người tốt lành gì, nhỡ đâu trong lúc cãi vã mà xảy ra xô xát, cô hòan toàn không dám nghĩ tới.

Anh nhận ra ánh mắt của hai người đều đang nhìn mình, lập tức nói: "Nhìn tôi làm gì? Không nghe thấy cô ấy bảo anh đứng lên à?”

Gã đàn ông mặt sẹo vội vàng đứng dậy, đọc thuộc lòng bản kiểm điểm đã viết ở nhà, trong lúc đọc còn quên lời, anh ta lại lấy bản kiểm điểm từ trong túi ra xem.

Thẩm Dao dường như không biết nên khóc hay nên cười, cô khẽ phẩy tay, đuổi khéo gã kia: "Thôi, tôi nhận lời xin lỗi của anh rồi, anh đi đi."

Gã mặt sẹo lại hướng mắt về phía Kỳ Dạ Thần, thấy anh không nói gì, anh ta biết anh không hài lòng với kết quả này.

Vào tối hôm xảy ra chuyện, Kì Dạ Thần bỗng nhiên tìm đến anh ta, chẳng nói chẳng rằng cho anh ta một trận thừa sống thiếu chết.

Còn đưa ra điều kiện, bắt anh ta phải xin lỗi Thẩm Dao, đến khi nào cô tha thứ mới thôi.

Thẩm Dao lúc này đang muốn tìm Kì Dạ Thần để hỏi cho ra nhẽ, thấy anh ta còn đứng ngẩn ngơ ở đó, cô lập tức lạnh giọng nói: “Anh còn đứng đó làm gì? Tôi có chuyện muốn nói với Kì Dạ Thần."

Gã mặt sẹo thấy thế liền co giò chạy mất dép, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.

Căn nhà vốn đang ồn ào bỗng chốc rơi vào yên lặng đến kỳ lạ, Kì Dạ Thần xấu hổ sờ sờ mũi, liếc nhìn đồng hồ trên tường: "Anh đi làm đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau