Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
Chương 9: A
Năm Kỳ Dạ Thần ba tuổi, mẹ anh đã treo cổ tự tử ngay trước mặt anh, bố thì lên thành phố làm thuê, quen biết một cô tiểu thư giàu có nên ruồng bỏ anh, nói dối bản thân là trẻ mồ côi để cưới tiểu thư kia, sống một cuộc sống sung sướng.
Sau đó không bao giờ xuất hiện nữa, bà nội Kỷ là người nuôi nấng anh trưởng thành, sau này vì không có tiền ăn học, Kỳ Dạ Thần phải bỏ học đi làm thuê rồi nên duyên vợ chồng với "Thẩm Dao" vì lỡ mang thai.
Bà nội Kỳ đối xử với Thẩm Dao rất tốt, tiền nhặt ve chai đều dùng để mua đồ ăn bồi bổ cho cô hoặc cho cô tiêu vặt.
Nhưng sau này Thẩm Dao ngoại tình và bỏ đi theo Lương Hằng, bà nội Kỳ vì quá đau buồn mà qua đời.
Nghĩ đến đây, Thẩm Dao thật sự hận không thể cho ‘Mình’ hai cái bạt tai, loại chuyện này vốn dĩ không phải do người làm!
Bà nội Kỳ mặt mày rạng rỡ, giọng nói khàn khàn hỏi: “Dao Dao, con ăn cơm chưa?”
Thẩm Dao lắc đầu.
Bà nội Kỳ ân cần nói: “Con bé này, không ăn cơm sao được? Sức khỏe là của mình, huống chi bây giờ là hai người cùng ăn, bà có hầm canh sườn đây, bên trong có cơm và đồ xào, tranh thủ lúc nóng ăn đi, cái này rất bổ dưỡng, phụ nữ có thai ăn cái này là tốt nhất.”
Bà đã nghe qua chuyện xảy ra ở nhà hôm nay, lại nghe nói Thẩm Dao bị Kỳ Dạ Thần chọc tức đến mức động thai, suýt chút nữa vào bệnh viện, điều này thật sự khiến bà sợ chết khiếp.
Thế là bà vội vàng chạy qua xem chuyện gì xảy ra, tiện thể khuyên can đôi lời.
Đã có con rồi, còn tình yêu gì nữa! Sống với nhau cho thật tốt mới là quan trọng nhất.
Ai mà chẳng trải qua cái tuổi này?
Bà vừa nói vừa đưa hộp cơm trên tay cho cô, Thẩm Dao vội vàng xua tay.
Thấy cô từ chối, bà nhớ tới trước đây mỗi lần mang cơm cho Thẩm Dao đều bị cô chê bẩn, chê không ngon, bà vội vàng giải thích: “Dao Dao, đây là bà mua ở ngoài, không phải tự tay bà làm, rất ngon, không bẩn đâu, bây giờ con đang mang thai, ít nhiều gì cũng phải ăn một chút.”
“Lời A Thần nói con đừng để trong lòng, tính tình nó vốn như vậy đó.”
Khuôn mặt già nua in hằn dấu vết thời gian của bà mang theo nụ cười, đôi mắt đục ngầu nhìn cô đầy mong đợi.
Điều này khiến Thẩm Dao không thể nói lời từ chối, cô cứng đờ nhận lấy hộp cơm, chậm rãi nói: “Cảm ơn bà nội, bà vào nhà đi ạ.”
Bà nội Kỳ thấy cháu dâu hôm nay chịu cho mình vào nhà, vội vàng gật đầu đồng ý.
Thẩm Dao đặt hộp cơm lên bàn mở ra, mùi hương của sườn kho lập tức lan tỏa khắp phòng.
Cô vào bếp rửa hai đôi đũa sạch, dùng hai tay đưa cho bà nội Kỳ đang ngồi trên ghế, người có phần căng thẳng.
Bà nội Kỳ đưa hai tay lên, vội vàng lắc đầu: “Bà ăn cơm rồi, không đói, Dao Dao mau ăn đi, lát nữa nguội mất không ngon đâu.”
Thấy vậy Thẩm Dao nói lời cảm ơn, cô cúi đầu, ăn ngấu nghiến.
Sườn được hầm mềm nhừ, bên trong còn cho thêm rau mùi cô thích, trên mặt canh lóng lánh một lớp dầu mè thơm phức.
Món xào là đậu nành hầm móng giò, khoai tây thái sợi xào chua ngọt, trên bát cơm còn đặt thêm một quả trứng ốp la.
Nhìn cô ăn ngon lành như vậy, nụ cười trên môi bà nội Kỳ càng thêm sâu hơn.
Món xào là thịt bò xào cay, khoai tây thái sợi xào chua ngọt, trên bát cơm cũng đặt thêm một quả trứng ốp la.
Thấy cô ăn ngon lành như vậy, nụ cười trên môi bà nội Kỳ càng thêm sâu, bà lẩm bẩm: “Thích thì ăn nhiều một chút, nếu con thích… Ngày nào bà cũng làm cho con ăn.”
Nhìn bóng dáng tất bật của bà nội Kỳ, Thẩm Dao lại nhớ đến bà nội của mình mà sống mũi cay cay.
Sau đó không bao giờ xuất hiện nữa, bà nội Kỷ là người nuôi nấng anh trưởng thành, sau này vì không có tiền ăn học, Kỳ Dạ Thần phải bỏ học đi làm thuê rồi nên duyên vợ chồng với "Thẩm Dao" vì lỡ mang thai.
Bà nội Kỳ đối xử với Thẩm Dao rất tốt, tiền nhặt ve chai đều dùng để mua đồ ăn bồi bổ cho cô hoặc cho cô tiêu vặt.
Nhưng sau này Thẩm Dao ngoại tình và bỏ đi theo Lương Hằng, bà nội Kỳ vì quá đau buồn mà qua đời.
Nghĩ đến đây, Thẩm Dao thật sự hận không thể cho ‘Mình’ hai cái bạt tai, loại chuyện này vốn dĩ không phải do người làm!
Bà nội Kỳ mặt mày rạng rỡ, giọng nói khàn khàn hỏi: “Dao Dao, con ăn cơm chưa?”
Thẩm Dao lắc đầu.
Bà nội Kỳ ân cần nói: “Con bé này, không ăn cơm sao được? Sức khỏe là của mình, huống chi bây giờ là hai người cùng ăn, bà có hầm canh sườn đây, bên trong có cơm và đồ xào, tranh thủ lúc nóng ăn đi, cái này rất bổ dưỡng, phụ nữ có thai ăn cái này là tốt nhất.”
Bà đã nghe qua chuyện xảy ra ở nhà hôm nay, lại nghe nói Thẩm Dao bị Kỳ Dạ Thần chọc tức đến mức động thai, suýt chút nữa vào bệnh viện, điều này thật sự khiến bà sợ chết khiếp.
Thế là bà vội vàng chạy qua xem chuyện gì xảy ra, tiện thể khuyên can đôi lời.
Đã có con rồi, còn tình yêu gì nữa! Sống với nhau cho thật tốt mới là quan trọng nhất.
Ai mà chẳng trải qua cái tuổi này?
Bà vừa nói vừa đưa hộp cơm trên tay cho cô, Thẩm Dao vội vàng xua tay.
Thấy cô từ chối, bà nhớ tới trước đây mỗi lần mang cơm cho Thẩm Dao đều bị cô chê bẩn, chê không ngon, bà vội vàng giải thích: “Dao Dao, đây là bà mua ở ngoài, không phải tự tay bà làm, rất ngon, không bẩn đâu, bây giờ con đang mang thai, ít nhiều gì cũng phải ăn một chút.”
“Lời A Thần nói con đừng để trong lòng, tính tình nó vốn như vậy đó.”
Khuôn mặt già nua in hằn dấu vết thời gian của bà mang theo nụ cười, đôi mắt đục ngầu nhìn cô đầy mong đợi.
Điều này khiến Thẩm Dao không thể nói lời từ chối, cô cứng đờ nhận lấy hộp cơm, chậm rãi nói: “Cảm ơn bà nội, bà vào nhà đi ạ.”
Bà nội Kỳ thấy cháu dâu hôm nay chịu cho mình vào nhà, vội vàng gật đầu đồng ý.
Thẩm Dao đặt hộp cơm lên bàn mở ra, mùi hương của sườn kho lập tức lan tỏa khắp phòng.
Cô vào bếp rửa hai đôi đũa sạch, dùng hai tay đưa cho bà nội Kỳ đang ngồi trên ghế, người có phần căng thẳng.
Bà nội Kỳ đưa hai tay lên, vội vàng lắc đầu: “Bà ăn cơm rồi, không đói, Dao Dao mau ăn đi, lát nữa nguội mất không ngon đâu.”
Thấy vậy Thẩm Dao nói lời cảm ơn, cô cúi đầu, ăn ngấu nghiến.
Sườn được hầm mềm nhừ, bên trong còn cho thêm rau mùi cô thích, trên mặt canh lóng lánh một lớp dầu mè thơm phức.
Món xào là đậu nành hầm móng giò, khoai tây thái sợi xào chua ngọt, trên bát cơm còn đặt thêm một quả trứng ốp la.
Nhìn cô ăn ngon lành như vậy, nụ cười trên môi bà nội Kỳ càng thêm sâu hơn.
Món xào là thịt bò xào cay, khoai tây thái sợi xào chua ngọt, trên bát cơm cũng đặt thêm một quả trứng ốp la.
Thấy cô ăn ngon lành như vậy, nụ cười trên môi bà nội Kỳ càng thêm sâu, bà lẩm bẩm: “Thích thì ăn nhiều một chút, nếu con thích… Ngày nào bà cũng làm cho con ăn.”
Nhìn bóng dáng tất bật của bà nội Kỳ, Thẩm Dao lại nhớ đến bà nội của mình mà sống mũi cay cay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất