Chương 43
Bạch Thiệu Huy nhìn tin nhắn y vừa mới gửi quần trong lòng lại thêm một trận bồi hồi. Cuộc sống của y đúng là sẽ chẳng thú vị hay mới là gì nếu không có anh xen vào cuộc sống của y. Nếu không có gì khác xen vào, hẳn là y sẽ sống một cuộc sống của người bình thường, sẽ không bị cuốn vào những sự tranh đấu lợi ích của giới thượng lưu này.
Nhưng rồi, năm đó anh và y quen nhau, anh vô tình đi vào cuộc sống của y, y cứ thế mà chấp niệm bước theo anh, ở phía sau nhìn anh, hướng về anh. Y đã như thế, nếu anh không đưa tay kéo y về phía mình thù anh đúng là ngu xuẩn rồi. Bạch Thiệu Huy anh sẽ không để em ở phía sau anh nữa, bây giờ, chúng ta là đồng hành, là đều sẽ đi cùng nhau.
"Ngốc lắm! Từ bây giờ trở đi, em không cần phải lo lắng gì nữa đâu, anh từng nói là sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa rồi mà. Lời nói của một người đàn ông Bạch gia, một khi đã nói ra thì chính là một lời thề vớ tổ huấn. Cho nên, em không cần phải lo lắng về tình cảm của chúng ta nữa đâu!"
"Khi yêu không ai không ích kỷ cả. Văn Văn, em bây giờ và mãi về sau này là người của Bạch Thiệu Huy anh, anh muốn chiếm hữu hết tất cả của em, không muốn bỏ qua bất cứ cái gì của em. Văn Văn, có lẽ sự thay đổi một cách khá đột ngột này của anh đã làm em phải suy nghĩ nhiều. Nhưng mà em yên tâm đi, sự thay đổi này của anh là muốn tốt cho em, cho anh và cho những người thân yêu của anh. Anh sẽ không bao giờ để em một mình nữa, sẽ không để em ở lại phía sau anh nứa, cũng sẽ không làm em đau khổ nữa. Em chỉ cần luôn yêu anh,ở bên cạnh anh là đủ rồi!"
Bạch Thiệu Huy hiểu, hiện tại anh thể chẳng giải thích được bất cứ điều gì. Nhưng anh không muốn y sẽ bị cảm giác mơ hồ khi ở bên cạnh anh. Đó là lời trấn an, nhưng cũng là những lời anh muốn nói với y từ sâu thẳm trong trái tim này của anh.
" Vâng, em hiểu rồi, lão công!" Tiếng 'lão công' lần này, y dường như đã không còn quá ngại ngùng nữa, vì y cảm thấy sự ấm áp và hạnh phúc khi gọi như thế với anh.
"Đúng rồi, tối mai là họp lớp rồi, anh sẽ có mặt chứ?!" Dịu đi một chút sự lo lắng trong lòng, Hà Văn nghĩ đến chuyện tối ngày mai đi họp lớp.
" Có. Phải đến để bảo vệ vợ của anh chứ!"
" Em vốn không có yếu đuối như vậy mà! Nhưng mà này, xe của em còn chưa có bảo trì xong, anh tới đón em đi cùng có được không?! Lão công a~~!" Hà Văn thật sự rất ngượng ngùng vì cái sự lần đầu tiên làm nũng này của y.
"Bảo bối, em đây là đang câu dẫn anh sao?!" Thiệu Huy thật ngạc nhiên, vì anh không nghĩ rằng y sẽ làm nũng với anh đâu. Nghĩ đến cảnh tượng y đang ở bên cạnh và làm nũng với anh. Không xong, chỉ là nhắn tin nhưng anh đi quá xa mất rồi!
" Không có cái vụ câu dẫn gì ở đây nha! Em không dám câu dẫn tên sói xám như anh đâu!!" Hà Văn nhìn nhắn tin anh vừa gửi qua, y thật là muốn ngượng quá mà hóa giận với anh. Ai câu dẫn anh hả, có chỗ nào là trong lời nói của em là câu dẫn đâu chứ. Chỉ có anh tưởng tượng ra thôi chứ em không có đâu, cái tên tự luyến này?!!
"Em nói anh là sói, thì con sói như anh đây bây giờ anh lại muốn ăn thịt em rồi nè. Lãi công em làm thầy tu một thời gian dài, bây giờ cực muốn ăn thịt đấy, vợ ơi!" Bạch Thiệu Huy nghĩ đến cái bộ dạng mê tình của tiểu bảo bối nhà anh tối hôm qua liền... khục, chỉ qua là nửa thân dưới của anh nó không được an phận mà thôi.
Ở bên kia, Hà Văn đang nằm trên giường nhắn tin cùng anh, tin nhắn lần này của anh làm y bỗng chốc có dòng điện chạy dọc theo sống lưng y. Thiệu Huy, anh trêu chọc quá đà rồi đó!!
Hà Văn vẫn còn nhớ in trong đầu việc anh trêu chọc y buổi sáng hôm đó. Hôm đó sau khi thức dậy, y lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sự nhạy cảm của cơ thể mình. Y nhớ như in từng cử động của anh trên cơ thể mình, phản ứng của bản thân khi bàn tay ấy chạm qua những nơi trên cơ thể. Bất tri bất giác, điện thoại trên tay y đã rời khỏi, rơi xuống nệm giường, tay y vô thức mà lặp lại hành động lúc đó của anh.
Một luồn điện vô hình đột ngột chạy len lỏi khắp cơ thể y, cảm giác tê dại mẫn cảm làm y run run cơ thể. Câu dẫn ư?! Thật sự y không biết câu dẫn là gì đâu, nhưng thật sự thì y cũng rất muốn, rất muốn anh làm điều đó với y.
Chết tiệt, mình như thế nào lại... lại... lại dâm đãng như thế chứ? Chết tiệc cái cơ thể này, nhìn phía dưới đang càng ngày càng ***** *** vì xúc cảm, khiến y chỉ có thể ngại ngùng một phen. May quá, Thiệu Huy không nhìn thấy cảnh này, nếu không thì xong đời y luôn rồi.
Nhưng rồi, năm đó anh và y quen nhau, anh vô tình đi vào cuộc sống của y, y cứ thế mà chấp niệm bước theo anh, ở phía sau nhìn anh, hướng về anh. Y đã như thế, nếu anh không đưa tay kéo y về phía mình thù anh đúng là ngu xuẩn rồi. Bạch Thiệu Huy anh sẽ không để em ở phía sau anh nữa, bây giờ, chúng ta là đồng hành, là đều sẽ đi cùng nhau.
"Ngốc lắm! Từ bây giờ trở đi, em không cần phải lo lắng gì nữa đâu, anh từng nói là sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa rồi mà. Lời nói của một người đàn ông Bạch gia, một khi đã nói ra thì chính là một lời thề vớ tổ huấn. Cho nên, em không cần phải lo lắng về tình cảm của chúng ta nữa đâu!"
"Khi yêu không ai không ích kỷ cả. Văn Văn, em bây giờ và mãi về sau này là người của Bạch Thiệu Huy anh, anh muốn chiếm hữu hết tất cả của em, không muốn bỏ qua bất cứ cái gì của em. Văn Văn, có lẽ sự thay đổi một cách khá đột ngột này của anh đã làm em phải suy nghĩ nhiều. Nhưng mà em yên tâm đi, sự thay đổi này của anh là muốn tốt cho em, cho anh và cho những người thân yêu của anh. Anh sẽ không bao giờ để em một mình nữa, sẽ không để em ở lại phía sau anh nứa, cũng sẽ không làm em đau khổ nữa. Em chỉ cần luôn yêu anh,ở bên cạnh anh là đủ rồi!"
Bạch Thiệu Huy hiểu, hiện tại anh thể chẳng giải thích được bất cứ điều gì. Nhưng anh không muốn y sẽ bị cảm giác mơ hồ khi ở bên cạnh anh. Đó là lời trấn an, nhưng cũng là những lời anh muốn nói với y từ sâu thẳm trong trái tim này của anh.
" Vâng, em hiểu rồi, lão công!" Tiếng 'lão công' lần này, y dường như đã không còn quá ngại ngùng nữa, vì y cảm thấy sự ấm áp và hạnh phúc khi gọi như thế với anh.
"Đúng rồi, tối mai là họp lớp rồi, anh sẽ có mặt chứ?!" Dịu đi một chút sự lo lắng trong lòng, Hà Văn nghĩ đến chuyện tối ngày mai đi họp lớp.
" Có. Phải đến để bảo vệ vợ của anh chứ!"
" Em vốn không có yếu đuối như vậy mà! Nhưng mà này, xe của em còn chưa có bảo trì xong, anh tới đón em đi cùng có được không?! Lão công a~~!" Hà Văn thật sự rất ngượng ngùng vì cái sự lần đầu tiên làm nũng này của y.
"Bảo bối, em đây là đang câu dẫn anh sao?!" Thiệu Huy thật ngạc nhiên, vì anh không nghĩ rằng y sẽ làm nũng với anh đâu. Nghĩ đến cảnh tượng y đang ở bên cạnh và làm nũng với anh. Không xong, chỉ là nhắn tin nhưng anh đi quá xa mất rồi!
" Không có cái vụ câu dẫn gì ở đây nha! Em không dám câu dẫn tên sói xám như anh đâu!!" Hà Văn nhìn nhắn tin anh vừa gửi qua, y thật là muốn ngượng quá mà hóa giận với anh. Ai câu dẫn anh hả, có chỗ nào là trong lời nói của em là câu dẫn đâu chứ. Chỉ có anh tưởng tượng ra thôi chứ em không có đâu, cái tên tự luyến này?!!
"Em nói anh là sói, thì con sói như anh đây bây giờ anh lại muốn ăn thịt em rồi nè. Lãi công em làm thầy tu một thời gian dài, bây giờ cực muốn ăn thịt đấy, vợ ơi!" Bạch Thiệu Huy nghĩ đến cái bộ dạng mê tình của tiểu bảo bối nhà anh tối hôm qua liền... khục, chỉ qua là nửa thân dưới của anh nó không được an phận mà thôi.
Ở bên kia, Hà Văn đang nằm trên giường nhắn tin cùng anh, tin nhắn lần này của anh làm y bỗng chốc có dòng điện chạy dọc theo sống lưng y. Thiệu Huy, anh trêu chọc quá đà rồi đó!!
Hà Văn vẫn còn nhớ in trong đầu việc anh trêu chọc y buổi sáng hôm đó. Hôm đó sau khi thức dậy, y lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sự nhạy cảm của cơ thể mình. Y nhớ như in từng cử động của anh trên cơ thể mình, phản ứng của bản thân khi bàn tay ấy chạm qua những nơi trên cơ thể. Bất tri bất giác, điện thoại trên tay y đã rời khỏi, rơi xuống nệm giường, tay y vô thức mà lặp lại hành động lúc đó của anh.
Một luồn điện vô hình đột ngột chạy len lỏi khắp cơ thể y, cảm giác tê dại mẫn cảm làm y run run cơ thể. Câu dẫn ư?! Thật sự y không biết câu dẫn là gì đâu, nhưng thật sự thì y cũng rất muốn, rất muốn anh làm điều đó với y.
Chết tiệt, mình như thế nào lại... lại... lại dâm đãng như thế chứ? Chết tiệc cái cơ thể này, nhìn phía dưới đang càng ngày càng ***** *** vì xúc cảm, khiến y chỉ có thể ngại ngùng một phen. May quá, Thiệu Huy không nhìn thấy cảnh này, nếu không thì xong đời y luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất