Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
Chương 7: A
Thẩm Dao cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nghe nói phụ nữ mang thai không chịu được kích động, không biết có phải do lúc nãy tâm trạng cô quá kích động dẫn đến đau bụng hay không.
Để yên tâm thì phải đến bệnh viện kiểm tra, cô vội vàng đuổi theo bước chân Kỳ Dạ Thần.
Đôi chân thon dài của Kỳ Dạ Thần bước một bước, gác chân lên xe mô tô, im lặng chờ Thẩm Dao.
Thẩm Dao một tay đỡ hông, một tay nhẹ nhàng xoa bụng, nhìn thấy Kỳ Dạ Thần không chút biểu cảm ngồi trên xe, cô ngẩn người.
Anh muốn chạy xe máy đến bệnh viện sao?
Thẩm Dao bất giác nhớ tới hồi cô còn học cấp ba, trong trường có mấy tên côn đồ suốt ngày chạy xe máy phóng nhanh như bay, đứng từ xa đã nghe thấy tiếng động cơ gầm rú.
Thẩm Dao sợ lỡ như Kỳ Dạ Thần không cẩn thận lại ngã thì sao.
Cô lần lữa mãi không chịu lên, cuối cùng khiến Kỳ Dạ Thần mất hết kiên nhẫn.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nheo lại, đầu lưỡi chống vào hàm răng: "Sao thế? Muốn anh bế em lên xe à?"
Thẩm Dao nghe vậy vội vàng lắc đầu, tâm niệm nhất định phải lên xe,vì vậy cô nhanh chóng leo lên.
Nhìn thấy Thẩm Dao thay đổi sắc mặt, Kỳ Dạ Thần nhếch mép cười khẩy, ánh nắng chiếu lên người anh như được phủ một lớp kim quang.
Thẩm Dao khó khăn ngồi lên xe, cô do dự một chút, sau đó đưa tay kéo nhẹ áo thun đen của anh.
Kỳ Dạ Thần nhíu mày, chờ cô lên tiếng.
Thẩm Dao âm thầm cổ vũ bản thân: "Chạy xe chậm một chút được không? Em sợ đứa con trong bụng xảy ra chuyện."
Ánh mắt anh liếc nhìn cái bụng nhô lên của cô, mím môi thiếu kiên nhẫn thốt ra ba chữ: "Thật lắm chuyện."
Nói xong, anh lập tức khởi động xe máy, vặn ga.
Không biết vì sao, Kỳ Dạ Thần trước đây luôn chìm đắm trong cảm giác phấn khích khi phóng xe, cảm nhận gió tạt vào mặt, nhưng lần này lại lái xe rất chậm và êm ái.
Thẩm Dao thả lỏng cơ thể đang căng cứng.
Hai người nhanh chóng đến bệnh viện, lúc xuống xe, Kỳ Dạ Thần sải đôi chân dài đi rất nhanh, hoàn toàn không có ý định đợi Thẩm Dao.
Thẩm Dao khẽ thở dài, xem ra phải nhanh chóng xoa dịu mối quan hệ của cả hai rồi.
Cô bước vào cổng bệnh viện, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, Thẩm Dao theo bản năng che mũi lại.
Trong đại sảnh đông nghịt người lại không có bóng dáng của Kỳ Dạ Thần.
Thẩm Dao hoảng hốt, cô không mang theo tiền, cũng không biết quy trình khám thai cụ thể ở bệnh viện thời đại này như thế nào.
Cảm giác xa lạ và bất lực ập đến, đúng lúc cô đang loay hoay như ruồi mất đầu thì cổ tay bỗng bị người ta nắm lấy, đôi mắt hạnh long lanh kinh hoàng nhìn thẳng vào đôi mắt phượng sâu thẳm và lo lắng.
Giọng nói của người đàn ông mang theo giận dữ và bực bội: "Đã lớn thế này rồi còn chạy lung tung cái gì?"
Kỳ Dạ Thần đi đăng ký khám bệnh, quay người lại không thấy bóng dáng người phụ nữ đâu, anh lập tức hoảng hốt.
Anh vội đi tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy cô ở góc tường.
Thẩm Dao vốn đã khó hiểu khi bản thân lạc vào nơi quỷ quái này, còn xuyên vào một nữ phụ, vừa rồi lại còn trải qua màn bắt gian. Đến bệnh viện còn bị tên đàn ông chó má này mắng, một nỗi tủi thân dâng lên, mũi cô cay cay, nức nở nói: "Em đang mang thai đi lại bất tiện, anh còn đi nhanh như vậy, em theo không kịp, vừa vào đã không thấy bóng dáng anh đâu!"
Nếu nói vừa rồi ở nhà cô đang diễn thì bây giờ là thật sự tủi thân mà khóc.
Kỳ Dạ Thần nhìn thấy cô khóc đến mức nước mắt tuôn như mưa, lời trách mắng lại nghẹn lại trong cổ họng, không cách nào nói ra được.
Anh ghét nhất là phụ nữ khóc, nhưng người phụ nữ này đang mang thai con của anh, anh bất đắc dĩ phải xin lỗi: "Xin lỗi, là lỗi của anh, anh không nên mắng em, xin lỗi em."
Để yên tâm thì phải đến bệnh viện kiểm tra, cô vội vàng đuổi theo bước chân Kỳ Dạ Thần.
Đôi chân thon dài của Kỳ Dạ Thần bước một bước, gác chân lên xe mô tô, im lặng chờ Thẩm Dao.
Thẩm Dao một tay đỡ hông, một tay nhẹ nhàng xoa bụng, nhìn thấy Kỳ Dạ Thần không chút biểu cảm ngồi trên xe, cô ngẩn người.
Anh muốn chạy xe máy đến bệnh viện sao?
Thẩm Dao bất giác nhớ tới hồi cô còn học cấp ba, trong trường có mấy tên côn đồ suốt ngày chạy xe máy phóng nhanh như bay, đứng từ xa đã nghe thấy tiếng động cơ gầm rú.
Thẩm Dao sợ lỡ như Kỳ Dạ Thần không cẩn thận lại ngã thì sao.
Cô lần lữa mãi không chịu lên, cuối cùng khiến Kỳ Dạ Thần mất hết kiên nhẫn.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nheo lại, đầu lưỡi chống vào hàm răng: "Sao thế? Muốn anh bế em lên xe à?"
Thẩm Dao nghe vậy vội vàng lắc đầu, tâm niệm nhất định phải lên xe,vì vậy cô nhanh chóng leo lên.
Nhìn thấy Thẩm Dao thay đổi sắc mặt, Kỳ Dạ Thần nhếch mép cười khẩy, ánh nắng chiếu lên người anh như được phủ một lớp kim quang.
Thẩm Dao khó khăn ngồi lên xe, cô do dự một chút, sau đó đưa tay kéo nhẹ áo thun đen của anh.
Kỳ Dạ Thần nhíu mày, chờ cô lên tiếng.
Thẩm Dao âm thầm cổ vũ bản thân: "Chạy xe chậm một chút được không? Em sợ đứa con trong bụng xảy ra chuyện."
Ánh mắt anh liếc nhìn cái bụng nhô lên của cô, mím môi thiếu kiên nhẫn thốt ra ba chữ: "Thật lắm chuyện."
Nói xong, anh lập tức khởi động xe máy, vặn ga.
Không biết vì sao, Kỳ Dạ Thần trước đây luôn chìm đắm trong cảm giác phấn khích khi phóng xe, cảm nhận gió tạt vào mặt, nhưng lần này lại lái xe rất chậm và êm ái.
Thẩm Dao thả lỏng cơ thể đang căng cứng.
Hai người nhanh chóng đến bệnh viện, lúc xuống xe, Kỳ Dạ Thần sải đôi chân dài đi rất nhanh, hoàn toàn không có ý định đợi Thẩm Dao.
Thẩm Dao khẽ thở dài, xem ra phải nhanh chóng xoa dịu mối quan hệ của cả hai rồi.
Cô bước vào cổng bệnh viện, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, Thẩm Dao theo bản năng che mũi lại.
Trong đại sảnh đông nghịt người lại không có bóng dáng của Kỳ Dạ Thần.
Thẩm Dao hoảng hốt, cô không mang theo tiền, cũng không biết quy trình khám thai cụ thể ở bệnh viện thời đại này như thế nào.
Cảm giác xa lạ và bất lực ập đến, đúng lúc cô đang loay hoay như ruồi mất đầu thì cổ tay bỗng bị người ta nắm lấy, đôi mắt hạnh long lanh kinh hoàng nhìn thẳng vào đôi mắt phượng sâu thẳm và lo lắng.
Giọng nói của người đàn ông mang theo giận dữ và bực bội: "Đã lớn thế này rồi còn chạy lung tung cái gì?"
Kỳ Dạ Thần đi đăng ký khám bệnh, quay người lại không thấy bóng dáng người phụ nữ đâu, anh lập tức hoảng hốt.
Anh vội đi tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy cô ở góc tường.
Thẩm Dao vốn đã khó hiểu khi bản thân lạc vào nơi quỷ quái này, còn xuyên vào một nữ phụ, vừa rồi lại còn trải qua màn bắt gian. Đến bệnh viện còn bị tên đàn ông chó má này mắng, một nỗi tủi thân dâng lên, mũi cô cay cay, nức nở nói: "Em đang mang thai đi lại bất tiện, anh còn đi nhanh như vậy, em theo không kịp, vừa vào đã không thấy bóng dáng anh đâu!"
Nếu nói vừa rồi ở nhà cô đang diễn thì bây giờ là thật sự tủi thân mà khóc.
Kỳ Dạ Thần nhìn thấy cô khóc đến mức nước mắt tuôn như mưa, lời trách mắng lại nghẹn lại trong cổ họng, không cách nào nói ra được.
Anh ghét nhất là phụ nữ khóc, nhưng người phụ nữ này đang mang thai con của anh, anh bất đắc dĩ phải xin lỗi: "Xin lỗi, là lỗi của anh, anh không nên mắng em, xin lỗi em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất